← Quay lại trang sách

1. THỊ TRẤN SNOWTOWN Anthony Ferguson

Tôi vẫn nhớ như in cảm giác sợ sệt và sượng sùng đó. Lác đác vài người dân địa phương nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách nghi ngại khi họ trông thấy chúng tôi hạ kính chắn gió, chạy xe dọc theo con phố chính, lướt qua một ngân hàng bỏ hoang. Chính tại nơi này, người ta đã tìm thấy những cái xác đang phân hủy trong những thùng chứa đầy acid.

Tháng Mười hai năm 1999. Điều còn đọng lại trong tâm trí. Cái nóng ran người. Giống như mùa hè thân thuộc của nước Úc. Một cái nóng khô khốc, dữ dằn, dai dẳng, cháy da cháy thịt. Tôi đi từ thủ đô Canberra của Úc, vòng ngược qua sa mạc thêm 3.718km để về quê nhà của mình, thành phố Perth ở Tây Úc.

Để chuyến đi thêm phần vui thú, tôi quyết định không ngồi máy bay mà lái xe hơi qua đồng bằng Nullarbor - một vùng đất rộng mênh mông, bằng phẳng, trống trải, cằn cỗi - phân chia những thành phố lớn thành hai phía đông và tây. Scott - anh bạn thân sống ở Perth của tôi - ngồi máy bay đến chỗ tôi và cả hai cùng nhau du ngoạn. Suốt chuyến đi thoải mái kéo dài chín ngày, chúng tôi nghỉ chân khi trời tối và đổ đầy bình xăng cho chuyến đi hôm sau.

Cuộc hành trình vẫn tiếp tục như thế cho đến khi chiếc xe đang chạy băng băng trên đường thì bỗng một trong bốn chiếc lốp bị thủng. Thế là tôi đành phải chui xuống gầm xe và thay chiếc lốp khác ngay bên lề xa lộ sa mạc, còn Scott trông chừng để đảm bảo chân tôi không bị đoàn xe vận tải nào đó cán qua.

Chúng tôi đi vòng vòng đây đó để ngắm cảnh. Một trong những nơi chúng tôi đi qua đã diễn ra một sự kiện không thể nào quên được cho đến tận bây giờ.

Bang Nam Úc có tiếng là thủ phủ của những tên sát nhân hàng loạt. Sự xui xẻo bám riết nơi đây vì có rất nhiều vụ án giết người hàng loạt trong nhiều thập kỉ. Nhưng có lẽ, không vụ án nào kì dị hơn những vụ ở thị trấn bé nhỏ Snowtown ở phía bắc (nơi có mật độ dân số là 467, tính theo kết quả điều tra dân số quốc gia gần nhất - năm 2016). Để đến thị trấn, ta phải đi từ thủ đô Adelaide cổ kính - được mệnh danh là “thành phố của những nhà thờ” - lên phía bắc 152km tới quốc lộ A1.

Vụ án được phá và trở thành đề tài bàn tán nổi cộm trong nước và trên toàn thế giới xảy ra vào tháng 5 năm 1999. Người ta tìm thấy thi thể của 8 nạn nhân trong 6 thùng nhựa tại một ngân hàng bỏ hoang trên con phố Chính của thị trấn Snowtown im lìm. Vụ án khép lại với tổng cộng 12 thi thể và bốn kẻ thủ ác - một vụ án giết người hàng loạt với quy mô chưa từng thấy trong lịch sử nước Úc.

Vụ án đầu tiên xảy ra vào năm 1992 và sau đó xuất hiện khắp Snowtown. Các vụ án chủ yếu do John Bunting, Robert Wagner và James Vlassakis thực hiện. Còn tên đồng phạm thứ tư - Mark Haydon - được cho là hỗ trợ phi tang thi thể.

Mặc dù hung thủ cố tình sử dụng danh tính của nạn nhân để thực hiện các giao dịch thanh toán an sinh xã hội (tiền trợ cấp thất nghiệp) và tài khoản ngân hàng, nhưng cảnh sát và điều tra viên vẫn không tìm ra lí do thật sự đằng sau hành vi giết người này. Các nạn nhân đều là bạn bè hoặc người quen của những tên hung thủ này.

