← Quay lại trang sách

Chương 19

Tôi tỉnh dậy từ sáng hôm sau với tâm trạng sảng khoái. Tôi là một cô gái luôn có những kế hoạch. Kế hoạch của tôi là tránh gặp Josh mãi mãi. Đơn giản thế thôi. Và nếu mà không phải mãi mãi thì ít nhất là đến khi câu chuyện này lắng xuống và Josh sẽ quên lá thư của tôi. Tất nhiên sẽ có ít khả năng là anh chưa bao giờ nhận được bức thư nào cả. Biết đâu kẻ nào đó chỉ gửi mỗi lá thư cho Peter thôi. Nên chẳng thể nào biết trước được điều gì!

Mẹ luôn nói điểm tích cực nhất của tôi là tính lạc quan. Cả Chris và Margot đều nói rằng điều đó thật nhàm chán, nhưng tôi luôn khăng khăng là nhìn vào mặt tốt của cà cuộc đời chẳng giết ai.

Khi tôi đi xuống nhà, bố và Kitty đang ăn bánh mì nướng trên bàn ăn sáng. Tôi làm một bát ngũ cốc cho mình và ngồi cùng với hai người.

"Bố sẽ tạt vào Goodwill trên đường đi làm," bố nói, gặm một miếng bánh. "Bố chắc chiếc hộp màu xanh cổ vịt của con sẽ có ở đó."

"Chiếc hộp của chị có để gì bên trong không? Kitty hỏi tôi. "Cái hộp mẹ tặng chị ấy."

Tôi gật đầu và cho một thìa ngũ cốc vào miệng. Tôi phải ra khỏi nhà sớm, vì nếu không rất có thể tôi sẽ gặp Josh trê đường.

"Thế trong đấy có cái gì?" Kitty hỏi.

"Đấy là vấn đề riêng tư," tôi nói. "Em chỉ cần biết những gì bên trong rất có giá trị với chị."

"Thế liệu chị có giận bố nếu chị không tìm lại được chiếc hộp không?" Kitty đã trả lời câu hỏi trước khi tôi có thể. "Em nghi ngờ khả năng ấy, vì chị không bao giờ tức giận lâu."

Đúng vậy. Tôi chưa bao giờ giận dai.

Rời mắt khỏi tờ báo, bố hỏi Kitty, "Thế theo con trong chiếc hộp có chứa gì?"

Kitty lắc đầu. Miệng nhồm nhoạm đầy bánh, nó nói "Chắc là mấy cái mũ nồi kiểu Pháp."

"Không, không phải những chiếc mũ!" Tôi nhìn cả hai hậm hực. "Giờ thì nếu hai người cho phép, con xin đ trước để không bị trễ giờ học."

"Sao chị đi sớm thế?"

"Chị đi xe buýt hôm nay," tôi trả lời. Và có lẽ, từ hôm nay tôi phải đi xe buýt cho đến khi xe của Margot sửa xong. Nhưng bố và Kitty không nhất thiết phải biết điều này