16. KẺ VÔ DANH Ở VÙNG VAN DIEMEN Stephen Wade
Tôi đến nơi này với tâm thế khách du lịch, chứ không phải một nhà văn viết về chủ đề tội ác có thật. Bằng cách giữ kín những câu chuyện, người dân bản địa khiến chúng ảnh hưởng sâu rộng hơn và bí ẩn hơn. Tôi đến nơi này mà không có hứng thú nào khác, ngoại trừ tư cách là một người ra ngoài đi dạo để “giết thời gian”. Nhưng sau khi trở về, tôi đã có những suy nghĩ khác hẳn.
Tôi luôn cho rằng những thị trấn nhỏ nằm bên ngoài thành phố, cách xa những chốn phồn hoa đô hội và tránh khỏi những điều xấu xa nhất ở nơi hiện đại hào nhoáng, sẽ là nơi hoàn hảo để khởi đầu những câu chuyện tình yêu.
Tôi đã lầm. Những thị trấn nhỏ thỉnh thoảng cũng có chuyện về thù hận.
Port Arthur, bang Tasmania là một thị trấn cách thành phố Hobart chưa đến 100km. Từ khi nhà tù được xây dựng vào thời kì thuộc địa của Đế quốc Anh, những tù nhân bị kết án của mẫu quốc đã bị đưa đến nhiều nơi khác nhau trên thế giới. Số liệu thống kê cho thấy dân số nơi này khoảng 400 người và khu định cư đó có cái tên thơ mộng là Eaglehawk Neck. Nơi này dường như rất bình dị và không bị thứ gì đen tối hay xấu xa ảnh hưởng kể từ những ngày mà tù nhân bị kết án đến đây. Nhưng nghĩ vậy là sai rồi. Lịch sử nơi này mãi mãi hằn sâu hai chữ “thảm sát”.
Nhưng người dân địa phương có nhiệm vụ bảo tồn thị trấn do đây là khu di tích. Họ đã làm vài chuyện gây tranh cãi, bởi chúng chỉ nên xảy ra ở một nơi mà điều tồi tệ nhất của nhân loại được tự do hoàn thành. Họ đã xóa bỏ một người ra khỏi hồ sơ - thủ phạm. Bài viết này sẽ nhắc đến tên gã một lần và sau đó tôi gọi gã là Vô danh.
Ở trung tâm khu di tích có dấu vết của một quán cà phê. Diện tích của nó bằng một nhà kho lớn trong khu vườn. Vào năm 2008, nơi này khiến người ta có cảm giác về một địa điểm khảo cổ nào đó: nó mang đậm dấu ấn thời gian. Nếu có ai nghĩ rằng đây là một địa điểm du lịch bình thường thì cũng dễ hiểu thôi. Sau cùng, mọi người đi loanh quanh, vài người “đọc vị” được những dấu hiệu nhỏ của thiên nhiên, nước trong hồ bơi, những đóa hoa được sắp xếp gọn gàng và bầu trời Tasmania cao xanh.
Vùng đất hình chữ nhật nhỏ bé này từng được biết đến với cái tên Vùng đất Van Diemen, cụ thể là Port Arthur - một nhà tù bị bỏ hoang từ lâu. Dưới thời kì Victoria, chế độ tù nhân và hình phạt bằng roi rất khắc nghiệt, cùng với những chái nhà đông đúc tù nhân buồn khổ vì cách xa quê hương cả ngàn dặm. Nhưng tất cả đều bị lu mờ trước một sự kiện mới xảy ra gần đây. Đó là câu chuyện về một vụ án giết người hàng loạt và ngành quản lý di tích đã làm những điều tốt nhất có thể để xóa sổ tên của kẻ sát nhân ra khỏi lịch sử. Nhưng khi tôi đứng ở đó và tưởng tượng vài mét vuông ấy là một tòa nhà với những bức tường, mọi người ngồi vào bàn nhâm nhi cà phê và một người phục vụ đồ ăn nhẹ tại quầy, tôi không khỏi thốt ra cái tên đó - Martin Bryant. Nhưng tôi sẽ không nhắc lại tên gã trong bài viết này nữa, bởi gã và loại người như gã chỉ nên được gọi là Vô danh. Trong những buổi triển lãm của viện bảo tàng, tôi không thấy có tài liệu hoặc đồ vật nào đề cập đến cái tên đó, bởi nó sẽ tiêm nhiễm sự tàn bạo vào hiểu biết của con người ở thời hiện đại. Những người ở nhà tù Port Arthur đã làm một chuyện đúng đắn: họ đã xóa bỏ biệt danh của kẻ sát nhân đó, nên bây giờ gã được gọi là Vô danh.
