← Quay lại trang sách

Chương 2 AI LÀ-KẺ THÙ,-AI LÀ-TRI ÂM?

Nghe nói, dân số thế giới khoảng bảy tỷ người. Nói về hạnh phúc của con người, dù có những tiêu chuẩn khác nhau nhưng đều đi đến mẫu số chung nhất định. Đối với riêng tôi, tôi chỉ muốn thế gian này bớt đi một người. Người đó, chỉ có một…

Mamyuda Kaoruko. Tôi bắt đầu nhận thức sự tồn tại của cô ấy từ cái tên này.

Ba năm về trước, lúc hơn 9 giờ tối ngày mùng 6 tháng 5, tôi nhận được điện thoại của Gou Ken, nhà sản xuất thuộc bộ phận phim truyền hình phát mỗi sáng.

…Là chị Sazanami Suzuka phải không ạ? Cảm ơn chị đã đăng ký tham gia Giải thưởng Gương mặt mới trong lĩnh vực viết kịch bản phim truyền hình buổi sáng lần thứ 12. Tên của chị đọc là “Sazanami Suzuka” đúng không ạ?

Sét đánh ngang trời đúng là chuyện này! Giả sử, nếu nhận liên lạc bằng chuyển phát thì có lẽ tôi đang phải bấu víu nhân viên bưu điện. Giọng nói của Gou nghe trầm ấm giống giọng diễn viên lồng tiếng phim nước ngoài khiến toàn thân tôi bất động như thể đang được những cánh lông chim xoa xoa tai, tôi trả lời bằng giọng cao vút “Vâng”. Có vẻ như, Gou vừa nói chuyện điện thoại vừa gõ máy tính, tôi vừa nghe thấy tiếng nhắc lại tên vừa nghe thấy tiếng bàn phím. Đồng thời, tôi còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm: “Lần này nhiều người có tên lạ ghê!”

“Người đó cũng vào được vòng trong à?” – Trong đầu tôi hiện lên cái tên “Mamyuda Kaoruko”.

Giải thưởng dành cho các gương mặt mới trong lĩnh vực viết kịch bản phim truyền hình buổi sáng hằng năm sẽ chọn ra 6 người vào vòng cuối, liên lạc qua điện thoại là chỉ tính từ vòng cuối này, kết quả tuyển chọn từ vòng sơ tuyển đến vòng cuối sẽ được đăng trên tạp chí chuyên ngành của giới viết kịch bản, Tạp chí “The Drama”.

Có người nào thường xuyên tham gia cuộc thi này không, có người nào một mình mà nộp nhiều tác phẩm hay không hoặc liệu có tiêu đề nào nghe có vẻ hấp dẫn không nhỉ? Trong lúc xác nhận những điều này, tôi đã thấy cái tên đó. Và tôi chỉ đơn giản nghĩ: “Tên gì mà kỳ cục ghê!” Nhưng hơn hết, tôi đã quá mải mê nhìn ngắm tên mình được lọt vào vòng cuối.

Lần đầu tiên tôi nộp đơn thi viết kịch bản là khi tôi học đại học năm thứ tư. Như muốn chạy trốn khỏi công cuộc đi tìm việc không suôn sẻ của mình, tôi bất chợt nảy ra ý mua sách giáo khoa về viết kịch bản để xem và học theo. Dù là lần đầu viết kịch bản nhưng tôi đã lọt qua vòng sơ khảo. Tôi bắt đầu nghĩ, tài năng của mình là đây chăng?

Người duy nhất tôi tâm sự là mẹ tôi, nhưng chính bà lại làm tôi sửng sốt khi nói: “Mới chỉ được vào có vòng một thôi mà!” Dù vậy, đó là 100 tác phẩm được tuyển chọn từ khoảng hơn 2.000 tác phẩm dự thi. 1 chọi 20, cao hơn khá nhiều so với tỷ lệ tuyển nhân viên của các công ty có tiếng tầm cỡ tương đối. Tuy tôi đã không lọt vào vòng hai nhưng kể từ đó, tôi dự thi chín năm liền liên tiếp. Mặc dù tôi đã quyết định, trong vòng năm năm, nếu không nhận được giải thưởng thì tôi sẽ về quê nhưng đến năm thứ 5, tác phẩm của tôi lại lọt vào 15 tác phẩm của vòng ba nên tôi lại có động lực cố thêm năm năm nữạ. Khi chỉ còn lại một năm cuối cùng trong mục tiêu, tôi đã lọt vào vòng cuối.

Sau đó, Gou hỏi tôi vòng vo phải đến năm lần để xác nhận xem tôi có đạo lại của người khác hay không, rồi cuối cùng mới thông báo ngày giờ buổi xét duyệt và cúp máy. Nào là: “Đây có phải là tác phẩm chịu ảnh hưởng của tác phẩm nổi tiếng nào không?”; “Chị có chịu ảnh hưởng của nhà viết kịch hay tiểu thuyết gia nào không?”; “Có chỗ nào trích dẫn từ các tác phẩm khác không?”… Buổi xét duyệt cuối cùng diễn ra lúc 6 giờ tối ngày 20 tháng 5. Có thể, thời gian thông báo sẽ hơi muộn một chút nhưng chúng tôi chỉ liên hệ với những người đoạt giải.

Thế rồi, ngày xét duyệt mong chờ cũng đã đến. Tôi đã canh điện thoại từ lúc 6 giờ tối và tới 10 giờ thì có cuộc gọi đến, tôi liền nhấc máy ngay. Không chỉ là bốn tiếng đồng hồ nhấp nhổm không yên mà từ buổi sáng, tôi đã chẳng thể làm được cái gì khác trong tâm trạng ngóng chờ.

Dù tôi đã cài nhạc chuông báo cuộc gọi đến và chuông tin nhắn khác nhau nhưng khi tin nhắn đến, tôi vẫn giật mình và như muốn rụng tim ra khỏi lồng ngực. Khi biết đó chỉ là tin nhắn rác thì tôi lại liên tục tặc lưỡi một cách thô tục: “Chết tiệt!” Sự ngóng đợi khiến tôi nghe thấy ảo giác: “Đến rồi!” để cứ nhấc máy lên là tôi lại thở dài khi thấy màn hình chẳng hiển thị gì. Cuối cùng, tôi tắt hết tất cả âm thanh trong phòng, ngồi bất động trên giường và chờ đợi. Tôi giữ tư thế đó trong suốt buổi tối và có thể là tôi sẽ cứ ngồi đến sáng một cách vô vọng cũng nên. Thế nhưng, điện thoại đã reo lên.

“Tác phẩm Tình yêu xa hơn trăng[7] của chị Sazanami đã được chọn là tác phẩm đoạt giải xuất sắc. Xin chúc mừng chị! Thực ra, tôi cũng đã nghĩ là chị Sazanami sẽ được giải… Thông tin chi tiết chúng tôi sẽ gửi tới bằng văn bản theo đường bưu điện. Hẹn gặp lại chị tại buổi lễ trao giải.”

Gou không để tôi nói lời cảm ơn mà đã cúp máy. Giống như khi nghe tin mình được lọt vào vòng xét duyệt cuối, tôi vui mừng đến nỗi căng thẳng. Gou nói là tôi được giải xuất sắc. Giải cao nhất là giải đặc biệt xuất sắc. Vậy có nghĩa là tôi chỉ xếp thứ hai thôi sao? Thông thường, sẽ có một người được nhận giải thưởng đặc biệt xuất sắc và hai người nhận giải xuất sắc. Tuy nhiên, không phải cứ đoạt giải, là có thể trở thành nhà biên kịch. Ngay cả những người đã từng đoạt giải thưởng cao nhất từ trước tới nay, số người được ghi chú với tư cách nhà biên kịch trên tivi chưa được một nửa. Tôi chưa từng thấy ai đoạt giải xuất sắc mà trở thành nhà biên kịch cả.

Điều đó có nghĩa là, dù có đoạt được giải thưởng nào đi nữa thì đến đây, cánh cửa vẫn chưa mở. Dù thế, vẫn có sự khác biệt mang tính quyết định.

