- 11 -
Một buổi chiều, thằng xe vừa kéo mẹ con nàng đến trước cửa rạp Majestic, nàng đang hớn hở về cái hạnh phúc của đứa con đem lại cho mình thì vụt trông thấy Hiệu đi qua. Hiệu nhận được nàng, gọi một chiếc xe đuổi theo.
Biết thế nàng bỗng thấy rối loạn, nàng giục thằng xe chạy mau. Nhưng thằng xe vừa chạy được chừng năm mươi bước, nàng lại tự hỏi mình: tại sao lại phải có cái hành vi hèn nhát ấy?, nàng lại bảo thằng xe kéo từ từ.
Xe Hiệu vụt qua. Hiệu quay lại nhìn nàng rồi cúi đầu chào, Hợi thản nhiên như là không biết.
Đêm hôm ấy về nhà, nàng không muốn nghĩ mà nàng phải nghĩ. Toàn là những ý nghĩ đen tối.
Cuộc đời lúc trẻ trung lại dồn dập đến ký ức. Nghĩ đến lúc dại khờ để cho Hiệu quyến rũ, nàng muốn kêu trời, và chóng mặt vì xấu hổ.
Từ đấy, sáng nào nàng đi làm cũng gặp Hiệu ở con đường Hàng Gà. Hiệu đi một cái xe nhà vàng. Hiệu gặp nàng mấy lần đầu đều chào, nhưng thấy nàng không trả lời, những lần sau thôi.
Mỗi lần gặp như thế, Hợi đều khó chịu, khó chịu lắm. Vì thế nàng không cho thằng xe chạy con đường ấy nữa. Nàng đi con đường Hàm-long. Nhưng chỉ được một ngày, hôm sau nàng cũng đã lại gặp Hiệu.
Ấy thế rồi thì một buổi sáng chủ nhật, Hợi đang nô với con thì bỗng thấy Hiệu lù lù vào.
Hợi vừa giận, vừa tức, vừa khinh. Nàng nghẹn lời không nói được ra tiếng. Nàng chỉ trố mắt nhìn Hiệu mà Hiệu thì vừa nhìn nàng vừa nhìn đứa con.
Một lúc lâu, nàng mới định thần lại. Nàng gọi u già bế con đi chơi, rồi mới hỏi Hiệu:
– Ông hỏi ai?
Hiệu ấp úng:
– Tôi hỏi, tôi hỏi…em còn vờ gì nữa. Đứa con ấy có phải là đứa con của chúng ta không. Tôi đến đây để…
Hợi muốn đuổi cổ ngay Hiệu ra, nhưng thấy Hiệu nói thế, nàng liền hỏi:
– Để làm gì?
Hiệu ấp úng:
– Để, để làm gì thì em biết.
Mặt Hợi lúc ấy đỏ gay:
– Tôi với ngài không có một mối liên lạc gì, tôi cấm ngài không được xưng hô với tôi như thế. Bây giờ tôi xin mời ngài đi ra, và ngài từ giờ đừng có đến đây nữa, nếu ngài không muốn tôi nhổ vào mặt ngài.
Hiệu không đi ra, Hiệu chạy đến toan nắm tay Hợi. Hợi lùi lại. Hiệu van lơn:
– Thôi em tha thứ cho anh, ít nhất chúng ta đã có với nhau một đứa con!
Hợi trỏ tay ra cửa:
– Đứa con ấy, không phải con ông. Ông ra ngay, nếu không tôi gọi người nhà. Lúc ấy, ông đừng trách tôi tàn nhẫn.
Mắt Hợi đầy một quả quyết và một tức giận chánh đáng khiến Hiệu sợ hãi phải lùi lại.
Hợi lại quát:
– Đi ra, đồ khốn nạn! Xe đâu?
Hiệu không làm sao được, phải lủi thủi đi ra.
Hiệu đi ra rồi, Hợi cảm tới nỗi niềm, cực thân, ôm đầu ngồi khóc. Nàng ngồi khóc lâu lắm, nàng khóc những lỡ lầm của tuổi thiếu thời ngày nay đã không còn lấy lại được nữa!
Dù người ta là người mẹ, nhưng người ta cũng là người đàn bà, lại là người đàn bà mới có hai mươi tuổi! Nàng khóc cái hạnh phúc yêu đương không bao giờ còn có thể lại với nàng. Nàng khóc những mảnh lòng tan vỡ!