John Bunting cầm đầu nhóm bốn tên sát nhân. Hắn từng là công nhân lò mổ và tuyên bố vô cùng căm thù những kẻ ấu dâm và đồng tính. Giống như những người thiếu hiểu biết khác, hắn cho rằng hai loại người trên là một. Hắn lên án những nạn nhân chết dưới tay mình vì hai tội lỗi đó. Cũng như nhiều tên sát nhân hàng loạt khác, Bunting có một tuổi thơ bất hạnh - bị bỏ rơi và lạm dụng. Trường hợp của Bunting là hắn bị lạm dụng tình dục từ nhỏ. Thế nên, điều này hiển nhiên là nỗi mặc cảm khiến căn bệnh rối loạn nhân cách chống đối xã hội của hắn phát triển. Hắn tìm kiếm và lợi dụng điểm yếu của nạn nhân cũng như căm ghét những người hắn cho là lệch lạc. Dữ liệu điều tra cho thấy kẻ sát nhân có hành vi rối loạn nhân cách chống đối xã hội càng trầm trọng và sự thích thú khi tra tấn nạn nhân càng tăng thì thời gian “xả hơi” giữa mỗi vụ án càng ngắn.

Robert Wagner, một người hàng xóm của Bunting, cũng là một nạn nhân có tuổi thơ từng bị lạm dụng. Y và Bunting kết thân trước khi vụ án xảy ra. Mark Haydon cũng là hàng xóm và sau đó gã cũng bị lôi vào vụ này. Còn James Valssakis là con trai của một trong số những người tình của Bunting.

Ẩn sau vụ án mạng kéo dài và phức tạp này là một câu chuyện nhuốm màu bi kịch của sự túng quẫn, bị bỏ mặc, dân trí thấp, nghiện ngập và tuyệt vọng. Để hiểu rõ mớ hỗn độn này diễn ra như thế nào, hãy bắt đầu sự việc theo trình tự thời gian.

John Bunting lớn lên trong sự bất hạnh. Hắn sinh năm 1966 tại bang Queenland. Khi mới lên 8 tuổi, hắn bị anh trai của một người bạn đánh đập và tấn công tình dục. Theo lẽ tất nhiên, sự việc này để lại di chứng ám ảnh tình thần với hắn, bởi nó đã không được an thiệp và bị ém nhẹm. Ở cái tuổi đôi mươi, khi làm việc tại một lò mổ, hắn tìm thấy niềm vui sướng trong việc tàn sát động vật.

Đầu những năm 90, Bungting kết hôn với Veronica nhưng hắn bị cô vợ hắt hủi và cả hai không có con. Hắn thuê một căn nhà ở vùng ngoại ô Salisbury North, cách phía bắc Adelaide 35km, kết bạn với Barry Lane và Robert Wagner. Hắn nhanh chóng trở nên thân thiết với Lane và Robert, tiêm nhiễm sự độc đoán vào đầu họ.

Sự căm ghét của Bunting với những kẻ ấu dâm và đồng tính khiến Lane và Robert bị ấn tượng, dù cho Lane thật sự là một người đồng tính. Thất nghiệp và nghèo đói đã kết nối ba kẻ bị xã hội ruồng rẫy.

Wagner có quá trình trưởng thành bất ổn bởi y phải chịu đựng sự hành hạ của người cha dượng tàn bạo. Lane hay giả trang thành phụ nữ và tự xưng mình là “Vanessa” Lane chải chuốt cho Wagner thành một đứa trẻ 13 tuổi và cả hai bắt đầu mối quan hệ. Ban đầu, Bunting không tính sổ Lane vì Lane và Wagner đang quen nhau. Còn Wagner đã hoàn toàn bị Bunting làm cho mê muội.

Lúc không tụ tập ở căn nhà thuê xiêu vẹo của Bunting để nghe hắn chửi rủa sa sả về người đồng tính và ấu dâm, Lane và Wagner kết bạn với chàng trai trẻ Clinton Tresize mới chuyển đến. Clinton vốn là người hướng ngoại và thích khoa trương. Khi hai tên này kể cho Bunting về Clinton, Bunting bày tỏ muốn gặp mặt anh chàng. Bunting tin chắc Tresize là người đồng tính và do đó Tresize cũng là một tên ấu dâm. Vào ngày 31 tháng 8 năm 1992, hắn đã mời Clinton đến nhà uống trà. Lúc này, trong người Bunting sục sôi ngọn lửa của sự thù hận. Thế nên, khi anh chàng Clinton điềm nhiên ngồi xuống sofa thì hắn đã lén lấy xẻng đập vào đầu anh ta từ phía sau.

Sau đó, Bunting gọi Lane và Wagner tới. Cả ba khiêng xác Clinton lên xe hơi, rồi lái đến một trang trại hẻo lánh và chôn xác anh ta trong một phần mộ đào nông. Mặc dù chị gái của Clinton đã cố gắng trình báo việc em trai mình mất tích, nhưng đa số các cơ quan điều tra đều không nhận vì họ cho rằng anh ta muốn tới một nơi khác để bắt đầu lại cuộc sống mới. Tận ba năm sau, mẹ của Clinton mới trình đơn yêu cầu điều tra vụ mất tích của con trai mình. Phần xương cốt còn lại của Clinton Tresize được tìm thấy vào ngày 16 tháng 8 năm 1994 và 5 năm sau, người ta mới xác định phần xương cốt đó chính là Clinton Tresize.

