CUỘC PHIÊU LƯU THỨ HAI Renard và gà trống Chanteclair
Đó là mùa mà cây cỏ xanh tươi trở lại, khu rừng cũng phủ đầy lá. Từ sáng đến tối, những chú chim líu lo những bài hát mới.
Vào một ngày đẹp trời, Renard rời khỏi nhà để tận hưởng mùa xuân và đế thử vận may nhân dịp này. Nó hướng tới nhà của ngài Hauchecorne, một cường hào giàu có tự tay trồng trọt trên đất của mình. Chỗ này thật màu mỡ và đẹp đẽ. Trong khu vườn, những cây đã rụng hoa để lộ ra những cành được bao phủ bởi những quả bé, xanh non, báo hiệu một mùa bội thu. Trên đồng cỏ, những con bò, những con bê, những con ngựa lớn và những chú ngựa non đang gặm cỏ tươi, trong khi ở dưới thung lũng những con cừu đang ăn những chồi cây non. Dưới dòng suối trong vắt, con cá vây bạc đang bơi lội tung tăng.
Khu vườn nhỏ trồng xen kẽ những luống rau và những luống hoa dạ yến thảo, thục quỳ hồng, hoa thủy tiên và hoa hướng dương đang nở. Những cây cải củ dại trổ hoa ở chân tường và những cây hoa diên vĩ mọc trên những nóc nhà. Trong hàng rào, những bụi tầm xuân màu hồng rực, những cây đào gai nở trắng muốt. Ngọn đồi tỏa hương thơm nức của cây húng, hương bài và kinh giới.
Bản thân ngôi nhà cũng toát ra vẻ sung túc. Kho bếp chứa đầy thịt tươi và thịt muối, những tảng thịt thú rừng, xúc xích, và những miếng dồi lợn. Trong xưởng sữa, những bát sữa, những bánh bơ và những miếng pho mát nhiều kem được xếp thẳng hàng. Những xâu hành và những chuỗi đậu được treo trên trần nhà, những quả trứng to tròn xếp đầy những chiếc giỏ.
Tất cả vẻ đẹp đẽ và giàu có này kích thích thói tham ăn của Renard. Nhưng thứ mà nó thèm muốn nhất là lũ gia cầm: những con gà trống lực lưỡng, những con gà mái béo tròn và những chú gà con bụ bẫm, rồi những đàn ngỗng và những đàn vịt. Tất cả kêu vang như hội, cục ta cục tác.
Renard tự thấy không thể quay về Maupertuis mà không mang được một con mồi tử tế nào. Đúng lúc đó là cơ hội thuận lợi cho tên trộm. Ông chủ đang đi kiểm tra khu đất, bà chủ đang cầu nguyện ở tu viện, người quản gia đang vào trong thị trấn để bán những con gà trống thiến, những người hầu đang rất bận rộn, tất cả đều ở xa khu nhà. Chỉ còn duy nhất trong nhà một bà lão tóc bạc trắng ngồi kéo sợi. Chỗ này có thể nói là không được bảo vệ.
Nhưng những hàng giấu được làm bằng những chiếc cọc dài, nhọn và chắc chắn, không có hy vọng băng qua được. Hàng rào dày và đầy gai, không có chỗ cho cả một con chuột nhắt. Thực ra, chúng hơi thấp và Renard có thể nhảy qua, nhưng việc nhảy vào đột ngột sẽ làm đàn gà hoảng sợ, gây nguy cơ báo động cho hàng xóm. Renard sẽ bị phát hiện, bị đuổi theo và có thể bị đánh chết.
Thảm hại và rầu rĩ, nó tự hỏi làm sao có thể kiếm chác được từ cuộc phiêu lưu này. Nó đi vòng quanh hàng rào và phát hiện ra một lỗ hổng để thoát nước. Không chậm trễ, nó liền trượt xuống lỗ đó, nhưng không khỏi gây thiệt hại cho bộ lông của nó.
Tuy nhiên, những con gà nhìn thấy nó đã phát báo động. Toàn bộ đám gia cầm hoảng loạn kêu cứu, chạy tứ tung về mọi phía.
