← Quay lại trang sách

TRÔI TRONG LÒNG CHIỀU

Âù ơ! Chiều chiều lại nhớ chiều chiều

Nhớ người áo vá, khăn điều vắt vai…

Tiếng ru con của người chị dâu lớn vọng xuống tận bờ sông nơi Nở đang ngồi câu cá.

Tiếng ru dìu dặt khuấy động cả buổi chiều, cả con sông và làm Nở bỗng buồn rũ rượi. Con cá đang rỉa mồi có lẽ cùng chung tâm trạng, cái phao đang rung rinh vừa chìm xuống chợt nổi phều lên mặt nước rồi không thèm nhúc nhích. Con cá đã bỏ đi rồi…

Hôm nay là ngày rầm nên nước lớn đầy mà. Mấy bụi lục bình bị mắc kẹt trên bờ được dòng nước giải thoát mừng mừng, tủi tủi, bịn rịn chia tay với cây sung mọc sát mé nước trước khi theo bè bạn xuôi dòng. Mấy nhánh sung quơ tay, từng chiếc lá vẫy chào từ biệt. Nở bỗng ước phải chi mình được biến thành cái đám lục bình, trôi đi khắp mọi nơi và biết đâu…

Nỗi nhớ mang hình ảnh một gương mặt lại bắt đầu hình thành rõ nét… Nở tính nhẩm trong bụng phải gần ba tháng nữa mới đến mùa gặt, cái ghe chở những người cắt lúa thuê ấy mới ghé lại và cắm sào trên bến sông nầy.

Mỗi năm một lần, người con trai đó theo đoàn người gặt thuê lại ghé qua xóm Nở. Mấy năm trước Nở nào có để ý đến y, mãi cho đến cái ngày thi cắt lúa của mùa gặt sau cùng.

Trước mắt Nở hiện lên cái cảnh gặt thi hôm ấy. Bốn người con trai đứng thành một hàng ngang, mỗi người cầm một cái liềm sáng giới trong tay. Tía Nở hai tay cầm sẵn hai cái nấp vung nồi, chờ mọi người ổn định rồi mới ra hiệu bắt đầu bằng cách chập mạnh chúng lại để phát ra một tiếng chát tai. Người dự thi gồm anh Ba của Nở, một người nữa đại diện cho trai làng và hai người gặt thuê trong đó có y. Nghe hiệu lệnh họ liền khom người xuống rồi vung liềm lia lịa. Nở hồi họp theo dõi, miệng niệm Phật lâm râm cầu cho anh mình về nhất.

Tiếng hô hào của những người đứng xem liên tục cất lên, họ gọi tên người mình thích từng chập để khích lệ. Anh Ba của Nở được cổ vũ nhiều nhất bởi nổi tiếng là người cắt lúa giỏi nhất xóm. Những người đang làm đồng quanh đấy, đều dừng tay rồi chạy đến xem đông nghẹt. Chị dâu mới, người vợ vừa cưới hôm đầu mùa lúa của anh Ba cũng có mặt. Chị không nói tiếng nào, cầm tay Nở rồi cứ bóp chặt dần theo mức độ gay cấn của cuộc đua.

Hôm ấy anh Ba về nhất, y bám theo bén gót nhưng cái sợi dây giăng ngang làm đích đã bị anh Ba cắt trước rồi. Hai người còn lại bị bỏ khá xa. Bà con lối xóm nở mặt nở mày với mấy người thợ gặt xứ khác nên nói cười hớn hở. Tía của Nở cười to hơn hết thảy, đang cao hứng nên ông mời những người cấy thuê, chiều hôm ấy ghé nhà ăn cơm. Cả nhóm họ đều hớn hở nhận lời.

Bữa cơm hôm ấy rất vui! Tía Nở ngồi cạnh y và cứ hỏi thăm không ngớt. Lúc bưng tô canh bầu ra Nở nghe y trả lời: “ cháu mồ côi, ở với ông bà ngoại từ nhỏ”. Khi không mà Nở nghe nhói trong lòng một cái. Rồi để ý tới y, rồi phát hiện cái áo bà ba y mặc có hai miếng vá trên cả hai vai. Lần kế bưng cái dĩa thịt gà kho gừng ra, Nở cố tình đặt ngay trước mặt y. Cái chén cơm đơm cho y Nở dụng ý ém cho thật chặt, thật đầy

Chắc y đã đoán ra cái tình ý của Nở dành cho, nên mấy ngày sau trên đường ra đồng hoặc về nhà họ hay chạm mặt. Một lần y chặn Nở lại hỏi: “ Bác Tư hết bịnh chưa cô Út?”. Nở mắc cỡ đến cứng cả người chỉ đáp được một tiếng “chưa” rồi đứng như trời trồng.