Tác phẩm đoạt giải thưởng đặc biệt xuất sắc sẽ được dựng thành phim. Ít nhất thì cũng một lần được ghi tên là nhà biên kịch. Và có thể quen biết nhân viên ở phim trường. Tác phẩm đoạt Giải thưởng Gương mặt mới như thông lệ hằng năm, sẽ được phát lại trong chương trình phim truyện ban ngày vào ngày thường, hoặc sẽ được lên sóng vào khung giờ 2 giờ sáng nên hoàn toàn chẳng thể trông chờ vào tỷ suất người xem – nhưng có thể được khoảng hơn 10 nghìn người theo dõi và cũng sẽ có phản ứng nhất định. Tóm lại là sẽ có nhiều cơ hội cho sau này. Bên cạnh đó nếu chỉ được giải xuất sắc thì vẫn còn sớm để có thể khẳng định chắc nịch là có cơ hội được dựng thành phim hay không. Tỷ lệ số năm không có giải thưởng cao nhất này nhìn chung cứ ba năm lại có một lần. Trong trường hợp đó, trong hai tác phẩm đoạt giải xuất sắc sẽ chọn ra một tác phẩm và tác phẩm đó sẽ được chuyển thể thành phim.

Trong đầu tôi cứ có cảm giác vô cùng bức bối khó chịu. Chai sâm-panh nhỏ mà tôi chuẩn bị để ăn mừng một mình vẫn để nguyên trong tủ lạnh và tôi cũng chẳng có hứng cắt pho-mát Camembirt trong hộp gỗ ra. Rốt cuộc, có người nào được nhận giải đặc biệt xuất sắc hay không? Tôi nhớ lại câu nói của Gou: “Tôi đã nghĩ đó sẽ là cô Sazanami cơ.”

Tôi chỉ có thể thở dài “A…a…” rồi tự nhủ: “Kể cả thế chứ!” – Kể cả là không có ai trúng giải đặc biệt xuất sắc thì cũng vẫn có thể nhận được chứ. Tôi mở tập “The Drama” đã gấp nếp đến mức chỉ cần để trên bàn là cũng lật trúng. Trong đó chỉ ghi kết quả của những người vào đến vòng thứ ba, nhưng trong số này thì ai và tác phẩm nào đã được chọn nhỉ, tôi liếc nhìn.

Trong đó chỉ ghi có đúng ba mục: Tựa đề tác phẩm – họ tên – quê quán. Không được phép sử dụng bút danh. Họ tên hiếm gặp chỉ có một người duy nhất.

“Survival game” (Trò chơi sinh tồn) – Mamyuda Kaoruko – Tỉnh Shimane.

Tựa đề cũ rích đến mức không thể tin được đây lại là tác phẩm lọt vào vòng cuối. Tiêu đề hấp dẫn có lẽ là tác phẩm này. Tên phim mang tính éo le nhưng sẽ khiến người khác phải tò mò xem nội dung phim như thế nào:

“Thu sắp tới, đông sắp qua” – Sosori Mirai – Thành phố Tokyo.

Dù tưởng tượng của tôi không trúng thì cũng gần như vậy. Hai ngày sau, có thư chuyển phát nhanh được gửi đến. Tờ giấy ghi kết quả của vòng tuyển chọn bị nhàu nát và tôi đã vuốt nó lại như cũ rồi cất giữ cẩn thận cho đến tận bây giờ. Tôi chỉ muốn đập nát cái tên đó! “Giá mà không có cô ta!” Dù thế, ở giai đoạn này, tôi vẫn không biết cách đọc cái tên này là gì, thậm chí còn không biết ngắt tên ở chỗ nào.

Giải đặc biệt xuất sắc:

— “Survival game” – Mamyuda Kaoruko (Tỉnh Shimane).

Giải xuất sắc:

— “Tình xa hơn trăng” – Sazanami Suzuka (TP Tokyo).

— “Thu sắp tới, đông sắp qua” – Sosori Mirai (TP Tokyo).

Buổi lễ trao giải thưởng được tổ chức vào tháng sau đó, ngày 20 tháng 6.

Tôi đã mua một chiếc váy liền sybilla dành riêng cho buổi lễ này và đến tiệm cắt tóc để làm tóc. Tôi đến trước ba mươi phút so với giờ tiếp tân của hội trường ở khách sạn Roppongi Grand. Khi tôi đang nhìn xung quanh để giết thời gian thì đập vào mắt tôi là một cô gái ngồi trên ghế sofa dành cho hai người trước cái cột lớn. Một cô gái nhỏ nhắn, dáng người mảnh khảnh hơi khom người như đang bị mắc gì đó trên chiếc gối cushion[8] vuông được làm bằng chất liệu nhung đỏ.

Cô gái cài một bông hoa hồng nhỏ màu đỏ, to cỡ bằng lòng bàn tay lên bộ áo vest màu hồng trông có vẻ ít tiền khiến người khác có cảm giác muốn nói lời chọc ghẹo như: “Đi dự lễ nhập học cho con à?” Màu đỏ trên nền hồng liệu có phù hợp hay không? Ăn mặc thì trau chuốt đến vậy mà tóc lại chỉ kẹp một chiếc barrette[9] ở phía trên, không biết có phải ngồi xõa tóc lâu ở đâu không mà phần tóc phía dưới bắt đầu bị rối bù xù như tổ chim. Tất chân cùng màu da có thể tạm nhìn nhưng giày đen thì không thể nào chấp nhận được, chẳng hợp với màu bộ vest một chút nào. Tay cầm của chiếc túi xách màu nâu đặt dưới chân có thắt một chiếc khăn màu chàm. Không biết cô ấy làm vậy là để trông diện hơn, hay là để không nhầm với túi của người khác? Dù là cái nào thì cũng không khác gì nhà quê ra tỉnh thời Showa[10].

Tôi trót quan sát như thể đó là thói quen của một nhà biên kịch và không bao giờ cho rằng đó chính là người đoạt giải đặc biệt xuất sắc. Tôi chỉ kết luận là có thể cô gái ấy lần đầu tiên từ quê lên Tokyo dự đám cưới bạn, thế mà… Không phải vậy, là do vô thức trong tôi không muốn người đánh bại mình lại là một kẻ như thế nên tôi đã tự gán ghép một giả định khác. Vì thế, tôi đã không đợi cho đến 5 phút cuối cùng trước khi buổi lễ bắt đầu mà đã đi thẳng vào hội trường trước cô gái đó. Và tôi được Gou, người đàn ông tóc dài, cao lớn, đứng trước bàn lễ tân gọi:

“Chị có phải là Mamyuda Kaoruko không?”

Họ là “Mamyuda”, tên là “Kaoruko”, đây chính là họ tên của người đoạt giải đặc biệt xuất sắc đây mà.

“Xin lỗi, Mamyuda là tôi ạ!” – Trả lời với giọng nói mỏng manh từ phía sau lưng tôi chính là cô gái ở sảnh lúc nãy.

Kế tiếp, người đàn ông vừa mập vừa lùn với đôi má đỏ phây phây đến ngay sau đó mà tôi cứ ngỡ là chồng của cô Mamyuda từ quê lên cùng cô ấy lại chính là người đoạt giải xuất sắc còn lại.

“Là người đàn ông tên Mirai đó sao?” Điều này làm tôi kinh ngạc đến sửng sốt, vừa lẩm nhẩm trong lòng tự trách mình sao tên và người chẳng giống nhau gì cả, rồi bất ngờ trước cái tên lạ lùng “Không phải Naoshita mà đọc là Sosori à?”

Cả ba người toàn những người có tên lạ lùng, đã vậy cả ba đều ba mươi, cùng tuổi với nhau.

Mamyuda, tôi và Sosori vừa lần lượt theo thứ tự đứng trên sân khấu vừa nhìn xung quanh hội trường. Lúc này, tôi vẫn dấy lên hi vọng có lẽ vẫn còn cơ hội cho mình. Mặc dù không thể phân biệt được ai là biên tập viên và là nhân viên chính thức của đài truyền hình nhưng người có khả năng hòa nhập nhất vào đoàn thể đẳng cấp kia chắc chắn không phải là hai người bên cạnh tôi. Tôi đặt cược tất cả mọi thứ trong buổi lễ trao giải ngày hôm nay. Đến mức không cần phải lặp lại quyết tâm đó, tôi đã trở thành nhân vật chính của buổi tiệc.

Không chỉ vẻ ngoài hay cách hành xử mà ngay cả tác phẩm của tôi cũng hơn đứt Mamyuda.