Một người phụ nữ dừng bên cạnh tôi để đọc một danh sách những cái tên trên bia đá tưởng niệm. Bà ấy cau mày, sau đó dùng ngón tay vuốt một cái tên trên đó. Bà ấy ứa nước mắt, ngồi thụp xuống mà phiền muộn. Tôi nhìn ngang qua nơi được gọi là bệnh viện tâm thần của nhà tù - một tháp đồng hồ bằng đá nhạt màu ở phía trên cánh cổng vào hình mái vòm, đôi cột và bậc thang chắc chắn bao quanh. Có một doanh trại ở phía trên con dốc và còn một biệt thư trong rất nhàn nhã từng là nhà của William Smith O’Brien - người Cộng hòa Ireland. Cuốn sách nhỏ cho tôi biết tất cả về những người và địa điểm này. Khi tôi kiểm tra phần mục lục dưới chữ “B”, chắc chắn không có tên thật của Vô danh. Nói cách khác, tên của gã không bao giờ được xuất hiện. Điều đó có nghĩa là Port Arthur chỉ đơn giản thể hiện lòng kính trọng đối với những người đã khuất trong sự kiện đó. Hình ảnh người đàn ông bước vào quán cà phê với khẩu súng giật rầm rầm liên hồi và gieo rắc cái chết cho những thực khách không phải là chuyện có trong phim và liên quan đến hai chữ “di tích”.
Hòn đảo của người chết (Isle of the Dead) vẫn nằm ở đó. Nhìn từ cầu tàu bằng gỗ, một lùm cỏ xa xa xuất hiện trước mắt tôi. Những tù nhân bị kết án nếu chết ở đây sẽ được chôn thi thể ngoài kia - dưới mảnh đất thô cứng mọc đầy cỏ. Trong những năm bị bắt giam, nhiều tù nhân có lẽ đã đứng dạng chân ra hai bên cây cột (để tựa vào khi bị phạt đánh), hoặc la hét trong phòng biệt giam. Cũng dễ hiểu khi người ta cho rằng nơi này là một địa điểm được dùng để giảng dạy môn lịch sử, được cải tạo vệ sinh, tách biệt và là một đoạn quá khứ mà nhiều người muốn quên lãng, nhưng những phần còn lại của nó được bảo tồn và canh giữ cẩn thận. Nơi này cũng có những chuyến tham quan, cùng với những câu chuyện ma vẫn thường được kể. Tôi nghĩ rằng câu chuyện kịch tính nhất mà hướng dẫn viên kể cho du khách là về một số rất ít những người đàn ông cố gắng trốn thoát, vượt qua dải đấ nhỏ bé nối eo đất này với phần còn lại của bang Tasmania, Eaglehawk Neck. Những con chó to bự bị cột lại trên bãi cát ở đó, chúng sẵn sàng giải quyết những người liều mạng cố gắng bơi qua bờ bên kia để tìm lại tự do.
Một nơi tràn ngập những câu chuyện hay, nhưng còn câu chuyện không tồn tại trong sách hướng dẫn du lịch thì sao? Vào ngày 28 tháng Tư năm 1996, chỉ sau 1 giờ chiều, Vô danh đậu xe tại khu nhà tù Port Arthur. Gã bước đến quán cà phê Broad Arrow, tay xách một chiếc túi và một máy quay phim. Gã đem đủ thứ thức ăn cho cả ngày và ngồi bên ngoài quán thưởng thức. Gã trông giống bất kỳ vị khách du lịch nào - xách một chiếc túi mua hàng, hoặc thậm chí là loại đồ dùng mà người đi du lịch ngoài trời hay đeo. Gã bắt đầu tán gẫu về những con ong bắp cày - một chủ đề trò chuyện dường như khá bình thường. Vẻ ngoài bình thường của gã tan biến khi gã rút ra một khẩu súng trường (khẩu AR-15 với một ổ đạn gồm 30 viên), để ở hông và bắn vào một khu vực nhỏ. Vận tốc của khẩu súng nhanh đến nỗi một chục người đã chết chỉ trong 15 giây. Nhiều người bị thương, vài người may mắn sống sót, nhưng trong lúc hỗn loạn, Vô danh đã nạp lại đạn, rồi đi về phía khu vực cửa hàng quà tặng. Cuối cùng, khi rời khỏi quán cà phê, gã đã tước đi mạng sống của 29 người trong 90 giây.
