← Quay lại trang sách

Chương 9

Cuối thì bố cũng không nổi cáu. Tôi dùng kịch bản tin tốt - tin xấu kể với bố, và bố chỉ thở dài nói, "Miễn những gì con nói là đúng."

Chiếc xe cần thay thế một bộ phận nào đó và nó cần phải đặt hàng từ bang Idiana hay Idaho, tôi không nhớ là bang nào. Nên trong lúc này, tôi sẽ phải đi xe cùng với bố, đi xe bus hoặc nhờ Josh đưa đi, ấy cũng là một phần của kế hoạch.

Chị Margot về nhà tối hôm ấy. Kitty và tôi đang xem ti vi và tôi hét lên để gọi bố xuống cho nhanh. Chúng tôi ngoài trên ghế sa lông dài, và thay nhau nói chuyện với chị.

"Margot, chị đoán xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì ở nhà!" Kitty hét lớn vào điện thoại.

Như phát điên, tôi lắc đầu ra hiệu con bé. Tôi rít lên, "Đừng nói với chị ấy về chuyện cái xe ôtô." Tôi nhìn cảnh cáo nó.

"Lara Jean hôm nay có..." dừng lại như trêu ngươi. "Có cãi nhau với bố. Chị ấy đối xử tệ với em, và bố nhắc chị ấy cư xử cho đúng mực, thế và bố và Lara Jean cãi nhau.

Tôi giật lấy điện thoại khỏi tay con bé. "Không, em không cãi nhau với bố, Gogo. Kitty đang làm trò đấy."

"Thế nhà mình hôm nay ăn gì vào buổi tối? Em có nấu thịt gà chị đã rã đông tối hôm qua không?" Margot hỏi. Giọng chị nghe xa ơi là xa.

Tôi tăng thêm âm lượng điện thoại. "Có, nhưng chị đừng quan tâm đến chuyện đó. Thế chị đã ổn định chuyện phòng ốc chưa? Phòng lớn không? Cô bạn cùng phòng như thế nào?

"Ồ, chị ấy rất tốt. Chị ấy đến từ London và phát âm tiếng Anh nghe rất quý tộc. Tên chị ấy là Penelope St.George-Dixon."

"Thánh thần ơi, tên chị ấy cũng nghe sang lắm rồi," tôi nói. "Thế phòng chị thế nào?"

"Giống như phòng mà chúng ta thấy ở kí túc xá Đại học Virginia thôi; mỗi tội trông hơi cũ một tí."

"Thế giờ là mấy giờ bên kia?"

"Gần nữa đêm rồi. Giờ bên chị trước ở nhà năm tiếng, nhớ không hả?"

Giờ bên chị trước ở nhà năm tiếng, giống như chị coi mảnh đất Scotland là nhà rồi, và chị chỉ mới đi được một ngày, thậm chí là chưa đến một ngày! "Bọn em nhớ chị rồi đấy," tôi bảo.

"Chị cũng nhớ mọi người."

Sau khi ăn tối, tôi nhắn tin cho Chris hỏi xem liệu nó có muốn chạy qua đây nhưng nó không nhắn tin lại. Chắc nó đang đi chơi với một cậu bạn nào đó mà nó đang hẹn hò. Thế cũng tốt. Tôi cần tập trung vào quyển vở cắt dán của mình.

Tôi hy vọng có thể làm được một quyển cắt dán cho Margot trước khi chị đi, nhưng ai có kinh nghiệm cắt dán cũng biết, "Thành Roma đâu có được xây dựng trong một ngày." Người ta có thể mất một năm hoặc hơn để hoàn thành một quyển cắt dán.

Tôi làm xong trang có đĩa nhạc cả một ban nhạc nữ hãng Motown. Xung quanh tôi có đủ các loại dụng cụ. Cái dập lỗ hình trái tim, giấy dán, cắt trang giấy, tranh ảnh cắt từ tập chí, súng bắn keo, dụng cụ cắt băng dính và một loạt các thể loại băng dính trang trí màu sắc của Nhật. Đồ lưu niệm thì có áp phích vở nhạc kịch Wicked chúng tôi xem ở New York, các thể loại hóa đơn và ảnh kỷ niệm. Ruy băng, cúc, hình dán stickers, toòng teng trang trí. Một quyển cắt dán đẹp còn phải có cả chữ viết nữa. Nên nó sẽ dày, mập ú và không thể nào đóng kín được.

Tôi đang trang trí cho Josh-và-Margot. Tôi chẳng quan tâm chị sẽ nói gì. Họ thế nào cũng quay lại với nhau, tôi biết thế. Nhưng thậm chí là nếu không như thế, thì chị Margot cũng không thể xóa anh Josh ra khỏi bộ nhớ ngay lập tức. Anh ấy là một phần kỷ niệm trong những năm cấp Ba của chị. Và nghĩa là, của cuộc đời chị. Điều duy nhất mà tôi chắc chắn khi trang trí trang này là tôi sẽ dùng băng dính hình trái tim, mặc dù có thể dùng băng dính thường. Thực ra khi tôi thử dùng băng dính thường thì màu sắc của trang không được đẹp.

Nên tôi quyết định sẽ dùng băng dính có hình trái tim.Đung đưa trong tiếng nhạc, theo khung có hình trái tim sẵn, tôi cắt một bức hình của anh chị hồi đi xem biểu diễn ca nhạc. Margot, nhất định sẽ thích bức ảnh này.

Tôi đang cẩn thận dán cánh hoa hồng khô lấy từ một bông hoa cài áo cũ của Margot thì bố gõ nhẹ cửa. "Tối nay con làm gì?" bố hỏi tôi.

"Cái này," tôi thấy và dán thêm một cánh hoa nữa. "Nếu con chăm chỉ thì có thể quyển sách sẽ được hoàn thành vào đợt Giáng sinh bố ạ."

"Ừ." Bố không chuyển động. Thực ra thì bố cứ đi lại trước cửa và theo dõi tôi làm. "Này con, một lúc nữa bố sẽ đi xem phim tài liệu của Ken Burns, con muốn đi cùng không?"

"Có thể ạ," tôi nói, nhưng chỉ là để cho phải phép. Mỗi lần phải bê lên bê xuống đóng đồ này rồi phải sắp xếp chúng lại chẳng dễ dàng gì. Tôi lại đang có hứng. "Sao bố không đi mà không có con?"

"Thế được rồi. Bố để con làm nốt vậy." Bố đi xuống nhà.

Phải gần mất cả đêm để tôi có thể hoàn thành trang của Josh-và-Margot, và kết quả rất mỹ mãn. Và trang tiếp theo là trang của chị em gái. Ở trang này thì tôi không dùng giấy nền có hoa, và tôi sẽ dán một bức ảnh của ba chị em chụp từ hồi lâu lắm rồi. Mẹ là người chụp nó. Chúng tôi đứng trước cây sồi trước nhà và cả ba chị em đều mặc quần áo đi lễ nhà thờ. Chúng tôi mặc váy trắng, và đeo nơ hồng trên tóc. Điểm tuyệt vời nhất bức ảnh là tôi và Margot thì cười rất xinh trong khi Kitty thì đang ngoáy mũi.

Tôi cười một mình. Con bé sẽ cáu khi nhìn thấy trang này. Và tôi đang háo hức được chứng kiến cảnh ấy.