← Quay lại trang sách

Ruth

Sau tất cả những chuyện đã xảy ra.

Sau hàng tháng trời bảo tôi rằng vấn đề chủng tộc không có chỗ trong tòa án pháp luật, Kennedy McQuarrie đã tóm lấy cái vấn đề to tướng mà ai cũng cố phớt lờ đó và đưa nó tới trước thẩm phán. Cô ấy nhét nó vào bàn bồi thẩm, để tất cả những người đàn ông đàn bà kia không thể nào không cảm thấy nhột.

Tôi nhìn bồi thẩm đoàn, ai cũng đắm chìm vào suy nghĩ và im lặng hoàn toàn. Kennedy tiến lại ngồi xuống cạnh tôi, và trong một lúc, tôi chỉ nhìn cô ấy. Cổ họng tôi chật vật làm việc trong lúc tôi cố biến cảm xúc hiện tại thành lời. Điều Kennedy nói với tất cả những người lạ mặt kia, đó là câu chuyện cuộc đời tôi. Thế nhưng tôi có thể đứng trên mái nhà gào to điều đó, và chẳng được ích lợi gì cả. Để các thành viên bồi thẩm lắng nghe, thật sự lắng nghe điều đó, nó phải được nói ra từ miệng một người như họ.

Kennedy quay sang tôi trước khi tôi có thể mở miệng nói bất cứ điều gì. “Cảm ơn cô,” cô ấy nói, như thể chính tôi là người đã làm ơn cho cô ấy.

Mà nghĩ lại, có lẽ tôi đã làm như vậy.

Thẩm phán hắng giọng và cả hai chúng tôi ngẩng lên để thấy ông đang trừng mắt nhìn mình. Odette Lawton đã đứng dậy và vào đúng vị trí Kennedy rời bỏ. Tôi vuốt chiếc khăn choàng may mắn của má, đang quấn quanh cổ tôi, trong khi nữ công tố bắt đầu. “Các vị biết không, tôi ngưỡng mộ cô McQuarrie và lời kêu gọi hùng hồn cho công bằng xã hội của cô ấy. Thế nhưng đó không phải lý do chúng ta ở đây, hôm nay. Chúng ta ở đây vì bị cáo, Ruth Jefferson, đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp của một y tá hộ sinh và không có phản ứng phù hợp khi một đứa bé sơ sinh rơi vào tình trạng phải cấp cứu.”

Nữ công tố tiến lại gần bàn bôi thẩm. “Điều cô McQuarrie nói... là sự thật. Ai cũng có định kiến, và đôi khi họ đưa ra những quyết định có vẻ vô lý với chúng ta. Hồi cấp ba, tôi từng làm việc ở tiệm McDonald’s.”

Điều này làm tôi ngạc nhiên; tôi cố gắng tưởng tượng ra cảnh Odette bấm nút chiên khoai, nhưng không thể.

“Tôi là đứa trẻ da đen duy nhất làm việc ở đó. Có những lúc tôi đứng máy tính tiền và trông thấy một khách hàng bước vào, nhìn tôi, rồi đi sang một hàng khác để gọi món. Điều đó làm tôi cảm thấy thế nào?” Cô ấy nhún vai. “Không vui vẻ gì cho cam. Nhưng tôi có nhổ nước bọt vào thức ăn của họ không? Không. Tôi có ném cục thịt bò xuống đất rồi nhét vào bánh kẹp? Không. Tôi làm việc của mình. Tôi làm việc tôi phải làm.”

“Giờ hãy nhìn lại Ruth Jefferson. Bị cáo có một khách hàng chọn rẽ sang hàng khác để gọi món, có thể nói là như vậy, nhưng rồi cô ta có tiếp tục làm việc của mình? Không. Cô ta không coi chỉ thị ngừng chăm sóc Davis Bauer là một yêu cầu bình thường của bệnh nhân - cô ta làm ầm lên, biến nó thành vấn đề chủng tộc. Cô ta không giữ đúng lời thề Nightingale, không hết lòng chăm sóc bệnh nhân bất kể có chuyện gì. Cô ta coi thường sự an toàn của đứa bé vì cô ta căm giận, và cô ta trút cơn giận của mình lên đứa trẻ tội nghiệp đó.”

