← Quay lại trang sách

Sự hòa hợp

Người anh em ạ, tôi có một vấn đề cần trao đổi với anh. – Tôi lấy hết can đảm nói.

Cả nhóm người rơi vào im lặng. Không ai ngờ chuyện này lại xảy ra vào đêm cuối cùng trong chương trình tu dưỡng tinh thần của chúng tôi.

- Tôi không biết vấn đề này có cần phải chia sẻ với anh không, hay là chỉ mình tôi tự giải quyết thôi. – Tôi tiếp tục. – Nhưng tôi cảm thấy nó đang tạo ra khoảng cách tình cảm giữa hai chúng ta.

Tiếng những bàn chân bồn chồn dịch chuyển và một bầu không khí thấp thỏm phủ kín căn lều.

- Anh quan trọng với tôi đến nỗi vấn đề này không thể xảy ra được, cho nên tôi phải trao đổi với anh về nó.

Khi tôi bắt đầu nói, một người đàn ông, một ủy viên ban quản trị đã về hưu, ngồi ngọ nguậy, lắc lư người trên ghế; một người khác xỏ giày vào vẻ như muốn đi ra, sau đó lại tháo giày ra và đặt chúng trở lại chỗ cũ; còn người cộng sự mà tôi đang nói với anh ta thì im lặng nhìn tôi với vẻ trầm mặc.

- Tôi đã được báo rằng… – Tôi chậm rãi bắt đầu, vừa nhớ lại những ý định của mình. Trước khi tôi kịp nói thêm vài câu nữa cho hết ý thì một phụ nữ đứng dậy và bỏ ra ngoài. Vài giây sau, một người khác đi ra theo cô ấy. Lúc tôi nói xong, anh bạn thân nhất của tôi vụt đứng lên.

- Gary! – Anh giận dữ quát to. – Cậu đã đi quá xa rồi đấy!

Anh ấy còn nói thêm nhiều điều nữa, nhưng trước khi anh nói hết thì cô bạn thân nhất của Linda đứng bật dậy, tiếp lời anh.

- Tôi đồng ý! – Cô nhìn thẳng vào tôi và chỉ vào người cộng sự của tôi. – Anh ấy là lý do duy nhất khiến tôi tham gia chương trình tu dưỡng này.

- Ồ! – Một phụ nữ khác thốt lên. – Đây là sự kiện đầu tiên tôi tham dự ở nơi mà tất cả mọi người đều thành thực như thế này!

Thế là lập tức mọi người bắt đầu bình luận. Một số đồng tình với những gì tôi đã nói với người cộng sự. Số khác thì không. Một số giận dữ. Một số người nữa tỏ vẻ hoảng sợ. Tất cả mọi người đều có ý kiến. Xem chừng “bão tố” sắp ập đến nơi!

Kinh nghiệm đầu tiên của tôi về việc kiến tạo sự hòa hợp bắt đầu từ đây.

Có bao giờ bạn cảm thấy mình có điều gì đó muốn nói nhưng lại sợ nói ra? Đó là sự việc đã xảy ra với tôi. Suốt cả tuần, người ta đã đến gặp tôi để giãi bày những điều họ muốn nói về những người khác tại chương trình tu dưỡng này.

- Nếu thấy điều đó là quan trọng, – tôi bảo họ, – anh chị hãy cởi mở chia sẻ với toàn thể “gia đình” chúng ta. Còn nếu nó không quan trọng thì đừng nhắc đến nữa.

Thú thật, bản thân tôi cũng đang có chuyện quan trọng. Số là tôi gặp vấn đề rắc rối với người cộng sự của mình.

Đây là chương trình tu dưỡng tinh thần đầu tiên do tôi và Linda Francis, người bạn đời tâm linh của tôi, đồng tổ chức. Tôi muốn nó diễn ra thành công tốt đẹp. Tôi muốn mọi người có ấn tượng tốt về tôi và ra về với những ký ức ấm lòng. Làm sao tôi có thể đối mặt với cộng sự của mình trước tất cả mọi người vào đêm cuối cùng chúng tôi ở bên nhau? Tuy nhiên, làm sao tôi có thể cố tình ngó lơ những hướng dẫn mà tôi đã truyền đạt cho cả “gia đình” tham gia tu dưỡng tinh thần trong suốt tuần qua? Chúng còn hơn cả những lời hướng dẫn nữa. Nó là yếu tố cốt lõi để tạo nên một gia đình thực sự, đó là hãy nói ra những gì cần nói, ngay cả khi bạn cảm thấy rất sợ phải nói ra.

