← Quay lại trang sách

Chương hai ❖ I ❖

Nếu kể tỉ mỉ tất cả những tai họa giáng lên đầu tôi kể từ cái buổi sáng đáng ghi nhớ, khi tôi rời Ashworth đi tìm kiếm mẩu bánh mì muôn thuở thì cần nhiều thời gian, công sức và giấy bút quá. Tôi chỉ kể lại những nỗi bất hạnh đã đeo đuổi tôi, xác nhận cho cái số phận tuyệt vọng của tôi trên mặt hành tinh này. Hình như cả thế giới đã thỏa thuận với nhau chỉ đem lại tai ương cho mỗi một mình tôi. Tiền của cha cho đã biến đi trong tay tôi như tuyết tan trong lò. Những ước mơ cũng tan ra mây khói. Hết tai họa này đến tai họa khác liên tiếp giáng xuống tôi ngày càng nghiệt ngã hơn. Tôi có thể viết hẳn một chuyên khảo về cách thức làm ăn trong các văn phòng thuê mướn người, tôi đã quá quen thuộc với sự chờ đợi công ăn việc làm một cách vô vọng và chạy như điên như cuồng tới những nơi người ta chỉ. Thế nhưng khi tôi lao đến một cửa hàng nào đấy, nơi người ta cần một người điều khiển thang máy hoặc một phái viên thì lại gặp ngay ở đây hàng đống người như tôi hoặc nhận được câu trả lời: “Vừa mới nhận người”. Có lần tôi đã tưởng như mình gặp may. Viên quản lý của một công tước nào đó muốn thuê mười lăm thanh niên trẻ tuổi trong một ngày. Người ta đã thông cáo trên báo về việc này. Như sau này tôi được biết thì công việc phải làm là như sau: các thanh niên sẽ ăn mặc giả trang theo kiểu các hiệp sĩ của thế kỷ thứ mười bốn rồi đứng gác ở những chỗ nghỉ chân trên cầu thang chính trong thời gian tiến hành dạ hội và phải chào những khách khứa đã được mời đến dự. Chúng tôi bâu lại có đến gần một nghìn người. Cảnh chen lấn nhau diễn ra thật là khủng khiếp. Thoạt đầu người ta chọn ba trăm người. Tôi nhào vào đám đông và tuồn được vào trong sân của công tước, nhưng vẫn chỉ là người thứ ba trăm linh một. Viên quản lý bước ra cùng với một vài người nữa, họ đuổi bớt khoảng gần hai phần ba số người trong sân ra phố. Còn lại một trăm người có triển vọng gặp may, trong số đó có tôi. Chúng tôi xếp thành hai hàng như những người lính đứng duyệt binh. Người nào cũng cố làm ra vẻ hùng dũng, ưỡn ngực ra phía trước và hai tay duỗi thẳng theo đường chỉ quần. Lần thứ nhất viên quản lý đi qua một lượt, vừa đi vừa nhìn vào mặt chúng tôi và không nói gì. Sau đấy hắn đi lần thứ hai, ngắm nghía từng người một như để đánh giá họ và chốc chốc lại chọc nhẹ đầu ngón tay, nói:

- Được.

Hắn thờ ơ đi qua trước mặt tôi như đi qua một thùng rác ngoài phố vậy. Tôi nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng, nhẵn nhụi với cái mũi đỏ tía của hắn và suốt đời không bao giờ quên được.

Mười lăm người may mắn thì bước theo sau viên quản lý vào văn phòng, còn những người khác được mời cuốn xéo khỏi sân một cách rất lịch sự.

Tìm việc làm đưa vào những thông cáo trên báo không có kết quả, tôi bèn quyết định tìm đến tất cả các cửa hiệu, các văn phòng, những hiệu đổi tiền, những hiệu cắt tóc cửa hàng thịt, cửa hàng rau để xin việc. Cái bằng trung học mà tôi đưa ra chẳng gây cho các chủ hiệu một ấn tượng nào hết và họ đều từ chối tôi một cách lịch sự. Tuy nhiên ông chủ hiệu thuốc lá ở góc phố Bright trên quảng trường Pan-me-xtôn, một lão già sạch sẽ đeo kính và mặc gi-lê kiểu cổ, đã chú ý tới tôi khi tôi tự giới thiệu với lão và đưa cho lão xem mảnh bằng.

- Tôi rất vui mừng, anh bạn trẻ ạ, - lão nói và tò mò ngắm nghía hình đầu sư tử trên con dấu của trường trung học Dijan. - Này anh biết không, tôi không thích sư tử lắm. Tôi muốn nói rằng nó chẳng dữ tợn chút nào. Hả? Dijan à? Rất tốt...