Nhiều tháng sau vụ án mạng đầu tiên, Bunting đã lôi kéo thêm tên hàng xóm khờ khạo Mark Haydon vào nhóm. Khoảng thời gian này, Bunting cặp kè với một phụ nữ đã li dị chồng tên là Elizabeth Harvey. Cô với hai cậu con riêng, Troy Youde và James Vlassakis, chuyển đến sống cùng Bunting. Cả hai đứa trẻ bị chính cha mình lạm dụng tình dục và cậu anh Troy lại làm điều tương tự với cậu em James. Bunting nhanh chóng thực hiện ý định của mình. Hắn sẽ lợi dụng tâm hồn mong manh và dễ tổn thương của James.

Ray Davies (26 tuổi) là một người khuyết tật hưởng lương hưu trí, sống trong một căn nhà lưu động cách chỗ Bunting không xa. Vào tháng 12 năm 1995, anh bị bà chủ nhà vu khống là kẻ lạm dụng tình dục một đứa trẻ địa phương. Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, tin này đến tai Bunting và trở thành một sự biện minh hợp lí khiến hắn rơi vào trạng thái tâm thần rối loạn và cảm thấy cực kì căm phẫn. Bunting và Wagner kéo Davies vào trong xe hơi, chở tới lùm cây và đánh đập anh ta dữ dội. Sau đó, chúng chở anh ta về nhà Bunting và cùng Elizabeth Harvey tra tấn, rồi lấy dây cáp nối ô tô siết cổ anh ta đến chết. Bunting dần cảm thấy thoải mái với hành vi giết chóc và bắt đầu thích thú với việc sỉ vả, tra tấn nạn nhân. Hắn còn sắp xếp cho tay sai làm việc thay mình và bản thân Bunting cảm thấy thích thú khi nắm trong tay sự sống và cái chết của người khác. Hắn còn giục Elizabeth đâm thêm vài nhát vào thi thể sau khi nạn nhân đã chết.

Thi thể của Davies được chôn trong một khu đất nông ở sân sau nhà Bunting. Không một cơ quan truyền thông nào đưa tin về vụ mất tích của Davies.

Sau đó, Bunting gặp Suzanne Allen và khiến cô mê muội. Cô giao du với nhóm giết người này và nhanh chóng trở thành tình nhân của Bunting. Dần dà, Bunting quá mệt mỏi với nhu cầu tình dục của Allen. Vào tháng Mười một năm 196, Allen biến mất. Nhiều năm sau, người ta tìm thấy các phần thi thể của Allen trong một phần mộ chôn ngay sát bề mặt đất ở sân sau căn nhà của Bunting ở thành phố Salisbury North. Tuy nhiên, nguyên nhân cái chết của cô vẫn không được công bố. Bunting khai rằng khi hắn cùng Wagner nhìn thấy Suzanne, cô ấy đã chết bởi một cơn đau tim đột ngột. Hai tên này chặt xác và tẩu tán thi thể của nạn nhân để có thể tiếp tục nhận các khoản thanh toán an sinh xã hội của cô ấy.

Vào năm 1996, Bunting cùng Elizabeth và hai cậu con trai tuổi thiếu niên chuyển đến thị trấn nông thôn Murray Bridge sinh sống, cách chỗ ở cũ 100km. Hắn vẫn giữ liên lạc với Robert Wagner. Trong giai đoạn này, Bunting ngày càng chìm sâu vào nỗi ám ảnh, câu kéo những người quen của hắn và hạ sát họ, bởi hắn tự cho rằng họ là những kẻ ấu dâm. Trên tường nhà bếp, Bunting dán một sơ đồ gồm những cái tên và tưởng tượng họ là những kẻ gây ra tội ác. Hắn cũng rất hào hứng khi biết mình sẽ dễ dàng lấy được một khoản phúc lợi an sinh xã hội từ họ.

Vào tháng Chín năm 1997, Wagner thông báo với Bunting rằng chàng thanh niên Michael Gardiner mà ý mới kết bạn ở Salisbury North là người đồng tính. Chàng trai trẻ này cũng từng bị bỏ bê và lạm dụng. Anh ta chỉ vừa bắt đầu một cuộc sống mới sau khi công khai bản thân là người đồng tính. Tuy nhiên, một sự cố vô tình nhưng xui xẻo xảy ra (gồm sự việc Gardiner chơi trò đuổi bắt với một trong những đứa con của người phụ nữ đang ngoại tình với Wagner) khiến Gardiner bị cáo buộc nhầm là lạm dụng. Và hiển nhiên, đó là cái cớ hoàn hảo để Bunting rat ay giết người.