Với mong muốn giúp mọi người khám phá sức mạnh đích thực của bản thân – nghĩa là đưa phần bản ngã (cái tôi) của con người hòa hợp với phần linh hồn – Linda và tôi đã quyết định dốc sức tổ chức chương trình này. Ngay buổi sáng đầu tiên, tôi nhận ra mình không nên cố giải thích về sức mạnh đích thực. Tất cả chúng tôi phải sống cùng với nó. Mọi kế hoạch của tôi về việc tôi sẽ nói gì và sẽ nói khi nào đều biến mất. Chỉ còn lại những cảm xúc sẽ mách bảo tôi biết phải làm gì tiếp theo. Không có gì khác dẫn dắt, vì vậy tôi phải liên tục đi theo những cảm xúc của mình. Và giờ là lúc xem chúng đang dẫn tôi đi tới đâu. Nói một cách nhẹ nhàng nhất là tôi đang sợ.

Tôi thường được dặn rằng: “Nếu không có gì hay ho, tốt đẹp để nói về ai đó, thì đừng nói gì hết”. Điều tôi buộc phải nói ra không dễ lọt tai chút nào, nhưng tôi còn không biết nó có liên quan đến người cộng sự của mình không. Nó đang khiến cho tôi chán ngán. Càng chán ngán, tôi càng cảm thấy xa cách anh ta hơn. Làm thế nào để biết được toàn bộ sự thật nếu tôi không hỏi thẳng anh ấy? Nhưng nếu cứ giữ kín những gút mắc này thì tôi đã không đối xử với mọi người như một “gia đình” thực thụ.

Tôi không thể chịu nổi ý nghĩ đánh mất thời gian quý báu của đêm cuối cùng ngồi chia sẻ vòng tròn với nhau để nói ra những điều đang đè nặng trái tim tôi. Nếu không nói, tôi cứ ấm ức trong lòng. Còn khi nói ra, có thể tôi sẽ làm hỏng cả buổi tu dưỡng, và tất cả mọi người sẽ về nhà với cảm xúc tiêu cực. Bạn có bao giờ cảm thấy như thế về gia đình bạn, hoặc về bạn bè của bạn? Bạn nên để mặc sự việc, cho dù mọi người nhận thấy có gì đó không ổn, hay là bạn nên nói về nó?

Và tôi đã quyết định nói ra.

Đầu tiên, tôi xác định lý do tại sao tôi muốn đề cập chuyện này với người cộng sự. Có phải là do tôi giận dữ? Có phải là do tôi muốn cho mọi người biết rằng anh ấy đã làm gì đó sai (nếu quả thật anh ấy đã sai)? Không phải. Lý do đó là tôi đã đánh mất cảm giác thân tình, gần gũi với anh ấy.

Thứ hai, tôi quyết định sẽ cảm nhận tất cả mọi cảm xúc nội tại vào mỗi lần tôi nói. Tôi đã từng dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ, nhưng lại rất ít thời gian để lắng nghe cảm xúc của mình. Khi tôi nói về những gì tôi nghĩ, đôi khi đầu óc tôi đi lan man. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi biết rằng nếu tôi tập trung vào những gì mình đang cảm nhận, thì tôi sẽ luôn luôn tập trung vào hiện tại. Đó chính xác là ý muốn của tôi.

Tôi cũng tự hứa với mình là sẽ để cho mọi chuyện xảy ra một cách tự nhiên. Dĩ nhiên tôi muốn nối lại tình thân với bạn mình, nhưng nếu anh ấy giận dữ, tôi sẽ không cả nể. Tôi muốn chương trình tu dưỡng kết thúc vui vẻ, nhưng nếu mọi người nổi giận, tôi cũng quyết định trong đầu là sẽ chấp nhận điều đó. Tôi quyết định rằng phần việc của tôi là phải có một ý định rõ ràng, nói chân thành từ trái tim và không bị trói buộc vào kết quả. Phần còn lại sẽ tùy thuộc vào anh bạn tôi và “gia đình” quyết định.

