Turk
Máy ghi hình đang quay khi tất cả bỗng nhiên loạn lên như vỡ chợ. Một phút trước, Brit và Francis còn đứng cạnh tôi, lắng nghe tôi nói với một nhân vật nổi tiếng của một đài truyền thanh cánh hữu rằng chúng tôi chỉ mới bắt đầu chiến đấu, và phút sau, nó đã trở thành lời tuyên chiến thật sự. Một người phụ nữ da đen tiến về phía Brit và chạm lên tay cô ấy. Hiển nhiên, Brit rụt lại, và rồi người đàn bà kia tung ra một lời nói dối trắng trợn: Brittany Bauer, cô công chúa của phong trào Quyền lực Trắng, thực ra mang trong mình nửa dòng máu da đen.
Tôi trông vào Francis, như cách tôi vẫn trông vào ông qua từng ấy năm nay. Ông đã dạy tôi tất cả những gì tôi biết về lòng căm ghét; tôi sẽ ra trận sát cánh bên ông; và sự thực là tôi đã làm vậy. Tôi lùi lại, chờ Francis xổ ra bài hùng biện nổi tiếng của ông, vạch mặt con mụ khốn kiếp đó là một kẻ cơ hội muốn tranh thủ mười lăm phút nổi tiếng - chỉ có điều là ông không làm thế.
Ông gọi tên mẹ của Brittany.
Tôi không biết nhiều về bà Adele, vì chính Brit cũng chẳng biết. Chỉ có tên bà, sự thật rằng bà đã phản bội Francis với một thằng khốn da đen và ông tức giận đến nỗi đã ra cho bà một tối hậu thư: để lại cho ông đứa con và biến mất khỏi cuộc đời họ mãi mãi, hoặc chết đi trong giấc ngủ. Khôn ngoan, bà đã lựa phương án đầu tiên, và đó là tất cả những gì Brit cần biết về mẹ của cô ấy.
Thế nhưng tôi nhìn vào mái tóc dài đen nhánh của Brit.
Chúng ta thấy cái người ta bảo cho mình thấy.
Vợ tôi bàng hoàng cả người, mắt cũng hướng về Francis. “Bố ơi?”
Đột nhiên tôi không thở nổi. Tôi không biết vợ mình là ai. Tôi không biết tôi là ai nữa. Bao nhiên năm nay, tôi dễ dàng nói rằng mình sẽ đâm chết một đứa da đen trước khi phải ngồi vào bàn dùng cà phê với nó, vậy mà từ bấy đến giờ, tôi đã sống với một người như thế.
Tôi đã cùng với một người như thế tạo ra một đứa trẻ.
Điều đó có nghĩa là con trai tôi, nó cũng có một phần máu da đen.
Tôi nghe ong ong bên tai, cảm giác như thể mình đang rơi tự do, cắm đầu xuống từ một chiếc máy bay mà không có dù bảo hộ. Mặt đất, nó đang lao vùn vụt lại tôi.
Brittany đứng dậy, quay vòng, nét mặt tái đi và căng thẳng đến nỗi nó làm tim tôi tan vỡ. “Con yêu,” Francis gọi, và vợ tôi phát ra một âm thanh trầm đục, vọng ra từ sâu trong cổ họng.
“Không,” cô ấy nói. “Không.”
Rồi cô ấy bỏ chạy.
Cô ấy nhỏ nhắn, cô ấy nhanh nhẹn. Brit có thể thoắt ẩn thoắt hiện từ trong bóng tối, và tại sao cô ấy lại không thể chứ? Ý tôi là, cũng như tôi, cô ấy đã học từ người giỏi nhất.
Francis cố gắng huy động các thành viên LONEWOLF đã đoàn kết tới tòa, hy vọng họ giúp chúng tôi tìm Brit, nhưng giờ đã có một bức tường ngăn giữa chúng tôi. Một vài người đã biến mất. Không nghi ngờ gì nữa, tôi tin chắc họ sẽ hủy tài khoản của họ thôi, trừ phi Francis có thể khống chế thiệt hại đủ để ngăn họ lại.
Tôi chẳng biết mình có quan tâm không nữa.
Tôi chỉ muốn tìm vợ tôi.
Chúng tôi lái xe đi khắp nơi, kiếm tìm cô ấy. Mạng lưới của chúng tôi, vô hình nhưng rộng rãi, giờ đã không còn. Trong chuyện này, chúng tôi chỉ có một mình, hoàn toàn bị cô lập.
Hãy cẩn thận với ước muốn của bạn, tôi đoán vậy.