Việc xét duyệt vòng cuối của Giải thưởng Gương mặt mới trong lĩnh vực kịch bản truyền hình mỗi sáng sẽ được nhà biên kịch tiến hành. Dù thế nào, ngay cả khi không có hứng thú với kịch bản hay nghe tên cũng chẳng biết là người nào thì chỉ cần đưa tên tác phẩm ra là những người này có thể làm cho tác phẩm đó nổi tiếng đến mức hầu hết mọi người sẽ phải đập tay: “Là tác phẩm đó ấy à?” Đặc biệt, nhà biên kịch lão thành nhất – Nogami Kouji – là người đã viết “Kỳ nghỉ hè của lũ chúng tôi”, bộ phim truyền hình số 1 trong lòng tôi mà tôi đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần tập cuối cùng và với tôi, ông giống như một vị thần vậy.

Quá trình tuyển chọn cụ thể sẽ được đăng trên tạp chí “The Drama” phát hành vào tháng sau nhưng bình luận tại hội trường sẽ do Nogami Kouji phụ trách.

- Ban đầu, hai người còn lại đều chọn cô Sazanami vào vị trí giải nhất. Nhưng tôi là người tuyển chọn năm nay và tôi đã chọn cô Mamyuda.

Tôi cảm thấy xây xẩm mặt mày đến nơi. Nếu quyết định theo đa số thì tôi đã thắng… Nhà biên kịch mà tôi ngưỡng mộ bỗng chốc đã chuyển xuống thành một ông già tầm thường chết tiệt.

“Cô Sazanami rất giỏi văn chương, cũng có năng khiếu viết các đoạn hội thoại. Nhưng cốt truyện trọng tâm bị thiếu cuốn hút, đó là những câu chuyện có thể dễ dàng bắt gặp ở đâu đó, và tương lai có thể sẽ có ai khác viết câu chuyện giống như vậy. Về khả năng ứng biến nhanh nhạy thì hoàn toàn có đủ nhưng tôi cho rằng những gì mà Giải thưởng Gương mặt mới yêu cầu lại không phải là lối viết như vậy. Cô Mamyuda có cách viết rất cẩn thận. Dù câu văn đôi chỗ vẫn còn cứng nhưng đây là vấn đề mà mọi người xung quanh có thể giúp đỡ cô ấy. Quan trọng là, câu chuyện của cô ấy rất hay.”

Phần tóm tắt nội dung tác phẩm “Survival game” của Mamyuda có nói rằng: Chuyện kể về một ông chồng bị ung thư giai đoạn cuối, chẳng còn sống bao lâu nữa được người vợ dẫn ra đảo hoang. Trong vòng một ngày, chỉ có hai người trên đảo với cuộc chiến sinh tồn. Không ai khác.

“Lấy bối cảnh nhảy từ vách đá cao xuống, lặn dưới biển, nướng nấm dại ăn, người chồng chẳng biết còn sống được bao lâu nữa, nói một cách quá ư là nghiêm túc: “Thế này thì có chết cũng cam lòng!” Người đón nhận cảm nhận được sự nực cười của con người và chắc sẽ suy nghĩ nghiêm túc về việc sống ở trên đời. Thực ra, không đến mức nặng như người chồng trong tác phẩm này, nhưng hôm mới đây, tôi cũng được bác sỹ tuyên bố mình bị bệnh ung thư. Trong lòng tôi cũng muốn được thử trải qua một ngày như thế này cùng với bà xã của mình.” Đó là lời của nhà biên kịch Nogami Kouji về tác phẩm đạt giải cao nhất.

Câu chuyện này được đưa ra thì chắc chắn chẳng ai có thể phản đối nổi. Có thể thông cảm cho ông ấy về việc bị bệnh, nhưng là một thành viên ban giám khảo thì ông ấy sai rồi. Lẽ ra, ông ấy nên rút lui khỏi ban giám khảo từ năm ngoái mới phải!

Mamyuda lấy khăn tay chất liệu cotton ra lau nước mắt không biết bao nhiêu lần, những phần màu đen khiến gương mặt của cô ấy trông giống như con gấu trúc vậy. Cô ấy giữ nguyên gương mặt đó tiến ra giữa sân khấu bắt tay Nogami Kouji và nhận bằng khen, rồi… tự đào hố chôn mình trong bài phát biểu nhận giải:

“Đây là câu chuyện dựa trên chuyện của chồng tôi và tôi. Tôi cảm thấy hết sức vui sướng khi được nhận giải thưởng đầy danh giá này. Tôi chắc rằng chồng tôi trên trời cũng vui cho tôi. Đây là lần đầu tôi viết kịch bản nhưng tôi sẽ học hỏi thật nghiêm túc và cố gắng hơn nữa.”

Mặc dù nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt của mọi người, song có lẽ người cảm động nhất chỉ có Mamyuda và Nogami Kouji. Vì cô ấy đã thổ lộ trước mặt tất cả những người làm phim rằng, tác phẩm đoạt giải là câu chuyện có thật chứ không phải là tác phẩm mà cô ấy sáng tác. Con người ta bất cứ ai cũng có thể tự mình viết nên một câu chuyện. Đó là câu chuyện của chính mình. Mamyuda Kaoruko không có tác phẩm thứ hai.

Vốn dĩ, ở cô ấy có yếu tố điểm trừ đơn giản hơn nhiều.

Mặc dù bữa tiệc được chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, nhưng chỉ toàn mang bụng đói đi chào hỏi hết người này đến người kia nên cả ba người nhận giải đều không ăn được bất cứ thứ gì. Do đó, sau buổi tiệc, Gou và nhà sản xuất Ishii thuộc công ty sản xuất truyền hình K đã mời cả ba đi ăn ở quán nhậu gần hội trường. Trong quán nhậu, không khí vô cùng ồn ào bởi các sinh viên đại học và nhân viên văn phòng tan làm về cũng vào đây. Lúc này, có vẻ như vị trí của chúng tôi được hiện rõ, tâm trạng của chúng tôi cũng trở nên hơi ảm đạm, Gou chỉ hỏi chuyện tôi về dự tính công việc tương lai sau này.

Có hay đọc tiểu thuyết hay truyện tranh không? Đã viết bản thảo tóm tắt bao giờ chưa? Nếu có tác phẩm nào thấy chuyển thành phim có vẻ hay thì cứ gửi cho tôi bất cứ lúc nào nhé.

Tuyệt nhiên không có chuyện Gou coi như không có Mamyuda ở đó. Số lần bắt chuyện với cô ấy thậm chí còn nhiều hơn tôi. Thế nhưng, nội dung lại hoàn toàn khác.

Họ tên của cô lạ thật đấy nhỉ. Tên của tôi là Gou Ken nên trước khi cô Mamyuda đọc xong tên của mình thì tôi đã đọc xong tên của tôi rồi.

Họ này ở Shimane nhiều lắm à? Ở Shimane nổi tiếng về gì vậy? Đồi cát à? Đó là Tottori ấy hả? Mai cô đi tham quan Tokyo rồi về à? Cất công lên Tokyo vậy mà tôi lại chỉ mời ăn được mỗi món cá shishamo, xin lỗi cô nhé. Nếu được, cô cứ gọi món mà mình thích nhé. Như món rau củ chấm sốt bagna càuda[11] chẳng hạn, là khi về có thể tự hào với mọi người rồi…

Trước những câu hỏi giễu cợt hết mức, Mamyuda trả lời với gương mặt nghiêm túc rằng: “Tôi định sẽ đi Asakasa mua bánh ningyoyaki (bánh đậu nướng hình các nhân vật) rồi về”… Tôi thấy quá đỗi đáng thương! Hẳn là đôi mắt ấy đã sáng long lanh khi được mọi người đưa cho mẩu giấy viết tay các loại bánh ngọt nên mua được bán trong sân bay Haneda và hứa hẹn: “Tôi nhất định sẽ mua!” Tôi cảm thấy thật xấu hổ cho bản thân mình vì đã đố kị với một kẻ địch không thấy đâu.

Câu chuyện của Gou với Sosori là cậu ta sống ở Tokyo thì hứng thú với thể loại phim truyền hình nào. Sosori quá hào hứng kể về các bộ phim trinh thám của nước ngoài nên dường như đã khiến Gou mất hứng và cũng chẳng hề bảo cậu ấy gửi bản thảo cho mình.