Bunting và Wagner bắt cóc Gardiner và đưa anh ta đến một nhà kho trong sân sau nhà Bunting thuê. Hai tên này lạm dụng, tra tấn và siết cổ anh ta đến chết. Sau đó, bọn chúng chặt hai tay của anh ta và ném xác vào cái thùng chứa đầy acid trong nhà kho.

Bunting chuyển mục tiêu tiếp theo sang Barry Lane. Hắn tha cho Lane vì mối quan hệ trước đây giữa Lane và Wagner. Còn bây giờ, Lane đang quen với một chàng trai trẻ 18 tuổi tên là Thomas Trevilyan. Họ vẫn liên lạc với Wagner.

Sau khi Bunting biết được Lane đã kể cho một người quen việc mình có tham gia trong vụ án đầu tiên giết Clinton Tresize, hắn quyết định trừ khử Lane. Vào tháng 10 năm 1997, Trevilyan, sau khi bị cuốn vào hệ tư tưởng của Bunting, đã cùng hắn và Wagner dồn Lane vào một góc nhà để hành hạ và lạm dụng Lane trong nhiều giờ liền. Bunting ép Lane gọi điện và mắng mỏ mẹ ruột của mình, đồng thời nói rằng anh ta sẽ chuyển đến bang Queensland và đừng bao giờ liên lạc với anh ta nữa. Bunting ngày càng trở nên biến thái. Hắn dùng kìm bóp nát ngón chân của Lane trước khi kêu Wagner siết cổ Lane, còn hắn và Trevilyan giữ chặt không cho Lane giãy giụa. Chúng chặt xác Lane và bỏ xác vào thùng chứa acid trong nhà kho của Bunting.

Mười ngày sau, một phụ nữ, chính là người Lane đã kể chuyện giết Clinton Tresize, thông báo với cảnh sát rằng Lane đã mất tích. Tuy nhiên, đoạn ghi âm tin nhắn của Lane gửi cho mẹ anh ta đã đánh lạc hướng họ. Họ chỉ đơn giản cho rằng Lane đã chuyển đi nơi khác.

Sau khi giết Lane, Trevilyan chuyển đến sống cùng Wagner và bạn gái y. Chàng trai trẻ lo lắng cho sự an toàn của mình nên đã tâm sự với một người anh họ về việc tham gia vào một vụ giết người. Bunting và Wagner cũng sợ chàng trai tinh thần không ổn định này sẽ tiết lộ mọi chuyện, vì thế, vào tháng Mười hai năm 1997, cả hai bắt cóc Trevilyan, đưa anh đến vùng Adelaide Hills hẻo lánh và dàn dựng hiện trường Trevilyan treo cổ lên cây tự vẫn.

Nạn nhân tiếp theo là Gavin Porter, bạn của James Valssakis. Đầu năm 1998, James vẫn sống cùng Bunting, mẹ và anh trai Troy nhưng cậu bắt đầu nghiện ma túy. Porter, cũng là một con nghiện, chuyển đến ở cùng James. Sau đó, Bunting có một động thái chết người là liệt những người nghiện ma túy vào “danh sách tử thần.” Sau khi kết bạn với Porter, có được giấy tờ ngân hàng và an sinh xã hội của anh, vào tháng Tư năm 1998, Bunting và Wagner tra tấn rồi siết cổ Porter. Xác của anh được bỏ vào một cái thùng ở nhà kho sau nhà Bunting ở thị trấn Murray Bridge, cùng với những thi thể khác. Lúc này, Bunting cho Vlassakis xem những thi thể trong thùng. Điều này khiến cậu ta sang chấn tâm lí và buộc phải tham gia vào “công cuộc” truy lùng để giải thoát thế giới khỏi loại người mà hắn khinh bỉ. Nạn nhân lí tưởng tiếp theo đưa James vào con đường “nghệ thuật giết người” là người anh trai cùng mẹ khác cha, Troy Youde.

Bunting xúi giục James rằng cậu phải trả thù Troy vì Troy lạm dụng tình dục cậu. Vào tháng Tám năm 1998, Bunting, Wagner và Vlassakis trang bị tay quay và những vũ khí tạm bợ khác. Cả ba hành hung Troy ngay trên giường của anh, sau đó kéo Troy vào nhà tắm và dùng máy ghi âm thu lại quá trình anh bị tra tấn và chết đi. Thi thể của Troy cũng bị bỏ vào một cái thùng trong nhà kho. Mặc dù cảm thấy những việc này rất kinh tởm, nhưng James vẫn dùng tài khoản của người anh đã chết để lất tiền mua ma túy. Bunting biết rằng hắn kiểm soát được tâm lý của James. Bunting vẫn giữ mối quan hệ bạn bè bình thường với Mark Haydon nhưng hắn cực kì ghét Elizabeth - vợ gã. Có lẽ vì thế mà nạn nhân kế tiếp của hắn là Fred Brooks - đứa cháu trai 18 tuổi của Elizabeth, đồng thời là bạn của James.

