← Quay lại trang sách

Chương 16

Năm học chính thức bắt đầu và lập tức vào quỹ đạo. Mấy ngày đầu thường là những ngày vô bổ, với chuyện phát sách, thời khóa biểu và nội dung các môn học, xếp chỗ trong lớp.

Trong giờ Thể dục, thầy White cho chúng tôi ra sân ngoài trời để hưởng nốt ánh nắng cuối mùa. Chris và tôi đi bộ ở đường chạy thể dục. Nó kể cho tôi nghe về buổi tiệc mà nó tham dự cuối tuần trước trong dịp nghỉ lễ Lao động. "Tao gần như chuẩn bị đánh một con bé khi nó cứ khăng khăng là tao nối tóc. Tóc tao đẹp đâu phải là lỗi của tao cơ chứ."

Khi chúng tôi đang ở góc đường chạy chuẩn bị cho lượt chạy thứ ba thì tôi thấy Peter Kavinsky đang nhìn tôi. Lúc đầu tôi nghĩ là do mình tưởng tượng, nhưng đây là lần thứ ba tôi bắt gặp cậu ta nhìn mình. Peter đang chơi ném đĩa Frisbee cùng với mấy cậu bạn nữa. Khi chúng tôi đi qua tụi nó, Peter chạy ra chỗ bọn tôi và nói, "Tớ có thể nói chuyện với cậu vài phút được không?"

Chris và tôi nhìn nhau. "Với nó hay với tớ?" con bé hỏi.

"Lara Jean."

Chris khoác tay lên vai tôi ra vẻ che chở. "Cậu cứ nói đi Peter bọn tớ đang nghe đây."

Peter đảo mắt. "Tớ muốn nói chuyện riêng với bạn ấy."

"Được thôi." Chris giọng gắt gỏng rồi quay đi nhưng vẫn kịp nhìn tôi ra hiệu với đôi mắt mở to, kiểu "Có chuyện quái gì thế?". Tôi nhún vai đáp trả. "Tao chịu."

Với giọng trầm, Peter nói, "Tớ muốn nói với cậu tớ không bị bệnh lây truyền qua đường tình dục."

Cái quái gì thế này? Tôi nhìn hắn chằm chằm, miệng há hốc. "Tớ chưa bao giờ nói cậu bị bệnh đó!"

Giọng Peter vẫn trầm nhưng có vẻ dữ dằn hơn. "Và tớ cũng không ăn miếng bánh pizza cuối cùng còn tên đĩa."

"Này, cậu đang nói chuyện quái gì thế hả?"

"Đấy là những thứ cậu đã nói. Trong bức thư ấy. Làm sao mà tớ có thể là thằng ích kỷ đi mang bệnh truyền nhiễm cho mọi người chứ?"

"Thư nào cơ? Tớ chưa bao giờ viết thư cho cậu!"

Ồ ồ, đợi đã nào. Tôi đã từng viết thư cho cậu ta. Tôi đã viết một bức cho Peter, nhưng không phải cũng đến cả nghìn năm rồi ấy. Nhưng đấy không phải là bức thư mà cậu ta đang nói đến, không thể nào là bức thư ấy.

"Có. Chính là cậu đã viết. Và cậu còn gửi đến nhà cho tớ. Từ cậu đấy."

Trời ơi lạy Chúa. Không không. Chuyện gì đang diễn ra lúc này? Đấy không phải là sự thật. Tôi đang mơ. Tôi đang ở trong phòng ngủ và tôi đang mơ, Peter Kavinsky có mặt trong giấc mơ của tôi và đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhắm mắt lại. Phải đúng là tôi đang mơ thật không? Những điều đang diễn ra có thật hay không?

"Lara Jean."

Tôi mở mắt. Đấy không phải là giấc mơ, đây hoàn toàn là sự thật. Đúng hơn là một cơn ác mộng. Peter Kavinsky đang giữ bức thư của tôi trong tay. Chữ viết của tôi, phong bì của tôi, tất cả mọi thứ của tôi. "Làm sao...làm sao mà cậu có bức thư?"

"Nó được gửi tới hôm qua." Peter thở dài. Với giọng cộc cằn, cậu ta nói, "Nghe này không có chuyện gì xảy ra đâu; nhưng tớ không hy vọng cậu đi rêu rao kiểu tin đó với mọi người."

"Cậu tìm thấy nó trong hòm thư à? Hòm thư nhà cậu á?"

"Đúng vậy."

Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng. Đúng hơn là tôi đang choáng váng. Hãy làm cho tôi choáng rồi ngất đi, như thế tôi không phải đứng trơ ra ở đây nữa, ít ra là trong lúc này.. Câu chuyện đang diễn ra như trong phim, khi một cô gái bước ra từ những cảnh tưởng tượng khủng khiếp. Một trận chiến diễn ra khi cô đang ngủ, rồi cô thức dậy thấy mình trên giường bệnh viện. Cô nhìn thấy trên người cô vài vết bầm tím, nhưng cô đã không được chứng kiến trận đánh đó. Tôi ước gì tôi được là diễn viên đóng vai ấy, hơn là ở trong một thực tế như bây giờ.