Về phần mình, tôi đã gửi danh thiếp cho tất cả mọi người khi chào hỏi tại bữa tiệc, trong khi cả Mamyuda lẫn Sosori đều không chuẩn bị nổi cả một mẩu giấy nhớ ghi chép. Tôi rất có thiện cảm với hai người có vẻ như hoàn toàn đạt được mục tiêu này của mình. Tôi đề nghị: “Chúng ta cần phải trân trọng cuộc gặp gỡ này!” Và thế là cả ba đã trao đổi địa chỉ mail cho nhau. Mặc dù, tác phẩm đoạt giải thưởng dự định sẽ được đăng trên tạp chí “The Drama” số tháng sau nhưng Sosori nói muốn trao đổi ý kiến với nhau ngay khi tâm trạng còn hứng khởi nên chúng tôi cũng hứa ngày hôm sau sẽ gửi bản thảo cho nhau.

Gou nhìn chúng tôi rồi bất chợt thì thầm:

- A…a… Muốn chụp cảnh gàu nước múc lên cung trăng ghê…

Tưởng chừng như đó chỉ là lời độc thoại nhưng tôi hiểu đó chính là thời điểm đã được tính toán khi cuộc hội thoại của chúng tôi trở nên chùng xuống. Trong khi Mamyuda và Sosori bên cạnh đang nhìn Gou với vẻ mặt khó hiểu thì tôi lẳng lặng dùng gấu áo lau khóe mắt.

Sau hôm trao giải, bản thảo cùng với những lời an ủi động viên đã được Mamyuda và Sosori nhanh chóng gửi đến hộp thư điện tử của tôi. Tôi chẳng có hứng thú với tác phẩm kém hơn tôi của Sosori. Tôi chỉ in tác phẩm của Mamyuda ra rồi đọc. Và rồi… bất giác tôi bật khóc.

Tuy nhiên, khóc không đồng nghĩa với việc tôi cảm động. Những người dễ dàng muốn tạo ra bệnh nan y chẳng phải đang hiểu lầm ở chỗ này hay sao? Hơn nữa, trong trường hợp của Mamyuda, đó là quá coi rẻ mạng sống. Có lẽ, chắc chắn chính bản thân cô ấy cũng nhận ra điều đó nên mới công bố rằng tác phẩm được dựa trên câu chuyện có thật. Tôi lại bị thua bởi một tác phẩm như thế này ư? Thế nhưng, một kẻ thua cuộc trong trận tranh tài như tôi dù có nói gì đi nữa thì những người bình thường theo chủ trương coi trọng địa vị chắc chắn sẽ nghĩ là do tôi đố kị mà thôi. Bởi vậy, tôi đã gửi cho cô ấy lá thư như thế này:

“Tôi đã bật khóc. Tôi cho rằng, đây là tác phẩm chất chứa sự kết nối vô cùng sâu đậm giữa hai vợ chồng cô Mamyuda. Tuy nhiên, nếu vợ chồng đã lấy nhau cũng được năm năm rồi thì tôi có cảm giác lời thoại vẫn còn chưa được mượt mà, nếu sửa được chỗ đó thì tôi nghĩ đây sẽ là một kiệt tác. Quả đúng là tác phẩm đoạt giải đặc biệt xuất sắc! Tôi rất mong chờ tác phẩm được chuyển thể thành phim.”

Cùng ngày hôm đó, Mamyuda cũng đã gửi cảm nghĩ về tác phẩm “Tình xa hơn trăng” cho tôi:

“Tôi có thể đồng cảm với cảm giác đau buồn của nhân vật chính khi trót yêu người yêu của bạn thân mình. Tôi cảm thấy rất hợp lý trước cách dùng hai bàn tay nén trọn trăng trong lòng bàn tay mình. Tôi cũng rất cảm ơn chị về lời khuyên quý báu. Có vẻ như, cần phải sửa khá nhiều nên tôi sẽ sửa lại bản thảo của mình. Cả hai chúng ta mới chỉ đứng ở vạch xuất phát. Hãy cùng nhau cố gắng để trở thành nhà biên kịch chuyên nghiệp nhé!”

Tôi chắc rằng, cô ta thừa hiểu chỉ là ăn may mới tập tành viết lách nộp làm kỷ niệm, vậy mà cô ta lại nói như thể mình đã mong muốn được làm nhà biên kịch chuyên nghiệp ngay từ đầu. Thế nhưng, tôi nghĩ mình vẫn có thể có cơ hội phục thù. Ý nghĩa câu độc thoại của Gou có lẽ là biết muộn một ngày và cảm thấy hối hận.

Tôi tự hứa thành tiếng với mình: “Tuyệt đối không được thua!”

“Viết về bệnh nặng thì đề tài cũng rõ ràng mà nội dung thì như hâm!”

Và thế là ít nhất một tuần, tôi cố gắng gửi ba bản thảo tóm tắt cho Gou. Tôi tự tin về lượng sách mà mình đọc. Mặc dù, tôi thích nhất là thể loại ngôn tình nhưng kể từ khi tôi hướng tới mục tiêu trở thành nhà biên kịch chuyên nghiệp thì tôi không giới hạn mình ở các thể loại như tiểu thuyết trinh thám, truyện khoa học viễn tưởng, tiểu thuyết lịch sử… Chỉ cần thấy tiêu đề, bìa sách hay bất cứ cái gì mà có thể đem lại gợi ý cho tôi là tôi đọc hết. Nhờ việc đọc, tôi có thể dễ dàng lên danh sách những tác giả viết các tác phẩm thú vị với phong cách độc đáo mà nhiều người bình thường không biết mấy.

Cảm tưởng của Gou đều là cảm thấy tương đối thú vị.

“Tôi đang sửa lại tác phẩm đoạt giải của Mamyuda nên hiện tại hơi bận. Tuy nhiên, tôi muốn gặp cô sớm nhất có thể để hỏi kỹ hơn về một số tác phẩm mà cô đã gửi.” Sau khi nhận được nội dung mail đó thì tôi và Gou gặp gỡ trao đổi buổi đầu tiên vào khoảng một tháng sau lễ nhận giải, đó là vào Ngày của Biển (ngày Chủ Nhật tuần thứ ba trong tháng 7). Gou đã nói với tôi là sẽ thử đưa 5 trong số 15 bản thảo tóm tắt mà tôi đã gửi cho Gou từ trước đến nay vào buổi họp sắp tới.

Sau buổi trao đổi ở quán nước, Gou dẫn tôi đến một nhà hàng sang trọng với các loại đồ ăn có mức giá nhiều hơn một số 0 so với các món ăn trong quán nhậu sau buổi trao giải lần trước. Không giỏi uống rượu lắm nhưng Gou vừa cầm ly rượu vang vừa bắt đầu trút những lời than thở về Mamyuda.

“Mặc dù, việc phụ trách tác phẩm đoạt giải đã được quyết định từ trước buổi xét duyệt nhưng bị phân công phụ trách một tác phẩm chán ngắt thì đúng là thật đau khổ. Sau khi sửa lại đến mười lần thì mới có thể hoàn thành ở mức tạm chấp nhận được. Nếu mà là “Tình xa hơn trăng” thì tôi hầu như đã chẳng phải sửa gì mà có thể tiến hành quay luôn được rồi.”

Không chê bai cũng không hùa theo, tôi chỉ mỉm cười ngồi nghe Gou nói. Chưa có hôm nào tôi lại thấy rượu vang ngon như ngày hôm đó. Mặc dù, tôi đã xác định là sẽ đi tiếp nếu Gou mời mình nhưng không có lời mời mọc bậy bạ nào cả mà Gou chuẩn bị taxi cho tôi rồi vừa cười với đôi má hơi ửng đỏ vừa tiễn tôi.

