Chương 27
Margot gọi điện về hôm nay khi con không có ở nhà," bố nói trong bữa tối.
Bữa tối nay chỉ có salad. Salad cho tôi và bố, còn ngũ cốc cho Kitty. Trong món salad đáng lẽ có thêm cả ức gà, nhưng sáng nay tôi quên không bỏ ra rã đông, nên chỉ còn có xà lách, cà rốt trộn dấm. Bố cho thêm vào đĩa salad của bố hai quả trứng luộc, còn tôi thì tôi cho thêm một miếng bánh mỳ nướng bơ. Bữa tối thiếu thức ăn! Có ngũ cốc và salad. Mai tôi cần phải đi mua đồ ăn.
Từ khi Margot đi, tôi mới chỉ nói chuyện với chị có hai lần, một lần qua video chat cùng cả nhà trên máy tính của tôi. Tôi đã không hỏi chị về những chuyện đang diễn ra, những cuộc hành trình chị đang trải qua ở Scotland hay những người mà chị gặp. Tôi nghĩ là những người Anh hay thường uống rượu Apxin trong quán. Không biết chị đã thử loại rượu này chưa? Tôi cũng đã viết email cho Margot nhiều lần nhưng tôi mới nhận được một thư hồi âm lại. Nên tôi hiểu là chị ấy bận. Nhưng bận mấy thì ít nhất chị cũng có thể kiểm tra thư ngày một lần chứ. Chắc chị nghĩ tôi đã sa đà vào đâu đó vì tội không nghe lời chị rồi. "Chị nói gì hả bố?" tôi vừa hỏi vừa cắt nhỏ miếng cà rốt.
"Chị đang tính tham gia câu lạc bộ chơi shinty," bố nói và lấy miếng salad vướng vào cằm.
"Shinty là gì ạ?" Kitty hỏi tôi và tôi lắc đầu không biết.
"Nó là một trò chơi của người Scotland, chơi trên sân hockey," bố giải thích. "Nó bắt nguồn thừ trò đấu kiếm thời trung cổ ở Scotlad."
Thật là nhàm chán! Trước khi bố kể tiếp cho chúng tôi nghe về thời trung cổ Scotland, tôi nói "Chúng ta hãy mua cho chị ấy một gói đồ chăm sóc sức khỏe. Những thứ mà chị ấy mua không được ở bên kia ấy."
"Đúng thế." Kitty vui vẻ hưởng ứng.
"Thế chúng ta nên gửi thứ gì?" tôi hỏi. "Ý con là chúng ta cần phải cùng nhau nghĩ ra thứ gì đó."
Bố vừa nhai vừa chống tay lên cằm. "Bố sẽ gửi vitamin," bố nói "và Advil". Chị mang đi có mỗi lọ Advil nhỏ, và con biết thi thoảng là chị bị đau nửa đầu."
"Con đồng ý." Tôi xoay chiếc nĩa về phía Kitty. "Còn em?"
"Em có một thứ muốn gửi," Kitty nói. "Em đi lấy nó bây giờ được không?"
Bố và tôi nhìn nhau và gật đầu. "Tất nhiên rồi!"
Kitty mang xuống một bức tranh nó vẽ có Margot đang chơi với một chú chó. Chú chó thuộc giống chó mà Kitty thích, Akita. Tôi đã phải bật cười.
Kitty cau mày. "Có điểm gì đáng buồn cười sao?"
"Không," tôi nói.
"Chị có nghĩ là một bức tranh đẹp không?" Kitty hỏi tôi. "Đẹp để treo lên tường ấy."
"Được, đẹp," tôi nói.
"Không em muốn chị nhìn thật kỹ bức tranh," con bé nói tiếp. "Và chị phải có bình luận về nó. Em có thể là tốt hơn. Margot sẽ không thích nó nếu thấy nó chưa phải là tác phẩm tốt nhất của em."
"Kitty, bức tranh rất đẹp," tôi nói. "Tại sao chị phải nói dối em?"
Kitty thở dài. "Tại em vẫn không chắc bức tranh thế này đã hoàn chỉnh chưa?"
"Chỉ người nghệ sĩ vẽ ra nó mới biết được điều này," giọng bố ra vẻ nghiêm túc.
"Thế bố nghĩ sao về chú chó?" con bé quay sang bố. "Trông nó có đáng yêu không?"
Bố cầm bức tranh từ tay tôi và ghé sát mắt. "Con chó trông cực kỳ đáng yêu không phải bàn cãi!"
