Cà phê Du Miên
1. Người đàn ông đến, tìm bàn trong góc. Người đàn ông ngồi để nhìn ra phía cửa. Khi ngóng chờ ai đó, người ta hay ngồi ở cái bàn nhìn ra cửa. Người đàn ông gọi cà phê sữa đá, nhiều sữa. Cô bé phục vụ ở quán bỗng nhớ cậu bạn hay triết lý cũng hay gọi cà phê nhiều sửa kèm theo câu: “Đời cay đắng nhiều rồi, phải nhiều sữa nhiều sữa”. Người đàn ông châm thuốc hút rồi bỏ. Khi ngóng chờ ai đó, người ta chẳng còn biết mình đang làm gì nữa.
Ban nhạc Westlife đang hát Soledad. “Where our love was young and free…”. Ở đâu đó có nơi tình yêu bắt đầu, trẻ trung say đắm và tự do.
Cô bé phục vụ tò mò đoán xem người đàn ông đang đợi ai. Đoán đợi với cô cũng là một cách giết thời gian, là một cách để thấy cuộc đời mình trôi đi dễ dàng hơn, như thể cô không phải là cô phục vụ trong quán mà là người được ngóng chờ. Chắc người đàn ông đang đợi một cô gái. Bó hoa lys trắng lộng lẫy để trân trọng trên bàn. Cô bé phục vụ nghĩ: “Nếu có ai đó tặng mình bó hoa như thế, mình sẽ yêu người ấy”. Rồi cô lại tự hỏi mình: “Yêu dễ vậy sao? Người tặng mình bó hoa như thế trân trọng mình và có tiền, chắc sẽ không để mình phải khổ….”. Nhiều khi linh cảm chính xác hơn máy tính. Cô bé phục vụ lại đoán đợi xem người đàn ông này đi xe gì. Đôi khi quán như thể cái chợ, có rất nhiều người diễu qua và cô bé phục vụ thường đứng thầm chọn ai đó, như thể người đi chợ chọn mua những món hàng…
2. Quán có tên là Du Miên. Du Miên hình như có nghĩa là đi trong giấc mơ. Có một bài hát có tên là Khúc Thụy Du. “Sẽ lấy được những gì / Về bên kia thế giới / Ngoài trống vắng mà thôi…” (Thơ trích từ “Thiếu nữ đánh cờ vây). Nếu anh mở quán, có lẽ anh sẽ đặt tên quán là Khúc Thuỵ Du.…
Cô đến, lộng lẫy trong chiếc váy xanh lam lộng lẫy. Tất cả mọi người đều nhìn. Cô bé phục vụ gật đầu tán thưởng. Cô bé thu ngân nhìn không chớp mắt. Cuộc gặp gỡ của anh và cô như giấc mơ, như giấc mơ của rất nhiều năm trước.
Rất nhiều năm trước anh và cô đã quen nhau trên mạng Internet, đã viết cho nhau. Rồi anh và cô cùng vào Sài Gòn công tác rồi tình cờ gặp nhau ở sân bay, trong cùng một chuyến đi. Dường như có quá nhiều sự trùng hợp, dường như là có cái gọi là duyên phận. Anh và cô lên cùng một xe về Hà Nội. Ngày ấy Hà Nội đang vào thu, nắng vàng và bầu trời trong trẻo. Sau những ngày Sài Gòn sôi động, Sài Gòn giục người ta sống hối hả, Hà Nội với anh và cô bỗng trở thành một xứ sở thần tiên. Anh và cô đã cùng nhau lang thang ở bên bờ Hồ Tây, ăn ốc bình dân, uống rượu say lảo đảo. Mà thực ra chẳng cần có rượu cũng say. Mà thực ra hạnh phúc đôi khi chỉ là được ngồi trên ghế đá bên bờ hồ với người mình yêu thương và trên đầu là mặt trăng vằng vặc như một chứng nhân.
3. Anh đứng dậy, đi ra cửa đón cô như đi trong giấc mơ. Một số năm đã trôi qua anh và cô mới gặp lại, nhưng như thể giấc mơ vẫn tiếp diễn.
Anh cười, trao cho cô bó hoa: “Em vẫn tuyệt vời”.
Cô cười: “Anh vẫn nồng nàn”.
Trên loa trong quán, Quang Dũng đang hát Còn ta với nồng .
Để còn ta với nồng nàn, để chỉ còn ta với ta dường như cả anh và cô đã phải đi một chặng đường dài.
