← Quay lại trang sách

Chương 5

Đêm trước ngày chị Margot đi, ba chúng tôi ru rú trong phòng để giúp chị chuẩn bị nốt những thứ cần mang đi. Kitty soạn đồ dùng tắm rửa, gói gọn trong một túi nhỏ gọn gàng. Margot thì đang chọn xem nên mang chiếc áo khoác nào đi.

"Theo em chị nên mang cả áo dạ và áo phao hay chỉ áo dạ thôi?" Chị hỏi.

"Cái áo dạ thôi," tôi trả lời. "Á dạ chị mặc kiểu gì cũng được, cả dịp lịch sự hay ngày thường." Tôi nằm trên giường chỉ đạo việc dọn đồ. "Kitty, em nhớ kiểm tra kỹ xem nắp lọ nước hoa hồng đã đóng chưa nhé!"

"Nó còn mới nguyên mà, nên nắp chặt lắm!" con bé gầm gừ, dù thế nó vẫn kiểm tra lại.

"Ở Scotland trời lạnh sớm hơn ở đây," Margot vừa nói vừa gắp áo để trên cùng chiếc va li. "Thế nên chị nghĩ sẽ mang cả hai."

"Thế chị hỏi em làm gì trong khi chị đã quyết định trước rồi," Tôi bực dọc. "À mà chị nói chị sẽ về nhà trong dịp Giáng sinh. Nghĩa là chị sẽ về, đúng không?"

"Ừ, chị sẽ, nhưng chỉ khi nào em thôi cái kiểu trẻ con ấy đi," Margot trả lời.

Thật lòng mà nói Margot chưa bao giờ phải đóng nhiều đồ như thế cả. Chị ấy cũng chẳng cần nhiều. Nếu là tôi, tôi sẽ mang theo hết tất cả đồ đạc của mình. Margot thì không, nên đồ trong phòng chị vẫn còn nguyên, gần như thế.

Margot ngồi cạnh tôi, và Kitty trèo lên ngồi ở mép giường. "Mọi việc đang thay đổi," tôi thở dài.

Gỉa làm mặt méo, chị choàng tay qua vai tôi. "Chẳng có điều gì thay đổi cả, chẳng có gì hết. Chúng ta vẫn là những cô gái nhà Song mà, em nhớ không?"

Bố đã đứng ở cửa từ lúc nào. Bố gõ cửa dù rằng cửa đang mở và chúng tôi trông thấy ông. "Bố xuống chuẩn bị xe," bố nói. Chúng tôi nhìn bố từ trên giường trong khi bố kéo một cái va li xuống tầng dưới, rồi quay lên lấy thêm một chiếc nữa. Bố nói cụt lủn, "Mấy đứa cứ ngồi đấy, không phải lo."

"Vâng thưa bố, bọn con không làm gì đâu," chúng tôi đồng thanh.

Từ mấy tuần nay bố ở trong trạng thái "quét dọn để đón chào mùa xuân" mặc dù xuân thì chưa tới. Nghĩa là bố đang dọn bỏ mọi thứ-cái máy làm bánh mì mà chúng tôi chẳng dùng, đĩa CD, khăn cũ, máy đánh chữ cũ của mẹ. Chúng sẽ được mang đến Goodwill, cửa hàng bán đồ cũ. Một bác sĩ tâm lý hay ai đó có thể thấy rằng bố làm thế là do Margot đi học đại học, còn tôi thì chẳng giải thích được. Nhưng gì thì gì, việc vứt đồ này làm cho tôi thấy khó chịu. Nên tôi phải hai lần bảo bố tránh xa bộ sưu tập kỳ lân bằng thủy tinh của tôi.

Tôi gối lên đùi chị Margot. "Thế chị sẽ về nhà đợt Giáng sinh đúng không nào?"

"Ừ"

"Em ước gì được đi cùng chị." Kitty thêm vào. "Chị dễ tính hơn Lara Jean.

