Vận dụng trực giác
Làn nước trong vắt sắc xanh như ngọc lam – trong đến nỗi có thể nhìn thấu đáy cát dưới chân – dịu dàng phủ lên bãi tắm trải dài hút tầm mắt. Không có bóng dáng của tay lướt ván nào ở đây. Cũng không thấy ngọn sóng hung hãn nào. Linda, người bạn đời tâm linh1 của tôi, đang nằm thả trôi bồng bềnh, mặt ngửa lên trời, chỉ còn mỗi chóp mũi nổi lên trên mặt nước.
Tôi biết cô ấy đang làm gì. Với đôi tai chìm bên dưới làn nước phẳng lặng, cô ấy đang chăm chú lắng nghe. Đấy là lý do tại sao hàng ngày chúng tôi đều đến bãi biển này, và cũng chính là nguyên do tại sao suốt mùa đông, chúng tôi hay đến đảo Maui2, bởi chúng tôi muốn ngâm mình trong làn nước – với khả năng chữa lành diệu kỳ – và lắng nghe âm thanh của đại dương.
Tôi tham gia cùng cô ấy và cũng tập lắng tai nghe. Âm thanh đầu tiên tôi nghe thấy là hơi thở của chính mình, nhưng khi tôi nín thở, tôi có thể nghe được những âm thanh mơ hồ khác. Ban đầu là tiếng lách cách nhè nhẹ, nghe như tiếng hệ thống định vị từ một con tàu nào đó. Rồi đến tiếng chíp chíp. Nếu không chú tâm lắng nghe, chắc hẳn tôi đã không nghe thấy gì hết.
Khi hít thở lại, tôi chẳng còn nghe được bất cứ âm thanh gì nữa, nhưng khi tôi lại nín thở thì những âm thanh kia vẫn còn đó.
Dù đã đến Hawaii biết bao nhiêu lần rồi nhưng lần này tôi mới quyết định dành thời gian lắng nghe những âm thanh dưới đáy biển.
Tôi đứng lên. Có một đàn cá heo đang bơi ngang qua.
- Kìa, chúng kìa! – Tôi hét lên gọi Linda.
Đàn cá vừa bơi vừa nhảy cỡn lên khỏi mặt nước, giống như đám trẻ thơ đang nô đùa dưới ánh nắng mặt trời. Tôi sướng ngây người ra nhìn ngắm chúng và cảm thấy dường như chúng đang rất hạnh phúc.
Chiêm ngưỡng đàn cá heo ở một tầm nhìn gần như vậy khiến tôi cực kỳ phấn khích, nhưng tôi và Linda đến đây để lắng nghe một cái gì đó khác nữa. Tôi lại ngụp đầu xuống nước và nín thở. Một âm thanh trầm trầm, khe khẽ tựa như khúc nhạc du dương từ mặt trăng, hay tiếng gầm gừ trong lòng đại dương, hòa điệu cùng tiếng sóng rì rầm vỡ òa trên bãi tắm. Tiếp đến là những chuỗi âm thanh khác, những giai điệu cao và trong xen lẫn những tiếng trầm ấm như một bản nhạc giao hưởng từ không gian. Bầy cá voi lưng gù đang hát!
Tôi không biết chúng đang ở cách mình bao xa bởi vì âm thanh vốn được truyền rất tốt trong môi trường nước, nhưng điều đó nào có thành vấn đề. Tôi có thể nghe thấy “tiếng hát” của chúng rõ mồn một. Những sinh vật to lớn này cùng nhau vùng vẫy trong lòng đại dương như thể vừa được trở lại quê hương. Không ai biết chính xác những bài hát của chúng mang ý nghĩa gì. Một số người cho rằng tiếng kêu ấy là thứ ngôn ngữ mà loài cá voi dùng để liên lạc với nhau qua hàng ngàn cây số. Một số khác lại nghĩ đó là âm nhạc. Có người cho rằng đó vừa là tiếng gọi bầy, vừa là tiếng hát. Riêng tôi, đấy chính là những lời nhắc nhở về sự kỳ vĩ của Sự Sống. Quả thật đặc biệt, song kiến thức của tôi thì quá hạn chế để có thể thấu hiểu hết!
Chúng tôi vẫn thả mình trôi tự do trên mặt nước và lắng nghe âm thanh của biển cả cho tới khi đắm chìm vào giai điệu bí ẩn và hùng tráng của bầy cá voi. Sau đó chúng tôi ra về, lòng vẫn rạo rực mong ngóng trở lại nơi đây vào ngày mai.
