← Quay lại trang sách

Chương 4

Chris là đứa bạn thân nhất của tôi, có thói quen hút thuốc lá và hẹn hò với các bạn trai, bất kể quen hay không. Nó đã bị đình chỉ học đến hai lần. Một lần nó còn phải ra trước Hội đồng kỷ luật vì việc trốn học. Tôi còn chả biết từ "trốn học" nghĩa là gì đến khi quen Chris. Ở Mỹ khi bạn trốn học quá nhiều tiết, bạn sẽ gặp vấn đề về kỷ luật.

Tôi khá chắc là nếu tôi và Chris bây giờ gặp nhhau, chắc chả bao giờ tôi và nó có thể thành bạn được. Chúng tôi khác nhau hơn cả khái niệm về sự khác biệt. Nhưng không phải lúc nào cũng thế. Hồi bọn tôi học lớp 6, Chris chẳng ưa hoạt động, thích ngủ lại qu đêm và sẵn sàng thức cả đêm xem phim của John Hughes, giống hệt tôi. Nhưng lên lớp 8 thì nó bắt đầu lẻn ra ngoài khi bố tôi đã ngủ để gặp bọn con trai mà nó quen ở khu mua sắm. Rồi nó về nhà lúc trời bắt đầu hửng sáng, Tôi lúc nào cũng thấp thỏm đợi nó, sợ rằng Chris sẽ không về kịp trước bố thức dậy. Thế mà nó lúc nào cũng về đúng giờ.

Chris không phải là loại bạn mà bạn có thể gọi hằng đêm và ăn trưa cùng hằng ngày. Chris giống như một con mèo hoang, đến rồi đi khi nào nó muốn. Nó không thích lúc nào cũng ở một nơi hay luôn ở cùng một người. Có vài lần tôi không gặp nó tận mấy ngày, thế rồi nữa đêm, khi tôi nghe tiếng gõ cửa sổ phòng mình, thì y như rằng chính là Chris d0ang co rúm tên cây ngọc lan. Vì thế mà tôi thường không khóa cửa sổ để cho nó còn trường vào nếu cần. Chris và Margot thì lại không chịu nỗi nhau. Chris nghĩ rằng chị Margot thì quá cứng ngắt, cò Margot cho rằng Chris lưỡng tính. Chị nghĩ Chris lợi dụng tôi; còn Chris nghĩ chị quản lý tôi. Tôi nghĩ hai người đều có phần đúng. Nhưng, một điều quan trọng và cũng là thực tế mà không phải ai cũng có thể nhận ra, đó là tôi và Chris hiểu nhau.

Chris gọi tôi khi đang trên đường tới nhà tôi; nói rằng mẹ nó là loại phụ nữ hư hỏng và nó muốn sang nhà tôi khoảng mấy tiếng và hỏi rằng chúng tôi liệu có gì đó để ăn.

Chris và tôi đang ăn dở món gnocchi thừa từ bữa trước trong phòng khách khi Margot vừa đón Kitty về từ buổi liên hoan thịt nướng cuối năm với đội bơi của nó. "Ơ này," chị nói, rồi chỉ vào cốc cocacola ăn kiêng của Chris đang đặt thẳng trên bàn mà không lót ly ở dưới. "Em có thể làm ơn đặt trên tấm lót ly không?"

Khi chị đi lên tầng trên, Chris quay sang tôi cằn nhằn, "Khiếp quá! Sao chị mày ghê gớm thế?"

Tôi đặt tấm lót ly xuống dưới cốc của nó. "Hôm nay mày nghĩ ai cũng ghê tởm."

"Thì rõ, ai cũng kinh khủng!" Chris nhìn lên trần. Nó nói to "Bà ấy phải hạ hỏa đi!"

Margot hét lên từ phòng, "Chị nghe thấy rồi đấy!"

"Em nói cho chị mà!" Chris cũng hét lớn rồi ăn miếng gnocchi cuối cùng. Tôi thở dài, "Chị ấy sẽ đi học."

Chris nói mỉa mai. "Ồ thế Josh cũng đi cùng chị ấy à, giống như kiểu đi thắp nến cho chị ấy hằng đêm, cho đến khi chị ấy quay về nhà?"

Tôi lưỡng lự. Dù không chắc chắn là chuyện chia tay có còn là bí mật hay không, tôi biết chắc là chị Margot không muốn cho Chris biết chuyện cá nhân chị. Nên tôi trả lời là, "Tao không biết."

"Đợi chút nào, bà ấy bỏ Josh rồi à?" Chris nói như ra lệnh.

Tôi gật đầu một cách miễn cưỡng. "Nhưng mày đừng hỏi chị ấy gì nhé," tôi cánh cáo nó trước. "Chị ấy vẫn đang buồn."

