← Quay lại trang sách

Một phương thức kết hợp mới

Anh đã gọi điện cho cô ấy để xem liệu có còn cơ hội hàn gắn, đúng không?

Linda ngồi bên bàn ăn tối cùng với tôi, chờ câu trả lời của tôi. Tôi chẳng biết phải nói gì. Điều cô nói chính xác là lý do tôi gọi cú điện thoại ấy. Người mà tôi không muốn cho biết về chuyện này chính là Linda.

Tôi đang bị giằng xé nội tâm. Một phần trong tôi muốn nối lại cuộc đính hôn đã đổ vỡ. Suốt năm năm tôi luôn nghĩ về vị hôn thê cũ của mình. Tôi đã phải vượt qua nỗi đau đớn mà sống. Tôi đã học để nhận biết về bản thân, nhưng trái tim tôi vẫn hướng đến những mơ ước mà cả hai chúng tôi đã từng cùng nhau chia sẻ. Tôi cần biết liệu chúng tôi có còn cơ may nào không, cho nên tôi đã gọi cho “người cũ”.

Vị hôn thê cũ trả lời tôi bằng một trận lôi đình, và đó là điều cuối cùng tôi nghe thấy khi chúng tôi cúp máy. Không có chỗ cho câu hỏi của tôi chen vào cuộc nói chuyện giữa chúng tôi. Hầu như tôi chỉ lắng nghe, còn cô ấy thì trút cơn giận. Những ước mơ một thời chúng tôi chia sẻ với nhau đã không thể thực hiện được, nhưng tôi vẫn luôn ao ước hoàn thành. Bây giờ Linda đang hỏi tôi chính câu này.

Ngọn nến hắt ánh sáng lung linh lên gương mặt Linda. Cô đang nhìn tôi, kiên nhẫn chờ câu trả lời của tôi. Tôi muốn nói hết sự thật cho cô nghe, muốn giải thích tất cả mọi thứ – năm năm đau khổ nhưng nay đã chín chắn hơn, sự mong chờ vị hôn thê cũ, và nỗi ngượng ngùng phải thừa nhận điều đó vào lúc này. Tôi cũng không muốn làm đổ vỡ mối quan hệ với Linda. Tôi không biết chính xác mối quan hệ này như thế nào, chỉ biết rằng nó rất quan trọng đối với tôi. Tôi và Linda đã trở thành bạn bè, rồi là bạn tâm giao trong hơn nửa năm qua. Dần dần tôi nhận thấy chúng tôi còn thân thiết hơn cả bạn tâm giao nữa.

Tôi mong ngóng sự đồng hành của Linda. Chúng tôi nói về những điều quan trọng đối với tôi – những cuộc tranh đấu nội tại lẫn ngoại tại. Chúng tôi giúp nhau hiểu về những thách thức của cả hai. Bây giờ, sáu tháng kể từ khi chúng tôi biết nhau, tôi cảm thấy mình như ở trong một “mối quan hệ” mà tôi chưa bao giờ trải qua. Không hề có sự lãng mạn, bày vẽ. Không có sự gần gũi về thân xác. Đôi khi tôi làm cô bực tức, có lúc cô lại khiến tôi bực bội. Thi thoảng tôi cảm thấy không thoải mái khi trò chuyện với nhau, nhưng lúc khác sự có mặt của cô lại khiến tôi vui sướng.

Tôi thích cùng Linda khám phá “mối quan hệ” này. Linda biết về vị hôn thê cũ của tôi, biết tôi dành tình cảm sâu nặng cho cô ấy, nhưng cô không biết nhiều hơn. Tôi biết rằng ao ước tương phùng của tôi với người cũ đang đưa tôi đến một bước ngoặt. Tôi muốn khám phá “mối quan hệ” mới của mình với Linda, nhưng tôi vẫn không muốn đóng cánh cửa triển vọng về một cuộc sống với vị hôn thê cũ. Chính vì vậy nên tôi mới gọi điện cho người xưa.