- Cuộc sống anh thế nào? Anh quen với Sài Gòn chưa?
- Bao giờ em ra Hà Nội?
- Em không ra Hà Nội nữa, em ở lại đây với anh…
Anh nắm tay cô:
- Chắc em chỉ nói đùa thế thôi. Em còn bao nhiêu hệ lụy trên đời.
Cô cười:
- Em chỉ nói đùa thế thôi.
Anh bảo:
- Anh xin lỗi…
- Có gì phải xin lỗi đâu anh
-Anh vẫn mơ ước được xoa lưng dỗ cho em ngủ, nấu cơm cho em ăn…
-
Nói anh đừng giận, em bỗng hiểu tại sao anh vẫn một mình, bây giờ có lẽ phải thực dụng hơn anh ạ...
-
Anh nghĩ có lẽ mãi chỉ là mơ ước - mơ ước mua biệt thự cho em ở, mở nhà hàng cho em tới ăn. Dù không làm được vậy nhưng người ta vẫn mơ ước. Mơ ước không ai đánh thuế...
- Anh ơi, anh vẫn là anh, nhưng anh không còn trẻ nữa. Chỉ vì thương anh em mới nói như vậy. Chắc phải kiếm người nấu cơm cho anh ăn.
-
Thật sự anh không cần người nấu cơm. Anh tự nấu được. Nhanh và ngon.
-
Chẳng biết mình gặp nhau để làm gì nữa? Để anh thấy em già nua xấu xí...
-
Em vẫn tuyệt vời như ngày xưa...
Ngày ấy... ngày ấy, sau những ngày đầy yêu thương lãng mạn, anh đã hèn nhát chạy trốn tình yêu. Anh vốn là người ngại va chạm. Những người hay sống trong giấc mơ thường ngại va chạm. Đằng sau sự nhẹ nhõm trẻ trung, cô có nhiều gánh nặng. Đằng sau sự lãng đãng xúc cảm, anh cũng có nhiều gánh nặng. Lãng mạn và thực tế, vô tư và tính toán, phóng khoáng và chi li, đơn giản và phức tạp, rộng rãi và khắt khe, lười nhác và linh động, lỳ lợm và ngoan ngoãn... và còn nhiều nhiều nhiều nhiều thứ nữa mà anh và cô mang trong người và sử dụng chúng hoàn toàn dựa trên cảm xúc cá nhân. Ở tận cùng trong anh, anh nghĩ cho cô. Anh nghĩ sẽ tốt hơn cho cô nếu cô không phải sống cùng anh. Anh nghĩ cô sẽ tìm được một người đàn ông xứng đáng với cô hơn anh, bởi có lẽ anh sẽ chẳng mang lại được cho cô điều gì hay ho và vững bền.
Ngày ấy cô đã tuyệt vọng đến chừng nào. Cô đã từng mong buổi chiều muộn có anh ở cạnh để cô được sống trọn vẹn với những nhỏ nhặt giấc mơ: chăm chút một bữa cơm giản dị, ướp lạnh một thức uống ngon và chờ đợi người đàn ông mình yêu thương đi làm về... Cô thấy tuyệt vọng vì dường ,như chẳng còn cách nào khác để yêu anh, để được anh yêu...
Giờ đây anh và cô đang ngồi đây, ở Cà phê Du Miên. Cô đã lấy chồng, chồng cô quả là người đàn ông xứng đáng với cô, cô và các con ở khu biệt thự có giá hàng trăm triệu đồng một mét vuông. Ngày ấy, khi chia tay, chẳng biết cái gì chờ đợi anh và cô ở phía trước? Hạnh phúc? Anh vẫn bảo: “Con người sinh ra là để hạnh phúc. Như con chim sinh ra có cánh để bay”. Nhưng anh không hỏi cô: “Em có hạnh phúc không?”. Anh nghĩ mỗi người có một quan niệm riêng về hạnh phúc.
-
Anh có hạnh phúc không?
-
Anh có. Anh hạnh phúc ngay cả khi đau khổ vì em.
-
Đôi khi em muốn đánh đổi với ai đó. Em biết nhiều người mơ ước được như em. Em lại mơ ước được như những người khác.
Giá có thể yêu ai một cách... không cần gì hết.
Có thực mới vực được đạo. Anh hiểu. Anh bỗng hiểu ngày ấy tại sao anh yêu cô. Anh yêu cô khi cô là cô bé dại khờ mê đắm làm thơ tặng anh, viết những bức thư dài cho anh. Còn bây giờ anh có còn yêu cô?
