Cà phê thứ Bảy
Có chút gì thích thú rất thơ ngây
Là dự đoán về nhau mà không cho nhau biết
Là nghĩ ngợi nhiều điều nhưng nghĩ chưa tới hết
Hạnh phúc gieo từng chuỗi ú tim dài.
(Ú tim một chút - Chùa Hương, Bằng Việt)
1. Anh và cô hẹn một người bạn của cô ở cà phê thứ Bảy. Cô giới thiệu người bạn này là chị em sinh đôi về tinh thần với cô. Anh tò mò vì anh vẫn đùa gọi cô là “Hotgirl Sài Gòn mắt trong môi mềm không ai đỡ nổi”. Anh đùa là “Cô nấu ăn ngon lại xinh đẹp, duyên dáng, dịu dàng, không biết chị em sinh đôi về tinh thần của cô thế nào?”. Thấy bảo chị em sinh đôi về tinh thần của cô làm thơ, hút thuốc, uống rượu cũng... không ai đỡ nổi.
Cà phê thứ Bảy khác với cà phê thứ Hai. Cà phê thứ Bảy có vẻ thảnh thơi chậm rãi hơn. Cà phê thứ Bảy mang hương vị cuối tuần. Anh bỗng nhớ có ai đó kiến nghị một tuần nên có hai ngày thứ Bảy. Anh bỗng nhớ có ai đó viết: “Cà phê chiều thứ Bảy / Mang vị không gọi tên”.
Anh nắm tay cô bảo: “Buổi chiều thứ Bảy sao con đường dài thế và người đông thế”. Những chiều thứ Bảy người ta rất dễ thấy cô đơn trống trải. Anh thích nắm tay cô khi đang đi trên đường, như để thấy cô không phải là giấc mơ.
Anh và cô hẹn chị em sinh đôi về tinh thần với cô cà phê thứ Bảy ở quán Cà phê thứ Bảy - nghe như thể ở Sài Gòn có đủ các quán cà phê cho mỗi ngày trong tuần. Quán Cà phê thứ Bảy trước đây là Nirvana, trước đây là Niết Bàn. Anh bảo cô: “Niết Bàn bây giờ đã thành Cà phê thứ Bảy - như thể được cà phê thứ Bảy là lên Niết Bàn”.
Quán có hồ nước nên trông khá mát và khá tĩnh dù ở hai mặt quán là đường xe chạy ầm ào. Anh nghĩ ở quán nên có hồ nước để người ta ngồi bên hồ tiếp tục hình thành các dự định mới mẻ cho công việc, cuộc sống.
Trên Internet bây giờ còn có trò đo thử mức độ vui buồn. Hôm nay anh thử thấy kim đồng hồ chỉ 50% vui, 50% buồn.
Hôm nay anh thử mở một bản nhạc “Tôi đã yêu em bao ngày nắng / Tôi đã yêu em bao ngày mưa / Yêu em bên đời lặng lẽ / Tôi đã đưa em qua nhiều phố / Những sáng mênh mông tôi ngồi nhớ / Yêu em trái tim thật thà”.10
Hôm nay anh thử đọc một đoạn tâm trạng của ai đó trên Internet. “Cũng đã bao lần tự nhủ với mình rằng, hãy sống một cuộc sống bình thường thôi, đừng có tham vọng, đừng có hy vọng vào những điều quá tốt đẹp. Tham vọng chỉ đem đến mệt mỏi, để cuộc sống lúc nào cũng căng lên như những sợi dây đàn, để xen lẫn trong giấc ngủ ban đêm là những giấc mơ ám ảnh về những điều mình chưa làm được. Còn hy vọng quá vào những điều tốt đẹp chỉ dễ đem lại hụt hẫng. Thế nhưng cuộc sống rồi cứ vẫn là cuộc sống, đôi khi ta không thể ngăn cản mình theo đuổi những mục đích, không thể không hy vọng vào những điều tốt đẹp từ những người sống quanh ta”.
Anh đã yêu cô bao nhiêu ngày nắng. Anh đã yêu cô bao nhiêu ngày mưa. Anh đã yêu cô bên đời lặng lẽ. Và anh hy vọng nhiều.