Sau khi Troy Youde chết gần một tháng, vào tháng Chín năm 1998, Fred Brooks được mời đến nhà Bunting. Cậu bị Bunting, Wagner và Vlassakis lột trần truồng và tra tấn. Bọn chúng gí điếu thuốc đang cháy và đốt hộp quẹt lên người Brooks. Bunting đem ra một món “đồ chơi mới” mà hắn tìm thấy - máy biến áp vô cấp từng dùng để điều chỉnh điện áp. Sau khi gắn kẹp lên cơ quan sinh dục của Brooks, Bunting lấy một viên pháo hoa cà hoa cải gắn vào đầu dương vật của Brooks, Bunting lấy một viên pháo hoa cà hoa cải gắn vào đầu dương vật của Brooks và châm ngòi. Bunting phấn khích đến nỗi đốt thêm một viên nữa. Tiếp theo, bọn chúng dùng ống chích bơm nước vào tinh hoàn của Brooks. Và ngay lúc đó, anh ra đi thanh thản.

Xác của Brooks được đưa đến nhà Mark Haydon ở khu phía bắc Adelaide và các thùng chứa xác khác cũng được chuyển đến. Nhóm sát nhân sau đó thực hiện các giao dịch an sinh xã hội của Brooks. Vào lúc này, lực lượng cảnh sát nhận thấy số lượt báo người mất tích ngày càng tăng và nhiều hoạt động giao dịch an sinh xã hội có dấu hiệu đáng ngờ. Vì vậy, họ từng bước bắt đầu vào cuộc điều tra.

Quá trình giết người đẩy nhanh và xảy ra ngẫu nhiên hơn. Đồng thời, mức độ lệch lạc bệnh hoạn của Bunting không thể kiểm soát được nữa. Nạn nhân tiếp theo là Garry O’Dwyer (29 tuổi) - một người khuyết tật hưởng lương hưu trí bất hạnh - gặp Bunting trên một con phố vào tháng Mười một năm 1998. Biết O’Dwyer là người tàn tật sau khi trông thấy anh đi khập khiễng do tai nạn xe hơi, Bunting cho rằng O’Dwyer là một đối tượng “dễ xử” nên hắn kết bạn với anh. Hắn kiên quyết muốn anh mời hắn, Wagner và Vlassakis tới nhà.

Đến nơi, bọn chúng tấn công và tra tấn O’Dwyer, sau đó ép anh đưa giấy tờ ngân hàng và an sinh xã hội. Ngoài ra, trong quá trình tra tấn, bọn chúng còn bắt anh nói ra những điều mà bọn chúng yêu cầu để đánh lạc hướng người nhà. Sau đó, Wagner siết cổ O’Dwyer đến chết, chặt xác và vứt vào một cái thùng.

Tiếp theo, Bunting cho rằng đã đến lúc “giải quyết” Elizabeth - vợ của Mark Haydon. Hắn làm vậy đơn giản vì hắn không ưa cô ta. Vào ngày 21 tháng Mười một năm 1998, Bunting, Wagner và Vlassakis lợi dụng lúc Mark Haydon vắng nhà để giết Elizabeth, chặt xác cô rồi bỏ vào thùng acid.

Tuy nhiên, chỉ trong vài ngày, anh trai Elizabeth báo cho cơ quan cảnh sát rằng em gái mình đã mất tích. Anh chẳng những không tin lời nhắn mâu thuẫn mà Mark Haydon biện minh cho sự vắng mặt của Elizabeth mà còn cực kì nghi ngờ thái độ dửng dung của gã. Anh cũng không tin em gái mình sẽ bỏ rơi hai đứa con trai nhỏ.

Cảnh sát trở nên cảnh giác khi họ nhận ra mối quan hệ giữa Elizabeth và nhóm người Bunting, Wagner và Vlassakis. Cuối năm 1998, Bunting tiếp tục chuyển nhà đến thị trấn Snowtown, một vùng nông thôn ở phía bắc Adelaide. Những tên sát nhân lo sợ cảnh sát sẽ tra hỏi Haydon về sự mất tích của vợ gã nên chúng đã dùng hai chiếc xe để chuyển những cái thùng tới thị trấn Snowtown. Tại nơi này, Bunting và Mark Haydon dùng tên giả để thuê một tòa nhà ngân hàng bỏ hoang. Sự xuất hiện của hai chiếc xe lạ và các hoạt động xung quanh tòa nhà đã khiến người dân địa phương và cảnh sát chú ý.

