← Quay lại trang sách

Chương 3 Những cuộc phiêu lưu của Augustus

- Những hậu quả khủng khiếp -

Việc đó ban đầu vốn vô hại, ít nhất là theo ý kiến của Augustus.

“Việc nào ban đầu chẳng vô hại.” Ông Swift thở dài, mặc dù ông ngờ rằng định nghĩa của Augustus về sự vô hại không giống với những người khác.

“Nhưng đó không phải là lỗi của con!” Augustus kịch liệt phản đối.

“Điều đó sẽ được ghi lại trên bia mộ của con, con yêu.” Bà Swift nói, ngẩng đầu lên khỏi chiếc tất mà bà đang mạng. Khỏi cần nói cũng biết đó là một trong những chiếc tất của Augustus. (“Nó làm gì với chúng vậy?” Bà thường băn khoăn tự hỏi.)

“Dù sao đi nữa, làm sao con biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?” Augustus nói.

“Chẳng có hành động nào là không gây ra hậu quả.” Cha Augustus nói. “Chỉ có kẻ thiển cận mới không cân nhắc đến các hậu quả.” Ông Swift là một luật sư và ông thường dành cả ngày ở tòa án để truy tố kẻ phạm tội, tận hưởng thế trận giằng co chao qua đảo lại của cuộc chiến trong phòng xử án. Cuộc sống ở tòa án đã tràn một phần nào sang cuộc sống riêng tư của ông, và con trai ông nghĩ rằng điều đó sẽ đặt cha mình vào thế bất lợi.

“Con vô tội cho đến khi nào được chứng minh là có tội.” Augustus lẩm bẩm.

“Con đã bị bắt quả tang với đôi bàn tay màu đỏ[27].” Ông Swift ôn tồn nói. “Chẳng phải đó là bằng chứng về tội lỗi của con sao?”

“Tay con có đỏ đâu.” Augustus phẫn nộ nói. “Và, dù sao đi nữa, thùng sơn ấy màu xanh lá cây mà. Thưa ngài.” Cậu nghiêm trang nói thêm.

“Ôi làm ơn đi!” Bà Swift lẩm bẩm. “Hai người đang tặng tôi cơn đau đầu đấy.”

“Sao con có thể tặng mẹ cơn đau đầu được?” Cậu hỏi, cảm thấy bị tổn thương bởi lời buộc tội này. “Để tặng mẹ cơn đau đầu, con phải có cơn đau đầu trước đã. Ta không thể tặng ai thứ gì mà ta không có. Mà con có bị đau đầu đâu. Vĩ lẽ đó…” Cậu nghiêm cẩn nói, lôi cái từ trang trọng ấy ra từ một góc kiến thức xa xôi nào đó. “… Không thể nói là con tặng mẹ cơn đau đầu được.” Cơn đau đầu của bà Swift càng tồi tệ hơn bởi tràng lý luận này. Bà phẩy tay với con trai như thể đang cố xua đuổi một con ruồi cực kì phiền phức và quay trở lại với việc mạng tất. “Thi thoảng…” Bà lẩm bẩm. “… Mẹ tự hỏi mẹ đã làm gì xúc phạm đến các vị thần.”

Augustus, trái lại, cảm thấy khá hài lòng với bản thân mình. Cậu đang bào chữa đầy khí thế. Cậu là một bị cáo vô tội đang đấu tranh vì quyền lợi của mình. Chị gái cậu - Phyllis - một “nữ học giả” (theo lời mẹ cậu) luôn diễn thuyết về “quyền lợi của dân thường”. Và mình đây, Augustus nghĩ, mĩnh cũng là dân thường như họ. “Con có quyền, mẹ biết đấy.” Cậu hăng hái nói. “Con đã bị bạc đãi.” Cậu hùng hồn nói thêm. Cậu đã nghe anh trai Lionel (“Một kẻ hợm hĩnh.” Theo lời Phyllis) nói ra điều này khi đang “trồng cây si” một cô gái.

“Ôi, vì Chúa!” Cha cậu nói. “Con đâu phải là Edmond Dantès[28] chứ.”

“Đó là ai ạ?”