Khi bão tố bùng lên, nó dữ dội hơn sức tưởng tượng của tôi. Tất cả mọi người đều nêu ý kiến. Một số đồng tình, số khác phản đối. Ai cũng góp vào đôi lời. Tôi ngạc nhiên sao mình cảm thấy bình thản đến thế. Tôi đã làm điều cần làm, và bây giờ kết quả ra sao là tùy thuộc quyền quyết định của “gia đình”.

- Một người trong chúng ta đang đau đớn ở bên ngoài kia kìa. – Một người đàn ông nói át tiếng mọi người, ông chỉ tay vào tôi và người cộng sự. – Cả hai anh đều phải chịu trách nhiệm đi tìm cô ấy và đưa cô ấy trở lại đây.

Thông thường, tôi không bị ảnh hưởng bởi quyết định của người khác, nhưng bây giờ “gia đình” yêu cầu chúng tôi đi tìm người phụ nữ đã bỏ ra ngoài lúc nãy cùng một người bạn. Vì vậy tôi và người cộng sự rời căn lều, cùng bước đi dưới đêm hè ấm áp.

Vừa đi, chúng tôi vừa nói chuyện. Mãi đến giờ chúng tôi mới có cơ hội trò chuyện cùng nhau. Anh hỏi, còn tôi thì giải thích. Cuối cùng tôi hỏi anh:

- Những điều đó có liên quan gì đến anh không?

- Không. – Anh nói sau một hồi suy nghĩ.

- Đó là những gì tôi cần biết. – Tôi bảo anh, với cảm giác thỏa mãn như vừa khám phá ra một bí mật. – Nó chỉ liên quan đến tôi.

Rồi chúng tôi dành cho nhau cái ôm hờ hững. Trên đường trở về lều, cuộc trò chuyện của chúng tôi tiếp tục quay lại vấn đề của tôi. Giữa lúc chúng tôi đang nói, anh hỏi tôi:

- Cậu có cảm thấy chút ghen tị nào không?

- Không! – Tôi đáp, nhưng vừa nói xong thì tôi biết nói thế là không đúng. Tôi thấy xấu hổ phải thừa nhận, nhưng đúng là tôi đã cảm thấy ghen tị với anh bạn mình. Tôi dừng lại giữa đường và nói với anh điều đó.

Thật ngạc nhiên, anh ta bật khóc. Sau đó anh nói trong tiếng nấc:

- Hồi còn nhỏ, tôi luôn biết khi nào có chuyện rắc rối giữa tôi và cha tôi. Nếu tôi hỏi, ông luôn đáp rằng: “Chẳng có rắc rối gì đâu”, nhưng tôi biết chắc là có. Tôi muốn làm một cậu bé ngoan! – Anh nói trong làn nước mắt. – Tôi đã không biết điều gì đang cần được chữa lành trong tôi.

Sự nhạy cảm, tinh tế ở người đàn ông mạnh mẽ, thông minh này khiến tôi xúc động sâu sắc. Tôi nghĩ về người phụ nữ đã bỏ ra khỏi lều, người mà hai chúng tôi đang đi tìm đây. Tôi nghĩ về việc đáng lẽ mình phải khéo léo hơn. Điều đó khiến tôi buồn, tôi cũng bật khóc.

Những giọt nước mắt của tôi thể hiện một sự thấu hiểu sâu sắc, và anh bạn kia bắt đầu khóc nhiều hơn nữa. Anh giúp tôi nhìn ra một khía cạnh khác về chính mình. Rồi tôi lại khóc. Chúng tôi như tan ra. Càng ngày sự thấu hiểu càng tràn ngập trong tôi, tôi khóc cho tới khi không đứng vững nổi. Cả anh cộng sự cũng thế.

Cuối cùng tôi nhận thấy trong lều vẫn còn ánh đèn.

- Không biết là mọi người có còn ở đó không? – Tôi thì thầm.

- Chúng ta hãy vào xem thử. – Anh đáp và chúng tôi bước về phía căn lều, tay nắm chặt tay.

Thật ngạc nhiên, tất cả mọi người vẫn còn đó, ngồi thành vòng tròn. Bầu không khí thật bình lặng và thư giãn. Mọi người nói chuyện với nhau như những người bạn thân quen.