Trong lúc tôi lái xe, lùng khắp những ngõ ngách xa xôi của thành phố, tôi quay sang nhìn Francis. “Bố có muốn nói cho con nghe sự thật không?”
“Chuyện đã lâu lắm rồi,” Francis nói khẽ. “Trước cả khi ta gia nhập phong trào. Ta gặp Adele tại một quán ăn. Bà dọn ra cho ta bánh nướng. Viết tên và số điện thoại của bà lên hóa đơn. Ta đã gọi.” Ông nhún vai. “Ba tháng sau, bà có thai.”
Tôi nghe bao tử mình nhộn nhạo khi nghĩ tới chuyện ngủ với một người như thế. Nhưng mà, tôi đã làm rồi, chả phải vậy sao?
“Chúa giúp ta, Turk, ta yêu bà ấy lắm. Chúng ta dìu nhau khiêu vũ giữa trời đêm hay ngồi nhà xem truyền hình cũng vậy - ta yêu Adele tới mức nếu không có bà ấy bên cạnh, ta cảm thấy mình không còn toàn vẹn nữa. Rồi chúng ta có Brit, và ta đâm ra lo sợ. Cảm giác thật là hoàn hảo, con biết đấy? Và hoàn hảo có nghĩa là chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.”
Ông vò trán. “Bà ấy hay đi nhà thờ vào Chủ nhật, cũng cái nhà thờ bà ấy đã tới lui từ khi còn là con nít. Một nhà thờ cho người da đen, với đủ trò ca hát và ca ngợi Chúa trời vớ vẩn - mà ta không sao chịu nổi. Thay vào đó, ta đi câu cá và bảo bà ấy đó là chốn thiêng liêng của riêng ta. Thế nhưng người điều khiển dàn đồng ca, hắn ta bắt đầu để ý tới bà ấy. Bảo Adele rằng bà ấy có giọng hát của một thiên thần. Họ bắt đầu dành thời gian bên nhau nhiều hơn, ngày đêm luyện tập.” Ông lắc đầu. “Ta không biết, có lẽ ta đã có chút phát rổ. Ta buộc tội bà ấy lừa dối ta. Có thể bà ấy ngoại tình thật, có thể không. Ta có hơi nặng tay với bà ấy, mà thế là sai, ta biết. Nhưng ta không ngăn mình được, bà ấy làm ta tan nát, và ta phải làm gì đó với tất cả những cái đau kia. Con biết cảm giác đó thế nào mà, đúng chứ?”
Tôi gật đầu.
“Bà ấy chạy tới chỗ thằng kia để được ủi an, và hắn ta đón nhận bà ấy. Chúa ơi, Turk, ta đã xua bà ấy thẳng tới chỗ hắn. Điều tiếp theo ta biết là bà ấy nói bà ấy sẽ bỏ ta. Ta nói nếu đi, bà ấy phải đi tay không. Ta sẽ không để bà ấy cướp đi đứa con gái. Ta nói nếu cố, đó sẽ là việc cuối cùng bà ấy làm.” Ông nhìn tôi, vẻ mặt thảm đạm. “Ta không bao giờ gặp lại bà ấy nữa.”
“Và bố chưa bao giờ kể Brit sao?”
Ông lắc đầu. “Ta biết nói gì bây giờ? Nói rằng ta đã dọa giết mẹ nó? Không. Ta bắt đầu đưa Brit tới các quán bar, để con bé ngủ trên xe trong khi ta đi uống cho say ngất. Ta đã gặp Tom Metzger như thế.”
Tôi cảm thấy thật khó hình dung cảnh người lãnh đạo Đội quân Liên minh Da trắng nốc ừng ực bia, nhưng những chuyện lạ lùng hơn đã xảy ra rồi.
“Ông ấy đang ở cùng với vài thằng tay chân thuộc đội của ông. Ông đưa ta vào xe ta, và không để ta tự lái về nhà khi trông thấy Brit trong đó. Ông chở chúng ta về nhà và bảo ta cần phải vì con gái mà chỉnh đốn lại mình. Lúc đó ta đang quắc cần câu; ta bảo ông ấy Adele đã rời bỏ ta để chạy theo một thằng mọi. Ta đoán mình chưa bao giờ nói rằng bà ấy cũng mang màu da đó. Dù sao đi nữa, Tom đã đưa ta một thứ để đọc. Một tập sách nhỏ.” Francis bậm môi. “Đó là lúc mọi thứ bắt đầu. Thay vì ghét bản thân, ghét bọn họ dễ hơn rất nhiều.”
