← Quay lại trang sách

Chương 4 NGƯỜI-TỐT BỤNG

Hơn 9 giờ tối ngày X, tại khu vực cho phép nướng BBQ thuộc “Công viên Rừng Tự nhiên” ở thành phố N. tỉnh N., thi thể của nạn nhân Okuyama Tomihiko (25 tuổi) đã được quản lý của công viên này tìm thấy. Okuyama bị đâm vài nhát dao ở ngực và ở bụng, hiện cảnh sát đang hỏi rõ câu chuyện từ người phụ nữ 23 tuổi đi nướng BBQ cùng Okuyama.

Lời khai thứ nhất: Mẹ nạn nhân

Tomohiko là một đứa rất hiền lành. Nó chưa bao giờ phản kháng cha mẹ. Là con trai nhưng hiền hòa đến mức tôi chưa nghe thấy nó to tiếng bao giờ. Nó không bao giờ thể hiện ý kiến của bản thân mình nên người làm mẹ như tôi cũng có lúc cảm thấy hơi không vừa ý. Hẳn là bố mẹ nào cũng từng đi phát bánh kẹo trong các sự kiện của bọn trẻ con cùng khu phố nên đều biết: Người lớn thường chuẩn bị mấy loại bánh kẹo cùng một thương hiệu nhưng có mấy vị khác nhau cho bọn trẻ, ví dụ như snack khoai tây vị muối, vị bột nêm và vị rong biển… Trong khi các bạn đều tranh nhau đứng đầu để mình được lấy trước thì nó lúc nào cũng ở cuối hàng. “Chẳng phải con vẫn thích vị khác hơn hay sao?” - Dù tôi có hỏi thế thì nó cũng chỉ cười và nói là nó thích cái mà nó nhận được trên tay.

Tôi đã rất lo lắng tự hỏi, liệu đứa trẻ như thế có thể sống được trong xã hội cạnh tranh này hay không… Nhưng thật may là nó học giỏi và thành thạo vi tính nên chúng tôi mới có thể yên tâm khi nó đã được nhận vào làm tại công ty có tiếng tăm trong lĩnh vực đó. Hồi bé, nó không bao giờ dẫn bạn bè về nhà chơi. Nhưng từ khi đi làm, nó đã kể với chúng tôi về bạn bè nên tôi cũng bớt lo lắng so với trước đây, dù vẫn hơi buồn một chút.

Bạn của nó là những người như thế nào ấy à? Một lần, nó có người bạn quen biết qua mạng internet gửi tặng funazushi[23]. Nó gửi cá khô thối Kusaya[24] cho người kia và cười bảo với tôi: “Bọn con quyết định gửi mấy món đồ có mùi cho nhau!” Hôm đó, chồng tôi cũng thừa nhận “Thối thật, thối thật!” và cả gia đình chúng tôi đều trò chuyện rôm rả. Bây giờ, nghĩ lại quãng thời gian đó sao mà nhớ đến thế. Tất nhiên, có vẻ như nó cũng quan hệ rất tốt với mọi người ở chỗ làm. Hôm khác, một món hàng lớn đặt mua qua internet được chuyển đến nhà tôi, bên trong có một set đồ nướng BBQ. Bọn trẻ quyết định cùng nhau đi nướng BBQ nên tôi đã mở thùng đồ ra để kiểm tra lại. Bởi nó không giỏi vận động thể thao nên hầu như những ngày nghỉ, nó chỉ ở nhà nhưng lại nói chuyện về đồi núi với vẻ đầy sức sống. Vậy mà, thật không ngờ, nó lại gặp chuyện không may như thế tại chỗ nướng BBQ…

Cảm thấy con trai đang rời xa khỏi tay mình nên tôi rất mong có đứa cháu nội. Tôi đã nghĩ, giá mà có đứa con dâu dễ thương thì tốt biết mấy. Vì thế, tôi đã nhờ người quen mấy lần mai mối cho nó nhưng chẳng có mối nào suôn sẻ được. Nó không khéo ăn nói, cũng chẳng giỏi để người khác chiều theo ý mình nên không gặp may.

Những đứa con trai tính khí hiền lành như Tomohiko phải lấy về rồi mới biết. Nhưng có vẻ như, các cô gái trẻ thời nay dễ bị thu hút bởi những người nói chuyện hay nhiều hơn. Tuy thế nhưng chúng tôi cũng không sốt ruột đến mức đó. Tôi cũng nghĩ rằng, thời đại ngày nay, người ta kết hôn muộn là chuyện bình thường và những đứa có đức tính như Tomohiko có khi càng nhiều tuổi thì mới càng thu hút. Vì thế, lúc nghe Tomohiko nói rằng có bạn gái và sắp tới muốn dẫn về nhà, tôi ngạc nhiên đến mức ngỡ mình đang mơ. Khi tôi hỏi con bé là người như thế nào thì thằng bé cho biết: “Cô ấy rất hiền!” Thằng bé hiền lành gặp và yêu được cô gái “rất hiền” như nó nói khiến tôi vui mừng vì con trai đã thực sự gặp được người tốt. Thằng bé cũng cho tôi xem ảnh chụp cô gái đó bằng điện thoại. Tôi đã nghĩ, thật là một cô bé dễ thương.

Thế nhưng, cô gái đó, Higuchi Asumi… lại là một cô gái có lòng dạ độc ác.

★ ★ ★

Khi tôi là đối tượng tình nghi giết người, mẹ tôi vừa khóc vừa nói trước tòa: “Tại sao nó lại trở thành đứa có thể làm cái việc đáng sợ ấy cơ chứ?… Tôi không cần nó phải đứng đầu trong học tập hay chơi thể thao. Tôi muốn nuôi dưỡng nó thành đứa hiền lành, biết nghĩ cho người khác. Những gì tôi mong muốn chỉ có thế, vậy mà…”

Lời nói đó của mẹ tôi không hề sai. Ký ức cũ nhất của tôi là khi tôi học mẫu giáo.

Hồi đó, những đứa trẻ sống trong cùng một khu dân cư với nhau đều cùng nhau đi học vào mỗi buổi sáng. Trường mẫu giáo công lập gần nhà tôi chia làm hai hệ lớp bé và lớp lớn, có khoảng mười đứa ở cùng khu với tôi học chung tại đó. Người giám hộ được phân công theo lượt, mỗi lần sẽ có hai người lớn đưa chúng tôi đi nhà trẻ. Một người đi đầu hàng và một người đi cuối hàng, còn bọn trẻ con chúng tôi sẽ đi bộ thành hai hàng ở giữa. Không biết là vì sợ có đứa trẻ nào chạy ra ngoài đường cái, hay là lý do gì mà bọn trẻ con chúng tôi phải nắm tay bạn bên cạnh. Từ khu dân cư cho đến trường mẫu giáo khoảng 800m, trẻ con tự đi bộ mất khoảng mười lăm đến hai mươi phút nhưng hồi đó tôi có cảm giác mình đi mất cả tiếng hoặc hơn thế nữa.

Ngày đầu tiên tôi đến lớp, mẹ của một bạn học lớp mẫu giáo lớn bảo: “Chúng ta sẽ cùng quy định vị trí xếp hàng nhé!” rồi sắp xếp chúng tôi theo lớp bé, lớp lớn và theo chiều cao của từng đứa. Vì tôi thấp nên được sắp xếp cầm tay bạn Natsuki, cô bạn vốn thân thiết thường ngày của mình. Đột nhiên, một tiếng khóc như có lửa đốt từ phía đằng sau: Bạn Yuika học cùng lớp bé với tôi không thích phải nắm tay bạn nam Yukinao học lớp lớn nên khóc ré lên. Yuika cứ nằng nặc: “Đi cùng Nacchan[25] cơ!” Thế là mẹ tôi đang nhìn tôi từ xa liền tiến lên trước một bước.

“Asumi, con đổi cho bạn đi!”

Không phải kiểu nói: “Hay là con…?” mà “Làm đi!” mới là cụm từ thường xuyên nơi cửa miệng của mẹ tôi. Làm cái này đi, nói cái kia đi. Dù cách nói có dịu dàng đến đâu thì điệp khúc mệnh lệnh vẫn không đổi là điều mà thời điểm đó tôi cứ nghĩ tất cả người lớn đều nói chuyện như thế.

“Việc đó… có được không ạ?”

Mẹ của Yuika nói một cách rất lấy làm không phải. Đáp lại điều đó, mẹ tôi trả lời bằng gương mặt có vẻ đắc ý như thế này:

“Vì thường ngày tôi luôn dạy Asumi đối xử tốt với tất cả mọi người mà!”

