Chương 28
Sáng hôm sau, tôi gọi Kitty dậy sớm để nhờ con bé tết tóc cho tôi. "Chị để em yên," con bé dằn dỗi rồi lật người sang bên kia. "Em đang ngủ."
"Chị xin em đấy, em có thể tết tóc kiểu vương miện cho chị không?" tôi ngồi cạnh giường và nài nỉ con bé.
"Không, em có thể tết tóc một bên cho chị thôi, chấm hết!"
Con bé tết tóc cho tôi nhanh thoăn thoắt, rồi lại leo lên giường ngủ tiếp, còn tôi thì đi lục quần áo mặc đi học. Giờ thì Peter và tôi đã là một cặp, nhiều ánh mắt sẽ nhìn tôi hơn, nên tôi phải mặc cho đẹp. Tôi mặc thử một chiếc váy chấm bi tay phồng có dây buộc nhưng không thích lắm. Tôi cũng không chọn cái áo có hình trái tim và những bông hoa nho nhỏ, dù bình thường tôi vẫn thích. Chúng đều trông trẻ con thế nào ấy. Cuối cùng thì tôi cũng lựa được váy hoa hai dây mua trên một trang web của Nhật, kết hợp cùng đôi bốt ngắn đến mắt cá chân. Phong cách London những năm Bảy mươi.
Khi tôi xuống dưới tầng lúc 6 giờ 25 thì Kitty đã chờ tôi ở bàn ăn sáng. Con bé mặc áo khoác jeans. "Sao em xuống sớm thế?" tôi hỏi. Xe buýt trường Kitty sẽ đi qua đây lúc tám giờ.
"Hôm nay em có chuyến đi thực tế, chị không nhớ à? Nên em phải đến trường sớm hơn bình thường."
Tôi chạy ra tủ lạnh xem quyển sổ ghi chép. Chính tôi đã viết thông tin: Kitty-đi thực tế.
Tôi đáng lẽ phải đưa con bé đến trường nhưng đây là thõa thuận trước khi xe bị tai nạn. Bố thì không có ở nhà vì tối qua ông có ca trực, nên cũng không có cái xe ô tô nào. "Có me của ai trong lớp qua đón em được không?"
"Giờ đã muộn rồi mà chị. Xe buýt xẽ khởi hành lúc 7 giờ 40". Mặt con bé bắt đầu biến sắc và cằm nó thì bắt đầu run lên. "Em không thể nhỡ xe buýt được, Lara Jean."
"Được rồi, được rồi. Em không nên mất bình tĩnh. Giờ sẽ có xe đến đón chị em mình. Đừng lo lắng!" Tôi vớ lấy một quả chuối xanh. "Chúng ta đi thôi, và chờ anh ấy đến đón."
"Ai cơ?"
"Nào, em nhanh lên nào."
Kitty và tôi chờ ở thềm cửa và chia nhau quả chuối. Chúng tôi đều thích ăn chuối còn hơi xanh như thế này hơn là chuối chín đồi mồi. Trong khi Margot thì lại thích những quả thật chín. Tôi hay giữ mấy quả chuối chín để ăn với bánh mỳ, nhưng chúng toàn bị Margot ăn hết. Tôi rùng mình khi nhớ đến chuyện ấy.
Mặc dù mới là tháng Chín, thời tiết về lý thuyết vẫn đang là mùa Hè, nhưng trời đã bắt đầu lạnh hơn. Kitty xoa hai chân vào nhau cho đỡ lạnh. Con bé nói sẽ mặc váy ngắn cho đến tháng Mười; kế hoạch của con bé là như thế.
Đã hơn 7 giờ rưỡi mà vẫn chưa thấy Peter đâu. Tôi bắt đầu lo lắng nhưng không muốn để Kitty biết. Tôi quyết định nếu trong vồng hai mươi phút nữa mà cậu ta không tới, tôi sẽ chạy qua gọi Jonh và nhờ anh đưa Kitty đến trường.