Lắng nghe trực giác của bạn cũng giống như lắng nghe âm thanh của cá voi. Trực giác luôn ở đó nếu bạn chịu dành thời gian để lắng nghe nó, hoặc nếu bạn không bị chi phối bởi nhiều tiếng ồn khác. Tôi không thể tác động được gì lên đại dương. Mặt biển bình lặng trong hầu hết những ngày chúng tôi đến lắng nghe tiếng cá voi, nhưng biển cả đâu phải lúc nào cũng như vậy. Có lần chúng tôi đến bãi biển Maui sau một cơn bão và sóng đánh cao quá đầu tôi. Với những con sóng hung hãn như thế, tôi thậm chí không thể xuống nước được. Mấy ngày sau, ngay cả khi sóng đã dịu đi rất nhiều, chúng vẫn ầm vang đến mức tôi không thể nghe thấy tiếng cá voi.
Tương tự như vậy mỗi khi bạn giận dữ, buồn rầu, ganh tị hoặc thù hận, cảm xúc tiêu cực này giống như những con sóng khổng lồ trong cơn bão khiến bạn không thể nghe được tiếng nói của trực giác. Cố gắng lắng nghe trực giác vào những lúc ấy cũng giống như cố nghe điện thoại khi mọi người trong phòng đang nhảy múa cuồng nhiệt theo tiếng nhạc chát chúa, hoặc đang hò hét hết cỡ cổ vũ cho trận bóng đá trên truyền hình. Người bạn ở đầu đây bên kia cứ mê mải nói, nhưng bạn vẫn không thể biết người ấy đang nói gì.
Ngay cả khi bạn không nghe được gì thì trực giác vẫn luôn cung cấp cho bạn những thông tin bổ ích. Thi thoảng bạn có thể nắm bắt lời mách bảo của trực giác trong trạng thái bị kích động, như trường hợp của vị doanh nhân nọ, nhưng nếu chú tâm lắng nghe, bạn sẽ nghe thấy nó thường xuyên hơn.
Chúng ta rèn luyện khả năng lắng nghe trực giác bằng cách nào?
Trước tiên, đừng đi ngủ trong tâm trạng nóng giận. Điều này đòi hỏi nhiều nỗ lực của bản thân, song kết quả đạt được sẽ xứng đáng với công sức bạn bỏ ra. Trực giác của bạn nhạy bén nhất khi tâm trạng bạn thoải mái, nhẹ nhàng. Còn giận dữ thường làm cho tinh thần trở nên rất nặng nề. Nếu vác theo gánh nặng đó vào giấc ngủ thì đến lúc bạn thức giấc, nó vẫn còn nguyên ở đó. Khi bạn ngừng giận dữ, bạn sẽ thấy tâm trạng mình nhẹ bẫng. Điều này cũng đúng với mọi cảm xúc đau đớn khác như ân hận, mặc cảm tội lỗi, xấu hổ, ghen ghét, v.v. Vì vậy, bạn hãy vứt bỏ hết tất cả cảm xúc tiêu cực trước khi đi ngủ.
Thứ hai, hãy làm thanh sạch thực đơn hàng ngày của bạn. Những loại thức uống có cồn (như rượu bia), thức uống chứa ca-fê-in (như cà phê, trà, nước tăng lực…), đường, thuốc lá thường gây ra những “cơn bão hung hãn” hủy hoại cơ thể bạn. Càng ít sử dụng những thứ ấy thì “thời tiết” bên trong bạn càng đẹp. Bên cạnh đó, bạn cũng cần hạn chế sử dụng thịt gia súc và gia cầm bởi vì trong thịt chứa đầy các hoóc-môn, kháng thể và chất hóa học (từ thức ăn, thuốc trong quá trình chăn nuôi). Không chất nào trong đó là có lợi cho cơ thể bạn. “Ăn gì bổ nấy”, hãy ăn thức ăn thanh sạch, bạn sẽ cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh và tinh thần nhẹ nhàng hơn. Không riêng gì những người ăn chay mà tất cả mọi người đều đang bắt đầu có khả năng nhận thức đa giác quan, vậy tại sao bạn lại không tạo điều kiện thuận lợi để bản thân đạt được năng lực đặc biệt này nhỉ?