Cách nói này có thể khiến cho cha mẹ của Yukinao trở nên tức giận nhưng ít nhất thì ngay trước lúc tập trung, họ cũng nên lau nước mũi cho con mình. Yukinao khá béo, lỗ mũi của cậu ấy thường chảy nước mũi hoặc là có gỉ mũi đóng vảy cứng lại thành màu trắng do nước mũi đông cứng mà thành.

Trước khi tôi kịp nói ra: “Con cũng muốn cùng Nacchan cơ!” thì Yuika đã chen vào giữa tôi và Nacchan rồi nắm chặt tay của Nacchan không chịu buông nên tôi đành phải lui về phía sau hàng. Tôi cũng chẳng được lời cảm ơn nào từ Yuika. Khi liếc nhìn về phía mẹ, tôi nhận được cái gật đầu đầy mãn nguyện. Tôi nghĩ, chắc thế này là xong và đưa tay ra cho Yukinao thì bị Yukinao tóm lấy như sờ một thứ gì đó kinh tởm lắm: “Đùa chứ, nắm tay với con gái sao?”

“Đành phải chịu đựng mà làm thôi sao?”

Yukinao nói bằng một giọng nói rất to như thể để tất cả mọi người đều nghe thấy rồi nắm tay tôi thật chặt. Tay cậu ta khá ấm và ướt nhẹp.

Tuy nhiên, tôi không cảm thấy ghét đến mức phải khóc và cũng không phải cả ngày đều phải đi cùng bạn ấy. Cũng không phải là cả hai phải làm chung nhóm công việc gì cả. Nước mũi cậu ta bẩn nhưng không dính vào tay cậu ấy. Hơn cả là, khi từ trường mẫu giáo về, mẹ còn mua bánh su kem mà tôi cực kỳ yêu thích để thưởng cho tôi. Nếu chỉ cần đổi người nắm tay mà được thích như thế này thì tôi cảm thấy quá hời.

Kể từ ngày hôm đó, như một chuyện đương nhiên, ngày nào tôi cũng nắm tay Yukinao đi học mẫu giáo. Do đi bộ đoạn đường khá xa nên chúng tôi cũng có nói chuyện với nhau. Khi được hỏi: “Cậu thích pokemon nào?”, tôi liền đáp là Pikachu thì Yukinao bắt đầu tự ý gọi tôi là “Asuchu”.

Dù tôi hoàn toàn không thấy vui gì nhưng nó cũng không phải là việc xấu nên tôi đã để mặc cậu ấy gọi như thế. Tôi cũng chẳng thèm hỏi lại: “Thế cậu thích pokemon nào hả Yukinao?” Tôi nhớ mang máng là Yukinao có yêu cầu tôi gọi cậu ấy là như thế này thế này nhưng tôi không có cơ hội gọi tên của cậu ấy nên tôi cũng không còn nhớ đó là gì nữa. Mặc dù, tôi chưa gọi tên đó lần nào nhưng cậu ấy cũng chưa bao giờ phàn nàn về điều đó cả.

Vào ngày trời mưa, chúng tôi phải tự cầm ô che nên không cần nắm tay nhau mà chỉ đi thành một hàng để đến trường mầm non. Tôi đã rất sung sướng vào những buổi sáng trời mưa mà không hề nhận thức được rằng: niềm vui đó chỉ vì tôi không cần phải nắm tay Yukinao. Khi thời tiết trở nên nóng bức, tay của Yukinao không còn ướt nhẹp mà trở nên ướt sũng vì mồ hôi nhưng thật may bởi kỳ nghỉ hè kịp đến trước khi tôi cảm thấy khó chịu. Vào lúc thời tiết bắt đầu mát hơn thì lượng nước mũi của Yukinao lại nhiều lên. Tôi thấy bẩn quá nên đã chìa khăn giấy có in hình pokemon mới ra: “Hay là cậu lau nước mũi đi?” Yukinao trông có vẻ khó chịu, cầm túi khăn giấy rồi lấy một chiếc ra và lau mũi, sau đó cậu ta để lẫn cả khăn giấy đã dùng với khăn giấy còn nguyên vào túi rồi làu bàu một cách khó ưa: “Thế này là được chứ gì?” Tôi vừa im lặng gật đầu vừa hối hận nghĩ rằng lẽ ra chỉ cần đưa một tờ khăn giấy là được thay vì đưa cả bịch khăn giấy cho cậu ta. Cho đến khi tôi về tới nhà, mẹ đã hỏi tôi bởi bà không còn thấy bịch khăn giấy trong túi áo khoác. Khi tôi trả lời là đã cho bạn Yukinao thì mẹ rất khen tôi.

Chỉ cần đối xử tốt với người khác là sẽ được mẹ khen. Dù cảm thấy vui nhưng tôi không nghĩ là từ giờ mình có thể đối xử tốt hơn với Yukinao.

Những ngày thời tiết trở nên lạnh, chúng tôi được đeo găng tay đến trường, vì thế tôi cũng đỡ phiền khi Yukinao có bị ra mồ hôi tay. Nước mũi của cậu ấy cũng hai ngày mới thấy chảy một lần. Hầu như trước khi đến trường, cậu ấy cũng lau nước mũi rồi và phần mũi trở nên tấy đỏ, trông có vẻ hơi đau mỗi khi bị gió lạnh thổi vào nên thay vì thấy bẩn thì tôi lại thấy cậu ấy thật đáng thương. Từ đó, tôi cũng không còn bảo “Hay là cậu lau nước mũi đi?” nữa.

Lúc một năm sắp sửa trôi qua vào cuối tháng Hai, tôi bị cảm cúm. Ngay cả khi trong trường có dịch cúm hay viêm khuẩn đường ruột, tôi cũng chưa từng bị lấy một lần. Có vẻ cơ thể tôi khó mà bệnh tật nên từ bé đến lớn, có bị ốm thì tôi cũng chỉ sốt nhẹ, đầu óc lơ đễnh và tâm trạng trở nên buồn bã mà thôi. Vào buổi sáng năm đó, thân nhiệt của tôi đo được là 36,8 độ. Tôi được giải thưởng chuyên cần vì đi học đầy đủ nên luôn cố gắng không vắng mặt bao giờ. Còn mẹ tôi, hôm đó dù không có lịch đi cùng nhưng mẹ vẫn cùng tôi đi đến trường. Tôi đã nghĩ là mẹ sẽ nắm tay tôi nhưng mẹ thản nhiên để tôi xếp hàng giống như mọi khi và nói: “Mẹ ở phía sau nhé!”

“Ứ đâu…”

Tôi nói với theo phía sau mẹ tôi đang xa dần. Nếu mẹ không nắm tay tôi thì tôi không đi được đâu. Nước mắt tôi rơi lã chã.

“Asuchuu?”

Hơi e dè khi gọi tôi, tôi nghĩ Yukinao có vẻ lo lắng khi cầm lấy tay tôi. Dù hôm đó trời vẫn còn lạnh nhưng cả hai đứa tôi đều không đeo găng tay. Bàn tay ấm nóng của mình cùng với bàn tay ấm nóng của Yukinao cầm vào nhau khiến tôi có cảm giác khó chịu, tôi liền lập tức hất tay cậu ấy ra.

Lần này, tôi nhìn thẳng vào Yukinao và nói: “Không thích!”

Lập tức, mặt Yukinao bỗng trở nên đỏ au khiến tôi cảm thấy sợ hãi và đúng lúc đó, cậu ta lấy hết sức dùng hai tay đẩy tôi ngã ra phía sau. Mông chạm đất, tôi khóc òa lên, thấy vậy mẹ liền chạy đến bên tôi. Dựng tôi đứng dậy, mẹ nhẹ nhàng phủi đất bám ở mông quần cho tôi. Chỉ thế thôi tôi cũng đã cảm thấy vui rồi, nhưng vì đã bị hai cú sốc liên tiếp nên tôi vẫn đợi câu nói nhẹ nhàng của mẹ. Con không sao chứ? Con có đau không? Chỉ cần mẹ hỏi như thế là tôi đã cảm thấy đủ lắm rồi. Nhưng…

“Xin lỗi cháu nhé, Yukinao! Asumi hôm nay đang bị cảm nên bạn ấy có vẻ cáu bẳn.”