Phía bên kia đường, cô Rothshild vẫy chào chúng tôi khi đang khóa cửa. Tay cô cầm chiếc bình giữ nhiệt đựng cà phê. Rồi cô chạy ra xe ô tô.
"Chào buổi sáng cô Rothshild," chúng tôi đồng thanh. Tôi thúc Kitty và đếm, "Năm, bốn, ba,..."
"Quỷ sứ!" cô Rothshild hét lên. Cô làm đổ cà phê vào tay. Chuyện này thường xảy ra ít nhất hai lần một tuần với cô. Tôi không hiểu sao cô không từ tốn hơn, hay chỉ cần đậy cái bình cà phê lại, hay đơn giản là đừng có đổ đầy bình quá.
Peter cuối cùng cũng đến nơi. Chiếc xe Audi đen của cậu ta bóng loáng trong ánh sáng ban ngày. Tôi đứng dậy và nói, "đi thôi nào Kitty," và con bé cũng bước theo tôi.
"Ai đấy chị?" con bé thì thầm.
Peter hạ cửa kính xe. Tôi đến gần và chui đầu vào hỏi cậu ta. "Liệu chúng ta có thể đưa em gái tớ đến trường tiểu học gần đây được không? Con bé phải đến sớm và hôm nay có chuyến đi thực tế."
Peter nhìn tôi khó chịu. "Tại sao hôm qua cậu không nói với tớ?"
"Tối hôm qua tớ cũng không biết." Tôi cảm nhận được cảm giác lo lắng của Kitty phía sau tôi.
"Đây là xe hai chỗ ngồi," Peter nói, làm như tôi không biết nhìn.
"Tớ biết. Tớ sẽ cho con bé ngồi lên đùi, và đeo dây an toàn lên trên." Bố sẽ giết tôi nếu như biết chuyện này, nhưng tôi sẽ không nói gì với ông và cả Kitty cũng thế.
"Ừ, nghe cũng có vẻ an toàn đấy." Peter nói giọng giễu cợt. Tôi ghét kiểu giễu cợt ấy. Nó cứ rẻ rúng, chẳng ra làm sao.
"Trường cách đây có hai dặm thôi."
Cậu ta thở dài. "Ok, hai chị em cậu lên đi."
Tôi mở cửa và lên xe, để ba lô xuống dưới chân. "Lên đây nào, Kitty." Tôi mở rộng chân để em ngồi vào giữa. Rồi tôi thắt dây an toàn, và vòng hai tay ôm em. "Em không được nói với bố nhé," tôi nói.
"Còn sao nữa,: con bé đáp.
"Chào, tên em là gì?" Peter hỏi Kitty.
Nó ngập ngừng. Chuyện này xảy ra tương đối thường xuyên. Khi gặp người lạ, con be1e luôn phải quyết định nên nói Kitty hay Katherine.
"Katherine."
"Nhưng mọi người gọi em là Kitty?"
"Vì mọi người biết em," nó nói. "Anh cứ gọi em là Katherine."
Peter mắt sáng rực. "Em có chí khí đấy," cậu ta nói giọng đầy ngưỡng mộ, nhưng con bé cũng không để ý mấy. Vì nó vẫn đang nhìn ngắm cậu ta từ đầu đến chân. Cậu ta thường khiến mọi người nhìn mình như thế. Đúng hơn là bọn con gái. Thậm chí là phụ nữ.
Xe lướt qua mấy khu cận trong im lặng. Rồi Kitty cất giọng "Thế anh là ai?"
Tôi nhìn sang cậu ta còn cậu ta thì nhìn thẳng, "Anh là Peter, ừm, là bạn trai của chị gái em."
Tôi há hốc miệng ngạc nhiên. Chúng tôi chưa bao giờ nói với nhau là sẽ nói dối người trong gia đình. Tôi nghĩ đây chỉ là trò đùa gói gọn trong khuân viên trường học mà thôi.
Kitty vẫn ngồi ngoan ngoãn trong tay tôi. Rồi con bé quay người nhìn tôi và hỏi, "Anh ấy là bạn trai chị sao? Từ khi nào?"