Thứ ba, hãy tin rằng trực giác của bạn luôn hoạt động. Điều này rất quan trọng. Bạn không thể ngăn trực giác hoạt động, nhưng bạn có thể ngăn bản thân mình nghe thấy nó. Khi bạn nêu ra câu hỏi, chắc chắn bạn sẽ luôn nhận được lời hồi đáp. Câu trả lời có thể không đến vào lúc bạn nghĩ là nó phải đến, hoặc nên đến theo cách bạn mong đợi. Nó có thể bất chợt đến trong giấc mơ của bạn; nó cũng có thể đến vào ngày hôm sau, vào tuần tới trong lúc nói chuyện vu vơ với một người bạn; hoặc có lẽ bạn phải đi về vùng quê thanh bình nào đó để “đổi gió” cho tinh thần thoải mái thì mới có thể nghe rõ trực giác của mình, nhưng một điều chắc chắn là câu trả lời lúc nào cũng đến.
Cuối cùng, hãy lắng nghe những gì trực giác mách bảo bạn. Nhiều người nghe thấy những câu trả lời họ không thích, do vậy họ giả vờ như không biết gì cả.
Vậy thì nếu trực giác đưa ra những câu trả lời không hợp ý bạn, những câu trả lời này bắt nguồn từ đâu?
Lực lượng chỉ giáo và huấn thị phi vật chất
Phi trường Stockholm nhỏ hơn tôi nghĩ. Chỉ sau vài phút, tôi đã hoàn tất thủ tục hải quan và lúc này tôi đang nhìn sâu vào đôi mắt biết cười của Ian, vị chủ nhà chịu trách nhiệm tiếp đón tôi trong chuyến công tác này.
- Chào mừng anh tới Thụy Điển! – Ông ấy hồ hởi nói. – Chúng tôi đang chờ anh ở ngoài xe.
Khi tôi đã yên vị ở băng ghế sau chuẩn bị cho một quãng đường dài, ông lại sôi nổi nói tiếp:
- Tất cả các ngành công nghiệp mũi nhọn đều tập trung về đây, nào là Saab, Volvo, SAS, công ty điện thoại, rồi các ngân hàng. Đây sẽ là hội nghị lớn nhất mà tôi có vinh hạnh tổ chức. Tôi rất vui vì anh đã đến tham dự. Chúng tôi đang mong đợi được nghe bài diễn thuyết của anh.
Tôi thì không háo hức với việc này. Tôi mệt mỏi đến mức khó có thể mở mắt nổi. Chuyến bay dài đã khiến tôi kiệt sức, nhưng không mệt như lúc tôi ở trên sa mạc vào tháng trước. Tôi cố gắng để không ngủ thiếp đi. Đồng hồ sinh học của tôi đang bị xáo trộn. Tôi chẳng biết mình sẽ phải nói gì, hoặc thậm chí còn không biết mình có thể nói nổi hay không nữa. Bốn tiếng đồng hồ sau, chúng tôi về đến miền trung Thụy Điển và đăng ký vào một khách sạn nhỏ lịch sự được bao bọc bởi rừng cây xung quanh.
Ian nói với vẻ bí mật:
- Tôi có một bất ngờ thú vị cho anh đây. Tôi muốn anh gặp gỡ người khơi nguồn cảm hứng giúp anh có sự chuẩn bị tốt cho hội nghị này.
Chưa kịp nói gì, ông đã đưa tôi và những khách mời diễn thuyết bạn của tôi đến một căn phòng nhỏ. Ở đó, nơi cuối phòng có một người đàn ông Thụy Điển tầm trung niên đang ngồi trên ghế. Sau khi chào hỏi chúng tôi thông qua một người phiên dịch, ông này nhắm mắt lại, dường như sắp ngủ đến nơi, rồi bất thình lình lại mở mắt ra. Lúc này, diện mạo cũng như mọi thứ thuộc về ông đều thay đổi. Qua người phiên dịch, ông nói:
- Chào mừng các anh đến Thụy Điển. Tôi là Ambres.
Ambres? Không phải là tên của người đàn ông vừa mới nhắm mắt trước đó! – Tôi nghĩ vậy.
Tôi đã quá quen với những màn “nhập đồng” thường chiếu trên ti-vi nên sự việc lần này chẳng để lại chút ấn tượng nào với tôi. Tôi không tin vào “thực thể phi vật chất” và cũng chẳng muốn nghe chuyện đó mặc dù hai mươi năm trước tôi đã cùng với ngoại Libby dự đám tang của… bà!
Ngày hôm sau, trong bữa điểm tâm, Ian đi đến bên tôi mỉm cười và nói:
- Anh có thể nói chuyện với Ambres vào bất cứ lúc nào.