Trong thời gian chuyển tiếp, Bunting thuyết phục Vlassakis “nhử” David Johnson - anh trai cùng cha khác mẹ của cậu - đến kho tiền của ngân hàng Snowtown với lí do mua ma túy. Vào ngày mùng 9 tháng Năm năm 1999, David trở thành nạn nhân duy nhất bị sát hại ở thị trấn Snowtown.

Cùng thời điểm, cảnh sát đã xác lập các mối liên hệ giữa vài người mất tích và Bunting, Wagner, Vlassakis và Haydon. Sauk hi nhận được tin mật báo, cảnh sát đã ập vào kho tiền của ngân hàng và tìm thấy bên trong những chiếc thùng bốc mùi hôi thối nồng nặc là thi thể của 8 nạn nhân được ướp trong dung dịch acid.

Xui xẻo thay, Bunting đã mắc sai lầm nghiêm trọng bởi sự thiếu hiểu biết của mình. Dung dịch acid hydrochloric (HCL) trong các thùng vô tình giúp “bảo quản” những cái xác. Nếu Bunting sử dụng dung dịch acid sulfuric (H2SO4) thì có lẽ hắn đã đạt được mong muốn phi tang thi thể.

Cả bốn kẻ thủ ác nhanh chóng bị bắt. Ban đầu, Bunting bị buộc tội dính líu tới vụ giết Johnson. Vlassakis lo sợ cho an nguy của mình nên đã thỏa hiệp và khai nhận. Người ta đào những thi thể được chôn ở sân sau của những ngôi nhà mà Bunting đã từng thuê trước đây lên. Cuối cùng, họ xác minh có cả thảy 12 nạn nhân. Đây là vụ án giết người hàng loạt với tổng số thi thể nhiều nhất trong lịch sử nước Úc từ trước cho đến nay.

Tuy nhiên, cho tiết trong những vụ giết người này không khiến tôi hứng thú mấy, trừ ảnh hưởng lâu dài của chúng: vết nhơ của sự kiện tồi tệ này đối với thị trấn nông thôn bé nhỏ Snowtown.

Trước mắt, sự kiện này dẫn đến sự bùng nổ kinh tế ngắn hạn bởi những người tò mò như tôi tìm đến để nhìn tòa nhà ngân hàng ở một nơi chả có gì thú vị và hẻo lánh như thế này.

Một hình thức di lịch mới xuất hiện: “du lịch đen”. Vài doanh nghiệp địa phương bắt đầu sản xuất và buôn bán đồ lưu niệm, áo thun và nam châm tủ lạnh có lời nói xúi quẩy, hình ảnh và câu khẩu hiệu chơi chữ về việc sử dụng những chiếc thùng đó. Chết chóc và án mạng có sứ quyến rũ khó tả đối với con người. Chuyến tham quan về tội ác được tổ chức ở mỗi thành phố trên toàn nước Úc và được ưa chuộng không kém những chuyến tham quan về ma quỷ. Những sự kiện ác nghiệt nhắc lại quá khứ đen tối của đất nước chúng ta và hầu hết các quốc gia khác đều có.

Tuy nhiên, ngoài những vị khách vãng lai có hứng thú khác thường kia thì mùi vị chết chóc vẫn làm ô uế thị trấn một cách dai dẳng, cùng kí ức tồi tệ về những thứ cảnh sát tìm được trong kho tiền của ngân hàng bỏ hoang. Vào năm 2011, người dân địa phương đề xuất đổi tên thị trấn Snowtown thành Rosetown để không còn chút dính dáng gì đến vết nhơ từ vụ án tai tiếng “Xác chết trong những chiếc thùng”.

Vào ngày 19 tháng Năm năm 2011, bộ phim Snowtown dựa trên những vụ án mạng kể trên được trình chiếu khắp nước Úc. Nó tập trung vào tự truyện bán hư cấu, miêu tả quá trình lớn lên đầy bất hạnh của John Bunting khiến hắn trở thành kẻ giết người hàng loạt.

Vào năm 2012, Broughton Star - tờ báo duy nhất trong vùng - đóng cửa, như thể thị trấn tự cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Chẳng còn gì hay để xem nữa đâu các bạn, đi tới chỗ khác thôi.

Vậy, câu hỏi khiến tôi quan tâm là khoảng 20 năm sau sự kiện tai tiếng đó, hiện tại tâm trạng của những người dân ở thị trấn Snowtown như thế nào. Để tìm ra câu trả lời, tôi đã liên hệ từ một nơi rất xa tới Hội đồng khu vực Wakerfield (bang Nam Úc) để nhận được phản hồi từ họ.