Con gà trống to vàng rực tên là Chanteclair đang ngủ trên cành thông giật mình tỉnh giấc. Nó đi tới, cổ chìa ra, đôi cánh hạ thấp, bộ lông dựng ngược lên.
- Chuyện gì vậy? - Nó hỏi với giọng giận dỗi. - Tại sao các bạn lại chạy náo loạn lên thế?
- Đó là vì chúng tôi đang sợ! - Con gà Pinte già và khôn ngoan nhất trong đám gia cầm trả lời.
- Sợ gì thế? - Một con thú rừng mà chúng tôi nhìn thấy trong vườn.
- Chị Pinte, chị nói lẩn thẩn cái gì thế, dù tôi luôn kính trọng chị. Hàng giậu của chúng ta quá chắc chắn và hàng rào quá dày, không một con thú rừng nào có thể vào được.
- Chúng tôi đã nhìn thấy nó rất rõ mà... và này, tôi vẫn còn nhìn thấy nó... kia kìa... ở dưới đất, rất gần cây bạch chỉ. Lông của nó màu hung đỏ, rất có thể là một con cáo.
Renard nhận thấy mình đã bị phát hiện, liền thay đổi chiến thuật. Nó ra khỏi những tán lá, nơi nó vừa ẩn nấp.
- Chào anh Chanteclair!
Trông thấy Renard, chú gà trống ngạo nghễ đứng chắc trên những cái cửa của mình, sẵn sàng chiến đấu.
- Tại sao lại tỏ thái độ chiến tranh thế này, anh gà trống? Anh không biết rằng hòa bình đã được ký kết và tuyên bố sao?
- Anh làm tôi cảm thấy thoải mái đấy. - Chanteclair nói nhưng không từ bỏ sự nghi ngờ của nó.
- Từ bây giờ, tất cả các loài vật, từ sư tử đến châu chấu, từ chó sói đến cừu non sẽ chung sống hòa bình. Đây sẽ là thời kỳ hoàng kim. Chính xác là, tôi đến để mang cho anh tin tức từ Noble, vị vua quyền thế của chúng ta, người đã đồng thời giao cho tôi trách nhiệm gửi lời chào đến anh.
- Vậy xin chào Renard, và anh hãy chạy đi nhanh chóng. Ở đây người ta không có nhiều thiện cảm với anh, và nếu như anh bị người ta phát hiện, người ta sẽ làm lông anh đấy.
Tôi đi ngay, Chanteclair. - Renard làm ra vẻ nghe lời. - Nhưng liệu có thể cho phép tôi xin anh một đề nghị?
- Nói đi Renard.
- Tôi muốn được nghe anh hát... dù chỉ là vài ba tiếng ò ó o o thôi. Ở trong rừng, chúng tôi chẳng được nghe những bản nhạc hay. Ở đó nhiều quạ hơn gà trống. Còn những loài chim nhỏ như chim chích, chim sâu, chim sơn ca thì tôi chẳng đánh giá cao. Những tiếng chích chích của chúng làm sao sánh được với tiếng kèn tuyệt vời của anh.
- Nếu chỉ có vậy... - Chanteclair nói với sự hạ cố đầy thỏa mãn. Và nó cất tiếng ò ó o o một cách sang sảng nhất.
- Khá tốt, - Renard nói. - Nhưng anh có nhớ ông bố Chanteclin của anh không? Ông ấy thật là giỏi về việc cất giọng. Giọng hát của ông ấy cao, rõ và hay đến mức ai cũng phải dừng lại để lắng nghe cho rõ hơn.
Bị kích động, chú gà trống hát một nhịp mới, bằng tất cả sự cố gắng và hiểu biết của mình.
- Đã tốt hơn rồi. - Renard nói. - Nhưng Chanteclin, ôi... Chanteclin. À, tôi nhớ rằng ông ấy có một phương pháp đặc biệt mà anh đã không làm theo. Khi ông ấy muốn quyến rũ những người xung quanh thì ông ấy nhắm chặt đôi mắt lại. Tôi đã chứng kiến điều đó hàng trăm lần.
