← Quay lại trang sách

Nguyên mẫu hôn nhân

Barbara chậm rãi bước đến bên Nathan như thể cô đang trôi bồng bềnh. Vẻ hồi hộp trên gương mặt anh báo cho cô biết chắc chắn mình phải ở một vị thế rất đặc biệt. Cô cảm nhận được điều đó. Rất nhiều người đang đứng phía trước cô: Nathan yêu dấu của cô, bạn bè cô, bạn bè anh và vị cha xứ. Cô đứng vào vị trí của mình phía trước họ. Dường như cô luôn biết rằng mình sẽ đứng ở đây, với những con người này, và làm điều mình đang làm đây.

Vị cha xứ đang nói gì đó, nhưng cô không nghe thấy cho tới khi cha quay về phía cô.

- Barbara, – ánh mắt cô không rời Nathan khi cha nói, – con có bằng lòng lấy Nathan làm chồng, sẽ yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, kính trọng anh ấy, và ở bên anh ấy khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, sẵn sàng bỏ qua tất cả những người khác để chung thủy với anh ấy đến suốt đời con không?

Chắc hẳn cô đã trả lời rất rành rọt, bởi vì vị cha xứ lại quay qua Nathan và hỏi anh câu tương tự. Trái tim cô đang nói hộ cô điều cần phải nói. Nó thấm đẫm vào cô, lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn và làm cả phòng sáng bừng lên.

- Cuộc hôn nhân giữa Barbara và Nathan nối kết hai gia đình và lập ra một gia đình mới. – Vị cha xứ lúc này đang nói với tất cả mọi người trong nhà thờ. – Anh chị em có làm tất cả trong khả năng mình để chỉ dẫn và chăm lo cho hai người này trong cuộc hôn nhân của họ không?

- Thưa, có! – Hình như cả căn phòng cùng trả lời.

Barbara nhìn thấy môi vị cha xứ mấp máy nhưng cô vẫn không thể nghe được lời nói của cha. Cô đang lắng nghe trái tim mình. Từ tận đáy lòng cô bật ra những lời nói và cô nói với tất cả mọi người:

- Tôi, Barbara, nhận anh Nathan làm chồng, và hứa giữ lòng chung thủy với anh khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và vâng lời anh suốt đời tôi, cho tới khi cái chết chia lìa chúng tôi. Tôi long trọng xin thề.

Lời cô vang tới những ngóc ngách xa nhất, lấp đầy không gian, tuyên bố lòng tận tụy của cô kể từ khoảnh khắc này cho đến khoảnh khắc cô lìa đời.

Gương mặt Nathan trang nghiêm. Anh cũng thề những lời tương tự – từng lời của anh đi vào chốn linh thiêng này tựa như pha lê được mài giũa, sắc và trong. Cô chưa từng thấy anh mạnh mẽ, vững chãi đến thế. Cô biết những lời anh nói là thật. Và tất cả mọi người cũng biết thế.

Nathan đeo nhẫn của anh vào tay Barbara. Cô cẩn thận, chăm chú đeo vào tay anh chiếc nhẫn mà cô đã mang đến nơi đặc biệt này, vào giờ phút đặc biệt này, cho người đàn ông đặc biệt này.

- Những người đã được Chúa Trời kết hợp thì không ai được phép phân ly. – Cha xứ làm phép. – Nay ta tuyên bố hai người đã là vợ chồng.

Cả căn phòng bật lên những lời chúc tụng.

Một “bản hợp đồng” xưa như loài người vừa được ký kết bằng trái tim. Một gia đình mới vừa được hình thành, theo cùng một hình mẫu như vô vàn gia đình đã được hình thành trước đó. Một người chồng và một người vợ kết hợp với nhau để làm những công việc mà chồng và vợ luôn luôn làm – hỗ trợ nhau để sinh tồn và sinh con đẻ cái. Barbara yêu Nathan, Nathan cũng yêu Barbara. Họ nguyện thề cùng chia sẻ mái nhà và chung tay xây tổ ấm. Như loài chim, họ sẽ nuôi nấng con cái theo cách riêng của họ, rồi con cái họ sẽ rời cái “tổ” này mà bay đi sống cuộc đời của riêng chúng. Đây là công việc chẳng dễ dàng gì.

Cả hai người sẽ làm việc siêng năng. Nathan sẽ kiếm tiền để mua thực phẩm, quần áo, sẽ dạy dỗ, chỉ dạy cho con cái biết những điều mới lạ về thế giới nhiều đến mức có thể.

