← Quay lại trang sách

Chương 8

Chiều hôm sau Chris gọi tôi, hẹn gặp ở khu mua sắm, nó muốn tôi giúp chọn một chiếc áo khoác da. Tôi rất tự hào là nó còn xin tôi lời khuyên về may vá, và tôi thấy cũng nên ra ngoài cho hết buồn. Nhưng tôi sợ phải lái xe một mình đến khu mua sắm. Vốn dĩ tôi không phải là tay lái ổn định.

Thế nên tôi đã hỏi Chris liệu nó có thể gửi cho tôi bức ảnh cái áo nó muốn mua, nhưng nó hiểu tôi quá rõ. Nó bảo, "Không. Mày phải đến đây Lara Jean. Mày sẽ không thể lái xe giỏi hơn nếu mày không dám lái, nên hãy lái xe đi."

Và đây là những gì tôi đang làm: Tôi lái xe của chị Margot ra khu mua sắm. Tôi có bằng lái và tất cả mọi thứ; chỉ thiếu tự tin vào chuyện lái xe. Bố dạy tôi tập lái nhiều lần, Margot cũng thế, và khi có họ trong xe thì tôi lái ổn, nhưng khi phải lái xe một mình thì tôi lại lo lắng quá mức. Việc chuyển làn làm tôi sợ. Tôi không thích phải quan sát đường xung quanh và cũng không thích lái nhanh.

Nhưng tệ nhất là khả năng định hướng của tôi thường bị lạc đường. Hai đường duy nhất mà tôi nhớ là đường tới trường học và cửa hàng rau quả. Tôi chưa bao giờ biết cách đi đến Trung tâm thương mại vì Margot toàn đưa bọn tôi tới đó. Nhưng giờ tôi phải lái tốt hơn, vì tôi còn có nhiệm vụ đưa Kitty đi chơi. Thật lòng mà nói; Kitty giỏi định hướng hơn tôi; nó biết đường đi đến rất nhiều chỗ nhưng tất nhiên; tôi không muốn nghe con bé chỉ đạo. Tôi muốn thể hiện mình là chị lớn; tôi muốn nó ngồi ngoan ngoãn và cảm thấy an toàn vì Lara Jean sẽ đưa nó đến nơi cần đến, giống như chị Margot thường làm.

Tất nhiên là tôi có thể dùng GPS nhưng thật xấu hổ nếu phải dùng GPS để tìm đường đến khu mua sắm, nơi mà tôi đến cả tỷ lần. Tôi phải thuộc lòng đường đi rồi ấy chứ, thế nên làm sao mà tôi phải lo lắng? Ấy thế mà mọi thứ đang hoàn toàn ngược lại, tôi lo lắng khi phải rẽ ậm ờ khi đọc biển chỉ dẫn-không biết đấy là Nam hay Bắc, liệu phải rẽ đây hay chỗ tới mới rẽ? Đúng là tôi chưa bao giờ để ý đường đi.

Nhưng ít nhất đến giờ tôi chưa để xảy ra sự vụ gì. Tôi nghe nhạc và lái xe một mình, thậm chí đặt một tay trên vô lăng. Làm thế để tôi có thêm chút tự tin, vì càng ra vẻ thì tôi càng cảm thấy tự tin là mình lái tốt.

Mọi thứ diễn ra êm đẹp, vì thế tôi quyết định đi đường tắt thay vì đường cao tốc. Tôi đi ngang qua vùng lân cận và rất đắc ý với quyết định này. Nhưng vài phút sau, tôi thấy con đường này lạ hoắc và phát hiện mình rẽ nhầm bên trái thay vì bên phải. Cố gắng trấn an bản thân, tôi tìm đường để đi ngược lại.

Mày làm được, mày làm được mà!

Có một biển báo dừng lại. Chẳng thấy ai nên tôi tiếp tục thẳng tiến. Tôi đã không quan sát thấy ôtô phía bên phải; tôi cảm nhận thấy nó trước cả khi nhìn thấy.

Tôi hét toáng lên, cảm thấy mùi kim loại trong miệng. Ôi, mình đang chảy máu sao? Ôi, mình đầu cắn vào đầu lưỡi? Tôi chạm vào lưỡi và nó còn ở đấy. Tim tôi bắt đầu đập mạnh; cả người ướt và mềm nhũn. Tôi cố gắng thở sâu, nhưng hình như tôi chẳng lấy được tí không khí nào.