"Từ tuần trước." Ít ra nó cũng là phần nào của sự thật.
"Nhưng chị chưa bao giờ nói gì cả. Không một lời chết tiệt nào, Lara Jean!"
Tôi đáp lại một cách tự động. "Em không được nói kiểu ấy!"
"Không một lời chết tiệt nào," con bé nhắc lại và lắc đầu.
Peter cười ngặt nghẽo, còn tôi thì ném sang cậu ta ánh mắt khinh bỉ. "Mọi thứ đã diễn ra rất chóng vánh," cậu ta giải thích. " Và gần như chưa có cơ hội nào để chị ấy nói với bất kỳ ai."
"Em đang nói chuyện với anh sao?" con bé đập lại. "Không, em không nghĩ thế. Em đanh nói chuyện với chị gái em."
Peter lại mở to mắt, và tôi nhìn thấy cậu ta phải cố gắng để nhìn thẳng lái xe.
"Thế chị Margot biết chưa?" con bé hỏi tôi.
"Chưa. Nên em cũng không được kể cho chị ấy trước ki chị có cơ hội làm việc đó."
"Hừm." Con bé có vẻ nguôi ngoai phần nào. Là ngời đầu tiên biết chuyện gì, trước cả Margot, là một điều trọng đại.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi, và cảm ơn trời đất là chiếc xe buýt vẫn còn trong bãi đậu xe. Bọn trẻ con thì đang đứng xếp hàng bên cạnh. Tôi cuối cùng cũng thở dốc ra được một hơi sau khi phải thót bụng trong suốt chuyến đi, còn Kitty thì lập tức vùng khỏi tay tôi và chạy ra khỏi xe. "Chúc em một chuyến đi vui vẻ!" tôi nói với ra.
Con bé quay lưng đi và chỉ một ngón tay vào tôi. "Em muốn biết rõ câu chuyện khi về nhà!" Và sau khi đưa ra mệnh lệnh, nó chạy ra chỗ xe buýt.
Tôi chỉnh lại dây an toàn. " Ừm tớ không nhớ là chúng ta đã thống nhất với nhau về chuyện nói với những người trong gia đình rằng chúng ta là người yêu."
"Con bé cũng đã hiểu ra vấn đề ít nhiều, khi tớ đưa cậu và con bé đến trường."
"Nhưng cậu không nhất thiết phải nói ra từ "bạn trai". Cậu chỉ cần nói là "bạn". Chúng tôi chỉ còn cách trường hai lượt đèn đỏ. Tôi giật giật túm tóc tết. "Thế cậu đã nói chuyện với Genevieve chưa."
Peter càu nhàu. "Chưa."
"Thế cô ấy không nói với cậu một lời về chuyện đang xảy ra sao?"
"Không. Nhưng tớ chắc là cô sẽ gọi tớ sớm thôi."
Peter lái nhanh vào bãi đỗ xe. Khi chúng tôi ra khỏi xe và đi vào sảnh, Peter đang tay vào tay tôi. Tôi nghĩ là cậu ta sẽ đưa tôi vào chỗ giữ đồ, nhưng cậu ta lại kéo tôi đi về phía đối diện.
"Chúng ta đang đi đâu đây?" tôi hỏi.
"Cafeteria."
Tôi định phản đối nhưng trước khi tôi có thể làm điều đó, cậu ta nói, "Chúng ta cần cho nhiều người biết hơn. Quán nước là chỗ cá cắn câu nhiều nhất.
Josh sẽ không ở đó, Genevieve đang túm tùm với hội bạn ở bàn ăn trưa thường lệ của tụi nó. Có Gen, Nussbaum, Gabe và Darrell ở đội bóng vợt. Cả bọn đang ăn sáng và uống cà phê. Cô nàng chắc phải có giác quan thứ sáu về Peter, vì đã tia ngay đến chỗ bọn tôi. Tôi bắt đầu đi chậm lại mà Peter không hề hay biết. Peter vội vã vào ngồi cùng bàn với đội kia, nhưng tôi thì không đủ can đảm. Tôi giật tay cậu ta và nói, "Chúng mình hãy ngồi vào phía ở bên kia," và chỉ tay đến chiếc bàn trống nằm trông tầm quan sát bọn họ.