Loại súng đó của gã là ArmaLite - một thứ vũ khí gieo rắc cái chết kinh hoàng đến nỗi vào thời điểm xảy ra vụ xả súng này, Hoa Kỳ đã có lệnh cấm đối với những phụ tùng như tay cầm gập lại được và chốt ngàm lưỡi lê. Loại súng này rất phổ biến và khi tôi đang viết câu chuyện này, có tới 70.000 khẩu ArmaLite hợp pháp được sử dụng ở bang California. Vô danh có lẽ đã nhận ra rằng gã phải dừng lại để đâyr thiết bị chốt tháo và sau đó nạp đạn bằng ổ nạp đạn. Nói cách khác, gã làm việc rất mau lẹ và hiểu rất rõ khẩu súng trường đó. Nó là một mặt trơ tráo và xấu xa khác của gã, giống như việc gã lái xe hoặc dùng máy tính. Nhiều năm trước khi sở hữu thứ vũ khí này, gã đã có một khẩu bán tự động AR-10.
Tất cả những thứ này không thành vấn đề đối với Vô danh. Gã giàu có nhờ vào khoản tiền thừa kế từ toàn bộ tài sản của một người bạn. Gã biết xài tiền như thế nào, hầu hết số tiền đó đều tiêu vào những chuyến du lịch khắp thế giới và châu Úc. Tuy nhiên, gã cũng chi đậm vào vũ khí và chúng ta biết rằng số vũ khí đó được giấu ở một nơi an toàn, đến nỗi bạn gái của gã cũng không hay biết gì về nó.
Trớ trêu thay, một sự cố vốn xảy ra từ rất lâu đã “kích hoạt” Vô danh thực hiện vụ tàn sát. Bằng chứng cho thấy nguyên nhân gã giết người là do David và Noelene (Sally) Martin đã mua một nơi có tên là Nhà khách hướng ra biển (Seacape Guesthouse) - một bất động sản mà cha của Vô danh từng rất muốn mua. Nhưng sự thật quan trọng sau đó, cha của Vô danh đã tự sát. Gã đã cố gắng nhưng vẫn không mua được một số ngôi nhà khác từ hai người nhà Martin, phải có manh mối về động cơ méo mó và bệnh hoạn của gã trong vụ thảm sát. Người ta đoán rằng sự thất bại trong việc mua lại nhà đã phát triển như một tế bào ung thư trong trí tưởng tượng đen tối của gã.
Không khó để cảm nhận ký ức tang thương ở quán cà phê Broad Arrow. Một sự trớ trêu kỳ quái và buồn bã, thậm chí kéo dài như cái tên của quán cà phê (Mũi tên rộng dài). Từ một dấu hiệu kỳ thị thực sự của thời đó, ký hiệu mũi tên của nhà tù trên đồng phục tù nhân trở thành một biểu tượng phô trương của hoạt động giải trí du lịch. Bằng cách nào đó, chính biểu tượng phô trương này đã làm biến chất những nỗi đau đang âm ỉ khắp khu vực khắc nghiệt và dọc những con dốc của nhà tù. Quả thật, vị trí của khu đất chết chóc hình chữ nhật đó vô cùng xấu. Chắc hẳn nhiều người giờ đây đang tưởng tượng khoảnh khắc kinh hoàng khi nòng súng tóe lửa đó bắn ra những viên đạn ghim vào sọ của các nạn nhân, làm vỡ những tách cà phê và cắm thủng tường. Khi cuộc xả súng kết thúc, hiện trường chỉ còn là một khoảng chết chóc câm lặng đến kinh hoàng, với những cái xác nằm bất động, máu chảy ròng ròng và nhiều bộ phận khác văng tung tóe. Thật vậy, khu đất hình chữ nhật đó như một cái lò bán thịt với mùi hôi thối vương vấn khắp nơi, kể cả khi tất cả đã nằm dưới bia tưởng niệm và được dọn dẹp sạch sẽ. Liệu có thứ thuốc giải nào mạnh hơn có thể hóa giải “những viện bảo tàng sống” giả tạo này? Nó giống như việc đưa hình ảnh Cromwell34 thiêu trụi nhà thờ ở Drogheda cùng những gia đình bị nhốt bên trong vào một bộ phim hài lố bịch.