Khi xem các bài viết đăng trên trang Kênh 3, tôi cũng thấy có chuyện chăn gối làm ăn trong giới viết kịch bản. Thậm chí, tôi còn nghĩ, chắc nhiều nữ tác giả viết kịch bản kiếm được công việc nhờ vào cách này. Vì thế, thái độ hết sức đứng đắn của Gou càng khiến tôi cảm thấy thật xấu hổ khi đã hiểu lầm lớn như vậy. Quả đúng là thế giới mà năng lực nói lên tất cả. Vì Gou nhận ra tôi có năng lực thực sự nên mới coi tôi là đối tác làm ăn và đối xử tốt với tôi. Chỉ có những kẻ mà bản thân không có năng lực thực sự nhưng không chịu thừa nhận điều đó mới dùng những câu chuyện bậy bạ, loan tin đồn để hạ thấp những người thành công nhằm thỏa mãn cảm giác ghen ăn tức ở của mình. Tôi không phải là kẻ như thế.

Tôi mở máy tính ra để biến những suy nghĩ của mình thành câu chữ:

“Lâu lắm rồi không gặp. Hôm nay, tôi vừa có buổi gặp trao đổi với nhà sản xuất Gou. Anh ấy nói, sẽ đưa năm bản thảo tóm tắt mà tôi đã gửi để giới thiệu trong buổi họp sắp tới. Nếu tôi chỉ được có vậy thì có lẽ bản thảo tóm tắt của chị Mamyuda được chọn phải nhiều gấp đôi số đó quá nhỉ… Tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được!”

Sau khi gửi đi, lần này, tôi viết lên blog với nội dung được anh G dẫn đi ăn nhà hàng tuyệt đẹp kèm ảnh món ăn. Sau đó, tôi xem các trang viết cảm nhận về các bộ phim truyện truyền hình. Tôi không chỉ chăm chăm tìm theo từ khoá những tác phẩm hấp dẫn. Chắc chắn các nhà biên kịch sẽ được yêu cầu xào nấu theo màu sắc của đài truyền hình dựa trên nguyên tác. Việc được nhà sản xuất phim truyền hình buổi sáng đánh giá cao là bằng chứng chứng tỏ tôi đang nhận thức được màu sắc của đài truyền hình. Trước khi tắt máy tính, tôi kiểm tra lại mail một lần nữa thì thấy thư hồi âm của Mamyuda gửi đến:

“Có năm bản thảo tóm tắt cơ à, chị thật là giỏi quá! Tôi còn chẳng biết viết bản thảo tóm tắt như thế nào cơ. Survival game cũng đã được chốt ở bản cuối cùng. Có vẻ như lịch phát sóng sẽ được quyết định vào tuần tới. Tôi đang rất mong đợi tác phẩm của mình được ra mắt. Chị Sazanami cũng sớm ra mắt được thì tốt nhỉ.”

Chị Sazanami “cũng” ư? Tôi rất tức giận, chẳng lẽ cô ta muốn gây lộn với tôi, nhưng tôi thừa sức cười khẩy cô ta. Tôi biết thừa Mamyuda chưa gửi được bất cứ bản thảo tóm tắt nào cho Gou cả.

“Con nhà quê kia mau từ bỏ đi!”

Tháng sau đó, mặc dù đang là kỳ nghỉ hè nhưng “Survival game” vẫn được chiếu lặng lẽ vào thời lượng ban ngày trong ngày thường. Tôi ngồi xem tivi mà cảm thấy hối tiếc vì lẽ ra phim đang chiếu phải là phim chuyển thể từ tác phẩm của tôi. Tôi đã tập trung ở mười phút đầu tiên để chờ đợi xem nó dở thế nào. Nhưng sau đó, điều tồi tệ đã xảy ra đến mức tôi cảm thấy đồng cảm với Mamyuda: Trước hết, đài truyền hình hoàn toàn không đầu tư vào tác phẩm này, cứ nhìn vào dàn diễn viên là thấy ngay. Tuy vai ông chồng do diễn viên nam trẻ tuổi có kỹ thuật diễn xuất, thỉnh thoảng thấy trong chương trình ở khung giờ vàng thứ Năm, thế nhưng nữ diễn viên chính là gương mặt chưa từng xuất hiện bao giờ. Nếu là diễn viên mười mấy tuổi thì còn có thể nghĩ là đoạt giải trong cuộc thi tìm kiếm tài năng của các hãng giải trí lớn và dự định sẽ ăn khách trong trong tương lai, thế nhưng khoảng ba mươi tuổi với gương mặt này thì khả năng đó gần như bằng không. Dù có là tác phẩm đoạt giải gương mặt mới đi chăng nữa thì các diễn viên đóng chính trong nhiều tác phẩm đoạt giải trước đây vẫn có chút nổi tiếng hơn. Nhất là tác phẩm này lại ít nhân vật xuất hiện như thế thì cũng nên đầu tư thêm ít tiền vào mới phải chứ. Thế nhưng, việc tác phẩm không hấp dẫn hoàn toàn không phải lỗi do dàn diễn viên. Trong nguyên tác, nhân vật hai vợ chồng đã lần lượt thực hiện các hành vi nguy hiểm một cách bình thản. Trong phim, mỗi một câu chuyện lại cố thêu dệt thêm các hành động và lời nói không cần thiết để cố nhồi nhét một ý nghĩa cảm động cho câu chuyện đó, cuối cùng khiến người xem chẳng hiểu phim muốn nói gì.

“Nấm này chỉ để mình anh ăn thôi. Bởi vì… em còn có ngày mai nữa!”

“Anh…”

Lời lẽ già nua này là cái gì vậy? Muốn chọc cười khán giả hay sao? Bây giờ, liệu Nogami Kouji có đang hối hận về quyết định của mình? Xét duyệt xong rồi là chẳng còn liên quan gì nữa, có lẽ ngài ấy cũng chẳng thèm xem tác phẩm khi đã được dựng thành phim?

Không biết phản ứng của cộng đồng mạng thế nào nhỉ? Nghĩ thế, tôi liền mở Kênh 3. Trên bảng tin phim truyền hình, bộ phim này hoàn toàn bị làm ngơ. Thế nhưng, trong topic Giải thưởng Gương mặt mới trong mảng viết kịch bản truyền hình buổi sáng của mục Sáng tác văn nghệ có xôn xao một chút. 90% là ý kiến chê bai.

“Không hiểu đang làm cái gì không biết! Cứ tưởng bệnh nan y thì nội dung thế nào cũng được hay sao, quá coi thường khán giả! “

Cũng có người đã đọc kịch bản trong tạp chí “The Drama” bán cách đây một tuần rồi mới xem phim thì cho ý kiến như thế này:

“Làm tác phẩm tệ hẳn đi. Cứ để nguyên tác phẩm dự thi đi quay có phải đỡ hơn không?”

Tôi phần nào có cảm giác bình luận này là do Mamyuda viết. Phần khung xương có vấn đề thì dù có đắp lên bao nhiêu lớp da thịt cũng chẳng thể nào đẹp đẽ được. Vậy mà còn định đổ lỗi cho ai đó ngoài bản thân mình? Trong trường hợp này là định đổ lỗi cho Gou à? Hơn hết, điều mà tôi không hiểu là vẫn còn một số ý kiến lẻ tẻ khen là cảm động. Đây chắc hẳn là Mamyuda và người nhà của mình viết lên? Dù sao, tôi cũng đã có thể khẳng định chắc chắn: Sẽ không có cơ hội tiếp theo cho Mamyuda Kaoruko. Đến đây là cô ấy sẽ phải dừng cuộc chơi.

Tôi đã gửi một bức mail với những từ ngữ khen tặng như khi người ta tiễn biệt nhau:

“Tôi đã xem bộ phim chuyển thể được chiếu! Chúc mừng chị được lên sóng tác phẩm đầu tay. Quả đúng là đã sửa đi sửa lại đến mười lần nên tôi thấy được sự kết nối mạnh mẽ giữa mối quan hệ vợ chồng. Có lẽ, chị sẽ nhận được thật nhiều lời đề nghị hợp tác từ những người trong giới sau khi họ xem tác phẩm này cũng nên. Thật ghen tị quá!”

Sau khi gửi thư đi, tôi nhận được mail của Sosori gửi đến:

“Đem tác phẩm mà mình đã viết nghiêm túc đi dự thi có vẻ như trở thành chuyện ngu ngốc mất rồi nhỉ. Truyền hình đúng là không được rồi. Hay là tôi đi học viết kịch bản phim điện ảnh nhỉ?”

