← Quay lại trang sách

Chương 21

Điện thoại tôi rung. Là Chris.

"Chuyện sáng nay là thật à?" Tôi nghe tiếng Chris đang rít thuốc.

"Điều gì là sự thật cơ?"

Tôi nằm sấp trên giường. Mẹ bảo với tôi là nếu bị đau bụng thì phải nằm úp như thế để bụng nóng lên và tôi sẽ dễ chịu hơn. Nhưng tôi không nghĩ đó là cách hiệu quả. Bụng dạ tôi vẫn đau như bị thắt nút cả ngày hôm nay.

"Mày đã chạy đến chỗ Kavinsky và hôn cậu ta như một con điên?"

Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy lo lắng. Tôi ước gì mình có thể nói rằng tôi không thực sự hôn cậu ta, bởi vì đấy không phải tính cách của tôi. Nhưng lần này thì tôi lại không nói ra sự thật, nên tôi nghĩ mình là người ba phải. Lý do của tôi rất hợp lý. Tôi rất muốn nói cho Chris biết sự thật, nhưng tất cả những diễn ra thật đáng hổ thẹn. Tôi nói, "Ừ, tao đến chỗ Kavinsky và hôn cậu ta. Như một con điên."

Chris thở ra. "Chết tiệt!"

"Tao biết."

"Thế lúc ấy mày đã nghĩ gì hả?"

"Nói thật là tao không biết. Tao chỉ...đã làm việc đó mà thôi."

"Của nợ! Mày không biết là mày có chủ định đó. Tao thật sự đã rất ấn tượng."

"Cảm ơn mày."

"Nhưng mày biết là con nhỏ Gen sẽ theo dõi mày đúng không? Chúng nó có thể đã chia tay, nhưng con nhỏ vẫn theo dõi Peter đấy."

Dạ dày tôi sôi lên. "Ừ, tao biết. Tao cũng đang sợ đây, Chris."

"Tao sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ mày khỏi con bé. Nhưng mày biết tính nó đấy. Nên mày tốt nhất nên cẩn thận." Rồi Chris tắt máy.

Tôi cảm thấy tồi tệ hơn lúc trước. Nếu Margot ở đây, chị ấy sẽ bảo vệ việc viết mấy bức thư ấy hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, rồi chị sẽ nhắc nhở tôi về chuyện nói dối sáng nay. Và chị sẽ giúp tôi tìm ra giải pháp. Vấn đề là chị ấy không ở đây mà ở Scoland. Hơn nữa là tôi không thể chia sẽ cho chị chuyện này. Chị không bao giờ có thể biết là tôi có cảm tình với Josh, không bao giờ và không bao giờ.

Một lúc sau tôi rời khỏi giường và lân la vào phòng Kitty. Con bé đang nằ trên sàng nhà, lục lọi ngăn tủ quần áo dưới sàn. Không ngước nhìn lên, con bé hỏi, "Chị có thấy bộ quần áo ở nhà hình trái tim của em đâu không?"

"Chị giặc nó tối qua, nên có lẽ nó đang ở trong máy sấy quần áo. Tối nay em có muốn xem phim và chơi trò UNO không?" Tôi nghĩ ít ra thì tôi có thể làm buổi tối vui hơn một chút.

Con bé nhỏm dậy. "Tối nay không được, vì em phải đi sinh nhật Alica Bernard. Em có ghi quyển sổ Nhắc việc dưới nhà mà."

"Alica Bernard là ai?" Tôi buông người lên cái giường bừa bộn của con bé.

"À, đấy là một bạn mới. Bạn ấy mời tất cả bạn gái trong lớp. Mẹ bạn ấy sẽ làm bánh crêpe cho bọn em. Chị có biết bánh crêpe không?"

"Có."

"Thế chị đã ăn bao giờ chưa? Em thấy bảo là bánh có thể có vị mặn hay ngọt."

"Ừ, chị từng ăn một cái với Nutella và dâu tây," lần đó Josh, Margot và tôi đi Richmon cùng nhau vì Margot muốn đi xem bảo tàng Edgar Allan Poe. Chúng tôi ăn trưa ở một quán cà phê trong thị trấn và đó là lần tôi thử món crêpe.

Mắt con bé mở to, thèm thuồng. "Em hy vọng đó là loại mẹ bạn ấy làm." Và con bé nhanh chống chạy đi, tôi đoán là nó xuống nhà lấy bộ quần áo pyjama ở phòng giặc.

Tôi với lấy con lợn bông của Kitty và âu yếm nó. Vậy là thậm chí cô em gái chín tuổi của tôi còn có hẹn vào tối thứ Sáu. Nếu có Margot ở đây, chúng tôi sẽ đi xem phim cùng Josh hoặc chạy qua nhà dưỡng lão Elleview tham gia tiệc cooktail. Nếu có bố ở nhà, tôi cũng có thể hỏi mượn xe của bố hoặc nhờ bố chở đi chỗ nào đó. Nhưng tôi chẳng thể làm được gì hơn.

Sau khi Kitty lấy đồ xong, tôi quay về phòng và dọn bộ sưu tập giày của mình. Vẫn còn sớm để lôi giày mùa đông ra đi, nhưng tôi muốn chuẩn bị trước vì tôi đang muốn thế. Tôi nghĩ đến việc soạn luôn quần áo mùa Đông nữa, nhưng việc ấy không đơn giản tẹo nào. Thế là tôi ngồi xuống và viết thư cho Margot trên chiếc bàn bà mà cho tôi ở Hàn Quốc. Nó màu xanh cửu long nhạt với viền long cừu màu trắng. Tôi kể về trường học, về giáo viên mới của Kitty, và chiếc váy hoa lavender tôi đặt mua ở một trang web Nhật Bản mà tôi chắc chắn là chị sẽ hỏi mượn tôi, nhưng tôi không kể cho chị nghe sự thật những chuyện đang diễn ra.

Tôi rất nhớ chị. Mọi thứ giờ đây không như hồi chị vẫn còn ở nhà. Tôi chợt nhận ra đây là năm cô đơn lạnh lẽo nhất, vì tôi không có Margot, không có Josh, tôi chỉ có một mình. Tôi có Chris, nhưng thế là chưa đủ. Tôi ước gì tôi có thêm nhiều bạn. Nếu tôi có nhiều bạn hơn, thì chắc tôi đã không làm trò dại dột như hôn Peter K, trong sảnh và nói với Josh cậu ta là bạn trai tôi.