Tay chân tôi run lên khi bước ra khỏi xe. Người lái chiếc xe kia cũng đã ra ngoài, đang kiểm tra xe. Ông ấy khá già, phải già hơn cả bố, và tóc ông màu hoa râm; ông mặc quần dài tới đầu gối có hình mấy con tôm hùm. Xe ông ấy không bị làm sao cả. Xe tôi thì có một vết lõm sâu ở thân. "Cháu không nhìn thấy biển báo dừng lại à?" ông hỏi. "Cháu đang nhắn tin khi lái sao?"

Tôi lắc đầu họng cứng ngắc. Tôi không muốn khóc. Miễn là tôi không khóc...

Hình như ông hiểu sự bối rối của tôi. Cặp lông mày cau có cũng có vẻ giãn đi đôi chút. "Xe của bác trong cũng ổn," người đàn ông nói một cách miễn cưỡng. "Cháu không sao chứ hả?"

Tôi lắc đầu lần nữa. "Cháu xin lỗi," tôi nói.

"Cháu cần lái cẩn thận hơn," ông nói, như thể tôi chưa nói gì hết.

Tôi càng nghẹn ở cổ. "Cháu xin lỗi, thực xin lỗi thưa bác."

Ông nói giọng không vui cho lắm. "Cháu nên gọi ai đấy đến đây đưa cháu về. Cháu cần bác đợi cùng không?"

"Không ạ, cháu cảm ơn bác." Nếu ông ấy là kẻ giết người hàng loạt hay là kẻ gạ gẫm tình dục trẻ con thì sao? Tôi không muốn ở một mình với một người đàn ông lạ mặt.

Và người đàn ông lái xe đi.

Khi ông đã đi khỏi, tôi mới nhớ ra là đáng lẽ tôi phải gọi cảnh sát khi ông ấy còn ở đây. Trong bất kì trường hợp nào, khi xảy ra tai nạn thì bạn phải gọi cảnh sát. Tôi khá chắc chắn là trong sách viết như thế. Thế là tôi lại phạm lỗi lần nữa.

Tôi ngồi bên vệ đường và quan sát xe của chị Margot. Tôi chỉ mới lái nó trong hai tiếng và đã làm hỏng nó. Tôi cúi đầu sát đùi, ngồi thu lu như một bó hàng. Cổ tôi bắt đầu đau. Và đây chính là thời điểm những giọt nước mắt bắt đầu tuôn trào. Bố sẽ không vui, Margot cũng không vui. Cả hai sẽ nói rằng tôi không có việc gì quan trọng để phải lái xe một mình khi không có một trong hai người, và có lẽ họ đúng. Lái xe đòi hỏi nhiều trách nhiệm. Có thể tôi chưa sẵn sàng cho điều đó. Hoặc tôi chẳng bao giờ sẵn sàng cho việc lái xe. Có thể thậm chí là khi tôi đã lớn, chị gái tôi hoặc bố sẽ phải lái xe đưa tôi đi, vì tôi chỉ là đồ vô dụng.

Tôi rút điện thoại gọi Josh. Khi anh nhấc máy, tôi nói, "Josh, anh giúp em một v..v..i..ệ..c..đ..ư..ợ...c k..h..ông?" Giọng tôi ngắt quãng khiến chính tôi cũng cảm thấy xấu hổ.

Josh vẫn nghe được và anh ngay lập tức hiểu có điều không bình thường, anh nói "Có việc gì vậy em?"

"Em vừa gây tai nạn ô tô. Em không biết giờ em ở đâu nữa. Anh đến đưa em về được không?" tôi run rẩy.

"Em có bị đau không?" Anh hỏi.

"Không em không sao. Em chỉ..." Nếu tôi nói thêm dù chỉ một tiếng, tôi sẽ khóc.

"Đọc cho anh mấy biển hiệu trên phố nào. Tên cửa hàng chẳng hạn?"

Tôi rướn cổ lên nhìn. "Falstone," tôi nói. Tôi nhìn vào hòm thư gần nhất. "Em ở 8109 đường Falstone."