Nàng khóc thảm thiết, nàng khóc lâu lắm. Đến khi nàng thấy như có một bàn tay đặt trên vai nàng, nàng mới ngửng đầu dậy. Thì ra Khả đã lên tự lúc nào.
Mặt Khả tỏ một đau buồn, một lo lắng khiến Hợi không còn ngờ vực gì những tư tưởng của chàng.
Khả quỳ ngay xuống, nắm tay nàng:
– Xin em thương anh, đừng buồn, đừng khóc nữa, anh thấy em khóc thì anh chết mất. Anh yêu em đã từ lâu, em không thấy ư?
Lúc ấy Hợi thấy trong người yếu ớt lắm, nàng không có can đảm đuổi Khả đi ngay. Khả thấy nàng không cự tuyệt, mừng rỡ:
– Anh đến đây để báo cho em một tin mừng. Anh đã đỗ, đời anh đã được tự chủ, anh xin em rủ lòng thương anh….
Khả vừa nói, vừa kéo tay Hợi lại gần môi mình. Lúc ấy, Hợi mới rụt tay lại, rồi ngao ngán lắc đầu:
– Ông ….anh hãy đứng dậy, tôi nói cho anh rõ, tôi không thể nào yêu ai được nữa.
Khả lảo đảo đứng dậy, tưởng chừng như điên lên vì đau đớn, điên lên vì chàng đã vừa được gần cái hạnh phúc quá.
– Tại sao? Tại làm sao?
Lúc ấy Hợi đã bình tĩnh:
– Tại làm sao, rồi em sẽ nói cho anh biết.
Hợi lau khô nước mắt, rồi nhìn chiếc ảnh của con treo ở trên tường:
– Chắc vợ chồng anh Chử đã nói cho anh biết chuyện em.
– Vợ chồng anh Chử, chẳng nói cho anh biết gì, mà anh cũng chẳng cần biết gì cả. Anh chỉ biết rằng anh yêu em.
Hợi lắc đầu:
– Không thể được. Em là một đứa con gái chửa hoang, trốn nhà lên đây.
Khả lắc đầu:
– Anh không cần biết. Mà có như thế cũng chẳng sao. Thôi em đừng nhắc chi tới những chuyện ấy, nó chỉ làm cho em đau đớn, rồi lây dần sang anh, vô ích.
Vừa nói, Khả vừa đưa tay toan nắm tay Hợi, Hợi lùi lại:
– Không, anh hãy nghe!
Rồi bằng cái giọng không oán hờn, nàng kể hết chuyện mình cho Khả rõ. Sau nàng kết luận:
– Đấy, anh đã thấy chưa, em là một người con gái mà những người nào còn phải nghĩ đến tương lai thì không thể yêu được em.
Khả nói bằng một giọng sốt sắng:
– Anh vẫn thấy yêu. Những chuyện ấy là những chuyện không có nghĩa gì đối với anh.
– Nhưng đối với gia đình anh.
– Anh không cần.
– Anh không thể nói thế được. Cho dù gia đình anh không nói gì, em cũng không thể ưng thuận, em còn có con em. Em còn có bổn phận đối với con em, đối với đứa con không cha.
– Anh sẽ yêu nó như con, anh sẽ coi nó là con anh.
Hợi đứng dậy, nắm tay Khả:
– Trong một lúc lòng anh đại lượng, anh nói thế thôi. Việc đời không thể thế được. Một ngày kia, dẫu không muốn, quyền lợi cũng sẽ chia rẽ….dầu anh muốn…anh cũng buộc lòng phải nghĩ đến tội lỗi của em. Thôi, xin anh cứ coi nhau như bè bạn. Có lẽ cái tình bạn anh đối với em từ trước đến nay còn quý và sẽ bền hơn cái tình yêu mà anh sẽ đem cho em sau này. Đời em đã lầm lỡ. Em chỉ còn một cách chữa cái lỡ ấy bằng sự ở vậy nuôi con. Như thế, nó mới hoàn toàn mọi đường. Anh cần phải nghe em. Đời em buồn lắm rồi! Em thành thực cầu xin với anh như thế.
Có tiếng chân người ở cầu thang. Hai người vội làm ra vẻ tự nhiên. U già bế Ngọc lên. Hợi đỡ lấy nó rồi bảo:
– Con đưa tay ra bắt tay để mừng ông Đốc.