“Dường như con không bao giờ suy nghĩ.” Cha cậu nói. “Bất cứ ai dù chỉ có một chút xíu lý trí thôi cũng có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Lúc đó con đang nghĩ là con muốn xem ở ngoài kia có thứ gì.” Augustus nói.

“Ôi chà, câu nói đó đã được thốt ra bao nhiêu lần để biện bạch cho một thảm họa?” Ông Swift chẳng nói với riêng ai.

“Vậy ở ngoài kia có thứ gì?” Bà Swift hỏi, không nén nổi lòng hiếu kỳ.

“À!” Augustus nói, đẩy cái kẹo lê từ khoang miệng bên này sang khoang miệng bên kia để cho mình thời gian cân nhắc ngẫm nghĩ.

“Có khi nào đó là mái tóc giả của bà Brewster chăng?” Ông Swift hỏi bằng giọng điệu mà ông sử dụng trong phòng xử án, ám chỉ rằng ông đã biết câu trả lời.

“Làm sao con biết bà ấy đội tóc giả chứ? Nó có thể là bất cứ bộ tóc giả cũ nào! Chỉ là một bộ tóc giả bị vứt lung tung thôi. Và làm sao con biết bà Brewster bị hói chứ? Bố đội tóc giả nhưng bố không hói.”

“Ở tòa án. Bố đội tóc giả ở tòa án.” Ông Swift phẫn nộ nói.

“Mẹ không nghĩ là con biết con chó đã tha bộ tóc giả đó đi đâu, đúng không?” Bà Swift hỏi con trai.

Jock, lấm lem vết sơn xanh và kêu ăng ẳng đầy phấn khích, đã lựa chọn đúng khoảnh khắc ấy để bước vào phòng và bà Swift…

“Ôi Chúa ơi!” Teddy rên rỉ, thả cuốn sách xuống sàn nhà.

Izzie đã đánh cắp cuộc đời cậu. Sao cô ấy có thể làm vậy chứ? (Vụ thùng sơn ấy thực chất không phải là lỗi của cậu.) Cô đã lấy cuộc đời cậu rồi bóp méo nó đi và biến cậu thành một thằng bé hoàn toàn khác, một thằng bé ngu ngốc, có những cuộc phiêu lưu ngớ ngẩn. Với một con chó vô cùng, vô cùng, vô cùng đần độn - đó là một con chó sục vùng cao nguyên phía Tây có khuôn mặt choắt và đôi mắt tròn xoe đen láy. Cuốn sách còn có tranh minh họa khiến mọi thứ càng tồi tệ hơn nhiều. Augustus là một cậu học sinh nghịch ngợm, lôi thôi lếch thếch, suốt ngày đội mũ sùm sụp, tóc tai xõa lòa xòa xuống mắt, và luôn có một cây súng cao su thòi ra từ túi quần. Cuốn sách có bìa màu xanh lá cây với chữ màu vàng kim, và trên mặt trước của nó viết Những cuộc phiêu lưu của Augustus, tác giả Delphie Fox, hình như đây là “bút danh” của Izzie. Ở bên trong có một lời đề tựa: “Dành tặng cháu trai tôi, Teddy. Augustus thân yêu của tôi. “Vớ vẩn!

Điều khiến cậu khó chịu hơn hết chính là con chó sục. Không phải là cô miêu tả sai về con chó, mà là nó gợi cho cậu nhớ đến mất mát khủng khiếp của cậu, vì Trixie đã chết ngay trước lễ Giáng sinh. Teddy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nó sẽ chết trước cậu, vì thế cậu vừa bàng hoàng vừa đau lòng. Khi cậu về nhà sau học kỳ đầu tiên ở trường nội trú, cậu thấy nó đã chết và được chôn bên cạnh Bosun dưới những gốc táo.

“Bố mẹ đã cố giúp nó cầm cự cho đến lúc con về, con trai.” Hugh nói. “Nhưng nó không thể gắng gượng được nữa.”