"Rồi, anh đến ngay. Em muốn giữ máy nói chuyện với anh không?"

"Không, không cần đâu." Tôi tắt máy rồi bắt đầu khóc.

Tôi không biết tôi đã ngồi đấy bao lâu cho đến khi một chiếc xe khác tới trước mặt tôi. Tôi ngước nhìn lên, và đấy là một chiếc Audi đen của Peter Kavinsky, với cửa dán kính tia hồng ngoại. Cửa kính được hạ xuống. "Lara Jean hả? Cậu có sao không?"

Tôi gật đầu, và làm hành động ý bảo cậu ta cứ đi đi. Cậu ta kéo cửa kính lên và tôi nghĩ là cậu sẽ lái đi, nhưng rồi cậu tấp xe vào vệ đường đỗ lại. Cậu xuống xe, săm soi xe tôi. "Cậu gây chuyện rồi," cậu nói. "Thế cậu có lấy số bảo hiểm của người kia không?"

"Không, xe ông ấy không bị làm sao cả." Tôi lén giơ tay lên lau khô má. "Đó hoàn toàn là lỗi của tớ."

"Xe cậu có bảo hiểm không?"

Tôi gật đầu.

"Thế cậu gọi bọn họ chưa?"

"Chưa, nhưng có người sắp đến."

Peter ngồi xuống cạnh tôi. "Thế cậu ngồi đây khóc thế này bao lâu rồi?"

Tôi xoay đầu và vuốt mặt lần nữa. "Tớ không khóc."

Peter Kavinsky và tôi từng là bạn; trước khi cậu ấy là Kavinsky, cậu ấy là Peter K. Chúng tôi là một nhóm chơi chung với nhau trong trường. Bọn con trai trong nhóm là Peter Kavinsky, John Ambrose, McClaren và Trevor Pike. Bọn con gái có Genevieve, tôi và Allie Feldman sống ở tầng dưới khu nhà tôi, và thi thoảng có cả Chris. Lớn lên, Genevieve sống ở cách nhà tôi hai con phố. Thật buồn cười là tuổi thơ thường gắn bó với sự lân cận. Giống như kiểu bạn thân nhất của bạn là người sống gần nhà bạn nhất; người có gu nghe nhạc giống bạn là người có tên gần bạn theo thứ tự Alphabet. Nó giống như một trò chơi ngẫu nhiên vậy. Lớp 8 thì Genevieve chuyển nhà sang khu khác, và chúng tôi cũng chỉ chơi cùng nhau ít lâu sau đó. Nó vẫn quay về chơi với chúng tôi, nhưng có điều gì đã khác. Vào cấp Ba thì Genevieve quên hẳn chúng tôi. Nó vẫn là bạn của tụi con trai, nhưng với nhóm con gái thì không. Allie với tôi vẫn là bạn cho đến khi năm ngoái Allie chuyển đi năm ngoái. Nhưng khi còn mỗi hai chúng tôi thì mọi chuyện cứ buồn cười như thế nào ấy, kiểu như chúng tôi là đầu mẫu còn lại của chiếc bánh mỳ và khi đứng cạnh nhau, chúng tôi chỉ là chiếc bánh kẹp khô không khốc.

Giờ chúng tôi chẳng là bạn của nhau nữa. Tôi và Genevieve hay tôi và Peter. Đây là lý do tại sao mà tôi thấy kỳ quặc khi ngồi cạnh cậu ta trên vỉa hè và thời gian thì như đang đứng lại.

Điện thoại reo và cậu ấy kéo điện thoại ra khỏi túi áo. "Tớ phải đi."

Tôi khịt mũi. "Cậu đang đi đâu vậy?"

"Đến nhà Gen."

"Cậu đi đi," tôi nói "Genevieve sẽ nổi giận nếu cậu đến muộn đấy."

Cậu ấy ra hiệu việc ấy chả có gì quan trọng, nhưng rõ ràng cậu ấy đã đứng lên rất nhanh. Tôi tự hỏi làm sao một cô gái có thể tạo được quyền lực như thế với một chàng trai. Tôi không chắc mình muốn giống Genevieve; nắm giữ trái tim một con người trong tay đòi hỏi nhiều trách nhiệm. Cậu ta lên xe, và chắc nghĩ lại, cậu quay về chỗ tôi hỏi, "Cậu cần tớ gọi công ty bảo hiểm không?"