Lão ta điếc, và tôi phải thét vào tai lão:

- Tôi cần việc làm!

Lão nhìn tôi vẻ sợ hãi:

- Việc làm hả? Họ anh là Pingle à?

- Phải. Tôi không thể tiếp tục học tập...

- Khoan... - Lão già gãi gãi sống mũi vẻ suy nghĩ. - Có lẽ tôi đã đọc thấy tên anh ở đâu rồi... Có phải chính là anh không?

- Xin lỗi ông, tôi không hiểu...

Cặp mắt nhỏ của lão già đầy vẻ tò mò.

- Chà chà... Anh chính là Pingle, người dã được lord Pucklington giúp đỡ...

- Đúng thế! - tôi thét lên và hy vọng lão già sẽ đưa ngay tôi vào làm việc bên cạnh lão trong cửa hiệu buôn thuốc lá “Sư tử phương tây” và các loại thuốc lá khác.

Nhưng bỗng nhiên lão già dậm chân bành bạch.

- Thôi tôi xin đủ! Anh biết không, tôi là người bảo thủ và tôi không thể cho phép những kẻ khác kiểu như... Chà chà, anh bạn trẻ ơi, anh phải xấu hổ chứ...

Tôi đi lang thang nhịn đói ba ngày trên các bến cảng. Ông thuyền trưởng tàu buôn “Cá bơn” bắt gặp tôi ở bên bến, ông là bạn của bác tôi ở hiệu ăn “Hổ Vương” ông nhận ra tôi. Nghe tôi nói về cái bằng trung học, ông chỉ chẩu môi huýt một tiếng sáo dài kiểu thủy thủ.

- Món hàng ấy của cháu người ta không xơi được... Cháu ơi, hãy ngó mà xem thiên hạ. Cứ để phong ba bão táp làm cho cháu dày dạn lên đã. Đó là điều mà một con người đã lênh đênh bốn biển trong hai mươi ba năm trời như bác đây muốn nói với cháu. Pingle ạ, bác của cháu là một người tốt, vì ông ấy bác sẵn sàng giúp cháu. Cháu nghe bác, hãy lên tàu mà làm thuê rồi muốn đi đâu tùy thích, không được nề hà bất cứ việc gì. Chỉ bện nên thừng, hiểu chưa? Bác sẽ nói cháu là người đồng hương và xin cho cháu lên tàu chở than làm thợ và cháu không phải trả tiền cho bác, được chứ?

- Tuân lệnh, - tôi trả lời theo kiểu những thủy thủ ở Ashworth vẫn nói.

Và thế là những chuyện chu du của tôi bắt đầu.

Chiếc tàu chở than màu xám xịt, phình to ở phía bụng, ướt sũng dầu lửa và phủ đầy một lớp bụi nhầy nhụa, hôi thối từ đỉnh các cột buồm cho tới lòng tàu. Là tàu biển mà nó lại mang một cái tên đến kỳ lạ “Mèo xanh”. Bởi vì ngay trong ao nhỏ mèo cũng có bơi bao giờ đâu, cho nên rõ ràng là chiếc tàu chở than này thường thường chòng chành ngay cả khi trời im biển lặng. Hầu hết những người làm việc trên tàu chở than này đều là người Trung-quốc vì những công việc phải làm trên chiếc tàu gớm ghiếc ấy bẩn thỉu vô cùng. Có lẽ ông thuyền trưởng tàu buôn muốn thử tôi cho nên ông đã giới thiệu tôi với người thuyền trưởng tàu “Mèo xanh”. Ông thuyền trưởng John Graves không phải là người lắm lời. Ông nói:

- Tôi nhận. Cho làm việc bên những nồi hơi. Phải vâng lời. Phạm lỗi sẽ bị trừng phạt.

Và thế là tôi được xếp vào đội giúp thợ đốt lò cùng với nửa tá người Trung-quốc. Tôi đã làm công việc ấy một cách thích thú. Tôi thấy hình như là tôi đang hành động để trêu ngươi mọi người.

Tôi đã kiệt hết sức lực vì phải nằm trong cái bụng của một con quái vật bẩn thỉu như thế để đi về phương tây. Thoạt đầu những người cùng làm việc có vẻ nghi ngờ nhạo báng tôi. Nhưng chỉ ngay sau khi bụi than đen phủ một lớp dày lên tất cả mọi khuôn mặt của chúng tôi thì mối quan hệ giữa tôi với họ đã dịu đi. Trong lúc làm việc tôi đã học hiểu được một vài câu tiếng Trung-quốc, và tôi lấy làm thích thú trò chuyện với bác Sa răng trắng nhởn và với đại lực sĩ Ta Shi vóc người thấp lùn. Dù sao tôi cũng đã nói chuyện với mọi người bằng thứ tiếng mà người ta không dạy tôi ở trung học.

