← Quay lại trang sách

15. BÍ ẨN BÊN TRONG NGÔI NHÀ CỦA KẺ ĂN THỊT NGƯỜI.- Joe Turner

Khi còn nhỏ, Armin Meiwes bị ám ảnh bởi câu chuyện “Hansel và Gretel”.

Trong phiên tòa ảo tưởng của riêng hắn về câu chuyện cổ tích này, hắn thường sắm vai mụ phù thủy ăn thịt người, ẩn nấp trong một khu rừng bị lãng quên. Hắn dụ dỗ những vị khách mà hắn tưởng tượng vào nhà và hứa hẹn sẽ cho họ vô vàn kẹo ngọt, bánh mứt. Khác với câu chuyện gốc, kết cục gây “xoắn não” trong phiên bản của Armin luôn là mụ phù thủy đạt được khao khát ăn thịt và nhai xương của những vị khách xấu số.

Vào năm 2001, khoảng 35 năm sau khi ảo tưởng đen tối của mình bắt đầu trỗi dậy, Armin Meiwes giết, cắt xẻo và ăn thịt một người đàn ông quen biết trên mạng Internet.

Kỳ lạ thay, người đàn ông tên Bernd Jurgen Brandes - nạn nhân của Armin - biết chính xác những điều khủng khiếp sẽ xảy ra khi y đặt chân vào nhà Armin. Bernd không phải là nạn nhân tự nguyện duy nhất trong ảo tưởng ăn thịt người của Armin, mà y còn đang xoa dịu những hành vi biến thái gây “xoắn não” của chính mình bằng cách như vậy.

Armin Meiwes muốn ăn thịt người và Bernd Brandes muốn bị người ăn thịt.

Vụ án này luôn có sức lôi cuốn đặc biệt đối với tôi. Cả nạn nhân và kẻ sát nhân đều có chung khao khát: chấp nhận và ham mê, nhưng cả hai đầu đạt được mục đích của mình theo những cách rất khác nhau. Armin và Bernd sống hai cuộc đời khác nhau, tuy hai người họ bề ngoài nhìn bảnh bao và chững chạc, nhưng sâu thẳm trong tim họ lại ẩn giấu những cảm xúc “cấm kỵ”.

Armin rất giống mụ phù thủy trng truyện “Hansel và Gretel”, hắn sống ở một nơi nông dã trong một ngôi làng biệt lập ở Đức. WuŠstefeld là một nơi hẻo lánh của Rotenburg an der Fulda - một thị trấn nhỏ với dân số 14.000 người. Tuy nhiên, WuŠstefeld chỉ có 6 ngôi nhà và một nhà máy nhỏ, tổng cộng có khoảng 30 cư dân.

Cho đến tháng Mười hai năm 2002, Armin là một trong những cư dân ở đây, tới khi cảnh sát biết được hành vi ăn thịt người của hắn và bắt hắn đi.

Armin sống một đời cô độc, không gia đình và rất ít bạn bè. Vì vậy, khi hắn không còn ở đây nữa, không ai yêu cầu quyền sở hữu hợp pháp đối với tài sản của hắn.

Kể từ năm 2002, ngôi nhà trong trang trại đổ nát gồm 43 phòng của Armin nằm đâu đó trong vùng thôn quê trống trải của WuŠstefeld và năm tháng trôi qua, ngôi nhà đó dần dần xuống cấp. Vì nhiều lý do chưa rõ, mặc dù ngôi nhà của Armin có quy mô và giá trị siêu khủng, nhưng hội đồng địa phương chưa bao giờ thu giữ tài sản của Armin sau khi hắn chấp hành án tù. Thay vào đó, sự hiện diện đáng ngại của ngôi nhà là lời nhắc nhở đối với một số ít người dân địa phương về hành động đáng sợ đã từng xảy ra bên trong những bức tường đổ nát đó - một lời xác nhận từng gây tiếng vang trong ngôi làng WuŠstefeld.

Vì hứng thú với vụ án này, nên vào cuối năm 2019, tôi đã đi thăm ngôi nhà bỏ hoang của hắn. Do không còn chủ sở hữu nên việc khám phá ngôi nhà không hề phạm pháp, mặc dù người dân địa phương không thực sự khuyến khích chuyện này.

WuŠstefeld không phải một nơi dễ tìm. Bởi nơi này hầu như không phải một khu du lịch, nên biển báo đường bộ không có bản dịch tiếng Anh. Muốn đến ngôi nhà ở WuŠstefeld, phải bắt một chuyến xe lửa từ Frankfurt đến Rotenburg an der Fulda và mất thêm 45 phút lái xe vào sâu trong rừng cây xa xôi hẻo lánh của nước Đức.

Những con phố vắng tanh giữa rừng cây rậm rạp hai bên đường khiến tôi có cảm giác cực kỳ trơ trọi - cũng giống như sự trơ trọi trong lòng Armin Meiwes đã khiến hắn lún sâu vào thế giới ảo tưởng cho đến khi không còn kìn nén những ảo tưởng đó được nữa. Cuối cùng, tôi tìm thấy một biển báo hình vuông biểu thị thành phố WuŠstefeld (WuŠstefeld Stadt), xa hơn một chút là những ngôi nhà nằm rải rác và cách xa nhau. Ngôi nhà của Armin rất dễ nhận ra, bởi trong nhiều năm nay, trên những tờ báo lá cải, hình ảnh đầy ám ảnh của nó đã được đăng lên cùng với câu chuyện của hắn.

Một cái xích đu bị gỉ sét đến độ cứng ngắt được dựng bên ngoài ngôi nhà. Cách đó vài bước chân, chiếc xe mà lúc trước Armin dùng để chở Bernd về nhà chìm nghỉm trong bãi cỏ cao ngang thắt lưng, giờ đây đã được phục hồi về trạng thái ban đầu. Một số chiếc xe bị bỏ hoang khác nằm rải rác xung quanh khu vườn. Một phần máy móc làm vườn bị ăn mòn nằm dưới một bụi cây chết. Một hàng rào nối mắt xích được gia cố bằng những tấm gỗ và khúc gỗ nặng để ngăn cách ngôi nhà với những ngôi nhà còn lại trong làng - một hành động có lẽ tượng trưng cho nhận thức của Armin về bản thân hắn.

