Thực tại phi vật chất
Chiếc xe buýt nhỏ dừng lại trước tòa nhà. Những cánh cửa bật mở và đám học sinh ùa ra cùng với giáo viên và trợ giảng của chúng. Giống như những bông hoa khoe sắc, bọn trẻ tô sáng cả vỉa hè, cười đùa và trò chuyện tíu tít.
- Nhanh lên nào, các em. Giáo sư đang đợi đó. – Giáo viên của bọn trẻ nhắc nhở.
Đoàn học trò kéo nhau lên cầu thang, đi qua cánh cửa và bước vào một căn phòng, ở đó một người đàn ông khả kính đang ngồi sau chiếc bàn.
- Chào các cháu. – Giáo sư nói rõ to.
Thế là cuộc trò chuyện chờ đợi bấy lâu với vị khoa học gia thực thụ bắt đầu.
- Thưa ông, công việc của ông là làm gì ạ? – Cậu bé mặc chiếc áo sơ mi xanh da trời hỏi.
- Ông nghiên cứu về bức xạ. – Giáo sư trả lời.
- Bức xạ là gì hở ông? – Cậu bé hỏi tiếp.
- Đó là ánh sáng. – Giáo sư nói.
- Giống như ánh sáng từ đèn pin phải không ạ? – Một cô bé mặc chiếc váy màu vàng thắc mắc.
- Đúng vậy, nhưng còn hơn thế nữa. – Giáo sư giảng giải thêm. – Loại ánh sáng mà các cháu trông thấy được chỉ là một phần của một thể liên tục1 thôi.
Không đứa trẻ nào biết phải nói gì nữa.
- Các cháu có biết thể liên tục là gì không? – Giáo sư hỏi.
- Không ạ! – Cả đám học sinh đồng loạt lắc đầu.
Giáo sư chậm rãi gỡ cặp kính ra và giải thích:
- Nó là một cái gì đó không có điểm khởi đầu cũng không có điểm kết thúc.
- Thế thì nó bắt đầu từ đâu vậy ông? – Một cô bé nhỏ nhắn tóc hoe vàng thắc mắc.
- Đó chính là điểm mấu chốt. Nó không có điểm khởi đầu cũng không có điểm kết thúc. – Vị giáo sư nhắc lại.
Bọn trẻ không còn biết hỏi gì thêm.
Giáo sư cố gắng giải thích một lần nữa:
- Một thể liên tục là một quang phổ. Có cháu nào biết quang phổ là gì không?
- Nó là màu đỏ, màu cam, màu vàng và màu xanh da trời. – Cậu bé đeo mắt kính trả lời.
- Cả màu xanh lá cây và màu tím nữa. – Cậu bé ngồi bên cạnh bổ sung.
- Nó là cầu vồng. – Một cô bé reo lên.
- Chính xác, cầu vồng là một quang phổ. Nhưng cầu vồng chỉ là một phần của một quang phổ lớn hơn. – Giáo sư nói.
Một lần nữa, không em nào nói gì thêm.
Giáo sư cố gắng giảng giải:
- Màu tím là dải màu nằm ở vị trí cuối cùng của cầu vồng đúng không nào? Màu tím có rất nhiều năng lượng. Điều đó có nghĩa là nó có “tần số cao”. Các cháu hãy nhớ kỹ những từ ông nói nhé.
Giáo sư nói tiếp:
- Còn màu đỏ là dải màu trên cùng của cầu vồng đúng không? Màu đỏ không chứa nhiều năng lượng. Nó có “tần số thấp”.
Tất cả bọn trẻ vẫn chăm chú lắng nghe.
- Nhưng có loại ánh sáng mà tần số của nó thậm chí còn thấp hơn màu đỏ. Nó được gọi là tia hồng ngoại. – Giáo sư nói.
- À, cái đó dùng để giữ cho thịt gà nóng! – Một bé gái nhỏ nhắn ré lên.
Giáo sư biết cô bé này đang nghĩ đến cửa hàng bán thức ăn ở nơi cô bé ở.
- Chính xác, – ông nói, – nhưng cũng có loại ánh sáng có tần số thậm chí còn thấp hơn thế nữa. Luôn luôn có ánh sáng mang tần số thấp hơn. Nó cũng là một phần của toàn bộ quang phổ.
- Vậy là có cả những phần khác phải không ạ? – Một cậu bé nhanh nhảu hỏi.
- Luôn luôn có những phần khác. – Vị giáo sư khả kính trả lời.