"Tại sao?"
"Cậu làm ơn," tôi nghĩ trong giây lát. "Bởi vì chẳng hay ho gì nếu cậu ta mang một cô gái mới quen đến ngồi cùng bàn với một cô gái cậu vừa chia tay. Ngồi ở góc kia, Genevieve có thể quan sát chúng từ xa và tha hồ mà tò mò." Tôi nói kkhi vẫn đang sợ sởn cả gai óc.
Trong lúc bị tôi lôi ra cái bàn kia, Peter đưa tay chào bọn họ, nhún vai theo kiểu cô-ấy-đang-làm-cái-quái-gì-biết. Tôi ngồi xuống và Peter ngồi cạnh tôi. Cậu ta kéo ghế tôi lại gần cậu. Nhướn mày, cậu ta hỏi, "Cậu sợ cô ta hả?"
"Không." Thật ra là tôi có sợ thật.
"Cậu sẽ phải chạm mặt cô ta vài lần," Peter cúi người ra phía trước và nắm lấy tay tôi, và bắt đầu xoa lòng bàn tay tôi.
"Dừng lại ngay!" tôi nói. "Cậu đang làm tớ nỏi điên đấy."
Cậu ta nhìn tôi với vẻ tổn thương. "Bọn con gái thích khi tớ làm thế."
"Không, Geneveive thích như thế. Hoặc cô ấy giả vờ tỏ ra như thế. Nhưng cậu biết không, giờ khi tớ bắt đầu suy nghĩ một chút, thì tớ không nghĩ cậu là người có kinh nghiệm tán tỉnh với nhiều cô gái đâu. Cậu chỉ có kinh ghiệm với mỗi một cô gái mà thôi."Toi buông tay ra khỏi tay cậu ta và buông thõng xuống bàn. "Ý tớ là, mọi người đều nghĩ cậu là loại người sát gái, nhưng trên thực tế cậu chỉ từng là bạn trai của Genevieve, và sau đó là Jamila trong khoảng một tháng..."
"Được rồi, được rồi. Tớ hiểu. Đủ rồi nhé. Bọn họ đang nhìn chúng ta
"Ai? Bạn của cậu ấy hả?"
Peter nhún vai. "Tất cả mọi người."
Tôi đưa mắt nhìn quanh. Peter có lý. Mọi người đang nhìn chúng tôi. Cậu ta thì quen với việc này rồi, còn tôi thì không. Chuyện này thật hài hước, giống như da bạn thấy ngứa ngứa khi mặc chiếc áo mới. Nhưng điều thú vị và ngạc nhiên hơn là chuyện này không đến nỗi khó chịu lắm.
Tôi nghiệm ra điều này khi ánh mắt tôi chạm ánh mặt Genevieve. Giây phút ngắn ghủi để tôi và co bé nhận ra nhau. Gen quay đi và thì thầm gì đó với Emily. Genevieve đang nhìn tôi như thể tôi là một miếng ngon, và con bé sẽ ăn tươi nuốt sống tôi, nhè ra mỗi xương. Rồi rất nhanh sau đó, nó không nhìn tôi như thế nữa mà lại mỉm cười.
Tôi run. Nói thật thì Genevieve luôn làm tôi sợ kể cả khi bọn tôi còn nhỏ. Một lần khi tôi đang chơi ở nhà Genevieve và Margot đang tìm tôi về nhà ăn trưa, Genevieve đã nói với chị là tôi không có ở nhà nó. Nó thậm chí đã khóa cửa để không cho tôi về nhà vì muốn giữ tôi lại chơi trò búp bê. Sau đó tôi phải gọi mẹ nó mở cửa cho tôi.
Đồng hồ đã điểm 8 giờ kém 5. Chuông vào học reo. "Chúng ta phải đi thôi," tôi nói, đùi vẫn run bần bật khi đứng dậy. "Cậu sẵn sàng chưa."