Tôi than lên: “Đó, thấy chưa?” Chẳng có một ai nghĩ tác phẩm của Mamyuda hay cả. Tôi chẳng thèm trả lời Sosori, mà gửi cho Gou ba bản thảo tóm tắt kèm với câu: “Anh vất vả vì Survival game quá rồi!” Hai bản thảo tóm tắt được viết từ nguyên tác là tiểu thuyết, còn một bản thảo tóm tắt là tác phẩm hoàn toàn do tôi viết từ đầu đến cuối. Có một bản thảo tóm tắt mà tôi thấy rất hay nhưng lại không thấy ghi tên tác giả nguyên tác và tên nhà xuất bản gì cả. Tôi vừa hình dung ra nội dung đó vừa viết dần bản thảo tóm tắt mình tự sáng tác.

“Mamyuda Kaoruko, thế là chấm hết. Thậm chí, vẫn còn chưa bắt đầu nữa!”

Sau đó, cứ khoảng một tháng, Gou lại gặp tôi một lần, cùng ăn trưa với tôi với tư cách là trao đổi công việc. Mặc dù, luôn có một bản thảo của tôi chắc chắn được vào đề cử cuối nhưng lại không được chọn khi bỏ phiếu biểu quyết, Gou nói lại với tôi với vẻ tiếc nuối:

“Xét về độ hấp dẫn của nội dung thì tác phẩm của Suzu[12] rất hay. Nhưng xét theo xu hướng của các nhà tài trợ thì họ lại thiên về các cuốn truyện tranh được nhiều người yêu thích hoặc tiểu thuyết của các nhà văn nổi tiếng. Từ lúc nào tivi chỉ có thể đuổi theo nội dung của các thể loại khác nhỉ? Anh muốn gắn kết với các nhà biên kịch để đưa những tác phẩm gốc dành riêng cho truyền hình tới phòng khách của mọi nhà.”

Tôi nghĩ, nhà biên kịch mà Gou nói đến ở đây chính là tôi. Những bản thảo tóm tắt nguyên tác mà tôi gửi kèm đều hoàn toàn bị làm ngơ nhưng tôi tin vào những lời Gou nói và nghĩ mình cần phải cố gắng thật nhiều. Nếu không, không có chuyện lần nào Gou cũng dẫn tôi đến những nhà hàng đắt tiền như đi ăn sushi hay đi ăn nhà hàng Pháp…

“Suzu có viết trong mục nghề nghiệp khi nộp hồ sơ kịch bản là làm nghề tự do, vậy em đang làm công việc gì?”

“Em làm lễ tân cho văn phòng nhận chuyển phát hàng. Bên vận chuyển có biểu tượng con gấu giơ tay hình vòng tròn Tsukinowaguma. Em làm bốn buổi trong tuần, nghỉ thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm, làm từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối.”

Tôi giải thích rõ lịch làm của mình để Gou có thể dễ dàng liên hệ qua điện thoại. Thật ra, tôi không muốn nói là mình đang đi làm thêm. Vì tôi sợ bị hiểu nhầm việc này là việc chính của tôi. Miễn là công việc có thể duy trì mức thu nhập tối thiểu để tôi có thể tiếp tục cuộc sống viết kịch bản thì công việc gì cũng được.

“Ái chà, hóa ra em làm việc cũng khủng thật đấy nhỉ. Vậy thì tốt rồi!”

“Tại sao thế ạ?”

“Lượng sách em làm khủng như thế, em cũng viết rất nhiều kịch bản nữa nên anh hơi lo lắng nghĩ rằng, có khi nào cả ngày em chỉ đầu tư vào việc viết kịch bản hay không…”

“Em nghĩ là do việc đọc hay viết đối với em rất nhanh, chắc chắn là như vậy. Nhưng những việc như đi chơi với bạn trai, em dường như chẳng còn thời gian nữa.”

“Chà, em có bạn trai rồi à?”

“Em nói rồi mà, làm gì có đâu cơ chứ…”

Tôi muốn thể hiện ra rằng, vị trí đó vẫn còn đang trống nhưng không để lộ ra.

“Anh Gou chắc chỉ vẫy một tay cũng có vô số người yêu theo ấy nhỉ?”

“Ấy, Suzu, em thấy anh trông giống thế lắm à? Anh đến cả một cô cũng không có đây này.”

Nói thế rồi Gou nhìn tôi chằm chằm, sau đó phì cười. Tôi cũng theo đó vừa cười theo vừa dùng tay chà vào cốc nước cho lạnh rồi chạm lên má để xua bầu má đang nóng và chắc mẩm người ngoài mà nhìn vào dễ tưởng chúng tôi là một cặp tình nhân rất tình tứ.

Kể từ lần đầu tiên gặp Gou ở buổi lễ trao giải thưởng… À không, kể từ khi tôi nhận được cuộc gọi thông báo được lọt vào vòng cuối, tối nào tôi cũng nghĩ về Gou. Ngoài lúc xem tivi, mỗi khi đọc sách hay xem phim, tôi lại thường tưởng tượng đến việc Gou hỏi tôi có cảm tưởng như thế nào về những tác phẩm này, không chỉ liên quan đến cốt truyện. Ngay cả khi tôi ăn loại đồ ngọt mới ở Kombini, hay ngay cả khi tôi thấy bầu trời xanh hơn mọi khi, tôi thấy mình luôn mong ước được chia sẻ những cảm xúc đó của mình cùng Gou. Chắc chắn là chúng tôi có những điểm khác giống nhau. Nhưng, tôi không thể bày tỏ suy nghĩ của mình cho Gou được! Dù tôi có định nghiêm túc bày tỏ tình cảm của mình đến đâu thì chắc Gou cũng sẽ nghĩ là tôi có ý mờ ám khi làm thế. Có khi nào, Gou cũng đang đau khổ vì suy nghĩ đó giống như tôi bây giờ?

Tôi đổi đề tài cốt để che giấu suy nghĩ của mình. Đó chính là việc tôi muốn chờ thời điểm thích hợp để hỏi:

“Mamyuda đã có quyết định cho công việc tiếp theo chưa ạ?”

“Chuyện đó, em hỏi nghiêm túc đấy à?”

Gou giãn người và giang tay ra phải đến 1,5 lần so với cơ thể bình thường của mình, vừa nhìn vào gương mặt tôi vừa hỏi. Chúng ta đều là người lớn cả rồi nên khó nói thẳng được nhưng em hiểu điều mà anh muốn nói chứ? – Trông Gou như muốn nói với tôi như vậy với ánh mắt của đứa trẻ tinh nghịch. Rồi anh cũng lên tiếng:

“Nhìn chung, anh cũng nói với cô ấy là nếu thấy nguyên tác nào hay thì gửi bản thảo tóm tắt cho anh nhưng có vẻ như cô ấy không biết viết bản thảo tóm tắt. Mà anh cũng chẳng nghĩ đến việc phải mất công dạy cô ấy. Anh còn chút trông chờ vào cậu Sosori hơn.”

Tôi đã có thể yên tâm về Mamyuda nhưng nhíu mày về chuyện của Sosori.

“Dù sao, viết được truyện trinh thám có thể là sở trường của cậu ấy nhưng lần nào cũng toàn là chuyện giết nhau máu chảy thì cũng không được đúng không nào. Cậu ta chẳng hiểu gì về phim truyền hình cả. Lỡ mà mang nhầm đồ cúng tế chiếu cảnh đó vào phòng trà thì chắc chắn là khán giả sẽ gửi vô số thư phàn nàn về cho mà xem. Khác em hoàn toàn, Suzu ạ.”

Tay Gou đặt nguyên trên bàn nãy giờ bỗng nắm thật chặt lại giống như muốn nói rằng: “Cố gắng lên em!” Tôi tự hứa mạnh mẽ trong lòng mình với anh: “Hãy chờ đến ngày đó, ngày mà tên em được đề trên tivi với tư cách là tác giả kịch bản, nhà biên kịch!”