Tôi véo con bé một cái.

"Đấy, chị thấy không?" Kitty phụng phịu.

"Lara Jean sẽ hiền hơn mà," Margot nói, "Miễn là em biết cách cư xử với chị ấy. Cả hai đứa phải chăm sóc bố. Đừng để bố làm việc quá nhiều vào ngày thứ bảy. Nhớ nhắc bố mang xe đi kiểm tra tháng sau. Và mua cả giấy lọc cà phê nữa- Em toàn quên mua giấy lọc thôi."

"Vâng, thưa huấn luyện viên." Tôi và Kitty cùng trả lời. Tôi săm soi Margot xem trên mặt có nét buồn bã hay sợ sệt hay lo lắng, một biểu cảm gì đấy cho thấy chị đang lo lắng khi xa nhà, hay chị ấy sẽ nhớ bọn tôi như bọn tôi nhớ chị. Nhưng tôi không thấy biểu hiện gì đặc biệt hết.

Cả ba đứa ngủ trong phòng Margot tối hôm ấy. Như thường lệ, Kitty ngủ sớm nhất. Tôi nằm trong bóng tối nhưng mắt vẫn thao láo. Tôi chẳng ngủ được. Cái suy nghĩ đêm mai Margot không còn ở nhà khiến tôi khó mà vượt qua được. Tôi ghét sự thay đổi hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Trong bóng tối Margot hỏi tôi, "Lara Jean,..em đã từng nghĩ là em yêu ai đó chưa? Yêu thật lòng ấy/"

Chị hỏi tôi trong lúc đang suy nghĩ về ngày mai. Tôi chẳng có câu trả lời cho câu hỏi của chị. Tôi đang cố nhớ ra một chuyện tình nào đó nhưng chị lại hỏi tiếp.

Giọng đầy ao ước, chị nói, "Chị thì chị muốn có nhiều hơn một cuộc tình. Chị nghĩ là mình đã yêu ít nhất hai lần hồi học trung học." Xong chị thở dài và thiu thiu ngủ. Margot thường bắt đầu giấc ngủ kiểu ấy, một cái thở dài giống như trong giấc mơ và chị nhắm mắt đến xứ sở thần tiên của riêng chị.

Tôi tự nhiên choàng tỉnh dậy và không thấy Margot. Bên cạnh tôi chỉ có Kitty đang cuộn mình như cái kén. Trời tối om; có mỗi ánh trăng len vào phòng qua tấm rèm cửa sổ. Tôi trường ra khỏi giường, tiến lại gần cửa sổ. Tôi bắt đầu thở mạnh. Ngoài kia, tôi nhìn thấy Josh và Margot đang đứng ở trên đường. Chị quay lưng, mặt hướng về ánh trăng. Josh thì đang khóc. Họ cũng không chạm vào nhau. Khoảng cách ấy giữa hai người cũng làm cho tôi hiểu là Margot không thay đổi quyết định của mình.

Tôi kéo rèm lại và cố quay lại giường, nơi có Kitty đang ngay giữa. Tôi kéo nó lại vài centimet để giữ chỗ cho Margot. Tôi ước giá như tôi chẳng nhìn thấy những điều đang diễn ra. Vì nó quá là riêng tư. Qúa thật. Và chỉ nên là bí mật của hai người mà thôi. Thế nên, nếu có cách nào không nhìn thấy cảnh lúc này, thì tôi cũng sẵn sàng làm theo.

Tôi trở người nằm nghiêng và nhắm mắt lại. Cảm giác có một cậu con trai khóc vì mình thì như thế nào nhỉ? Mà không phải là bất cứ cậu con trai nào. À Josh, Josh của chúng tôi.

Nhớ lại câu hỏi của chị lúc nãy, câu trả lời câu tôi cũng sẽ là: Em cũng đã từng yêu. Chỉ một lần thôi. Với Josh, Josh của chúng ta.