Tôi nhanh chóng nhận được câu trả lời từ một nhân viên tốt bụng như sau:

“Cảm ơn thư điện tử mà anh đã gửi. Sự kiện này là một chuyện kinh khủng đối với cộng đồng chúng tôi. Người dân thị trấn Snowtown không hề thích bàn tán hay hâm nóng lại câu chuyện cũ này. Những vụ án mạng đó không làm tổn hại thân thể một người dân nào nên họ chỉ muốn sự việc đó đi vào dĩ vãng.”

Thế nên, tôi quyết định tự mình tìm hiểu. Một đối tượng cũng đã hỏi một câu tương tự và nhận được câu trả lời, đó là đài truyền hình quốc gia, mạng ABC (Tổng công ty Phát thanh Truyền hình Úc). Cơ quan này cử phát thanh viên đến để đánh giá tâm trạng của người dân thị trấn bằng cách trò chuyện với họ. Kết quả là có một bài viết được (Daniel Keane và Patrick Martin) đăng trực tuyến vào năm 2019 với tựa đề “Life after Death: Dark Tourism and the Future of Snowtown2”.

2. Tạm dịch: Sự sống sau cái chết: Du lịch đen và tương lai của thị trấn Snowtown.

Thuật ngữ “du lịch đen” là một hiện tượng mới được phân loại gần đây. Mặc dù hiện tượng này đã xuất hiện một khoảng thời gian nhưng nó vẫn chưa chính thức được công nhận. Du khách tìm đến hình thức di lịch này với mong muốn tới thăm những nơi xảy ra sự kiện khủng khiếp hoặc xấu xa. Những nơi như vậy toát ra đôi chút u tối và hấp dẫn khách du lịch ở một mức độ nhất định.

Một vài ví dụ nổi bật hơn cả là trại tập trung Auschwitz (Ba Lan), nhà máy điện Chernobyl (Ukraine), vụ ném bom nguyên tử xuống Hiroshima (Nhật Bản), Tòa tháo đôi - sự kiện ngày 11 tháng Chín đầy ám ảnh ở New York. Không cần phải giải thích gì thêm về những địa điểm này, bởi những sự kiện đã xảy ra mãi mãi khắc sâu trong tâm trí của mọi người. Trong bối cảnh cụ thể ở Úc, vụ thảm sát tại thị trấn Port Authur, bang Tasmania là một hiện trường giết người rải rác kinh hoàng. Chỉ riêng vụ này đã khiến cho quyền sở hữu súng bị cấm ở Úc. Ngoài ra, còn có vụ án giết người hàng loạt do “Kẻ sát nhân ba lô” Ivan Milat thực hiện ở Belanglo State Forest, bang New South Wales. Và bây giờ là vụ án ở thị trấn Snowtown.

Điều đáng nói ở đây là thái độ của người dân xứ chuột túi đối với quyền sở hữu súng trái ngược với “văn hóa súng đạn” đã ăn sâu vào xã hội xứ cờ hoa. Không có một tổ chức vận động hành lang nào ở Úc tương tự như Hiệp hội Súng trường Quốc gia (NRA) ở Hoa Kỳ. Trên thực tế, sau cuộc thảm sát ở Port Authur, bang Tasmania vàn năm 1996, chính quyền Úc phải hứng chịu làn sóng phản đối dữ dội của dư luận đối với quyền sở hữu súng. Và làn sóng này nhanh chóng nhận được sự ủng hộ trên khắp cả nước, với sự đồng thuận của mọi chính quyền tiểu bang và vùng lãnh thổ. Hiện tại, quyền sở hữu súng bị nghiêm cấm chặt chẽ đối với những nông dân dùng súng đạn để kiểm soát sâu bọ và chim gây hại ở các khu vực hẻo lánh. Kể từ sau khi xảy ra vụ thảm sát Port Authur và ngay cả khi tôi viết những dòng chữ này, không hề có một vụ xả súng nòa ở Úc.

Cho dù vài người dân địa phương mong muốn phá hủy tòa nhà ngân hàng bỏ hoang cũ kỹ ở thị trấn Snowtown, nhưng cho đến nay nó vẫn tồn tạo trên đường Fourth. Trong suốt năm 2019, thị trấn Snowtowm có rất nhiều cuộc tranh luận công khai rằng liệu có nên thực sự thử thu lợi từ “vết nhơ” này hay không.

Trong khi nhiều người dân muốn chôn vùi quá khứ và mặc kệ nó, những người khác lại có quan điểm trái ngược. Họ cho rằng dù muốn hay không thì cái tên Snowtown sẽ luôn gắn liền với vụ án “Xác chết trong những cái thùng”, và họ nên dựa vào đó để kiểm lợi. Thế nên, người dân đã biến tòa nhà ngân hàng bỏ hoang thành viện bảo tàng rùng rợn và là nơi lưu trữ các dụng cụ giống với hung khí trong vụ án. Hiển nhiên, họ bày bán, kinh doanh tất cả các mặt hàng lưu niệm liên quan đến vụ án.