Teddy nghĩ cậu sẽ không bao giờ vượt qua được nỗi mất mát này, và có lẽ cậu không bao giờ làm được, nhưng sau khi Những cuộc phiêu lưu của Augustus xuất bản được vài tuần, Izzie xuất hiện với một món quà khác, một con chó con nhỏ xíu thuộc giống chó sục vùng cao nguyên miền Tây với cái tên “Jock” được khắc trên chiếc cổ dề đắt tiền của nó. Teddy đã rất cố gắng để không thích nó, vì đó không chỉ là sự phản bội tình yêu dành cho Trixie, mà còn là dấu hiệu cho thấy cậu đã chấp nhận việc làm khủng khiếp của Izzie là tiểu thuyết hóa cuộc đời cậu. Nhưng dĩ nhiên, việc không thích con chó là điều bất khả thi, và chẳng mấy chốc con chó nhỏ đã tìm được đường chui sâu vào những ngóc ngách trong trái tim cậu.

Tuy nhiên, Augustus sẽ quấy rầy cậu bằng cách này hay cách khác trong suốt quãng đời còn lại của cậu.

Ursula vào phòng, nhặt cuốn sách trên sàn lên và bắt đầu đọc to: ““Chẳng phải đó là Augustus sao?” Cô Slee thì thầm vào tai ông Swift. Tiếng thì thầm rất to, đủ khiến cho những người ngồi xung quanh quay lại nhìn chăm chú.””

Thứ gì đã tạo nên Teddy? Đúng là không phải sên trần và Ốc sên, mà là tinh hoa được chắt lọc từ hết thế hệ này đến thế hệ khác của nhà Beresford và nhà Todd, sau cùng kết hợp lại trên một cái giường lạnh lẽo trong bầu không khí buốt giá của một đêm thu, khi cha cậu nắm chặt bím tóc vàng của mẹ cậu và không chịu buông ra cho đến khi ông đưa cả hai người họ tới bờ biển xa xăm (họ có rất nhiều uyển ngữ để gọi hành động đó). Khi họ nằm giữa chiếc giường hôn nhân lộn xộn, họ đều có chút ngơ ngẩn bởi sự nồng nhiệt bất ngờ của đối phương. Hugh hắng giọng và thì thầm: “Một chuyến hành trình xuống lòng đại dương sâu thẳm, đúng không?” Sylvie không nói gì vì bà cảm thấy phép ẩn dụ liên quan đến việc đi biển đã bị lạm dụng quá mức.

Nhưng hạt cát đã chui được vào trong vỏ (phép ẩn dụ của chính Sylvie), và viên ngọc trai Edward Beresford Todd bắt đầu lớn dần lên cho đến khi cậu chui ra dưới ánh mặt trời trước khi cuộc Đại Chiến xảy ra, bình yên nằm hàng tiếng đồng hồ trên cái xe đẩy với duy nhất một con thỏ rừng bằng bạc treo toòng teng trên mui xe làm bầu bạn.

Mẹ cậu giống như một con sư tử cái vĩ đại nhẹ nhàng bước đi quanh nhà, che chở cho tất cả bọn họ. Cha cậu giống như một bí ẩn, ban ngày luôn biến mất vào một thế giới khác (“Ngân hàng”), rồi thình lình đi tới một thế giới còn rộng lớn và xa xôi hơn (“Cuộc chiến”). Các chị của cậu rất yêu quý cậu, luôn đung đưa, tung hứng và hôn hít cậu. Anh trai cậu đang đi học xa nhà và đã rèn luyện được sự khắc kỷ cần thiết, anh thường chế nhạo cậu mỗi khi anh về nhà vào những kỳ nghỉ. Mẹ cậu thường áp má vào má cậu và thì thầm “Trong số tất cả các con, con là đứa mẹ cưng nhất”. Cậu biết điều này là thật và cảm thấy áy náy với các anh chị. (Quả là nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng biết tình yêu là gì, Sylvie nghĩ.)

Họ đều hạnh phúc, ít nhất thì cậu cũng chắc chắn điều này. Sau đó, cậu nhận ra mọi chuyện không bao giờ đơn giản như thế. Hạnh phúc, giống như cuộc sống, mong manh như nhịp tim của một chú chim, sớm nở tối tàn như những bông hoa chuông xanh trong rừng, nhưng khi nó tồn tại, Góc Cáo chính là một giấc mộng êm đềm, yên ả.

Chu thich

[27] Thành ngữ của Anh, có nghĩa là bị bắt quả tang đang làm gì sai trái.

[28] Một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Bá tước Monte Cristo của Alexandre Dumas.