Đoạn, ông giơ một bức tranh hình cầu vồng lên và tiếp tục giải thích:
- Đây là phần quang phổ ánh sáng mà các cháu có thể nhìn thấy, nhưng toàn bộ quang phổ ánh sáng thì lớn hơn nhiều. Nó lớn đến mức nào nhỉ? – Ông hỏi chung chung.
Không đứa trẻ nào lên tiếng.
- Nó lớn đến nỗi ta không thể tưởng tượng được! – Tự ông trả lời.
- Nó đi qua màu đỏ theo hướng này. – Ông chỉ ngón tay về phía bên phải rồi sau đó chỉ tay về phía ngược lại để giải thích thêm. – Bao giờ nó cũng đi qua màu tím hướng bên kia. Lúc nào cũng vậy cả! Hình dạng của toàn bộ quang phổ ánh sáng trông giống như thế nếu các cháu có thể nhìn thấy. Nhưng thực tế là các cháu không thể nhìn thấy chúng.
Đến lúc này, vị giáo sư đứng dậy và sải những bước linh hoạt quanh phòng. Ông không còn ngồi yên đằng sau chiếc bàn nữa.
- Khi các cháu bật ti-vi lên, hình ảnh từ đâu ra?
- Thưa, từ sóng truyền hình phải không ạ? – Một bé gái đeo mắt kính hỏi.
- Đúng thế! – Giáo sư hỏi tiếp. – Vậy, những sóng đó từ đâu ra?
- Ở trong phòng này? – Vẫn cô bé đó trả lời, thoáng chút lưỡng lự.
- Chính xác! – Giáo sư đáp lời với vẻ hài lòng.
Đó là cách chúng ta tiếp cận với những Lực lượng Chỉ giáo và Huấn thị phi vật chất. Họ cũng hiện diện ở ngay trong phòng này. Dù mắt bạn không thể nhìn thấy những tín hiệu truyền hình, nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại xung quanh bạn.
Thứ ánh sáng mà mắt thường nhìn thấy được chỉ là một phần của toàn bộ quang phổ ánh sáng, và quang phổ đó không có điểm khởi đầu cũng như không có điểm kết thúc. Vũ Trụ cũng giống như thế – không có điểm khởi đầu cũng không có điểm kết thúc. Tất cả mọi thứ mà năm giác quan của bạn có thể dò tìm được đều có khởi đầu và có kết thúc, nhưng Vũ Trụ thì không.
Ngày nay, chúng ta có thể khám phá nhiều hơn một chút về những bí ẩn của Vũ Trụ. Đây là nhận thức đa giác quan, tương tự như bạn có thể phát hiện ra tia cực tím và tia hồng ngoại. Tầm nhìn của con người bắt đầu vượt khỏi các giới hạn của năm giác quan và đi sâu vào thực tại phi vật chất. Vì thế chúng ta đang dần nhận biết được về những Lực lượng Chỉ giáo và Huấn thị phi vật chất.
Bạn không thể thấy những tín hiệu truyền hình nếu không có chiếc ti-vi, mặc dù chúng đang tồn tại trong phòng bạn. Những Lực lượng Chỉ giáo và Huấn thị phi vật chất luôn ở bên bạn. Trở nên (nhận thức) đa giác quan cũng tựa như bạn có được một cái ti-vi. Nó giúp bạn nhận biết những Người Thầy vĩ đại, cũng như cho phép bạn nắm bắt nhiều điều khác nữa.
Linh hồn
Khi một đoàn tàu nhổ neo ra khơi, trong đó sẽ có một con tàu ấn định lộ trình cho tất cả những con tàu khác. Nó là trái tim của cả đoàn tàu cho dù đoàn tàu đó có bao nhiêu chiếc chăng nữa. Ấn định lộ trình cho đoàn tàu không có nghĩa là quyết định những gì sẽ xảy ra trên từng con tàu. Cách phản ứng trước nguy hiểm của mỗi con tàu sẽ khác nhau. Người ta tìm ra các vấn đề rắc rối và họ đưa ra quyết định giải quyết chúng rốt ráo hoặc không xử lý gì hết. Các thành viên trên mỗi tàu có thể ủng hộ nhau, có thể không. Trên một số con tàu, nhìn chung các thuyền viên khá hài lòng về chuyến hành trình của họ. Còn với những con tàu khác, cuộc hải hành luôn gặp nhiều trắc trở, khó khăn.
