Phần III - DIỆN MẠO CỦA LINH HỒN Mẫu người đàn ông xưa
Họ về rồi! Họ đã về rồi kìa! – Harry Ó Hát (Harry Song Hawk) reo lên ầm ĩ.
Từ đằng xa, tiếng vó ngựa vọng tới dội lên bầu trời chiều lờ mờ tối. Từ tất cả các căn lều hình nón bằng da thú, những gương mặt đăm chiêu, căng thẳng của phụ nữ và trẻ nhỏ hiện ra trong tiết trời rét buốt.
- Con có trông thấy họ không? – Kate Dao Sắc (Kate Bloody Knife) hỏi con gái.
- Đằng kia kìa! Tất cả họ đang về! – Người phụ nữ trẻ hơn đáp, nheo mắt lại và đếm thật nhanh. – Ba mươi bốn người đàn ông.
- Ôi, đội ơn Thánh Linh. – Bà lão thì thào, tiếng thở phào nhẹ nhõm truyền đi khắp thân hình gầy guộc của bà sau mười đêm thấp thỏm.
Đoàn người ngựa tiến dần đến chỗ đám phụ nữ và trẻ em đang đứng chờ kiên nhẫn.
Bất thình lình, George Lá Chắn Di Động (George Walking Shield) vung cây thương gắn lông chim đại bàng lên trời. Tiếng gầm chiến thắng của ông như sấm rền vang khắp vùng tuyết quạnh vắng và rót đầy tiếng cười đùa hân hoan cho ngôi làng. Cánh phụ nữ òa khóc vì vui sướng, lũ trẻ nhảy cẫng lên phấn khởi.
Bên cạnh Lá Chắn Di Động, ba mươi ba người đàn ông, trẻ có già có, đang mỉm cười kiêu hãnh và tự hào. Họ cũng tạ ơn Thánh Linh bằng cách cho ngựa sục móng xuống mặt đất giá băng.
- Hãy mang củi ra nhóm lửa. – Ruth Dao Sắc (Ruth Bloody Knife) sai con trai của mình. Thằng bé liền phóng về phía hàng cây ở đằng sau, vừa đi vừa nhảy cẫng lên khoái chí. Sau đó, bà trao cho con gái một chiếc gàu nhỏ và mỉm cười sai tiếp:
- Xách nước cho đầy cái này.
Cô nàng nhảy chân sáo về phía dòng suối. Giống như mẹ mình, Ruth, cô thở phào khi chồng cô cùng với các chú, bác và các anh em trai trở về sau chuyến đi săn vào một buổi sáng đông giá cách đây nửa tuần trăng.
- Cuối cùng hôm nay chúng ta sẽ được ăn. – Chị thở phào nhẹ nhõm. – Hôm nay chúng ta sẽ có cái ăn.
***
Bạn có muốn giống như George Lá Chắn Di Động và những người anh em, chú bác của ông? Cho đến gần đây, hầu hết mọi đàn ông và mọi cậu bé đều trả lời là “Có”. Đó là bởi vì Lá Chắn Di Động và những người cưỡi ngựa bên cạnh ông đang hoàn thành một cách xuất sắc vai trò mà mọi đàn ông sinh ra đều phải thực hiện – cho đến gần đây. Đó là cung cấp lương thực, nhu yếu phẩm cho những người ông yêu quý và bảo vệ họ. Khi cần, ông có thể hy sinh cả mạng sống của mình.
Từ đó đến nay, hàng tỉ đàn ông đã thực hiện vai trò này. Họ đã nỗ lực rất nhiều, một số người làm tốt hơn so với những người khác. Vai trò này bấy lâu nay luôn là mục tiêu của mỗi cậu con trai và là trách nhiệm của mỗi người cha.
Dưới đây là một phiên bản hiện đại của cùng câu chuyện đó:
- Khi nào thì cha về? – Bé Marie hỏi, đặt con búp bê vào nôi đến lần thứ năm. – Con nhớ cha lắm.
- Mẹ cũng nhớ cha, con yêu. – Nancy nói, dịu dàng vuốt mái tóc nâu mềm óng như tơ của con gái.