Và rồi, tôi đã gửi mail để chặn nốt lần cuối với kẻ không còn là đối thủ của tôi nữa rồi:

“Mamyuda, việc viết bản thảo tóm tắt của chị có thuận lợi không? Nghe nói, Sosori cũng đang cố gắng đấy. Sau khi đọc tác phẩm đoạt giải (bản gửi dự thi) của Mamyuda, tôi có chút cảm giác rằng Mamyuda muốn có thể diễn tả cái chết nhẹ đi theo ý tốt. Việc diễn tả con quỷ sát nhân đâm người nhẹ nhàng như không, giết người không biến sắc ngay cả khi thấy máu trào ra – nếu là tôi viết thì câu chuyện sẽ chỉ trở nên nặng nề và u ám. Nhưng Mamyuda thì có thể viết rất hấp dẫn. Đó có lẽ là những cảnh bị cấm trên tivi. Vì thế, tôi nghĩ, đó chính là điều ý nghĩa của những gương mặt mới khi viết kịch bản… Đôi lời mạn phép, xin lỗi chị vì những lời khuyên có vẻ ta đây này. Chúng ta hãy cùng cố gắng nhé!”

Không có hồi âm từ Mamyuda.

“Không biết viết bản thảo tóm tắt ư? Cô có đang đùa với những người viết kịch bản không thế?”

Gou liên lạc báo bản thảo tóm tắt của tôi đã được chọn là vào dịp cuối năm bận rộn, thời điểm bảy tháng sau khi tôi nhận được giải thưởng. Nếu không đưa ra được kết quả trong vòng một năm thì người đoạt giải tiếp theo sẽ xuất hiện. Đó là tin mừng ngay khi tôi đang hơi sốt ruột về điều đó. Tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực hơn bất cứ lần nhận điện thoại nào của Gou từ trước tới giờ. “Thông tin chi tiết sẽ nói trực tiếp vào ngày mai!” – Gou cho tôi địa chỉ và thời gian rồi cúp máy.

Bản thảo tóm tắt được chọn là tiểu thuyết dành cho giới trẻ “Như bướm như hoa”, là câu chuyện kể về các nữ sinh cấp ba nhỏ bé và yếu ớt của đội thể dục nhịp điệu nhiều lần không thành công trên con đường phấn đấu tham gia đại hội toàn quốc. Tác giả nguyên tác chỉ là một tác giả nhỏ chuyên viết light novel[13], tên là Kobaya Kawahana, nhưng cách khắc họa tâm lý của các cô gái mười mấy tuổi rất khéo nên từng bước đánh giá cao về cô được lan truyền. Mặc dù, tác phẩm thuộc dòng supokon[14] thường thấy, nhưng cuối cùng, ngay lúc các nhân vật chính không thể tham gia đại hội toàn quốc, người đọc sẽ khám phá thấy có điểm mới.

Nỗ lực là điều rất tuyệt vời nhưng không phải ai cũng có thể thành công. Điều quan trọng là ý chí mạnh mẽ không được bỏ cuộc. Thông điệp đó chắc chắn sẽ nhận được sự đồng cảm của nhiều người.

Nếu nói về khuyết điểm thì đó là lời thoại còn hơi cứng nhắc và kết cấu về trình tự thời gian còn quá đơn điệu. Bản thảo tóm tắt của tôi đã cải thiện được những phần đó và đã được chọn nên không chỉ có sức hấp dẫn của tác phẩm mà chắc chắn phần lớn còn ở tay nghề của tôi. Đây sẽ là bộ phim truyền hình với 10 tập tất cả, trình tự của từng tập đã được tôi viết trong bản thảo tóm tắt, nhưng việc xây dựng chúng thành kịch bản thì bây giờ mới bắt đầu. Tập đầu tiên đã hoàn thành được sẵn đến 80% trong đầu tôi.

Không thể ngồi yên được một chỗ, tôi bắt đầu viết kịch bản tập 1 và đi gặp Gou. Có thể hôm nay, tôi sẽ nói suy nghĩ của mình cho anh ấy biết. Gou đến quán nước mọi khi trước tôi, tôi tiến nhanh đến như muốn nhảy cẫng lên thì Gou đã níu lấy hai tay tôi nói: “Chúc mừng em!” làm tôi suýt ngất. Thế nhưng, chưa đầy ba phút sau đó, tôi đã bị rơi xuống đáy địa ngục.

“Kịch bản đã được giao cho tiên sinh Nogami Kouji.”

Thấy tôi há hốc miệng bởi không biết mình có đang nghe nhầm hay không thì Gou liền chậm rãi giải thích tình hình nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được. Tóm lại, một nhà biên kịch không tên tuổi thì sẽ không có nhà tài trợ nên sẽ phải để cho một nhà biên kịch tên tuổi đứng tên. Chỉ có thế thôi.

“Nếu tác giả nguyên tác nổi tiếng thì có lẽ Suzu sẽ được chọn. Thế nhưng, rất mong em hợp tác trong việc dựng kịch bản phim. Trong 10 tập, một số tập cuối có thể sẽ nhờ Suzu viết. Suzu cũng đã biết tình trạng sức khỏe của tiên sinh Nogami Kouji rồi đấy thôi.”

“Nếu là chuyện mà ông ấy bị ung thư nhưng nhờ phát hiện sớm nên ông ấy đã uống thuốc và khỏi hẳn thì em biết.”

“Mặc dù, tiên sinh nói sức khỏe đã ổn trở lại nhưng để hoàn thành phim truyền hình nhiều tập thì sự dẻo dai là yếu tố quyết định. Ngay cả người khỏe mạnh cũng có thể đổ bệnh bất cứ lúc nào nên không có gì chắc chắn là tuyệt đối không sao cả được. Hơn nữa, đối với Suzu thì đó cũng là cơ hội, phải không nào? Nếu em có thể thực hiện nhiệm vụ này thành công thì không chỉ tiên sinh Nogami mà cả đài truyền hình cũng sẽ mang ơn em.”

Được Gou an ủi, tôi có linh cảm mọi việc sẽ trở nên giống như anh ấy nói. Anh ấy nói đi ăn mừng nên khi anh ấy dẫn tôi đến nhà hàng Tây Ban Nha nổi tiếng thì tôi đã lấy lại được tinh thần. Có vẻ như Gou muốn động viên tinh thần tôi nên dù tôi không hỏi mà anh ấy lại tự kể về Mamyuda.

“Cô ấy đột nhiên gửi đến một kịch bản phim dài hai tiếng. Hơn thế nữa, lại là bản gốc do cô ấy tự viết. Đã thế, không biết là cô ấy cay cú điều gì mà ngay cảnh đầu tiên đã toàn xác chết máu me be bét, thật mong thôi ngay đi cho nhờ. Cả Sosori lẫn Mamyuda, có phải cả hai có hơi nguy hiểm không cơ chứ? Cả bản thảo dài sáu trang giấy, anh chẳng đọc tí nào, định vứt luôn vào sọt rác thì đúng lúc anh Ishii bên đài K đang đến trao đổi công việc và tìm giấy nhớ để ghi chép nên anh đã đưa cho anh ấy cả tập bản thảo luôn cho anh ấy ghi.” – Gou cười sảng khoái nói.

Tôi hơi nhíu mày tỏ ra người đâu mà phiền ghê ha, nhưng trong lòng tôi cũng cười giống Gou. Mamyuda đúng là người quá ư đơn giản, tôi thầm nghĩ.

“Mamyuda, cuối cùng thì bản thảo tóm tắt mà tôi viết đã được chọn. Nói thế nhưng kịch bản là do Nogami Kouji chắp bút viết. Cũng bởi đó là phim truyền hình dài tập nên có thể, tôi sẽ viết một số tập. Và có vẻ như, tôi cũng sẽ được chọn để phụ giúp viết nháp kịch bản. Thời gian phát sóng khoảng sau nửa năm nữa nhưng sẽ nhanh tới thôi, đúng không nào?”

“Mamyuda, cô còn sống không thế?”

Đầu năm mới, tại hội trường phát biểu sản xuất phim truyền hình tổ chức vào tháng Ba, tôi cũng được tham gia với tư cách là người liên quan đến việc sản xuất. Tựa đề “Như bướm như hoa” với sự gợi ý của Gou được đổi tên thành “Những bông hoa thể dục nhịp điệu nữ sinh” để dùng cho phim truyền hình. Tôi không nghĩ đó là một tựa đề hay nhưng nó giúp mọi người hiểu ngay bộ phim truyền hình này nói về vấn đề gì. Trên sân khấu, các cô bé có gương mặt xinh đẹp đang đứng thành hàng. Vai diễn cố vấn của câu lạc bộ thể dục nhịp điệu là một diễn viên nổi tiếng không thể thiếu trong các bộ phim học đường. Tôi ở trong cùng một căn phòng với những người mà tôi chỉ từng nhìn thấy trên tivi. Cuối cùng thì tôi đã có thể đến được đây rồi sao, tôi vừa hít thật sâu không khí trong phòng vừa nhìn ánh đèn flash hướng thẳng lên sân khấu. Thế nhưng, cùng thời điểm đó, một chuyện không ngờ đã xảy đến: Lịch phát sóng phim truyền hình buổi sáng hằng tuần bị trùng khung giờ với chương trình thể thao trực tiếp nên lịch chiếu phim đã được gộp với kênh chiếu kịch mở rộng thứ Năm hằng tuần của Taiyou Housou.