Khi bước chân lên bờ biển của Tân thế giới, người tôi sút mất chín cân, bẩn thỉu như một con quỷ, nhưng có tiền trong túi. Đã có thể bắt đầu bước đường công danh trên bộ được rồi. Ý nghĩ về một chuyến đi biển mới làm cho người tôi run lên bần bật.

Những ngôi nhà chọc trời khiến tôi nhớ tới những tảng đá ở Ashworth, còn những đường phố thì giống như những khe núi. Tôi đã từng làm phu khuân vác, dán quảng cáo cho các rạp hát, bán báo và bán dây giầy. Đĩa cháo yến mạch nhỏ với một mẩu bánh mì đã bắt đầu nằm trong thực đơn hàng ngày của tôi. Và cuối cùng tôi gặp may...

❖ II ❖

Tôi đã đến Bell Harbor một cách tình cờ. Con đường sắt từ thành phố tới đó, đặt trên những thanh tà vẹt bằng bê-tông nằm ngang với mặt nước, làm tôi cảm thấy như con tàu đang lao đi trên những ngọn sóng qua vịnh. Bell Harbor là một nơi nghỉ mát gần thành phố, nằm trên bờ đại đương. Những ngôi nhà có màu sắc vui tươi, gần như cùng một kiểu, chạy dài thành những tuyến thẳng, nhà nào cũng có gác sân, những rèm cửa kẻ sọc và những mảnh vườn hoa ở trước cửa. Ở đây không có nhiều cây cối nhưng thay vào đó người ta đã trồng những ô cỏ đẹp đẽ, xanh rì như được quét một lớp sơn, và trong những bụi cây có hoa. Một con đường rải nhựa chạy dọc theo bờ biển. Khoảng giữa con đường và biển là một bãi tắm rộng toàn cát. Bell Harbor được coi là nơi tắm biển có tiếng.

Một cái cầu nhảy lớn đã làm tôi phải chú ý.

Tôi hỏi một người lịch lãm đang chán nản nằm lăn trên cát và hút tẩu thuốc, anh ta trả lời làu bàu:

- A, anh hỏi về cái tháp Babylon* này à? Người ta dựng nó lên cho Black Snake... Sao? Anh không biết Black Snake là ai à? - Con người lịch lãm ấy tươi tỉnh hẳn lên và nằm úp bụng xuống cát nóng. - Hừm, tôi đoán anh không phải dân ở đây. Thôi được tôi nói để anh biết rằng Black Snake của chúng tôi là một quán quân vĩ đại nhất trên thế giới về các kiểu nhảy tạo hình. Ngày kia ở đây sẽ tổ chức các cuộc thi nhào lộn với sự tham gia của anh ta. Hàng trăm nghìn khán giả sẽ tập trung về đây để chiêm ngưỡng cái anh chàng táo gan ấy.

- Tuyệt, - tôi nói rồi ngồi xổm xuống bên.

- Nào, hãy trả đây mười cent*, không thì đi đi, - bỗng dưng anh ta đề nghị.

- Trả tiền gì chứ? - tôi ngạc nhiên.

- Tôi đã chiếm cho mình một khoảng rộng ba mươi foot* vuông, anh thấy không? - anh ta nói và xoay lưng trở xuống, nằm dạng hai chân hai tay ra như thể anh ta đã thực sự chiếm một chỗ trên bãi cát - Kể từ chiều này khán giả sẽ tập trung ở đây để nhìn Snake cho rõ. Mà từ đây nhìn ra thì cho dù người chỉ có một mắt cũng thấy được hết sức rõ ràng cái trò đùa với gân cốt của nhà vô địch. Do đó tôi cho rằng, trị giá một phút trong chỗ của tôi là mười cent. Đến tối giá sẽ lại tăng lên nữa. Nếu anh chiếm một chỗ nhỏ ở phía ấy và ngồi cho đến khi mặt trời lặn thì anh sẽ vớ được món lãi năm mươi phần trăm.

Rõ ràng cái thằng cha to béo có cặp mắt láu lỉnh này đã giễu cợt tôi. Tôi im lặng nghĩ cách trả thù. Cái cầu nhảy quả là cao hết sức. Ở Dijan, nơi tôi được coi là một trong những tay bơi lội cừ khôi, người ta không dựng những cầu nhảy cao như thế.

