Chương 3
Ngày cuối cùng của mùa hè và ngày cuối cùng ở nhà của Margot. Có thể chuyện Margot và Josh chia tay không phải là chuyện tồi tệ một trăm phần trăm; mà vì thế mà chị em tôi có thêm nhiều thời gian với nhau. Tôi chắc chắn là chị Margot đã tính toán đến chuyện này. Tôi chắc chắn đấy là một phần trong kế hoạch của chị.
Chúng tôi đang lái xe ra khỏi ga ra thì nhìn thấy Josh chạy ngang qua. Anh ấy bắt đầu tập chạy nhanh từ năm ngoái, và vẫn tiếp tục giữ đến bây giờ. Kitty hét to, nhưng cửa xe đều đóng và thực tình cũng chả có ích gì vì anh ấy giả vờ không nghe thấy gì. "Quay lại đi," Kitty giục Margot. "Có thể anh Josh muốn đi cùng chúng ta."
"Hôm nay là ngày của các cô gái nhà Song mà em," tôi nói với con bé.
Bọn tôi dành trọn thời gian buổi sáng trong siêu thị, chọn những thứ cuối cùng trước khi chị Margot lên đường, như ngũ cốc Honey Nut Chex, chai lăn nách và dây buộc tóc. Chúng tôi cho Kitty đẩy xe để con bé có thể chơi trò chơi cùng với xe đẩy: Đầu tiên là chạy lấy đà, sau đó là đẩy xe như thể con bé đang đẩy một chiếc xe ngựa. Margot cho con bé chơi như thế một vài lần rồi dụ nó dừng chơi để không làm phiền đến những khách hàng trong siêu thị.
Sau đó chúng tôi về nhà chuẩn bị bữa trưa với salad thịt gà và nho xanh. Đã đến giờ thi bơi của Kitty. Chúng tôi gói sandwich phô mát và thịt hun khói, và một ít salad hoa quả và mang cả laptop của Margot để xem phim, vì buổi thi kéo dài đến tận tối. Chúng tôi còn làm hẳn một cái băng cổ vũ, Cố lên Kitty! Cố lên! Tôi còn vẽ cả một con chó con lên đó. Bố không đến được vì vướng ca đỡ đẻ bệnh viện. Theo như lời bào chữa của bố thì em bé rất đáng yêu. (Đó là một bé gái, được đặt tên là Patricia Rose theo tên của bà nội và bà ngoại bé. Bố luôn cố để ý tên và tên đệm của các bé sơ sinh cho tôi. Vì đó là điều đầu tiên tôi hỏi bố sau mỗi ca đỡ đẻ).
Kitty rất vui vẻ khi nó giàng ruy băng chiến thắng cho hai giải nhất và một giải nhì, thế nên nó quên hỏi Josh ở đâu cho đến khi chúng tôi lên xe trở về nhà. Con bé ngồi ghế sau, quấn khăn tắm quanh đầu và đội ruy băng qua tai trong như khuyên tai vậy. Rướn lên ghế trước, con bé hỏi, "Này các chị, nhưng tại sao anh Josh không đến buổi thi của em?"
Thấy Margot lúng túng, tôi trả lời thay. Có lẽ điều duy nhất tôi khá hơn Margot là nói dối. "Anh Josh phải làm việc ở cửa hàng sách. Anh ấy đã rất muốn đến tối nay." Margot nắm tay tôi cảm kích.
Trề môi ra, Kitty mếu máo, "Đây là lần thi cuối cùng. Anh ấy hứa sẽ đến xem em bơi."
"Anh ấy cũng không biết trước là phải làm việc tối nay," tôi vỗ về con bé. "Anh ấy không thời ca trực ở hiệu sách được bởi vì đồng nghiệp anh ấy có việc gấp."
Kitty gật đầu một cách miễn cưỡng. Con bé hiểu thế nào là những ca trực khẩn cấp.
"Hay chúng ta mua ít bánh custard đông lạnh đi," Margot đột nhiên nói.
Kitty sung sướng, quên luôn Josh cùng với ca trực tưởng tượng kia. "Yeah! Em muốn một chiếc ốc quế. Em có thể lấy một chiếc ốc quế với hai viên bánh không? Em muốn loại bạc hà và lạc caramen giòn. À không, kem hoa quả bảy màu và kem socola Double Fudge. Mà không, chờ em đã..."
Tôi quay người về phía Kitty. "Em không thể ăn hai viên kem với ốc quế được," tôi bảo con bé. "Em chỉ có thể được ăn hai viên nhưng trong cốc thôi, chúng không cùng với ốc quế."
"Có mà chị em ăn được. Tối nay em ăn được em đang đói lắm!"
"Được rồi nhưng em nhớ là ăn hết sạch đấy nhé!" Tôi ngoắc ngón tay ra hiệu là điều kiện đã được đồng ý, khiến cho con bé đảo mắt và cười khúc khích.. Tôi thì tôi gọi sô-cô-la có quả cherry với ốc quế có đường, món tôi vẫn thường ăn.
Margot lái vào khu vực bán hàng drive-thru. Trong khi chờ đến lượt tôi nói, "Em cá là ở Scotland không có custard đông lạnh.."
"Chắc là không có," Margot trả lời.
"Vậy là chị không được ăn thêm món này tới tận lễ tạ ơn," tôi nói.
Margot nhìn thẳng. "Giáng sinh," chị nói. "Lễ Tạ ơn quá ngắn để bay ngần ấy quãng đường về đây, em hiểu không?"
"Thế thì lễ Tạ ơn sẽ rất tệ!" Kitty bĩu môi.
Tôi chẳng nói thêm gì. Chưa có lễ Tạ ơn nào mà chúng tôi vắng Margot. Chị ấy lúc nào cũng làm gà quay, nấu súp lơ và làm kem hành. Tôi thì làm bánh bí đỏ với hạt hồ đào, và cả khoai tây nghiền nữa. Kitty thì nếm các món ăn và dọn bàn ăn. Tôi không biết cách quay gà. Cả bà nội và bà ngoại tôi đều sẽ đến, và bà nội Nana yêu quý Margot nhất trong ba đứa. Bà bảo Kitty làm cho bà mệt và tôi thì lúc nào cũng mơ mộng đâu đâu.
Tôi đột nhiên cảm thấy choáng váng, khó thở và thậm chí chẳng còn thèm quan tâm đến bánh custard mà tôi muốn lúc trước. Không, tôi không thể tưởng tượng một lễ Tạ ơn mà không có Margot. Tôi chẳng biết ngày thứ hai tuần tới sẽ ra sao khi vắng chị. Tôi biết các chị em gái thường hay chành chọe với nhau nhưng Margot là người gần gũi với tôi nhất trên thế giới này. Làm sao những cô gái nhà Song có thể thiếu Margot?