Chương 22
Tôi thức dậy trong tiếng máy xén cỏ.
Đó là sáng thứ Bảy và tôi không tài nào ngủ được. Tôi đang nằm trên giường, nhìn bốn bức tường, quan sát những bức hình và những thứ mà tôi giữ. Tôi nghĩ là tôi phải làm gì đó cho mới phòng. Tôi đang nghĩ hay là sơn lại phòng. Nhưng câu hỏi là tôi phải sơn màu gì bây giờ? Màu tím Lavender? Màu hồng phấn? Hay màu gì tối hơn một chút, như màu lam chẳng hạn? Hay tôi có thể biến nó thành bức tường cổ? Hay một tường toàn cúc vạn thọ, một tường lại màu hồng cá hồi? Qúa nhiều lựa chọn. Chắc tôi phải chờ Margot về trước khi có thể ra quyết định. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ tự sơn phòng, còn Margot đã từng làm khi đi tình nguyện. Nên tôi chắc chị sẽ biết cách sơn.
Ngày thứ Bảy của chúng tôi thường bắt đầu với bữa sáng thực sự ngon: Pancake và trứng rán với khoai tây và xà lách xanh. Nhưng vì không có Kitty và Margot, tôi chỉ ăn ngũ cốc. Bố thì chắc đã thức dậy cả mấy tiếng trước rồi, và đang cắt cỏ ngoài vườn. Tôi không muốn giúp ông sáng nay, nên tôi tìm cách làm bản thân bận rộn trong nhà và lau dọn tầng dưới. Tôi quét nhà, lau bụi trên các mặt bàn. Nhưng trong lúc làm những việc ấy, đầu óc tôi vẫn nghĩ đến chuyện làm sao thoát khỏi chuyện với Peter K, với chỉ một chút tự trọng. Càng nghĩ, tôi càng không tìm được giải pháp nào.
Khi Kitty về đến nhà, tôi đang gấp quần áo về giặc. Con bé thả người đánh phịch xuống ghế sa lông và hỏi, "Thế tối qua chị làm gì?"
"Chả làm gì cả. Chị chỉ ở nhà thôi."
"Và?"
"Chị dọn tủ quần áo." Nhưng thật không hay khi nói ra chuyện này. Nên tôi nhanh chống chuyển chủ đề. "Thế mẹ bạn Alicia đã làm bánh crêpê mặn hay ngọt?"
"Bác ấy làm cả hai. Đầu tiên là bọn em ăn bánh mặn với thịt giăm bông và pho mát, sau đó là bánh ngọt nhân Nutella. Tại sao nhà mình chưa bao giờ ăn Nutella?"
"Chị nghĩ tại vì hạt phỉ làm chị Margot thấy khó chịu ở họng?"
"Nhưng liệu chúng ta có thể có một hộp được không?"
"Tất nhiên rồi!" Tôi nói. "Chúng ta chỉ việc ăn hết cả lọ trước khi Margot về tới nhà thôi."
"Không vấn đề gì," Kitty nói.
"Thế nếu dùng thang đo từ 0 đến 10, em nhớ Gogo ở mức độ nào? Tôi hỏi con bé.
"Nghĩ một cách nghiêm túc, con bé trả lời, "Sáu phẩy năm."
"Chỉ có sáu phẩy năm thôi ư?"
"Vâng, tại em bận quá," con bé nói, rồi lộn người, chân giơ cao trong không khí. "Em chẳng có thời gian mà nhớ chị ấy. Chị biết đấy, nếu mà chị cũng đi ra ngoài nhiều hơn thì chắc chị cũng không nhớ chị ấy nhiều thế đâu."
Tôi ném con bé một chiếc tất đang gấp dở, và nó cười vang nhà. Tôi đang cù nách nó thì bố vào, tay cầm một đóng phong bì. "Có thư trả gửi lại con này, Lara Jean," bố nói và đưa cho tôi phong bì.
Có chữ của tôi. Tôi nhanh chóng giật lấy nó từ tay bố. Đấy là bức thư tình tôi viết cho Kenny ở trại Hè. Và bây giờ bức thư được gửi trả lại cho tôi.
"Kenny là ai vậy?" Bố tò mò muốn biết.
"À, đấy chỉ là một cậu con gặp ở trại Hè nhà thờ hồi xưa," tôi vừa nói vừa xé phong bì.
Kenny thân mến,
Hôm nay là ngày cuối ở trại Hè và có lẽ là ngày cuối cùng tớ gặp lại cậu vì chúng ta ở rất xa nhau. Cậu có nhớ hôm thứ Hai của trại Hè, tớ đã sợ môn bắn cung và cậu thì kể chuyện vui về bọn cá tuế, đến nỗi làm tớ suýt tè ra quần?
Tôi ngừng đọc. Chuyện vui về bọn cá tuế? Vui đến mức nào nhỉ?
Tớ đã rất nhớ nhà nhưng cậu đã làm cho tớ vui lên. Tớ nghĩ là tớ đã có thể rời trại Hè sớm hơn nếu như không có cậu, Kenny.Vì thế, tớ rất cảm ơn cậu. Hơn nữa, cậu là một người bơi rất giỏi, và tớ thích cách cậu cười. Tớ ước gì cậu đã hôn tớ ở lửa trại tối qua thay vì Blaire H.
Hãy bảo trọng Kenny. Chúc cậu vui vẻ trong những ngày Hè còn lại, và chúc cậu luôn hạnh phúc.
Thân mến, Lara Jean.
Tôi úp lá thư trên ngực.
Đây là bức thư tình đầu tiên mà tôi viết. Tôi rất mừng vì nó đã quay trở lại với tôi. Nhưng tôi nghĩ chuyện này không đến nỗi tệ nếu Kenny Donati đã nhận được bức thư, để biết mùa Hè năm ấy cậu đã cứu sống hai người-một cậu bé gần như đã chìm ở hồ bơi và cô bé Lara Jean Song Covey 12 tuổi.