"Con cũng là người Châu Á.," con bé nói. Nó ngồi xuống, ăn ngũ cốc và cố nén cười. Con bé đang bắt đầu sự nghiệp mà nó đang theo đuổi. Đó là cố làm cho bố có những liên hệ tích cực với những chú chó. Bọn trẻ con không bao giờ đầu hàng. Và con bé có tính cách đó.
"Chúng ta gửi thêm gì nữa nào?" Kitty muốn biết.
Tôi bắt đầu giơ tay ra đếm. "Băng vệ sinh vì chị không biết có loại như ở đây không. Đồ ngủ, tất dày, bánh quy các hãng Các Cô Gái Hướng Đạo Sinh."
"Chúng ta sẽ kiếm đâu loại bánh ấy vào mùa này?" bố hỏi.
Con có một hộp Thin Mints giấu trong ngăn đá tủ lạnh," tôi thủng thẳng.
Bố nhìn tôi, trông có vể bị tổn thương. "Giấu khỏi ai?" Thin Mints là loại bố thích nhất. Nếu có bánh Thin Mints trong nhà hì chẳng có ai đến lượt. Bố là quái vật Thin Mints.
Tôi nhún vai vô tội "Con cũng sẽ gửi thêm bút bi ngòi nhỏ cho chị, và con nghĩ là chỉ cần thế thôi."
"Đừng quên cả đôi bốt nâu của chị ấy nhé," bố nhắc tôi. "Chị cứ nhắc bố gửi đôi bốt màu nâu có dây buộc đấy."
"Thế ư?" tôi đã hy vọng là Margot đã quên chuyện chị bỏ lại đôi bốt nâu ở nhà. "Chị ấy hỏi bố bao giờ ạ?"
"Trong mail gửi hôm qua."
"Con sẽ xem xem có tìm thấy nó không?"
Bố bật lại ngay, "Nhưng cuối tuần vừa rồi con đi đôi bốt đấy còn gì?" Kitty chen vào ngay, "Chúng ở trong tủ của chị."
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành giơ tay đầu hàng. "Được rồi, được rồi."
"Nếu mà trong tối nay con có thể gói được hết đồ thì sáng mai bố sẽ mang qua bưu điện gửi sớm trên đường đi làm," bố đề nghị.
Tôi lắc đầu "Con muốn gửi thêm cho chị cả chiếc khăn con đang đan nữa, và nó vẫn chưa xong. Khoảng một trong hai tuần nữa được không ạ?"
Uống một ngụm sữa, Kitty giơ tay ra phía tôi và nói giọng khuyên nhủ, "Chị nên bỏ ý định đang khăn đi. Đan lát không phải là sở trường của chị."
Tôi mở miệng định cãi lại con bé, nhưng lại thôi. Con bé đã có lý. Nếu chúng tôi chờ chiếc khăn rồi mới gửi hàng thì lúc ấy Margot học xong Đại ọc rồi. "Được rồi," tôi nhượng bộ. "Chúng ta sẽ gửi hàng mà không có chiếc khăn. Nhưng chị không nói là chị từ bỏ ý định đan chiếc khăn ấy đâu nhé! Chị sẽ cố làm, và có lẽ nó sẽ là quà Giáng sinh dành cho em, Kitty." Tôi cười ngọt ngào với con bé. "Nó màu hồng, là màu em thích nhất."
Mắt Kitty mở to kinh ngạc. "Hoặc cho chị Margot. Chị cũng có thể tặng nó cho chị Margot mà."
Kitty nhét một mẫu giấy qua khe cửa phòng tôi tối hôm đó. Đó là danh sách quà Giáng sinh mà nó muốn. Giờ mới chỉ là tháng Chín, và Giáng sinh thì còn tận mấy tháng nữa. "MỘT CHÚ CHÓ CON" được viết hoa ở ngay trên cùng. Con bé cũng muốn một trang trại kiến, một chiếc ván trượt và một cái ti vi trong phòng. Chuyện cái ti vi là không thể. Nhưng tôi có thể mua cho em một trang trại kiến. Hoặc có thể nói chuyện với bố về chú chó con. Dù không nói nhưng tôi biết là con bé rất nhớ chị Margot. Margot có lẽ là người mẹ duy nhất mà con bé biết. Vì vậy mà mọi chuyện rất khó khăn với con bé khi Margot không có ở nhà. Tôi luôn nhắc nhở bản thân là mình phải kiên nhẫn hơn và phải chu đáo với em. Lúc này con bé cần tôi.