Căn nhà có phần xiêu vẹo, xiên lệch và nằm dọc theo mặt đất gồ ghề, gần giống như một bức vẽ sinh động của con nít. Những cửa sổ bị hỏng và bịt kín. Một trong những bức tường bên ngoài có hình graffiti32 bằng sơn đỏ, trên đó viết một câu bằng tiếng Đức mà tôi không dịch được. Một trong những cánh cửa phía sau bị rớt khỏi bản lề. Và thế là tôi bước chân vào nhà qua cánh cửa đó.

Armin Meiwes chào đời năm 1961 và là con thứ 3 của bà Waltraud Meiwes. Quá trình trưởng thành của Armin là một cuộc đấu tranh của hai người làm cha mẹ và con cái ngay từ ngày đầu tiên. Cha mẹ hắn thường xuyên cãi nhau. Bà Waltraud thường buộc tội chồng mình có quan hệ tình ái với những người phụ nữ khác. Bà ấy hống hách, độc đoán và cách giải thoát duy nhất của Armin khỏi mớ hỗn độn này là dành thời gian với hai người anh cùng mẹ khác cha. Tuy nhiên, hai người anh trai này lại lớn tuổi hơn Armin rất nhiều, nên hắn và hai người họ không có nhiều điểm chung với nhau.

32 Theo ostrichmotion.com,graffiti là tranh phun sơn hoặc hình vẽ có kích thước lớn trên tường. Đây được coi là loại hình nghệ thuật đường phố. Hầu hết các quốc gia coi hình thức vẽ tranh khi không được đồng ý là phá hoại tài sản, là một dạng tội phạm cần bị trừng phạt.

Khi Armin 6 tuổi, cha hắn bỏ nhà đi. Không lâu sau đó, hai người anh của hắn cũng bỏ nhà đi và để lại cậu bé Armin một mình cùng với người mẹ độc đoán. Cuộc hôn nhân với cha ruột của Armin là cuộc hôn nhân thất bại thứ hai của bà Waltraud và tâm trạng căng thẳng rõ ràng đã khiến bà bị tổn thương nghiêm trọng. Lúc nào bà cũng mang một vẻ mặt đau khổ và không còn tìm được niềm vui trong những việc từng làm. Ngay cả nụ cười rạng rỡ của đứa con út cũng không đủ phá tan vẻ ngoài lạnh lùng của bà. Bà là một người phụ nữ đau khổ và đã gieo rắc nỗi buồn đó lên người đàn ông duy nhất còn lại trong cuộc đời bà.

Armin từng là một cậu bé sáng dạ, nhưng trong khoảng thời gian đến trường, hắn không hề được đối xử tử tế. Bạn bè trong lớp nhanh chóng “đóng khung” hắn với hình tượng lập dị. Chuyện này chủ yếu xuất phát từ mong muốn của bà Waltraud - muốn hắn mặc quần soóc da truyền thống có dây đeo theo phong cách truyền thống của Đức. Hắn có một hoặc hai người bạn, nhưng hắn chỉ nói chuyện với họ trong giới hạn giờ học. Vào buổi chiều tối, bà Waltraud bắt hắn làm việc nhà cho đến khi hắn được kêu đi ngủ lúc 8 giờ tối. Đôi khi, những cậu bé trong vùng đến gõ cửa nhà để xem Armin có thể ra ngoài chơi hay không, nhưng mẹ hắn lần nào cũng gạt đi mà không thèm suy nghĩ. Sau một thời gian, những cậu bé đó cũng không còn đến thăm hắn nữa.

Tôi đứng ngay cửa phòng ngủ hồi nhỏ của Armin và tìm thứ gì đó mà tôi cũng chẳng biết cho đến khi tôi đến đây. Rất nhiều căn phòng trong ngôi nhà rộng lớn này có tên được khắc trên tấm bảng ở trước mỗi cánh cửa. Một căn phòng có tên “Ánh nắng” (Sonnenlicht), một cánh cửa khác có tên “Tiếng vang” (Nachklang). Tuy nhiên, tên căn phòng của Armin chỉ đơn giản là “Phòng trẻ con” (Kinderzimmer).

Thật không may, nhiều năm trước, một trận hỏa hoạn đã tàn phá ngôi nhà (nguyên nhân vẫn còn là một bí ẩn), nên nhiều mảng tường đã bị ố đen. Mặc dù toàn bộ ngôi nhà rơi vào tình trạng hỗn loạn do các cuộc khám xét của cảnh sát và các nhà thám hiểm đô thị, nhưng căn phòng hồi nhỏ của Armin vẫn nguyên vẹn những đặc tính y hệt như lúc trước khi hắn bị bắt giữ. Văn phòng phẩm khiêu dâm, những bức vẽ tự chế và những món đồ điện tử hỏng hóc nằm lăn lóc dưới sàn nhà, trong khi những cuốn tạp chí và những thùng đồ chơi con nít nằm khuất dưới một chiếc giường đơn.

Trong suốt những năm tháng niên thiếu, Armin đã chiến đấu với nỗi cô đơn nhờ có một người bạn do chính hắn tưởng tượng. Hắn gọi người bạn này là “Franky” và cũng là người lắng nghe những bí mật sâu kín nhất của Armin. Mỗi tối khi đi ngủ, Armin kể cho Franky nghe hắn phấn khích như thế nào khi không còn phải đến trường, nhớ những người anh trai và cha của mình ra sao.

“Tớ không thích cậu bạn mới ở trường. Hôm nay, cậu ta chọc ghẹo tớ.”

“Mẹ lại không hài lòng với tớ nữa rồi. Tớ quên đi đổ rác.”

Người bạn tưởng tượng này đã tạo điều kiện cho chứng rối loạn tâm thần của Armin trở nên khó hiểu hơn và bệnh hoạn hơn. Armin biết Franky sẽ không bao giờ phản đối hắn và không bao giờ rời xa hắn. Franky là một phần trong Armin theo đúng nghĩa đen. Cũng vào khoảng thời gian đó, Armin bắt đầu lảng vảng ở trang trại của gia đình StuŠcke trong khu vực. Gia đình StuŠcke nuôi và giết mổ gia súc. Cũng chính tại trang trại của gia đình StuŠcke, Armin lần đầu nếm thử mùi vị giết chóc. Kiểu giết mổ này hấp dẫn hắn và từ đó, hắn bắt đầu xem phim kinh dị và nhanh chóng say mê với những ý nghĩ xé thịt thành từng mảnh và moi nội tạng. Tuy nhiên, hành động giết mổ động vật không kích thích ý nghĩ của Armin, mà là hành động giết mổ người, kế đến là ăn thịt những người bị giết. Ý tưởng ăn thịt người khiến hắn có một loại cảm giác thoải mái mà hắn không thể tìm được trong những mối quan hệ vị thành niên khác. Đó là cách hắn giữ một người bên cạnh và khiến họ không thể thoát khỏi hắn.

