Chương 20
Cách mọi việc đang diễn ra là một chuỗi bất ngờ. Giống như một chiếc tàu hỏng di chuyển từ từ. Kiểu giống như để tạo ra một sự phá hủy lớn thì tất cả mọi chuyện diễn ra đều phải giao nhau, và chạm nhau cùng một thời điểm chính xác; nhưng trong trường hợp này, chúng lại giao nhau tại thời điểm hoàn toàn sai.
Nếu như sáng nay người lái xe buýt không gặp vấn đề khi quay đầu xe và làm chúng tôi muộn đến bốn phút, tôi sẽ không phải gặp Josh.
Nếu như xe hơi của Josh vẫn nổ máy bình thường thì anh ấy đã không phải đến trường cùng bố, và như thế anh ấy không đi qua chỗ để đồ của tôi.
Và nếu như Peter không gặp cô Wooten ở văn phòng, cậu ấy sẽ không đi qua sảnh muộn mười giây sau đó. Giá như tất cả những chuyện này đã không xảy ra. Nhưng thực tế, chúng đã xảy ra.
Tôi đang ở chỗ để đồ; cửa bị hóc khóa, và tôi đang cố gắng để kéo cửa thật nhanh. Khi cuối cùng cánh cửa cũng lỏng ra thì Josh xuất hiện, ngay lúc đó.
"Lara Jean..." Mặt anh thể hiện sự bối rối, kiểu mấy chú cựu chiến binh bị sốc do áp lực của tiếng súng bên ngoài chiến trường. "Anh đã cố gắng nói chuyện với em từ tối qua. Anh chạy qua nhà em nhưng không ai tìm thấy em cả..." Tay anh cầm bức thư của tôi. "Anh không hiểu. Đây là cái gì?"
"Em không biết..." tôi nghe tiếng tôi vang lên. Giọng tôi nghe vang xa lắm. Giống kiểu tôi đang trôi trên cơ thể thôi, và nhìn thấy bức thư đã được mở.
"Ý anh là, bức thư này là của em?"
"Ồ, à..." Tôi thở sâu và nhận ra đó là thư của tôi. Tôi muốn giật lấy lá thư và xé nó. "Từ đâu mà anh có nó?"
"Nó được gửi đến nhà anh." Josh cho tay vào túi quần. "Em viết thư này lúc nào?"
"À, cũng lâu rồi," tôi nói. Tôi cố cười điệu cười giả dối hôm nọ. "Em cũng không nhớ lúc nào. Có thể hồi cấp Hai." Tố lắm, Lara Jean. Cố lên, cứ theo nhịp này mà diễn, tôi tự nói với bản thân mình.
Josh nói một cách chậm rãi, "Ừ...nhưng em có nhắc đến lần đi xem phim với Margot, Mike và Ben. Chuyện ấy xảy ra mấy năm trước thôi mà."
Tôi cắn vào đầu lưỡi. "À, phải mấy năm trước. Ý em là khoảng thời gian ấy." Tôi cảm thấy nước mắt sắp trào ra và nó làm tôi mất tập trung trong giây lát; vì nếu tôi ấp úng, tôi sẽ khóc và mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Tôi cần phải bình tĩnh, nhẹ nhàng và lãnh đạm. Nước mắt chỉ phá hỏng mọi thứ.
Josh thì đang nhìn tôi chằm chằm đến mức tôi phải quay mặt đi. "Vậy là...em đang...hay em đã có tình cảm với anh, hay là...?"
"Ý em là, vâng, đúng thế. Em đã thích anh một dạo, trước khi anh và Margot hẹn hò. Phải nghìn năm rồi ấy chứ."
