← Quay lại trang sách

ĐỢI MƯA

Mùa mưa năm nay đến trễ quá!

Hên tự nhủ thầm trong lòng khi ngước nhìn bầu trời xanh ngắt, trên đầu hai hàng gòn đứng song song, chạy dài theo con lộ cặp sát bờ sông.

Ngay từ lúc nghe câu nói của người con gái ấy:

-Mùa mưa sang năm tui lại tới!

Thì anh đã mong đợi những cơn mưa rồi. Dù đó có thể chỉ là một câu trả lời thôi, nhưng đối với anh nó y như một lời hò hẹn âm thầm vậy!

Cho nên mùa mưa năm nay được khao khát không riêng cho cây cối mà còn cho cả bản thân anh nữa. Cả anh, cả khu vườn và con mương cạn dường như trở nên thân mật hơn vì cùng chung một nỗi mong chờ.

Bà Bảy má của Hên luôn giục:

-Má con mình phải lo lợp lại cái nhà trước mùa mưa nghe con, lá mục hết rồi đó!

Trong làng cũng có một vựa lá, nhưng Hên không muốn mua, anh đợi cái ghe lá của người con gái có đôi mắt dài đen lánh, long lanh, láng mướt như lá dừa trong trăng ấy!

Mỗi năm vào đầu mùa mưa, những ghe lá từ miệt dưới chèo đến xóm Hên để bán. Tiếng rao to và ngân dài “ lá đây “ nhắc bà con nhớ tới những cái lỗ nhỏ chi chít trên mái nhà mà khi có mưa là nhỏ nước long tong, làm cái nền đất ướt nhem bị thủng lỗ chỗ như cái khuôn bánh khọt.

Chiều hôm ấy, một ghe lá ghé lại bên gốc cây sung, cặp vô cái bến ngay trước mặt nhà Hên. Một cô con gái còn rất trẻ với mái tóc dài ngồi sau lái. Cô ta cong người chúi đầu, vén hết tóc ra phía trước, nhúng chiếc gáo dừa xuống sông để múc nước lên gội đầu. Cái ót trắng phơi ra với vài sợi tóc còn vướng rối. Cái cảnh gội đầu ấy không hiểu sao lại hấp dẫn Hên một cách lạ kỳ làm anh chẳng thể nào rời mắt được. Hên nhìn miết cho đến khi cổ gội đầu xong, giủ bớt nước rồi lau khô tóc. Có tiếng một bà già vọng ra từ trong khoang:

-Nấu cơm chưa Lá, tía mầy ổng đói bụng rồi đó!

Cổ dạ một tiếng rồi chui vô ghe, lát sau lại trở ra với cái nồi trên tay rồi bắt đầu vo gạo. Hên vội lấy khăn đi tắm, anh muốn nhìn tận mặt cô gái có cái cổ gầy gầy ấy quá! Anh vừa bơi vài vòng vừa liếc nhìn coi cổ xoay sở thế nào trên cái bếp nhỏ xíu, chứa hai cái cà ràng đặt trên cái sàn gỗ chưa tới một thước vuông, cột sát bên hông ghe chỗ gần bánh lái.[ Người ta cố ý tách rời cái bếp khỏi ghe, để nếu lửa có lan ra thì hất nó xuống sông cho nhanh, khỏi làm cháy ghe]. Hình như cảm nhận được ánh mắt của anh, cổ đang ngồi làm cá bỗng quay ngoắt lại nhìn Hên đăm đăm. Hên thấy ngại nên hụp cái đầu xuống nước, khi ngước lên vẫn còn thấy tia mắt đó. Cổ bỗng gọi Hên bằng một giọng khẩn khoản:

-Anh hai ơi! Làm ơn mò giùm tui cây dao.

Hên vừa mừng vừa ngạc nhiên hỏi dồn:

-Rớt ở đâu? Hồi nào?

-Ở ngay cái chỗ tui ngồi nè, mới rớt thắt thì.

Hên không bơi mà lặn sâu sát đáy, tiến về hướng dòng chảy. Phải ba bốn lần ngoi lên lấy hơi anh mới tìm thấy cây dao yếm ấy, nó nằm cách xa chỗ rơi gần năm chục thước.

Cô gái vừa nhận cây dao từ tay anh, vừa cám ơn, vừa phân trần:

-Tui mới vừa khỏ đầu con cá cái bóp, nó quẩy mạnh quá làm rớt cây dao luôn.