Barbara sẽ không ngừng chăm sóc chồng, con. Cô sẽ dọn dẹp tổ ấm, chuẩn bị thực phẩm, nấu nướng thức ăn. Cô sẽ gặp gỡ giáo viên của các con, sẽ xoa dịu những nỗi đau. Cả hai người sẽ phải gương mẫu trong những vai trò mà con cái họ sẽ đóng sau này. Đó là những vai trò, bổn phận của người đàn ông xưa và người phụ nữ xưa.

Người đàn ông xưa, người phụ nữ xưa và hôn nhân là ba yếu tố đã luôn đi liền với nhau. Người đàn ông xưa và người phụ nữ xưa cần nhau để làm những gì họ được sinh ra để làm. Người đàn ông xưa cần cấp dưỡng và bảo vệ gia đình; người phụ nữ xưa mang nặng đẻ đau và nuôi nấng, dạy dỗ con cái. Hôn nhân là phương thức để họ thực hiện những điều này.

Người đàn ông xưa và người phụ nữ xưa phải cưới nhau, rồi sinh con theo cùng phương thức như chim phải bay về nơi có thời tiết ấm áp để tránh đông, như bò rừng phải di trú về nơi đồng cỏ xanh ngát. Sứ mệnh ấy là một phần trong con người họ. Đó là ý nghĩa của việc tồn tại. Điều đó bảo đảm sự sinh tồn của loài người.

Ở mọi nền văn hóa, mỗi cuộc hôn nhân đều có những giao kèo gắn kết người đàn ông xưa và người phụ nữ xưa. Giao kèo đó được thiết đặt riêng cho họ, được thực hiện bởi họ, và định hướng hành động cho họ. Hôn nhân là lời tuyên bố về sự hình thành một gia đình mới, cấm bất kỳ ai xâm phạm và bảo đảm tất cả mọi sự ủng hộ.

Khi thành chồng vợ, Barbara và Nathan một lòng một dạ cam kết đồng cam cộng khổ với nhau. Họ ủng hộ, hậu thuẫn, nâng đỡ nhau khi bệnh tật cũng như khi mạnh khỏe, khi dư dả cũng như khi túng thiếu. Họ cam kết ở bên nhau ngay cả trong những lúc gian khó. Với họ, chỉ duy nhất một thứ có thể làm thay đổi điều đó – là khi một trong hai người qua đời.

Đây là sự cam kết mạnh mẽ nhất, bền vững nhất mà người đàn ông xưa và người phụ nữ xưa có thể thực hiện. Tuy nhiên, họ là những con người (nhận thức) năm giác quan. Họ không thể nhìn vượt xa khỏi giới hạn của cái chết. Thế giới họ sống bị giới hạn trong những gì họ có thể nếm thấy, sờ thấy, nghe thấy, ngửi thấy và nhìn thấy. Khi họ không còn hiện hữu trong hình hài cơ thể, họ không thể làm những hành động này. Chính vì vậy mà sự cam kết tới lúc chết là sự cam kết có ý nghĩa nhất họ có thể thực hiện.

Sự sắp đặt này giúp cho loài người tiến hóa suốt hơn mười ngàn năm qua. Người phụ nữ xưa sinh con và nuôi con. Người đàn ông xưa bảo vệ và cấp dưỡng cho gia đình. Hôn nhân mang họ lại với nhau để làm những việc này.

Vậy, điều gì sẽ xảy ra khi nhận thức đa giác quan xuất hiện?

Mẫu người phụ nữ hiện đại

- Thưa quý bà, thưa quý ông, đây là tân tổng thống của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ!

Thật không cường điệu chút nào! Cả hai đảng lớn đã cùng đi đến một sự đồng thuận vô tiền khoáng hậu ủng hộ một ứng viên. Những người bi quan lo sợ đến sự sụp đổ của hệ thống đa đảng. Những người lạc quan vẽ lên những bức tranh xán lạn về một kỷ nguyên mới cho nền chính trị Mỹ. Giờ đây tất cả mọi người đang phấn khích theo dõi.