“Đúng vậy, thưa các quý ông quý bà, chỉ thị không cho Ruth chăm sóc Davis Bauer của Marie Malone là một quyết định kỳ thị chủng tộc, nhưng Marie không phải là người đang đứng trước tòa, bị xét xử vì hành động của mình. Người đang đứng đây là Ruth, vì cô ta đã không giữ vẹn lời thề đã lập trong tư cách một y tá. Đúng là nhiều người các vị thấy không thoải mái trước anh Bauer và quan điểm của anh ta, vì chúng quá cực đoan. Ở đất nước này, anh ta được quyền bày tỏ quan điểm đó, ngay cả khi chúng làm người khác thấy bất an lo lắng. Thế nhưng nếu các vị nói rằng mình khó chịu vì Turk Bauer tràn đầy căm ghét, các vị cũng phải thừa nhận rằng Ruth cũng nuôi một lòng hờn căm như vậy. Các vị đã nghe thấy rồi đó, khi cô ta nói rằng đứa trẻ chết đi thì tốt hơn là lớn lên thành người như bố nó, Turk Bauer. Có lẽ đó là khoảnh khắc duy nhất cô ta thành thật với chúng ta. Ít ra Turk Bauer luôn thành thật với quan điểm của mình - dẫu chúng có vẻ khó chấp nhận đến thế nào đi nữa. Bởi vì Ruth, chúng ta biết, là một kẻ dối trá. Chính miệng cô ta thừa nhận mình đã động vào đứa bé trong phòng trẻ, dù trước đó từng nói với cấp trên, bộ phận quản lý rủi ro và cảnh sát rằng mình không hề động tới bé. Ruth Jefferson đã bắt đầu cứu lấy đứa bé này - và điều gì làm cô ta ngừng lại? Nỗi sợ sẽ mất đi công việc của mình. Cô ta đặt lợi ích của mình lên trên lợi ích của bệnh nhân... mà đó chính là điều một nhân viên y tế không nên làm, không bao giờ.”

Công tố viên ngừng lại một lúc. “Ruth Jefferson và luật sư của cô ta có thể bày ra một màn trình diễn khoa trương về kết quả xét nghiệm đến muộn, về hiện trạng quan hệ chủng tộc ở đất nước này, và những gì gì nữa,” cô nói. “Thế nhưng điều đó không thay đổi được sự thật trong vụ kiện này. Và nó sẽ không bao giờ mang đứa bé đã chết đó trở lại.”

Khi thẩm phán đã ra chỉ thị cho bồi thẩm đoàn, họ được đưa khỏi phòng xử án. Thẩm phán Thunder cũng rời đi. Howard bật dậy. “Tôi chưa bao giờ chứng kiến cái gì như thế!”

“Ừ, và chắc chắn cậu cũng không bao giờ thấy lại nó nữa đâu,” Kennedy thì thầm.

“Ý tôi là, cứ như xem Tom Cruise ấy - Cậu không thể chịu nổi sự thật[65]! Cứ như là...”

“Tự bắn chân mình,” Kennedy nối vào. “Và cố tình làm vậy.”

Tôi đặt tay mình lên tay cô ấy. “Tôi biết điều cô nói khi nãy sẽ khiến cô phải trả giá.”

Kennedy nghiêm nghị nhìn tôi. “Ruth, nó sẽ khiến cô phải trả giá nhiều hơn.”

Cô ấy từng giải thích với tôi rằng, vì cáo buộc giết người đã bị hủy trước khi tôi lên làm chứng, bồi thẩm đoàn chỉ còn cáo buộc vô ý làm chết người để quyết định. Mặc dù chứng cứ y tế của chúng tôi chắc chắn đã tạo ra ngờ vực, việc tôi để cơn giận bùng phát như thế hẳn đã in hằn vào tâm trí các thành viên bồi thẩm đoàn. Mặc dù bây giờ không phải quyết định về cáo buộc cố ý giết người nữa, họ có thể cho rằng tôi đã không chăm sóc đứa bé đó bằng tất cả khả năng. Và điều đó có đúng hay không, trong bối cảnh bấy giờ, chính tôi cũng không biết nữa.