-
Làm thế nào để quay trở lại?
-
Chẳng ai quay trở lại quá khứ được đâu anh. Em đã khác rồi, em khóc cũng khác xưa.
Người ta mang lên một trái kem dừa, chiếc ô bé xíu. Cô cầm giả vờ giơ lên che đầu.
-
Ngày xưa em mê mẩn những chiếc ô bé xíu như thế này. Tưởng như có thể dùng nó che mưa trong cuộc đời này.
Rồi cồ nhìn đồng hồ.
-
Em có việc phải đi đây. Rất vui được gặp anh. Cám ơn anh rất nhiều.
-
Khách sáo quá, mình trở nên khách sáo với nhau từ bao giờ vậy?
-
Em cũng chẳng biết nữa. Chẳng biết mình gặp nhau để làm gì nữa?
Cô lên taxi đi. Anh ngồi lại và nghĩ hoài: “Tại sao anh cứ viết về Du Miên như vậy?”. Có thể vì anh vẫn muốn đi hoài trong giấc mơ.
4. Người đàn ông ngồi bên lề đường. Đường phố đêm chẳng ai quan tâm đến việc người đàn ông ngồi bên lề đường. Mọi người nghĩ người đàn ông sẽ ngồi với một chai rượu. Quả thật bên lề đường có một chai rượu JW Gold. Ở Sài Gòn ít uống rượu. Sài Gòn nóng. Chỉ có buổi tối mát. Cốc đá thủy tinh Sài Gòn gọi là tẩy. Bên cạnh người đàn ông là cột điện. Người đàn ông nghĩ bên cạnh mình là cột điện.
Người đàn ông ngắm Sài Gòn qua cốc rượu, trong mắt anh Sài Gòn được phóng to ra. Còn trong mắt Sài Gòn, người đàn ông có lẽ là nhỏ lại.
Cột điện đèn đường sáng đều đều. Người đàn ông bảo: “Tôi không chịu được ánh sáng đều đều. Thử nhấp nháy tý coi?”. Đèn đường nhấp nháy. Đèn đường thì phải sáng cũng như đàn ông phải uống rượu đêm. Đôi khi đàn ông không biết mình uống để tỉnh hay uống để say.
Người đàn ông giở ví. Có tờ 2 USD. Để tờ 2 USD trong ví để đem lại may mắn. Liệu để tờ 2 USD trong ví có đem lại may mắn không? Người đàn ông nghĩ: “Mình là người may mắn, mình có JW Gold để uống ở lề đường với cột điện đèn đường”.
Có chị dắt xe qua - bán xoài sống, bán cút chiên... đủ thứ. Có nhiều người đi qua - bán vé số, bán trứng lộn, bán bắp xào. Xe Mercedes đi qua. Xe BMW đi qua. Xe Lexus đi qua. Nếu đêm ngồi ở lề đường có rất nhiều thứ đi qua. Kể cả cuộc đời.
Người đàn ông giở ví. Trong ví có hình của cô - mắt trong veo, vai gầy guộc nhỏ “như cánh vạc bay”. Người đàn ông thấy mình cũng là cánh vạc bay. Chính vì thế mà anh ngồi đây - ở lề đường. Cô đã là cánh vạc thì lẽ ra anh phải là ruộng, để vạc còn đỗ.
Nỗi bất hạnh của người đàn ông có lẽ là đến giờ vẫn phải lang thang. Lang thang với những lãng mạn quạnh quẽ của mình. Người đàn ông giơ ảnh cho cột đèn xem. Cột đèn có vẻ nhìn không rõ, có thể ảnh không to lắm. Người đàn ông bảo chẳng lẽ lại dán ảnh cô vào cột điện, để cột điện nhìn cho rõ.
Ngày mai người đàn ông phải quyết định xem: hoặc sẽ vào làm ở Văn phòng Luật, có lẽ lương sẽ được 2000 USD - gấp 1000 lần giá trị của tờ 2 USD trong ví anh hoặc tiếp tục sống nhàn nhã, tự tại - đêm đêm uống rượu JW với cột điện đèn đường. Người đàn ông biết mình hơi phức tạp khiến y học không chỉ bó tay mà bó toàn thân. Người đàn ông biết phải ổn định cuộc sống, phải sống như mọi người. Du Miên hay không Du Miên?
Hà Nội - Sài Gòn, 2007 - 2009