34 Theo Wikipedia, Cromwell (còn gọi là Oliver Cromwell) là một nhà lãnh đạo chính trị và quân sự người Anh. Các sử gia khác dẫn những báo cáo mới được phát hiện gần đây của Cromwell với London đề ngày 27 tháng 9 năm 1649, trong đó ông đề cập tới việc sát hại 3.000 binh lính và nhiều người dân.
Vô danh gieo rắc cái chết tức thì vào một ngày hứa hẹn rằng khách du lịch sẽ vui chơi thật chậm rãi và ung dung. Cái chết ập đến giữa lúc họ đang chụp hình và luận bàn về cuộc sống của những tù nhân đã từng tồi tệ như thế nào. Gã bắt đầu cuộc thảm sát bằng việc thức dậy sớm - điều mà gã chưa bao giờ làm - và mang theo đạn rồi lên đường. Khởi động một ngày với hàng loạt những sự kiện nhỏ nhưng quái gở. Muộn màng thay, chúng chính là những manh mối. Theo tâm lí của nhiều người tự kỷ và bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), thì khi ngày định mệnh đó được dựng lại, Vô danh đã làm một vài chuyện: gã mua một chiếc bật lửa và bỏ đi mà không nhận tiền thừa; gã mua một chai sốt cà chua; sau khi mua cà phê, gã nói rằng gã chuẩn bị đi lướt sóng - vào một ngày lặng sóng. Có người khác nhận ra khi Vô danh dừng ở Eaglehawk Neck, gã mang theo tấm ván lướt sóng và nhìn về phía biển.
Ban đầu, chuyến đi chơi rõ ràng là một sự báo thù bệnh hoạn; gã theo đuôi hai người nhà Martin. Gã lái xe đến Nhà khách hướng ra biển - nơi nghỉ mát của hai bọn họ - và gã tiến thẳng đến trước mặt họ. Noelene Martin bị bắn đầu tiên, sau đó David Martin bị bịt miệng rồi cũng bị bắn. Hitchcock35 thường đưa ra một vài khoảng khắc trớ trêu vào những câu chuyện về những vụ giết người, ví dụ như một cặp đôi trẻ đi đến, kẻ sát nhân phải “diễn” và đối đáp khéo léo để tìm một lí do không cho họ vào trong kiểm tra chỗ ở. Chắc hẳn, sau đó họ sẽ nhận ra ngày hôm ấy mình đã cận kề với cái chết đến mức nào, khi họ bỏ đi vì nghĩ người đàn ông đó thật thô lỗ. Có vẻ như Vô danh lập sẵn kế hoạch địinh giết chóc trong đầu, bởi gã đi từ đó đến một ngôi nhà khác trên đường Lookout của Martin. Một lần nữa, khi gã gặp bất kì ai, đầu gã sẽ nhanh chóng “nảy số” để bịa ra một câu chuyện hợp lý cho sự có mặt của bản thân ở đó. Mọi thứ đều cho thấy gã đã đến đó vài lần, xem xét và lập mưu, rồi ghép tất cả lại thành một câu chuyện về bản thân gã, cực kì giống với một diễn viên đang chuẩn bị cho vai diễm của mình. Vì một vài lý do, gã hỏi người đàn ông tên Roger Larner rằng bà Larner có nhà không. Chắn hẳn ông Larner đã nghĩ mình vừa nói chuyện với người lạ, nhưng may mắn thay, Vô danh thay đổi suy nghĩ và bỏ đi. Sau đó, gã đến khu vực nhà tù.