"Thế sao không bao giờ em nói với anh điều này? Bởi vì, Lara Jean...Chúa ơi, tôi không biết phải làm gì." Mắt anh vẫn nhìn tôi, bối rối nhưng có vẻ gì hơi khác. "Điều này thật điên rồ. Anh cảm thấy như bị đánh lén"
Cái cách anh nhìn tôi bây giờ làm tôi nhớ đến mùa Hè năm tôi mười bón còn anh mười lăm. Khi chúng tôi đang đi bộ về nhà cùng nhau, anh nhìn tôi chăm chú khiến tôi tưởng anh định hôn tôi. Tôi đã vô cùng bối rối, thế là tôi giả vờ đánh anh, và anh không bao giờ lại nhìn tôi như thế nữa.
Cho đến tận phút này.
Đừng, em xin anh, đừng. Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì anh đang nghĩ, bất cứ điều gì anh đang muốn nói ra. Tôi sẽ làm tất cả để việc này không xảy ra.
Nên trước khi anh kịp mở miệng, tôi đã nhanh nhảu, "Em đang hẹn hò với một người." Josh há miệng. "Gì cơ?"
Gì à?
"Vâng, em đang hẹn hò với một cậu, một người mà em rất thích, nên anh đừng lo lắng về chuyện này cả." Tôi giơ lá thư lên, như một tờ giấy, đúng hơn là tờ giấy bò đi, như ngày xưa tôi chưa bao giờ dốc hết lòng mình vào tờ giấy ấy. Tôi nhét nó vào cặp. "Em thực sự bối rối khi viết bức thư, em cũng thậm chí không biết làm thế nào mà nó bị gửi đi. Thật lòng, câu chuyện cũng không có gì đáng nói. Nên xin anh đừng kể gì cho chị Margot."
Anh gật đầu, nhưng điều đó dường như chưa đủ. Tôi cần nghe miệng anh nói ra điều đó. Nên tôi thêm vào, "Anh có thể được không? Trong suốt cuộc đời nhé?" Nếu chị Margot mà biết chuyện thì...chắc tôi muốn chết đi cho rồi.
"Thôi được, anh thề. Mà thực ra bọn anh đã không nói chuyện với nhau từ hồi Margot rời đi."
Tôi trút gánh thở phào. "Tốt lắm. Cảm ơn anh." Tôi chực bước đi thì Josh ngăn tôi lại.
"Mà cậu ấy là ai?"
"Cậu nào?"
"Cái cậu mà em đang hẹn hò ấy?"
Đấy chính là lúc tôi thấy cậu ấy. Peter Kavinsky đang bước vào sảnh, giống như một phép màu. Peter đẹp trai của tôi, Peter tóc sẫm của tôi. Cậu ấy xứng đáng bước đi trong tiếng nhạc, cậu ấy trông thật đẹp làm sao. "Peter Kavinsky. Peter Kavinsky!" Chuông vào học vang lên, và tôi chạy nhanh qua chỗ Peter. "Em phải đi đây. Nói chuyện với anh sau!"
"Chờ đã!" anh gọi to.
Tôi chạy đến chỗ Peter và khoác tay cậu ta như một viên súng bắn ra từ đại bác. Tôi quàng tay qua cổ cậu, chân thì móc vào phần eo cậu ta, tôi thậm chí còn không biết tôi trông như thế nào, vì tôi chưa bao giờ gần gũi với một cậu con trai. Cảnh này giống như trong phim, nhạc bắt đầu nổi mạnh lên và những cơn sóng thì đang đánh vào chúng tôi. Nhưng có cái là Peter thì đang bị sốc, chưa tưởng tượng được điều gì đang diễn ra và hoàn toàn không có hứng diễn. Nhướng cao lông mày, cậu ta lắp bắp, "Lara Jean? Cái quái gì...?"
Tôi không trả lời. Tôi chỉ hôn cậu ấy.
Suy nghĩ thứ nhất: Tôi vẫn nhớ đôi môi của cậu.
Suy nghĩ thứ hai: Tôi hy vọng Josh đang nhìn chúng tôi. Anh phải đang nhìn tôi, hoặc nỗ lực của tôi là vô nghĩa.