Nhiều năm trôi qua, sự biến thái gây “xoắn não” này đã nuôi dưỡng trí tưởng tượng của Armin và mức độ nghiêm trọng tăng dần khi những năm tháng niên thiếu của hắn lùi xa. Hắn mơ mộng ăn thịt những người bạn học, dù họ đối xử thân thiện hay khinh khi với hắn. Hắn ăn trộm những con búp bê ở trường, mang về nhà và cắt chúng thành từng mảnh. Khi mẹ hắn không có mặt, hắn sẽ nướng các chi bị đứt rời của những con búp bê (thú vị thay, tôi tìm thấy hai con búp bê bị hỏng nằm rải rác xung quanh nhà của hắn). Thỉnh thoảng, hắn làm những chiếc dương vật bằng bánh hạnh nhân và cắn đứt đầu chúng. Hắn sẽ lấy thịt và tương cà chua ra khỏi tủ lạnh, phủ chúng lên người mình và giả vờ là một cái xác bị cắt xẻo.

Khi đến cuối tuổi thanh niên, Armin bắt đầu kết hợp những khao khát ăn thịt người với thỏa mãn tình dục. Trong khi đó,bà Waltraud Meiwes lại không biết con trai mình đang dần trở thành một con quái vật.

Khi cuộc sống biết tuân lệnh của Armin giúp hắn sống rất tốt trong quân đội Đức. Hắn phục vụ ở đó 12 năm sau khi học xong Trung học phổ thông. Không lấy gì làm ngạc nhiên khi vào thời điểm này, Armin bối rối trước tình dục của mình. Bản thân hắn thậm chí còn không chắc chắn hắn dị tính hay đồng tính, mặc dù bản năng của hắn nói cho hắn biết rằng mình thuộc trường hợp sau. Vậy thì hắn càng có thêm lý do để giữ kín bí mật về hoạt động tình dục của mình khỏi những người đồng đội.

Trong khi những sĩ quan khác giới thiệu vợ và bạn gái của mình trong những buổi tiệc quân đội và những sự kiện xã giao, Arminh lúc nào cũng chỉ đưa mẹ đến. Hắn thỉnh thoảng hẹn hò với phụ nữ, hầu như là để giữ hình tượng và mẹ hắn cũng thường đi theo.

Các cộng sự trng quân đội của hắn chế nhạo hắn bất cứ khi nào có thể về mối quan hệ bất thường của hắn với mẹ, đặc biệt là khi Arminh đã ngoài 30 tuổi, nhưng Armin không bận tâm. Với hắn, điều đó là hoàn toàn bình thường.

Hắn xuất ngũ vào năm 1991 và quay về ngôi nhà trong trang trại. Hắn thực sự bắt đầu lại cuộc sống của mình từ nơi hắn đã rời đi năm 18 tuổi. Armin làm việc trong lĩnh vực công nghệ thông tin tại thành phố Kassel gần đó. Ở đây, hắn rèn giũa những kỹ năng kỹ thuật và lập trình tới trình độ cao. Hắn kiếm tiền giỏi và có thể đi du lịch khắp đất nước, nhưng vẫn trở về nhà với mẹ hằng đêm. Cùng năm, Waltraud Meiwes qua đởi ở tuổi 77 và lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Armin thực sự cô đơn.

Giống vụ án Ngạ quỷ Ed Gein ở Wincosin xảy ra trước đó, Armin đã làm những gì có thể để lưu giữ ký ức của mẹ mình. Trong nhiều năm, mỗi khi đêm đến, hắn sẽ mặc quần áo của bà và đóng giả kiểu cách của bà, lau chùi đồ trang trí và ủi quần áo của bà. Hắn rời khỏi phòng của bà y như khi bà qua đời vào đêm đó.

Tôi cũng đứng trong căn phòng đó, nhưng nó không còn là một nơi “linh thiêng” như đã từng. Một tấm nệm bẩn trải trên sàn nhà ọp ẹp và một hình nộm đặc biệt rùng rợn được đặt bên dưới cửa sổ đang mở của căn phòng. Phong cách trang trí thời Victoria đã từng hiện diện trong toàn bộ ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn một cách hoàn hảo, như thể căn phòng là một chiếc hộp thời gian của một thế kỷ trước.

Mẹ hắn giờ đây đã ra đi, nên hắn cảm thấy một chân trời tự do đang mở ra trước mắt. Hắn có thể khám phá những khao khát cấm kỵ mà không cần lo lắng về việc che giấu bằng chứng. Hắn bắt đầu sưu tầm các cuốn sách về những kẻ ăn thịt người nổi tiếng nhất trong lịch sử như Jeffrey Dahmer, Fritz Haarmann, Albert Fish và Ed Gein. Hắn sưu tầm những bức ảnh về hiện trường gây án được cắt từ tạp chí và thưởng thức những hình ảnh bộ phận cơ thể bị cắt xẻo trong tưởng tượng.

Khao khát được nếm thử thịt người lất át tâm trí hắn hơn bao giờ hết, đến nỗi hắn không thể chế ngự được.

Ngôi nhà của hắn bắt đầu rơi vào tình trạng hư hỏng. Armin chỉ sử dụng một số ít phòng trong ngôi nhà rộng lớn, để lại những căn phòng còn lại bám đầy bụi và mục nát. Chưa đầy một năm sau khu mẹ hắn qua đời, Armin đã tự cô lập bản thân với bạn bè và đồng nghiệp. Thay vào đó, hắn tìm kiếm niềm an ủi trong những góc tối của Internet. Hết đêm này đến đêm khác, hắn dùng biệt danh Franky - người bạn tưởng tượng hồi nhỏ, giờ đây đã được hắn gợi lại - để lướt qua những phòng chat Yahoo. Hắn phát hiện một loạt những diễn đàn ăn thịt người và phấn khởi khi biết rằng những người khác và hắn cũng có chung khát khao ăn thịt người. Những kẻ ăn thịt người chưa sành sỏi trao đổi công thức và bí quyết làm sao để bảo quản và sơ chế thịt để ăn. Armin thảo luận những tưởng tượng của mình rất chi tiết và thường sắm vai diễn với một người bạn ẩn danh trong không gian mạng.