Mẹ tôi đã xin lỗi Yukinao. Mẹ của Yukinao không đến nơi tập trung trừ những hôm mẹ cậu ấy có lịch phân công. Có lẽ vì thế mà mẹ tôi đã nghĩ phải nói trực tiếp điều gì đó với Yukinao, nhưng đi xin lỗi đứa đẩy ngã người khác thì tôi chẳng thể hiểu nổi. Bây giờ nghĩ lại, tôi cho rằng mẹ tôi cảm thấy có lỗi vì tôi đã cự tuyệt Yukinao. Không đúng, là vì những người lớn xung quanh nhìn vào nên mẹ đã phải làm gì đó để đỡ lời cho tôi. Nhưng dù sao, một đứa trẻ năm tuổi lúc đang bị ốm nói thẳng ra những điều mà nó nghĩ chẳng lẽ lại quá đáng đến thế ư? Còn Yukinao vừa xì mũi vừa bắt đầu khóc tu tu.

“Con xem kìa, Asumi, con cũng xin lỗi bạn đi!”

Bị mẹ hơi ấn đầu xuống một cách cưỡng ép, tôi liền cúi gập người rồi nói “Xin lỗi cậu!” thì Yukinao dùng khuỷu tay lau nước mắt và nước mũi và nhìn lại tôi với ánh mắt lườm nguýt. Mẹ tôi không để ý đến gương mặt đó của cậu ấy mà quay sang cười xòa với mấy người lớn xung quanh và kéo tay tôi: “Đúng là hôm nay tôi phải cho cháu nghỉ thôi!” rồi chúng tôi trở về nhà. Dù tôi không bị mẹ mắng gì nặng nề nhưng kiểu nói “Thay quần áo ngủ rồi đi ngủ đi!” của mẹ là tôi biết mẹ đang khó chịu. Tôi cảm thấy hối hận khi nghĩ rằng điều đó là do tôi đã không đối xử nhẹ nhàng với bạn. Không đúng, tôi đã ăn năn không nhỉ? Tôi nhớ mang máng là tôi rất buồn và khóc thút thít không thành tiếng trong chăn mãi.

Hôm sau, tôi đến địa điểm tập trung với tâm trạng thấp thỏm không biết Yukinao có còn giận mình nữa không thì không thấy bóng dáng Yukinao đâu. Ngay sát giờ, mẹ của Yukinao mới tới và nói rằng: “Cháu nó có vẻ không thích đi tập thể cùng các bạn đến trường nên tôi sẽ đưa cháu đi học bằng xe đạp!” Với vẻ mặt khó chịu, cô ấy vừa quay đi vừa lẩm bẩm: “Đúng lúc xém chút nữa thôi thì…” Thấy vậy, mẹ tôi liền hơi cúi đầu nói: “Xin lỗi chị!”

Do thiếu một học sinh lớp lớn nên tôi và Yuika nắm tay nhau, còn Nacchan sẽ đi một mình. Cả hai nắm tay nhau trong tình trạng đeo găng tay. Yuika hỏi tôi: “Cậu khỏi ốm chưa?”, “Hôm qua cậu có xem phù thủy nhỏ không?”… Tôi vừa tươi tỉnh trả lời “Tớ có xem!” vừa thầm nghĩ ngay từ đầu cho nắm tay Yuika thì có phải tốt rồi không… Đúng lúc đó, xe đạp chở Yukinao vượt qua hàng của chúng tôi. Yukinao dụi đầu vào sau lưng mẹ để che mặt đi. Vừa nhìn theo cái bóng đó, Yuika vừa nói:

“Đó là vì cậu xấu tính đó, Asumi!”

Cả mẹ tôi lẫn những người có mặt ở nơi đợi để đưa con đến trường tập thể chắc chắn đều nghĩ như thế. Kể từ sau đó, Yukinao không đi học cùng đoàn cho đến khi tốt nghiệp mẫu giáo.

Lời khai thứ hai: Giáo viên

Okuyama Tomohiko là do tôi phụ trách năm lớp 3 và lớp 6. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em ấy là một đứa trẻ ít nói. Trong các buổi học, hình như chưa có lần nào em ấy giơ tay phát biểu. Nếu tính các em tích cực giơ tay phát biểu thì cả lớp chỉ có năm em chủ động, cho nên tôi luôn chú ý gọi các em không giơ tay trả lời bằng nhiều cách như hỏi những câu đơn giản. Đối với trường hợp của Tomohiko, khi giáo viên gọi thì em ấy đứng lên nhưng hầu như lúc nào mặt cũng đỏ bừng và cố lau mồ hôi trán đang vã ra như tắm. Kể cả có biết câu trả lời nhưng một khi bị mọi người xung quanh chú ý thì trong đầu sẽ trở nên trống rỗng. Tôi đã hình dung ra như thế. Tuy lời đáp không mạch lạc nhưng em ấy đã đưa ra các câu trả lời đúng. Tóm lại là em ấy thuộc típ sợ phát biểu.

Em ấy không giỏi thể dục thể thao lắm, nhưng có vẻ cũng không ghét vận động. Bởi em ấy đã nhảy rất vui vẻ trong điệu nhảy ở đại hội thể dục thể thao. Nhưng em ấy không thích chơi bóng né[26]. Có vẻ như em ấy cảm thấy khó chịu khi ném bóng vào người khác. Khi ở trong sân, em ấy chỉ né, còn khi ở ngoài sân thì dù bóng có được chuyền đến thì em ấy cũng chỉ chuyền bóng lại cho bạn khác. Bấy giờ dùng bóng mềm chứ không dùng bóng cứng như hồi xưa nên tôi có bảo em ấy: “Dù có bị bóng đập vào cũng không đau đâu nên em cứ mạnh tay ném các bạn đội bên kia thử xem?” Nhưng mặt em ấy tỏ ra vô cùng khó xử. Đúng là một cậu bé hiền lành.

Trong hoạt động học tập, em ấy không có gì khiến tôi lo lắng. Điều mà tôi quan tâm hơn là trong giờ nghỉ giải lao, em ấy luôn ở một mình. Vào giờ nghỉ trưa, tôi thường cho cả lớp cùng chơi trò gì đó hoặc cho các em tham gia hoạt động theo nhóm để tránh tình huống em nào chỉ lẻ loi một mình. Nhưng không thể quy định mọi hoạt động trong giờ giải lao đều như thế được. Chẳng hạn như, bảo các em phải đi vệ sinh theo nhóm thì nghe kỳ cục lắm, đúng không? Tất nhiên là ngoài em ấy ra thì cũng có em khác ở một mình. Nhưng ở một mình chăm chú đọc sách khác xa với ở một mình mà nhìn về phía đám đông vui vẻ đầy ghen tị. Tomohiko thuộc nhóm thứ hai. Tuyệt nhiên không phải là em ấy bị các bạn không chơi cùng. Trường của chúng tôi rất tích cực tập trung vào việc giáo dục đạo đức cho học sinh. Có thể có học sinh không đến trường vì hoàn cảnh gia đình nhưng chắc chắn không có học sinh nào nghỉ học vì bắt nạt hay nguyên nhân khác từ nhà trường. Chỉ là bởi, Tomohiko không thể nói: “Cho tớ tham gia với!” Có thể, em ấy đã từng nói ra câu nói đó nhưng lại trong lúc em ấy xấu hổ nên các bạn đang nói chuyện rôm rả không nghe thấy. Có thế từ đó, em ấy nhầm tưởng mình bị mọi người phớt lờ nên cảm thấy tổn thương và không thể tự mình lại gần mọi người được nữa. Tôi đã nghĩ như vậy. Việc nắm bắt tâm lý để đoán biết học sinh đối với giáo viên là rất quan trọng. Tôi cũng cảm thấy nhiều giáo viên trẻ ngày nay thiếu khả năng tưởng tượng và không thể đoán trước được điều gì sẽ diễn ra.

Tôi không nói với Tomohiko kiểu rằng: “Em thử cố gắng bắt chuyện với các bạn xem!” Những việc đơn giản đối với những đứa trẻ bình thường mà đối với những đứa trẻ nhạy cảm lại thúc giục thì chẳng khác gì dí dao vào người chúng. Tôi đã chọn ra một em trong số những đứa trẻ hoà đồng đứng ra kéo Tomohiko vào đám đông. Không thể chọn những đứa trẻ dễ tự hiểu lầm rằng mình là người được chọn. Đối với những đứa trẻ có tính cách lãnh đạo thì bản thân chúng đã đem lại sức ép rồi nên việc chọn em nào thật sự rất khó. Đó phải là một em thật chín chắn và hiền lành.

