← Quay lại trang sách

Chương 1 NGƯỜI-THÂN-YÊU-CỦA-TÔI

Nói về Arisa ấy hả? Tôi hiểu rồi.

Arisa là em gái kém tôi 6 tuổi. Nếu hỏi rằng, chúng tôi có phải là chị em tốt hay không thì tôi cũng không biết phải trả lời thế nào. Các cặp anh chị em xấp xỉ tuổi nhau hoặc sẽ rất thân nhau hoặc thường hay cãi nhau. Đằng này, vừa là do khoảng cách hơn kém nhau 6 tuổi khiến chúng tôi không học chung trường, lại vì mẹ tôi chỉ ở nhà nội trợ nên việc để tôi trông em hay chơi cùng với em chỉ khiến mẹ thêm phiền toái. Thế nên, chưa nói đến mối quan hệ của chúng tôi tốt hay xấu, cảm nhận trước hết của tôi là chúng tôi dường như chỉ sống chung nhà chứ hầu như không có ký ức sâu đậm nào về nhau cả.

Tuy nhiên, nó đã là đứa khiến tôi luôn cảm thấy ghen tị.

Có thể, do sự khác biệt giữa đứa con thứ nhất và đứa thứ hai nên cách mẹ tôi đối xử với tôi và em gái tôi rất khác nhau. Cũng có thể, lý do lớn hơn là mẹ tôi sinh một đứa khi mới hai mấy tuổi, còn đứa còn lại được sinh ra khi mẹ đã ngoài ba mươi. Ngay từ khi tôi bắt đầu nhận thức được mọi việc, mẹ đã luôn dạy dỗ tôi rất nghiêm khắc. Ngược lại, tôi chưa bao giờ thấy mẹ to tiếng với em gái mình.

Tuy vậy, tôi cũng không giữ điều bất mãn ấy ở trong lòng.

“Hồi con học lớp 1, khi con làm vỡ bát, mẹ liền mắng con: Lớn rồi phải ra dáng học sinh tiểu học chứ? rồi đuổi con ra khỏi nhà. Còn khi Arisa làm điều đó thì mẹ lại chỉ hỏi Con có sao không? và cũng chẳng thèm nhắc nhở em nó gì cả.” – Khi cảm thấy điều gì vô lý, tôi thường hay nói thẳng như vậy.

“Mẹ cũng đã 37 tuổi rồi còn gì? Sức khỏe của mẹ cũng yếu hơn trước. Chẳng hiểu sao mẹ cũng không còn sức để mà cáu nữa.” – Mẹ tôi vừa nói vừa thở dài thườn thượt.

“Nhưng mà đến bây giờ mẹ vẫn còn mắng con đấy thôi!”

“Còn tùy theo mức độ nghiêm trọng của sự việc chứ. Nếu con làm vỡ bát thì lần sau chú ý hơn là được. Thế nhưng, chuyện học hành hay bạn bè của con chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con sau này hay sao, Toshiko? Cho nên, dù cảm thấy rất mệt nhưng mẹ vẫn phải cố gắng lấy hết sức mình để mắng con, chỉ vì mẹ muốn tốt cho con mà thôi…”

“…Dù xếp thứ hạng cao ở trường công lập cũng không được chủ quan. Học hành là phải luôn phấn đấu đứng đầu. Tuyệt đối không được chơi với những đứa lêu lổng trốn học thêm.”

Hồi đó, tôi đã bị thuyết phục trước những lý lẽ của mẹ tôi. Còn Arisa, khi học lên cấp hai, nó có bị mẹ nhắc nhở hay không, tôi cũng không rõ vì lúc đó tôi đã xa nhà vào đại học.

Tôi học tại trường đại học nữ sinh T. ở Tokyo và đó cũng chẳng phải là ngôi trường nổi tiếng lắm. Xét về tỷ lệ chọi thì tôi thừa sức thi đỗ trường đó và thực sự mong được vào một trường khác nhưng mẹ tôi chỉ cho tôi đi học trường đại học nữ sinh nên tôi đành phải nhượng bộ với bà.

Sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm ở SHIROBARADOU, một công ty lớn nhất trong ngành mỹ phẩm. Tôi làm ở đó được một năm rưỡi thì nghỉ việc và cho đến thời điểm hiện tại cũng chẳng còn liên quan gì nữa.

Lý do ư?

Điều này chẳng liên quan gì đến Arisa cả. Nếu thế thì bỏ qua ấy hả? Vậy thì ngay từ đầu phải bảo cho tôi biết là muốn tôi nói về Arisa ở thời điểm nào hay giai đoạn nào chứ?

Arisa mà tôi biết là Arisa khi ở cùng với tôi. Và bây giờ, các anh lại ngắt lời tôi và bảo là không muốn nghe tiếp vì câu chuyện chỉ nói về mỗi tôi? Thế thì tôi biết phải làm sao? Không nghĩ điều đó là bất lịch sự với tôi hay sao?

Các anh muốn biết chuyện từ sau khi Arisa trở về nhà này phải không? Vì các anh đến đây để điều tra về vụ việc của Arisa mà. Lẽ ra các anh hỏi ngay từ đầu có phải tốt hơn không!

Lúc Arisa từ Tokyo trở về với gia đình tôi là vào hai tuần trước. Trước đó ba ngày, ở thị trấn kế bên, lần đầu tiên xảy ra vụ hành hung bà bầu. Đáng sợ thật đấy! Tôi nghe nói là thai phụ đó bị đánh tới tấp bằng gậy hay gì đó trên đường vào buổi tối. Tuy không giữ được em bé nhưng người mẹ đã được cứu sống nên vẫn còn may mắn hơn Arisa.

Thời sự có đưa tin về việc chưa bắt được hung thủ, rằng động cơ cũng không rõ ràng nên có khả năng đây là việc hành hung không chủ đích vào đối tượng trên đường. Biết tin này, Arisa đã rất băn khoăn trước khi về đây sinh con. Nhưng mọi dự định đã lên kế hoạch sẵn từ việc đặt sẵn các dịch vụ ở bệnh viện và bởi cảm giác thoải mái ở nhà mẹ đẻ nên Arisa không huỷ kế hoạch ban đầu. Bố mẹ tôi cũng cho rằng, có thể kẻ hành hung không chủ đích nhắm vào bà bầu mà nạn nhân chỉ tình cờ là sản phụ nên chúng tôi đã không cản Arisa trở về nhà. Chắc là bố mẹ tôi cũng mong ngóng được thấy đứa cháu đầu lòng chào đời. Dù thế nào, chúng tôi cũng đã rất cẩn thận.

Arisa nói, sẽ đi xe buýt về đến gần nhà nên tôi đã đi ô tô ra ga Shinkansen để đón con bé vì xe buýt có đi qua thị trấn kế bên. Khi nhìn thấy Arisa đi ra từ cửa soát vé, tôi đã rất sửng sốt. Dù biết rằng, còn một tháng nữa là đến ngày dự sinh của con bé và tôi đã thử hình dung dáng vẻ mang bầu của nó nhưng tôi không nghĩ bụng bầu của nó lại nhô ra phía trước đến như vậy. Không biết ở trong đó nhét được mấy đứa trẻ? Việc hình dung ra cảnh bao nhiêu đứa bé đang làm đủ tư thế kì quặc trong bụng thai phụ khiến tôi cảm thấy sắp buồn nôn đến nơi. Dù rằng, trong bụng em gái tôi chỉ có một đứa trẻ và có vẻ như là con gái.

Tôi nghĩ, có lẽ mình có trí tưởng tượng mạnh hơn những người bình thường khác – Nó chỉ là hơi khác một chút về mặt ý nghĩa so với trí tưởng tượng phong phú. Bởi vì tôi chẳng bao giờ tưởng tượng ra những thứ tươi đẹp cả. Ngay cả những thứ không đâu khi đã chui vào sâu trong não của tôi cũng trở thành những hình ảnh tưởng tượng tăm tối đau khổ đến mức tôi muốn nôn ọe hay hét lên và cứ thế lan tỏa trong đầu tôi.

Tôi luôn cẩn thận chú ý để những người xung quanh không phát hiện ra điều đó. Nhưng một khi ấn tượng của những hình ảnh tưởng tượng này quá mạnh, tôi bỗng vô thức thể hiện ra mặt hoặc nói ra, bởi vậy mà từ xưa tôi luôn bị mọi người cảm thấy ghê sợ. Tôi cũng muốn thanh minh lắm nhưng nếu giải thích những hình ảnh trong đầu mình thì chắc rằng mọi người chỉ càng xa lánh hơn mà thôi, nên tôi đã chấp nhận việc bị mọi người hiểu lầm và giữ khoảng cách với mình.