Hợi pha nước, đưa mời Khả. Chờ cho Khả uống xong chén nước, nàng mới lại bảo:
– Lòng em đã quyết. Anh dù có nói thế nào cũng không lay chuyển nổi. Đứa con em ở trong gia đình anh nó sẽ là cái gì? nếu không chỉ là cái tang chứng nhắc nhở cho anh sự lỗi lầm của đời em. Ở đây nó khác, nó là đứa con không cha, cần phải được che chở, nó là một cái cớ sám hối, nó tượng trưng cho em cái nghĩa vụ làm mẹ. Nó là tất cả tương lai và hạnh phúc của đời em.
Khả cố cãi kiện cho mình:
– Anh không có những tư tưởng như em nghĩ, lòng yêu của anh sẽ làm cho em quên hết. Anh chỉ sẽ yêu nó và anh chỉ sẽ yêu em.
– Lòng yêu mà còn phải quên thì cái lòng yêu ấy …khổ sở lắm. Ừ cho dù, anh quên, nhưng em không thể quên được thì anh bảo sao? Không, em không thể là mối nhục và một mối bất hòa cho gia đình anh. Thôi anh nói lắm thì em chỉ đau đớn thêm, em không thay đổi được đâu.
Khả gắng một lần nữa:
– Anh yêu em đã lâu. Nhưng chỉ ngày hôm nay, anh đỗ, anh mới dám ngỏ lời, bởi ngày nay, anh mới có kế mưu sinh để tự chủ. Nếu em không nghe anh, anh sẽ đi Tây.
Hợi nghe nói đến đấy, lòng cũng hoang mang, nhưng nàng cố can đảm:
– Đó là thuộc về đời anh, em không dám biết. Em chỉ biết rằng không thể đáp trả tình yêu của anh được. Cảnh ngộ không cho phép em.
– Chỉ có cảnh ngộ thôi ư?
– Cả lòng em nữa, cái lòng của một người mẹ muốn tránh cho con những đau đớn, cái lòng của một người đã đau đớn muốn tránh cho đời mình những phiền lụy. Thôi chúng ta cứ nên coi nhau như những người bạn.
Khả ngồi lặng thinh. Lúc chàng ngửng đầu lên thì Hợi thấy mặt chàng đầm đìa những nước mắt. Nàng hoảng hốt, nhưng nàng cũng cố ngồi im.
Khả từ từ đứng dậy:
-Thôi, thế chúng ta vĩnh biệt nhau.
Hợi không dám đứng dậy, bởi nàng biết nếu đứng dậy thì một sức mạnh bí mật sẽ du nàng vào cánh tay Khả. Nàng ngồi nhìn Khả ra khuất cầu thang, rồi thì nàng bỗng có cái cảm tưởng rằng đời nàng đến đây thế là hết! lần này, mới thật là hết!
Nàng ngồi lặng yên như thế không biết bao lâu, đến khi nàng đứng dậy thì thấy choáng váng đầu óc, rồi thì nàng bỗng thấy ngây ngấy sốt.
★Nàng đi nằm, rồi nằm liệt. Ngày hôm ấy, nàng đã bị xúc-cảm mạnh quá. Nàng sốt li bì trong ba hôm. Khả được tin Chử nói cho biết Hợi ốm, liền đến ngay. Chàng chữa chạy một cách cực kỳ tận tâm. Ngày thứ tư, khi Hợi hơi tỉnh mở mắt thấy Khả ngồi ở đầu giường mình thì còn ngờ như ra chiêm bao.
Nàng mở to hai mắt nhìn Khả. Khả thấy thế lại lầm tưởng rằng nàng khó cbịu vì mình liền chắp tay:
– Anh chỉ xin phép em cho anh chữa cho em khỏi, rồi khi nào em khỏi, anh sẽ xin đi ngay, không bao giờ dám để cho em nhìn thấy mặt nữa.
Lúc ấy thì Hợi không còn nhìn thấy gì nữa, tương lai, quá khứ và cả đứa con. Nàng chỉ nhìn thấy Khả đang đau đớn, nàng chỉ nhìn thấy cái nguồn yêu đương nó đang cuồn cuộn ở trong lòng nàng và du nàng đi. Nàng giơ tay kéo tay Khả, rồi nàng gục đầu vào lòng Khả khóc rưng rức.
Khả sung sướng tưởng chừng như phát điên.