- Hai bạn có muốn hòa nhập với chúng tôi không? – Một người trong số họ hỏi chúng tôi.

- Có chứ! – Tôi đáp mà lòng khuây khỏa vô cùng.

Họ cười rộ lên và tự dịch chỗ cho chúng tôi ngồi. Họ muốn chúng tôi ôm lấy nhau. Thật quá dễ dàng bởi vì chúng tôi vừa mới thực hiện xong việc đó. Trời đã khuya. Mọi người đều thấm mệt nhưng hạnh phúc. Chúng tôi nắm tay nhau đứng dậy, sau đó tất cả đi ngủ.

Sáng hôm sau, giây phút cuối cùng chúng tôi ở bên nhau là giây phút đẹp nhất trong ký ức của tôi. Chúng tôi cười khanh khách, khóc vì bịn rịn, ôm chào nhau, hát hò và trò chuyện. Chúng tôi quan tâm đến nhau và chẳng ngại ngần bộc lộ ra điều đó. Chúng tôi tế nhị và cũng thẳng thắn. Tất cả mọi người đều như vậy, kể cả người phụ nữ trẻ hôm qua bỏ đi, cùng bạn của cô ấy. Đêm hôm qua họ đã ngồi lặng lẽ bên nhau bên bờ suối và giờ đây họ lại quay về với chúng tôi.

Điều gì đã khiến nhóm người giận dữ, quát tháo nhau này trở thành những người bạn tâm giao? Cái gì đã tạo nên tình thân nhiệm màu này?

Đây là câu chuyện mà họ kể lại cho tôi nghe:

Khi tôi và người cộng sự rời khỏi lều, “bão tố” ngày càng mạnh lên. Nhiều nhóm hình thành để ủng hộ và phản đối tôi; cũng như phản đối và ủng hộ người cộng sự. Một nhóm khác không ủng hộ ai cả. Tất cả mọi người nổi giận và khăng khăng giữ ý kiến của mình.

Cuối cùng, Linda đề nghị tất cả ngồi lại thành vòng tròn và định tâm suy niệm trong tĩnh lặng, hoặc áp dụng bất cứ phương pháp tĩnh tâm nào họ biết. Sau một hồi, anh bạn người London, người đã nặng lời chỉ trích tôi, đứng lên nói:

- Tôi đang học được điều gì đó từ vụ việc này. Tôi đề nghị chúng ta nên lần lượt chia sẻ cho nhau biết điều mình học hỏi được.

Và họ đã làm đúng như vậy. Họ chia sẻ nỗi tức giận và nỗi sợ hãi của họ. Họ chia sẻ về sự ngạc nhiên và niềm hứng khởi. Họ chia sẻ về quá khứ và những khát vọng. Họ thổ lộ cả những điều sâu kín mà trước đó họ chưa dám nói ra. Sau khi tâm sự xong, họ trở thành một gia đình. Không phải là gia đình “sắm vai” mà là gia đình thật sự. Họ quan tâm sâu sắc đến nhau. Họ nói thẳng cho nhau mà không sợ hãi. Họ cười thoải mái và khóc ngon lành. Tôi cảm thấy an toàn bên họ, họ cảm thấy an toàn bên tôi và chúng tôi cảm thấy an toàn bên nhau.

Đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm được sự hòa hợp thật sự. Nó thay thế mọi quan điểm, hiểu biết trước đây của tôi về hòa hợp. Tôi biết mình muốn sống quãng đời còn lại của mình theo cách này. Tôi yêu gia đình này và cả gia đình cũng yêu tôi. Phần khó khăn nhất của chương trình tu dưỡng là màn chia tay. Giờ đây, nhiều năm đã trôi qua, chúng tôi cũng còn làm việc chung và vẫn giữ liên lạc với nhau.

Bây giờ tôi và Linda thử nghiệm các tiến trình mạnh mẽ như trên mọi lúc mọi nơi. Nó luôn tạo ra những trải nghiệm tuyệt vời. Có người gọi nó là cộng đồng. Người khác gọi nó là gia đình. Song tất cả đều đồng ý rằng cốt lõi vẫn là tinh thần hòa hợp – rất tự nhiên, thỏa nguyện, ân cần và chu đáo đến nỗi thật khó mà tưởng tượng cuộc đời sẽ ra sao nếu không có nó một khi bạn đã nếm trải qua.