Nếu bảo rằng không đau khổ là tôi nói dối, nhưng tôi cũng đã quen rồi.

“Chị cảm thấy kinh lắm phải không?”

Đó là câu đầu tiên của Arisa. Tôi không nói với Arisa về những hình ảnh hiện ra trong đầu mình nhưng có lẽ con bé cũng lờ mờ nhận ra điều đó. Đúng là chị em gái, có những việc chẳng cần nói ra cũng có thể đoán ý. Tôi định phủ nhận nhưng biểu hiện của Arisa hoàn toàn chẳng có gì là khó chịu cả, bởi vậy tôi chẳng chối cũng chẳng xin lỗi mà giả vờ như không nghe thấy rồi đón hành lý của con bé. Có khi, Arisa đã cảm thấy buồn cười khi thấy tôi tỏ ra sợ hãi trước cái bụng to của con bé cũng nên.

Không biết có phải xe của tôi có chỗ nào không vừa ý con bé hay không mà lẽ ra nên ngồi ở hàng ghế sau thì Arisa lại ngồi ở ghế trước, cạnh ghế lái. Đúng như tôi nghĩ, dù có kéo thắt dây an toàn thế nào thì cũng không vừa. Là sản phụ thì không vi phạm luật giao thông đúng không? Khi nghe em gái mình hỏi thế, lần đầu tiên tôi mới biết điều đó. Thế nhưng, càng là bà bầu thì càng phải thắt dây an toàn chứ, đúng không?

Từ nhà ga về nhà tôi phải băng qua đường cao tốc, trong thời gian khoảng bốn mươi phút nên tôi cảm thấy lo lắng mỗi khi mình đạp phanh thì nhỡ đâu em tôi lại ngã dúi về trước làm cái bụng bị gập vào thì sao, cùng với đó là những hình ảnh kỳ quặc lại hiện lên. Cho tới khi về đến nhà, dù đang là mùa đông mà tôi toát cả mồ hôi, nách và lưng ướt sũng. Đó là hình ảnh như thế nào ư?

Không cần ư? Các anh có thể bỏ ngay cái kiểu đột ngột cắt ngang câu chuyện của người khác như thế được không? Cứ cho là phía các anh sẽ quyết định xem điều đó có liên quan đến sự việc hay không nhưng tiêu chuẩn của điều đó là gì?

Tự bỏ đi những cái mà các anh cho là không cần thiết mà phán đoán sai rồi bỏ qua những thông tin quan trọng, chẳng phải sẽ khiến việc truy bắt hung thủ trở nên chậm trễ hay sao?

Nếu như các anh hỏi cặn kẽ ở vụ thứ nhất thì chẳng phải sẽ tránh được việc Arisa trở thành nạn nhân hay sao?

Tôi đang rất bình tĩnh. Tôi kể tiếp chuyện từ sau khi Arisa về là được chứ gì?

Đầu tiên, từ chuyện tình hình thường ngày của gia đình tôi. Sau khi nghỉ làm ở công ty mỹ phẩm, tôi làm nhân viên phái cử[1] tại Tokyo một thời gian, nhưng do yêu cầu của bố mẹ nên tôi đã về đây và làm công việc mà bạn của mẹ tôi giới thiệu. Đó là làm lễ tân cho phòng khám Nhãn khoa. Còn Arisa, từ lúc học đại học là con bé cũng không sống ở nhà nữa, sau đó nó đi làm rồi cưới chồng, thế nên suốt mười hai năm trời chỉ có bố mẹ và tôi – ba người sống với nhau.

Khi bố tôi và tôi còn ra ngoài đi làm thì cuộc sống của chúng tôi khá nề nếp. Bữa sáng thì cứ 6 rưỡi sáng là cả ba người chúng tôi đều quây quần ăn sáng, đến bữa tối, chúng tôi cũng thường cố gắng ăn tối cùng nhau từ 7 giờ. Ăn tối xong, cả nhà chúng tôi cùng nhau ngồi xem tivi. Mặc dù cũng không có việc gì thật vui nhưng chúng tôi không hề cãi cọ nhau và có những chuỗi ngày thật êm đềm.

Arisa làm việc cho một cửa hàng quần áo ở Tokyo. Thường trước hoặc sau các dịp Obon (lễ Vu Lan của Nhật) hay dịp Tết, lần nào con bé cũng về thăm nhà, hoặc ngay cả khi chẳng có dịp gì con bé cũng hay thò mặt về và bảo là tiện đường du lịch nên ghé thăm nhà… Những khi đó, con bé thường dẫn theo bạn trai về.

Lần đầu, cả nhà tôi đã ầm ĩ hết cả lên. Nó kể trước là ra mắt bố mẹ nên cả bố mẹ tôi lẫn tôi đều chuẩn bị tinh thần là chắc chắn hai đứa nó yêu để cưới, và thế là ngày hôm đó bố tôi đã mặc vest ra đón. Cuối cùng, chúng tôi chẳng thấy đả động một tí nào đến từ “cưới” mà chúng nó chỉ chơi vui vẻ xong là về Tokyo.

Tôi đã nói rất rõ với mẹ tôi là nên gọi điện hỏi xem Arisa định hẹn hò với mục đích gì, nhưng mẹ tôi lại bảo: “Arisa chẳng còn là trẻ con nữa nên chắc là nó cũng tự có suy nghĩ riêng!”

Mẹ tôi tỏ ra là bà sẽ chẳng làm gì cả.

Đó là lần đầu nên tôi nghĩ, chắc mẹ tôi muốn đợi xem tình hình thế nào và tôi cũng tránh hỏi rõ Arisa. Nửa năm sau, con bé lại dẫn bạn trai về thăm nhà và người lần này khác người lần trước. Cả bố và mẹ tôi đều nghĩ rằng, chắc lần này là sẽ chào hỏi ra mắt chính thức nên đã đặt tiệc của nhà hàng bên cạnh mang sang. Nhưng rồi, ngay cả anh chàng mà gia đình tôi đón chào bằng món cá tráp ăn mừng cũng chẳng đả động gì đến việc chào hỏi ra mắt hay đề cập chuyện cưới xin gì cả.

Tôi nghĩ, có lẽ đã đến lúc mẹ tôi sẽ hỏi em gái tôi hoặc sẽ cần thuyết giáo cho nó nghe một bài nên tôi đã thử hỏi bà, nhưng mẹ tôi vẫn lắc đầu.

“Thời đại giờ khác trước nhỉ. Ngày xưa, giới thiệu bạn trai với bố mẹ cũng đồng nghĩa với việc chuẩn bị cưới xin, nhưng đối với Arisa có vẻ mọi thứ đơn giản như đang giới thiệu bạn bè. Từ hồi cấp hai, nó đã thường hay dẫn bạn về nhà chơi rồi…”

“Chắc chắn không có chuyện chỉ là bạn bè thôi đâu. Tại vì…”

Tôi đã không thể nói tiếp được với mẹ vì tôi không muốn miệng mình nói ra những lời thô tục. Đó là chuyện… quan hệ trai gái. Hai chị em chúng tôi đều có “phòng riêng” và phòng của chúng tôi đều được giữ riêng cho đến khi cưới. Tuy nói là “phòng riêng” nhưng “bức tường” ngăn cách sự riêng tư giữa phòng tôi với phòng Arisa là một chiếc giá sách cao đến trần nhà. Toàn bộ cả phòng rộng mười hai chiếu Nhật (tương đương 18.5m2). Do vậy, ngủ ở “phòng bên này” có thể nghe thấy âm thanh ở phía “phòng bên kia” rất rõ.

Em gái tôi chắc chắn biết điều đó, nhưng lần nào dẫn bạn trai về, con bé vẫn ngang nhiên làm điều đó mà chẳng hề ý tứ hơn. Bởi nó không tự dè chừng nên tôi đồ rằng, cả bố mẹ tôi ngủ trong phòng ở tầng dưới có lẽ cũng nghe thấy những tiếng động đó. Thế mà mẹ tôi vẫn chấp nhận chuyện người con trai đến rồi về mà không chào hỏi xin cưới.