- Dù sao tôi vẫn cho rằng Snake của anh không thể nào cùng một lúc làm ba vòng xoay tròn và một vòng lộn khi nhảy xuống nước được, - tôi nói và chốc lại đưa mắt nhìn hắn ta rồi mỉm cười

- Như vậy thì từ ngày khai thiên lập địa đến nay cũng chưa ai làm được, họa là có quỷ sứ làm được một lần khi hắn ngã lộn nhào từ trên trời xuống địa ngục. Thôi này ông ngố ơi, ông đừng có nói tới những chuyện vượt quá sức hiểu biết của ông...

- Còn ông thì tốt hơn là hãy đưa ngay mười cent ra đây. Tôi sẽ cho ông xem cái trò vặt ấy và ông có thể báo cho công chúng biết để ngày kia họ khỏi lo đến đây làm gì.

Tôi cũng nhạo lại hắn ta.

- Tao sẽ trả một dollar nếu mày làm được như vậy, - hắn nói vẻ tức tối. - Này thằng đểu, mày cười hả, tao phải nện cho mày một trận nên thân để mày bỏ cái thói cười cợt nhạo báng ấy đi mới được.

Hắn vùng đậy và bộ mặt hẳn trông thật đểu cáng.

- Nhảy đi, thằng ngố, - hắn rít lên và qua dáng điệu ngật ngưỡng của hắn, tôi hiểu ngay rằng sáng nay hắn đã nốc whiskey rồi. Hắn túm tẩy cổ áo tôi; - Tao muốn xem mày nhảy xoay ba vòng như thế nào. Mẹ kiếp, chính Snake cũng chỉ làm được có hai vòng thôi!

Con người yêu chuộng thể thao kỳ quặc ấy lôi tôi xềnh xệch tới bên chân cầu. Tôi giằng ra và nắm tay lại định tống cho hắn một quả.

- Này thằng hợm, bành mắt to ra mà nhìn và để sẵn tiền ra đi. Tao sẽ đập chết con rắn đen* của mày cho mà xem.

Nhưng hắn lại túm tay tôi.

- Leo lên? Mày phải nhảy, không thì tao nuốt sống mày!

Hắn đẩy tôi. Để khỏi ngã, tôi nắm lấy bậc lên đầu tiên của cầu. Từ đấy có thể trèo lên trên bằng những bậc thang hẹp. Lúc leo lên những bậc thang ấy tôi chỉ còn thấy lòng mình tràn ngập những cảm giác thường thấy của một vận động viên khi sắp biểu diễn. Tôi nổi tiếng ở Dijan chính là vì đã biết tạo ta rất cả những động tác phối hợp phức tạp nhất khi nhảy từ trên cầu xuống nước. Còn bây giờ tôi lại phải nghĩ cách nhảy tạo hình để được cuộc một dollar. Bởi vì trong túi tôi không còn lấy một cent nào.

Cầu dựng rất đẹp và tốt, trên cùng là một ô vuông nhỏ không có lan can. Từ ô vuông ấy chìa ra về phía biển một tấm gỗ dài có thể nhún lên nhún xuống như lò-xo.

Tôi cởi quần áo rồi vươn thẳng người lên nhìn. Trước mắt tôi là khoảng không - bầu trời không một gợn mây và mặt biển thì bao la vô tận.

Tôi nghĩ: có lẽ ở phía bên kia đại dương, trên bờ biển Ashworth, lúc này Edith cũng đang đứng nhìn về phía tôi...

Hai chiếc xuống nhỏ đang chạy ở phía dưới. Có lẽ người ta đã nhìn thấy tôi, bởi vì những người tắm biển ở hai phía đều đang bơi về hướng cầu. Người xem đã nhanh chóng tập trung lại ở trên bờ.

Một làn gió mát thổi qua làm tôi thấy dễ chịu. Tôi bước trên tấm gỗ. Nó kêu cót két dưới chân tôi và từ từ nhún xuống. Chưa bao giờ tôi thấy sợ khoảng không và tôi có thể đi lại bình thường trên những mép bờ vực thẳm mà không chóng mặt. Sức mạnh của thói quen là như vậy. Dừng lại cách đầu cầu một bước, tôi ngó nhìn xuống dưới.

Từ trên cao tôi nhìn rõ mọi vật đến nỗi có thể phân biệt được cả những ánh vẩy cá dưới làn nước trong xanh nhờ những tia nắng mặt trời chiếu xuống. Bỗng tôi thấy một người đang bơi ở phía dưới. Ông ta giơ tay chới với rồi biến khỏi mặt nước. Tôi nhìn rõ ông ta đang chìm nhanh xuống đáy. Một người đang chết đuối. Cần phải cứu ngay. Tôi lấy hết sức đạp mạnh chân và chỉ trong chớp mắt thanh ván cầu đã bật tôi vọt lên cao. Lúc rơi xuống tôi đã xoay những vòng quanh trục của mình và đồng thời lộn một vòng dài. Cuối cùng tôi cố gắng duỗi thẳng tay khi linh cảm thấy mình sắp lao xuống mặt nước biển.