Hãy tưởng tượng con tàu mẹ là chiếc tàu vượt đại dương lớn nhất mà bạn có thể hình dung. Nó giống như một thành phố nổi trên biển. Trong khi các chiếc tàu còn lại trong đoàn tàu là những chiếc tàu nhỏ, mỗi chiếc chỉ vừa đủ chỗ cho một người. Chiếc tàu mẹ là linh hồn của bạn, và bạn là một trong những chiếc tàu con kia.
Bạn không có những thông tin mà tàu mẹ của bạn có. Tàu mẹ đang rong ruổi trên đại dương mênh mông, còn bạn chỉ tạm thời là một phần trong đoàn tàu ấy. Con tàu mẹ, linh hồn của bạn, đã dong buồm ra khơi trước khi bạn xuất hiện – trước khi bạn được sinh ra trên cõi đời này – và nó vẫn sẽ tiếp tục cuộc hải trình khi cuộc đời hiện tại của bạn chấm dứt. Tuy nhiên, tàu mẹ sẽ biết rõ những gì sắp xảy đến với bạn. Nó biết được mọi gian khó mà bạn phải đối mặt cũng như cách bạn nỗ lực đối phó. Nó biết khi nào sóng yên biển lặng và khi nào thì trùng dương dậy sóng. Theo cách nào đó, bạn là hình ảnh thu nhỏ của tàu mẹ, nhưng bạn có thể “kế thừa” tất cả những khả năng của tàu mẹ nếu bạn liên tục giữ liên lạc.
Khi bạn liên lạc với “tàu mẹ - linh hồn”, bạn sẽ có tầm nhìn rộng mở hơn nhiều, nó dẫn dắt bạn vượt qua những cơn cuồng phong bão tố cuộc đời. Trong lúc đang lênh đênh trên biển, nếu bất chợt những cơn bão tố ập đến chỗ bạn, hãy hiểu rằng tất cả mọi chuyện đều có nguyên do. Bạn không thể thấy được những nguyên do ấy, nhưng chiếc tàu mẹ có tầm nhìn bao quát nên thấy rất rõ. Bạn phải đưa ra từng quyết định, và trải nghiệm những hệ quả của mỗi quyết định. Linh hồn bạn sẽ không lấn lướt quyền tự chủ, tự chịu trách nhiệm của bạn. Tuy nhiên, tại sao phải cất công ngụp lặn, vẫy vùng chống chọi với con sóng dữ giữa biển khơi trong khi “chiếc tàu mẹ - linh hồn” lúc nào cũng bên cạnh trợ giúp? Nó sẽ không kéo bạn lên khỏi mặt nước, nhưng nó có thể giúp bạn thấy những điều mà cá nhân bạn không nhìn thấy.
“Tàu mẹ - linh hồn” chính là lý do mà bạn gắn bó với “biển khơi cuộc đời”. Bạn không bị bắt buộc phải trở thành người thủy thủ trải nghiệm những dâu bể, thử thách của cuộc đời. Chính bạn tự nguyện lựa chọn trải nghiệm ấy. Thông qua những quyết định của bạn, “tàu mẹ” sẽ bị thay đổi, hoặc có thể là không. “Tàu mẹ - linh hồn” có đích đến riêng. Nó luôn luôn căng buồm hướng về sự hòa hợp, hợp tác, chia sẻ và sùng kính Sự Sống. Một khi mục đích vươn tới của bạn giống với “tàu mẹ”, đó chính là lúc bạn phối hợp với “tàu mẹ” hiệu quả nhất. Nếu bạn dong buồm lái theo hướng ngược lại, bạn sẽ hoàn toàn lạc mất “tàu mẹ”, không còn nhận được sự trợ giúp nào của nó. “Tàu mẹ” được sinh ra cho các cuộc hải trình dài ngày nhưng bạn thì không. Mục đích của bạn là học cách cùng “tàu mẹ” dong buồm sao cho thành công nhất.
Mỗi người chúng ta là “chiếc thuyền nhỏ” cùng “tàu mẹ” ra khơi, lướt sóng trên một “đại dương” không có điểm khởi đầu và không có điểm kết thúc. Những “chiếc thuyền nhỏ” chỉ tồn tại tạm thời, nhưng “tàu mẹ” thì không. Khi hành trình cuộc đời của bạn kết thúc, bạn sẽ thôi là “chiếc thuyền nhỏ” và trở thành “tàu mẹ”. Bạn là “tàu mẹ” trước khi bạn trở thành “chiếc thuyền nhỏ”; đó là một vòng tuần hoàn. Là “chiếc thuyền nhỏ”, công việc của bạn là học cách đi cùng hướng với “tàu mẹ” – hướng đến sự hòa hợp, hợp tác, chia sẻ và sùng kính Sự Sống. Có lẽ bạn không phải là “chiếc thuyền nhỏ” đầu tiên được tàu mẹ hạ thủy để rèn luyện bản lĩnh trước sóng gió cuộc đời, và có thể bạn cũng không phải là “con tàu” cuối cùng. Nói tóm lại, bạn là một phần của một chuyến hải hành vĩ đại, mặc dù bản thân bạn chỉ nhìn thấy được một phần nhỏ của cuộc hải hành ấy. Khi bạn lại trở thành “tàu mẹ”, bạn sẽ hiểu nhiều điều hơn về cuộc hải hành này.