Tim tôi thì đạp mạnh khiến tôi chẳng còn tâm trí đâu mà lo lắng là tôi không hôn đúng kiểu. Ba giây sau đó, cậu ta hôn đáp trả tôi. Peter Kavinsky, người trong mộng của các cô nữ sinh, đang hôn tôi.
Số người tôi đã hôn đếm trên đầu ngón tay. Peter Kavinsky, Jonh Ambrose McClaren, em họ Allie Feldman với con mắt kỳ lạ, và giờ một lần nữa với Peter.
Tôi mở mắt và Peter vẫn đang nhìn tôi như lúc nãy. Một cách chân thành, tôi nói "Cảm ơn cậu." "Rất hân hạnh." Cậu ta trả lời. Rồi tôi nhảy ra khỏi vòng tay cậu ta, và chạy về hướng ngược lại.
Phải hết giờ Lịch Sử và cả giờ Tiếng Anh thì tim tôi mới trở về bình thường. Tôi đã hôn Peter Kavinsky. Trong sảnh, trước mặt mọi người. Và trước mặt anh Josh.
Tôi đã không nghĩ đến chuyện này một cách thấu đáo, rõ ràng là như thế. Chị Margot sẽ nói với tôi như thế. Nếu mà tôi đã suy nghĩ kỹ càng, thì tôi sẽ tự vẽ ra bạn trai tôi, chứ không chọn lấy một người bằng xương bằng thịt. Hơn nữa, tôi đã không chọn Peter K. Cậu ta, theo nghĩa đen, là người tồi tệ nhất mà tôi có thể chọn, bởi vì mọi người đều biết cậu ta. Cậu ta là Peter Kavinsky, kẻ chỉ biết sống vì lợi ích của bản thân mình. Kavinsky và Gen. Việc họ chia tay nhau chẳng nói lên điều gì. Họ vẫn cùng một hội.
Cả ngày hôm ấy tôi tìm cách tránh mọi người. Tôi thậm chí còn ăn trưa trong phòng thay đồ nữ.
Tiết cuối của Ngày là tiết Thể Dục. Với Peter. Và thầy White yêu cầu chúng tôi về phòng tạp tạ, và chúng tôi phải tập cùng với máy tập. Peter và mấy cậu bạn đã biết dùng mấy thứ ấy như thế nào, vì thế các cậu ấy phân nhóm và thi thố tự do với nhau, nên tôi cũng không có dịp chạm mặt nói chyện với cậu ta. Nhưng có một lần cậu ta bắt được quả tang là tôi đang nhìn, nên cậu nháy mắt lại, làm cho tôi run rẩy và muốn chết.
Khi hết tiết, tôi chờ Peter ngoài phòng thay đồ nam, chuẩn bị những gì mình phải nói và cách thể hiện thế nào. Tôi sẽ bắt đầu như này, "Vậy là sáng nay...", rồi tôi sẽ cười một chút, giống như kiểu chuyện sáng nay mới thật thú vị làm sao.
Peter là người đ ra cuối cùng. Tóc cậu ấy vẫn ướt vì vừa tắm gội. Thật kỳ lạ là bọn con trai có thể tắm ở trường trong khi bọn con gái thì không/ Tôi tự hỏi liệu trong đấy các phòng tắm có vách ngăn hay chỉ là một căn phòng với máy cái vòi hoa sen và chút riêng tư.
"Chào cậu!" C65u ta chào tôi nhưng không thèm dừng lại.
Tôi vội vàng nói với sau lưng cậu ta, "Vậy là sáng nay..." Tôi cười, còn Peter thì quay đầu lại nhìn tôi.
"À phải. Chuyện sáng nay là thế nào?"
"Đấy là một trò đùa ngớ ngẩn," tôi bắt đầu.
Cậu ta khoanh tay và đứng tựa lưng vào tủ để đồ. "Chuyện đó có liên quan gì đến bức thư cậu gửi tớ không?"
"Không. À, ý tớ là có. Thật khó diễn đạt!"