- Làm sao khi không nhìn tí gì thì ông ấy lại hát khỏe và hay hơn?
- Tôi không biết. Ông ấy luôn luôn làm như thế và lúc nào cũng thành công rực rỡ.
Pinte kêu lên một tiếng báo động. Sao lại nhắm mắt trước một kẻ phản trắc!... Chanteclair chẳng nghĩ đến điều này gì cả...
Nhưng Chanteclair đã bị thôi miên bởi danh vọng hão huyền và không còn gì khác tồn tại đối với nó.
Nhắm mắt thật chặt, nó bắt đầu cất giọng mà nó nghĩ là hùng tráng.
Nó chẳng kịp hát nhiều. Thấy thời cơ đã đến, Renard nhảy vào quắp cổ gà trống, rồi chui qua cái lỗ thoát nước đã trượt xuống lúc trước ở hàng rào. Nó lôi gà trống vào trong rừng.
Những con gà trống khác cùng đám gà mái, những con ngỗng, những con vịt kêu to thảm thiết đến mức bà lão phải ra cửa xem chuyện gì xảy ra.
Bà lão nhìn thấy Renard, và với giọng run run, bà kêu gọi sự trợ giúp của những người láng giềng. Họ đến và tổ chức cuộc đi săn con vật tham ăn: người mang cái chạc cây, người mang cái liềm, người mang cái cuốc. Người thợ xay bột thả chú chó đô-gơ Mauvoisin của anh ta ra đuổi theo cáo. Mọi người kêu:
- Haru Haro*! Bắt lấy con cáo đã cướp con gà trống! Bị thôi thúc bởi sự sợ hãi, Renard vượt qua những hàng rào và những cái mương... và đây rồi, nó đã đến bìa rừng. Nó tin là mình đã thoát. Nó vui mừng nghĩ đến bữa ăn ngon lành mà nó sẽ cùng ăn với Ermeline yêu dầu và các con. Trong tình thế hiểm nghèo cái khó ló cái khôn, Chanteclair đã tinh ranh tương kế tựu kế.
* Ở Pháp, người ta kêu “haro” khi phẫn nộ hay hô hoán.
- Thưa ngài, - gà trống nói với giọng nghẹt lại, - chẳng nhẽ ngài lại chịu để những người nông dân kia chửi rủa ư? Khi bọn họ kêu lên: “Nó cướp con gà của chúng ta”, ngài hãy trả lời họ: “Chính thế, ta đã lấy con gà trống ngay trước mũi các người”. Ngài sẽ thấy bọn họ đành câm miệng.
Tục ngữ có câu: “Không ai nắm tay từ sáng đến tối”. Renard sẽ được tự mình nếm trải điều đó. Nó là một kẻ chuyên đi lừa người khác, nhưng ngày hôm đó chính nó lại bị lừa. Khi nghe thấy tiếng của người thợ xay bột, người mà nó đặc biệt ghét vì con chó săn của anh ta, nó trả lời như Chanteclair đã khuyên: “Chính thế, ta đã lấy con gà trống ngay trước mũi các người”. Vừa cảm thấy không còn bị siết chặt nữa, gà trống liền chạy thoát thân, tuy có bị mất vài cái lông nhưng vui mừng vì thoát được khỏi kẻ phàm ăn.
Nó bay cao lên ngọn cây sồi, rồi từ trên đó chế nhạo Renard.
- Ha! Người mang tin tức hòa bình, anh cảm thấy thế nào về cuộc phiêu lưu này?
- Cái mà ta cảm thấy, - Renard bối rối, - đó là người ta đã không sai khi nói rằng: “Giữa cái thìa và cái miệng, nhiều lúc vẫn còn những trở ngại”. Với tâm trạng ảo não và cái bụng trống rỗng, Renard bực mình quay về Maupertois trong khi Chanteclair, đôi cánh dang rộng, vui vẻ quay lại cái sân được rào của nó.