Hồi tôi mới chuyển về đây sống, chỉ cần có đàn ông gọi điện thoại đến là mẹ tôi đã chất vấn đối phương đủ thứ trước khi xác nhận với tôi xem giữa chúng tôi có quan hệ gì hay người đó đang làm công việc gì… Tất nhiên, tôi cũng bị mẹ nhắc nhở đủ thứ. Mẹ tôi còn nói: Tuyệt đối sẽ không tha cho tôi nếu tôi bắt chước cái thói làm những chuyện không phải phép trước kết hôn. Đặc biệt là chuyện như có thai trước khi cưới là điều mà mẹ tôi không bao giờ cho phép. Tôi đã nghĩ, nếu tôi lỡ thế thật thì không chỉ là cắt đứt quan hệ mẹ con mà dễ có khi còn bị mẹ giết. Trên các chương trình bản tin ngoài lề về giới nghệ sỹ trên tivi, chỉ cần có tin tức nghệ sỹ nào đó “cưới do trót mang bầu” là mẹ tôi đã hằm hằm nổi cáu: “Thế mà cũng dám công bố trước mọi người cơ đấy!”

Ngay lập tức, tôi hiểu rằng, không phải mẹ đang chỉ trích nghệ sỹ đó mà là đang răn đe tôi. Chỉ cần tiêu đề tuần san trong phần quảng cáo của tờ báo có dòng chữ “kết hôn do trót mang bầu” là trong lòng tôi lại thấy lo lắng không yên. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh gương mặt mẹ tôi giống như đang biến hình thành con quỷ Hannya[2] và định ăn tươi nuốt sống tôi, những hình ảnh khủng khiếp hơn còn khiến tôi bị đau đầu. Những hôm như vậy, tôi sẽ chẳng thể làm được việc gì cả ngày và những người ở chỗ làm lại rì rầm nói xấu sau lưng tôi: “Đúng là cái đứa chẳng được tích sự gì!”

Thế mà, chính Arisa lại “cưới do trót mang bầu”!

Mùa xuân năm nay, con bé lại dẫn bạn trai về nhà. Dù chúng tôi được báo trước một tuần là nó sẽ giới thiệu bạn trai với gia đình, nhưng sau bao nhiêu lần không đếm xuể bị con bé làm cho chưng hửng thì cả bố mẹ tôi lẫn tôi đều cho là giống như mọi khi và chẳng còn hào hứng cũng như chẳng chuẩn bị gì đặc biệt cả.

Bố tôi đã về hưu ở tuổi 65 từ hai năm về trước. Cho đến khi hai đứa nó về tới nhà lúc đầu chiều, bố tôi mới đi mặc bộ quần áo thun thay cho bộ đồ ngủ. Bữa tối hôm đó cũng coi trọng về số lượng món hơn là chất lượng trong món thịt nướng. Em gái tôi hoàn toàn không động đũa tí gì, mặt mũi tái mét liên tục chạy vào bồn rửa mặt. Con bé vừa liếc ngang như muốn lườm chiếc bàn nướng: “Giá mà bảo sớm có phải tốt hơn không?” vừa tâm sự trước cả gia đình là nó đang mang bầu.

Tôi không nhớ, lúc đó mình đã nuốt nước bọt rồi mới nhìn gương mặt quỷ dữ của mẹ hay nhìn gương mặt bà rồi mới nuốt nước bọt nữa. Trong lúc đáng sợ ấy, tôi đã cố né để không nhìn mặt mẹ tôi. Còn bố tôi thì há hốc mồm như thể cằm ông sắp rơi xuống đến nơi. Bố tôi không phải là kiểu người lật bàn rồi đánh tới tấp vào mặt người đàn ông kia. Ngược lại, tôi nghĩ người làm thế phải là mẹ tôi mới đúng. Thế nhưng…

“Hả, ừm, vậy à… Thế thì không cưới là không được rồi!”

Mặc dù, lời nói thể hiện mẹ tôi có giật mình nhưng bà hoàn toàn không có vẻ gì là giận dữ. Đã thế, chàng trai kia còn gãi đầu cười hề hề: “Dạ rõ!” trong khi đã chẳng chào hỏi được câu nào tử tế cả. Thế mà, mẹ tôi lại còn thẹn thùng đáp trả: “Có lẽ cũng thường thôi nhưng mong cậu giúp đỡ. À mà đây là câu mà bố phụ huynh nói hay là câu trả lời khi được nhận lời cầu hôn ấy nhỉ?”

Rồi mẹ tôi bảo phải chúc mừng mới được, thế là đang bữa ăn mà bà bắt tôi sang cửa hàng rượu gần nhà để mua sâm-panh về.

Vì đã uống bia nên tôi phải đi bộ xách chai rượu nặng mang về, thế mà Arisa nó lại còn cằn nhằn: “Chị không mua thêm đồ uống không cồn thì có phải là làm khó em không?”

Mẹ tôi nói thêm: “Mua nước ngọt có ga vị nho cũng được!” làm tôi lại phải đi ra cửa hàng rượu một lần nữa.

Đi đi về về hai lần khiến đầu tôi đau như búa bổ nên thành ra dù tôi đi mua về nhưng lại chẳng được uống mà cuối cùng phải nằm bẹp trên giường trong phòng của mình.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh con quỷ Hannya đang cười. Tôi cũng chẳng hiểu sao là quỷ Hannya mà lại cười. Càng nghĩ càng không hiểu, tôi lại càng đau đầu hơn cho nên tôi đã nằm yên, hít thở thật sâu và chậm rãi suy nghĩ về tình cảnh vô lý này.

Chắc chắn là vụ này giống với vụ cái bát. Khi mẹ tôi dồi dào năng lượng thì mẹ tôi sẽ cáu, nhưng khi yếu hoặc nếu không ảnh hưởng xấu đến tương lai thì mẹ tôi sẽ không cáu. Chuyện “cưới do trót mang bầu” mà mẹ vẫn cảnh báo tôi trước đó khác với chuyện Arisa cưới chồng và đang mang thai đứa con của mình. Mẹ tôi sắp có cháu! Tôi chẳng có bất cứ dự cảm xấu nào cả. Thì ra là vậy, đó là lý do mẹ tôi không cáu. Và mẹ tôi lại còn đang ăn mừng!

Khi hiểu ra vấn đề, tôi đã có thể tham gia ngồi cùng cả nhà sau bữa cơm. Tôi đã lại cùng cậu em rể Masamune nâng cốc bia để chúc mừng. Masamune dang rộng hai tay và để cho tôi biết cậu ấy đang làm đầu bếp cho một nhà hàng Ý nổi tiếng với món pizza được nướng bằng lò.

“Tay cháu to thật đấy, chẳng hợp với vẻ ngoài thư sinh gì cả. Nhưng trông đẹp lắm! À, chắc là do nhào bột đây mà! Toshiko, con cũng thử sờ thử xem đi?”

Bị mẹ thúc, tôi cũng dùng ngón trỏ tay phải vuốt xuống khoảng 3cm vào lòng bàn tay của Masamune. Mặc dù cảm thấy tay cậu ấy còn nhẵn hơn cả vẻ ngoài nhưng buổi tối hôm đó, khi tôi chui vào chăn, ngón trỏ tay phải của tôi lại đau nhức giống như đang bốc hỏa vậy. Tôi thầm nghĩ: không biết sao thế nhỉ? Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh đầu ngón tay bắt đầu thối rữa chuyển sang xanh lét, rồi dần dần lan rộng từ bàn tay ra cánh tay, khu vực phần hai cánh tay như đang đứt ra hàng trăm mảnh nặng trĩu rơi xuống khiến tôi la hét thất thanh. Thế nhưng, có vẻ như không có ai quan tâm và đến xem tình hình của tôi thế nào. Có lẽ việc hét lên vô thức khi ngủ là chuyện bình thường. Tôi tĩnh tâm, nhắm mắt lại thì hình ảnh tay mình bị thối rữa từ ngón tay trỏ lại tái hiện.

Mình phải làm rõ nguyên nhân của việc này! Tôi tự nhủ với mình phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, rồi suy nghĩ xem tại sao ngón tay của tôi lại bị thối rữa. Là do tôi có ác cảm với Masamune hơn tôi nghĩ, hay là do tôi có cảm giác hoàn toàn ngược lại? Tôi nghĩ rằng cả hai đều không phải. Tôi đã không thể tìm được câu trả lời và phải đến lần thứ năm khi cánh tay đứt ra từng mảnh và rơi xuống, tôi đã nghe thấy tiếng cười của con quỷ Hannya. Con quỷ cười nhe răng: “Sờ thử vào đàn ông đi!”

Thôi đi, hãy thôi đi, chẳng phải là tại mày hay sao? Chẳng phải là mày đang nguyền rủa tao bằng hành vi tởm lợm sờ vào đàn ông đó sao? Bằng giọng nói nguyền rủa đó, mày muốn xui tao để làm tao thối rữa phải không?