Tôi rất biết ơn kinh nghiệm này bởi vì nó dạy tôi rằng đôi khi phải rất dũng cảm mới tạo nên sự hòa hợp. Thật không dễ cho tôi đối mặt với người cộng sự vào đêm cuối cùng của chương trình. Cũng không dễ dàng cho mọi người ở đó chia sẻ những gì họ cần chia sẻ, và lắng nghe trong khi người khác nói. Ban đầu tất cả đều không thấy thoải mái, nhưng càng thẳng thắn với nhau thì sau đó mối giao kết giữa chúng tôi càng thêm bền chặt.

Bên cạnh đó, tôi cũng nhận ra: Làm theo những gì người khác mong chờ sẽ không bao giờ tạo nên sự hòa hợp; Làm những điều cốt để thỏa lòng họ càng đẩy bạn ra xa khỏi họ hơn. Làm sao bạn có thể gần gũi với ai đó khi bạn cảm thấy không còn là chính mình khi ở bên họ? Để đạt đến sự hòa hợp, đôi bên cần biết cách chia sẻ về nhau.

Nếu mọi người cùng nghĩ và cùng muốn những điều giống như nhau thì thật quá dễ. Nhưng trong trường hợp mỗi người một ý thì sao? Bạn vẫn muốn hòa hợp với họ chứ?

Linh hồn của bạn sẽ làm điều đó.

Sự hợp tác

Chúng tôi nói chuyện điện thoại với nhau được vài phút thì người ở đầu dây bên kia nói:

- Ông không biết tôi là ai thì phải?

- Đúng là tôi không biết. – Tôi thừa nhận, mặc dù tên người ấy nghe rất quen.

- Tôi từ đài truyền hình gọi tới. Tôi là chủ chương trình talk show1 truyền hình Oprah2 đây. – Cô nói.

Tôi không xem truyền hình. Tôi sống biệt lập trên núi, gần gũi với thiên nhiên. Tôi rất sợ cô ấy sẽ mời tôi tới dự chương trình truyền hình của cô, nhưng cô không mời. Cô ấy chỉ muốn cám ơn tôi về quyển The Seat of the Soul và muốn làm quen với tôi. Tôi thật sự xúc động khi biết cuốn sách của mình lại có ý nghĩa với cô nhiều đến vậy.

Tôi thích chia sẻ những điều tôi đã viết trong The Seat of the Soul, nhưng ý tưởng chia sẻ về nó trên truyền hình vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

Chúng tôi giữ liên lạc với nhau trong nhiều năm. Thỉnh thoảng nói chuyện với nhau qua điện thoại. Phải đến bảy năm sau lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau, Oprah lại gọi điện cho tôi.

- Tôi đang tái cấu trúc chương trình của mình vào mùa thu. Ông sẽ giúp tôi làm sáng tỏ một số vấn đề được chứ? – Cô nói.

Tôi bắt đầu cảm thấy hào hứng.

- Đáng ra tôi có thể nghỉ hưu và đếm giày trong tủ của mình, – cô nói tiếp, – nhưng tôi muốn tặng cái gì đó cho thế giới. Tôi muốn xây dựng một chương trình truyền hình giúp người ta thay đổi cuộc đời họ.

Bất giác, như có một dòng điện chạy qua cơ thể tôi. Lời nói của cô chạm đến tận tim tôi.

- Tôi sẽ dàn dựng một phân cảnh ngắn, mang tên Remembering the Spirit (tạm dịch: Hướng về nội tâm) vào cuối mỗi chương trình. Ông nghĩ sao về ý tưởng này?

Tôi nghĩ đó là một ý hay. Khi chúng tôi gác máy, tôi bắt đầu viết ra những ý nghĩ của mình. Tôi gửi cho Oprah và chừng vài tuần sau, một nhà sản xuất gọi điện cho tôi.

- Tuần sau chúng tôi phái một nhóm quay phim đến chỗ ông được không? Chúng tôi đang tiến hành thu hình cho loạt cảnh Remembering the Spirit. Hôm qua chúng tôi đã thu hình một học giả đang cho gà của ông ấy ăn. Hôm kia chúng tôi cũng đã thu hình một phụ nữ đang thiền.