35 Theo báo Công an nhân dân, Hitchcock (còn gọi là Alfred Hitchcock) là một nhà làm phim nổi tiếng người Anh. Ông được xem như một trong những đạo diễn lớn nhất của lịch sử điện ảnh. Tên tuổi ông gắn liền với thể loại phim “toát mồ hôi lạnh”, trong đó có rất nhiều bộ phim đã trở thành kinh điển.
Kẻ thảm sát đã khởi động một hành trình ảo tưởng đến số phận: một cuộc hẹn có tính toán. Chính “thực tại” là thứ được gã tiếp thu và khuếch trương thành hình ảnh khổng lồ trong trí tưởng tượng của mình. Nhưng cuộc thảm sát đã diễn ra và Vô danh - một tên ban trai và là một kẻ dùng súng - sắp trở thành Vô danh - một kẻ sát nhân. Định nghĩa trong sách giáo khoa về loại người bị bệnh tâm thần đặc biệt này cho biết một vụ thảm sát phải khiến ít nhất 3 người chết trong vòng 30 ngày và trong khoảng thời gian đó, kẻ sát nhân phải thực hiện một trọng tội khác. Ngoài ra, cuộc thảm sát phải được thực hiện ở 3 địa điểm và không có thời gian “xả hơi” - một phần trong định nghĩa về kẻ giết người hàng loạt. Vô danh và những kẻ giống gã hành động dữ dội và mau lẹ, sau đó bên trong chúng bùng nổ, khiến chúng tự sát hoặc dẫn đến một chuyện không kém phần kịch tính cho phần “hạ màn”.
Quán cà phê là địa điểm đầu tiên trng 6 địa điểm và cũng là khuôn mẫu cho cuộc thảm sát. Có lẽ, chúng ta nghĩ rằng quán cà phê và sau đó là cửa hàng bán quà tặng, mọi người đều cố gắng bỏ chạy hoặc trốn đi. Peter Nash cố gắng mở một cánh cửa bị khóa nhưng không được, nên anh choàng qua người vợ mình để bảo vệ cô. Trong tích tắc, Vô danh đi vào trong cửa hàng, nổ súng vào đầu của vài người ở cự ly gần. Kẻ sát nhân nạp thêm đạn và bước vào quán cà phê. Peter Nash vẫn ở đó để bảo vệ vợ mình. Anh bị bắn cùng với những người khác và Vô danh không bao giờ nhìn thấy vợ anh. Người may mắn nhất trong cuộc xả súng hôm đó là một người đàn ông châu Á (không rõ danh tính nhưng có người thấy ông ấy vào thời điểm đó). Ông ấy sống sót vì đạn trong ổ súng đã hết và ông ấy bỏ chạy dọc theo bãi đậu xe.
Port Arthur là một thị trấn sầm uất. Xe bus nối đuôi nhau chạy đến. Khu vực đậu xe rộng rãi, nhưng có rất nhiều nơi được phủ cây xanh. Khi nhiều người nghe tiếng súng nổ, tiếng la hét, họ tìm chỗ trốn. Nhiều người nghĩ vụ nổ súng là một phần trong những trò giải trí lịch sử. Hóa ra, ở nhiều di tích trên thế giới, khách du lịch có thể rẽ vào một góc nào đó và tìm thấy một sinh viên ngành sân khấu kịch ăn mặc như một vị vua hoặc như Dick Turpin - tên tướng cướp khét tiếng người Anh. Ngày nay, ngành công nghiệp du lịch ở bang Tasmania có những diễn viên ăn mặc như tù nhân lang thang quanh thị trấn Richmond. Nhà tù địa phương ở đây là một phần khác trong lịch sử tội phạm trên đảo với cây cột (để tù nhân tựa vào khi bị phạt đánh) và phòng biệt giam, thu hút những người tò mò.
Khu vực đậu xe trở nên hỗn loạn. Một công nhân tên Ashley Law thoát chết trong gang tấc khi những viên đạn ghim vào cái cây kế bên anh ta. Anh ta dũng cảm di chuyển mọi người đi chỗ khác. Hôm đó, cũng có vài người hùng như vậy. Bridgid Cook đưa đoàn khách du lịch đến nơi an toàn - kế bên cầu tàu, nhưng trong lúc đó, cô đã bị bắn. Tài xế tên Royce Thompson cũng gặp bất hạnh tương tự. Anh trúng đạn và cố chui dưới gầm xe, nhưng rồi tử vong vì vết thương quá nặng. Khi Vô dnah quay trở lại bãi đậu xe, gã đã bắn chết và làm bị thương ngẫu nhiên vài người. Nhưng như vậy vẫn chưa phải kết thúc - gã đổi súng. Trên đường đi, gã đã nổ một loạt súng vào vào người đang ẩn núp sau những cái cây.