Với những người khác, đây chẳng qua chỉ là ảo tưởng. nhưng với Armin, tất cả đều là thật.

Tôi là Franky, đến từ Đức và tôi tìm một chàng trai trẻ, độ tuổi từ 18-30. Nếu bạn có một cơ thể cân đối thì bạn hãy đến gặp tôi. Tôi sẽ giết và ăn xác thịt gợi cảm của bạn. [trích nguyên văn]

Đây là bài quảng cáo đầu tiên của Armin. Hắn nhận được một số phản hồi, nhưng cảm thấy không có ai phù hợp. Sau khi trau dồi kỹ năng tiếng Anh, hắn đăng bài nhiều hơn.

Tìm kiếm một người đàn ông trẻ, cường tráng và muốn được tôi ăn thịt. Mong muốn có hình ảnh chi tiết.

Tìm kiếm một người đàn ông cường tráng, tuổi từ 18-30, để giết thịt.

Từ tháng Ba đến tháng Tư năm 2000, Armin nhận được tổng cộng 400 phản hồi từ nhiều bài quảng cáo của hắn. Hắn thậm chí cũng lặn lội ngược xuôi nước Đức để gặp mặt những “con thiêu thân” sắp tới. Tuy nhiên, tất cả bọn họ chỏ là những người thích ảo tưởng, chứ không có ý định thực sự trải nghiệm chuyện này.

Mặt khác, Armin chuẩn bị chu toàn từ A đến Z.

Căn phòng tiếp theo mà tôi bước chân vào là “Tổ chim yến” (Schwallbennest). Mặc dù căn phòng có cái tên thật dễ thương, nhưng Armin dành nơi này để giết thịt. Trong căn phòng này từng có một cái lồng được cố định vào tường, kế bên là một cái bàn gỗ lớn với đầy đủ hệ thống chạy ròng rọc. Những cái móc thịt treo trên tường và phía dưới chúng là một máng rút máu từ xác thịt. Bây giờ, tất cả những thứ còn lại là những mảng tường hóa thành than và đồ đạc hỏng hóc, dụng cụ giết thịt rất có thể ở đâu đó trong một căn hầm chứng cứ.

Armin đưa một vài nạn nhân tiềm năng vào căn phòng này, nhưng tất cả đều nuốt lời vì lý do này hoặc lý do khác. Một quý ông tên Matteo muốn bị hành hạ và nướng sống, nhưng ông đã ngừng trả lời tin nhắn của Armin sau vài tuần lên kế hoạch. Andreas muốn bị “giết như một con heo” và muốn bị thiến bằng súng phun lửa, nhưng anh này đã về nhà sau khi uống say mèm. Chuyện về người đàn ông JoŠrg có vẻ đầy hứa hẹn, cho đến khi JoŠrg nhận ra Armin nghiêm túc muốn ăn thịt anh. Hắn bọc anh trong miếng nilon và đánh dấu những phần trên cơ thể anh để quyết định xem nên cắt thịt chỗ nào. Lúc bị treo lơ lửng trên bàn giết mổ của Armin, anh yêu cầu được thả và Armin đã đồng ý.

Armin trở nên mệt mỏi với những kẻ thích ảo tưởng và làm mất thì giờ của hắn.Liệu hắn có phải là người duy nhất ngoài đó mong muốn những thứ có thật?

Nhưng sau đó, cuộc đời Armin mãi mãi thay đổi, khi hắn nhận được một tin nhắn từ một người dùng tên CATOR99 trên diễn đàn chat.

“Tôi đang hiến thân mình cho anh và tôi sẽ để anh thưởng thức cơ thể sống của tôi. Không phải giết mổ mà là thưởng thức! Bất kỳ ai THỰC SỰ muốn giết môt sẽ cần một NẠN NHÂN THỰC SỰ!! Vậy thì hãy giết môt một con heo đi.”

Bernd Brandes (42 tuổi) là một kỹ sư sống ở Berlin. Y là một người giàu có và học thức, nhưng cũng giống Armin, y bị rối loạn nghiêm trọng từ nhỏ. Mẹ của Bernd tự sát khi y 5 tuổi và sự kiện này khiến y sống khép kín, thu mình trong những mối quan hệ xã hội xã giao. Suốt quãng thời gian học đại học và đến khi trưởng thành, y vẫn sống rất nội tâm.

Những mối quan hện trong cuộc sống của Bernd không mấy tốt đẹp. Y dành hơn 30 năm tìm kiếm “chân mệnh thiên nữ” trước khi nhận ra rằng mình thích đàn ông hơn. Vào lúc y liên lạc với Armin, y đang trải qua mối tình lâu năm với Rene, nhưng Bernd có một khao khát tự hủy hoại sâu sắc mà Rene không thể đáp ứng được.

Mặc dù ít nhất là bề ngoài, y rất vui vẻ kết đôi với Rene, nhưng Bernd thường xuyên cùng trai bao quan hệ. Có những lúc cực kỳ ham mê nhục dục, Bernd thường sử dụng dịch vụ này đến 3 lần/ngày. Công việc kỹ sư giúp y kiếm được khá nhiều, nên tiền không phải là vấn đề với y. Nhưng mỗi lần những tên trai bao này giúp đỡ y về mặt kỹ năng. Bernd lại cố ý để mặc chuyện đó khiến bản thân chẳng còn chút lòng tự trọng nào.

Bernd thường gọi 2 trai bao Immanuel và Victor nhất. Bernd cảm thấy thoải mái bởi họ làm việc cho hai công ty khác nhau, nên những yêu cầu tình dục của y đối với họ càng ngày càng phiền nhiễu.