Tôi bắt đầu thấy mình vã mồ hôi. Tôi đang chóng vánh. "Cậu nên biết là tôi viết lá thư ấy cho cậu thật lâu lắm rồi."

"Ok."

"Phải mấy năm trước, hàng hàng năm trước. Tớ còn thậm chí tớ không nhớ tớ đã viết gì." Nhìn gần khuôn mặt Peter thật sự rất đẹp. "Tớ thực sự nghiêm túc đấy. Tớ viết nó từ hồi cấp Hai. Tớ không biết là ai gửi cho cậu nữa cơ. Cho tớ xem được không?" Tôi với lấy bức thư, một cách bình tĩnh và không thể hiện tí nào sự hoảng loạn đang chiếm lĩnh tôi. Một sự bình tĩnh cần thiết.

Peter chần chừ và sau đó nháy mắt, kiểu nháy mắt rất hoàn hảo của Peter. "Không, tớ muốn giữ nó. Tớ chưa bao giờ nhận được lá thư kiểu này bao giờ."

Tôi nhảy về phía trước, và nhanh như cắt, tôi đã giật được nó ra khỏi tay Peter.

Cậu ta cười và giơ tay đầu hàng. "Được rồi, cậu cứ cầm nó đi. Trời ạ."

"Cảm ơn cậu,." Rồi tôi quay lưng. Lá tư rung rung trên tay tôi.

"Chờ đã." Cậu ta lại chần chừ. "Nghe này tớ không cố ý là người đầu tiên hôn cậu. Ý tớ là, tớ không có ý định đó."

Tôi cười vang, điệu cười giả dối mà tôi thậm chí ớn khi nghe thấy. Mọi người xung quanh nhìn tụi tôi. "Lời xin lỗi được chấp nhận! Một câu chuyện lịch sử cổ xưa," rồi tôi chạy như bay. Tôi chạy nhanh hơn bao giờ hết về phía phòng thay đồ nữ.

Làm thế nào mà lại xảy ra chuyện này cơ chứ?

Tôi ngồi lì trên sàn. Tôi đã từng có giấc mơ kinh khủng, như đi học mà không mặc quần áo. Trong mơ tôi đến trường mà không mặc gì và chui vào lớp thi một môn tôi chưa bao giờ đăng kí học. Rồi một kỳ thi mà ai đó đang cố gắng để giết tôi. Nhưng tất tần tật những giấc mơ ấy chẳng thấm là gì với việc vừa xảy ra.

Và không có việc gì làm tôi vật vã thế nữa, tôi bắt đầu lấy thư ra khỏi phong bì rồi đọc.

Thân gửi Peter K,

Trước hết, tớ từ chối gọi cậu là Kavinsky. Cậu nghĩ là cậu rất bắt mắt, chỉ với tên họ của cậu thôi. Tớ cho cậu biết tên họ của cậu, Kavinsky, nghe giống như là tên của một ông già có râu bạc trắng ấy.

Cậu biết là khi cậu hôn tớ, tớ rất có khả năng sẽ yêu cậu chứ? Đôi khi tớ nghĩ đó là sự thật, một sự thật hiển nhiên. Nhưng cậu biết tại sao không? Bởi vì cậu nghĩ BẤT CỨ AI cũng thích cậu. Và đó cũng là điều tớ ghét về cậu. Bởi vì đúng là mọi người đều rất thích cậu. Trong đó có tớ. Tớ đã thích cậu. Nhưng giờ thì hết rồi.

Nhưng điểm tệ nhất của cậu là:

Cậu hay ợ hơi trước mặt tớ, và chưa bao giờ xin lỗi tớ về điều này. Cậu nghĩ ai cũng làm thế là hay ho à? Và nếu không phải vậy thì với cậu nó cũng chẳng đáng quan tâm, phải không? Không phải! Cậu có quan tâm. Cậu rất để ý là người ngoài nghĩ gì về cậu.

Cậu luôn là người ăn miếng pizza cuối cùng trên đĩa, và không hỏi xem liệu có ai muốn ăn nó trước không. Điều này rất khiếm nhã.

Cậu đa tài, cái gì cậu cũng giỏi. Giỏi lắm ấy. Cậu đáng ra cũng nên giúp những người khác để họ hoàn thiện như cậu, nhưng cậu không bao giờ làm thế cả.

