Chương 17
Nếu tôi có thể đào lấy một cái lỗ chui vào đấy mà sống cho đến hết ngày hôm nay thì đó là điều tôi chắc chắn sẽ làm.
Mà tại sao tôi phải nói về nụ hôn ấy cơ chứ? Tại sao?
Tôi vẫn nhớ rõ mồn một cái hôm ở nhà Jonh Ambrose McClaren.
Chúng tôi đang ở dưới tầng hầm đầy mùi nấm mốc và xà phòng giặc. Tôi mặc quần soóc trắng và áo hở rốn màu xanh trắng mà tôi lấy trong tủ áo của chị Margot. Hôm ấy là lần đầu tiên tôi mặc áo con không dây. Cái áo ấy của Chris. Tôi cứ liên tục phải chỉnh vì cảm thấy không tự nhiên.
Đó là một trong những buổi tiệc hẹn hò trai gái đầu tiên của chúng tôi, được tổ chức vào một tối cuối tuần. Việc này cũng có vẻ lạ lùng, vì mục đích của nó. Nó không giống kiểu đến nhà Allice sau giờ học và gặp bọn con trai hàng xóm đang chơi ở nhà với hai thằng em sinh đôi của Allice. Nó cũng không phải đi chơi điện tử ở khu mua sắm nơi thường có cả tá con trai. Buổi hẹn đã được tính toán, để ngủ nghê với nhau, mặc những chiếc áo lót thật đẹp, tất cả cùng nhau trong buổi tối thứ Bảy. Bố mẹ John không có ở nhà, chỉ có chúng tôi ở dưới tầng hầm. Anh trai John có nhiệm vụ canh chừng bọn tôi, nhưng nó đã trả anh ấy đến 10 đô-la để ở trên phòng.
Chúng tôi có ý định chơi mấy trò chơi nhóm để tất cả mọi người tham gia. Ví dụ như trò Xoay chai hay Bảy phút trên thiên đường, vì bọn con gái đã chuẩn bị dụng cụ từ trước. Nhưng cuối cùng thì bọn con trai chơi điện tử, bọn con gái chúng tôi xem điện thoại của nhau và tán gẫu. Rồi bố mẹ đến đón tụi nó về. Lúc ấy thì đúng thật là não nề, sau ngần ấy những chuẩn bị và mong đợi dành cho bữa tiệc. Tôi thất vọng kinh khủng, không phải vì tôi thích ai đó, mà vì tôi là người lãng mạn và tôi hy vọng sẽ có chuyện thú vị xảy ra với những người nào đó trong bữa tiệc.
Và chuyện bất ngờ cũng đã xảy ra.
Với tôi!
Peter và tôi dưới tầng trệt một mình, vì bố mẹ chúng tôi đến đón muộn nhất. Bọn tôi ngồi trên sa lông. Tôi gửi tin nhắn cho bố, Bố ở đâu rồi! Peter thì đang chơi trò chơi trên điện thoại.
Bỗng nhiên, cậu ta nói, "Tóc cậu thơm mùi dừa."
Chúng tôi thậm chí còn không ngồi gần nhau. Tôi ngạc nhiên đáp, "Thật hả? Cậu ngửi thấy từ đằng ấy cơ à?"
Peter tiến lại gần và ngửi tóc tôi, làm bộ gật đầu. "Ừ. Nó làm tớ đến Hawaii hay một điều gì đó."
"Cảm ơn cậu." Tôi không chắc chắn đấy là lời khen từ Peter nhưng dù gì nó cũng xứng đáng với một lời cảm ơn. "Tớ vẫn thường thay đổi hai loại dầu gội, một loại từ dừa với một loại với một loại của cô em gái tớ, như thí nghiệm để xem tóc tớ liệu có mượt hơn hay không ấy mà."
Rồi Peter Kavinsky cuối người và hôn tôi, và tôi bị choáng!
Tôi chưa bao giờ để ý đến Peter Kavinsky trước khi vụ này xảy ra. Nói chung cậu ta đẹp, bảnh trai. Nhưng đấy chẳng phải kiểu con trai mà tôi thích. Nhưng mà hôm sau cậu ấy hôn tôi, thì trời ơi, cả thời gian sau đó đầu óc tôi chỉ toàn là Peter.
Nhưng nếu như chuyện bức thư của Peter mới chỉ là bắt đầu? Nếu mà...Nếu mà những bức thư khác của tôi vì một cách nào đó bị gửi đi nữa thì sao? Đến John Ambrose McClaren. Đến Kenny ở trại hè. Đến Lucas Krapf.
Đến Josh.
Ôi lạy Chúa, Josh.