2. Anh và cô ngồi ở bàn bên hồ nước. Anh gọi yogurt dâu, cô gọi sinh tố dưa hấu và đu đủ. Anh và cô chơi trò “Hãy nói cho tôi biết anh uống gì tôi sẽ nói cho anh biết anh là người thế nào”. Những lát dâu đỏ có hình trái tim trên nền trắng như sữa. Dưa hấu đỏ và đu đủ vàng trộn lại thành một màu không gọi tên và có vị không gọi tên. Cô bảo anh là người đàn ông ngọt ngào. Anh bảo căn cứ vào đâu mà cô nói thế, vì dâu chua mà yogurt cũng chua. Anh bảo cô hấm háu vì thích dưa hấu nhưng đồng thời cũng an phận vì thích đu đủ. Anh bảo cô bí ẩn và mang vị không gọi tên. Cô bảo cô không bí ẩn. Cô không thích tỏ ra bí ẩn. Có lúc anh đùa gọi cô là người đẹp Đầm Sen. Cô bảo cô không thích bị gọi là người đẹp. Đôi khi anh không biết gọi cô thế nào như thể đôi khi anh không biết giới thiệu về mình như thế nào.
Đôi khi nhìn vào con đường phía trước, anh thấy mệt mỏi. Còn bao nhiêu điều anh chưa làm được. Anh muốn có ai đó để đi cùng với mình trên con đường phía trước. Đôi khi anh thấy cô bí ẩn.
Cà phê chiều thứ Bảy, anh và cô không ai uống cà phê. Cà phê đôi khi chỉ là cái cớ, cà phê đôi khi là thứ để gắn kết mọi người. Ở Sài Gòn người ta uống nhiều cà phê. Uống cà phê cho tỉnh táo. Ở Sài Gòn cần tỉnh táo. Anh và cô đã lang thang qua bao quán cà phê. Như thể để tìm gì đó. Như thể để tìm chính mình.
Chị em sinh đôi với cô về tinh thần vẫn chưa tới. Cô bảo: “Bạn ấy có khi vẫn chưa ngủ dậy. Bạn ấy hay sống về đêm. Ở Sài Gòn người ta hay sống về đêm”. Trên đời có hai loại người: một sống về ngày, một sống về đêm. Cô bảo: “Bạn ấy đang muốn có con”. Anh bảo: “Trên đời người ta có nhiều thứ để muốn lắm”. Trên đời người ta cũng có nhiều thứ để làm.
Cô bảo quán này mở nhạc “sang”. Thế nào là nhạc “sang”? Nhạc “sang” hình như là một loại nhạc dành cho những người có tiền và có tuổi. Anh muốn hỏi tuổi buồn như lá là tuổi gì. Chỉ biết anh đang ngồi đây cà phê thứ Bảy, như thể bị gió mãi cuốn đi quay tận cuối trời. Sài Gòn đã là cuối trời chưa?
Cô bảo: “Bạn ấy hay nghe Rock - đóng cửa lại, tắt đèn đi, nhâm nhi cà phê trong không gian có âm nhạc quẩn quanh”. Anh bảo: “Người thích nghe Rock là người tìm sự nổi loạn”. Cô bảo: “Rock ồn ào nhưng bên trong có sự nồng nàn, tâm hồn những kẻ thích nghe rock cũng đầy sự chia sẻ”.
Cà phê chiều thứ Bảy. Tất cả đều như có một ý nghĩa nào đó mà chúng ta chưa nhận biết được. Anh nhớ cũng một chiều thứ Bảy anh và cô gặp nhau cũng ở cà phê. Một phần đời của anh ở Sài Gòn diễn ra trong quán cà phê. Như một phần đời của ai đó diễn ra trong quán bia. Nhưng bia là để quên còn cà phê là để nhớ. Trong khi nhận biết được mình phải làm gì, trong khi chờ đợi điều gì đó, người ta đi cà phê.
Trời đổ mưa. Buổi chiều Sài Gòn hay mưa. Mưa có phải là một biến cố hay không. Chị em sinh đôi về tinh thần với cô sẽ không tới. Anh vẫn chưa biết được một phần bí ẩn của con người cô thế nào.
3. Trên đường về nhà, anh ghé mua đĩa. Không hiểu sao anh chọn một đĩa nhạc violon cho đêm nay. Anh nhìn cô, cô đang chọn đĩa phim hoạt hình.
Lần đầu tiên gặp cô, anh cứ nhìn mãi cặp mắt trong và đổi môi nồng của cô. Anh bỗng nhớ bài hát của Phú Quang “Đôi môi em gọi bao khát khao / Mắt em vơi vời đăm đắm trời cao / Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá / Gió chiều bỗng chợt xao xuyến, mãi không thôi”. Quả thật cô mong manh và quả thật lòng anh xao xuyến.