Và em học sinh mà tôi đã dự đoán quả không sai. Nụ cười của Tomohiko khi em ấy có thể hoà nhập với các bạn khiến tôi muốn vỡ òa. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy thêm lần nữa vào năm lớp 6 và tôi không còn phải lo lắng bởi vì lúc bấy giờ, em ấy đã giơ tay phát biểu.

Học sinh này vậy là đã ổn. Tôi đã chứng kiến em ấy tốt nghiệp và rời mái trường, vậy mà… Học sinh mình dạy lại ra đi trước mình, không có nỗi đau nào hơn thế đối với giáo viên chúng tôi. Đã thế, lại còn do bị giết. Lý do gì mà phải giết một đứa hiền lành như thế chứ? Hung thủ không phải là cô gái mà em ấy đang hẹn hò hay sao? Giá như tôi đã có thế giới thiệu được người yêu cho Tomohiko…

Dù có đau lòng như thế thì cũng chẳng thay đổi được gì phải không ạ?

★ ★ ★

Đó là hồi học lớp 4 thì phải? Theo thứ tự số ngồi trong danh sách lớp thì cậu bạn ngồi sau tôi là Shuzo. Không biết có phải do thể chất yếu, hay ốm đau không mà cứ hai tuần là Shuzo lại nôn một lần. Lần nào cũng sau giờ ăn trưa ở trường, khi tiết học thứ năm vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu. Có thể là không liên quan đến việc cậu ấy có thích các món ăn hay không mà là do cậu ấy bị dị ứng với loại thực phẩm nào đó mà chính bố mẹ và cả cậu ấy cũng không nhận ra. Thực ra, khi cụm từ “dị ứng thức ăn” trở nên phổ biến hơn thì tôi mới có thể nghĩ được như vậy chứ ở thời điểm đó tôi cũng không nghĩ ra điều này. Vấn đề trong lớp học lúc đó không phải là nguyên nhân tại sao cậu ấy nôn mà là cách giải quyết bãi nôn của cậu ấy.

Thời gian đầu, tôi còn không thể hiểu được ngay điều gì đã diễn ra. Đang trong giờ học, tôi bỗng nghe thấy tiếng gì giống như tiếng ếch kêu “Ọe ọe”. Cùng với tiếng kêu của cuống họng là một mùi chua nồng bốc lên. Cô bạn ngồi bên cạnh tôi bỗng hét ầm lên và đứng ngay dậy, còn cậu bạn ngồi cạnh tôi không biết có phải đã từng học cùng lớp với cậu ấy không mà tỏ vẻ khó chịu và lẩm bẩm: “Lại nữa sao?”

“Bạn nào mang giẻ lau lại đây cho cô!”

Cô giáo nói xong thì ba bạn nữ nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi ra hành lang, mang theo đống giẻ lau, xô nước tới chỗ ngồi của Shuzo. Không biết có phải cô giáo đã biết về thể chất của Shuzo từ trước rồi hay không mà khi đến chỗ ngồi của cậu ấy, cô đeo găng tay. Tuy nhiên, cô bảo các bạn nữ đang cầm giẻ lau lau dọn nhà mà lại không bảo các bạn đi găng tay.

“Cả em nữa, Asumi!”

Tôi đang ngồi lơ đãng thì thấy cô giáo gọi tên mình, tôi liền vội vàng lấy giẻ lau rồi bắt đầu cùng các bạn khác lau sàn nhà bẩn vì bãi nôn. Dù cô giáo không gọi bạn nữ ngồi cùng cậu ấy đang khóc và bạn nam ngồi cạnh tôi đang cố hết sức di chuyển bàn giúp lau dọn nhưng tôi không cảm thấy khó chịu về điều đó. Ngược lại, tôi cảm động khi thấy các bạn ngồi ở xa nhưng chạy đến giúp rất nhiệt tình. Tất cả các bạn này đều là các bạn đã tham gia ứng cử Ban chấp hành học sinh của học kỳ 1, người tích cực hoạt động nhất chính là Trưởng ban chấp hành, bạn Chisa. Nói đến bạn nào thông minh là nói đến Chisa, nói đến bạn nào chín chắn thì cũng vẫn là Chisa.

Trong buổi họp lớp trước khi ra về, cô giáo yêu cầu các bạn nữ đã dọn bãi nôn đứng lên (tất nhiên trong đó có cả tôi) và khen chúng tôi trước cả lớp.

“Khi bạn Shuzo chẳng may bị nôn thì có rất nhiều bạn nói là bẩn quá, mùi ghê quá, có bạn thì cau có mặt mày. Thế nhưng, nôn mửa là điều không thể tránh được. Cả bản thân các em, khi đi dã ngoại xa bằng xe bus, các em cũng có thể cảm thấy buồn nôn, hoặc các em cũng sẽ chẳng may nôn ra khi bị ốm. Những lúc đó, nếu người khác cũng có thái độ như thế với các em thì các em sẽ cảm thấy như thế nào, hãy thử suy nghĩ thật kỹ. Cô cho rằng, những bạn biết nhanh chóng hành động là những bạn tốt bụng biết suy nghĩ đến cảm xúc của người khác. Cô mong tinh thần biết suy nghĩ cho người khác như thế này sẽ lan rộng trong toàn lớp ta.”

Nói rồi cô giáo vỗ tay thật to và cả lớp cũng vỗ tay theo cô nhưng đó chỉ đơn giản là buổi lễ chứng nhận việc dọn dẹp bãi nôn. Những lần sau đó, chẳng có ai tham gia phụ giúp thêm nữa cả. Không những thế, trong buổi đổi chỗ lần 1 được tiến hành bằng cách bốc thăm, cô bạn bốc phải chỗ ngồi cạnh Shuzo thì mặt như sắp khóc xin cô giáo muốn đổi lên ngồi bàn đầu vì mắt kém. Trong khi bàn Shuzo ngồi chẳng phải là bàn cuối mà là bàn thứ hai từ trên xuống. Bạn ấy chỉ thiếu nói rõ là không muốn ngồi gần Shuzo. Lúc đó, tôi ngồi bàn đầu tiên gần lối ra vào hành lang và tôi là đứa lùn nhất trong số những đứa ngồi bàn đầu. Thế mà, sau khi nhìn hết dãy bàn đầu từ phía hành lang cho đến phía ngoài ban công thì ánh mắt của cô quay lại phía ngoài hành lang và bảo rằng: “Vậy thì, Asumi, em đổi chỗ cho bạn nhé!” Cũng chẳng phải các bạn khác đeo kính hay gì cả, chỉ là vì trong số ngồi bàn đầu chẳng có ai dọn bãi nôn ngoài tôi.

“Vâng!”

Ngay lập tức, tôi đổi chỗ ngồi của mình. Bạn Chisa giúp tôi chuyển đồ.

“Tệ thế nhỉ!” - Vừa nói, Chisa vừa liếc nhìn về phía cô bạn đổi chỗ với tôi, nhưng tôi chỉ cười đáp lại một cách mập mờ.

Thì ra là cô bạn kia không thích Shuzo. Tuy tôi cũng chẳng thích Shuzo nhưng tôi cũng không ghét cậu ấy đến mức nói với cô giáo trước mặt mọi người là không thích ngồi cạnh cậu ấy. Hơn thế nữa, nếu là ngồi cạnh một cậu bạn phong độ đẹp trai thì có thể tôi đã cảm thấy bối rối nhưng may mắn thay là cậu ấy cũng rất bình thường, vốn dĩ, trong lớp cũng chẳng có bạn nam nào đáng để tôi phải nghĩ là rất muốn ngồi cạnh cả, toàn là những đứa kém cỏi bị Chisa qua mặt. Thậm chí, tôi còn nghĩ như thế này có khi lại tốt. Từ lúc bị chứng nhận là đội dọn dẹp bãi nôn xong thì dù chỗ ngồi có ở xa, nếu Shuzo nôn là tôi lại phải chạy đến chỗ cậu ấy. Tôi không thích phải tỏ ra cố gắng hành động hơn mọi người. Sẽ rất khó xử nếu tôi bị tiến cử vào cuộc bình chọn Ban chấp hành học sinh. Tôi cũng ghét bị nói xấu sau lưng là xen vào chuyện không phải của mình. Nhưng khi đã ngồi cạnh thì chắc chắn sẽ không bị mọi người nghĩ như thế. Sau buổi học ngày hôm đó, tôi được cô giáo gọi lại và dặn rằng: “Nhờ em giúp bạn Shuzo nhé!”