"Ồ không, không cần," tôi nói. "Cảm ơi cậu dừng lại hỏi thăm. Cậu tốt quá."

Peter nhăn nhở cười. Tôi nhớ kiểu cười ấy của cậu, một con người thích sống tích cực. "Cậu thấy khá hơn rồi chứ?"

Tôi gật đầu. Mà đúng thế, tôi đã ổn hơn.

"Tốt lắm," Peter nói.

Cậu ấy đẹp trai theo kiểu thần tượng hotboy mấy thập niên trước. Cậu ấy hẳn là một anh lính bảnh bao trong Chiến tranh Thế giới Thứ nhất, đủ lịch lãm để một cô gái có thể chờ đợi hàng năm trời, thậm chí quyến rũ tới mức mà cô ấy có thể hẹn thề mãi mãi. Cậu ấy có thể mặc áo khoác nỉ kéo khóa đằng trước, lái một chiếc Corvette mui trần, một tay giữ vô lăng, đang trên đường đến đón bạn gái đi dự tiệc Sock hop. Peter có một vẻ đẹp rất hài hòa cổ điển. Và các cô gái thích cậu ấy vì điều đó.

Cậu ấy là nụ hôn đầu câu tôi. Bây giờ thật kỳ lạ khi nghĩ đến nó. Nó ngỡ như diễn ra cả thế kỷ trước, nhưng thực ra chỉ là bốn năm.

Josh đến ngay khi tôi đang nhắn tin cho Chris, nói rằng tôi không thể đến khu mua sắm. Tôi đứng lên. "Anh đi lâu thế!"

"Em nói với anh là địa chỉ 8109. Còn đây là 8901!"

Tôi nói quả quyết, "Không em chắc là em đã nói 8901."

"Không em nói với anh là 8109. Và tại sao em không trả lời lúc anh gọi điện?" Josh đi ra khỏi xe, và khi nhìn thấy vết lõm ở thành xe, anh há mồm. "Khỉ thật. Thế em gọi bảo hiểm chưa?"

"Chưa. Anh gọi giúp em được không?"

Josh gọi công ty bảo hiểm, và chúng tôi bật điều trong xe Josh ngồi đợi. Tôi đã định ngồi ghế sau rồi chợt nhớ ra chị Margot không ở nhà nữa. Tôi hay ngồi xe Josh, nhưng chưa bao giờ ngồi ghế trước.

"...Em biết là Margot sẽ làm thịt em, đúng không?"

Tôi quay đầu nhanh đến mức bị tóc táp hết vào mặt. "Margot sẽ không biết gì hết, nên anh đừng nói gì với chị ấy!"

"Khi nào thì anh có thể nói chuyện với cô ấy? Bọn anh chia tay nhau rồi mà, em không nhớ sao?"

Tôi quắc mắt nhìn anh. "Em ghét khi mọi người nói thế - Khi anh đề nghị ai đó giữ bí mật, thì thay vì nói không hoặc có, họ nói "Thế tôi có thể kể được với ai?"

"Anh không nói là "Thế anh có thể nói được với ai?"

"Thế thì anh cứ nó không hoặc có đi. Đừng có thêm điều kiện gì cả."

"OK, vậy anh sẽ không nói gì với Margot," anh nói. "Chỉ là bí mật của anh và em. Anh hứa. Đựơc chưa nào."

"Được rồi," tôi nói. Và chúng tôi không nói thêm với nhau câu gì nữa; trong xe chỉ có tiếng gió ro ro từ máy điều hòa.

Bụng tôi quặn lên khi nghĩ đến chuyện làm sao tôi có thể nói chuyện này với bố. Có lẽ tôi phải vừa khóc vừa kể để bố sẽ nhẹ nhàng với tôi. Hoặc tôi sẽ nói kiểu: Con có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là con không bị làm sao, không một vết trầy xước. Nhưng tin xấu là xe ôtô bị hỏng. Từ "hỏng" có lẽ không phải là từ đúng.