Đèn pha xe rọi qua một đoạn đường ray xe lửa, chỗ mà hồi còn hoạt động, đội của Francis từng tụ tập nghe ông diễn thuyết. “Và bây giờ,” Francis nói, “ta sẽ mất luôn cả con ta. Nó biết cách xóa dấu vết của mình, biết cách biến mất. Ta đã dạy nó tất cả.”
Ông đang chơi vơi trên cái rìa mấp mô của nỗi đau và cơn sốc, và nói thật, tôi không có thời giờ cho cơn suy sụp của Francis. Tôi có nhiều việc quan trọng hơn phải làm, như tìm vợ tôi.
Và tôi còn một ý tưởng nữa.
Chúng tôi phải đột nhập vào trong nghĩa địa; trời đã sụp tối và người ta đã khóa cổng rồi. Tôi trèo qua hàng rào và phá khóa bằng một cái búa tạ từ bộ dụng cụ của tôi để Francis có thể đi vào. Chúng tôi chờ một lúc để mắt mình làm quen với bóng tối, vì chúng tôi biết Brit có thể bỏ chạy khi vừa thoáng thấy ánh đèn pin.
Thoạt đầu, tôi hoàn toàn không thấy được vợ tôi; trời tối như mực, và cô ấy đang mặc một chiếc váy xanh thủy thủ. Thế rồi khi lại gần Davis, tôi nghe có chuyển động. Trong một thoáng, cụm mây đang che phủ vầng trăng tản ra, và bia mộ sáng lên. Và một tia sáng lóe của kim loại nữa.
“Không được lại gần,” Brit nạt.
Tôi giơ hai tay lên, một lá cờ trắng. Thật chậm rãi, tôi bước lên bước nữa. Thế là vợ tôi chém một nhát. Đó là một con dao bỏ túi mà cô ấy luôn mang theo trong ví. Tôi vẫn nhớ ngày vợ tôi mua nó, tại một buổi họp mặt phong trào Quyền lực Trắng. Cô ấy đã giơ lên nhiều mẫu khác nhau, đá onyx, xà cừ. Cô ấy đã kề một con dao cẩn nhiều viên ngọc sáng vào cổ tôi, giả vờ hăm dọa. Cái nào hợp với em hơn? cô ấy trêu tôi.
“Em yêu,” tôi dịu dàng nói. “Đến lúc về nhà rồi em.”
“Em không thể. Em là một mớ lộn xộn,” cô ấy lẩm bẩm.
“Không sao đâu.” Tôi quỳ xuống, đi chuyển như cách tôi lại gần một chú chó hoang. Tôi với tới nắm lấy tay vợ tôi, nhưng lòng bàn tay tôi trượt ra khỏi tay cô ấy.
Tôi nhìn xuống và thấy tay mình đầy máu.
“Chúa ơi!” tôi kêu lên, vừa lúc Francis từ sau tôi rọi đèn flash iPhone vào Brit, và cũng kêu lên hốt hoảng. Vợ tôi đang ngồi tựa lưng vào mộ của Davis. Mắt cô mở to và hoang dại, thẫn thờ. Tay trái cô đã bị cắt sâu bảy hay tám nhát. “Em không tìm được nó,” cô ấy lảm nhảm. “Em cứ cố lấy nó ra.”
“Lấy cái gì ra, em yêu?” tôi hỏi, lại với lấy con dao bén.
Thế nhưng cô ấy rụt lại, lùi xa tôi. “Máu của con mụ đó.” Trước mắt tôi, Brit cầm dao lên và cắt vào cổ tay cô ấy.
Con dao tuột khỏi tay Brit, mắt cô lấy trợn ngược ra sau đầu, thế là tôi bế thốc vợ lên tay và chạy về phía xe tải. “Đi thôi bố,” tôi bảo Francis. “Vợ con cần bệnh viện.”
Phải mất một thời gian Brit mới ổn định lại, và nói thế đã là hào phóng với từ ngữ lắm. chúng tôi ở Yale-New Haven, một bệnh viện khác với nơi cô ấy đã sinh Davis. Vết cắt của cô ấy được khâu lại, cổ tay được quấn băng chặt kín, và máu được gột sạch khỏi cơ thể vợ tôi. Brit được đưa vào khu vực bệnh tâm thần, và tôi phải nói rằng, tôi cảm thấy rất biết ơn. Tôi không thể tháo gỡ cái mối rối trong đầu cô ấy.
Tôi gần như không thể tháo gỡ mối rối trong óc mình.