Khi đã quen với việc dọn dẹp bãi nôn thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Cô giáo cũng chuẩn bị găng tay cao su loại dành cho trẻ em và đặt vào trong tủ đựng dụng cụ dọn dẹp. Sau khi dọn xong, chúng tôi được rửa tay bằng xà phòng có mùi hương raspberry (hương của quả mâm xôi) mà cô mang từ nhà đến thay vì nước rửa tay bằng cồn màu xanh lá đặt sẵn ở khu vòi nước. Cô không chỉ dùng xịt khử trùng xịt vào tay mà cô còn xịt cả toàn thân cho chúng tôi. Tuy vậy, chắc hẳn vẫn có nhiều bạn nghĩ rằng thật là bẩn thỉu, riêng Chisa sẽ không chấp nhận nếu nói ra điều đó.

Chúng tôi chưa bao giờ nhận được một lời cảm ơn nào từ Shuzo. Sau khi nôn xong là cậu ấy đến phòng y tế luôn, và ngày hôm đó cậu ấy sẽ về thẳng nhà. Tôi tự hiểu rằng ngày hôm sau cậu ấy không nói lời cảm ơn vì cảm thấy xấu hổ. Tôi không hiểu, tính xấu hổ, không khéo ăn nói và rất ít lời của Shuzo là do tính cách vốn có của cậu ấy hay là cậu ấy xấu hổ vì mình nôn nhiều quá! Trong giờ học, cậu ấy cũng chưa từng phát biểu bao giờ, hễ đến giờ nghỉ giải lao là cậu ấy chỉ nhìn ngắm bể cá chạch ở cuối lớp. Tôi chỉ thấy cậu ấy cười duy nhất đúng một lần. Đó là khi cậu ấy nặn được con vật mà cậu ấy yêu thích bằng đất sét trong giờ thủ công. Lúc đó, tôi đang làm một con mèo và chợt dừng tay lại nhìn sang bên cạnh thì thấy Shuzo đang làm một con cá chạch. Tôi vừa cảm thấy kinh ngạc trong lòng: “Chẳng lẽ cậu ấy thích đến thế cơ à?” vừa vội vàng nói mà không để cậu ấy nhận ra điều đó: “Cá chạch dễ thương thật đấy!”

Shuzo gật đầu với nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Tôi không kể cho mẹ biết chuyện dọn dẹp bãi nôn. Vì hầu như tôi thường nói chuyện với mẹ vào giờ ăn cơm, lúc đó mà kể chuyện nôn ọe thì tôi sợ mẹ sẽ mắng tôi. Cho đến khi đi họp phụ huynh cuối học kỳ 1 về, mẹ tôi đã rất phấn khởi, đến mức bà mua cho tôi bánh su kem và bánh ga tô dâu tây. Nghe nói, cô giáo đã kể về chuyện dọn dẹp bãi nôn trong buổi họp.

“Mẹ thật sự rất tự hào về con! Sang học kỳ 2, con cũng nhớ đối xử tốt với bạn Shuzo đấy nhé!”

Bị nói như thế thì tôi biết nghĩ gì đây? Ôi trời, sang học kỳ 2 mình cũng phải làm nữa sao? Dù đó chẳng phải là việc tốt lành gì trong suy nghĩ của tôi nhưng tôi cũng không cảm thấy có gì khó chịu.

Ngày đầu tiên của học kỳ 2, cô giáo phát cho cả lớp bảng sắp xếp chỗ ngồi mà cô giáo tự làm: “Trong học kỳ 1, do cô vẫn chưa hiểu rõ về các em nên cô đã quyết định chỗ ngồi của các em bằng cách bốc thăm nhưng học kỳ 2 này, cô đã quyết định chỗ ngồi theo vị trí mà cô cho là tốt nhất với tất cả các em.”

Chỗ ngồi bên cạnh tôi lại là Shuzo. Chính xác phải là cô đã sắp xếp đội dọn dẹp bãi nôn ngồi quanh Shuzo để thuận tiện cho việc dọn dẹp bãi nôn của cậu ấy.

“Cậu làm bài tập chưa? Quy định là giờ nghỉ trưa tất cả mọi người đều phải ra ngoài chơi nên Shuzo cũng ra chơi đi!”

Tôi vừa nhìn các bạn khác chăm sóc cho Shuzo vừa nghĩ, hai tuần mới phải dọn bãi nôn một lần nên cũng nhàn. Ngay cả lịch trực trong lớp hay việc được đề cử làm ứng viên cho Ban chấp hành học sinh, tôi cũng không bị chọn. Thay vào đó, tôi được chỉ định cùng Shuzo vào nhóm phụ trách cho cá chạch ăn - thực ra cũng bởi chẳng ai xung phong việc này. Công việc này cũng chỉ cần cùng với Shuzo thay phiên nhau cho cá ăn rồi thay nước là xong, nên cũng rất nhàn hạ. Đối với một số người, sẽ cảm thấy mấy con cá chạch ghê ghê nhưng tôi thì chẳng cảm thấy khó chịu gì khi trực tiếp chạm tay vào chúng. Tôi cũng không rõ cảm giác của tôi khi chạm vào những con cá này có gì khác so với cảm giác của những bạn không thích mà phải chạm tay vào chúng…

Có một sự cố xảy ra vào một ngày của tháng Mười, khi học kỳ 2 đã trôi qua được hơn một tháng. Sau khi kết thúc giờ học thể dục tiết 2 và quay về lớp học thì Chisa hét lên: “Cái gì thế này?!” Trên bàn có ghi dòng chữ “Chết đi!” bằng phấn màu vàng. Những người bị ghi chữ lên bàn là tất cả thành viên trong nhóm dọn dẹp bãi nôn. Hai bạn khác thì bị ghi là “Đồ ngu” và “Đồ xấu xí”. Còn trên bàn của tôi thì… có dòng chữ “Tớ thích cậu!” Thật là tồi tệ, ai đã làm chuyện này? Cả lớp láo nháo hết cả lên, cô giáo cũng chạy tới và tiết ba bị đổi thành buổi sinh hoạt lớp.

Thủ phạm đã được tìm ra ngay. Đó chính là Shuzo. Do sức khỏe không tốt nên trong giờ thể dục, cậu ấy chỉ ngồi học dự thính và ngay khi giờ học kết thúc, cậu ấy đã nhanh chân về lớp trước tất cả mọi người, nhân lúc trong lớp không có ai, cậu ấy liền viết lên bàn của các bạn. Nhiều học sinh lớp khác đã trông thấy cảnh đó. Cô giáo bắt Shuzo đứng dậy rồi hỏi một cách nghiêm nghị: “Tại sao em lại làm như vậy?” nhưng Shuzo chỉ im lặng cúi đầu xuống. Đã thế, cô giáo vẫn tiếp tục:

“Shuzo, tại sao em lại có thể viết những lời tồi tệ như bảo bạn chết đi, hay đồ ngu, đồ xấu xí với những bạn luôn đối tốt với em như thế? Kể cả là thích, dù Shuzo có thích Asumi đi nữa, nếu em tỏ tình như thế này, giả sử như Asumi cũng thích Shuzo thì chắc chắn bạn ấy cũng chẳng thấy vui đâu!”

Mọi ánh mắt trong lớp đồng loạt dồn về phía tôi. Phải đến hơn nửa lớp cười nhe nhởn. Tại sao tôi lại phải chịu ánh nhìn như thế này cơ chứ? Tôi có cảm giác cả cô giáo cũng đang mỉm cười nhìn mình: “Đúng thế không, Asumi?”

“Em… em không thích bạn Shuzo!”

Tôi nói như hét lên rồi úp mặt vào bàn. Ngay sau đó, có vẻ như Shuzo vừa đứng vừa nôn nhưng tôi vẫn xấu tính không thèm ngẩng mặt lên. Cả ba thành viên còn lại trong nhóm dọn dẹp bãi nôn khi đó dường như cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà dọn dẹp. Bãi nôn cứ thế bay đầy sàn lớp học còn cô giáo thì đưa Shuzo ra khỏi lớp đến phòng y tế. Khi từ từ ngẩng mặt lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Chisa. Tôi cứ đinh ninh là cậu ấy sẽ an ủi tôi, nào ngờ…

“Asumi, tớ nghĩ cách nói đó thật tệ! Bạn Shuzo thật đáng thương! Bọn tớ còn bị viết những lời tồi tệ hơn nhiều và bọn tớ đã rất nín nhịn. Vậy mà…”

Hai bạn còn lại cũng nhìn tôi như có ý chỉ trích. Bị viết những lời như “Chết đi!”, “Đồ ngu!”, “Đồ xấu xí!” vẫn còn đỡ hơn nhiều. Nhưng tôi chẳng còn chút sức lực nào để đáp trả lại như vậy nữa. Từ sau ngày hôm đó, Shuzo không đi học nữa.

