CON CHÓ NHỎ
Nó là con chó cưng của ông Ba Lớn. Ổng và nó là hai hình ảnh tương phản được ghép chung lại với nhau. Ổng hành nghề ăn xin nên ở cái tầng thấp nhất trong xã hội loài người. Nó là một con chó Phốc nhỏ, có xuất xứ từ bên tây nên có địa vị tương đối cao trong xã hội loài chó. Thiên hạ mặc định rằng người nghèo thì không có quyền sở hữu bất cứ thứ gì có giá nên sự kết hợp đó làm cho nhiều người gai con mắt. Có người nói như tát nước vào mặt ông:
-Nghèo rớt mồng tơi mà còn bày đặt nuôi chó tây.
Và dù ông có phân trần rằng nó là con chó hoang ông lượm được cũng chẳng ai thèm tin. Vì vậy nên việc làm ăn của ông ngày càng eo hẹp, những đồng tiền lẻ ngày càng lẻ loi hơn trong cái nón của ông.
Một hôm có người đòi mua lại con chó với một số tiền tương đối lớn, y nói:
-Ông bán cho tui đi! Lấy số tiền nầy ăn cho sướng cái miệng rồi chết, chớ đi xin đâu có được bao nhiêu mà còn phải bớt tiền ra mua thức ăn cho nó.
Ông nhất quyết không chịu. Y ta cứ đeo theo năn nỉ rồi lại nói những lời khó nghe, tức mình ông quát:
-Tui coi nó như con, như cháu. Chừng nào tui chết nó muốn đi đâu thì đi, tui còn sống thì thà nhịn ăn chớ không để cho nó đói đâu, ông đừng có lo.
Ông nói sao là làm y như vậy, ai cho đồ ăn ông đều xớt cho nó trước rồi mới tới phần mình. Những đồng tiền kiếm được hầu hết ông đều dùng để mua thức ăn cho nó. Gặp mấy hôm may mắn ông còn mua hẳn một hộp cơm sườn, rồi nhường cho nó miếng sường nướng thơm phức chỉ chừa lại phân nửa gói cơm có chan mở hành với nước mắm cho mình mà thôi.
Ông trú trong cái chòi nhỏ cất cạnh cái miễu sát bờ sông. Trước đây ông đi lang thang bạ đâu ngủ đó, bà con trong xóm thương tình hùn lại dựng cho ông caí chòi lá nhỏ xíu đủ chể che mưa, tránh nắng. Cái miễu bên cạnh thỉnh thoảng còn có người đến viếng, còn cái chòi của ông chẳng ai ghé qua nên con chó ngoài gầm gừ nho nhỏ với ông, ít khi nào người ta nghe nó sủa.
Sáng nào cũng vậy, ông khoác lên vai cái bị vải có hai cái túi, một tay cầm gậy, một tay dắt chó đi về phía chợ. Đây là cái chợ “chồm hổm” nên cũng ít có người qua lại, có khi ông ngồi suốt buổi sáng, ráng lắng tai mà chẳng hề nghe đến một tiếng xu rơi. Bà bán xôi ngồi cách ông một khoảng ngắn, vốn tính tò mò nên hay để ý chuyện làm ăn của ông, vào những ngày như thế thường nói:
-Sao ông không ráng đi xa một chút, tới chợ Kinh đào mà xin, ở đó đông, người lạ nhiều.
Ông luôn trả lời:
-Tui già quá rồi, đi không nỗi, rủi gặp mưa chắc về hổng tới nhà.
Bà chép miệng thở dài:
-Không có vợ con về già mới khổ như vậy đó!
Trước khi về bà thường ghé lại đưa tận tay ông một gói xôi đã nguội.
Hai hôm nay trong người ông không khỏe nên chẳng bước ra khỏi nhà, cũng chẳng nấu nổi nồi cơm mà ăn. Ông và con chó nhỏ phải uống nước cầm hơi miết. Nó cứ kêu ăng ẳng, kéo ống quần ông đòi ăn, ông ráng dỗ:
-Ráng ít bữa đi nhỏ, chờ ông đỡ đỡ trong mình cái đã.
Rồi tháo cái dây ra cho nó chạy đi kiếm ăn. Con chó chạy trên con đường quen thuộc, tới đúng cái chỗ ông ngồi mỗi ngày, nó đến bên bà bán xôi, ngước nhìn bà bằng tia mắt van nài rất tội.
Nghe tiếng chó sủa vồn vả ông Ba cố trở mình, hỏi:
-Mầy về rồi hả nhỏ, có kiếmđược cái gì mà ăn hông?
Tiếng bà bán xôi cất lên:
-Sao cái giọng ông ỉu xìu vậy, chắc trong mình bết lắm phải hông? Thôi nằm yên đó đi, tui có mua gạo nè để đi nấu giùm ông nồi cháo.