Còn trong hiện tại, “tàu mẹ” luôn cố gắng tìm cách liên lạc với bạn. Nó không liên lạc bằng vệ tinh hay bằng máy tính mà nó sử dụng trực giác. Trực giác cũng là hệ thống mà bạn sử dụng để liên lạc với những Người Bạn và Người Thầy phi vật chất. Trực giác của bạn giống như chiếc radio có thể thu tín hiệu từ nhiều trạm phát khác nhau. Có trạm là những Người Thầy phi vật chất; có trạm là “những tàu mẹ - linh hồn” khác; lại có trạm là linh hồn của chính bạn.
Khả năng liên lạc với linh hồn của bạn sẽ cho bạn cái nhìn thoáng qua về hình mẫu một con người mãn nguyện, thông thái, đầy lòng trắc ẩn và minh mẫn mà bạn có thể trở thành. Bạn sẽ trở thành con người kiệt xuất như vậy nếu bạn luôn sử dụng sự thông tuệ sẵn có và lòng trắc ẩn trong trái tim bạn. Đó chính là bạn, bản ngã bậc cao (higher self), một con người với cuộc đời đầy ắp tình yêu thương và niềm vui, không còn bị kìm kẹp trong bản tính tức giận, sợ hãi, ghen tị, nghi ngờ, buồn phiền, thù hận, xấu hổ, hoặc cuồng nộ.
Khi lần đầu tiên học chơi bóng rổ, tất nhiên bạn không chơi giỏi như sau này. Càng luyện tập thì bạn càng tiến bộ hơn, có nhiều cú ném bóng vào rổ hơn. Đến khi đã rất giỏi thì bạn sẽ có thể ghi điểm trong hầu hết mọi cú ném. Hoặc có lẽ bạn không cừ đến mức ném cú nào ghi điểm cú ấy, nhưng bạn có thể tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp như vậy. Trí tưởng tượng sẽ mở con đường, định hướng bạn trở thành một cầu thủ xuất sắc ghi điểm trong mọi cú ném bóng.
Bản ngã bậc cao của bạn giống như thế. Nó kéo bạn về phía nó. Nó là tất cả những gì bạn có thể trở thành, là nơi mà cuộc đời bạn muốn bạn hướng tới. Khi bạn liên lạc với linh hồn mình, bản ngã bậc cao – tiềm năng trọn vẹn – của bạn đang vẫy gọi bạn. Bạn cảm nhận được những triển vọng bạn có thể trở thành, và chính tầm nhìn tương lai này sẽ giúp bạn đạt được mục tiêu cao đẹp.
Một số người thật sự trở thành bản ngã bậc cao của họ. Họ sống bằng cả tiềm năng trọn vẹn trong từng khoảnh khắc. Họ hài lòng với cuộc sống. Họ tôn kính Sự Sống. Họ suy nghĩ, nói và hành động một cách có ý thức. Họ quan tâm đến Sự Sống. Họ liên tục liên lạc với “linh hồn - tàu mẹ”. Bạn không thể xác định được đâu là họ (“bản ngã - tàu con”) và “tàu mẹ - linh hồn” của họ.
Đôi khi đây còn được gọi là sự khai sáng, sự tỉnh thức hoặc là sự củng cố nguồn sức mạnh đích thực. Nghĩa là mong muốn những gì mà “tàu mẹ” muốn, làm những gì “tàu mẹ” làm, nói những gì “tàu mẹ” nói, và dong buồm đến những nơi “tàu mẹ” đi đến. Đây là ý nghĩa tồn tại của chúng ta trong cuộc đời này: trở thành bản ngã bậc cao, và luôn luôn liên lạc với “tàu mẹ”.
Để làm điều đó, ta cần phải được rèn luyện trong một ngôi trường đặc biệt – Ngôi Trường Trái Đất.