CUỘC PHIÊU LƯU THỨ TÁM Ysengrin và Renard trong kho bếp của nông dân
Một buổi tối, Renard đang ngủ say ở Maupertuis cùng Ermeline và những đứa con thì bị đánh thức bởi những tiếng gõ cửa rời rạc.
- Renard!... Renard!... - Một giọng nói dè dặt. - Mở cửa cho ta, ta xin cháu đấy.
Renard nhanh chóng thức giấc. Không lâu sau, nó dậy và nói qua khe cửa:
- Có phải là chú họ của cháu đấy không?
- Phải, cháu họ của ta, ta chính là Ysengrin đây. - Cơn gió nào đã mang chú đến đây vào giờ này vậy?
- Một cơn gió xấu, Renard à, cơn gió của nạn đói. Cháu có thể cho ta biết nơi mà ta có thể tìm thấy đồ ăn quanh đây không?
- Chắc chắn rồi chú. Cháu biết ở rất gần đây, một người nông dân đã làm thịt con lợn của anh ta hôm qua. Cái kho bếp có cửa mở ra sân sau. Không có lối nào vào dễ hơn lối đó. Chú có muốn thử đến đó không?
- Ta muốn đến đó, Renard!... Ta đang rất nóng lòng.
- Vậy lên đường thôi! Chúng ta sẽ có nhiều thời gian để đánh chén trước khi trời sáng.
Trên đường đi, hai chú cháu sóng đôi chạy nhanh và trò chuyện thân mật: Ysengrin thấy vui vẻ vì bữa tiệc mà Renard nói đến, còn Renard hài lòng vì một trò tinh quái mới nó chuẩn bị cho Ysengrin.
Chúng đến nhà của người nông dân. Trời tối đen, không trăng và sao. Cần phải có con mắt tinh anh của những con thú săn mới nhìn thấy mọi thứ.
Đương nhiên, tất cả các cửa đã đóng. Nhưng Renard biết đường luồn lách. Nó dẫn ông chú họ đến một cái lỗ trong hàng rào và chui qua trước.
Nhanh nhẹn và mềm dẻo, Renard chui thẳng vào bên trong. Với Ysengrin thì cần nhiều cố gắng hơn. Tuy nhiên, vì phải chịu đói - dù nó chẳng muốn vậy nên gần đây sói đã gầy đi đáng kể, và sau một hồi nó cũng chui lọt qua lỗ hổng.
Hai chú cháu tìm được một đống thịt phía trước mặt mà chỉ nhìn thôi đã thấy sướng. Ysengrin ăn liên hồi phần thủ, xương sống, đùi và chân lợn. Nó lật tất cả các miếng thịt lên và ăn ngấu nghiến, chẳng cần biết phần nào là ngon nhất. Nó hoàn toàn quên Renard, kẻ đã mang lại cho nó nguồn thực phẩm bất ngờ này. May sao, Renard đã hành động trước. Nó đã đến đây từ lúc hoàng hôn và lấy đi một phần đáng kể các thứ trong kho.
Renard không có vẻ quá bực mình với cách cư xử xấu của ông chú họ. Thậm chí người ta có thể ngờ rằng tính tham ăn của ông chú lại trợ giúp cho những kế hoạch tới của nó.
- Ăn đi, ăn đi chú, - nó nhắc đi nhắc lại, - hãy ăn cho no nê. Chú sẽ không có dịp tốt nào như thế này để được thết đãi mà không gặp rủi ro nào.
Khi Ysengrin ăn được một lúc lâu thì Renard cảnh báo nó phải nhanh lên một chút.
- Trời sắp sáng và chúng ta có thể bị bắt.
- Cháu có lý. Nhưng với một cái kho nhiều và ngon như thế này, thật khó để kìm hãm.
Một tia sáng trắng phía chân trời mang đến tín hiệu đã đến lúc phải dừng. Ysengrin ăn no đến mức di chuyển cũng khó khăn. Bước thấp bước cao, nó đi về phía hàng giậu.