Tòa đại sảnh tràn ngập băng rôn, biểu ngữ cùng với tiếng nhạc và tiếng reo hò nhiệt liệt. Bà bước đi trong tâm điểm chú ý của toàn thể mọi người, đến vị trí của mình đằng sau bục phát biểu, nở nụ cười rạng rỡ và giơ tay phải lên vẫy chào công chúng. Tiếng reo hò vang lên như sấm dậy, ào ào không ngớt. Phong thái lịch lãm, mạnh mẽ của bà toát lên vẻ đường hoàng, điềm tĩnh. Bà gật đầu bày tỏ sự đón nhận và lòng cảm kích đến những người đang hiện diện trước mặt bà cũng như hàng triệu người đang theo dõi bà qua ti-vi trên khắp đất nước và khắp thế giới.

Không ai trong lịch sử nền dân chủ từng nhắc đến toàn bộ cử tri như “những người thân yêu”. Bà Diana đã làm được điều này một cách tự nhiên và xem ra không ai tỏ ý nghi ngờ hay lạ lẫm như thoạt đầu người ta lo ngại. Bà đã làm điều đó trong từng nấc thang sự nghiệp bà đi qua – từ thống đốc bang, thượng nghị sĩ rồi đến ứng viên tổng thống. Chính nụ cười rạng rỡ luôn ngự trên môi bà chứng tỏ bà không ngừng nhìn nhận cử tri là những người thân của mình, bởi vì hiện thời bà là Tổng thống vừa đắc nhiệm của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ.

Cuối cùng, tiếng vỗ tay bắt đầu ngớt đi. Như thể làm theo cùng một hiệu lệnh, toàn bộ cử tri hướng sự chú ý về người phụ nữ vững chãi trên sân khấu trước mặt họ. Trên khắp đất nước, khắp thế giới, hàng triệu người cũng làm tương tự.

Bà Diana kiên nhẫn chờ, lắng nghe linh cảm nội tại của mình định thời gian. Bộ váy đen tôn thêm làn da đen của bà. Mái tóc đen tuyền giờ đã được chải theo kiểu khác, bắt ánh đèn sáng lên bóng loáng. Và rồi bà Diana – người đã đem sự bình yên đến cho những đường phố của thành phố một thời đầy bạo lực nơi bà sống, người đã đoàn kết các hạ nghị sĩ theo cách mà trước đó chưa ai từng mơ thấy – cất lời:

“Thưa toàn thể anh chị em thân mến của tôi, một lần nữa chúng ta lại đang đứng trước một bước ngoặt…”

Đó là phần mở đầu của bài diễn văn mà sau này giới sử gia đồng lòng ca ngợi, được giới sinh viên và các chính trị gia chuyền tay nhau đọc suốt bao nhiêu năm. Ấn tượng làm sao, bà diễn thuyết mà không hề cầm giấy.

“… Một cuộc đời mới đã mở ra với chúng ta. Một mùa xuân mới đã về. Chúng ta là một phần của nó, nhưng không phải là cái phần đứng riêng rẽ. Một kỷ nguyên mới trong lịch sử nước Mỹ đã đến. Nước Mỹ chúng ta là một cánh hoa trong một bông hoa lớn. Cuộc đấu tranh của chúng ta bây giờ đang hòa quyện vào cuộc đấu tranh của những nước khác. Những thành tựu của chúng ta đang hòa vào dòng chảy thành tựu của những nước khác.

Nước Mỹ chúng ta là những người tiên phong. Tổ tiên chúng ta xuất thân từ mọi nền văn hóa. Trong dòng máu chúng ta có dòng máu của tất cả mọi anh chị em. Cội rễ của lòng trân trọng trong chúng ta liên tục sinh sôi, bởi vì chúng ta đến từ tất cả mọi nơi. Lịch sử đất nước ta rất ngắn. Lịch sử nguồn gốc của chúng ta là vô hạn và bao hàm lịch sử của mọi nền văn hóa.

Ngày nay chúng ta đang mặt đối mặt với một ranh giới mới – ranh giới của sự liên thuộc. Chúng ta vốn xuất sắc trong việc khám phá, thăm dò những ranh giới mới. Định mệnh của chúng ta là phải thăm dò ranh giới mới này. Nước Mỹ được chuẩn bị đặc biệt để đón nhận thách thức này. Tuy nhiên ranh giới của sự liên thuộc không thể được thăm dò một cách đơn độc. Đây không phải là ranh giới giữa núi non với thảo nguyên, mà là ranh giới giữa lòng trắc ẩn và sự đồng sáng tạo. Ngày nay, trong từng khoảnh khắc, ranh giới này đang đứng chắn trước mỗi người đàn ông và mỗi người phụ nữ thuộc mọi nền văn hóa.”