Nhiều người lí luận, “Sao lại không chứ?” Khu Whitechapel - một nơi bị bỏ quên ở East End, Lodon - mãi mãi bị vấy bẩn bởi những kí ức về tên sát nhân Jack đồ tể (Jack the Ripper). Người dân ở đây đã kiếm được rất nhiều tiền trong hàng thập kỉ nhờ vào sự thật kinh hoàng này. Hầu như mỗi đêm, hàng chục chuyến tham quan Ripper “cày nát” con phố cổ East End, người người đi lại chật như nêm. Họ đi theo từng bước chân của những người phụ nữ xấu số đã kết thúc sinh mạng dưới lưỡi dao của kẻ đồ tể. Tôi đã tham gia chuyến tham quan này và cực kì thích nó.

Người ta vẫn giữ quan điểm trái ngược rằng những sự kiện xảy ra tại thị trấn Snowtown vẫn còn là những kí ức bi thảm đối với nhiều người (mặc dù trong đó có nhiều người không thực sống ở thị trấn). Ngoài ra, việc đào lại quá khứ bằng hình thức du lịch đen có thể làm suy nhược tinh thần của gia đình, bạn bè và những người thân yêu của nạn nhân. Đây cũng là một quan điểm công bằng và cần được cân nhắc.

Điểm khác biệt rõ ràng giữa thị trấn Snowtown và khu Whitechapel là không ai “buôn bán” thần thoại về kẻ đồ tể mãi cho đến khoảng một thế kỉ sau sự kiện xảy ra vào năm 2018. Chẳng còn một ai liên quan đến vụ án vẫn sống để đau khổ cả.

Trong một báo cáo khác phát sóng trên truyền hình vào tháng Năm năm 2019, đài ABC đã nói chuyện với một số cư dân mới và cư dân cũ để đánh giá ý kiến của họ về ảnh hường của vụ án mạng đối với thị trấn. Một cá nhân lên tiếng rằng những nhà sản xuất bộ phim dựa trên sự kiện thậm chí đã không tham khảo ý kiến của cộng đồng địa phương trước khi sản xuất bộ phim. Điều này chỉ càng bêu xấu thị trấn và gây tổn thương cho những người dân ở đây.

Thị trấn Snowtown đã phải hứng chịu gấp đôi bất hạnh khi nơi này mang dấu ấn của hiện trường vụ án giết người hàng loạt kinh hoàng nhất trong lịch sử nước Úc dù thực sự có một vụ án mạng diễn ra ở đây, tám cái xác khác được chuyển đến và sau đó bị phát hiện. Bunting chuyển đến một thị trấn hẻo lánh cùng với những cái thùng, vừa lúc bị cảnh sát “thu lưới”. Những cái thùng đó có thể bị phát hiện ở rất nhiều địa điểm khác nhau, nhưng sự thật là vụ án này được phá ở thị trấn Snowtown sẽ ám ảnh người dân nơi đây mãi mãi.

Thị trấn Snowtown được thành lập vào năm 1878 với mục đích chính là cung cấp nông sản - ngũ cốc, len và gia súc. Thị trấn nằm trên đỉnh của một mỏ muối gần hồ Bumbunga. Giống như nhiều vùng quên nông thôn khác, thị trấn cũng chịu ảnh hưởng từ cơn suy thoái kinh tế. Đến năm 2020, thị trấn Snowtown phải đương đầu với sự suy giảm kinh tế dai dẳng và kết quả là dân số giảm dần do lớp trẻ phải “tha phương cầu thực”.

Hiện nay, thị trấn đang đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan khi người dân phải quyết định liệu họ có nên mạo hiểm trục lợi từ quá khứ đen tối của thị trấn để có thể tìm được một tương lai tươi sáng hơn hay không. Vấn đề bắt nguồn từ khoảng cách thời gian gần của những tội ác mới đây. Chỉ trong vòng 20 năm nữa, có lẽ với thị trấn Snowtown thì còn quá sớm, nhưng Jack đồ tể, trại tập trung Auschwitz, vụ ném bom nguyên tử ở Hiroshima và cả nhà máy điện Chernobyl sẽ chìm vào quá khứ.

Mỗi ngày, rất nhiều khách du lịch đen làm xáo trộn cuộc sống của những người dân địa phương còn lại. Những vị khách này đi dạo trên con phố chính của thị trấn, lướt qua tòa nhà ngân hàng và chụp hình tự sướng, y hệt như những gì tôi đã làm 20 năm về trước. Vấn đề đặt ra với bản thân người dân không phải là ngăn du khách đến đây tham quan mà là liệu họ có thể thu được tiền khi du khách đến đây hay không.