Trong suốt một buổi quan hệ tình dục thử nghiệm đặc biệt, Bernd cầu xin Immanuel cắn đứt dương vật của y. Chàng thanh niên Immanuel (22 tuổi) cho rằng Bernd chỉ đơn giản là trong một lúc bị rối loạn và khi tâm trí quá hưng phấn, y nói lên hành động cực đoan nhất. Thế nhưng trong lần tiếp theo, Bernd mang theo một con dao mổ sáng loáng, sắc như dao cạo và cầu xin Immanuel thiến khi cả hai đang làm tình. Immanuel nhận ra đây không còn là đóng kịch nữa. Bernd vô cùng nghiêm túc.

Immanuel từ chối, nên Bernd yêu cầu Victor điều tương tự. Bernd thậm chí còn cho Victor 10.000 đồng Mác Đức (khoảng 6.000 USD Mỹ) và quyền sở hữu chiếc xe của mình để thực hiện yêu cầu trên, nhưng Victor cũng từ chối.

Nhưng vào tháng Hai năm 2002, Bernd thấy bài quảng cáo của Armin. Mặc dù tuổi của Bernd đã “quá lứa lỡ thì” so với độ tuổi mà Armin muốn, nhưng y vẫn tự nguyện hiến dâng thân mình.

Armin nhanh chóng trả lời tin nhắn của Bernd và cảm nhận sự thật lòng và tuyệt vọng ở người dùng ẩn danh này. Một thái độ hợp lý với phần hồi đáp của người này và cũng giống với sự hợp lý trong tin nhắn của Armin.

Trong nhiều giờ tiếp theo, cả hai nhắn tin cho nhau liên tục và nhanh chóng. Bernd đã nói rõ khao khát của y: y muốn bị thiến, bị ăn thịt và hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Đối với Armin, điều đó hoàn toàn ổn.

Cả hai trao đổi hình ảnh của đối phương, thân hình của Bernd và răng của Armin.

Bernd nói, “Tôi đã muốn bị giết và ăn thịt từ hồi còn nhỏ. Tôi không còn đường lui, chỉ có thể đi tiếp, qua hàm răng của anh.”

Đúng là một cặp đôi hoàn hảo. Sau 3 tuần thảo luận, cả hai sắp xếp gặp mặt vào thứ Sáu, ngày mùng 9 tháng Ba năm 2001, tại ga xe lửa Kassel. Armin thậm chí còn kêu Bernd ký vào “thỏa thuận tự nguyện” để chính thức tuyên bố y sẽ không lo sợ đến mức bỏ của chạy lấy người vào phút chót.

Bernd xóa hết lịch sử Internet để che giấu những lần truy cập vào trang web về ăn thịt người. Y xóa ổ cứng máy tính để loại bỏ tất cả thư từ của y với Armin. Y đã chuẩn bị một bản di chúc và giấu nó trong ngăn kéo, để cuối cùng bạn trai y sẽ tìm thấy nó, nhưng không phải là ngay bây giờ.

Y nhìn bạn trai vẫn đang ngủ yên lần cuối, đi ra khỏi căn hộ sang trọng và không bao giờ quay lại. Y đi về hướng ga xe lửa Berlin. Cũng ở nơi đó, y đã từng đón những tên trai bao thường cùng mình giao du, nhưng lần này thì không phải. Bernd mua một vé tàu đến ga Kassel.

Y nói với người bán vé: “Vui lòng bán cho tôi tấm vé một chiều. Tôi không chắc mình sẽ quay lại.”

Theo những chỉ dẫn mà Bernd đọc trên nhiều diễn đàn khác nhau về ăn thịt người, y đã nhị ăn trong 48 tiếng qua, trừ uống nước để đào thải độc tố ra khỏi cơ thể. Điều này được cho là sẽ giúp kẻ ăn thịt người có trải nghiệm dễ chịu hơn.

Cùng lúc đó, ở Rotenburg, Armin đang mua khoai tây, rau củ và rượu vang đỏ phù hợp với “đặc sản” cho bữa tối. Sau đó, hắn kiên nhẫn chờ đợi ở ga xe lửa Kassel và vượt qua nỗi sợ hãi trào dâng rằng Bernd sẽ bỏ rơi hắn như tất cả những người khác. Armin nhìn các gia đình và những người yêu ôm hôn nhau, còn hắn thì tuyệt vọng lia mắt khắp khu vực để tìm kiếm bóng dáng Bernd.

Hắn ngay lập tức nhận ra y, do hắn đã không ngừng nhìn chăm chú vào bức ảnh khỏa thân của y trong nhiều tuần qua.

Trong lòng Armin trào dâng sự nhẹ nhõm. Hắn ngạc nhiên trước vóc dáng ấn tượng của Bernd, mặc dù y không phải là kiểu người bình thường mà Armin thích. Cả hai lên xe và bắt đầu cuộc hành trình về nhà của Armin. Trên đường đi, họ dừng lại ở một cửa hàng, mua thuốc ho và rượu schnapps theo yêu cầu của Bernd.

Bernd nói, “Tôi cần lượng thuốc đủ để tôi ngủ mê man và ngăn cơn đau lại. Tôi muốn mọi chuyện trôi qua mà không phải chịu sự thống khổ nào.”

Armin đảm bảo với Bernd rằng mọi thứ sẽ xảy ra đúng như tính toán.

Bernd tiếp tục nói, “Tôi đã dọn dạch ổ cứng như lời anh nói và xin nghỉ một ngày. Không một ai biết tôi ở đây. Hi vọng không ai biết và tôi sẽ biến mất như chưa từng tồn tại trên đời.”

Armin đáp, “Bằng cách này, anh sẽ chết êm đẹp thôi. Chúng ta sẽ hoàn thành mục tiêu chung. Anh sẽ luôn bên cạnh tôi. Anh có thể trở thành một phần của tôi. Nhưng hãy nói cho tôi biết tại sao anh lại muốn làm vậy. Tôi muốn đảm bảo anh sẵn sàng trải qua tất cả những chuyện này.”

Đối với Armin, sự bằng lòng là điều quan trọng nhất. Chuyện này không chỉ đơn thuần là tìm một nạn nhân. Hắn đã có rất nhiều cơ hội để chế ngự những ứng viên tiềm năng khác nhau khi họ đến nhà hắn, nhưng hắn đã thả họ đi khi họ rút lại lời đồng ý trước đó. Đối với Armin, hành động ăn thịt người cốt để có một mối liên kết sâu sắc, vĩnh cữu với bất kỳ nạn nhân nào của hắn. Hắn sẽ mang theo bản chất của họ bên mình trong suốt phần đời còn lại. Với trách nhiệm như vậy, họ phải cực kỳ sẵn sàng.