Mùa gặt chỉ kéo dài thêm mươi bữa, thế nhưng cũng đủ cho họ hiểu lòng nhau, dù bằng tia mắt nhiều hơn lời nói.

Ngày gặt cuối cùng, y chọn cái đám lúa sát bên Nở. Họ cố tình chạm mặt nhau ở mỗi đầu luống. Y gặt lơi tay còn Nở thì làm túi bụi để theo cho kịp. Y nhìn Nở lâu hơn khi cắt xong gié lúa chót, đưa cho Nở cái liềm rồi nói:

-Cô Út giữ giùm nghe, sang năm tui lấy lại!

Nở cầm cái cán liềm còn ấm hơi tay, rồi đưa y cái liềm của mình mà không nói một lời.

Khi cánh đồng còn trơ gốc rạ, và bến nước chỉ còn lại một mình cây sung thì lòng Nở cũng tràn ngập nỗi buồn, nỗi nhớ.

Ông trời như mất hết sức lực nên tháng ngày trôi qua quá chậm. Cuốn lịch Tam Tông Miếu dày mo mỗi ngày chỉ vơi đi một tờ mỏng dính, chẳng thể nào lấp đầy khoảng trống trong lòng. Nở chỉ có một niềm an ủi duy nhất, là cầm cái liềm đi ra đồng cắt cỏ đem về cho mấy con bò. Công việc nầy là của anh Ba, trước đây Nở chẳng hề đụng tới thế mà bây giờ cứ giành cho bằng được.

Nở cũng bắt đầu mê câu cá. Đi đồng về là xách cần câu xuống gốc sung, nhờ vậy mà bữa cơm chiều cũng phong phú hơn vì Nở vốn có tay sát cá. Dần dần Nở đâm ra nghiện cái không gian êm đềm của bến sông khi chiều xuống. Nó gieo vào lòng Nở một niềm an ủi cùng một chút hy vọng mong manh. Có lần Nở mừng muốn nghẹt thở khi thấy một chiếc ghe nhỏ từ từ tấp vào bờ, tới chừng phát hiện một đôi vợ chồng trẻ trên đó, Nở buồn muốn thủng ruột.

Nhớ đến đây lòng Nở lại rưng rưng. Nước mắt chực trào ra bỗng bị cái đầu gối của người nào đó ấn vào lưng, cắt ngang mạch nước mắt với cùng mạch nhớ. Nở quay đầu lại, người chị dâu mới cười trước rồi nói:

-Má biểu tui kêu cô lên nhà, đừng có câu...

Chị bỗng ngưng ngang rồi nói to:

-Cái phao chìm rồi kìa cô Út!

Cùng lúc ấy Nở nghe cây cần câu trĩu nặng trên tay, bèn giật mạnh. Một con cá trê vàng bằng cườm tay bị lưỡi câu xiên qua môi trên, ngoắc đuôi, vặn mình lia lịa.

Hai chị em nhìn nhau cười sung sướng. Cô chị dâu cúi xuống lôi cái rộng ngâm dưới nước lên, đã có vài con cá lòng tong, rô, lóc…trong đó. Cô mở nấp đậy cái rộng ra sẵn cho Nở bỏ con cá trê vào rồi xách đi trước. Nở đứng lên xoắn dây câu quanh cần, cầm cái mủng vùa đựng trùn lên rồi đưa mắt nhìn lướt trên mặt sông. Khắp lòng sông, những đám mây tim tím bềnh bồng, trông không giống như rơi từ trên trời xuống mà như thể từ đáy sông trồi lên vậy! Những tia nắng bị sóng dát ra thành từng mảnh vụn lấp lánh như một bầy cá lao xao. Một cảm xúc quá êm đềm bỗng dâng lên trong lòng Nở. Chưa muốn chia tay với buổi chiều, với dòng sông, Nở bảo người chị dâu đang sốt ruột đứng chờ:

-Chị lên trước đi, mồi còn nhiều bỏ uổng lắm! Mấy con cá đang bắt trớn. Nói với má tui nán lại, kiếm thêm vài con cá trê nữa để nướng cho tía nhậu!