Tôi đang tới lui suy nghĩ xem sẽ nói với bố như thế nào, thì Josh lên tiếng, "Thế nghĩa là anh và Margot chia tay thì em không thèm nói chuyện với anh nữa hả?" Giọng Josh có vẻ chua chát một cách đùa cợt, hoặc đùa cợt một cách chua chát như thể điều anh nói sẽ xảy ra.

Tôi nhìn anh ngạc nhiên. "Anh đừng hỏi ngốc thế! Tất nhiên là em vẫn nói chuyện với anh. Nhưng không phải trước mặt mọi người." Tôi đang giả bộ diễn kịch với anh. Trong vai của một cô em gái nhõng nhẽo. Tôi đang làm như kiểu Kitty, chứ không phải cô em gái kém anh mỗi một tuổi. Nhưng anh chẳng thèm nhếch mép, anh trông rầu rĩ. Tôi cụng trán tôi vào trán anh. "Em đùa thôi mà, anh ngốc!"

"Margot có nói với em là chị ấy định bỏ anh không? Ý anh là cô ấy luôn luôn có kế hoạch?" Thấy tôi do dự anh nói. "Nói anh nghe đi, anh biết Margot tâm sự với em tất cả mọi thứ."

"Không hẳn thế. Lần này chị ấy không hề. Em thành thật đấy Josh. Em không biết gì trước đó. Em thề." Tôi làm tay hình chữ nhật.

Josh lắng nghe chăm chú. Cắn môi dưới, anh nói, "Cô ấy có thể sẽ thay đổi ý định. Vẫn có khả năng, đúng không?"

Tôi không biết trả lời thế nào thì đỡ "nhẫn tâm hơn, có hay không, vì cả hai câu trả lời đều làm tổn thương Josh. Vì mặc dù 99,99999 phần trăm là chị Margot sẽ quay lại, thì vẫn còn 0,00001 phần trăm mong manh là không, và tôi không muốn làm cho anh ấy hy vọng. Nên tôi không trả lời anh.

Anh ngáp, "quả táo Adam", dưới cổ nâng lên hạ xuống. "Không em đã đúng. Một khi Margot quyết định thì cô ấy sẽ không bao giờ nghĩ lại."

Xin tôi đấy, làm ơn làm ơn. Đừng có khóc.

Tôi dựa đầu vào vai anh và nói, "Anh không bao giờ biết được đâu, Joshy."

Josh nhìn thẳng. Một chú sóc nhảy ra từ cây sồi ở một góc sân gần đó. Nó nhảy lên nhảy xuống rồi chạy đi mất. Cả hai đứa tôi quan sát nó. "Mấy giờ thì cô ấy đến nơi?"

"Chắc cũng mới hạ cánh thôi."

"Thế cô ấy có định về nhà vào lễ Tạ ơn không?"

"Không. Người ta không tổ chức lễ Tạ ơn ở Scotland mà anh Josh. Người ta không tổ chức ngày lễ của người Mỹ ở đó. Anh tỉnh lại đ!!!" Tôi đùa anh, nhưng tâm trí tôi thì không mấy tập trung.

"Đúng vậy." Anh nói

"Chị ấy sẽ về nhà đợt Giáng sinh," tôi nói và cả hai cùng thở dài.

"Thế anh vẫn được đi chơi với tụi em chứ?" Josh hỏi tôi.

"Ý anh là em và Kitty?"

"Cả bố em nữa."

"Cả nhà em sẽ không đi đâu mà," tôi trấn an anh.

Josh trông nhẹ nhõm hơn. "Thế thì tốt. Anh sợ bị nghỉ chơi với cả nhà cơ."

Khi nghe anh nói thế. Tim tôi như ngừng đập, và tôi thậm chí còn quên cả thở. Trong một giây thôi, thậm chí tôi còn hoa mắt. Ngay lập tức, nhanh như khi đến, sự bối rối cũng biến đi. Và xe cứu thương cũng đến.

Khi chúng tôi về đến cửa nhà tôi, Josh hỏi. "Thế em có muốn có anh ở đấy khi em nói chuyện với bố không?"

Tôi lấy lại dũng khí, và tôi nhớ lời dặn của Margot rằng tôi cần thể hiện vai trò của mình trong gia đình. Có trách nhiệm với những sai lầm chính là một trong những biểu hiện của vai trò ấy.

e2̑R:w