Cậu ta không để ý đến tôi vì cậu ta đang mải nhìn sang bên bàn bên kia. "Ồ, tất nhiên rồi." Cậu ta đứng dậy, và kéo tôi ra cửa; cậu ta vẫn để một tay trên vai tôi, còn một tay thì vẫy chào lũ bạn. "Cười đi," cậu ta thì thầm, và tôi làm như được yêu cầu.
Tôi phải thú nhận là cảm giác khi được bạn trai hộ tống qua đám đông thật không đến nỗi tệ. Như thể bạn đang được chăm sóc rất chu đáo. Giống như kiểu bạn đang đi vào một giấc mơ. Tôi vẫn là tôi, Peter vẫn là Peter nhưng mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt và không có thực, giống như chị Margot và tôi uống rượu Champagne vào đêm giao thừa.
Tôi chưa bao giờ ném trải cảm giác ấy, nhưng tôi nghĩ là tôi đang tàng hình. Tôi nghĩ lúc này bản thân tôi đang tàng hình và nhập vai một ai đó. Giờ mọi người đều nghĩ tôi là bạn gái của Peter Kavinsky, và sẽ tha hồ đặt nghi vấn. Kiểu như: Tại sao? Có điều gì ở tôi khiến Peter thích thú? Tôi có những điểm hay ho gì? Tôi cũng tự hỏi mình nữa là.
Bây giờ tôi là cô-gái-bí-ẩn. Trước đây tôi là một cô-gái-kín-tiếng. Nhờ Peter mà tôi đã lên hạng.
Tôi đi xe buýt về nhà vì Peter đi chơi bóng vợt. Tôi ngồi ghế trước như thường lệ nhưng có thể cảm nhận những ánh nhìn dò hỏi. Những học sinh thuộc tầng lớp thường dân, hầu hết là như thế, vì dân thượng lưu có mấy đi xe buýt.
"Chuyện giữa cậu và Kavinsky là thế nào? một chị khóa trên tên Manda hỏi tôi. Tôi giả vờ như không nghe thấy gì. Thay vào đó, tôi ung dung mở tờ giấy Peter nhét vào tủ để đồ của tôi.
Gửi Lara Jean,
Hôm nay cậu đã làm rất tốt.
Peter.
Tôi nhoẻn miệng cười và nghe thấy Manda thì thầm với bạn cô ta. "Thật kỳ lạ tại sao Kavinsky có thể thích nó. Ý tớ là nhìn nó xem, rồi so với Genevieve." Tôi cảm thấy mình đang chìm xuống. Chẳng lẽ đó là điều mà thiên hạ đanh nghĩ ư? Rằng không phải tôi là cô gái bí ẩn, mà tôi là cô gái không được tốt lắm.
Tôi leo lên phòng một mạch khi về nhà và thay bộ váy ngủ, xõa tóc ra. Thật là dễ chịu khi được thả tóc ra tự nhiên, da đầu tôi dường như cũng cảm ơn tôi về đều đó. Tôi nằm trên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến lúc trời tối. Điện thoại tôi thì liên tục kêu, và tôi chắc đó là Chris, nhưng tôi không ngóc đầu dậy mà trả lời điện thoại.
Rồi đột nhiên Kitty chạy vào và hỏi, "Chị ốm à? Sao chị nằm trên giường giống như mẹ bạn Brielle bị ung thư như thế?"
"Chị cần chút yên tĩnh," tôi nói và nhắm mắt lại. "Chị muốn bổ sung cho cơ thể một tí thanh bình.
"Ồ,...thế chúng ta ăn gì vào tối hôm nay?"
Tôi mở mắt. Ừ nhỉ! Hôm nay là thứ Hai và tôi có nhiệm vụ chuẩn bị bữa tối. Margot, chị ở đâu cơ chứ? Trời đã tối và chẳng kịp rã đông thứ gì. Vậy thì ta sẽ ăn pizza. Tôi hỏi con bé. "Em có tiền không?"