Giờ đây, trên tay Vô danh là khẩu FN FAL - một khẩu súng trường tự động, được mô tả là súng trường cổ điển dành cho chiến đấu thời hậu chiến. Khẩu này tên Fusil Automatique, ban đầu được chế tạo để sử dụng với vỏ đạn của Thế chiến thứ hai ở Đức và nó trở thành loại súng tiêu chuẩn của Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương (NATO). Đối với Vô danh, thứ vũ khí trong tay gã giờ đây rất nhẹ, nhanh và gây chết người. Gã đã lên kế hoạch cho mọi thứ vào ngày định mệnh đó - một thứ trái ngược với hành động của gã vào buổi sáng, trên đường đến Port Arthur, bởi những chuyển xảy ra lúc trước khiến tâm trí gã hỗn loạn, nao núng và lưỡng lự.
Nhưng những hành động tiếp theo của gã lại cực kỳ dứt khoát. Giống như cách sát sinh êm ái trong lò mổ, gã nổ súng vào Janet Quin ở cự ly gần, khiến bà bị thương và ngã quỵ. Tiếp đó, gã đuổi theo Bryant - chồng bà - rồi dồn ông ấy vào một góc của chiếc xe khách. Gã nói, “Không ai có thể thoát khỏi tay tao…” Đây là một trong những sự kiện đen tối nhất của ngày kinh hoàng đó. Ông Quin sống sót và trước khi được đưa tới bệnh viện, ông đến bên vợ mình; bà ấy đã chết trên tay ông. Có thể đoán được tình huống kế tiếp là một cuộc hỗn loạn, ngày càng có nhiều người nhận thấy sự thật khủng khiếp đang xảy ra. Một ngày bình yên đi dạo quanh một khu di tích lịch sử đã biến thành một cảnh lăn lê bò toài qua vài bãi chiến trường chết chóc. Một chi tiết đáng kinh ngạc trong bãi đậu xe đó là có vị khách du lịch đã dùng hết can đảm để ghi hình lại hành động của kẻ sát nhân. Mặc dù anh ta thành công quay được, nhưng gã đã nổ súng về phía anh ta và đạn lia qua.
Địa điểm của cuộc thảm sát chuyển sang khu vực trạm thu phí. Trong tất cả các biên niên sử ghi chép lại tội ác ở thời hiện đại, những gì Vô danh đã làm ở đó phải được xếp vào tội ác đáng khinh bỉ và thương tâm nhất. Không có gì tồi tệ hơn việc tàn sát một người mẹ và hai cô con gái chỉ trong vài phút. Khi người mẹ tên Nanette Makac đang chạy trốn cùng hai cô con gái Madedine và Anlannah, chiếc xe của kẻ sát nhân tiến lại gần. Người mẹ nghĩ rằng có người tới cứu mình và các con, nhưng khi nghe thấy tiếng hét ‘Chính là gã!’ ở phía sau, sự hoảng loạn trong cô dâng cao đến mức không thể tưởng tượng được. Chỉ vài phút trước, cô còn nói với các con, “Bây giờ, chúng ta an toàn rồi, bí ngô à…” Cô ấy có cầu xin cũng vô ích. Gã không chút thương xót, nổ súng ở cự ly gần và bắn chết cô. Sau đó, Vô danh lùng sục và giết bằng được hai cô con gái. Tiếp đến, gã lang thang khắp khu vực và chạm mặt một người đàn ông tên Robert Salzmann - mạng sống của ông ấy kết thúc trước nòng súng FAL. Bốn người chết ở trạm thu phí.
Cho đến thời điểm đó, cái ngày hỗn loạn này đã chấm dứt tất cả chuỗi ngày vô pháp vô thiên. Dường như đây là một sân chơi quái đản và kinh khủng để một kẻ bắt nạt người khác thích làm gì thì làm. Cảnh sát ở đâu? Ai có thể ngăn chuyện này lại? Hai người đàn ông đến trước mặt gã, cố gắng thuyết phục gã trong vô vọng và sau cùng, họ chỉ là những cái xác lạnh lẽo nằm trên nền đất bê tông.