Bernd trả lời, “Tôi muốn tự hủy hoại bản thân, biến mất khỏi hành tinh này.Tôi ghét bản thân. Tôi khinh thường tính dục của mình và chuyện lúc nào tôi cũng muốn quan hệ. Tôi chỉ là một cục thịt và đống xương vô dụng. Thế giới này không còn chỗ nào cho tôi.”

Không lâu sau, họ đến nhà Armin. Sự đơn độc của WuŠstefeld là thế giới tách biệt với những con phố nhộn nhịp của Berlin. Bernd nhận định đó là nơi hoàn hảo để chết. Khi đến nơi, y nhận xét về phong cách trang trí lạc hậu của ngôi nhà, nhưng Armin phản ứng tự vệ.

“Ừ, mẹ tôi thích phong cách này và sau khi bà chết, tôi không muốn thay đổi gì cả.”

Armin vào bếp và pha cà phê, trong khi Bernd ngồi ở bàn ăn. Hắn gần như không tin người đàn ông ngồi trước mặt mình sẵn sàng hi sinh bản thân để thỏa mãn ảo tưởng mà hắn đã che giấu trong suốt 30 năm qua. Với sự đồng ý của Bernd, hắn đặt một máy quay video trến giá đỡ ba chân để ghi hình lại toàn bộ cuộc gặp mặt.

Armin cất giọng, “Tôi muốn hỏi liệu anh có chắc chắn muốn tiếp tục chuyện này? Vẫn chưa muộn để thay đổi quyết định đâu.”

Bernd đáp, “Này, tôi đã hứa với anh và tôi cho phép anh giết tôi, nếu đó là điều anh cần. Nhớ lấy, tôi là Cator của anh, là xác thịt của anh. Bây giờ, uống cà phê đi kẻo nguội. Chúng ta còn một đêm dài phía trước.”

Bên dưới những cái móc thịt trong phòng giết mổ, hai người đàn ông làm tình với nhau trên một chiếc giường ọp ẹp bằng sắt. Căn phòng không có lỗ thông gió, nên không khí luôn ẩm thấp và hôi hám.

Khi cảm thấy đã đến lúc, Bernd yêu cầu Armin, cũng tương tự như yêu cầu với Immanuel và Victor. Armin vì không muốn làm Bernd thất vọng, nên hắn đã cố gắng hết sức để hoàn thành mong muốn của Bernd, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Armin rụt miệng lại. Hắn không thể làm chuyện đó.

Trò chơi kết thúc.

Bernd thở dài thường thượt. Mọi dấu hiệu hứng thú trong cơ thể y tan biến. Y hỏi, “Anh sẽ không làm chuyện đó, phải không?”

Armin gật đầu. Hắn nhìn thấy sự thất vọng tràn trề trên khuôn mặt của Bernd. Cả hai người bọn họ sắp đến cõi niết bàn, nhưng lại mắc kẹt ở chướng ngại cuối cùng. Bernd nói với Armin rằng hắn không đủ dũng mãnh để hoàn thành chuyện này. Armin cho rằng chuyện này có thể nếu Bernd ngất đi. Bernd uống hết một chai si rô ho, dù vậy y vẫn không ngất đi. Trái lại, y cảm thấy tỉnh táo hơn cả ngày hôm nay.

Bernd nói, “Làm ơn, đưa tôi quay lại ga xe lửa. Tôi muốn về Berlin.”

Armin đồng ý. Chuyến đi diễn ra trong bầu không khí im ắng và căng thẳng, bởi cả hai người đàn ông đều suy ngẫm về thất bại của họ. Khi đến ga Kassel, Armin đánh liều thuyết phục Bernd cho hắn thêm một cơ hội. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng và chỉ hai phút trước khi chuyến xe lửa của Bernd đến, họ quyết định thử lại thêm một lần nữa.

Họ vội vã quay về ngôi nhà của Armin vào đầu giờ tối. Chỉ trong vài giờ nữa, bạn trai của Bernd sẽ báo với cảnh sát Berlin rằng y đã mất tích, nhưng Bernd háo hức với ý nghĩ không bao lâu nữa, y sẽ không còn trên cõi đời này, nên không cần lo lắng về hậu quả.

Armin và Bernd quay trở lại căn phòng giết mổ sau khi Bernd uống một gói thuốc ngủ và nửa chai rượu. Y cảm thấy nhẹ nhõm khi cơn chóng mặt ập đến và cầu nguyện rằng y vẫn đủ tỉnh táo để chứng kiến cơ quan sinh dục của mình bị đứt rời.

Với máy quay ghi lại toàn bộ sự việc, cuối cùng Armin cũng thực hiện được lời hứa của hắn. Một lần nữa, hắn vẫn không thể dùng răng để hoàn thành chuyện này, nên hắn đến nhà bếp để lấy một con dao chặt thịt và thớt cắt bánh mì. Quay về căn phòng giết mổ, Armin dùng sức chặt xuống. Bernd không kháng cự một chút nào.

Mọi nỗi đau của Bernd chấm nhất khi hành động đó hoàn tất. Hai người đàn ông nhìn xuống “thành quả” nghiệp dư này, Armin trông miễn cưỡng, nhưng Bernd cảm giác được giải phóng tột độ. Y đã trải nghiệm một cảm giác cực kỳ hưng phấn mà y tìm kiếm trong suốt cuộc đời mình.

Vết thương của Bernd được quấn trong một đống băng gạc. Y ngồi xuống và bình tĩnh lại. Máu chảy ra, nhưng không hiểu vì sao y vẫn duy trì được sự tỉnh táo.

Bernd gợi ý hai người sẽ ăn phần cơ quan bị cắt rời đó. Armin đồng ý, hắn cố gắng chiên nó nhưng không thành công như mong muốn. Tuy nhiên, điều đó đối với Bernd không còn quan trngj, bởi cuối cùng y đã đạt được thứ y muốn. Không còn đường lui nữa rồi.