"Margot? Buồn?" Chris gõ móng tay. "Bà ấy chẳng có tí cảm xúc nào, đâu như chúng ta."

Nó cười nhăn răng. Răng nanh của nó nhọn. Khiến Chris trông giống như lúc nào cũng bị đói. "Đúng vậy."

Chris là người lúc nào cũng thể hiện cảm xúc thật. Và nó hay hét. Nó nói đôi khi phải hét để thể hiện cảm xúc; vì nếu không; cảm xúc sẽ mương mủ trong người bạn. Có lần nó hét trong siêu thị khi bà vô tình giẫm lên chân nó. Tôi thì tôi cho rằng chẳng có dự nguy hiểm nào nếu cảm xúc của nó mương mủ kiểu đó.

"Tao không thể tin là mấy hôm nữa chị ấy đi rồi", tôi nói, đột nhiên khịt mũi.

"Lara Jean, có phải chị ấy chết đâu. Có gì đâu mà lu loa lên." Chris kéo dây quần sóc đỏ. Cái quần ngắn quá nên khi ngồi lộ cả quần trong, cũng màu đỏ. "Thật ra tao nghĩ thế là tốt cho mày. Giờ là lúc mày phải làm việc của mày và không phải làm việc theo những lời dậy bảo của nữ hoàng Margot nữa. Đây là năm cơ sở của mày nhóc ạ. Và mày sẽ làm tốt thôi. Qua lại với bọn con trai, sống cho mày một chút, hiểu không?"

"Tao luôn sống cho tao mà," tôi nói.

"Ừ, trong nhà dưỡng lão." Chris cười, và nhìn tôi chằm chằm vào nó.

Margot từng làm tình nguyện viên trong viện dưỡng lão Belleview khi chị mới có bằng lái xe. Công việc giúp tổ chức tiệc cooktails cho những người sống trong trại. Tôi cũng giúp chị mấy lần. Tôi sắp đậu phộng vào đĩa và rót đồ uống, còn Margot thi thoảng lại chơi đàn. Nhưng chị thường bị cô Stormy tranh phần mất. Stormy là pa của Belleview. Cô ấy là người nắm quyền ở đấy. Tôi thường thích nghe chuyện của cô. Còn cô Mary, người không khéo lắm trong gia tiếp vì bị mất trí, lại dạy tôi cách đan len.

Giờ ở Belleview có một tình nguyện mới, nhưng tôi biết ở đấy càng đông người thì càng vui, vì chẳng khi có ai đến thăm hỏi người trong trại. Tôi nên quay lại đấy bởi vì tôi nhớ không khí ở đấy. Nên tôi càng không muốn Chris mỉa mai về trại.

"Những người ở đó sống lâu hơn tất cả mà những người chúng ta quen cộng lại," tôi kể với nó. "Có một bà lão tên là Stormy, bà ấy ngày xưa là người tình của cánh lính trong quân đội. Bà ấy thường nhận hàng trăm lá thư từ những người lính, những người ấy nói là yêu bà. Và có một cựu chiến binh mất một chân đã gửi cho bà ấy hẳn một cái nhẫn kim cương!"

Chris bỗng nhiên tỏ vẻ thích thú, "Thế bà ấy còn giữ nó không?"

"Có", tôi nói. Tôi nghĩ việc bà ấy giữ lại cái nhẫn dù chẳng có ý định cưới ông cụ chiến binh đó thì thật là không tốt. Nhưng bà ấy đã cho tôi xem cái nhẫn, nó thực sự đẹp. Nó làm bằng kim cương hồng một loại quý hiếm. Tôi cá là nó rất có giá trị!

"Tao nghĩ bà ấy cừ đấy," Chris nói một cách ghen tỵ.

"Thế thì mày nên đến Belleview với tao vài lần," tôi đề nghị "Chúng ta có thể tham gia tiệc cooktails cùng với họ. Ông Perelli thích nhảy với những cô gái mới quen. Ông ấy sẽ dạy mày cách nhảy fox trot".

Chris làm mặt sợ hãi giống lúc tôi rủ nó đi chơi ngoài bãi rác thành phố. "Không tao cảm ơn. Thế hay tao đưa mày đi nhảy?" Nó lấy tay ẩy cầm hướng lên phía trần nhà. "Khi nào chị mày đi khỏi thì chúng ta sẽ có rất nhiều cuộc vui thật sự. Mày lúc đấy, tao lúc nào cũng thích vui vẻ."

Đúng thế, con nhỏ Chris là đứa chơi bời. Thi thoảng hơi quá giới hạn, nhưng tóm lại là vui vẻ.