Tôi nghĩ về cái đêm ở trong nhà ngục. Tôi tưởng tượng nó bị kéo thành nhiều đêm. Nhiều tuần. Nhiều tháng. Tôi nghĩ về Liza Lott, rằng cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy bây giờ sẽ rất khác cuộc trò chuyện ngày xưa. Tôi sẽ bắt đầu bằng việc nói rằng tôi không còn ngây thơ nữa. Tôi đã được tôi luyện trong lửa, như thép. Và điều kỳ diệu ở thép là bạn có thể dập mỏng tới giới hạn của nó, nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ gãy. “Cũng đáng nghe mà,” tôi bảo Kennedy.

Cô ấy mỉm cười thật nhẹ. “Cũng đáng nói ra.”

Đột nhiên, Odette Lawton tới đứng trước mặt chúng tôi. Tôi hơi hoảng. Kennedy nói rằng cũng có khả năng bên công tố quyết định bỏ hết cáo buộc và bắt đầu lại từ đầu với một đại bồi thẩm đoàn, sử dụng lời khai của tôi để chứng minh có ác ý trong phút chốc nóng giận, và cáo buộc tôi tội giết người cấp độ hai.

“Tôi sẽ bãi bỏ vụ kiện chống lại Edison Jefferson,” Odette nói nhanh. “Tôi nghĩ cô muốn biết điều đó.”

Tôi há hốc mồm. Trong bao nhiêu chuyện tôi nghĩ nữ công tố sẽ nói ra, đây không phải là một trong số đó.

Odette đối mặt với tôi, và lần đầu tiên trong suốt phiên xử này, cô đáp lại ánh mắt tôi. Trừ lần đụng nhau trong nhà vệ sinh, nữ công tố chưa bao giờ nhìn thẳng vào tôi trong suốt thời gian tôi ngồi bàn biện hộ, chỉ liếc qua tôi hoặc hướng mắt về một điểm nào đó phía trên cái đầu này. Kennedy nói thế là bình thường; đó là cách các công tố viên nhắc cho bị cáo nhớ họ không phải là người.

Cách đó quả rất hiệu quả.

“Tôi có một đứa con gái mười lăm tuổi,” Odette nói, một sự thật và một lời giải thích. Rồi cô ấy quay sang Kennedy. “Phát biểu kết thúc hay lắm, luật sư,” cô nhận xét rồi quay lưng đi mất.

“Giờ thì sao?” tôi hỏi.

Kennedy hít vào một hơi sâu. “Giờ,” cô ấy đáp, “chúng ta chờ đợi.”

Thế nhưng trước hết, chúng tôi phải đối phó với bầy đoàn báo chí. Howard và Kennedy lập kế hoạch để đưa tôi ra khỏi phòng xử án mà không phải tiếp xúc với phóng viên. “Nếu chúng ta không thể tránh họ hoàn toàn,” cô ấy giải thích, “câu trả lời đúng nhất là không bình luận. Chúng ta đang chờ phán quyết của bồi thẩm đoàn. Chấm hết.”

Tôi gật đầu.

“Tôi không nghĩ cô hiểu rõ tình hình, Ruth à. Họ đang khát máu; họ sẽ rỉa rói cô và dồn ép cho cô nổi giận để họ có thể quay lại cảnh đó. Trong năm phút tiếp theo, cho đến khi rời khỏi tòa nhà, cô là người câm, người điếc, người đần. Cô hiểu không hả?”

“Hiểu,” tôi đáp.