Ngay từ đầu đã xảy ra vụ sát nhân. Đây là mô-típ thường gặp trong các phim truyền hình kịch tính, nhưng không có âm nhạc tạo hiệu ứng phóng đại, cũng không có sự xuất hiện của những hiệu ứng khác như mưa liên tiếp không ngừng… Cô gái đang đi bộ bước nhỏ trong bộ trang phục thể thao ở công viên vào lúc sáng sớm và gặp người đàn ông cùng tuổi trong bộ quần áo giống như thế đang chạy về hướng mình. Đột nhiên, cô gái đâm người đàn ông bằng con dao giấu sẵn khi hai người đi ngang qua nhau, sau đó chạy đi như không có gì xảy ra. Trong cảnh tiếp theo, cô gái đang mỉm cười chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Sau khi tiễn chồng và cậu con trai đang học cấp ba đi làm và đi học, cô bắt đầu công việc nhà như dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ… Một người phụ nữ ở nhà nội trợ, trông hạnh phúc như một bức tranh vẽ tại sao lại trở thành kẻ sát nhân? Cô gái vừa hát bằng giọng mũi vừa bắt đầu mài dao…

Trong lúc quảng cáo, tôi thường pha hồng trà uống hoặc lấy bánh ra ăn nhưng tôi thậm chí đã quên mất điều đó và dính chặt lấy tivi. Nhân vật nữ chính chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ đã giết 6 mạng người, vậy mà đôi lúc có thể cười, đôi lúc lại cảm thấy có phần thú vị và cuối cùng là khiến người xem đồng thời cảm nhận được sự ngu dốt và sức mạnh ghê gớm của con người. Nói chung, nó khiến tôi có một cảm giác kỳ lạ mà từ trước đến nay chưa từng có. Không biết ai là người đã viết kịch bản mang tính thực nghiệm như thế này nhi? Tôi chờ đợi hàng chữ cuối phim hiện lên thì thấy xuất hiện cái tên Mamyuda Kaoruko.

Không tin vào mắt mình, tôi dùng máy tính tìm trên mạng thì quả nhiên kịch bản là do Mamyuda Kaoruko đảm nhiệm. Thế nhưng, từ khi nào mà cô ta lại có thể kết nối với các đài truyền hình khác ngoài chương trình tivi buổi sáng nhỉ? Khi kiểm tra lại tên của các nhân viên khác, tôi tìm thấy tên một người mà tôi biết. Đó chính là Ishii, đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất của công ty sản xuất truyền hình K, người đã đi cùng chúng tôi tới quán nhậu sau buổi lễ trao giải thưởng.

Có lẽ nào, đây chính là tác phẩm mà Gou đã bỏ qua hay sao? Đã thế, tôi lại còn xem bộ phim này rất chăm chú nữa chứ. Thế nhưng, tôi không thấy cảm động. Thông thường, các tác phẩm xuất hiện trong chương trình kịch mở rộng ngày thứ Năm thường là các tác phẩm có tiết tấu và khẩu vị khác với bình thường nên tôi chỉ cảm thấy lạ mà thôi. Kể cả, nếu bộ phim này được chiếu vào buổi đêm thì chắc chắn tôi sẽ không cảm thấy cuốn hút đối thế. Hơn thế nữa, cảm giác ổn định là hoàn toàn không có. Chương trình kịch mở rộng thứ Năm này, mọi khi có tài xế taxi lâu năm trong nghề dẫn người xem đi vòng thong thả ngắm cảnh phố phường quen thuộc… Nhưng với tập này thì có vẻ như, người tài xế taxi vừa mới lấy bằng – lúc thì phanh gấp khi thì tăng tốc ở những chỗ không ngờ tới nên khiến người trải nghiệm có cảm giác đau tim khi ngồi trên xe đi vòng vòng. Tuyệt đối khó có thể nói là cảm thấy thoải mái cho được.

Đúng như tôi dự đoán, trên bảng tin phim truyền hình của trang Kênh 3, trong topic về bộ phim truyền hình hai tiếng, có rất nhiều bình luận phê phán. Có thể giết người một cách quá đơn giản. Ý kiến như vậy là nhiều nhất, sau đó cũng không ít ý kiến cho rằng “Nhưng cũng hay phết!”

Nhưng, tại sao Mamyuda không báo cho tôi? Có lẽ cô ta không tự tin? Nếu thế thì mình báo cho cô ta là mình đã xem.

“Tôi đã xem chương trình kịch mở rộng thứ Năm! Chúc mừng chị đã được lên sóng lần thứ hai! Đúng là một tác phẩm mang tính thực nghiệm. Tôi cũng phải cố gắng với các phim truyền hình dài tập mới được. Cả hai cùng cố gắng không bị thiếu ngủ nhé!”

“Mamyuda, cô nên đi kiểm định thần kinh đi!”

Tôi cũng chẳng nhận được hồi âm của Mamyuda cho lá thư này, nhưng những ngày bận rộn liên tiếp khiến tôi chẳng có thời gian mà bận tâm đến những chuyện như thế. Công việc của tôi không chỉ đơn giản là phụ giúp việc viết kịch bản. Vì tôi sẽ viết kịch bản và Nogami chỉ thêm thắt một chút rồi chuyển thành bản chính thức. Đã thế, Nogami toàn bỏ bớt những phần mà tôi cảm thấy thỏa mãn rằng mình đã viết rất tốt.

“Tiên sinh Nogami rất vui và nói rằng nội dung lần này rất dễ làm.”

Gou nói điều đó một cách thản nhiên như thể muốn vỗ về tôi. Nếu lần nào cũng dễ dàng như thế này thì vị đại tướng kia dù đang bị giảm sút về sức khỏe do tuổi tác nhưng sẽ không giảm phong độ mà tuyên bố ra mới hết tác phẩm này đến tác phẩm khác. Như thể, ông ấy chỉ có mỗi việc đó vậy. Tôi đã đề nghị rằng, nếu đài truyền hình thật sự thấy biết ơn thì ít nhất cũng để tên tôi như người hợp tác viết kịch bản nhưng tôi đã bị từ chối vì chỉ riêng điều đó là không thể được.

Dù thế nào, tôi vẫn rất hồi hộp mong chờ buổi lên sóng đầu tiên. Chỉ cần được cầm bánh kẹo biếu mọi người đến nơi quay hình để học hỏi, được nhìn các diễn viên nói lời thoại mà tôi viết ra thành lời là tôi đã cảm kích đến mức má mình muốn nóng rực lên rồi.

Trong vòng một năm kể từ lúc nhận giải thưởng mà tôi đã có thể đi được đến đây, tôi thực sự đang tiến bước một cách vững chắc.

Ngày 7 tháng 7, tập đầu tiên lên sóng một tiếng đồng hồ và bắt đầu chiếu từ lúc 9 giờ tối. Tôi có cảm giác như mình đang ở trong một giấc mộng êm ái. Không phải là hoàn toàn nhưng tôi hầu như không thể ngồi yên một chỗ. Cũng không phải là tôi đang ngồi xem cùng ai đó, nhưng tôi vẫn lấy gối vuông cushion che mặt mình rồi từ từ hé dần ra để nhìn màn hình rồi cười toe toét

“Thôi đi mà, thôi đi mà!” – Tôi tự nói thế, cảm giác như có một tôi khác đang đứng cạnh mà đẩy đẩy vào tay tôi. Sau khi chương trình kết thức, tôi liền lên mạng xem trang Kênh 3. Cảm nhận của mọi người không được ghi nhiều như tôi nghĩ. Tôi cho rằng, ch