Tôi bảo Francis về nhà, nghỉ ngơi một chút. Còn tôi, tôi ở lại qua đêm trong phòng chờ người bệnh, chỉ để đảm bảo nếu Brit tỉnh dậy và cần tôi, vợ tôi sẽ biết có người bên cạnh vì cô ấy. Thế nhưng bây giờ, cô ấy đang mê man bất tỉnh, chìm đắm vào giấc ngủ sâu do tác dụng của thuốc an thần.
Bệnh viện sau nửa đêm thật là ma mị. Ánh đèn yếu ớt và những tiếng động vang tới thật rợn người - tiếng lép nhép của giày y tá; tiếng rên thê thiết của một bệnh nhân, tiếng bíp bíp và xì xì của máy đo huyết áp. Tôi mua một chiếc mũ len từ tiệm bán quà, cái dùng cho bệnh nhân hóa trị, nhưng tôi chẳng quan tâm. Nó che khuất hình xăm của tôi và lúc này tôi cần trà trộn.
Tôi ngồi ở căn-tin, nhấm nháp một tách cà phê và chải gỡ mớ rối nùi những suy nghĩ của mình. Rốt cuộc thì bạn cũng chỉ có thể ghét đến chừng đó người thôi. Bạn chỉ có thể đánh được chừng đó người, say chừng đó đêm, chỉ có thể chừng đó lần đổ tội cho người khác vì hành vi ngu xuẩn của chính mình. Đó là một thứ thuốc kích thích, và như bao nhiêu loại thuốc khác, rồi cũng tới ngày nó bị lờn. Thế rồi sao nữa?
Đầu tôi đau nhức vì chứa trong nó ba sự thật không tương hợp với nhau: 1. Người da đen thấp kém hơn. 2. Brit mang một nửa dòng máu da đen. 3. Tôi yêu Brit bằng cả trái tim mình.
Chẳng phải điều số 1 và điều số 2 sẽ làm điều số 3 trở thành bất khả? Hay vợ tôi là ngoại lệ? Có phải bà Adele cũng là ngoại lệ không?
Tôi nghĩ về tôi và Twinkle, cùng mơ về cái món mà chúng tôi thèm ăn từ sau song sắt.
Phải chứng kiến bao nhiêu ngoại lệ bạn mới bắt đầu nhận ra rằng, có lẽ sự thật người ta đã rót vào tai bạn bấy lâu nay là không đúng?
Khi uống cạn tách cà phê, tôi để đôi chân lang thang dẫn mình theo các đường ngang ngõ tắt của bệnh viện. Tôi đọc những tờ báo bị bỏ lại ở phòng ngoài. Tôi ngắm đèn xe cứu thương chớp sáng qua cửa kính phòng cấp cứu.
Tình cờ mà tôi lạc bước tới phòng NICU. Tin tôi đi, tôi không muốn lại gần một khoa sản chút nào; vết sẹo của tôi vẫn còn mới và đau quá, dẫu đây là một bệnh viện khác hoàn toàn. Thế nhưng tôi vẫn tôi đứng cạnh một người đàn ông trước khung cửa sổ. “Con gái tôi đó,” anh ta nói, chỉ vào một đứa bé nhỏ xíu trong chiếc chăn hồng. “Tên con bé là Cora.”
Tôi hơi hoảng; thằng bệnh nào lại lảng vảng trước phòng trẻ nếu không thân thích gì với một đứa bé trong đó? Thế là tôi chỉ đại đứa trẻ trong cái chăn xanh lam. Có chút ánh sáng tỏa ra từ cái lồng nuôi trẻ, và dù đứng tận đây, tôi vẫn thấy sắc nâu của làn da bé. “Davis,” tôi nói dối.
Con trai tôi cũng trắng như tôi, ít nhất là ở bề ngoài. Thằng bé không giống đứa trẻ này. Nhưng nếu có thế, giờ tôi đã nhận ra mình cũng sẽ yêu thằng bé. Sự thật là, nếu đứa bé là Davis, màu da nó có thẫm hơn tôi thì cũng có thành vấn đề gì đâu.
Chỉ cần con trai tôi được sống.
Tôi vùi đôi tay run rẩy vào áo khoác, nghĩ tới Francis, nghĩ tới Brit vợ tôi. Có lẽ dù cho bạn yêu ai đó đến đâu, bạn cũng có thể căm ghét nhiều như thế. Giống như một chiếc túi mà bạn lộn ngược ra vậy.
Như vậy, có khả năng là điều ngược lại cũng đúng.