Bàn ăn mà hai người đàn ông từng dùng bữa bây giờ nằm lộn ngược dựa vào tường. Rất khó phân biệt phòng khách bắt đầu ở đâu và kết thúc ở đâu, bởi toàn bộ khu vực tầng dưới bị những kẻ phá hoại, những người thám hiểm và thiên tai tàn phá đến nỗi không thể nhận ra. Một đống tạp chí đồi trụy nằm bên cạnh. Ở góc phía xa, một chiếc dương cầm nằm đó như báo hiệu điềm chẳng lành.

Quay trở lại tầng trên, tôi đến xem một căn phòng mà có lẽ thu hút nhiều khách tham quan nhất khi họ đến địa điểm ám ảnh này - cuộc đời của Bernd Brandes kết thúc đầy đau khổ tại chính căn phòng này.

Toàn bộ phòng tắm nhỏ hẹp lát gạch màu xanh dương giờ đây chỉ là một khung cảnh gỉ sét. Chiếc bồn tắm đã ngả sang một màu nâu khiến người ta buồn nôn, với những mảng tường bóng tróc từ hai bên. Cửa sổ hình chữ nhật - chính là cửa sổ mà Bernd đã nhìn chằm chằm khi y chết - giờ chỉ còn một vài mảnh kính lởm chởm sót lại trên khung cửa.

Tình trạng mất máu của Bernd bắt đầu có chiều hướng xấu đi, nên Armin dìu Bernd lên tầng trên, đến phòng tắm. Hắn đỡ Bernd vào bồn và vặn vòi nước ấm. Nước trong bồn nhanh chóng chuyển thành màu đỏ thẫm. Bernd nhắm mắt lại và nằm trong trạng thái hạnh phúc không tên, giữa sung sướng và không còn hơi sức. Cả hai đều biết Bernd cách cái chết không còn xa và thậm chí vậy, khuôn mặt Bernd vẫn nở một nụ cười. Armin ngồi bên cạnh y, chờ đợi người đàn ông này lìa đời.

Bernd nói, “Tôi không muốn thân thể tôi còn sót lại trên còi đời này, tôi muốn bị tiêu hủy hoàn toàn.”

Trong vài giờ tiếp theo, Bernd hết mê man rồi tỉnh táo. Arminh đưa y đến phòng ngủ, hắn nghĩ nó gần phòng giết mổ hơn. Cứ mỗi 30 phút, hắn trở lại phòng để kiểm tra Bernd. Sau tám tiếng với mười sáu lần kiểm tra, Armin trở nên thất vọng vì thực tế là Bernd vẫn chưa chết. Đồng hồ điểm 3 giờ 30 phút sáng trước khi Bernd bất tỉnh lần cuối, nhưng ngực của y vẫn còn chuyển động lên xuống. Giết người chính là chuyện mà Armin sợ nhất.

Hắn không hề muốn giết người, hắn chỉ muốn cắt xẻo thịt người. Hắn cầu nguyện Bernd sẽ chết theo ý của y, nhưng 9 tiếng trôi qua mà y vẫn chưa chết. Armin đành phải tự mình xuống tay.

Hắn cắt cổ Bernd bằng một con dao chặt thịt sắc bén, kết liễu mạng sống của y.

Một luồng sức mạnh dữ dội tràn ngập trong cơ thể Armin, nhưng nó không tồn tại lâu. Hắn vật lộn với hàng loạt cảm xúc: tội lỗi, ghét bỏ bản thân, hối hận, kinh hoàng. Nhân danh thỏa mãn tình dục, hắn đã phạm tội giết người. Hắn là nô lệ cho những ham muốn của mình, không khác gì Jeffrey Dahmer hoặc Albert Fish.

Nhưng với thi thể của Bernd nằm bên cạnh, Armin không quan tâm đến hậu quả. Mọi chuyện đều xứng đáng.

Armin dành nguyên cả ngày hôm sau để chia nhỏ xác Bernd. Việc hắn dành tất cả những đêm dài để lướt các trang web về ăn thịt người và tìm hiểu cách cắt xẻo cơ thể con người sao cho hiệu quả cuối cùng đã trở nên hữu ích. Khi cắt xẻo cái xác xong xuôi, hắn bảo quản chúng trong tủ đông.

Sau đó, hắn xem đoạn băng quay lại khoảng thời gian của hắn với Bernd ở bên nhau để hồi tưởng lại những sự kiện của ngày hôm trước. Hắn cảm thấy rất phấn khích, không nói nên lời khi thấy mình tham gia vào công cuộc tàn sát này. Sau đó, hắn khẳng định rằng việc xem lại đoạn phim thậm chí còn thú vị hơn lúc thực hiện những hành động trong đó.

Nguồn thịt người của Armin hết dần trong vài tháng tới, vì hàng tuần hắn đều ăn những miếng thịt của Bernd. Hắn thậm chí còn bắt tay vào nghiền thịt để làm thịt viên.

Hắn không đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Armin cũng giống như những kẻ giết người nhằm thỏa mãn dục vọng, hắn bắt đầu có sở thích kì lạ, đó là đăng bài quảng cáo để tìm nạn nhân tiếp theo.

Cũng như trước đây, hắn trò chuyện và hẹn gặp những người thích tưởng tượng, nhưng hắn không tìm được ai tự nguyện như Bernd để thực hiện chuyện đó. Armin bắt đầu khoe khoang thành tích trên phòng chat trực tuyến và hắn cũng đăng bài quảng cáo trên đây. Hầu như tất cả những người đăng bài viết trên những trang web về ăn thịt người mà hắn thường xuyên lui tới chỉ là những người đóng kịch, nhưng Armin bây giờ lại là một kẻ ăn thịt người “hàng thật giá thật”. Hắn đăng những chiến tích của mình, nhưng nhiều thành viên trên diễn đàn không tin câu chuyện của hắn là có thật. Để chứng minh họ đã sai, Arminh phải đăng những bức hình thể hiện chiến tích. Đối với nhiều người có kiến thức rộng lớn về hoạt động bên trong máy tính và phương tiện truyền thông trực tuyến, họ cho rằng sự liều lĩnh của hắn nhằm chứng minh giá trị của mình đã vượt xa bất kì nỗi sợ hậu quả nào. Những bức hình được cắt ra từ đoạn phim video mà hắn đã quay. Trong đó, có bức hình cho thấy Armin đang cầm con dao bếp trong khi chặt cánh tay của Bernd thành từng khúc (bức hình này vẫn có thể tìm thấy trên mạng), một bức hình chụp bàn chân đứt lìa của Bernd và một bức hình toàn thân nhưng không đầu của Bernd. Hành động đăng tải công khai ba tấm hình là một bước đi táo bạo và liều lĩnh, đồng thời nó dẫn đến ngày tàn của Armin.