Trên lầu, tiếng các nhân vật hoạt hình từ ti-vi vọng xuống hành lang tầng trệt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng Tommy cười ré lên thích chí. Trong bếp, nồi xúp đang sôi lục bục, tỏa mùi thơm khắp nhà.
Thình lình, cánh cửa trước bật mở và một người đàn ông xuất hiện với tờ báo kẹp dưới cánh tay trái, hai cánh tay móc toòng teng hai cái giỏ đựng nhu yếu phẩm. Hơi lạnh phả cuồn cuộn bên cạnh anh.
- Cha! A, cha đã về! – Tommy hét toáng lên, chạy bay xuống cầu thang trong khi Marie đã ôm cứng cẳng chân phải của cha. Chiếc giỏ bên trái bỗng nhiên bục ra.
- Chào con, Bí Ngô của cha. – Anh mỉm cười, cố giữ thăng bằng hai cái giỏ.
Nancy chạy ra tiếp ứng.
- Chào anh yêu. – Chị nói, đôi mắt chị long lanh, nhón người đặt một nụ hôn lên má chồng.
- Về nhà mới dễ chịu làm sao. – Anh sung sướng cười, trao cho chị cái giỏ bị rách. – Về nhà dễ chịu quá đi mất.
***
Bạn có thấy hai câu chuyện trên giống nhau không?
Cả hai câu chuyện đều vẽ lên một khung cảnh thiêng liêng:
Người bảo vệ, người trụ cột gia đình đã trở về. Cả nhà đều tốt đẹp. Cả nhà đều an toàn. Ông ấy đã về. Anh ấy đã về.
Vai trò “trụ cột” này đã xuất hiện từ thời xa xưa. Nó có tuổi đời xưa như loài người vậy. Nó là tâm lõi của những gì tạo nên ý nghĩa tồn tại cho nam giới. Nếu không có người trụ cột, người bảo vệ này, hẳn loài người đã không tồn tại. Anh ta là người cha, người chú, người cậu, người ông. Vợ, con cái, cháu trai, cháu gái, chút, chít của anh cần bất cứ cái gì, anh đều chu cấp. Khi nguy hiểm cận kề, anh luôn xông ra che chắn cho người thân. Không gì quan trọng hơn đối với anh. Họ là lý do để anh sinh ra. Họ là lý do để anh sống.Chừng nào còn hơi thở trong thân thể anh, chừng đó họ có thể cậy nhờ vào anh. Anh tồn tại là vì họ.
Đây là vai trò đặc biệt cao đẹp bởi vì nó không tồn tại cho riêng mình nó. Song đây chỉ là một nửa của bức tranh lớn hơn. Nửa kia cũng không kém phần tráng lệ.
Mẫu người phụ nữ xưa
Shiszuko ngắm nhìn đôi mắt tuyệt đẹp hình quả hạnh của Miyako và vuốt ve mái tóc đen nhánh của bé. Hình hài bé tí trong tay chị ngọ nguậy, quơ cánh tay nhỏ xíu ra trước và co đôi bàn chân bé xíu nhưng cứng cáp đạp từng cú giật cục. Miyako nhắm nghiền mắt lại rồi mở mắt ra to hơn để khám phá thế giới mới của mình. Đôi mắt ấy quay về hướng Shiszuko và nhìn chăm chăm vào mắt chị.
Shiszuko sững sờ. Ánh mắt đứa con mới sinh như xuyên xoáy khắp người chị. Chị ước sao mình có thể nhìn thấy những gì nó thấy. Một cuộc đời mới vừa được sinh ra, nó khác với những đứa con khác của chị, kiểu như chị khác với các anh chị em của mình, khác với chồng chị, khác với tất cả mọi người. Đứa trẻ mới vài giờ tuổi sao mà mong manh đến thế, sao mà đặc biệt đến thế? Chị nhìn thấy trong đôi mắt đen láy vẫn đang nhìn chăm chăm vào mắt mình kia là nguồn sức mạnh vừa mới mở ra, như mầm cây tách mình khỏi lớp vỏ để vươn lên, rồi sau này trở thành một cái cây cao lớn.