Lời khai thứ ba: Bạn bè nạn nhân

Tôi đã học cùng Tomohiko suốt từ tiểu học, cấp hai cho đến cấp ba. Vì là trường công lập ở quê nên các thành viên trong lớp hầu như cũng không thay đổi, nhưng tôi trở nên thân thiết với Tomohiko là khi bắt đầu vào học cấp ba. Bắt nguồn từ khi chúng tôi vào cùng câu lạc bộ máy tính. Cả tôi và Tomohiko đều mù tịt về thể thao, vẻ ngoài của chúng tôi cũng chỉ như thế này nên việc chúng tôi thuộc vào nhóm không được các bạn nữ yêu thích chắc cũng chẳng cần phải giải thích đúng không? Điều khiến chúng tôi cảm thấy thời cấp ba vui hơn hẳn thời cấp hai là vì ở trường cấp hai mà chúng tôi học, ngoài những đứa có giấy khám của bác sỹ thì tất cả đều phải tham gia câu lạc bộ thể dục thể thao. Các anh thử nghĩ mà xem, sẽ thế nào khi ngày nào cũng bị bắt ép phải làm thứ mà mình không thích. Dù tôi có thử vào câu lạc bộ bóng bàn vì có vẻ bộ môn này không quá bị chi phối bởi khả năng vận động thì ở đó lại bị thử thách về khả năng phản xạ. Quả thật, những đứa giỏi đều là những đứa hoạt động tích cực trong giờ thể dục. Tomohiko đã ở trong câu lạc bộ võ judo. Ở đây cũng thế, không phải cứ to béo là mạnh. Cho đến khi vào cấp ba, cuối cùng thì chúng tôi cũng được làm điều mình thích và mọi thứ trở nên tốt hơn. Có thể mọi người xung quanh nghĩ rằng, chúng tôi chỉ toàn xem mấy cái video nóng bỏng hay bậy bạ nhưng cả tôi lẫn Tomohiko đều rất nghiêm túc tập trung vào máy tính. Bằng chứng là hiện giờ, tôi đang làm công việc sản xuất game.

Tất nhiên là điều đó hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện cảm thấy vui và chuyện được các bạn nữ yêu thích. Nhưng xét về mặt bằng chung, tỷ lệ người không có bạn gái cũng nhiều nên tôi không thấy mình bất hạnh. Cả hai chúng tôi cùng tham gia vào fanclub của Momose Momo[27], và cả hai cùng trò chuyện rôm rả hết sảy về người tình trong tim. Có một lần tôi không hiểu nổi Tomohiko là khi cậu ấy quen với một cô gái. Tên của cô gái kia là… Là Hayama Michika. Anh xem, chẳng phải có mấy cái cô như thế hay sao? Mấy cô chuyên đi đào mỏ trai ấy! Chỉ cần ve vãn chàng trai mà mình nhắm tới là được rồi, đằng này lại tỏ ra mình là cô gái tốt bụng hoặc tự ảo tưởng mình là thần tượng của mọi người hay sao mà luôn tỏ ra thân thiết với bất cứ chàng trai nào. Loại con gái mà trong giờ nghỉ giải lao, bỏ ra một túi kẹo được bọc rất dễ thương và chỉ tình cờ ngồi gần thôi mà vừa tươi cười hỏi ngay: “Có cần nạp thêm đường không anh?” vừa đặt một chiếc kẹo vị anh đào lên trên bàn. Tôi nhận ra mình chỉ là một trong số đó, còn Tomohiko hình như không nghĩ như vậy. Cậu ấy lại lỡ kì vọng rằng, có thể cô ấy hơi có cảm tình với mình chăng. Kể cả Tomohiko có hiểu nhầm cũng không có gì lạ bởi vì không chỉ có kẹo. Cô ta còn nhắc đến một cái tên, hình như là: Mofuzou. Cô ta nói Tomohiko giống với con cún mà cô ta nuôi, và khi được cho xem ảnh chụp bằng điện thoại thì dù con chó đó có xấu đến cỡ nào thì người nghe cũng sẽ cảm thấy mình được đối xử rất đặc biệt, phải không nào? Thế là, Tomohiko đã tìm hiểu ngày sinh của Michika và quyết định sẽ tặng quà cho cô ấy. Không phải là nhẫn hay vòng cổ, mà là một chiếc móc chìa khóa hình con chó bulldog[28] nhồi bông, cùng loại với con Mofuzou. Sau giờ học, tôi cùng cậu ấy phục sẵn ở khu thay giày đi trong trường học. Michika cùng bạn bè của mình đi tới, cô ta nhận món quà và nói: “Aaa, dễ thương quá!” rồi treo luôn cái móc khóa vào cặp sách ngay tại đó. Phải nói là gương mặt Tomohiko vui sướng đến thế nào. Ngày hôm sau, Tomohiko bảo cậu ấy muốn tỏ tình, thế cũng chẳng có gì lạ phải không nào. À không, vẫn chưa đến mức tỏ tình. Cậu ấy cũng chỉ viết địa chỉ hộp thư điện tử của mình lên cuốn sổ ghi chép có in hình con chó mà cậu ấy mua chỉ để dành cho ngày hôm đó.

Vậy mà cô ta òa khóc, kêu lên: “Thật là kinh tởm!”, “Thật kinh tởm khi bị người khác biết sinh nhật của mình!” Nếu vậy, lẽ ra cô ta không nên nhận món quà của cậu ấy thì hơn. Từ ngày hôm đó, Tomohiko không còn tin tưởng con gái nữa.

Cho đến khi nhận được mail của Tomohiko thông báo rằng đã gặp được người con gái mà cậu ấy muốn cưới, tôi đã cảm thấy rất vui và không nhận ra điều khác thường, tôi thật là chẳng ra gì. Tại sao tôi lại không xác nhận lại với cậu ấy rằng: “Cô gái đó không phải là kiểu người giống Michika đấy chứ?” Higuchi Asumi đã bắt cá hai tay phải không? Ngoài Tomohiko ra chắc còn có nhiều nạn nhân khác đúng không? Có lẽ, cô ta có một bề ngoài hiền lành nhưng bên trong luôn có ý đồ muốn cuỗm tiền của Tomohiko nên mới tiếp cận cậu ta cũng nên. Tôi có nghe tin đồn rằng, Hayama Michika sắp kết hôn với một ông chồng làm bác sỹ thì bị huỷ hôn vì cô ta làm thêm tại một quán bar. Tôi nghĩ là cô ta bị trời phạt. Đối với những loại con gái đó thì bị như vậy là đáng lắm, nhưng tại sao người bị giết lại là Tomohiko cơ chứ…?

Tôi sẽ không bao giờ quên được nụ cười của cậu ấy trong suốt cuộc đời mình.

★ ★ ★

Vào ngày tôi lên Tokyo nhập học sau một tuần nhận được thông báo từ trường đại học thì Yuika sang nhà tôi chơi. Yuika đỗ vào trường đại học nữ sinh ở Kobe và hôm đó như một cuộc chia tay nho nhỏ. Yuika vừa ngắm album tốt nghiệp cấp hai với vẻ tràn đầy kỷ niệm vừa nói: “Cái này, trông cứ như một cặp ấy nhỉ!”

Đó là trang ảnh lễ hội thể dục thể thao. Ảnh Yuika đang chỉ vào là tôi cùng một bạn nam cùng lớp đang khoác vai nhau trong khi hai chân chúng tôi được buộc vào nhau để chạy. Bức ảnh này được cắt thành hình vuông và được dán lại. Nếu là hình trái tim hay hình tròn thì có thể do Ban tổ chức đăng nửa đùa nửa thật nhưng đó là tấm ảnh hình vuông và chỉ được đăng ở trong góc cùng một hàng với những bức ảnh khác nên tôi cũng không để ý nhiều.