Hên nói đùa:

-Cũng may mà rớt cây dao, chớ rớt con cá thì nó lội mất tiêu, biết đâu mà bắt, cho cô ăn thịt “cọp” luôn!

-Anh Hai lặn giỏi ghê, cái sông minh mông như vậy mà anh kiếm được liền. Mà sao nó đi xa dữ vậy?

-Mùa nầy nước đổ mà! Cây dao mỏng, bề bảng bự như vậy nó chao dữ lắm!

-May mà có anh chớ hông thôi mất tiêu cây dao, mần cá bằng cây dao cau nhỏ xíu lâu lắm! chắc bị chửi tắt bếp.

Cô vừa nói vừa cười, đôi mắt đen nheo với lại làm cái đuôi càng cong vút lên làm Hên thấy lao đao, anh hỏi tiếp:

-Cô ở tỉnh nào vậy?

-Cần Thơ.

-Bao lâu mới tới đây nầy một lần?

-Cứ đầu mùa mưa là nhà tui chất lá lên ghe, rồi chèo ngược lên mấy cái miệt trên nầy mà bán.

-Khá hông?

-Cũng đấp đổi qua ngày thôi!

-Vậy mỗi năm cô dìa đây một lần hả? Năm tới cô có ghé đây hông?

-Có, mùa mưa sang năm ghe tui lại tới.

Hôm ấy Hên tắm lâu gấp ba ngày thường và cô gái cũng bị má rầy mấy lần vì dọn cơm quá trể.

Tối đó anh ôm cây đờn ngồi trên cái chõng sát bờ sông kéo tới khuya lơ khuya lắc. Anh muốn mượn tiếng đờn để tỏ cho cổ biết cái mối tình vừa nhen nhúm của mình. Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ Hên đã mò xuống bến, chiếc ghe đã nhổ sào chèo đi mất, cái bến sông quen thuộc bỗng trở nên quạnh vắng khác thường.

Chỉ có vậy thôi! Chỉ có như vậy thôi! Mà cuộc đời đã đổi sang màu khác. Mùa màng và thời tiết bỗng trở nên gắn bó với anh quá thể. Chàng trai ấy bỗng chợt vui vui, chợt buồn và không ngừng mong đợi một mùa mưa.

Một đêm đang ngủ ngon bỗng Hên bị đánh thức bởi những tiếng rào rào êm ái. Anh chui ra khỏi mùng gom hết thau, nồi đặt dưới những chỗ dột để hứng nước, rồi trở vô mùng nhưng chẳng thể nào ngủ lại được. Anh nhắm mắt tưởng tượng lại gương mặt cô gái ấy, tưởng tượng lại cái nụ cười tươi và hai con mắt ươn ướt hơi nheo lại với cái đuôi cong vút, anh chợt chép miệng:

-Người đâu mà!

Rồi anh bỗng chợt lo, không hiểu cô ấy còn đi theo ghe cùng tía má không hay là đã lấy chồng rồi. Nghĩ tới đó bỗng anh nghe tim mình trĩu nặng, vội vén mùng trở ra đốt ba cây nhang cắm lên bàn thờ, anh lẩm bẩm khấn:

-Tía ơi! Có linh thiêng, ráng phù hộ cho con cưới được cổ nghe tía.

Những cơn mưa năm nay lớn hơn năm ngoái. Cái maí nhà ngày càng mục nát, má anh hối lợp lại hoài nhưng Hên cứ hẹn lần hẹn lựa mãi. Bà giận nên không thèm nhắc đến nữa.

Chiều nay đi đồng về, Hên lại không ghé nhà mà bước ra bờ sông liền. Một chiếc ghe lá cắm sào đậu sát gốc sung làm tim anh bỗng tăng nhịp đập. Chẳng thấy cô gái xuất hiện lòng anh nhoi nhói một nỗi lo. Không kịp cởi bỏ cái áo bà ba Hên lội ngay xuống nước, bơi một vòng quanh ghe rồi tấp vô phía đuôi ghe. Anh bám tay vào bánh lái, rướn người lên chưa kịp thò đầu vào xem anh đã nghe trước mũi có tiếng hỏi:

-Anh Hai kiếm cái gì mà ngó dáo dác vậy? Giọng cô gái có nhuốm một chút tinh nghịch, cô hỏi tiếp:

-Bộ anh tính mua lá hả?

-Chớ còn gì nữa, cái mái nhà nó dột tùm lum. Tui chờ ghe lá của cô muốn thắt ruột, thắt gan đây!