Tôi chấp nhận lời mời của Ian bởi vì, mặc dù rất dị ứng với những “thực thể phi vật chất”, tôi vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội tiếp cận trực tiếp với một người trong số “họ”. Khi tôi gặp lại Ambres, chỉ có tôi và người phiên dịch có mặt trong phòng.
- Anh đã học giải mã những giấc mơ của mình như thế nào? – Ambres hỏi tôi.
Tôi cảm thấy ngạc nhiên và choáng váng. Làm sao Ambres có thể biết những gì đã xảy ra với tôi ở sa mạc? Tuy nhiên, đó chính xác là việc tôi đã làm.
Ambres biết tất cả mọi chuyện – biết nỗi đau nào đã thúc đẩy tôi tìm đến sa mạc và biết tôi đã trải qua những gì ở đấy. Ông biết rõ tôi đã thấy gì và nó ảnh hưởng đến tôi ra sao. Tôi xin ông một cái hẹn khác, và một lần hẹn khác nữa. Mỗi lần gặp, chúng tôi đều nói về những trải nghiệm của tôi hồi ở sa mạc – những điều mà tôi không sao lý giải được, ngay cả nó xảy ra với chính mình.
- Một đốm lửa đã được nhóm lên bên trong anh, – Ambres nói với tôi, – nhưng nó chỉ là một ngọn lửa nhỏ trong một không gian rộng lớn, cỡ như ở trong thánh đường. Anh cần phải nuôi dưỡng ngọn lửa đó, bằng không nó sẽ tắt ngúm.
- Làm thế nào để nuôi dưỡng nó? – Tôi hỏi.
- Anh hãy chia sẻ với mọi người. – Ông đáp.
- Nhưng Ambres à, đó là điều tôi không thể làm được! Nếu tôi chia sẻ trước mọi người thì có lẽ tôi sẽ đánh mất những gì tôi đã học hỏi được. – Tôi kêu lên.
- Đúng. – Ông nói khẽ. – Nhưng nếu anh không nuôi dưỡng ngọn lửa đó thì nó sẽ tắt ngúm. Anh phải chia sẻ với mọi người. Tình yêu mà anh mang đến cho họ cũng chính là tình yêu mà họ sẽ hồi đáp cho anh. Đó là cách anh nuôi dưỡng ngọn lửa ấy.
Rồi ông nhìn sâu vào mắt tôi và hỏi:
- Anh có thể làm được điều đó không?
- Được. Tôi sẽ cố. – Tôi đáp sau một lúc suy nghĩ.
- Hãy cầm lấy tay tôi. – Ông nói và chìa hai tay ra cho tôi. – Tôi sẽ làm chứng cho anh.
(Sau đó tôi được biết cuộc hội nghị này là nhắm vào chuyên đề ra quyết định).
Tôi vẫn không tin vào “thực thể phi vật chất”, nhưng người duy nhất hiểu những gì đã và đang xảy đến với tôi chính là dạng thực thể sống như thế. Tôi tiếp tục nghi vấn tất cả mọi thứ về Ambres và tìm kiếm xem có mánh lới thủ thuật gì ẩn giấu đằng sau không.
Trong lần gặp tiếp theo, tôi cắc cớ hỏi ông:
- Tại sao ông không thể nói chuyện trực tiếp với tôi? Tại sao ông cần một người phiên dịch?
- Tôi có thể nói chuyện trực tiếp với anh chứ, nhưng liệu anh có thể nghe tôi nói không? – Ông vặn hỏi lại.
Tôi rất trân trọng thái độ hoài nghi của mình bởi vì nó giúp tôi không còn chút nghi ngờ rằng dù Ambres là ai chăng nữa, ông vẫn là một người thông thái và là một người bạn. Ambres là Người Bạn phi vật chất đầu tiên mà tôi gặp, nhưng ông không phải là người cuối cùng. Bạn có ngừng gặp gỡ bạn bè sau khi bạn quen biết một người bạn rất đặc biệt không? Dĩ nhiên là không. Tôi cũng vậy. Có bạn bè là niềm vui lớn nhất trong “Ngôi Trường Trái Đất” này. Khả năng nhận thức đa giác quan cho phép bạn có nhiều bạn bè hơn. Giống như bạn chuyển từ một thị trấn nhỏ tới sinh sống và học tập ở một thành phố đông đúc vậy. Ở thành phố luôn có nhiều người hơn, và dĩ nhiên bạn sẽ có thêm cơ hội gặp gỡ, kết bạn hơn.