Vô danh đến một trạm xăng, dồn một chiếc Toyota đang cố gắng thoát khỏi những cuộc ẩu đả. Trong xe có hai người - Glen Pears và Zoe Hall. Pears rất dũng cảm khi bước về phía kẻ sát nhân và cũng chính vì thế, anh đã bị áp chế dưới họng súng, bước vào thùng xe và bị nhốt trong đó. Vô danh lufngbawts Zoe Hall và giết cô bằng ba phát súng khi cô ấy trườn từ ghế ngồi này sang ghế khác. Sau đó, Vô danh quay trở về Nhà khách hướng ra biển, mang theo Pears trong thùng xe. Cuộc thảm sát vẫn tiếp tục và khi gã đến nơi. Gã ép con tin vào trong ngôi nhà, còng anh vào tay vịn cầu thang. Khoảng 2 giờ sáng và đến lúc gã muốn nung chảy cả thế giới sau khi cố gắng tàn sát tất cả cư dân, gã phóng hỏa đốt chiếc BMW cướp được trước đó từ những người bạn của Robert Salzmann. Khi gã đang thực hiện hành động cuối cùng trong cái ngày giết chóc thỏa thuê này, cảnh sát cuối cùng đã lần ra dấu vết của gã.
Lực lượng chức năng đã phát hiện ra cơn cuồng loạn khi Douglas Horner lái xe đến gần Vô danh và bị gã bắn, còn cửa kính xe thì vỡ nát. Gã thấy Linda White và một người khác đang kêu cứu nhưng gã vẫn lái xe đi mà không biết rằng người phụ nữ đã bị bắn. Khi đến quán trọ Fox và Hounds, gã gọi cảnh sát. Dọc theo con đường của Nhà khách hướng ra biển, cảnh sát nhìn thấy hiện trường người chết và bị thương rải rác trên đường. Vô danh thích thú với vai trò của một tên bắn tỉa, gã đã bắn những sĩ quan đến đầu tiên, khiến họ rơi xuống một con mương bên ngoài. Rồi thì, thật ngớ ngẩn thay, trong trạng thái cực đoan của gã, những trò đó có vẻ hiệu quả; gã đã thực hiện một trò hề, đó là gọi điện thoại, như một tên “chó săn” đang rình mò thông tin. Vô danh trả lời câu hỏi về những gì đang xảy ra: “Rất vui.” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia hẳn đã rất sốc, khi gã nói với bà rằng gã đã giết Pears nếu bà gọi điện lại.
Mọi chuyện leo đến đỉnh điểm khi gã đốt cháy Nhà khách hướng ra biển vào ngày hôm sau, đồng thời la hét yêu cầu cảnh sát đến tìm gã. Nhưng trước khi chuyện đó có thể xảy ra và trong bầu không khí của đám cháy, súng nổ lung tung và khung cảnh nhìn chung là rói loạn, Vô danh chạy ra ngoài với quần áo đang cháy. Gã được đưa đến bệnh viện Hoàng gia Hobart và theo tôi biết, bất kể gã là ai và những người ở ngoài kia muốn bắt gã thế nào, những người điều trị cho gã vẫn bảo đảm thực hiện đúng trách nhiệm của người bác sĩ. Khi gã hồi phục đủ để có thể nói chuyện với cảnh sát, tâm trí gã bối rối về hầu hết mọi chuyện đã xảy ra. Ban đầu, khi đứng trước tòa, gã không nhận tội giết 35 người, mà còn thét lên cười khi nghe những lời buộc tội.
Đây là cuộc thảm sát cuối cùng, cơn cuồng nộ quẫn trí trong hai ngày qua bắt nguồn từ sự kết hợp có tính kích thích và mơ hồ giữa thù hận, báo thù và khát máu. Cuộc thảm sát ở Port Arthur do một “tay mơ” thực hiện - không có kế hoạch, không có trình tự giữa các đối tượng, những tuyên bố hoặc những sự kiện tạo nên câu chuyện như một số vụ thảm sát. Kẻ sát nhân đang chấp hành 35 bản án chung thân. Trong vụ án này, không một ai xung quanh gã muốn thốt lên hai chữ “tạm tha” khi gã chết dần chết mòn trong nhà tù Risdon.