"Nghe này," cậu ta nói giọng thân mật. "Tớ nghĩ cậu rất đáng yêu. Một cách kỳ quặc. Nhưng Gen và tớ mới chia tay nhau, và tớ chưa muốn làm bạn trai của ai cả. Nên là..."
Tôi ngạc nhiên. Peter Kavinsky muốn phủ đầu tôi. Tôi thậm chí còn không thích cậu ta, mà cậu ấy còn dám nói với tôi thế ư? Rồi còn bảo tôi kỳ quặc? Tôi kỳ quặc thế nào? "Đáng yêu theo một cách kỳ quặc" là một lời lăng mạ. Một sự lăng mạ toàn diện!
Cậu ta vẫn thao thao, và vẫn nhìn tôi thân mật. "Ý tớ là, tớ cảm thấy hãnh diện. Rằng cậu đã thích tớ ngần ấy thời gian làm tớ vô cùng hãnh diện, cậu biết không?"
Đủ rồi, thế là đủ rồi nhé. "Tớ không thích cậu," tôi nói oang oang. "Cho nên chẳng có lý do nào cậu thấy hãnh diện đâu."
Lần này thì đến lượt Peter phải nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy không. Rồi cậu ấy hướng ra trước, và thì thầm, "Vậy thì tại sao cậu không giải thích cho tớ về nụ hôn sáng nay?"
"Tớ hôn cậu vì tớ không thích cậu," tôi giải thích, như kiểu đây là một chuyện rõ ràng. "Cậu biết đấy, những bức thư tình của tớ bị gửi đi khắp nơi bởi một ai đó, không phải tớ."
"Khoan nào! Những bức thư tình? Thế cậu đã viết cho bao nhiêu người bọn tớ?"
"Năm. Có cả một bức cho người tớ đang thích."
Peter nghiêm nghị. "Người ấy là ai?"
Chả nhé tớ phải khai báo với cậu ấy về mọi thứ? "Ồ, đấy là chuyện riêng của tớ."
"Này, nhưng tớ nghĩ tớ có quyền phải biết người này nhé, vì cậu đã lôi tớ vào vở kịch này," cậu ta lườm tôi sắc lẹm. Tôi liếm môi và lắc đầu. Cậu ta nói thêm. "Thế cậu có chắc đó là một cậu con trai không?"
"Đấy là một người con trai. Người ấy là Josh Sanderson."
"Nhưng anh ta chả hẹn hò với chị gái cậu còn gì?"
Tôi gật đầu. Tôi hơi ngạc nhiên vì cậu ta cũng biết chuyện này. Tôi không nghĩ là chuyện Margot và Josh lại được Peter chú ý. "Họ đã chia tay nhau rồi. Nhưng tớ không muốn để anh ấy biết là tớ có tình cảm với anh ấy...vì những lý do hiển nhiên. Vì thế...tớ đã nói với anh ấy rằng cậu là bạn trai của tớ."
"Thế tại sao cậu lại sử dụng tớ để giữ thể diện cho cậu?"
"Về cơ bản là thế!" Thực ra chính xác là như thế.
"Cậu thật buồn cười."
Đầu tiên cậu ta nói tôi đáng yêu một cách kỳ quặc, giờ thì lại nói tôi thật buồn cười. Tôi hiểu điều cậu ta ám chỉ. "Nhưng dì đi chăng nữa cũng cảm ơn cậu đã hỗ trợ tớ, Peter." Tôi cười rồi quay gót đi ra. "Hẹn gặp lại!"
Peter nhanh tay tóm ba lô tôi. "Chờ đã. Nhưng thế thì Sanderson sẽ nghĩ tớ là bạn trai của cậu? Cậu định nói gì với anh ta?"
Tôi cố gắng xoay ba lô cho cậu ta buông tay, nhưng cậu ta không đầu hàng. "Tớ chưa nghĩ đến chuyện đó. Nhưng tớ sẽ." Tôi hếch cằm lên. "Tớ kỳ quặc như thế đấy."
Peter ngoắc miệng cười to. "Cậu đúng là thú vị, Lara Jean."