– Anh đã biết mà, anh đã biết một khi đã yêu như anh yêu, em không thể không yêu trả lại anh mà?
Rồi lùi xuống hôn lên mặt Hợi:
– Em cứ tĩnh dưỡng cho chóng khỏi đi. Anh sẽ lập cho em một cái thiên đường để cho em quên hết, quên hết.
Hợi lặng im, lặng im nghe cái giọng nói thiết tha nó như rót rượu mạnh vào mạch máu.
★Thằng Ngọc tha thẩn chơi với quả bóng. Hợi thì ngồi cạnh cửa sổ, Khả đứng đằng sau nàng.
– Hôm nay đẹp giời lắm. Giá em đi chơi một chút để hít không khí?
Hợi kéo tay Khả đặt vào ngực:
– Thôi để chờ đến ngày…
Khả hiểu ý:
– Ừ tùy em.
– Mai em phải đi làm.
– Em còn yếu lắm. Mà anh không muốn em đi làm nữa. Vài ba tháng nữa thì anh được bổ, lương anh cũng thừa đủ. Chờ hôm em khỏi hẳn, anh sẽ về nói với nhà. Chúng ta sẽ…
Hợi ngả đầu vào ngực Khả:
– Không, anh phải để cho em đi làm.
Hợi sợ làm phật ý Khả, nàng đưa má cho Khả hôn:
– Chiều anh cái gì, chứ điều ấy thì không thể. Với lại em làm cũng nhàn mà lương em được nnững sáu chục. Vợ chồng đều kiếm thêm vào. Không, anh phải chiều em cơ.
– Ừ thì anh xin chiều. Nhưng em phải chờ năm hôm nữa.
– Xin vâng. Anh sẽ về nói thật với nhà chứ?
Khả gật đầu:
– Tại làm sao không? Em xứng đáng được người ta tôn thờ bằng những sự thực.
– Em chỉ sợ thày me hỏi lôi thôi.
– Thì cần gì.
– Nhỡ thày me không ưng thì sao.
– Chúng ta yêu nhau, quý nhau là đủ, và anh cũng đã nhớn rồi, còn là trẻ con đâu nữa mà bảo gia đình quản thúc được.
Thấy một vẻ buồn phác trên mặt Hợi, Khả lại vội vàng nói:
– Nhưng em đừng lo. Thày mẹ anh chiều anh ỉắm.
– Thế hôm cưới thì thằng Ngọc làm thế nào?
Ấy là một vần đề khỏ giải. Người ta không thể để nó ở trong xe hoa với cô dâu. Và cũng không thể đem ngay nó về nhà chồng.
Khả lưỡng lự:
– Hay ta hãy gửi nó ở đấy với vợ chồng anh Chử trong ít ngày.
Nghe nói thế, lòng Hợi bỗng se lại:
– Thế thì nó nhớ em chết. Nó không thể sống xa em một phút.
– Thế thì tùy em. Hay là đem nó về nhà anh trước.
Hợi lắc đầu:
– Không thể được. Coi sao tiện.
Việc đời tính bằng lời nói và xếp đặt theo lý tưởng thì rất dễ dàng. Nhưng đem ra sự thực thì quả nó lồng cồng lềnh kềnh. Huống hồ đứa con lại không phải là thứ mà người ta có thể bỏ túi được. Hợi đã thấy chớm mọc những cái gai nó ngăn con đường hạnh phúc của mình.
Khả cũng không biết tính cách nào đành nói xuôi:
– Thôi chờ đến lúc ấy sẽ hay. Hà tất em phải nghĩ đến vội. Chúng ta còn thì giờ, em hãy cứ yên tâm cho thật lành mạnh. Kia thằng xe đã đem cháo lên cho em.
– Em chỉ ăn cháo một ngày hôm nay nữa thôi nhé. Ngọc có ăn cháo với mợ không nào?
Thằng Ngọc ném quả bóng rồi đứng dậy:
– Có, có…
Đồng hồ đánh sáu tiếng, Khả hôn Hợi, rồi hôn Ngọc:
– Thôi anh về ăn cơm nhé.
– Còn sớm. Anh bảo nhà bảy giờ mới ăn cơm cơ mà. Để bảo thằng xe kéo anh về.
– Thôi không cần. Anh muốn tạt qua nhà một người bạn.
– Thế thì anh về. Nhưng mấy giờ anh lại.