Đến chỗ cái lỗ, những khó khăn lớn nảy sinh. Cái đầu thì qua tốt... hai vai cũng qua được... nhưng cái bụng thực sự to lên đến nỗi nó tạo thành một trở ngại không thể vượt qua.
- Chuyện gì vậy chú? - Renard giả vờ ân cần. - Cái gì làm chú dừng lại thế?
- Ôi, đó là cái bụng của ta.
- Đấy!... Chú đã ăn quá nhiều. Kẻ khôn ngoan luôn biết cách hạn chế ham muốn của mình. Cháu đã có cơ hội để nhắc lại điều này với chú một lần nữa.
- Cháu họ, cháu sẽ thuyết giảng sau nhé. Hãy giúp ta thoát ra trước đã.
- Cháu sẽ không bỏ mặc chú trong hoàn cảnh khó khăn này, trừ khi là cháu không thể làm khác được.
Renard nắm lấy đôi tai của Ysengrin và kéo chúng giống như người ta kéo da con thỏ khi muốn lột da nó.
- Này!... Này!... - Nạn nhân rên rỉ. - Cháu xé nát đôi tai của ta mất thôi, mà người ta vẫn chưa tiến lên được chút nào.
Renard thả tai ra và nắm chặt đầu của Ysengrin, lắc nó từ phải qua trái rồi từ trái qua phải, cho đến khi con sói đáng thương nghẹt thở.
- Đủ rồi! Đủ rồi! - Con sói nghẹn ngào kêu lên. - Cháu làm ta đau như phải chết một nghìn lần. Ta muốn ở lại đây hơn và chuẩn bị đối phó.
- Đợi đã chú, - Renard nói, hãy kiên nhẫn, cháu vừa có một ý tưởng.
Nó đi thẳng đến nơi xếp củi và quay lại với cái lạt liễu dùng để bó củi. Nó buộc cái lạt này vào vai của Ysengrin, rồi tì người vào hàng giậu, nó làm những nỗ lực tuyệt vọng để kéo ông chú, nhưng không ăn thua gì cả.
Nhưng, sự đau đớn lần này khiến sói phải hét lên, đánh thức người nông dân. Anh ta vội tỉnh dậy và đi đến đó, một tay cầm nến, một tay cầm que xiên thịt nướng đã nhặt được khi đi qua nhà bếp.
Anh ta vụt thật mạnh vào con sói. Nhưng sói đã kịp thời tuột khỏi hàng rào, nhảy ào sang phía bên cạnh, và thế là cú đánh rơi chệch vào quả bí ngô chín. Cây nến bị tắt và người nông dân không còn nhìn thấy Ysengrin, anh ta đập loạn tứ tung. Nhưng Ysengrin lại nhìn thấy rất rõ anh ta, cắn vào chỗ nhiều thịt nhất của anh.
- Chó sói! Chó sói! Cứu tôi với hàng xóm ơi! - Người đàn ông kêu lên trong lúc Ysengrin chưa chịu nhả anh ta ra.
Người vợ thức dậy và chạy ra chỗ chồng mình. Nhưng vì sợ hãi và không dám chiến đấu với con thú hung dữ này, nên cô ấy mở cửa khu vườn để gọi những người hàng xóm.
Ysengrin không đợi những người đó đến. Đột nhiên lấy lại sự nhanh nhẹn thường lệ, nó chạy qua cái cửa mở, băng qua những cánh đồng cỏ để ẩn náu trong khu rừng sâu.
- Sợ nhiều hơn là đau. - Sói nói với Renard khi chúng gặp nhau.
- Ôi, chú thân yêu của cháu! Cháu rất lấy làm tiếc về cuộc phiêu lưu này.
Và đúng là Renard lấy làm tiếc thật, không phải về cuộc phiêu lưu, mà là về cách Ysengrin đã tẩu thoát. Nó đã tưởng thoát được khỏi kẻ thù không đội trời chung, nhưng nó lại thấy sói mạnh hơn bao giờ hết.
Rồi nó tự nhủ: “Phải làm lại vụ này. Lần sau ta sẽ may hơn”.