Cậu hôn tớ chẳng vì lý do gì. Mặc dù tớ biết là cậu thích Gen, và cậu biết là cậu thích Gen, và Gen cũng biết là cậu thích Gen. Nhưng cậu vẫn cứ làm thế bởi vì cậu có thể. Tớ rất muốn biết tại sao cậu lại làm thế với tớ? Nụ hôn đầu tiên của tớ đáng nhẽ phải là cái gì đó đặc biệt. Tớ đã đọc những điều người ta viết về nó, cảm giác như thế nào-giống kiểu có pháo hoa, những tia chớp và có tiếng sóng trong tai. Tớ chả cảm nhận được gì cả. Nhờ cậu mà nó đã trở thành nụ hôn không-đặc-biệt nhất có thể.

Nhưng điều tệ hại nhất của việc đó là nụ hôn vớ vẩn kia lại làm tớ bắt đầu thích cậu. Đó là điều mà tớ chưa bao giờ nghĩ đến trước đây. Tớ chẳng bao giờ nghĩ về cậu. Gen nói cậu là người bảnh trai nhất trong khối, và tớ đồng ý, bởi vì đúng thế mà. Nhưng tớ chẳng thấy điểm gì quyến rũ ở cậu. Cũng có nhiều bạn khác đẹp trai. Và vẻ đẹp trai không làm cho họ quyến rũ hay đáng yêu hơn cả.

Chẳng lẽ vì thế mà cậu hôn tớ? Để gây ấn tượng với tớ, và để tớ nhận ra vẻ quyến rũ của cậu? Hiệu quả đấy! Mẹo nhỏ của cậu đã phát huy tác dụng. Vì từ hôm đấy, tớ đã để ý đến cậu. Nếu nhìn gần thì cậu cũng có nhiều nét đẹp nữ tính hơn là nam tính. Có bao nhiêu người như thế mà cậu biết? Tớ chỉ có biết một người. Là cậu. Tớ nghĩ là do lông mi của cậu. Lông mi của cậu rất dài, dài một cách khó hiểu.

Thế nên, dù cậu không xứng đáng lắm đâu, nhưng tớ sẽ viết ra những điểm tớ (đã từng) thích ở cậu:

Một lần trong giờ Khoa học, đã không có ai muốn ghép cặp với Jeffrey Suttlemean vì cậu ấy rất hôi. Nhưng cậu đã tự nguyện ghép đôi với cậu ấy như chẳng hề có chuyện gì. Và đột nhiên cậu làm cho mọi người nghĩ rằng Jeffrey cũng không đến nỗi tệ.

Cậu vẫn hát với dàn đồng ca trong khi mấy đứa con trai khác thì đều tham gia vào ban nhạc hay dàn giao hưởng. Cậu còn thậm chí có thể hát đơn ca. Và cậu biết nhảy nữa chứ. Cậu rất tự tin.

Cậu là đứa con trai nhổ giò muộn nhất lớp. Và giờ cậu là người cao nhất, giống như cậu tích trữ chiều cao trong người ấy. Hơn nữa, kể cả khi cậu vẫn thấp bé thì cũng chẳng ai bận tâm. Bọn con gái vẫn thích cậu mê mệt, còn bọn con trai thì chọn cậu chơi bóng rỗ cùng trong giờ Thể dục.

Su khi cậu hôn tớ, tớ đã thích cậu đến hết lớp Bảy và gần hết lớp Tám. Vì thế nên chẳng dẽ dàng với tớ khi nhìn thấy cậu và Gen tay trong tay hằng ngày và thân thiết với nhau ở bến xe buýt. Cậu làm cho Gen cảm thấy đặc biệt. Bởi vì đấy là tài năng của cậu, phải không? Cậu giỏi làm cho người khác cảm thấy đặc biệt.

Cậu có biết thế nào là cảm giác khi cậu thích một người phát điên lên, và người kia thì không hề biết tình cảm của cậu? Chắc không! Người như cậu đâu có bao giờ bị dằn vặt bởi mấy cảm giác ấy. Mọi thứ dễ thở hơn khi Gen chuyển trường và chúng mình không còn là bạn. Ít nhất là tớ không còn phải đối mặt với sự thật ấy nữa.

Giờ thì thời gian tớ thích cậu đã trôi qua, và tớ đã chắc chắn là tớ đã không có vấn vương gì cậu nữa. Cơ thể tớ đã "miễn dịch" với cậu, Peter. Tự hào mà nói, tớ là đứa con gái duy nhất trong trường đã miễn dịch được với vẻ đẹp lộng lẫy của Peter Kavinsky. Tất cả là do tớ đã thích cậu "quá liều" trong năm lớp Bảy và gần hết năm lớp Tám. Bây giờ, tớ không sợ phải chạm mặt cậu. Thật dễ chịu làm sao. Mà tớ cá là nếu cậu hôn lần nữa, thì chắc chắn tớ sẽ bị cái gì đó. Nhưng cái gì đó chắc chắn không phải là tình yêu mà là mấy thứ bệnh lây qua đường tình dục!

LaraJean Song