Tôi gọi điện cho Oprah để thoái thác:

- Cảnh tôi đi dạo trên núi sẽ chẳng gây xúc động cho ai đâu. – Tôi bảo cô.

- Không! – Cô hét lên. – Hãy nói về The Seat of the Soul. Đó mới là điều ông cần nói đến! Hãy nói về những điều trong quyển sách của ông.

Một lần nữa tôi cảm thấy như được “truyền điện”.

- Vậy thì được! – Tôi thốt lên.

Tuần kế tiếp tôi chờ đoàn quay phim tới, nhưng thay vào đó là một cú điện thoại khác.

- Ông vui lòng bay đến Chicago vào ngày mai để ngày mốt thu hình cuộc phỏng vấn với Oprah được không? – Nhà sản xuất hỏi tôi.

Lần này tôi cảm thấy khác hẳn so với lần đầu tiên nói chuyện với Oprah. Lời mời của cô ấy hoàn toàn xác đáng. Tôi không cảm thấy sợ nữa. Tôi thấy mình như một người lướt ván cảm nhận có một con sóng như ý đang tới. Những gì tôi cần làm là hãy thật vững vàng. Tôi biết cú “lướt sóng” này sẽ rất tuyệt vời.

Linda cũng có cảm nhận giống như tôi và chúng tôi cùng bay tới Chicago để gặp Oprah.

Chuyến đi thật vui. Oprah lập tức trở thành thành viên của gia đình chúng tôi. Cô ấy tưởng tôi phải trông giống như người miền sơn cước với cái bụng phệ và bộ râu quai nón màu muối tiêu chứ.

- Trông ông ấy rất bình thường. – Cô thốt lên. – Tôi có thể yên tâm đưa ông ấy lên truyền hình.

Chúng tôi cùng nhau cầu nguyện cho chương trình của mình càng truyền tải được nhiều sức mạnh càng tốt. Sau đó chúng tôi ngồi xuống trước máy ghi hình để trò chuyện. Oprah đã lên kế hoạch thu hình một chương trình khác ngay sau cuộc phỏng vấn của chúng tôi, nhưng cô quyết định hoãn nó lại. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ! Sau khi quay xong, cô phấn khởi nói:

- Tôi có thể làm thành nhiều phân cảnh Remembering the Spirit từ cuốn băng này!

Rồi cô lại nảy ra sáng kiến khác.

- Tôi sẽ làm một chương trình đặc biệt mừng Giáng Sinh từ cuộc phỏng vấn này để dành tặng cho khán thính giả của tôi như một món quà mừng lễ!

Cô ấy đã làm đúng như vậy. Chương trình phát sóng vào đúng buổi chiều Giáng Sinh.

Mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ. Tôi được biết thêm một người bạn mới. Chúng tôi chuyện trò về những điều yêu thích nhất. Chúng tôi hẹn sẽ gặp lại nhau, sau đó tôi và Linda ra về.

Thật tuyệt vời! Oprah đã làm thành tám phân cảnh Remembering the Spirit từ cuộc phỏng vấn của chúng tôi. The Seat of the Soul lọt vào danh mục những sách bán chạy nhất của tờ New York Times. Cho đến lúc chương trình Giáng Sinh đặc biệt phát sóng, cuốn sách đã vượt lên đứng đầu danh sách đó.

Sự hợp tác cũng giống như vậy. Hợp tác không chỉ là cùng làm việc để đạt đến một mục tiêu thông thường (như kiếm tiền, cưu mang một gia đình...), đó là sự liên kết theo đuổi sức mạnh ngoại hiện. Họ hợp tác với nhau vì mục tiêu nào đó. Nhưng đến khi đạt được rồi, họ sẽ cùng đi hướng đến mục tiêu khác hoặc là đường ai nấy đi.

Xét từ quan điểm linh hồn, hợp tác là trò chơi. Người ta hợp tác bởi vì họ muốn ở bên nhau. Con người là yếu tố quan trọng hàng đầu, kế đến mới là những mục tiêu thông thường. Những người muốn ở cùng bên nhau luôn nghĩ ra nhiều điều để cùng thực hiện, giống như trẻ con thường bày trò để chơi với nhau.

Còn bạn thì sao? Bạn muốn chơi với ai?