Tôi có nhắc đến cuộc gọi ấy với Linda nhưng không nói nội dung của nó là gì. Linda ngay lập tức hiểu ra và ôn tồn hỏi. Giờ tôi ngồi im lặng bên cô, cực kỳ bối rối và lo âu. Nếu tôi không nói cho Linda biết sự thật thì đây sẽ là lần đầu tiên tôi nói dối cô. Ý nghĩ nói dối cô khiến tôi cảm thấy phát bệnh. Tuy nhiên, làm sao tôi có thể nói: “Anh nhớ vị hôn thê cũ của mình. Anh đã gọi để xem có thể hàn gắn lại được không. Anh cần biết rõ điều đó trước khi mở lòng với em”.

Cái giá phải trả cho sự đánh cược này là quá cao. Nếu nói dối Linda, tôi sẽ phá hỏng chính cái điều mà tôi yêu quý nhất về mối quan hệ giữa tôi và cô. Nếu nói thật, có thể tôi sẽ mất cô như mất một người bạn, một người đồng hành, đó là chưa kể tôi sẽ mất những gì tươi sáng đang dành cho chúng tôi ở phía trước.

Và rồi tôi quyết định tỏ bày hết với Linda nỗi niềm của mình. Tôi nói cho Linda biết tôi đã yêu vị hôn thê cũ biết nhường nào và tôi đã nhớ cô ấy ra sao. Tôi kể về tất cả những gì đã học hỏi được từ những trải nghiệm khi còn ở bên nhau và từ những trải nghiệm sau này. Tôi không ngần ngại chia sẻ về nỗi hoang mang của tôi.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy dễ bị tổn thương đến thế. Mãi đến khoảnh khắc đó tôi mới nhận ra Linda quan trọng như thế nào đối với tôi. Tôi chuẩn bị tinh thần cho việc cô đứng dậy, đặt khăn ăn xuống và bỏ đi. Tôi chuẩn bị phải đối mặt với cuộc sống không có những cuộc chuyện trò thú vị với Linda, và cảm giác trống vắng do sự vắng mặt của cô. Tôi nín thở chờ điều xấu nhất có thể xảy ra.

Linda vẫn nhìn tôi, tư lự. Cuối cùng cô nói:

- Em rất mừng là anh đã nói với em những điều này. Giờ thì em cũng có thể yêu cô ấy.

Tôi chưa bao giờ nhẹ nhõm như vậy sau khi nghe Linda nói. Tôi không chỉ thở phào vì cô vẫn còn ở lại trong cuộc đời tôi, mà còn vì tôi đã có thể nói ra điều quan trọng nhất với Linda nhưng không gây ra bi kịch nào. Tôi đã tuôn ra được những điều tưởng chừng không thể nói, và chúng tôi vẫn ngồi bên bàn đây, vẫn ở bên nhau. Tôi đã lắng nghe trái tim mình, đã kiểm tra lòng can đảm của mình và đã nói hết tất cả với Linda. Tôi đã bước vào “lãnh địa” mới. Ý tưởng có thể cùng khai phá “lãnh địa” này làm tôi cảm thấy thật sự hứng khởi. Từ trong trái tim, tôi biết chúng tôi sẽ cùng nhau làm điều đó.

Linda và tôi đã khám phá ra một phương cách diệu kỳ để cùng trưởng thành về nội tâm – là nói ra những điều đáng sợ nhất. Lòng cảm kích của tôi dành cho cô ngày càng sâu đậm hơn. Tôi cảm thấy an toàn khi ở bên cô. Vậy mà tôi tưởng cô sẽ thoái lui vì những ý nghĩ của tôi rồi chứ! Cô hiểu nỗi sợ hãi trong tôi. Trước khi chia sẻ chúng, tôi cảm thấy quá xấu hổ nhưng sau khi thổ lộ hết nỗi lòng, tôi cảm thấy được chữa lành. Không có gì đáng xấu hổ khi cảm thấy cô đơn, hoặc khi hoài niệm quá khứ! Nỗi nhớ vị hôn thê cũ trong tôi đã không phai nhòa sau ngần ấy năm, nhưng giờ nó không còn khiến tôi sợ nữa. Tôi không cần phải che giấu những điều quan trọng của mình với Linda, hay với bất cứ ai.