Những buổi chiều sau giờ học cô đến cà phê với anh, balô nặng trĩu sách vở, tóc thơm bay nhẹ nhõm. Anh thích xoa đầu cô, gọi cô là tình yêu bé bỏng. Anh và cô đến với nhau như thể một trò chơi. Anh biết cô thích anh, tò mò về anh. Như một đứa trẻ thích một thứ đồ chơi. Như một đứa trẻ tò mò về một thế giới lạ. Anh mang trong mình vài đức tính tốt đẹp và đầy rẫy những nhược điểm tai hại của một người có nhiều năm học ở nước ngoài, chịu nhiều ảnh hưởng của văn hóa Nga. Anh đã chiều cô, như chiều một đứa trẻ. Bởi vì cô là “Hotgirl Sài Gòn không ai đỡ nổi”.
Anh vẫn biết một ngày nào đó cô sẽ chán anh như một đứa trẻ chán đồ chơi. Anh biết “Hội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế / Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao”.
Cô mang đến tặng anh những tấm thiệp tự tay cô làm, dặn anh khi nào cô về mới được mở ra. Những tấm thiếp cô thức suốt bao đêm cắt dán, chứa đầy tình yêu thương như những lá bùa tươi trẻ cho cuộc đời đầy mệt mỏi.
4. Quả thật dạo này anh hay mệt mỏi. Dạo này anh đã ít đi bởi những chuyến đi cũng đã không còn làm anh đỡ mệt mỏi. Cô bảo anh: “Anh muốn em làm gì cho anh? Em có thể làm gì cho anh đỡ mệt mỏi?”. Anh đùa: “Nếu anh bảo anh muốn em chạy mười vòng xung quanh toà nhà này”. Cô trả lời không do dự: “Em sẽ chạy nếu làm thế anh thấy đỡ mệt mỏi”.
Dạo này anh lại tiếp tục viết, vẫn những câu chuyện về những nhân vật đã không còn trẻ nhưng vẫn chưa già. Vẫn là những diễn biến của cuộc phiêu lưu hay chuyến đi dài có tên là đời người vẫn những câu chuyện về những tình yêu dang dở. Anh vẫn như nhân vật chính trong Khải hoàn môn của Eric Maria Remarque, ấp ủ trong lòng nỗi cỗ đơn bất tận với thế giới xung quanh và thậm chí cả với những người gần gũi nhất, vẫn lưu lạc trên chính quê hương mình.
Anh tìm thấy lẽ sống chính của mình trong việc viết. Anh đã tìm thấy chút hạnh phúc khi anh đem mình hiến dâng một cách hào phóng và vô tư cho tình yêu đối với cô. Nhưng cuộc tình của anh với cô có phải là một bến ghé tạm thời? Dường như anh cũng bất lực trước việc tìm ra lối thoát cho mình và những nhân vật của mình.
Anh và cô đến với nhau như thể một trò chơi nhưng bỗng nhiên anh thấy không thể sống thiếu cô. Anh vẫn nghĩ rằng trên đời này chẳng có ai yêu thương mình thật lòng. Anh biết vì sao, vì hình như anh cũng chẳng dám yêu thương hết lòng với ai.
Cuộc đời là những chuyến đi. Cuộc đời là một cuộc tìm kiếm. Anh và cô đã có những chuyến đi cùng nhau. Anh và cô có lúc tưởng như đã tìm thấy nhau, người bạn đường để cùng đi suốt cuộc đời. Nhưng đôi khi anh nghĩ chẳng dám mong đợi gì ở cô, bởi cô còn quá trẻ, bởi vì cô là “Hotgirl Sài Gòn”. Cô bảo: “Hotgirl Sài Gòn không phải là tội lỗi”. Anh đùa: “Anh đọc báo thấy bảo bây giờ việc phong tặng danh hiệu “Hotgirl” trở nên quá tràn lan, không phải cứ xinh và. sành điệu là trở thành “Hotgirl”, như vậy danh hiệu này sẽ mất đi ý nghĩa. Cứ như thể hotgirl là Hàng Việt Nam chất lượng cao”.