Lúc mở mắt ra ở dưới nước tôi lập tức nhìn thấy hình đáng lờ mờ của người chết đuối. Tôi tóm lấy ông ta rồi ngoi lên trên. Sau đấy có người nào đó túm lấy tóc tôi rất lâu...

Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên bờ, giữa một đám đông. Sau khi uống một ngụm rượu whiskey đựng trong cái ve nhỏ mà người ta đưa lại cho tôi, tôi mới hoàn toàn trở lại bình thường.

Một người dáng điệu tháo vát mặc quần bơi có vằn hỏi tôi:

- Tên anh là gì? Nhảy khiếp thật! Người được anh cứu người ta đã chở xuồng đưa về thành phố rồi. Anh nhảy chuyên nghiệp hay nghiệp dư thế?

Ngay lúc ấy một người thấp nhưng to béo rẽ đám đông lao tới, ông ta nói gần như thét lên:

- Anh ta đâu rồi, cho tôi xem anh ta.

Mọi người kính cẩn lùi lại nhường chỗ cho con người to béo ấy. Ông ta dừng lại trước mặt tôi, dang tay ra rồi vỗ nhẹ bàn tay mũm mĩm vào vai tôi:

- Vì anh người ta sẽ cược một trăm ăn một. OK...

Người mặc quần bơi có vẫn cứ loanh quanh bên tôi.

- Tôi xin phỏng vấn ngắn thôi. Để viết cho tạp chí thể thao. Anh đã học nhảy cầu ở đâu?

Nhưng người to béo đã làm nhà viết phóng sự phải lủi mất vì vẻ quan trọng của ông ta:

- Thưa các ngài, các ngài phải để cho nhà quán quân trẻ tuổi mặc quần áo vào đã chứ. Ê, lấy được quần áo về chưa?

Hai đứa trẻ da đen đem quần áo lại cho tôi, hóa ra chúng đã leo lên cầu từ lúc nãy. Tôi mặc quần áo. Bọn trẻ mò mẫm tìm đồng tiền người ta quăng cho chúng trên bãi cát

Người to béo nhìn tôi.

- Anh thuộc về tôi rồi!

- Xin lỗi ông, tôi không hiểu... - vừa nói tôi vừa để ý tìm chiếc mũ kepi rách.

- Mà hiểu để làm gì? Anh là của tôi... Ta đi thôi.

Ông ta có cái lối nói chuyện thật kỳ quặc. Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi bước theo sau ông ta trên bãi biển, cả đám đông cũng ùa theo. Ở Tân thế giới người lớn còn tò mò hơn cả trẻ con ở Ashworth của chúng tôi. Chẳng thèm để ý gì tới những người vây quanh.

Ông ta nói với tôi một cách dịu đàng nhưng kiên quyết:

- Tôi không nhường anh cho ai cả. Bước công danh huy hoàng đang chờ đợi anh. Anh sẽ tắm trong vàng. Lộn những bốn vòng... Khiếp thật! Cứ gọi là sợ mất vía.

Một chiếc xe hơi choáng lộn đỗ trên con đường cạnh bờ biển. Người tài xế kính cẩn mở cửa xe.

- Xin mời, - ông ta nói nhã nhặn và nhường tôi lên xe trước.

Ngồi vào một chỗ trên chiếc xe hơi thì có gì là mạo hiểm. Vả lại tôi còn biết đi đâu nữa. Khi chiếc xe đã rời khỏi bãi tắm và tiếng hoan hô của những người đi theo đã lắng dần ở phía xa, tôi mới nhớ ra rằng thằng cha có cặp mắt láu lỉnh vẫn chưa trả cho tôi một dollar vì thua cuộc. Chưa bao giờ tôi thấy tức giận đến như thế.

- Hừ, tao cũng lấy lại đồng dollar ấy, - tôi vừa lẩm bẩm vừa mải mê suy nghĩ.

Người to béo cười:

- Cuối cùng thì tôi đã nghe thấy những lời nói chân chính của anh. Không thể không đòi nợ, dù chỉ là một dollar. Ngay sau khi ký hợp đồng anh sẽ có hàng nghìn dollar.

Tôi ngoảnh về phía ông ta:

- Ông đã đưa tôi vào những giấc mộng vàng. Ông là ai? Người hay quỷ?

Ông ta càng cười to hơn.

- Không, tôi là một anh hề. Ai cũng biết tên tuổi tôi. Tôi là Clips.