Sự chia sẻ của tôi, sự lắng nghe của Linda củng cố tình cảm thiết thân giữa chúng tôi hơn nữa. Tôi tin cậy cô. Cô tin cậy tôi. Giờ đây việc chia sẻ như thế này diễn ra thường xuyên trong cuộc sống của chúng tôi – tôi chia sẻ với cô những gì tôi không muốn cô biết nhất. Lần nào cũng đều khó khăn, song chúng tôi vẫn thực hiện bởi vì chúng tôi đã thấm thía một điều, đó là: Không chia sẻ những điều quan trọng giống như ôm giữ chất nổ vậy. Nó sẽ nổ tung vào bất cứ lúc nào.

Chúng tôi đã trở thành đôi bạn đời tâm linh của nhau với mục tiêu là cùng trưởng thành về tâm linh – trở nên toàn vẹn và an lành nội tại. Chúng tôi sử dụng “mối quan hệ” của chúng tôi để làm điều đó. Chúng tôi không phải là những người đầu tiên, cũng không phải là những người cuối cùng, khám phá ra phương thức kết hợp này. Hàng triệu người đang khám phá và sử dụng nó. Đây là cách duy nhất cho người đàn ông hiện đại và người phụ nữ hiện đại kết hợp với nhau.

Mối quan hệ mới này có những nguyên tắc, luật lệ riêng. Chia sẻ điều ta sợ chia sẻ nhất là một trong những nguyên tắc ấy.

Mối quan hệ đó còn được gọi bằng một cái tên khác, đó là…

Mối quan hệ hợp tác tâm linh

- Hầu như không cặp vợ chồng nào mà tôi chủ trì thánh lễ tác hợp còn muốn áp dụng nghi thức hôn phối truyền thống nữa. Chỉ một số cặp muốn theo kiểu cũ thôi, nhưng không nhiều.

- Thế họ muốn gì ạ, thưa Cha? – Tôi hỏi, cảm thấy thoải mái với cuộc trò chuyện này.

Cha Louie ngả lưng ra sau. Cha thật đẹp lão ở tuổi ngoài bảy mươi.

- Họ muốn viết lời thề nguyền của riêng họ. – Cha nói.

- Họ thề những gì ạ?

- Họ tuyên bố với nhau những gì mà họ cam kết toàn tâm toàn ý cùng thực hiện, về việc họ đồng ý cùng nhau trưởng thành như thế nào. – Cha nói, đoạn bật cười khà khà – Tất cả họ đều gạch bỏ cụm từ “vâng lời” ra khỏi lời cam kết. Không ai trong số họ thích cái cụm từ đó cả.

Tôi biết Cha Louie đã hai mươi năm nay. Mái tóc bạc và trái tim nhân hậu của Cha rất đỗi thân thuộc đối với tôi. Bây giờ Cha vẫn không khác gì hồi Cha còn đương nhiệm trong nhà thờ.

- Vậy Cha vẫn chủ trì lễ thành hôn của họ chứ?

- Đương nhiên. – Cha vui vẻ nói. – Chúng tôi bàn bạc về nghi thức, lên kế hoạch cho nó, sau đấy chúng tôi thực hiện nó. Mỗi lần đều mỗi khác, nhưng Chúa Thánh Thần thì luôn luôn hiện hữu.

Tại sao ngày nay có nhiều người muốn tự viết lời cam kết của họ trong nghi lễ cưới như vậy? Cách đây một thế kỷ, có lẽ không ai nghĩ đến điều đó. Không ai cưới nhau bên ngoài nhà thờ, hoặc bên ngoài bộ lạc.

Điều gì đã thay đổi?

Cách đây một thế kỷ, có rất ít đàn ông hiện đại và phụ nữ hiện đại. Ngày nay có rất nhiều, và mỗi ngày họ mỗi xuất hiện càng nhiều hơn.

Người đàn ông hiện đại và người phụ nữ hiện đại làm theo những gì trái tim họ mách bảo. Họ không bận tâm những người khác mong chờ cái gì. Khi họ giao kết với nhau, họ tự viết ra lời thề của riêng họ. Những lời thề đó quan trọng đối với họ không kém gì những lời thề của người đàn ông xưa và người phụ nữ xưa nhưng lời thề của người đàn ông xưa và người phụ nữ xưa nhằm giúp họ sống sót, họ kết hợp lại với nhau để tạo ra sức mạnh ngoại tại. Họ muốn sống an toàn hơn và dễ dàng hơn. Trong khi lời thề của người đàn ông hiện đại và người phụ nữ hiện đại giúp họ phát triển tâm linh, họ kết hợp để tạo ra sức mạnh đích thực. Họ muốn sống một cuộc đời có ý thức, có trách nhiệm và thỏa nguyện.