Bỗng nét mặt Miyako thay đổi. Shiszuko cảm nhận được điều đó ngay tức thì. Rất nhẹ nhàng, chị nâng hình hài nhỏ xíu ấy lên. Miệng nó chạm vào bầu vú trái của chị và Miyako bắt đầu bú. Những nhu cầu của bé bộc lộ ra và được đáp ứng, sinh linh tí hon đó lộ vẻ hài lòng, mãn nguyện và nhịp nhàng nút dòng sữa mẹ. Không chỉ cô bé Miyako được ấp ủ, mà nỗi thỏa nguyện vô bờ mỗi lần chị chăm con lại dâng trào trong chị. Chị âu yếm nhìn đứa trẻ đang bú và cảm thấy tình yêu quen thuộc phủ ngập lấy mình. Lại một hình hài tí xíu nữa, lại một linh hồn quý giá, một người bạn thân thuộc mà chị sẽ yêu thương suốt cuộc đời, xuất hiện.
Cuộc hành trình của chị lại bắt đầu từ đầu. Chị sẽ luôn đoán biết được những nhu cầu của Miyako. Chị sẽ luôn cảm nhận được cơn đau, niềm vui, niềm hạnh phúc của bé. Chị sẽ cùng thám hiểm thế giới với bé và sẽ ngạc nhiên trước những khác biệt giữa các con. Bây giờ gia đình chị có năm người – chị, chồng chị, Miyako và hai anh của Miyako.
Mai này chị sẽ có thêm vài đứa con nữa. Chị cảm nhận được điều đó từ trong tim. Lòng kiên nhẫn lớn lên trong chị khi gia đình đông đúc hơn. Nhắm mắt lại và bắt đầu buông trôi, trông chị như một con sư tử mẹ sải mình dưới ánh nắng mặt trời ấm áp. Cơ thể chị được thả lỏng thư giãn lần đầu tiên kể từ sau khi sinh. Đang miên man nghĩ về đứa con gái bé bỏng, về hai đứa con trai của mình và về cha của chúng thì chị ngủ thiếp đi. Cơ thể chị biết là nó cần nghỉ ngơi. Có nhiều việc cần phải làm đang đợi chị. Rất nhiều việc.
Shiszuko sẽ liên tục nuôi dưỡng Miyako suốt đường đời của con, cung cấp cho con những gì con cần khi con là một thiếu nữ, khi con trở thành người phụ nữ, và thậm chí đến khi con mình đã làm mẹ. Cuộc đời Shiszuko sẽ sâu sắc và phong phú hơn, sẽ mạnh mẽ và sáng suốt hơn khi chị trải qua kiếp đời của mình trong cõi trần gian này – nuôi con, nhìn chúng khôn lớn, yêu thương chúng sâu đậm hơn bao giờ hết. Chị sẽ trở thành giếng nguồn sức mạnh cho các con, một hồ phun nước không bao giờ vơi cạn, một ngôi sao sáng luôn soi đường dẫn lối. Đó là mục đích và bổn phận của chị. Chị được sinh ra để làm những việc đó. Không gì có thể ngăn cản chị.
Vai trò này cũng rất cổ xưa. Hàng tỉ phụ nữ đã sống với vai trò đó. Hàng tỉ phụ nữ nữa sẽ sống với vai trò đó. Họ là những người bà, người mẹ, người dì, người cô, người chị của gia đình nhân loại. Họ hiện hữu để chăm sóc chúng ta. Chừng nào còn hơi thở trong thân thể họ, chừng đó họ vẫn còn đảm đương trách nhiệm thiêng liêng, cao quý ấy. Cũng giống như người đàn ông xưa, những người phụ nữ này là một phần không thể thiếu trong bức tranh nhân loại. Cả hai đều là suối nguồn nuôi dưỡng cuộc sống loài người.
Người đàn ông xưa và người phụ nữ xưa tồn tại bên nhau như mặt trăng với mặt trời, như cát với biển, như núi với bầu trời. Họ cùng song hành trên đường đời, cùng hoàn thành một mục tiêu mà họ không thể thực hiện một mình – đó là duy trì nòi giống loài người. Họ cần nhau và sự sống của loài người cần có họ.
Người đàn ông xưa và người phụ nữ xưa được sinh ra để phục vụ cho mục tiêu này. Cuộc đời họ phục vụ cho mục tiêu này. Sự kết hợp đặc biệt giữa họ cũng nhằm phục vụ cho mục tiêu này.