5. Dưới ánh nến thơm và trong tiếng violon êm đềm, anh bỗng thấy cuộc đời sao mà mỏng manh và tình yêu sao mà đẹp quá. Yêu người và hy sinh mọi thứ vì người mình yêu, phải chăng đó chính là hạnh phúc tối thượng của cuộc đời? Thật buồn khi lúc nào đó ta chợt thấy tâm hồn trống vắng, chẳng còn cảm giác yêu. Hình như có tiếng nhạc của Vũ Thành An “Hãy cố yêu người mà sống, lâu rồi đời mình cũng qua”. Không biết cái gì đang chờ anh và cô ở phía trước. Dường như anh quá ích kỷ? Anh bỗng thấy buồn cho mình. “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”.11
Những sợi tóc cô bay bay cọ nhẹ vào má anh. Anh có thể cảm giác được hơi thở dịu êm của cô. Im lặng và hơi ngượng ngập. Anh chẳng biết nên làm gì cả nữa. Chân tay bỗng trở nên thừa thãi như một cậu học trò lần đầu hẹn hò. Hình như anh yêu cô quá mất rồi. Lúc này đây, anh biết anh có thể chết vì cô.
Liệu anh có lỗi không nhỉ? Chẳng nhẽ tình yêu là tội lỗi? Anh không hiểu nổi anh nữa. Và cô cũng vậy, có lẽ cô cũng chẳng hiểu nổi cô.
Anh quên hết, anh bị ngập tràn bởi tình cảm yêu thương. Anh bỗng nhớ một đoạn trong câu chuyện kể về Remarque - nhà văn mà anh yêu thích: “Bốn giờ sáng, Remarque đã làm được một việc mà hàng triệu người đàn ông trên thế giới mơ ước là chở Marlene Dietrich về nhà. Nàng trút bỏ y phục...”. Thế nhưng, Remarque viết trong nhật ký: “Tôi đã quá mệt nên không muốn gì cả, tôi chỉ hôn tay nàng...”. Anh bỗng nhớ có ai đó viết: “Cà phê chiều thứ Bảy / Mang vị không gọi tên”.
6. Anh đi dạo trong khuôn viên của Trường Đại học Đà Lạt, vừa đi vừa khắc khoải nhớ cô, nghĩ đến cô - người con gái bé bỏng mà không hiểu tự bao giờ đã trở nên gần gũi và quý giá với anh nhất trên đời. Trước khi đi, anh có hỏi là cô thích quà gì để anh mua về tặng, cô trả lời muốn quà là... anh viết cho cô một bức thư, lâu lắm anh không viết thư cho cô, lâu lắm anh chẳng viết gì cho cô. Giờ đây, anh đi hoài dưới tán cây, nghĩ xem viết gì cho cô. Một chiếc lá rơi, chiếc lá đỏ tươi như một món quà, anh cúi xuống nhặt chiếc lá. Có thể anh sẽ đính chiếc lá này vào thư gửi cho cô.
Cô sinh viên lớp anh đang dạy đi đến cười và hỏi: “Thầy nhặt lá làm gì đấy?”. “À, tôi có thói quen nhặt lá đá ống bơ”.
Biết viết gì cho cô? Đã tháng Mười, đã lại sắp hết một năm. Chẳng hiểu tại sao cuối năm anh hay phải đi. Chẳng hiểu vì sao anh lại phải xa cô mất mấy ngày. Hình như đây là lần đầu tiên anh và cô phải xa nhau lâu như thế. Cứ một lúc anh và cô lại nhắn tin cho nhau, kể đủ thứ chuyện đang đi đâu làm gì, lúc nào nhớ quá không chịu nổi thì gọi điện để nghe giọng nói của nhau. Biết viết gì cho cô, kể gì cho cô bây giờ?
Chị phục vụ ở nhà ăn của trường bảo: “Mấy hôm không thấy thầy đi đâu”. Anh cười, không biết nói gì. Chẳng lẽ lại bảo anh không đi đâu vì ở thành phố mộng mơ, thành phố của tình yêu này, đi một mình rất dễ chạnh lòng nhớ. Không có cô đi cùng, Đà Lạt cũng chỉ là một chốn miền núi lành lạnh và buồn. Anh lại nhớ lần trước lên Đà Lạt, lúc đó anh còn chưa gặp cô, anh đi lang thang trong thành phố, thấy cô đơn khủng khiếp. Bao nhiêu những ý nghĩ cay đắng đến với anh. Đôi khi bước trên những đường phố quen thuộc của quê hương mà thấy như thể mình không phải ở đây và lớn lên ở nơi này. Đôi khi thấy lòng trống trải và xa lạ. Giữa bao nhiêu người anh vẫn cô đơn. Với bản thân mình anh vẫn cô đơn. Anh bảo đấy là tại anh tuổi Canh. Có số phận hay không có số phận? Cô đến với anh, như dòng sông cho anh hồi sinh, cho anh gột bỏ những bụi bặm của cuộc sống. Và giờ đây nghĩ về cô, nghĩ về tình yêu bé bỏng, viết thư cho tình yêu bé bỏng là một việc ý nghĩa nhất đối với anh.