❖ III ❖

Clips, người phát minh nổi tiếng những tiết mục xiếc làm vỡ đầu người như bỡn và là một nghệ sĩ hề có tài năng nhất, đã đề nghị tôi làm việc với ông ta trong rạp xiếc “Colosseum”. Ở hiệu ăn nhỏ “Chú chuột nhắt vui tính”, nơi chúng tôi vừa đến, Clips đã đãi tôi một bữa điểm tâm xoàng và bây giờ thì ông ta đang bận bịu pha chế một thứ nước uống gì đấy mà thành phần rất rắc rối. Những người hầu bàn mang lại trước mặt ông một vài chai, và ông khéo léo rót ở mỗi chai ra một cốc nhỏ rồi hòa tất cả vào một cốc lớn, lấy một thìa dài bằng bạc khuấy lên, và thế là vừa uống cái chất hỗn hợp không thể nào chịu được ấy, ông ta vừa nhấm nháp những chiếc bánh mỳ tròn dẹt cứng công cốc.

Tôi vốn hay phòng xa nên tránh không dùng cái món tráng miệng này và chú ý nghe xem ông ta nói gì. Tôi băn khoăn không hiểu vì sao cái con người hay bốc phét và nghiện rượu ra mặt ấy lại hảo tâm chý ý đến tôi. Ông ta phẩy tay khi tôi vừa đề cập tới trường trung học và cái bằng tốt nghiệp.

- Thế giới đã mệt mỏi vì ngạc nhiên với những lời lẽ ấy lắm rồi. Ngay đến tên anh tôi cũng không cần hỏi? Tôi không cần đến cái khoa tâm lý của anh. Tôi chỉ thấy có một điều: vũ đài lớn tới những bắp thịt của anh.

Uống xong cốc thứ hai, ông ta liền khôn khéo chuyển sang giọng thân mật.

- Chú sẽ trở thành một nghệ sĩ có một không hai, - Clips phỉnh tôi một cách trắng trợn. - Anh bạn ạ, cần phải làm giàu. Chỉ một tháng nữa thôi, tôi với chú cứ gọi là lấy xẻng mà xúc vàng, nếu không đúng như thế thì tôi sẽ không còn là Clips nữa...

Sau những lời giáo đầu ấy Clips đã bộc lộ cho tôi thấy rõ ý đồ của ông ta. Đã từ lâu ông ta nghĩ ra một tiết mục chết người cho chương trình biểu diễn lấy tên giật gân là “Người nhẹ hơn không khí”, nhưng ông không tài nào tìm được người đóng vai chủ yếu cho tiết mục này.

- Chẳng lẽ ngay cả Black Snake cũng từ chối không giúp đỡ ông sao? - tôi hỏi Clips.

Chỉ chút nữa thì ông ta bị nghẹn vì cái hớp rượu mạnh hỗn hợp ấy.

- Ai?

- Người nhảy tạo hình nổi tiếng mà... vì anh ta mà người ta đã dựng lên cái cầu tôi vừa nhảy.

- Chú bạn của tôi ơi, chú nhầm rồi, - Clips trả lời. - Chúng tôi chẳng có vận động viên nào mang họ rắn như vậy. Còn cái cầu ấy là do hội thể thao Bell Harbor dựng lên. Nhưng thôi, đừng có ngắt lời tôi vì chuyện không đâu về cái ông Snake vớ vẩn nào đấy.

- Xin lỗi ông, - tôi nói lẩm bẩm, trong lòng vẫn tha thiết mong gặp lại cái thằng cha có cặp mắt láu lỉnh để thanh toán với hắn cho xong. Hơn nữa hắn mà chưa trả cho tôi món nợ vì thua cuộc thì hắn còn cười nhạo tôi.

Theo tôi hiểu thì nội dung tiết mục của Clips là biểu diễn nhảy tạo hình qua vũ đài của rạp xiếc “Colosseum”. Nhưng chỉ mãi tới hôm sau, khi tôi trông thấy tận mắt chiếc máy thể thao ở chỗ ông giám đốc rạp xiếc thì tôi mới hiểu rõ mọi chi tiết dự tính cho tiết mục. Cái máy ấy đã làm tôi phải ngạc nhiên, và tôi đã đồng ý sắm vai “Người nhẹ hơn không khí”.

Tuy nhiên, tôi đồng ý sắm vai đâu phải chỉ vì thần phục cái máy có kỹ thuật hoàn thiện của Clips, mà chủ yếu vì câu nói của anh hề nói ra khi chúng tôi ngồi nói chuyện cụ thể hơn với nhau ở trong một hiệu ăn nhỏ trên phố số 17:

- Ai mà chẳng muốn ăn bánh mì với bơ chứ không phải bánh thì chay.

