← Quay lại trang sách

Chương 6

Chuyện Margot và Josh yêu nhau là như thế này. Tôi kể cho các bạn nghe như Josh kể cho tôi nghe lần đầu tiên.

Đó là khoảng tầm hai năm trước. Chúng tôi đang học ở thư viện. Tôi đang làm bài tập về nhà môn Toán; Josh thì giúp tôi vì anh ấy giỏi Toán. Chúng tôi cúi đầu vào sách, gần tới mức tôi có thể ngửi được mùi xà bông tắm anh dùng sáng nay. Mùi "Mùa Xuân Ai Len."

Rồi anh nói, "Anh cần lời khuyên của em về một vấn đề. Anh thích một người."

Trong một giây, tôi nghĩ người ấy chính là tôi. Tôi nghĩ anh sắp sửa nói với mình đều đó. Tôi đã hy vọng lắm. Đấy là từ lúc bắt đầu năm học. Cả tháng Tám chúng tôi đi chơi với nhau hằng ngày, lúc thì có chị Margot, lúc chỉ có tôi và Josh, vì Margot có chương trình thực tập cho nhà máy Montpelier ba tuần. Chúng tôi thường xuyên đi bơi. Da tôi rám nắng cũng do đi bơi đợt ấy. Cho nên tôi gần như chắc chắn anh thích tôi.

Nhưng tôi thấy cách má anh ửng đỏ, rồi anh nhìn một cách vô định, tôi đã hiểu tôi không phải là người ấy.

Trong đầu tôi tự lọc ra một danh sách các ứng cử viên. Đây là một danh sách rất ngắn. Josh có nhiều bạn gái; bạn thân nhất của anh ấy là Jersey Mike, chuyển đến từ New Jersey từ hồi cấp hai, và một người nữa là Ben, và chỉ ngần ấy thôi.

Đấy cũng có thể là Ashley, một thành viên mới trong đội bóng bầu dục. Có lần anh nói cô ấy là một trong những cô gái xinh nhất khối 11. Nên tôi tiện thể bắt anh nhận xét xem ai là người xinh nhất của từng khối. Cho khóa mới vào, khóa tôi học, anh ấy bầu cho Genevieve. Tôi cũng không ngạc nhiên về lời nhận xét này nhưng tôi thấy tim tôi bị véo nhẹ một cái.

Đấy cũng có thể là Jodie, cô sinh viên làm ở hiệu sách. Josh thường hiểu chuyện cô ấy thông minh như thế nào, rằng cô ấy là người thích văn hóa ra sao, vì sao khi đi Ấn Độ về cô ấy chuyển sang đạo Phật. Thật ư??? Trong khi tôi là người một nữa gốc Hàn Quốc; tôi là người dậy Josh ăn bằng đũa. Lần đầu tiên Josh ăn kim chi là ở nhà tôi.

Tôi định hỏi anh người đó là ai thì người quản lý thư viện nhắc chúng tôi trật tự, và chúng tôi lại làm bài tập thì Josh không có ý kiến thêm gì nữa và tôi cũng chẳng hỏi thêm. Thật lòng thì tôi không muốn biết sự thật. Người ấy chẳng phải tôi, và đấy là điều tôi quan tâm nhất,

Tôi hoàn toàn không nghĩ thậm chí chỉ một giây, rằng cô gái mà Josh thích là Margot. Không phải là tôi không thấy điểm gì đáng yêu ở chị. Chị hay được các bạn trai rủ đi chơi, các bạn ở đủ các thể loại. Có anh thông minh làm cùng thí nghiệm với chị trong giờ Hóa và giúp chị trong chiến dịch vận động làm đại diện cho học sinh trường. Theo đó cũng chẳng có ngạc nhiên nếu Josh thích Margot vì anh ấy chính là kiểu người tôi vừa nói.

Nếu ai đó hỏi tôi Josh trông thế nào, tôi có thể nói anh ấy bình thường. Anh ấy giống kiểu người mà bạn nghĩ là giỏi vi tính, kiểu chàng trai có thể gọi truyện tranh là tiểu thuyết có hình. Tóc anh màu nâu. Không phải màu nâu đặc biệt, chỉ là màu nâu bình thường. Mắt anh màu xanh ngọc nhưng màu tối dần vào giữa mắt. Anh ấy gầy nhưng kiểu khỏe mạnh. Tôi biết điều đó khi một lần tôi bị bong gân khi chơi bóng chày và anh đã cõng tôi về tận nhà. Anh ấy có tàn nhang khiến anh trông trẻ hơn tuổi. Thêm cái lúm đồng tiền ở má trái nữa chứ. Tôi luôn thích cái lúm đồng tiền ấy. Nếu thiếu nó, mặt anh trông rất nghiêm túc.