Biết viết gì cho cô? Chẳng lẽ lại kể với cô chuyện anh đã tìm được bản Recuerdos de la Alhambra trên Youtube. Anh cứ nghe đi nghe lại hoài bản nhạc ấy. Alhambra một cung điện Hồi giáo ở Granada, Tây Ban Nha. Nghe Alhambra, anh bỗng lạc vào thế giới của những ký ức riêng, những mơ ước, nhớ thương, dằn vặt trong lòng, những niềm vui mà con người đã nếm trải trên suốt đường đời của mình. Nghe Alhambra, tưởng như anh thấy trong đó khát vọng muôn đời được khẳng định mình, được có một cuộc sống thảnh thơi. Như nhân vật chính trong tiểu thuyết Đoạn đầu đài của Aitmatov, anh bỗng thấy con người sinh ra trong con người mới vất vả làm sao. Anh bỗng thấy sống làm người và yêu ai đó thực sự rất khó. Nhưng một lần ta đã sinh ra trên đời, phải biết yêu sự sắp đặt diệu kỳ của nó. Bản nhạc thức tỉnh trong tâm hồn người những tình cảm cao cả mà hiếm hoi lắm mới có lúc xâm chiếm nỗi lòng người trong cuộc sống hàng ngày đầy những lo toan và bận bịu chán ngắt.
Chị phục vụ ở nhà ăn của trường say sưa khoe em gái lấy chồng kỹ sư máy tính, say sưa khoe chiếc xe máy Honda Lead màu đỏ. Đôi khi anh thấy ghen tị với cuộc sống bình thường của mọi người. Ngày cuối cùng có lẽ anh không ăn nổi ở nhà ăn cửa trường. Bình thường anh ít ăn cơm. Bình thường anh thấy mình không thể bình thường. Biết bao giờ anh mới sống bình thường như mọi người được?
Biết viết gì cho cô? Chẳng lẽ lại viết cho cô về chuyện đêm qua anh hơi mất ngủ. Anh bỗng nghĩ người ta ràng buộc với nhau bằng một sợi dây, bằng hai chữ tình yêu. Tình yêu bền chặt đến chừng nào mà cũng mong manh đến chừng nào. Hai người đang thắm thiết với nhau, một lúc nào đó dửng dưng khi nghĩ đến nhau. Anh bỗng sợ một ngày nào đó cô sẽ rời xa anh, anh và cô sẽ không còn được cà phê thứ Bảy. Nhưng anh lại nghĩ tình yêu là cái đối lập của cái chết, là cái Thượng Đế ban tặng cho con người để chống lại cái chết. Anh đọc thấy ở đâu đó có câu: “Hãy yêu, dù đôi khi tình yêu làm tim ta đau nhói”.
Biết viết gì cho cô? Chẳng lẽ lại kể với cô cuối cùng anh cũng đã ra khỏi cổng trường để đi lang thang ở Đà Lạt, để thấy Đà Lạt mưa và lạnh. Chẳng lẽ lại kể với cô mấy hôm ở Đà Lạt anh có hút thuốc. Lúc đi qua Lò phản ứng hạt nhân nguyên tử anh quên diêm định vào châm nhờ.
Anh nắn nót viết như viết thư pháp: “Anh yêu em. Em biết là anh yêu em mà. Anh chưa bao giờ yêu ai như yêu em”. Chữ anh xấu như gà bới. Bù lại, anh thuộc lòng địa chỉ nhà cô, anh viết không sai một chữ nào.
Anh đi bộ ra Bưu điện Thành phố Đà Lạt, bỏ thư vào thùng. Không biết bao giờ cô mới nhận được thư anh. Để cho chắc chắn, anh gửi trước thư cho cô qua email và tin nhắn. Và anh nhắn thêm là: “Hẹn gặp tình yêu bé bỏng, cà phê chiều thứ Bảy”. Cà phê chiều thứ Bảy với anh không còn mang vị không gọi tên.
Sài Gòn, 27 / 9 / 2009
Chú thích:
(10) Trong nỗi đau tình cờ, Trịnh Công Sơn
(11) Trịnh Công Sơn