Với sự thông cảm chung của cả đoàn xiếc và dưới sự chỉ đạo của Clips, trong ba tuần liền tôi đã diễn tập cái tiết mục thần tình do anh hề, một nhà phát minh, sáng tác ra. Người ta đã cho tôi ăn uống không chê vào đâu được. Mặc dù luyện tập rất ráo riết, nhưng trong thời gian đó tôi vẫn được nghỉ ngơi và sức khỏe đã bình phục lại. Sau khi đã quyết định phó mặc mọi việc cho số phận, tôi hầu như không nghĩ ngợi tới buổi biểu diễn sắp tới.

Cuối cùng thì cái ngày biểu diễn lần đầu ấy đã đến. Ở sau sân khấu người ta mặc cho tôi bộ quần áo vàng viền giải kim tuyến óng ánh, rồi sau đó tôi được đưa ra vũ đài trong tiếng nhạc bài “Hành khúc của các đấu sĩ”. Clips vừa pha trò cười vừa giới thiệu tiết mục biểu diễn một cách rất tài nghệ khiến những người ngồi trên gác cười ầm lên.

Tôi cúi chào khán giả rất lễ độ, Clips đặt tôi vào trong cái nôi đã được trang trí rất đẹp rồi thì thầm:

- Chú Samuel này, phải hết sức bình tĩnh nhé. Đừng để ý gì đến cái bọn người tò mò ấy. Hãy tưởng tượng rằng đây là buổi diễn thử thường lệ.

Nhạc đã chuyển sang một điệu valse buồn bã “Ngủ đi nhé mèo con của mẹ...”. Nằm trong nôi, tôi cố giữ thái độ thờ ơ lãnh đạm. Nhưng những ý nghĩ đen tối như vẫn cố tình len lỏi vào trong óc tôi. Không hiểu sao tôi lại nghĩ rằng cần phải viết thư cho Edith nếu... nếu như hôm nay mọi việc đều tốt đẹp. Chà, nếu lần này mà thoát chết nhỉ... Sao mình lại gắn bó với cái lão Clips ấy. Bỗng nhiên tôi muốn nhảy ra khỏi nôi rồi bỏ trốn. Nhưng muộn mất rồi.

Lúc bây giờ Clips cứ đi quanh quẩn bên nôi, hai chân ông ta cứng nhắc trông đến buồn cười, tưởng như chúng không có khớp vậy. Ông đánh đàn banjo hòa cùng dàn nhạc và rên rỉ hát bằng giọng mũi:

Ngủ đi nhé mèo con của mẹ,

và mỉm cười vui sướng trong mơ

Độ ngày mai ánh dương vừa hé,

Tỉnh giấc nồng...

Âm nhạc ngừng lại ở một hợp âm minor trầm mặc. Những nhạc công chơi vĩ cầm đều hạ archet xuống và tháo bộ phận làm giảm âm thanh khỏi dây đàn. Những nhạc công thổi kèn được dịp nghỉ lấy hơi. Còn những người sử dụng trống và những kiềng đồng thì đánh rung lên ầm ầm khiến cả rạp “Colosseum” chết lặng đi. Clips nheo mắt nhìn tôi rồi nhướn cao hàng lông mày đã được tô vẽ thêm ở bên trái có ý bảo: “Thận trọng và chú ý”.

Nếu tưởng tượng rằng cái nôi mà tôi nằm ở trong thực tế chỉ như một cái thìa lớn gắn trên một máy phóng mạnh thì độc giả sẽ dễ dàng hiểu được những điều còn lại.

Tôi hít thở một hơi dài và tiếp nhận cái nhìn của Clips như muốn nói: “Đã sẵn sàng”.

Clips quẳng đàn banjo đi và bắn một phát súng lục chỉ thiên làm hiệu lệnh cho những người phụ trách máy phóng ở phía sau sân khấu. Tiếng nhạc vang lên khủng khiếp, bốn bức tường như muốn đổ sụp. Lò-xo của máy phóng bật mạnh và thế là tôi bay vút lên tận đỉnh mái vòm của rạp xiếc. Có lẽ các cô yếu thần kinh đã rú lên ghê sợ nhưng tôi chẳng nghe thấy gì hết.

Tôi đã rơi xuống dưới theo một quỹ đạo dựng đứng.