Vào ngày mùng 9 tháng Bảy năm 2001, Armin nhận được tin nhắn từ một sinh viên ở Áo. Người này nói rằng quảng quáo tìm kiếm một người để giết thịt của hắn đã lôi kéo anh chàng. Armin trả lời tin nhắn rất nhiệt tình.

Nhưng anh chàng sinh viên này không thật thà và cũng không phải là người thích tưởng tượng. Anh chàng này là sinh viên ngành y tìm kiếm trang web về ăn thịt người bởi sự tò mò bệnh hoạn (hiện tượng tâm lý “morbid curiosity33”). Anh ta bắt đầu lo ngại về tuyên bố của Armin rằng hắn đã giết và ăn thịt một con người. Vì vậy, anh ta cố gắng khiêu khích để hắn tiết lộ thêm nhiều chi tiết hơn. Ban đầu, anh ta nghĩ Armin đang nói đùa. Nhưng càng trao đổi nhiều tin nhắn, anh ta càng chắc chắn “Franky” thực sự đã làm đúng theo những gì hắn đã kể.

33 Theo genk.vn, hiện tượng tâm lý “Morbid curiosity” là một khía cạnh của sự tò mò, tập trung vào các đối tượng liên quan đến bạo lực, cái chết hoặc bất kì sự kiện nào có khả năng gây tổn hại đến thể chất hoặc tinh thần.

Ngay trước dịp Giáng sinh năm 2002, Arminn nghe tiếng gõ cửa nhà mình. Hắn mở cửa và thấy vài sĩ quan cảnh sát nhìn mình chằm chằm. Hắn biết là đời mình tiêu tùng rồi.

Trong máy tính của Armin, cảnh sát tìm thấy 3.842 bức ảnh, bao gồm những bức hình tra tấn, cắt xẻo và có nội dung khiêu dâm cực đoan.

Họ tìm thấy hàng đống băng video khiêu dâm, trong số đó có nhiều băng video mang bản chất là bạo dâm.

Những tin nhắn trao đổi qua thư điện tử với Bernd Brandes vẫn còn đó, cùng với những bài đăng trên nhiều trang web khác nhau về thái độ tôn sùng việc ăn thịt người.

Họ tìm thấy những cái móc treo thịt, bàn giết mổ, cái lồng và cái máng rút nước.

Trong tủ đông cỡ lớn của Armin, vẫn còn một số phần thi thể của Bernd được bọc trong nilon.

Nhưng thứ đáng nguyền rủa nhất là cuộn băng.

Cuối cùng, Armin gần như vỡ òa cảm xúc khi hắn có thể tiết lộ những chi tiết thân mật trong khoảng thời gian hắn ở cùng Bernd. Theo lời khuyên của luật sư bào chữa, Armin đã tiết lộ mọi chi tiết cho cơ quan thực thi pháp luật, từ những lá thư điện tử mà hắn trao đổi với Bernd, đến hình dạng những vật mà hắn sử dụng để treo Bernd và rút máu của y. Hắn nhấn mạnh rằng Bernd muốn chết và hắn chỉ đơn giản là thực hiện yêu cầu của y. Tội khiến người ta chết êm ái sẽ có bản án với thời hạn ngắn hơn nhiều so với tội giết người hoặc ngộ sát.

Tuy nhiên, lời mà hắn nói không thuyết phục được tòa án. Armin không chỉ được cho là sẵn sàng hầu tòa từ góc độ tâm lý, mà hắn còn bị phát hiện là đã hành động chỉ vì lợi ích của mình. Hắn không tỏ ra lo lắng về những hậu quả có thể xảy ra với những người thân cận của Bernd sau khi giết y.

Nhóm luật sư công tố nhanh chóng chỉ ra rằng Armin đâm con dao vào cổ Bernd, y vẫn còn sống và nếu Armin gọi xe cấp cứu, y có thể không chết.

Sau đó, hắn bị cáo buộc tội ngộ sát và nhận bản án tù 8 năm. Nhưng vào năm 2006, vụ án được lật lại và Armin bị buộc tội giết người với lý do tội ác của hắn mang bản chất là tình dục. Hắn đã bị kết án chung thân trong tù và vẫn còn ở đó cho đến ngày nay.

Khi tôi bước ra khỏi căn nhà kỳ quái này, món đồ cuối cùng tôi bắt gặp là chiếc tủ đông lớn. Ở trong đó, Armin giấu và trữ những phần thi thể của Bernd. Tôi biết được điều này là do một cánh cửa bị hỏng hướng ra sân trước, gần như chính nó đang cố gắng chạy khỏi ngôi nhà và tự mình tẩy sạch những nỗi kinh hoàng đã phải chịu đựng. Tôi tự hỏi bản thân một nơi bình dị như thế này đã gây ra chứng rối loạn tâm thần của Armin đến mức nào. Cuộc sống ở WuŠstefeld yên ắng và tĩnh lặng. Chỉ đến khi ra khỏi đó, tôi mới nhận ra âm thanh duy nhất mà mình nghe thấy trong 90 phút qua là tiếng bước chân của bản thân. Không có phương tiện giao thông qua lại, không có những người hàng xóm trò chuyện với nhau, ngay cả động vật hoang dã trên ngọn cây dường như cũng không tồn tại.

Tôi rời khỏi căn nhà của kẻ ăn thịt người, bởi tôi cảm thấy nó lộn xộn, hỗn loạn và hòa cùng bản chất bi kịch. Hiện tại, Armin Meiwes đang ở JVA Kassel I - một nhà tù cách đây chỉ 50km - và nhận thấy rõ sự cô độc vô tận khi bị giam giữ. Hắn gần như không biết câu chuyện quái dị của mình đã trở thành một yếu tố quan trọng và độc nhất trong biên niên sử về tội ác có thật.