★ ★ ★

…Xin lỗi, chuyện này chẳng liên quan gì đến em gái tôi nhỉ! Chính những lúc thế này, các anh không ngắt lời tôi thì tôi khó xử lắm. Hay là trong lời nói của tôi có nội dung có thể là gợi ý cho việc phá án?

À mà, các anh hỏi gì ấy nhỉ?

Phải rồi, về diễn biến sau khi Arisa trở về nhà…

Hiện tại, gia đình tôi không ai đi làm cả. Dù vậy, mỗi sáng mẹ tôi vẫn dậy từ 6 giờ và chuẩn bị bữa ăn. Bố tôi thường ngồi vào bàn ăn sau khi đồng hồ đã điểm hơn 8 giờ, điều đó cũng chẳng liên quan đến việc có vẻ như mẹ tôi không muốn thay đổi nếp sống của mình. Mẹ tôi ăn sáng một mình lúc 6 rưỡi sáng, rồi giặt giũ và dọn dẹp vườn tược đến 8 giờ. Bố tôi có nếp sinh hoạt trái ngược hoàn toàn so với hồi ông còn làm nhân viên ngân hàng. Từ tốn ăn, đọc báo, xem tivi. Ngay sau khi bố tôi về hưu, hầu hết mọi ngày cứ trôi qua như thế. Chẳng biết có phải là do thấy chán quá hay không mà mấy tháng gần đây, ông bắt đầu say mê chơi cây cảnh. Ở nhà tôi, cứ phải nói là ngày nào cũng như nghỉ hè.

Bố tôi như thế, tôi chẳng có tư cách gì để mà phàn nàn về ông cả. Vì tôi đã thất nghiệp hơn hai năm nay. Không những thế, tôi lại còn bị huyết áp thấp nên đã nghĩ mình chẳng cần phải cố dậy sớm chỉ để xuống ăn sáng và tôi đã thường ngủ đến đầu giờ trưa.

Nhưng từ nửa năm trước, dậy lúc 7 giờ mỗi sáng đã trở thành thói quen của tôi.

Buổi sáng sau hôm Arisa về, khi hướng về phía phòng bếp, tôi đã nghe thấy tiếng cười. Tôi không thể nhớ được đã bao lâu rồi gia đình tôi mới náo nhiệt từ sáng như thế này. Khi tôi mở cửa ra thì thấy mẹ tôi, Arisa và cả bố tôi đang cùng ngồi bên bàn ăn.

Cơm và canh miso[3] đang bốc khói nghi ngút. Có cá hồi nướng và trứng tráng. Món trứng tráng nóng hổi có mùi thơm ngọt đến thế này sao? Thỉnh thoảng ngồi ăn sáng có lẽ cũng hay!

Tôi đã có thể đón chào buổi sáng bằng tâm trạng yên bình như thế.

“Chị dậy rồi à? Em ăn trước đây!”

Arisa ngồi ở vị trí vốn của con bé từ xưa. Em tôi đặt bát cơm xuống, định đứng lên đẩy ra chiếc ghế vốn bị dẹp vào sát tủ bát đĩa cho tôi ngồi. Ấy thế mà…

“Arisa, không cần đâu con. Chị con không ăn sáng đâu mà!”

Mẹ tôi ngồi đối diện em gái tôi, bà nói mà chẳng thèm nhìn mặt tôi.

Chỉ sau một đêm, cả thế giới đã xoay quanh em gái tôi. Nếu thế thì đừng có gộp tôi vào gia đình này cho xong, đúng là người thừa mà! Nếu là trước đây thì chắc chắn ngay lập tức trong đầu tôi sẽ hiện ra các cảnh tượng đau khổ, thế nhưng giờ thì tôi đã có thể vượt qua mức độ này. Vì tôi đã có đồng minh vững chãi của mình.

“Nếu tìm Suka[4] thì nó đang ở ngoài vườn đấy!” – Biết tôi nhòm xuống dưới bàn ăn tìm con mèo của mình, bố tôi nói trong khi vẫn đang xòe to tờ báo đọc. Thực ra tên nó là Scarlett nhưng bố tôi vẫn gọi nó là Suka.

“Tại sao chứ?! Ai lại tự ý cho nó ra ngoài thế?”

“Lúc bố đi lấy báo, nó tự ra đấy chứ. Thế cũng tốt chứ sao, thấy nó chạy như bay ra, trông có vẻ hớn hở lắm.”

“Không được đâu, cái bọn không ra gì hay lảng vảng ngoài đó lắm lại còn…”

Tôi cũng không còn đủ kiên nhẫn để đối đáp với bố tôi rồi mới mở cửa ra vào nhà bếp. Scarlett đang ngồi với khuôn mặt như không có gì, nhìn về phía tôi. Không biết có phải nó an tâm khi nhìn thấy mặt tôi hay không mà nó gừ gừ mấy tiếng trong cuống họng, rồi nó vào trong nhà với bước đi ủ rũ và tiến đến chỗ ăn được trải thảm của nó, bên cạnh tủ lạnh. Không biết có phải do đã chạy nhảy ở ngoài hay không mà nó vừa đứng vừa ăn rau ráu với tốc độ nhanh hơn hẳn mọi khi.

“À mà, chuyện nhà mình bắt đầu nuôi mèo là mẹ đã kể cho con chưa ấy nhỉ?” – Arisa vừa ngắm Scarlett vừa hỏi mẹ.

“Tao lấy đồ ăn cho mày ngay nhé!” – Tôi lấy túi đồ ăn cho mèo từ tủ đồ cạnh tủ lạnh, rồi đổ vào đĩa của Scarlett.

Arisa vừa ngắm Scarlett vừa nói với tôi: “Chắc nó đã từng là đồ thừa thãi đáng thương lắm phải không? Nếu thế, gọi nó là Suka thì sao nhir?”

Con bé vừa nói vừa cười như trêu chọc.

“S-c-a-r-l-e-t-t!”

Tôi nói một cách rành rọt từng âm một cho con bé nghe. Tuy nó chỉ là con vật nuôi nhưng ai lại đặt tên nó là Suka? Dù biết là không nên thế nhưng người luôn có thể nói ra những lời giễu cợt chính là con nhóc Arisa.

Hơn nữa, dù có bị người khác sửa thì nó cũng chẳng có biểu hiện là mình sai. Chẳng những thế, ngược lại, nó còn chỉ trích người khác.

“Thì ra là thế. Đúng là cái tên nghe giống chị hay đặt lắm. Nhưng mà, từ bữa sau, chị có thể đưa nó ra ăn ở chỗ khác được không? Lông động vật thấy bảo không tốt cho em bé lắm đúng không?”

“Hả…?”

Tại sao tao lại bị mày ra lệnh chứ? Đây là nhà tao, còn mày là đứa đã ra khỏi nhà rồi cơ mà!

Tôi định nói trả lại con bé thì bị một câu nói của mẹ tôi chặn lại:

“Đúng đấy!… Lông động vật mà bay quanh khu ăn uống là mất vệ sinh lắm đấy. Mẹ không để ý chuyện này trước khi Arisa về, mẹ xin lỗi nhé! Toshiko, một là con làm chỗ ăn cho nó ở ngoài, hai là con cho nó ăn trên phòng con xem sao?”

Làm sao mà cho nó ăn ở ngoài được cơ chứ. Mùi thức ăn sẽ dụ bọn mèo hoang kéo đến. Scarlett tính cách rất hiền nên chắc chắn sẽ bị bọn kia tấn công. Lúc đó, tôi chỉ còn cách bế Scarlett và đưa nó lên phòng mình trên tầng hai.

Cho Scarlett vào phòng xong, tôi lại xuống dưới bếp để chuyển toàn bộ thức ăn của nó lên. Lúc đầu, tôi cứ đinh ninh ăn uống là phải ở trong phòng bếp nên đương nhiên tôi cũng làm chỗ ăn cho nó ở đó, chứ nếu biết thế này thì ngay từ đầu tôi đã để nó ở trên phòng mình. Nếu như thế thì sẽ không có cảnh đang ngủ cùng tôi, Scarlett dậy sớm rồi tự ý mở cửa phòng đi xuống bếp và tôi cũng không phải vừa ngái ngủ vừa dụi mắt để đuổi theo nó. Dù nghĩ thế nhưng sau khi cho Scarlett ăn xong, kiểu gì tôi cũng phải cho nó ra ngoài vườn chơi nên rốt cuộc cũng như nhau cả. Nếu là vì Scarlett thì dù có phải dậy sớm hay gì đi nữa, tôi cũng chẳng thấy khổ sở gì cả.