Cả hai đứa chúng tôi đều có tiền tiêu vặt, 5 đô la cho Kitty và 20 đô la cho tôi. Nhưng Kitty luôn có nhiều tiền hơn tôi. Con bé tiết kiệm từng tí một. Tôi không hiểu con bé cất tiền ở đâu, vì mỗi lần lấy tiền nó đều khóa cửa phòng. Còn Margot có thể tín dụng để mua đồ ăn và trả tiền điện ga, và tất nhiên chị mang thẻ đi cùng chị. Tôi có lẻ phải hỏi bố để có một chiếc thẻ như vậy, vì tôi đã thành chị cả trong nhà rồi
"Tại sao chị lại cần tiền?"
"Để gọi pizza cho bữa tối nay." Kitty định đàm phán gì đó, nhưng tôi đã kịp nói trước, "Tối nay khi bố về, bố sẽ đưa tiền lại cho em, nên đừng có nghĩ lấy lãi tiền cho chị vay. Bánh pizza cũng là của em nữa, em biết đấy. Em nên thế."
Kitty bắt chéo tay. "Em sẽ đưa chị tiền, nhưng chị phải kể cho em về chàng trai sáng nay. Bạn trai của chị ấy."
Tôi gầm gừ. "Em muốn biết điều gì?"
"Em muốn biết như thế nào anh chị thành đôi.""Chị và anh ấy là bạn của nhau từ hồi học cấp Hai, nhớ không? Bọn chị thi thoảng có đi chơi cùng nhau ở nhà Pearce." Kitty nhún vai. "Rồi hôm chị gặp tai nạn, em nhớ không? Kitty gật đầu. "Hôm đấy Peter lái xe qua và anh ấy dừng lại giúp chị. Và thế rồi bọn chị...liên lạc lại. Chuyện nhu là định mệnh." Đây thực là một tình huống thực hành hoàn hảo, kể chuyện này cho Kitty. Tối nay tôi sẽ kể lại y hệt cho Chris.
"Thế thôi hả? Toàn bộ câu chuyện có thế thôi hả?"
"Nhưng mà là một câu chuyện hay," tôi nói. "Ý chị là vụ tai nạn ô tô đã rất ấn tượng, thêm nữa bọn chị đã thích nhau từ hồi xưa.
Kitty chỉ nói "Hừm", và bỏ đi.
Tối hôm đó chúng tôi ăn pizza với xúc xích và nấm. Và tôi cũng đề nghị tối thứ Hai hằng tuần cả nhà sẽ ăn pizza, và bố tán thành. Tôi nghĩ là bố đang nhớ tới món hambuger tôi làm theo công thức Bo ssam.
Thật là dễ chịu khi suốt cả bữa ăn, Kitty kể về chuyến đi thực tế sáng nay và tôi chỉ nhấm nháp pizza. Tôi vẫn nghĩ đến những lời Manda nói, và thành ý của nó thật chẳng ra thể thống gì.
Khi Kitty "nghỉ giải lao" để ăn bánh thì bố quay sang tôi. "Thế hôm nay có chuyện gì hay với con không?"
Tôi cố nuốt một miếng đầy pizza. "Ừm không có gì bố ạ."
Sau bữa ăn tối, tôi thư giãn trong bồn tắm và ngâm mình trong đấy cho đến khi Kitty đập cửa phòng tắm đến hai lần để kiểm tra xem tôi có ngũ thiếp đi hay không. Thực ra tôi đã gật gù suýt ngủ quên một lần.
Vừa tắm xong thì điện thoại tôi lại kêu. Đó là Chris. Tôi ấn nút từ chối cuộc gọi. Nhưng mà nó cứ gọi đi gọi lại nên tôi cuối cùng cũng nhấc máy trả lời.
"Mọi chuyện đều là sự thật sao?" nó hét lên trong điện thoại.
Tôi để điện thoại ra xa tai và nói. "Ừ."
"Chúa ơi! Mày kể tao nghe xem."
"Để mai đi Chris. Mai tao kể mày nghe. Chúc ngủ ngon!"
"Gượm đã..."
"Ngủ ngon."