Ngay cả mẹ tôi vốn hay khó tính chuyện hẹn hò trai gái cũng chỉ bảo: “Cũng có đăng ở đây nhỉ!” Việc tôi bị ghép vào một cặp tham gia cùng bạn nam kia là do Yuika. Tôi đã quyết định tham gia hạng mục nam nữ riêng, thậm chí cũng đã chọn được bạn thi cùng dựa theo thứ tự chiều cao rồi nhưng Yuika lại kéo tôi ra hành lang rồi chắp tay nài nỉ tôi thay cho cậu ấy. Cậu bạn kia cũng chẳng phải là người tôi ghét bỏ gì trong lớp, cũng chẳng phải Yuika thích bạn cùng cặp với tôi. Lý do chỉ là vì Yuika thấy không hợp với gương mặt của cậu bạn kia. Còn tôi không thích nhưng cũng chẳng ghét gương mặt của cậu bạn ấy nên tôi đã nhận lời rất chóng vánh: “Được thôi!” Ký ức về khoảng thời gian đó hoàn toàn đã tuột khỏi đầu Yuika và chắc chắn cậu ấy chỉ buột miệng nói những gì mình cảm thấy khi nhìn tập album lâu lắm mới mở ra xem. Tuy nhiên, tôi đã quyết định sẽ không tâm sự chuyện bạn nam kia đã nói với tôi sau buổi lễ tốt nghiệp rằng: “Tớ muốn hẹn hò với cậu!” Ngoài ra, tôi cũng chẳng còn gì để kể vì đáp lại lời bạn nam kia, tôi đã hỏi: “Hả? Tại sao cơ?” thì bị cậu ấy nói: “Thôi khỏi!” Và từ đó là thôi.

Tôi chơi thân với Yuika nên đã từng bị các cô bạn học cùng khóa nhiều lần hỏi cùng một câu: “Cậu chơi cùng Yuika mà không thấy ghét cậu ấy à?”

So sánh một đứa có gương mặt lộng lẫy như Yuika với một đứa có gương mặt giản dị như tôi ư? So sánh một đứa được tụi con trai ưa thích, thay người yêu như thay áo như Yuika với một đứa không mảy may có bóng dáng hay tin đồn có người yêu nào ư? Không để bị hỏi thêm, câu trả lời của tôi lúc nào cũng như nhau: “Hoàn toàn không!”

Không phải tôi thích tất cả mọi thứ ở Yuika. Cũng có lúc tôi rất bực mình và cũng có lúc tôi cảm thấy ganh tị với cậu ấy. Nhưng cả hai chúng tôi đều như thế với nhau. Chúng tôi là những người bạn cùng sống ở một khu dân cư cho tới tận khi lên tiểu học. Hơn thế nữa, một đứa thích làm bánh trái như tôi thường mang bánh quy giòn hay bánh sò mình tự làm đến trường. Vào giờ bentō[29], khi chia cho tất cả các bạn xung quanh, mọi người đều khen: “Ngon thật!” nhưng Yuika có gương mặt trông có vẻ ăn ngon nhất nên tôi đã rất thích Yuika. Hơn thế, cũng không phải là tôi hoàn toàn không được các bạn nam để ý. Khi lên cấp ba, tôi đã từng được năm người tỏ tình với mình. Có người thì tôi trả lời trực tiếp, có người thì tôi gọi điện thoại, mặc dù phương tiện không giống nhau nhưng phản ứng của tôi với tất cả đều giống nhau: “Hả? Tại sao cơ?”

Đó là vì tôi chẳng hiểu nổi: Tuy có lúc tôi từng ngồi bên cạnh bạn đó trong lớp học nhưng đối với người mà mình chẳng có chút ký ức nói chuyện thân thiết dù chỉ một lần thì tại sao lại muốn hẹn hò cơ chứ? Nếu nói ra là thích tôi vì gương mặt hay thần thái của tôi thì tôi còn bị thuyết phục. Đằng này, hầu hết các trường hợp dường như cảm thấy bị từ chối nên đều bảo tôi là: “Hãy coi như tớ chưa nói gì!” hoặc “Thôi, cậu quên điều đó đi!” rồi hết. Có duy nhất một người vẫn tiếp tục nói rằng: “Cậu không có chút cảm tình gì với mình hay sao?” nhưng tôi cũng chẳng có chút cảm giác gì nên liền trả lời “Không có!” và thế là cậu ta tặc lưỡi bỏ đi.

“Asumi này, từ xưa, cậu đã rất được các bạn nam giản dị thích đấy nhỉ!” - Vừa gấp album tốt nghiệp lại, Yuika vừa nói. Tôi đã giấu tất cả mọi chuyện mà chẳng lẽ đã bị cậu ấy nhận ra sao?

“Làm gì có đâu!”

Tôi vừa giơ hai tay lên xua xua phủ nhận nhưng nó lại biểu lộ quả quyết như thể cậu ấy đã nhìn thấu tất cả.

“Vì Asumi rất hiền mà!”

Lâu lắm tôi mới được nghe câu này nhưng tôi đã không thể vui sướng một cách chân thành như xưa. Cảm giác lúc ấy giống như khi ăn bánh su kem thì thấy có lẫn sạn trong lớp kem vậy. Tôi chỉ cảm thấy sự khó chịu đó dâng trào trong mình.

Tôi được cậu bạn học cùng thời cấp ba, Tokuyama Junya tỏ tình muốn được hẹn hò với mình sau khi cả hai chúng tôi cùng lên Tokyo. Thấy số máy không có trong danh bạ gọi đến di động của mình, tôi hơi sợ khi bắt máy và lúc đầu dây bên kia xưng là Tokuyama thì phải đến năm giây đầu, tôi vẫn không biết là ai. Mặc dù, chúng tôi chưa từng học cùng lớp nhưng sau giờ học trên lớp, tôi hay đến thư viện để ôn thi và chúng tôi thường chạm mặt nhau ở đó. Chỉ quen biết ở mức độ đó nên khi nghe cậu ấy nói muốn hẹn hò với mình, thì quả thật tôi hỏi luôn: “Hả? Tại sao cơ?”

“Vì bánh quy cậu làm ngon lắm!”

Junya nói như vậy. Tôi chợt nhớ ra, không hiểu sao trong khoảng thời gian học bài tôi cứ muốn nướng bánh, nên ngay hôm sau đó tôi đã mang bánh đến chia cho các thành viên hay gặp ở thư viện. Tôi có thất vọng: “Chỉ vì lý do đó thôi sao?” nhưng tôi đã không dám nói ra. Không hiểu sao tôi thấy vui vì người đó là Junya và cảm giác mình chẳng cần lý do gì hơn thế. Mặc dù, Junya không phải là người thuộc típ yêu thích của tôi nhưng một khi có ý thì cả gương mặt lẫn thần thái đều có thể khiến tôi thích và trái tim tôi trở nên rung động.

“Cuối cùng thì em cũng đã cho anh vào rồi!”

Junya nói vậy với tôi khi chúng tôi đã hẹn hò được khoảng một tháng. Sau khi đã làm chuyện đó xong, tôi nói chẳng cần phải nói thẳng ra như thế chứ rồi bịt mũi anh ấy, thì anh ấy vội đính chính là không phải ý nghĩa đó. Anh ấy mào trước: “Em đừng giận nhé!” rồi mới kể chuyện này cho tôi:

“Anh đã nghĩ, có lẽ Asumi không có hứng thú với sự tồn tại của con người. Vì không muốn xây dựng một mối quan hệ sâu đậm với bất cứ ai nên em có thể thân thiện được với tất cả mọi người. Em đón nhận những người lại gần em và tất cả những gì người ta mang đến cho em. Nhưng tất cả đối phương, trong đó có anh, lại không nghĩ như thế. Đối phương sẽ hiểu lầm là em thích họ và vì thế, càng kích thích họ muốn được chạm vào sâu hơn bên trong con người em. Cho đến khi, họ nhận ra có một bức tường thành vô hình đang được giăng ra. Và Asumi, mãi tới lúc này, em mới nhận ra có kẻ đang cố chạm vào bức tường thành bảo vệ cuối cùng của mình và muốn xâm nhập thế giới của em. Dù sao đi nữa, việc loại bỏ hay chấp nhận là tùy thuộc vào Asumi!”

Tôi im lặng lắng nghe câu chuyện và cảm thấy như có tấm kính cứng đang bao bọc lấy mình. Một cảm giác tồi tệ đọng lại trong tôi. Cuối cùng thì, tôi đã hiểu được những chuyện xảy ra giữa mình với cậu bạn Yukinao thời mẫu giáo hay bạn Shuzo thời tiểu học. Không phải là tôi đối xử tốt, mà đúng ra là tôi chẳng có hứng thú với các cậu ấy. Tôi đã chặn đứng mối quan hệ ấy để nó chỉ dừng ở mức quen biết tại đó mà thôi. Và mỗi lần chỉ cần bất cứ ai chạm vào ranh giới đó một chút thôi là tôi đã không thể chịu đựng được và từ chối tất cả. Thái độ thân thiện hay sự tốt bụng của tôi thực ra cũng khiến tôi dễ tổn thương hơn cả những người mà ngay từ đầu đã chẳng có gì.