Tôi đi vào phòng con bé và leo lên giường. Đèn mới tắt nhưng Kitty có vẻ bắt đầu vào giấc. "Thế nếu chúng ta nuôi một con mèo?" tôi thì thầm.
Mắt con bé lim dim, "Không đời nào!"
"Em không nghĩ chúng ta giống một gia đình mèo hơn à." Tôi mơ màng. "Một chú mèo xám trắng có lông mượt và đuôi rậm. Chúng ta gọi nó là Hoàng tử như thể nó là một cậu bé. Hoặc là Gandalf the Gray. Thế không phải đáng yêu sao? Hoặc nếu nó là mèo cái có thể gọi là Agatha, hoặc Tilly, hoặc Boss phụ thuộc vào tính cách của nó."
"Chị thôi ngay đi," Kitty ra lệnh. "Chúng ta sẽ không nuôi một con mèo. Mèo là một con vật chỉ biết luyên thuyên. Chúng còn rất mánh khóe."
Tôi thật sự rất ấn tượng. "Em học được những thứ ấy từ đâu đấy?"
"Trên ti vi."
"Để nuôi một chú chó mất rất nhiều công sức. Ai sẽ cho nó ăn, cho nó đi dạo, hay tập luyện cho nó?"
"Em sẽ làm, em sẽ làm hết. Em là một người có trách nhiệm để tự nuôi dưỡng nó một mình."
"Tôi rút vào gần em hơn. Tôi thích mùi thơm từ tóc con bé sau khi tắm xong. "Ha! Em không bao giờ rửa bát. Em cũng không bao giờ tự dọn phòng. Em đã bao giờ tự gấp quần áo một lần trong đời chưa? Ý chị là, nếu em chưa bao giờ làm những việc ấy, thì làm sao em chắc chắn là em sẽ đủ trách nhiệm để chăm sóc một sinh linh."
Kitty xua tay, "Vậy thì em sẽ cố gắng hơn!"
"Chị sẽ tin khi nào chị nhìn thấy."
"Thế thì nếu em giúp chị nhiều hơn, chị có hứa sẽ giúp em thuyết phục bố để được nuôi một chú chó?"
"Nếu em cố gắng." tôi đồng tình. "Nếu em có thể cho chị thấy em không còn là trẻ con nữa." Kitty sẽ lên mười vào tháng Một. Ngần ấy tuổi thì cũng đủ lớn để làm việc nhà. Margot đã quá dễ tính với con bé, tôi nghĩ thế. "Em sẽ có trách nhiệm đi đổ thùng rác ở tầng trên một tuần một lần. Và giúp chị việc giặt giũ."
"Vậy thì...thế em có được hưởng lương không?"
"Không. Nhưng chị sẽ giúp em thuyết phục bố cho nuôi chó, và em không còn bé nữa." Tôi sữa lại chiếc gối đang cầm. "Tối nay chị sẽ ngủ ở đây với em."
Kitty đá tôi một cái làm tôi gần như ngã ra khỏi giường. "Chị mới là một đứa trẻ con, không phải em, Lara Jean ạ."
"Cho chị ngủ đây tối nay đi mà."
"Chị sẽ giành hết chăn của em."
Con bé lại cố đá tôi đi. Nhưng tôi cố gắng gồng người và giả vờ đã ngủ. Sau đấy thì hai đứa chúng tôi đều ngủ khò.
Tối Chủ Nhật, khi tôi đang làm bài tập về nhà thì có một cuộc gọi từ một số điện thoại không có trong danh bạ. "A lô."
"Xin chào. Cậu đang làm gì đấy?"
"Ừm, xin lỗi, nhưng ai đấy ạ?"
"Tớ là Peter."
"Ồ, làm sao cậu có số của tớ?"
"Đừng bận tâm về chuyện ấy!"
Sau đó một khoảng lặng dài. Thật là không dễ chịu chút nào, tích tắc, tích tắc, và chẳng ai nói với ai được chữ nào. Nhưng thực sự thì tôi chẳng biết nói gì với cậu ta. "Vậy cậu cần gì?"
Peter cười. "Cậu thật là lạ đấy, Covey. Xe của cậu vẫn ỏ xưởng phải không? Thế hay mai tớ đưa cậu tới trường nhé?"
"Ok."
"Bảy rưỡi sáng?"
"Ok."
"Ok..."
"Tạm biệt," tôi nói, rồi tắt máy.