← Quay lại trang sách

- 10 -

Chủ nhà của Chử đòi nhà lại để ở. Chử muốn dọn lên phố để đi làm cho gần. Hợi thấy Chử đi, liền bảo vợ chồng Chử:

– Em ở đây đêm hôm, cháu bé gần anh chị, có cái gì anh chị trông nom cho, nay anh chị đi rồi thì nhờ ai được.

Nàng vừa nói, vừa rơm rớm nước mắt. Vợ Chử vội vàng bảo chồng:

– Hay mình cố kiếm lấy cái nhà rộng để cho cô ấy ở trên gác mà mình thì ở dưới nhà.

Cái ý kiến ấy làm cho Hợi mừng rỡ:

– Nếu thế thì em chẳng còn lo ngại gì.

Mười lăm hôm sau, Chử kiếm được một căn nhà ở ngõ Hoà-mã, giá cũng phải chăng, cả hai nhà dọn đến. Hợi có dư tiền, sắm thêm ít đồ đạc, thành ra lúc vào nhà nàng, người ta không ngờ rằng đó làm một nhà không có đàn ông, lại chỉ do một người đàn bà tần tảo.

Gác hai gian. Gian ngoài rộng làm buồng ăn, buồng tiếp khách, gian trong làm buồng ngủ cho hai mẹ con.

Cái tin Hợi dọn nhà đến ở cùng với Chử làm cho Khả mừng nhất. Vì chàng sẽ có cơ hội để gặp Hợi cả ngày chủ nhật. Tuy rằng đang trong kỳ thi ra trường, mà hôm chủ nhật dọn nhà, Khả cũng đến ở cả ngày mãi mười giờ, sau khi hai mẹ con Hợi đi ngủ, Khả mới về để học.

Hôm ấy, vợ Chử làm cơm mời cả mọi người ăn, Khả được ngồi gần Hợi. Trong bữa ăn, Hợi có cái cảm tưởng rằng mình bị lột trần bởi những cái nhìn cháy da, nhưng đầy kính cẩn.

Lắm lúc, nàng thấy lòng nóng rực. Rồi cử chỉ bỗng trở nên ngượng nghịu. Nàng đã mất sự yên tĩnh của lòng một khi ngồi trước mặt Khả.

Khả không biết có đoán biết không, nhưng mỗi khi thấy Hợi lóng ngóng thì lại cúi mặt xuống không dám nhìn. Bữa cơm ấy, hai người chỉ là cái máy gặp, không biết rằng mình đã ăn những gì. Và Hợi chỉ cầu mau mau cho chong chóng xong để lên gác.

Trông thấy con thì nàng lại bình tĩnh ngay. Thằng Ngọc lúc ấy đã chập chững biết đi. Thấy mẹ hôn, nó liền bíu lấy đòi bú. Hợi đang cho con bú thì nghe có tiếng vợ Chử gọi xuống dùng đồ nước.

Nàng bế cả con xuống. Ôm con ở trong lòng, nàng thấy nàng tỉnh táo, không sợ những cái nhìn của Khả. Nàng nói chuyện được một cách ung dung, chứ không ngượng nghịu như trước.

Khả hiểu, nên thấy bực tức vì thằng Ngọc, nhưng bề ngoài muốn được lòng Hợi, phải tìm hết cách để chiều.

Những hành vi trái ngược với lòng như thế đem đến cho chàng một bực bội. Thành thử ra cái ngày chủ nhật mà chàng tưởng rằng vui thú ấy bỗng trở nên một ngày chủ nhật xám xịt.

Mà tối hôm ấy lên buồng, Hợi cũng thấy mình bâng khuâng không được thảnh thơi như mọi ngày.

Ôm con trong lòng, nàng thấy thằng Ngọc tuy đối với nàng vẫn là nguồn vui, nhưng không hẳn là nguồn vui độc nhất như trước nữa.

Điều nhận xét ấy làm cho nàng sợ hãi. Nàng hôn con như để tạ tội với con. Nàng tự nhủ:«Đời mình đã lỡ rồi thì thôi, đành một bề, không thể tơ tưởng đến hạnh phúc nữa!». Lại ôm chầm lấy con:

– Cái hạnh phúc của đời mợ là Ngọc rồi.

Ấy thế là những tuần lễ sau, Khả đến, nàng cứ ở chúi trên gác, nhất định không xuống.

Lương nàng mỗi tháng bây giờ đã được sáu chục. Nàng đánh máy càng ngày càng nhanh, lại được ông chủ quý, Hợi đã thấy mình không cần lo về tương lại nữa rồi. Nàng lại ăn tiêu rất tần tiện, nên tháng nào cũng thừa ít ra hai mươi đồng. Nhân muốn cho Ngọc chiều chiều được đi chơi, nàng tậu chiếc xe nhà cũ của người bên cạnh. Rồi chiều chiều, nàng sai u già bế con ra đón nàng tận sở.

Ngồi cạnh con, nàng sung sướng khi thấy mọi người nhìn thằng Ngọc trầm trồ khen, và nàng đã không thấy sợ những khi gặp Khả.

Lần nào, nàng cũng cầm tay Ngọc để lên trán rồi bảo:

– Con «bông-sua» ông đốc-tờ của con đi.

Rồi nàng thấy không cần phải trốn tránh, nàng hỏi Khả về kết quả của những kỳ thi.