Tôi chẳng phải là người vô cùng tồi tệ hay sao? Còn gì bất hạnh hơn khi lần đầu tiên mở lòng đón nhận một người mà lại bị chính người đó chỉ trích như vậy? Tôi buồn đến mức nước mắt chảy đầm đìa. Tôi vùi mặt xuống gối để che giấu là mình đang khóc. Cảm xúc tức giận cũng trào lên trong lòng tôi, tại sao anh ấy lại không nói trước lúc đi ngủ cơ chứ? Lẽ nào vì thế mà anh ấy đã rào ngay từ đầu là tôi đừng có tức giận? Nếu như anh ấy nhận ra chân tướng của tôi và ghét tôi thì anh ấy đâu cần phải mất công chỉ trích tôi như thể! Nếu muốn, anh ấy có thể nói lời chia tay, bằng bất cứ lý do nào khác cơ mà?

“Ghét…”

Giọng nói của tôi thấm đẫm cả gối: Ghét… Ghét… Ghét… Không phải vậy!

“Đừng có ghét em mà!” - Tôi ngẩng mặt lên khỏi gối, nhìn vào mắt Junya và nói vậy. Ngay lúc đó, tôi cảm giác như mình có thế nghe được tiếng rạn nứt của các lớp kính cứng. Tôi càng lấy hết sức cất lên thành tiếng khóc thì lớp rạn nứt đó càng lan rộng ra đến từng chi tiết và cuối cùng tan thành trăm mảnh trong cánh tay của Junya.

Sau này, trong dịp kỷ niệm ngày hẹn hò, Junya đã nói rằng; “Lúc đó, anh cũng đang gặp vấn đề của riêng mình”. Anh ấy có cảm giác như mảnh ghép trong trò chơi xếp hình khó giải đã được tháo gỡ nên được đà mới giảng cho tôi nghe một bài thì bị tôi hiểu nhầm là anh ấy ghét tôi. Rằng anh ấy cảm thấy như lúc đó, mình cũng muốn khóc vì lo sợ: “A, thế là chấm hết rồi!” - Anh ấy biết rằng không chỉ có mình mình được nhận bánh quy. Và hơn cả, cuối cùng, anh đã biết khi tôi chia sẻ những chiếc bánh quy ấy, chẳng có chút gửi gắm tình cảm gì đặc biệt. Ban đầu, khi quan sát tôi, anh ấy chỉ đơn giản nghĩ: sao lại có cô bé hiền lành không chút gai góc trong tim như thế nhỉ và đã có tình cảm với tôi. Nhưng đồng thời, anh ấy cũng đặt câu hỏi nghi vấn là: có thật sự như thế không? Cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc, nhân việc chúng tôi cùng chuyển tới học ở cùng thành phố nên anh ấy đã quyết tâm tỏ tình với tôi. Anh ấy muốn xác nhận xem tôi có giống với bản thân anh ấy hay không. Và thông qua tôi, anh ấy đã có thể nhận ra tính cách không thể thỏa hiệp được bên trong con người mình. Anh ấy đã tâm sự với tôi như vậy.

“Tóm lại, cả hai chúng mình đều là những người cảm thấy việc gắn bó với người khác là điều vô cùng phiền toái. Người quan trọng thì chỉ cần một người duy nhất trong đời là đủ!”

Nhờ câu nói đó của anh ấy mà tôi nghĩ rằng: Liệu mình có thể thật sự đối xử tốt được với tất cả những người mình sẽ gặp trong đời hay không? Và như một bước tiến, là dấu mốc quan trọng, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy thích bản thân mình.

Lời khai thứ tư: Đồng nghiệp

Okuyama Tomohiko là tiền bối vào trước tôi hai năm còn Higuchi Asumi và tôi vào công ty cùng đợt với nhau. Công ty Cổ phần CAT’S EYE là công ty cung ứng các sản phẩm chống trộm. Số nhân viên là 55 người. Môi trường công ty rất ấm cúng và thân thiết như một gia đình, tôi cũng nghe nói việc đồng nghiệp còn độc thân ra ngoài chơi cùng nhau vào ngày nghỉ là chuyện vẫn thường có từ trước đó. Sau nửa năm vào công ty, trong dịp nghỉ lễ dài cuối tháng Chín, tôi được nhóm các đồng nghiệp nam là tiền bối làm trước mình hai năm ở công ty rủ đi nướng BBQ. Trong số đồng nghiệp nam ấy có người mà tôi đang để ý nên tôi đã rủ các bạn đồng khóa cùng tham gia, trong đó có Higuchi. Higuchi thường không chủ động rủ mọi người nhưng nếu mọi người rủ thì cô ấy luôn dễ dàng nhận lời.

Okuyama là một đàn anh rất hiền. Số buổi mà anh Okuyama làm thì nhiều hơn hẳn chúng tôi, nhưng mỗi lần anh ấy được về sớm thì anh ấy thường mang bánh kẹo làm quà cho mấy chị em nhân viên nữ chúng tôi. Có vẻ như anh ấy khá thích đồ ngọt nên thường nhanh tay đặt được những loại bánh kẹo có tiếng tăm trên internet rồi chia cho mọi người.

Số người tham gia nướng BBQ lần lượt nam và nữ mỗi bên ba người, tổng cộng tất cả là sáu người. Ngoài Higuchi ra thì những nhân viên nữ khác đều đã có người mà mình để ý nên ngay cả khi trên xe ô tô hay khi đến “Công viên Rừng Tự nhiên” thì Higuchi đều đi bên cạnh anh Okuyama. Bộ đồ nướng BBQ do anh Okuyama mang tới và Higuchi rất nhanh nhẹn giúp đỡ anh ấy. Trong lúc lắp lò nướng BBQ, tay của anh Okuyama chẳng may bị thương và Higuchi đã dùng băng urgo để dán vào vết thương giúp anh ấy.

Cảnh tượng đó trông hết sức tự nhiên nên chúng tôi buột miệng: “Anh Okuyama và Higuchi trông có vẻ đẹp đôi ghê!” Tôi nghĩ, một câu nói bâng quơ như thế cũng không đủ để khiến người ta thích nhau ngay được. Lúc đó, tôi cũng không hề biết Higuchi đã có bạn trai. Cô ấy nghe chúng tôi đùa thế thì chỉ hơi cười chứ cũng không phủ nhận hay bác bỏ gì. Cá nhân tôi nghĩ, dường như từ hôm đó, anh Okuyama đã thích Higuchi.

Anh Okuyama vốn ít nói nên tôi nghĩ anh ấy không phải là kiểu người sẽ tấn công dồn dập khi thích ai đó. Nhưng mỗi lần có cửa hàng mỳ ramen[30] hay bánh ngọt mới mở ở gần công ty là anh ấy lại rủ Higuchi và cô ấy chưa bao giờ từ chối. Vì thế, dù anh Okuyama có hiểu rằng điều đó có nghĩa là hẹn hò thì cũng chẳng có gì là lạ cả. Dù Higuchi khai rằng, mối quan hệ giữa hai người họ đến cả chưa nắm tay nhau và cô ấy đã nói với Okuyama về việc cô đã có người yêu nhưng thực hư thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới biết được. Thậm chí, anh Okuyama còn nói với những người thân thiết ruột thịt của mình rằng, Higuchi là người mà anh ấy muốn cưới, đúng không? Giờ cũng chẳng còn là thời Showa nữa, khi anh ấy có thể nói ra được như vậy thì hẳn là giữa họ đã có gì đó đúng không? Tôi chưa từng thấy anh Okuyama nói dối bao giờ cả. Không những thế, anh ấy còn thật thà đến mức nói đùa cũng không hiểu. Chẳng hạn, có lần tôi nói: “Sô-cô-la của anh hôm nọ ngon đến chảy máu mũi anh ạ! “ mà anh ấy còn lo lắng thật sự tới mức hỏi tôi: “Em không sao chứ?”

Higuchi nói rằng: Động cơ sát hại là do bị đe dọa - Nếu không cưới anh Okuyama thì anh ấy sẽ làm cho người yêu của cô ấy gặp chuyện chẳng lành. Trên thực tế, có vẻ như có thư đe dọa gửi đến công ty của người yêu cô ấy thật, nhưng anh Okuyama cũng chỉ đang cố níu giữ cô ấy trong nỗi tuyệt vọng cuối cùng mà thôi, chứ tôi không nghĩ