Thật ngạc nhiên và ngỡ ngàng làm sao khi Margot cũng đáp lại tình cảm của Josh. Không phải bởi vì Josh, mà bản chất của Margot là thế. Tôi chưa từng nghe chị kể về bất kỳ người bạn trai nào, thậm chí chỉ một lần. Tôi thích kiểu người hay tám chuyện, kiểu như bà nội nói. Nhưng Margot thì khác. Sở thích chị ấy ở tầm cao hơn. Chị ấy như kiểu ở trên máy bay nơi hội con trai, trang điểm và quần áo chẳng có ý nghĩa gì.

Nên chuyện anh chị yêu nhau diễn ra rất đột ngột. Một ngày tháng Mười, Margot trở về nhà muộn; má chị ửng hồng do ngoài trời thời tiết đã lạnh, tóc tết và cổ quắng khăn. Chị ấy đang làm đề án ở trường. Đã là giờ tối nên tôi chuẩn bị món gà bỏ lò với phô mát, ăn kèm với mỳ spaghety với sốt cà chua.

Chị vào bếp và tuyên bố, "Chị có điều muốn nói với cả nhà." Mắt chị sáng; tôi nhớ là chị đang tháo khăn quàng cổ.

Kitty đang làm bài tập về nhà trên bàn ăn. Bố thì vừa về đến nhà còn tôi đang khuấy sốt cà chua. "Chuyện gì vậy chị?" Tôi và Kitty hỏi.

"Anh Josh thích chị." Margot làm kiểu nhún vai; vai của chị ấy rướng lên đến tận mang tận sát tai.

Tôi gần như bất động. Rồi tôi đánh rơi cái muôi gỗ vào trong sốt. "Josh...Josh của chúng ta?" Tôi thậm chí còn chẳng dám nhìn vào mắt chị. Tôi sợ chị nhìn thấy tôi hoảng loạn.

"Ừ, anh ấy chờ chị sau giờ học hôm nay để tỏ tình với chị. Anh ấy nói vậy." Chị cười xấu hổ. "Anh ấy bảo chị là cô gái trong mơ của anh ấy. Mọi người có thể tin nổi không?"

"Oa," tôi thốt lên, và tôi đã cố gắng thể hiện sự mừng rỡ, nhưng không biết là liệu chữ "oa" có bật ra như tôi muốn không. Tôi thấy vỡ vụn. Tôi ghen tị. Sự ghen tị rất đặc và màu tối đen làm tôi như bị hóc ở cổ. Tôi cố thêm lần nữa, lần này tôi cố cười. "Oa, chị Margot."

"Oa," Kitty nói vọng lại. "Thế chị với anh ấy là bạn trai bạn gái rồi à?"

Tôi nín thở. Chờ câu trả lời của chị.

Chị bốc một nhúm phô mát parmesan cho vào mồm. "Ừ, chị nghĩ vậy." Rồi chị cười, mắt chị tự dưng hơi mềm và có nước. Tôi nghĩ là Margot cũng thích Josh. Thích rất nhiều, hẳn thế!

Tối hôm đó, tôi viết một lá thư cho Josh.

Josh yêu quý...

Tôi đã khóc rất nhiều. Thế đấy, mọi chuyện đã chấm dứt. Chuyện chấm dứt trước khi tôi có cơ hội. Điều quan trọng nhất không phải Josh chọn Margot. Mà Margot chọn Josh.

Câu chuyện là thế. Tôi khóc khô nước mắt; tôi viết ra mọi điều để rồi cho chúng nằm yên trong đấy. Và giờ thì tôi không nghĩ về Josh như những gì tôi nghĩ về anh mà tôi viết trong thư. Anh ấy và chị Margot là định mệnh. Họ sinh ra là để cho nhau.

***

Tôi vẫn tỉnh khi chị Margot quay lại giường, nhưng tôi nhắm mắt giả vờ ngủ. Kitty lại cuộn tròn nằm cạnh tôi.

Tôi nghe tiếng khịt mũi và tôi hé một mắt, trộm nhìn chị. Chị quay lưng nằm một phía, vai chị thì đang run lên. Chị đang khóc.

Margot chưa bao giờ khóc.

Giờ thì tôi thấy Margot đang khóc vì Josh, nên tôi tin một điều là: Chuyện tình của họ chưa chấm dứt ở đây.a