– Ăn cơm xong anh lại ngay. À hôm nay có phim hay, anh đón em đi xem nhé?
Hợi lắc đầu:
– Em còn mệt.
– Không sao. Đi một chút cho tiêu khiển. Mười một giờ về, em đi ngủ là vừa. Nằm nhà mãi nó cũng mụ người ra. Nhé, em đi nhé?
Hợi nhìn con, nhưng nể người yêu quá:
– Thế thì vâng.
– Thế thì em sắm sửa đi, chờ anh đến là chúng ta đi ngay.
– Sao đi sớm thế? Chín giờ mới chớp cơ mà.
– Ta đi chơi quanh quanh một chút.
– Em chỉ sợ gặp người quen.
– Ồ, chúng ta sắp là vợ chồng rồi còn cần gì. Em không nên để ý vào dư luận một cách quá đáng như thế. Em nên tin ở lòng anh yêu em và lòng em yêu anh thế là đủ rồi.
Hợi đứng lại ngồi. Chính nàng cũng rất muốn đi chơi với Khả:
– Vâng. Chúng mình có rủ vợ chồng anh Chử không?
Khả tủm tỉm cười:
– Rủ làm gì?
★Hợi trang điểm một cách rất kỹ càng. Nàng mặc cái áo đẹp nhất, đi đôi giày mới. Nàng soi đi soi lại mãi trong guơng. Thằng Ngọc thấy nàng mặc áo, cứ sán đến nghịch những gương lược. Nó ném tung những kim cài đầu. Hợi thấy khó chịu:
– Ồ, chú Ngọc cứ nghịch thế?
Nói mặc, thằng Ngọc cứ nghịch, vì thế chùng chình mãi cho tới khi Khả đến, nàng cũng chưa trang điểm xong.
Lúc trang điểm xong, thằng Ngọc thấy mợ sắp đi chơi, lại túm lấy, rồi khóc òa lên, Hợi phải cởi áo rồi vờ dỗ nó:
– Không, mợ không đi đâu đâu.
Mười lăm phút sau, Ngọc quên đi, lại thơ thẩn chơi, nhưng đến khi thấy Hợi mặc áo sắp sửa ra đến cửa, nó lại theo.
Khả thấy nóng ruột, nhưng cũng phải nén:
– Hay chờ con ngủ?
Ngoài miệng nói thế, nhưng trong bụng thì muốn nói: « hay bảo u già bế nó xuống nhà».
Điều ấy, Hợi đã nghĩ trước cho Khả. Nàng vờ vẫn ngồi ghế:
– Không mợ không đi đâu đâu.
Rồi nàng nháy u già bế nó xuống nhà.
– Bế nó xuống bếp, đừng để nó trông thấy tôi đấy.
Hai người đi qua nhà Chử thì lúc ấy vợ chồng Chử cũng sắp sửa đi chơi. Thành ra ngồi nán lại một tí, thành ra đủ thì giờ để cho thằng Ngọc nghĩ đến mợ. Nó khóc thét lên.
Nhưng lúc ấy, người ta đã không thể quay lại được nữa.
Hợi vội vội vàng vàng xin lỗi vợ chồng Chử cùng Khả đi ra. Ra đến đường, nàng còn nghe thấy tiếng khóc the thé của thằng Ngọc.
Lòng nàng thì loạn lên, nhưng nàng vẫn phải cố làm ra bộ thản nhiên.
– Nó khóc một tí, rồi nó ngủ. Mọi hôm, bây giờ nó ngủ rồi đấy.
Khả tuy nghe nàng nói thế, nhưng cũng cảm thấy sự khó chịu của lòng nàng, liền bảo:
– Hay chúng ta quay lại, chờ con ngủ rồi hãy đi. Bây giờ mới có bẩy rưỡi, cũng còn sớm lắm.
Hợi lưỡng lự, nhưng sau thấy thế thì hình như làm phiền cho Khả quá, nàng liền bảo:
– Thôi đi, bây giờ quay lại thì rồi lại đến bao giờ. Nó khóc một tí, rồi nó ngủ ngay. Kệ nó.
Nói dứt lời, nàng rùng mình, nàng không ngờ chính nàng là người mẹ mà đã nói một câu như thế.
Nàng bỗng cảm thấy một cái gì như Hối Hận vụt gieo nặng xuống lòng, nhưng nàng vẫn bước đi, lảo đảo mà bước đi.
HẾT