Bà Diana diễn thuyết thêm hai mươi phút nữa. Bà nói:

“Vai trò của người Mỹ là tạo hình mẫu cho sự liên thuộc và sống với nó bằng mọi cách thức.”

Có đoạn bà lại nói:

“Lịch sử và trái tim chúng ta giờ đây có một mối quan tâm chung. Mối quan tâm đó là Sự Sống.”

Khi bà dứt lời, một quãng im lặng dài buông xuống.

Rồi tiếng vỗ tay bùng nổ. Tiếng vỗ tay tạm lắng cho đến khi những lời của bà Diana thấm vào họ, rồi bất chợt lại bùng lên như sấm. Trong nhiều tháng nhiều năm sau nữa, những lời của bà thậm chí sẽ càng thấm sâu và lan rộng hơn.

Bức tranh tưởng tượng ở trên dường như không có thực đối với bạn đúng không? Liệu một phụ nữ có thể vượt trội trong lĩnh vực mà xưa nay vốn chỉ do đàn ông thống lĩnh, như chính trị, và lồng vào đó tất cả những nhận thức, lòng trắc ẩn của người phụ nữ? Ngày nay, bạn thấy xu hướng này đang diễn ra phổ biến. Có những ngành nghề, lĩnh vực trước kia được xem là “độc quyền” của nam giới thì ngày nay được phụ nữ đảm nhiệm rất tốt, như: phi công, giám đốc điều hành (CEO), tổng thống, thợ hồ, tài xế lái xe tải...

Những phụ nữ này không giống như những phụ nữ trong quá khứ. Họ không tự giới hạn bản thân ở bất cứ phương diện nào.

Họ làm theo những gì trái tim họ mách bảo. Nếu họ lựa chọn trở thành kiến trúc sư, họ sẽ là kiến trúc sư. Nếu bị cuốn hút bởi thế giới thương mại, họ sẽ bước vào đấy. Nếu muốn trở thành chuyên gia trong lĩnh vực nào đó, họ sẽ đi học ở trường chuyên ngành.

Người phụ nữ hiện đại rất khác so với người phụ nữ xưa. Vai trò của người phụ nữ xưa là sinh con và nuôi con. Ngoài ra họ không có vai trò nào khác, cũng không bị hấp dẫn bởi bất cứ vai trò nào khác. Chỉ có việc sinh con và nuôi nấng con cái mới làm cho họ thỏa mãn. Họ làm công việc này rất xuất sắc. Họ không thể làm được việc gì khác, mà cũng không muốn làm bất kỳ việc gì khác.

Trong khi đó, người phụ nữ hiện đại vừa có thể làm được những gì mà người phụ nữ xưa làm – sinh con và nuôi con – nếu họ chọn cách đó, đồng thời có thể làm những việc khác nữa. Đó là sự khác nhau giữa người phụ nữ xưa và người phụ nữ hiện đại. Người phụ nữ xưa chỉ muốn sinh con và nuôi con. Đó là cuộc đời mà họ bị cuốn hút vào, là điều làm cho họ cảm thấy hạnh phúc. Không gì khác có thể mời gọi được họ một cách mãnh liệt. Họ không nghĩ đến việc thành lập công ty hay trở thành giáo sư. Họ dành những việc đó cho chồng họ. Còn người phụ nữ hiện đại thì không bị giới hạn theo bất kỳ phương thức nào. Họ vừa có khả năng như bà Diana, một tổng thống được dân bầu, vừa đầy lòng trắc ẩn. Họ khao khát cháy bỏng trao đi những món quà mà họ sinh ra để trao, và họ làm tất cả những gì cần thiết để trao chúng. Trái tim họ hướng đi đâu, họ đi tới đó. Không ai xác định vai trò thay cho họ. Họ đang thực hiện cuộc hành trình hướng đến tâm linh. Sức mạnh đích thực là đích đến của họ.

Điều này rất mới đối với trải nghiệm của loài người. Ngày nay mọi nền văn hóa đều có những câu chuyện về những phụ nữ như vậy nhưng trước kia chưa bao giờ cùng một lúc có những hình mẫu phụ nữ xuất hiện ở tất cả mọi nơi, tất cả mọi nền văn hóa. Điều đó đang xảy ra vào lúc này. Người phụ nữ không bị, và thấy mình không bị, giới hạn theo bất kỳ phương thức nào.

Khi họ thể hiện mình, những thay đổi lớn sẽ diễn ra.