Do chứng đau đầu kèm theo những hình ảnh kỳ quái trong tưởng tượng mà tôi chỉ có thể làm một công việc lâu nhất trong khoảng một năm. Khoảng ba, bốn năm về trước, tôi dễ dàng tìm được ngay một công việc mới. Bây giờ thì khác, không biết có phải do tình hình kinh tế khó khăn hay không mà tôi đã chẳng thể tìm được công việc nào phù hợp với mình. Bố mẹ tôi cũng chẳng nghiêm khắc thúc giục tôi phải đi làm cho nên tôi vừa giúp việc nhà vừa sống rất thư thả. Tuy nhiên, bố mẹ tôi cho rằng, việc kết nối với thế giới bên ngoài là rất quan trọng nên đã giao cho tôi nhiệm vụ đi mua thức ăn mỗi bữa tối. Hầu như hai ngày một lần, tôi lại ra ngoài, tới siêu thị Sunrise, một siêu thị lớn nằm trên quốc lộ để mua sắm. Trong siêu thị, đèn chiếu sáng trưng, cách trưng bày lộng lẫy đón chào mùa mới cùng với âm nhạc êm dịu. Khi bước vào bên trong, tôi bỗng cảm thấy hứng thú hẳn lên và có thể xua tan tâm hạng khó chịu mà tôi gặp phải ở nhà. Hầu như ở nhà cả ngày nên tôi luôn tuỳ ý bản thân mình mặc thế nào cũng được. Nhưng mỗi lần đi Sunrise là tôi lại dừng mắt trước các màu son mới, tay lại với lấy những bộ trang sức dễ thương, tôi muốn bản thân nhận thức được việc mình là phụ nữ.

Kể từ ngày em gái tôi mang bụng bầu về cùng bạn trai, dù đến Sunrise bao nhiêu lần đi nữa thì tâm trạng tôi cũng chẳng vui vẻ lên được. Nhất là hình ảnh ngón trỏ tay phải của tôi bị thối rữa xanh lét liên tiếp hiển hiện và lớn dần trong đầu tôi, ngay cả khi tôi đang ở Sunrise. Và thế là chẳng còn mua sắm gì nữa, tôi cứ thế đặt nguyên giỏ hàng với những món đồ trong đó lên rìa quầy thu ngân rồi lao thẳng vào bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh và rửa mãi cho đến khi những hình ảnh đó trở nên mờ đi. Thở dài một cái, tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy có một bảng thông báo. Ngoài các tờ quảng cáo những mặt hàng khuyến mại, còn có thêm vài tờ quảng cáo viết tay được dán ở đó. Lẫn trong các tờ quảng cáo tuyển thành viên dàn hợp xướng, thông báo ngày hội thư viện, tin tuyển thành viên tham gia chợ đồ cũ thì có một tờ đăng tin tuyển người nhận nuôi mèo con. Tờ đăng tin có kèm ảnh chụp bốn con mèo con trông vô cùng dễ thương khiến tôi phải đứng lại xem một cách chăm chú. Tôi chưa từng có kinh nghiệm nuôi thú cưng. Từ lâu, tôi vốn đã rất thích động vật. Điều này làm tôi nhớ đến thời điểm trước khi tôi vào cấp Một. Đó là cảm giác được chạm vào bộ lông mềm mại, êm ái khi tôi được người bạn hàng xóm cho sờ vào con mèo con mới mở mắt, lúc con mèo nhà bạn ấy nuôi mới đẻ con. Vẻ ngoài của nó trông như một cục tuyết màu trắng tinh nhưng khi đặt nó lên đầu gối thì thật là ấm áp. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi nghĩ về hình ảnh chú mèo con với cơ thể được bao phủ bởi một bộ chăn trắng tinh mềm mại.

Lúc ấy, tôi đã rất muốn có con mèo đó. Bạn tôi cũng nói muốn tôi nhận nuôi nó. Trước khi tôi qua nhà bạn chơi, tôi có kể cho mẹ nghe về con mèo con thì mẹ tôi cũng kể một cách rất hoài niệm về con mèo tam thể tên là Mi-chan: “Ngày xưa mẹ cũng nuôi mèo đấy!” Bởi vậy, tôi cứ đinh ninh rằng mẹ sẽ không phản đối nên đã về nhà với tâm trạng vô cùng vui sướng và hỏi mẹ tôi xem mẹ có cho tôi nuôi mèo không. Câu trả lời của mẹ tôi là Không. Và tôi đành phải chấp nhận.

“Sắp sinh em bé rồi, ngộ nhỡ bị mèo cào thì khổ lắm!”

Trước đó, tôi vẫn ngóng em bé chào đời. Nhưng kể từ hôm đó, mỗi khi nhìn cái bụng phình to của mẹ là tôi lại có cảm giác sao sao đó trong lòng. Tôi đã nhớ lại cả những chuyện đó…

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy hạnh phúc là hình ảnh chú mèo năm xưa ùa về nên tôi càng muốn nuôi mèo thử xem sao. Cho tới lúc này thì bố mẹ tôi đều tán thành. Mẹ tôi đưa ra ý kiến: “Đã mất công nuôi thì mua hẳn mèo ngoài cửa hàng ấy!” Tôi liền thử tìm qua các cửa hàng online nhưng chẳng có con nào vừa ý. Trong đầu tôi cứ thường trực hình ảnh lũ mèo con trong tờ đăng tin trên bảng thông báo ở siêu thị. Có bốn loại tất cả: con màu nâu đậm, con màu nâu nhạt, con màu trắng pha nâu và con màu trắng tinh. Các con màu nâu con nào con nấy mặt tròn tai to, mắt hạt dẻ, mũi hồng trông hết sức dễ thương. Thế nhưng, chỉ có con màu trắng có đôi mắt mơ màng, lại có cái mũi nửa màu đen, nhìn từ xa trông cứ tưởng như gỉ mũi của nó. Hơn thế nữa, chỉ có con màu trắng là con cái. Và khi bốn con mèo hiện lên trong dầu tôi, chỉ có con màu trắng là hướng về phía tôi nũng nịu. Nó trèo lên đầu gối, vừa nhìn tôi vừa kêu rất nhẹ nhàng và nằm ngủ trông rất ngon.

Cho đến một ngày nọ, việc mang tính quyết định cũng đã xảy ra: Khi tôi xem bảng thông báo ở Sunrise thì ngoài con lông trắng ra, số còn lại đều dán thông báo là đã tìm được chủ mới. Tôi có cảm giác như chỉ có duy nhất con mèo con lông trắng không bị che mặt đang chăm chú nhìn tôi. Không chần chừ thêm, tôi lấy điện thoại ra và bấm theo số máy ghi trên tờ đăng tin.

Con mèo con màu trắng nổi bật với vô số khuyết điểm nhưng tôi bị thu hút bởi bộ lông trắng muốt của nó, đôi mắt lơ đãng đượm vẻ buồn buồn, chiếc mũi nửa màu đen trông giống như nốt ruồi đen, một vẻ ngoài trông rất quý phái.

Đó chính là Scarlett!

Xin lỗi các anh! Lần này không biết từ lúc nào mà tôi lại chuyển sang chuyện mèo mất rồi.

Arisa đã đối xử với Scarlett như thế nào ấy à? Nó cũng chỉ bảo là không cho mèo ăn ở bếp thôi chứ sau đó cũng không có chuyện gì đặc biệt cả. Thi thoảng, Scarlett có cuộn tròn ở nơi mà chỉ cần giơ tay ra là với tới thì em gái tôi cũng lờ đi và xem tivi hoặc đọc truyện tranh. Thậm chí có lần, con bé vào phòng tôi, ôm Scarlett lên rồi bế xuống phòng khách.

Tôi có nghe nói, khi mang thai thì tâm lý phụ nữ thường không ổn định cho lắm nên có thể những lúc tinh thần đi xuống, chính Scarlett làm cho con bé thấy thoải mái hơn chăng?

Đặc biệt là một tuần sau khi Arisa trở về, lại có vụ thai phụ bị đánh ở thị trấn kế bên nữa chứ! Người bị đánh đã bị bất tỉnh đúng không? Nghe nói là không cứu được em bé… Đúng là đến vụ thứ hai xảy ra thì ai cũng tin chắc rằng đây rõ ràng là có kẻ tấn công vào phụ nữ mang thai. Lại thêm giới truyền thông cũng đưa tin theo hướng đó nên em gái tôi không còn dám tản bộ bên ngoài và chỉ ở nhà cả ngày nên chắc là con bé bị stress dữ lắm.