Sức mạnh lò-xo của máy phóng đã được tính cho phù hợp với trọng lượng cơ thể tôi cùng quần áo, nó sẽ đặt tôi rơi hết sức chính xác vào một chỗ đã định của vũ đài. Ở chỗ ấy người ta đặt một cái thùng to làm bằng nhựa trong suốt chứa đầy một dung dịch mà với độ đậm đặc xác định. Khi bay lộn đầu xuống phía dưới, nhất định tôi phải rơi vào thùng này. Khi đầu đã chạm vào mặt trên của dung dịch thì tôi phải lộn thật nhanh để sao cho như đang ngồi trong thùng, Trò này mang tính quỷ thuật là ở chỗ vòng lộn tích cực của tôi trong môi trường lỏng sẽ triệt tiêu toàn bộ lực rơi.

Trong những buổi diễn thử tôi đều thực hiện được tất cả những việc ấy một cách hoàn hảo. Và bây giờ tôi đã biểu diễn cái tiết mục gẫy đầu như bỡn ấy trước mắt khán giả. Môi tôi chát đắng vì nước muối Clips đưa tay ra, tôi cầm tay ông ta rồi nhảy ra khỏi thùng xuống chỗ lót cát.

Những đèn chiếu lớn đủ màu sắc đều hướng cả về phía tôi. Người xem khoái chí gào thét ầm ĩ làm át cả điệu nhạc đắc thắng của dàn nhạc.

- Cúi chào đi chứ, đồ quỷ! - bóp mạnh tay tôi, Clips nói rít lên.

Nhưng tôi thỉ chỉ muốn độn thổ.

Trong phòng thay quần áo người ta choàng lên người tôi một chiếc khăn bông lớn rồi người phụ trách xoa tẩm bắt đầu nắn bóp cái cơ thể đã mệt mỏi vì thần kinh căng thẳng của tôi.

- Ai cũng phục lăn ra! - ông giám đốc vừa chạy xộc vào buồng thay quần áo vừa nói. - Ngày mai báo chí sẽ đăng những bài giật gân phải biết! OK! Có biết chuyện gì xảy ra trong rạp không! Ba mươi sáu người bị bệnh. Bảy trăm người bị khản đặc giọng lại vì hò hét tên anh! Ký hợp đồng với anh đây! Cứ một cú nhảy trả một nghìn! Làm một chuyến đi vòng quanh thế giới...

- Xin ông hãy để cho thằng bé tỉnh lại đã, - Clips van xin ông giám đốc và nhìn tôi đầy vẻ khâm phục.

“Bọn người này sẽ hủy hoại đời ta, - tôi nghĩ vậy, trong lòng tái tê chua xót và toàn thân run lên vì tức giận. - Sớm muộn gì rồi tôi cũng gẫy cổ. Thật ra lần nào người ta cũng kiểm tra lại lò-so và phóng thử cái túi có đựng vật ngang với trọng lượng của tôi, nhưng... nhỡ ra... thế thì tôi sẽ không còn trở về được Ashworth để nhìn thấy Edith nữa...”

Nỗi sợ hãi vô ý thức vừa mới trùm lên tôi ở vũ đài nay đã hoàn toàn xâm chiếm tâm hồn tôi. Chuội khỏi tay cái bọn người ích kỷ hại nhân này đâu phải chuyện dễ, nhưng may thay tôi bỗng nhớ đến cái anh chàng đã đánh cược với tôi và những kiểu cách nói chuyện của hẳn rồi tôi thốt lên.

- Cứ kiên trì chút nữa! Vì tôi mà rồi ông sẽ vớ được món lời một trăm phần trăm kia. Ông trả tiền cho lần nhảy hôm nay đi. Không, không phải séc mà bằng tiền.

Ông giám đốc ném tiền lên chiếc bàn con.

Tôi cũng chẳng thèm nhìn đến tiền.

- Còn bây giờ xin ông hãy để tôi yên, - tôi yêu cầu bằng một giọng mệt mỏi.

Những nhà viết phóng sự và các phóng viên nhiếp ảnh đẩy cửa ùa vào. Clips và ông giám đốc xua tay:

- Thưa các ngài, nhà vô địch không thể tiếp các ngài được.

Trong phòng không còn ai. Tôi mặc nhanh quần áo, khóa trái cửa lại, đút tiền vào túi rồi nhìn ra qua cửa sổ. Ống dẫn nước chạy thẳng xuống phía dưới ở ngay bên cạnh, có thể giơ tay với tới được.

Tôi viết thật to vào mặt sau tờ quảng cáo bằng bút hóa trang: “Ông Clips thân mến! Tôi không muốn liều mạng nữa đâu”. Tôi gắn tờ biểu ngữ ấy vào chiếc gương trên bàn rồi thận trọng mở cửa sổ. Phúc đức cho tôi, sân ở phía dưới không có người.

Lòng cảm thấy vui sướng vì được tự đo, tôi trèo qua bệ cửa sổ rồi bám chặt vào ống dẫn nước.