Tim tôi đập dồn như trống trận khi chúng tôi đẩy cánh cửa phòng xử án. Lập tức đèn flash máy ảnh lóe lên, và hàng tá micro chĩa vào mặt tôi. Howard làm người ngăn cản, đẩy họ ra, trong khi Kennedy vừa xô vừa đẩy vừa dồn cho chúng tôi băng qua đám xiếc: mấy phóng viên trổ tài thể dục thể thao, vươn mình qua đầu người khác để lấy lời bình luận; lũ hề làm trò của chúng - nhà Bauer đang trong một cuộc phỏng vấn nảy lửa với một hãng tin bảo thủ - còn tôi, cố gắng bước thăng bằng trên dây sao cho không té.

Đang tiến lại chỗ chúng tôi từ hướng ngược lại là Wallace Mercy. Ông và những người ủng hộ ông tạo thành một rào chắn bằng người, khuỷu tay khoác vào nhau, có nghĩa là chúng tôi không thể nào tránh được. Wallace và một người phụ nữ đứng ngay chính giữa; trong lúc tôi quan sát, họ bước lên phía trước dẫn đầu. Người phụ nữ mặc một bộ vét và váy len hồng. Mái tóc cắt ngắn sát đầu của bà nhuộm một màu đỏ rực. Bà đứng thẳng như một mũi tên, tay choàng tay Wallace thật chặt.

Tôi nhìn Kennedy, thầm gửi cho cô một câu hỏi không lời: Chúng ta làm gì đây?

Thế nhưng câu hỏi của tôi đã được trả lời ngay tức khắc. Wallace và người phụ nữ không tiến về phía chúng tôi. Thay vào đó, họ đổi hướng sang phía bên kia hành lang, nơi Turk Bauer vẫn đang thao thao với tay phóng viên phỏng vấn, vợ và bố vợ của anh ta đứng bên cạnh.

“Brittany,” người phụ nữ thốt lên, đôi mắt bà đẫm lệ. “Ôi Chúa ơi. Trông con xinh đẹp quá.”

Bà chìa tay về phía Brittany Bauer, trong khi tất cả máy quay đổ dồn về phía đó. Thế nhưng chúng tôi không ở trong phòng xử án của thẩm phán Thunder, và nếu muốn thì bà có thể làm và nói bất cứ điều gì. Thế nên tôi thấy tay bà vươn về phía Brittany như trong phim quay chậm, và tôi biết, trước cả khi nó xảy ra, rằng Brittany Bauer sẽ đẩy bà. “Tránh xa tôi ra.”

Wallace Mercy bước về phía trước. “Tôi nghĩ đây là người cô muốn gặp, cô Bauer.”

“Con bé đâu cần, Wallace,” người phụ nữ thì thầm. “25 năm trước, chúng tôi đã gặp nhau rồi, khi tôi hạ sinh con bé. Brit, con yêu, con vẫn nhớ mẹ, phải không con?”

Gương mặt của Brittany Bauer đỏ ửng lên - hổ thẹn, hoặc tức giận, hoặc cả hai. “Nói dối. Đồ nói dối đáng ghê tởm!” Cô ta chồm lên bà già, và bà ngã xuống.

Mọi người đổ xô lại kéo Brittany ra, để dìu người phụ nữ đứng dậy về chỗ an toàn. Tôi nghe tiếng người hét lên: Cứu bà ấy đi! Và Có quay lại được chưa đấy?

Rồi tôi nghe tiếng ai đó quát lên, “Dừng lại ngay!” Giọng nói trầm, đầy uy quyền và sức mạnh, và chỉ như thế, Brit lùi lại.

Cô ta quay người ra sau, điên cuồng, trừng mắt nhìn ông bố. “Bố cứ để bà ta bịa tạc bôi nhọ con à? Bôi nhọ chúng ta?”

Thế nhưng người cha không còn nhìn cô con gái nữa. Ông ta tái mặt, thẫn thờ nhìn người phụ nữ đang đứng bên Wallace Mercy, khăn tay của Wallace chấm lên đôi môi rướm máu của bà. “Chào bà, Adele,” ông nói.

“Tôi có mơ cũng không ngờ nổi chuyện này,” tôi thì thầm, liếc nhìn Kennedy.

Và nhờ vậy mà tôi nhận ra cô ấy đã thấy trước chuyện đó.