Tôi ngồi bật dậy từ sàn. Tôi phải tiềm chiếc hộp. Tôi phải tìm mấy bức thư ấy.
Tôi ra ngoài sân chạy. Không thấy Chris đâu nên tôi đoán là nó đang hút thuốc ở góc sân khác. Tôi chạy ra chỗ thầy thể dục đang ngồi xem điện thoại ở chỗ khán đài.
"Em bị nôn," tôi rên rỉ, hai tay trước ôm bụng. "Em xin phép được lên phòng Y tế."
Thầy vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại. "Ừ, em đi đi."
Đến khi ra khỏi tầm mắt của thầy, tôi bắt đầu chạy. Giờ thể dục là tiết cuối cùng của ngày hôm nay, và nhà tôi thì chỉ cách trường vài dặm. Tôi chạy nhanh thoăn thoắt. Tôi chưa bao giờ chạy nhanh như thế này trong đời, và cũng không có ý định lập lại. Tôi phải dừng lại mấy lần vì cảm giác buồn nôn thật sự. Và khi nhớ đến những lá thư rồi Josh, rồi "Nhìn gần thì cậu có vẻ đẹp nữ tính hơn là nam tính", thì tôi lại co chân lên chạy.
Về đến nhà, tôi chạy ngay lên tầng mở ngăn kéo tủ để tìm chiếc hộp màu xanh cổ vịt. Nó không ở trên ngăn đầu. Nó không ở trên sàn hay đằng sau mấy hợp trò chơi. Nó không ở đâu cả. Tôi bò bằng tay và đầu gối, bới tìm trong đóng áo len, những hộp dày, mấy thứ đồ thủ công. Tôi đang tìm những chỗ hoàn toàn không có khả năng có chiếc hộp, vì đó là một chiếc hộp to. Nhưng mà tôi cứ tìm cho chắc chắn. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.
Tôi nằm thõng thượt trên sàn. Đây thực sự là một bộ phim kinh dị. Cuộc đời tôi đã trở thành một bộ phim kinh dị. Điện thoại rung, có tin nhắn. Tin của Josh. Em đang ở đâu thế? Chris có đưa em về nhà không?
Tôi tắt điện thoại rồi chạy xuống bếp và gọi Margot bằng điện thoại cố định. Đấy là việc tôi vẫn làm khi có chuyện gì đó xảy ra. Giờ tôi sẽ chú tâm kể chuyện về Peter. Chị ấy sẽ biết tôi phải làm gì; vì chị luôn có giải pháp. Tôi đã chuẩn bị nói với chị thế nào. "Gogo, em nhớ chị quá. Mọi chuyện cứ loạn hết cả lên khi không có chị ở đây," nhưng đến khi chị nhắc điện thoại trả lời với giọng buồn ngủ, thì tôi chỉ nói với chị là tôi đã đánh thức chị.
"Chị đang ngủ à?" Tôi nói.
"Không, chị mới đi nằm một chút thôi," chị nói dối.
"À, vậy là chị đang ngủ! Gogo, nhưng thậm chí là chưa đến 10 giờ đêm bên đấy! Không, chờ đã, em lại tính nhầm à?"
"Không, em tính đúng đấy. Vì chị bị mệt... chị dậy từ năm giờ sáng, bởi vì..." Giọng chị hơi lạc đi. "Có chuyện gì vậy em?"
Tôi lại đắn đo. Tốt nhất là tôi không phiền chị ấy bằng những thứ này. Ý tôi là, chị ấy mới vào đại học và đấy là việc chị phải làm bây giờ để biến ước mơ của chị thành hiện thực. Chị phải được nghe những chuyện vui và không phải bận tâm lo lắng vì những việc diễn ra ở nhà. Hơn nữa, tôi biết kể như thế nào với chị? Rằng tôi đã viết một đóng thư tình, và chúng bị gửi đi, và một trong những bức thư ấy viết cho người yêu chị? "À, không có gì," tôi nói. Tôi đang hành động như Margot sẽ làm trong trường hợp này, đó là tự tìm ra giải pháp.
"Chắc chắn có chuyện gì đó." Margot ngáp. "Kể chị nghe xem nào."
"Thôi chị ngủ lại đi, Gogo."
"Thế thôi vậy," chị nói và lại ngáp.
Chúng tôi tắt máy và tôi tự làm cho mình một cốc kem với sốt sôcôla, kem tươi với các loại hạt nghiền. Cũng có tác dụng. Tôi mang kem vào phòng vào và nằm ăn. Ly kem với tôi lúc này như liều thuốc, cho đến khi tôi ăn đến tận miếng cuối cùng.