Nhưng tại sao chỉ riêng ngày hôm đó, mà còn là vào buổi tối, con bé lại ra ngoài cơ chứ?

Ba ngày trước đó, em gái tôi đã đi khám thai ở bệnh viện phụ sản. Tôi đã đưa con bé đi bằng xe ô tô. Tôi đã không theo con bé vào tận trong phòng khám thai nên tôi cũng không biết trực tiếp con bé đã được bác sỹ hướng dẫn những gì.

“Bác sỹ bảo em bé vẫn chưa xuống mấy nên cần phải đi bộ thật nhiều…”

Ngồi trên xe lúc về, em gái tôi đã nói như vậy. Trước kia, nếu đột nhiên thèm ăn món gì là con bé lại nhờ tôi đi mua nhưng tối hôm đó chắc là con bé muốn tự mình đi bộ.

Các vụ tấn công liên tiếp xảy ra đều ở thị trấn bên cạnh nên có thể con bé đã nghĩ rằng, dù là buổi tối thì đi bộ ra Kombini, cách nhà chỉ có chục phút thì cũng chẳng sao. Nhưng dù có thế đi nữa, con bé cũng không nên đi đường tắt!

Hôm đó, bố mẹ tôi đi đám giỗ họ hàng nên từ sáng đã ra khỏi nhà. Bố mẹ tôi dự định ở đó một đêm nhưng khi tôi nói có liên lạc của cảnh sát thì ông bà đã về nhà ngay trong tối hôm đó. Có vẻ như, bố mẹ tôi đã kịp chuyến tàu siêu tốc cuối cùng trong ngày nhưng chẳng khác gì so với việc tận hôm sau họ mới về, bởi vì khi em gái tôi được phát hiện thì nó đã tắt thở.

Buổi tối hôm đó, tôi không hề biết em gái mình đi ra ngoài. Nếu không, tôi đã có thể hỏi nó đi đâu, nếu là đi mua đồ thì tôi sẽ đi mua thay con bé, còn nếu mục đích của nó là đi bộ thì tôi sẽ đi cùng nó. Giá mà ít nhất nó cũng lên tiếng nói cho tôi biết lấy một lời… Thì đâu đến nỗi xảy ra sự việc đau thương đó!

Tôi cảm thấy nghi ngờ không thấy Arisa đâu là khi tôi tắm xong. Thấy ở chỗ thay đồ có khăn tắm đã gấp của con bé đặt ở đó nên tôi đã đi qua phòng uống trà đạo và cả phòng khách nhưng đều không thấy con bé đâu cả.

Đúng vậy! Trong phòng Arisa cũng không thấy!

Sau khi con bé cưới, tôi đã di chuyển cái giá sách để gộp cả hai không gian thành phòng của tôi. Tất nhiên là được sự đồng ý của em gái tôi. Vì thế, chúng tôi đã chuẩn bị phòng của em gái tôi khi nó về nhà dưỡng thai và sinh em bé ở phòng khách. Cũng có ý kiến cho rằng, nên dọn nửa phòng của tôi về như cũ để Arisa ở tầng hai. Nhưng bụng con bé nhô to như thế sẽ gây khó khăn khi lên xuống cầu thang nên mẹ tôi bảo để nó ở tầng một cho dễ đi lại. Mẹ tôi nói rằng, sau khi sinh một thời gian thì con bé cũng chỉ có ngủ nên để con bé ở tầng một càng tiện trong việc bê đồ ăn vào cho nó.

Và tối hôm đó, tôi ở trong phòng của mình, đinh ninh rằng em gái tôi đang ở phòng khách hoặc đang ngồi uống trà trong phòng trà đạo. Cho đến khi muốn biết Arisa đang ở đâu, tôi mới đi tìm. Tôi đã tìm hết từ trong bếp đến nhà vệ sinh và cả dưới gầm bàn vì tôi sợ nhỡ đâu con bé có dấu hiệu sinh và bị ngất. Tôi gọi tên Arisa, Arisa. Tôi chợt nghĩ, cũng có thể là con bé ở ngoài vườn hoặc nhà để xe. Biết đâu Arisa đã để quên thứ gì trong xe ô tô, nghĩ thế nên tôi mới đi ra phía cửa nhà. Đúng lúc ấy, điện thoại vang lên. Đó là điện thoại của cảnh sát thị trấn này, họ hỏi tôi về Arisa.

Các anh là cảnh sát hình sự của tỉnh phải không nhỉ?

Cảnh sát vẫn chưa tìm thấy điện thoại của em gái tôi đúng không? Nghe nói ví tiền trong túi của em gái tôi cũng không thấy đâu. Nhờ có cuốn sổ theo dõi sức khỏe mẹ và bé nên cảnh sát đã có thể liên hệ ngay với gia đình tôi.

Sau này tôi mới biết, trước khi tôi nhấc máy thì số máy của sở cảnh sát đã từng gọi đến một lần, thông tin này có lưu trong nhật ký cuộc gọi. Đó là lúc tôi đang tắm nên đã không biết.

Trước lúc đó ấy hả? Tôi nói rồi, tôi đã ở phòng mình trên tầng hai. Tôi đã làm gì à? Tôi đã lấy rận cho con Scarlett.

Tôi đã lấy rận.

★ ★ ★

Scarlett đến nhà tôi khi nó vừa mới hai tháng tuổi. Tôi không biết có phải là nó nhớ mẹ hay không mà nó thường trèo lên đùi tôi rồi nằm cuộn tròn, vừa áp mặt vào đùi tôi thở đều đều êm dịu vừa cọ mặt vào tay tôi rồi lăn ra ngủ.

Tôi rất thích dùng tay luồn vào bộ lông trắng muốt êm mượt của nó để vuốt ve và xoa mạnh vào toàn thân con vật ấm áp ấy. Cảm giác ấm áp nơi đầu ngón tay trong lúc chạm vào Scarlett vô cùng dễ chịu đã giúp tôi xua đi hình ảnh ngón tay bị thối rữa trong đầu.

Scarlett là thần hộ mệnh của tôi.

Thế nhưng, một hôm, khi tôi đang vuốt ve Scarlett như thường lệ thì chợt cảm thấy có gì đó không ổn nơi ngón trỏ tay phải. Chẳng lẽ bị dính rác hay sao? Hay là nó mới mọc mụn cóc? Khi từ từ bỏ ngón tay ra khỏi nơi đang ấn trên người Scarlett thì tôi thấy có cục gì đó màu nâu đen hình thoi, cỡ khoảng 3mm đang cử động rất nhanh rồi lủi mất vào trong đám lông của nó.

Chính là rận. Tôi vẫn nhớ, mình đã từng nhìn thấy rận ở nhà bạn hồi học mẫu giáo. Chị của bạn tôi đặt con mèo nằm ngửa trên đầu gối rồi cứ lấy hai tay vạch bụng mèo ra là lại tóm lấy cục gì đó màu đen, rồi dùng móng tay của hai ngón tay cái dí sát vào nhau để giết rận kêu tanh tách.

“Rận sẽ hút máu của mèo và khiến chúng bị ngứa, nếu nặng thì còn có thể làm cho chúng bị bệnh nên phải làm thế này để lấy chúng ra.”

Chị của bạn tôi nói như vậy, rồi ngay trước mặt tôi, chị cứ sờ vào bụng mèo là lại tìm thấy rận rồi giết chúng, mới một tẹo mà đã xử được năm con. Điều tôi thấy nể nhất chính là chị ấy hầu như không nhìn ngón tay của mình. Tôi rất ngại khi phải nhìn vào mắt người khác, còn chị ấy, dù đang chăm chú nhìn tôi khi nói chuyện mà vẫn giết rận kêu tanh tách.

“Khi đã quen rồi thì em có thể biết được chúng qua cảm nhận đầu ngón tay.” – Lời chị ấy năm xưa chẳng có vẻ gì tỏ ra kiêu ngạo đắc chí nên giờ đây, khi tôi đã nhận biết được rận trên người Scarlett chỉ bằng cảm nhận ở các đầu ngón tay thì những hình ảnh kì quái trong đầu tôi không còn phát triển thêm nữa. Tôi không hề nghĩ ngợi lung tung, hoàn toàn tập trung vào mười đầu ngón tay và thấy thật thoải mái mỗi khi giết được một con rận. Nhất là, tôi đang loại bỏ được loài ký sinh làm cho bụng mèo bị phình to hoặc nhiễm bệnh. Tôi cũng dùng móng tay cái của mình giết từng cái trứng chỉ dài khoảng 1mm rơi ra để ngăn cho chúng không đẻ thêm. Cảm giác những tiếng kêu tanh tách giống như làm rách lớp màng khiến tôi cảm nhận rõ được từng cái trứng bị tiêu diệt thế nào.