Ở nơi từng là quán cà phê Broad Arrow, mọi người thỉnh thoảng chia sẻ những suy ngẫm và ký ức của họ. Khi gặp một người lạ, vài người sẽ nói, “Em gái tôi qua đời vào hôm đó”. Sẽ có những lời an ủi và động viên. Điều tốt duy nhất mà họ hàng của nạn nhân có được sau khi trải qua chuyện khủng khiếp đó là quyền kiểm soát súng ở bang Tasmania và khu vực còn lại của châu Úc. Đó không phải là điều tồi tệ. Hòn đảo được mô tả là bình dị, thậm chí như thiên đường, có địa lý pha trộn giữa lịch sử tù nhân và vẻ đẹp làm mê đắm lòng người, nhưng vẫn còn những ổ tội phạm ở một vài nơi biệt lập hơn. Tất nhiên, ngay cả trong gia đình đầu tiên của Đức Chúa cũng có chuyện này - khi Cain giết Abel. Chắc chắn sẽ có nhiều vụ giết người hơn trên hòn đảo Tasmania xinh đẹp. Hận thù và trả thù sẽ tiếp diễn trong một cộng đồng dường như hòa thuận nhất trên Trái đất, nhưng không ai có thể tưởng tượng được trên đời này lại có vụ thảm sát như vậy xảy ra vào thời điểm đỏ, ít nhất là ở một nơi mà khách du lịch bước xuống xe khách để trải nghiệm một phần lịch sử tội phạm của Đế quốc Anh.
Vậy nên, một thị trấn nhỏ ở nơi này cũng có thể trở thành tâm điểm của lịch sử thế giới. Đáng buồn thay, loại lịch sử có ảnh hưởng đến nơi này đã nhơ nhuốc bởi một người mà chúng tôi không xác định đang dần dần ăn mòn nhân tính của bọn chúng. Có lẽ, nguyên nhân là một căn bệnh thích lẩn tránh, như một con thú muốn gạt bỏ những giá trị mà xã hội này không dạy chúng được hoặc chính chúng không tự học được.
Đến nơi này, tôi mãn nguyện và hài lòng với những gì mình biết về một lịch sử mà nhiều người cố gắng quên đi. Tôi trở về với cảm giác không chỉ nặng trĩu bởi những sự thật cơ bản và làm thay đổi cuộc sống, mà còn bởi cảm giác tâm trí tôi bị những sinh vật do cái ác tạo ra quấy phá. Tuy nhiên, “tội lỗi” là hai từ không có vị trí gì trong phòng xử án.
Bắt giữ, xét xử và đền tội: Tất cả những từ ngữ này đều trở nên trống rỗng khi tôi cố gắng lắp những hành động của Vô danh vào mô hình tội ác mà tôi biết.
Tôi đến Port Arthur mà không có gì nhiều để nói, bởi tôi đến đó để nghỉ mát. Tâm trí tôi cần sự thanh thản và mãn nguyện. Nó muốn quên đi những thứ đã hủy hoại và xóa sạch sự sống, bản thân tôi cũng tránh né mong muốn xem xét lại mọi thứ mình đã nghĩ về phạm tội. Tôi nhớ mình đã tự nói với bản thân rằng có nhiều chuyện xảy ra trên trời và dưới đất hơn những gì bạn nghĩ trong vấn đề tội phạm học.
Kể từ đó, giới học giả đã tạo ra những quan điểm trừu tượng hiện đại và những khái niệm mới mẻ, liên quan đến thứ mà một số người gọi là “spree” (dành thời gian ngắn để miệt mài làm gì đó). Tuy nhiên, những quan điểm và lý thuyết này, những suy đoán và câu hỏi này đã bị loại khỏi phạm vi di sản. Đó là bởi vì “di sản” là thứ mà chúng tôi hãnh diện và tôn trọng. Nó không bao giờ là kí ức về một người có tâm hồn bệnh hoạn, với nhiều cảm xúc hỗn loạn và nắm trong tay nhiều quyền hạn.
HẾT