Không phải tất cả mọi người đều gặp những Người Bạn phi vật chất theo cách mà tôi đã gặp Ambres. Ở Thụy Điển, một số người có khả năng “lắng nghe” tốt hơn tôi. Họ không cần phải giao tiếp thông qua người nhập đồng, lại càng ít cần đến phiên dịch viên nữa. Mỗi người sẽ trải nghiệm về những Người Bạn phi vật chất theo cách thức của riêng họ. Có người nghe thấy tiếng nói; có người cảm nhận được sự hiện diện; có người lại nhìn thấy hình ảnh.
Chúng ta thường nghĩ rằng việc nghe thấy tiếng nói, cảm nhận được sự hiện diện, hoặc nhìn thấy hình ảnh mà những người khác không thể nghe, không thể cảm hoặc không thể thấy chỉ xảy ra ở những người bất bình thường. Với nhận thức năm giác quan thì suy nghĩ ấy là điều tự nhiên. Nhưng ngày nay, càng lúc càng có nhiều người trở nên nhận thức đa giác quan, họ sẽ có những năng lực đặc biệt như vậy.
Tuy nhiên, vẫn có những người có thể nghe, cảm và nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nghe, cảm hoặc nhìn, và thật tình là họ không được bình thường chút nào! Sự khác biệt là ở chỗ những người này không chịu trách nhiệm cho chính bản thân họ. Họ nghĩ họ phải nhất mực làm theo những gì tiếng nói vô hình mách bảo họ một cách thiếu suy xét. Đây quả là một sự khác biệt lớn!
Lực lượng Chỉ giáo và Huấn thị phi vật chất không nói cho bạn biết bạn phải làm gì. “Họ” chỉ giúp bạn nhìn ra và cân nhắc kỹ các lựa chọn của bạn. “Họ” giúp bạn hiểu những gì bạn đang cảm thấy, và tại sao bạn lại cảm thấy như vậy. “Họ” giúp bạn trở nên biết yêu thương hơn. “Họ” hướng dẫn bạn cách tận hưởng cuộc đời này một cách trọn vẹn nhất. Bạn vẫn làm chủ chính cuộc đời mình, vẫn quyết định điều gì là tốt nhất cho bạn và điều gì không. Bạn có thể bàn luận với bạn bè về một quyết định nào đó, nhưng chính bạn mới là người ra quyết định cuối cùng. Đó là cách làm việc của những Lực lượng Chỉ giáo và Huấn thị phi vật chất. “Họ” là những Người Bạn cùng chia sẻ với bạn, song bạn mới là người có thẩm quyền quyết định phải làm gì.
Tất cả mọi người đều có những Lực lượng Chỉ giáo và Huấn thị phi vật chất riêng. Cuộc đời bạn càng ảnh hưởng đến nhiều người thì bạn càng có nhiều Lực lượng Chỉ giáo và Huấn thị phi vật chất. Chẳng hạn, một người sống ở một ngôi làng xa xôi hẻo lánh thì không đòi hỏi nhiều trợ giúp như người có tầm ảnh hưởng đến hàng triệu người, như Mẹ Teresa hay Mahatma Gandhi.
Có được những Người Bạn phi vật chất là một trong những yếu tố giúp bạn khỏe mạnh, không đau ốm. Khi bạn trở nên nhận thức đa giác quan, bạn sẽ gặp những Người Bạn phi vật chất theo cách riêng của mình. Hãy bắt đầu thử nghiệm thế này: Khi bạn sắp sửa nói hay làm điều gì đó mà bạn cảm thấy không chắc chắn, hãy tự hỏi bản thân: “Động cơ của tôi là gì?”. Bạn sẽ luôn có được câu trả lời. Có thể bạn không thích câu trả lời bạn nhận được, hoặc không nhận được nó vào lúc bạn mong chờ, nhưng câu trả lời luôn luôn đến. Sau đó chính bạn mới là người quyết định phải nói gì hoặc làm gì.
Đây là cách thức hoạt động của sự chỉ dẫn phi vật chất. Bạn đặt câu hỏi, sau đó lắng nghe lời hồi đáp và cuối cùng bạn đưa ra quyết định.
Khi đã kiểm tra động cơ thúc đẩy bản thân mình hành động, bạn sẽ tự động thu hút sự chỉ dẫn phi vật chất. Đơn giản như thế đó! Hãy thử nghiệm đi và xem điều gì sẽ xảy ra!
Đây là một trải nghiệm rất tuyệt vời!