Việc diệt trứng và giết từng con rận chưa đủ làm tôi thoả mãn. Mỗi con rận bị giết, tôi phải kéo lê cái bụng đã bị làm bẹp để chúng không thoát khỏi ngón tay mình. Mặc dù có bất ngờ trước sức sống mạnh mẽ của chúng nhưng tôi vẫn tóm lấy từng con rận đang di chuyển một cách từ từ và dí bẹp đầu chúng tanh tách để cho chúng chết hẳn.

Tôi say sưa với việc bắt rận nên lúc thì đặt Scarlett nằm ngửa, lúc thì lật người nó. Mỗi lần vuốt bộ lông mềm của Scarlett, tôi lại bới tìm rận và con mèo vẫn để yên như thể giao phó tất cả mọi thứ cho tôi. Scarlett làm cho tôi thấy nó đáng yêu làm sao. Tôi tin rằng, Scarlett là con gái tôi! À, không! Phải là cơ thể thứ hai của tôi mới đúng!

Thử bình tĩnh suy nghĩ lại về những gì tôi đã nói với cảnh sát hình sự, tôi nhận ra, quả thật tôi có nói rất dài nhưng lại không mấy nhắc đến Arisa. Không phải là tôi có ý muốn né tránh nhưng những thứ mà tôi không muốn nhớ hoặc những gì mà tôi không muốn kể cho người khác nghe thì tôi lại vô thức chuyển qua nói về Scarlett.

Giờ có nghĩ cũng muộn rồi nhưng tôi không biết rốt cuộc Arisa về nhà để làm gì. Trên Tokyo không thiếu gì bệnh viện phụ sản và mọi điều kiện tiện nghi, nếu muốn có người chăm sóc thì mẹ tôi sẽ lên đó để chăm sóc Arisa một thời gian cơ mà?

Căn nhà này có thể vẫn là của Arisa nhưng căn phòng này thì không. Vậy mà nó vẫn thò mặt vào phòng như đúng rồi, còn tự ý lục tìm trên giá sách trong lúc tôi đang cho Scarlett chơi ngoài vườn nữa chứ!

Nếu cứ ru rú ở trong phòng cả ngày thì Scarlett chắc cũng chán và tôi càng chán hơn vì không được bắt rận cho mèo. Vì thế, sau mỗi bữa ăn, tôi thường cho nó ra ngoài vườn chơi khoảng một tiếng. Thế nhưng ở đây không chỉ có mỗi mình Scarlett! Mèo hoang ở quanh khu này rất nhiều, chúng thấy Scarlett đang chơi liền hết con này đến con khác nhảy vào nhe răng kêu gào đe doạ và còn đuổi Scarlett vào góc vườn. Bọn mèo hoang láo xược.

Buổi tối, khi tôi đang bắt rận cho Scarlett trong phòng mình ở tầng hai thì Arisa bước vào mà không thèm gõ cửa.

“Em đã mượn sách của chị.” – Nói rồi, Arisa để lại ba cuốn trên giá sách.

“Dự cảm chóng mặt[5], Ký ức bão tố, Vết sẹo hoa hồng… Em cứ tưởng là truyện trinh thám cơ, thế mà sao nhỉ? Tiểu thuyết lãng mạn à? Em đã đọc và giật hết cả mình. Dù sao, ấn tượng ban đầu của em cũng chỉ dựa vào bìa sách. Hoá ra là những cuốn sách chỉ toàn mấy chuyện nực cười. Nào là cãi nhau, ngủ với nhau, rồi làm lành. Nào là hiểu lầm, ngủ với nhau, rồi cưới. Nào là mất trí nhớ, ngủ với nhau rồi hồi phục trí nhớ, kết thúc có hậu rồi lại ngủ với nhau. Em tự hỏi, có ngu không mà làm thế… Nhưng mà đọc để giải khuây thì cũng được. Tiếp theo đọc gì bây giờ nhỉ? Chị có gợi ý cuốn nào cho em không?”

Làm gì có chuyện tôi có thể thản nhiên mà trả lời được cơ chứ. Nếu muốn đọc sách thì tại sao nó không hỏi tôi trước?

“Cái bẫy của Lọ Lem chẳng hạn!” – Vừa xoa đầu Scarlett, tôi vừa nói ra một tựa tiểu thuyết đặt trên giá.

“Quyển đó chẳng phải là truyện trinh thám hay sao?” – Arisa trả lời trong bộ dạng có vẻ chán nản. Hóa ra, ngay từ đầu nó đã phân biệt được tiểu thuyết trinh thám và tiểu thuyết lãng mạn. Chỉ là nó muốn chọc ghẹo tôi để mua vui mà thôi.

“Nhưng mà, kể cả là tiểu thuyết lãng mạn đi chăng nữa thì cũng nên đặt tình huống thực tế một chút chị nhỉ. Vì những cuốn em đọc, tất cả nhân vật chính đều là gái còn trinh. Đã thế, lại còn ba mươi lăm tuổi, có công ăn việc làm, làm gì có chuyện như thế chứ! Đã thế, lại còn lần đầu làm chuyện ấy và tưởng rằng đàn ông con trai sẽ e ngại, ai ngờ họ lại rất cảm động… Thực tế làm gì có chuyện đấy cơ chứ! Đấy là em nghĩ thế!”

“…Không được, Scarlett! Không được động đậy!” – Dù Scarlett vẫn đang ngoan ngoãn ườn mình trên đầu gối của tôi nhưng tôi nói thế là để tỏ ra mình đang tập trung vào lấy rận cho nó.

“Cơ mà chị mua thuốc diệt rận có phải tốt không? Siêu thị bán đầy ra đấy!”

“Nó vẫn còn bé nên nguy hiểm lắm. Trên mạng thấy có người nói là có thú cưng chết vì thuốc diệt rận kia kìa.”

“Em nghĩ nó cũng chẳng còn là mèo con bé bỏng gì nữa, mà thôi tùy chị.”

Em gái tôi lại bắt đầu lựa sách trên giá. Cứ cầm đại vài quyển đi lại còn đọc từng tí tiêu đề mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn.

“Em chẳng hiểu nổi tiêu chí của mấy cuốn này. Đây là tiểu thuyết ngôn tình dành cho nữ thì phải khiến người đọc cảm thấy là nhân vật chính giống như tác giả đang tả về mình đúng không? Chẳng hạn như công tử con nhà giàu đẹp trai… Thực tế làm gì gặp được ai như thế! Dù biết vậy nhưng mọi người vẫn nuôi hi vọng. Và thực tế, nếu ông chồng nào mà dám nói câu Anh sẽ làm em nhớ lại tất cả bằng nụ hôn của anh thì sẽ bị cốc vào đầu cho mà xem, đúng không? Đấy là em nghĩ thế, nhưng mà nếu là bạch mã hoàng tử thật thì lại cảm thấy lâng lâng sung sướng. Thế nhưng, gái còn trinh thì làm gì có? Ba mươi lăm tuổi mà còn là gái trinh thì không biết là cô gái đó sống như thế nào từ trước đến giờ? Trái lại, nếu mất trinh thì không được à? Vừa thấy tức lại vừa thấy nực cười, chị có thấy thế không?”

Arisa nói như vậy rồi ngồi xuống đối diện tôi. Con bé mở đôi mắt to tròn nhìn về phía tôi nhưng tôi giả vờ tập trung vào việc bắt rận và không rời mắt khỏi ngón tay mình.

“Lẽ nào chỉ có mình em hiểu nhầm, và trên đời này vẫn có rất nhiều phụ nữ ngoài ba mươi tuổi nhưng vẫn còn trinh? Nếu không có nhu cầu đọc thì chắc là người ta cũng không viết đâu nhỉ? Ui cha, vậy những người đó chắc vừa đọc vừa tự nhủ một ngày nào đó mình sẽ cùng với chàng hoàng tử bạch mã thành đôi cũng nên. Ghê quá đi… À mà, đừng bảo là chị cũng như thế đấy nhé?”

Arisa nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt. Con ngươi màu nâu trông giống như bụng của con rận, ngón tay của tôi trở nên đau nhức. Chẳng biết có phải do cảm nhận được bầu không khí căng thẳng hay không mà Scarlett liền kêu ngoao một cái. Nhờ đó, tôi có thể nói ra như một tiếng thở dài: “Em có thôi ngay đi không?”