Đây là những lý do làm cho người đàn ông hiện đại và người phụ nữ hiện đại muốn ở bên nhau. Những gì bạn muốn nhất là những gì bạn thường hay nghĩ tới và nói tới. Nếu lựa chọn ưu tiên của bạn là tiền bạc, bạn chỉ nghĩ và nói về tiền bạc. Nếu muốn đạt điểm cao hơn, bạn sẽ thường nghĩ và nói về những điểm số. Nếu bạn muốn nhận biết được những cảm xúc của mình thì bạn nghĩ và nói về cảm xúc.

Người đàn ông hiện đại và người phụ nữ hiện đại rất muốn chữa lành những ám ảnh, sự ham thích thái quá, sự cưỡng ép và những thói nghiện của họ nhất. Vì vậy đó là những điều họ thường hay nghĩ và nói tới, không phải là những điều người đàn ông xưa và người phụ nữ xưa đặc biệt quan tâm.

Khi một người nói về bóng chày và người kia nói về tennis, họ không có nhiều điểm chung. Điều tương tự cũng xảy ra khi người đàn ông xưa nói chuyện với người phụ nữ hiện đại, hoặc khi người phụ nữ xưa nói chuyện với người đàn ông hiện đại.Người đàn ông xưa quan tâm đến công việc, nhà cửa và sự an toàn. Người phụ nữ hiện đại nói về việc phát triển tâm linh. Người phụ nữ xưa trăn trở chuyện con cái và gia đình. Người đàn ông hiện đại chú trọng đến sự phát triển tâm linh.

Người đàn ông hiện đại và người phụ nữ hiện đại muốn nhìn vào nỗi sợ hãi sâu xa nhất của họ. Họ muốn tìm ra điều gì làm họ tức giận hay sợ hãi. Họ muốn chữa lành tất cả những phần không lành mạnh trong nội tâm họ, chẳng hạn như những phần “thờ ơ lạnh nhạt”, “ghét bỏ”, “thù hằn”,... Họ nhận dạng ra những cách thức họ đã sử dụng hòng kiểm soát người khác, hoặc những cách thức mà họ bị kiểm soát bởi người khác. Họ cũng truy tìm những phần bên trong họ vốn cảm thấy bị trù dập và phẫn uất.

Người đàn ông xưa và người phụ nữ xưa không làm những việc này. Họ không được sinh ra để làm như vậy. Vai trò của họ là cấp dưỡng và bảo vệ, là nuôi nấng và chăm sóc con cái. Họ nghĩ rằng cuộc hôn nhân sẽ không ổn khi họ giận dữ, ghen tuông hay sợ hãi. Họ không muốn làm chao đảo “con thuyền - hôn nhân” của mình.

Công việc của người đàn ông hiện đại và người phụ nữ hiện đại cũng giống như công việc của người nông dân, thợ xay lúa và thợ nướng bánh – mang lúa mì tới cối xay, xay nó thành bột, rồi đem nướng bột thành bánh. Trong trường hợp này, “lúa mì” chính là những xu hướng, thói quen tiêu cực (sợ hãi, giận dữ, ghen tị…); “cối xay” là mối quan hệ hợp tác tâm linh của họ; “bánh mì” là sự hòa hợp, hợp tác, chia sẻ và lòng sùng kính Sự Sống mà họ cùng nhau tạo ra.

Người phụ nữ hiện đại và người đàn ông hiện đại là đôi bạn đời trên cuộc hành trình trưởng thành về nội tâm. Họ muốn thực hiện cuộc hành trình đó. Tình yêu và lòng tin cậy giữ họ ở bên nhau, còn trực giác thì dẫn lối cho họ. Họ cố vấn cho nhau. Họ là bạn của nhau. Họ cười thật nhiều. Họ sống bình đẳng.

Đó là mối quan hệ hợp tác tâm linh – mối quan hệ giữa những người bình đẳng – đến với nhau vì mục đích trưởng thành nội tâm.