“Em xin lỗi! Dù là gì đi nữa, phải không chị? Chẳng phải lâu lắm rồi sao, cũng bốn đến năm năm nay rồi còn gì? Da chị nhăn nheo cả rồi đấy!”

Arisa vừa cười vừa nói như vậy, rồi lấy đại hai cuốn tiểu thuyết lãng mạn từ trên giá sách và đi ra khỏi phòng. Một trong hai cuốn đó có nhân vật chính là một phụ nữ bốn mươi tuổi. Được nuôi dưỡng bởi bố mẹ vô cùng nghiêm khắc, cô không biết đến niềm vui của người con gái là gì mà ngày qua ngày chỉ biết đi làm rồi về nhà. Thế nhưng, trong một đêm tối giông bão, cô gặp một chàng trai bị thương ngất ở vệ đường và bị mất trí nhớ, điều này đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô. Người đàn ông này chính là hoàng thái tử của một tiểu vương quốc nọ. Anh ta sinh ra trên cõi đời này chính là để gặp cô…

Câu chuyện như cổ tích mà tôi đọc và cảm thấy trái tim mình tan chảy chắc hẳn sẽ bị em gái tôi nó cười cho thối mũi.

“Gái bốn mươi tuổi vẫn còn trinh, làm gì có chuyện đó, thật là kinh tởm…”

Làm gì có chuyện để cho một đứa con gái hẹn hò với một người đàn ông không quá một năm, thay người yêu như thay áo liên tục, ngủ với bất kỳ ai… làm nhục mình cơ chứ? Chính bản thân còn dẫn toàn những thằng chẳng ra gì về, thế mà còn định tỏ vẻ ta đây cái gì chứ?

Tôi chẳng có điểm gì thua kém em gái tôi cả. Chẳng qua tôi chỉ già hơn nó sáu tuổi thôi! Gương mặt tôi, phong cách thời trang của tôi chẳng thua nó cái gì hết. Không thể nói là gái xinh nhưng cũng có người nói với tôi là thích kiểu gương mặt của tôi. Cũng có người rủ tôi đi xem phim, rủ đi ăn.

Cái thời mười mấy tuổi chưa có điện thoại di động, có điện thoại của con trai gọi đến thì mẹ tôi không bảo tôi nghe mà lại bảo em gái tôi.

Khi biết tôi đi với hai cậu bạn cùng lớp tới thư viện của thị trấn, mẹ tôi mắng mỏ tôi cả một buổi tối bằng những lời lẽ chê bai nhân cách của tôi, nào là chẳng ra gì, nào là thật đáng xấu hổ… Ấy thế mà, khi em gái tôi đi hát karaoke riêng với một cậu bạn trai thì mẹ tôi lại còn cho nó tiền tiêu vặt.

Mẹ tôi chỉ cho phép tôi vào học đại học nữ sinh nhưng em gái tôi lại được học trường bình thường như là điều đương nhiên.

Cả bốn năm trời tôi phải sống trong ký túc xá nữ sinh, còn em gái tôi lại được thuê phòng riêng nhỏ ở ngoài như bao người khác.

Mỗi lần về nhà là mẹ tôi suốt ngày đe nẹt tôi: “Mày không hẹn hò với thằng nào có vấn đề đấy chứ?”; “Mày không làm gì bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ đấy chứ?”… Còn em gái tôi, dù có dẫn về những thằng chẳng ra gì đến cỡ nào thì cũng chẳng bị mẹ tôi nói một câu.

Sống theo những lời đe dọa của bố mẹ, tôi chẳng thể thật tự nhiên hay thoải mái khi trò chuyện với tất cả những người khác chứ chẳng riêng gì với cánh đàn ông. Khi có người chủ động bắt chuyện nhẹ nhàng với tôi, mẹ tôi lại dốc sức phá tan tành: “Không có thu nhập. Không biết cách cư xử phải phép…” Trong khi đó, họ toàn là những người hết sức tử tế mà những người như chồng Arisa cũng chẳng bì kịp.

Không phải chỉ là sự khác biệt giữa đứa sinh trước đứa sinh sau.

Chẳng phải chỉ là do tính khí thất thường của mẹ tôi hay sao?

Đã thế, ngay cả mẹ tôi cũng chế giễu tôi.

Đó là thời điểm ngay sau khi vụ tấn công phụ nữ mang thai lần thứ hai xảy ra.

Lúc đó là sau bữa tối, tôi chợt nhớ ra mình quên mua sữa ở Sunrise nên mới ra cửa xỏ giày vào chân, định đi ra Kombini mua.

“Đợi em với, em cũng đang thèm purin[6] nên em sẽ đi cùng chị.”

Mẹ tôi đuổi theo ngay sau khi em gái tôi ra khỏi phòng bếp: “Không được, vừa mới xảy ra vụ việc ầm ĩ như thế, ở nhà cho mẹ.”

Nghe mẹ nói vậy, tôi chưa kịp cởi giày ra thì lại không thể nào lý giải nổi khi nghe mẹ tôi nói tiếp: “Toshiko thì không sao, vì con không mang bầu. Con đi mua giúp Arisa món mà em muốn đi.”

Tại sao chứ? Dù tôi không mang bầu nhưng cũng là con gái một thân một mình đi trên đường buổi tối. Chẳng lẽ, mẹ không nói được dù chỉ một câu: “Đi đường cẩn thận con nhé?”

“Và mẹ cũng có thể bị nhầm là đang mang thai, đúng không? Vậy thì chỉ có mình con đi thôi nhỉ?” – Tôi đáp lời mẹ như vậy vì mẹ tôi hơi béo nhưng cũng là lời phản kích của tôi. Cuối cùng, tôi đã mua đủ số purin cho cả nhà. Mẹ tôi không thích rưới sốt caramel nên tôi mua cho mẹ loại phủ kem tươi. Cho đến khi về tới nhà, tôi lại nghe thấy cuộc hội thoại này trong phòng ăn:

“Mẹ có thấy chị hai hơi khác người không?”

“Arisa cũng nghĩ vậy hả con?”

“Kiểu cứ nóng nảy kiểu gì ấy. Nhưng chị ấy đối với mèo lại cực kỳ chiều chuộng nó. Cả ngày chỉ bắt rận cho nó, chẳng phải khác người lắm sao?”

“Nó cần có vai trò cụ thể. Đầu óc thì thông minh nhưng lại không tập trung nên chẳng làm được việc gì lâu dài.”

“Nếu thế thì cưới chồng đi có phải tốt hơn không? Chẳng hạn như là giới thiệu cho ai đó… Không ai đến hỏi ạ?”

“Cũng nhiều người hỏi lắm. Nhưng nó có chịu gặp ai đâu, toàn từ chối suốt. Yêu cầu cao lắm.”

“Tâm hồn thiếu nữ mơ mộng bốn mươi tuổi ngồi đợi bạch mã hoàng tử xuất hiện mà.”

“Trong khi Arisa đã cưới xin đàng hoàng, lại còn sắp sinh con nữa, còn nó thì…”

“Có khi nào chị hai đến kỳ mãn kinh rồi không? Gần đây, con hay nghe nói có chứng mãn kinh ở người trẻ tuổi. Uống thuốc bổ hay gì đấy có phải tốt không?”

“Không đâu, bệnh còn nặng hơn cơ. Chắc chắn không phải bây giờ mới bắt đầu đâu. Thế nên, nếu con thấy nó có hơi kỳ lạ thì cũng bỏ qua cho nó nhé!”

Hai con quỷ Hannya vừa cười với nhau vừa chạy vòng quanh tôi. Càng lúc, tốc độ càng nhanh dần khiến tôi không thể thấy được bóng dáng của chúng. Thứ chất lỏng đặc sệt xanh lét chảy xuống từ trên má. Cứ tưởng con quỷ Hannya đang tan chảy, ai dè thứ đang thối rữa lại chính là phía tôi, cơ thể của tôi đã bị tan chảy và biến mất, chỉ có cái cổ là nổi trên đống bùn màu xanh lá cây.

Tôi bịt tai lại và chạy lên phòng.

Tôi bị bệnh ư? Vì tôi không kết hôn ư? Vì tôi là gái còn trinh ư…? Đừng mỉa mai tôi chứ!

Trong lúc tôi cảm thấy sụp đổ thì Scarlett đã trèo lên đầu gối tôi. Nó ngước nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Đầu gối thật ấm áp. Cảm nhận hơi ấm của Scarlett, thân người đang tan chảy của tôi