← Quay lại trang sách

Chương 5 ĐỨA-TRẺ-BỊ-MẮC-KẸT

Hộp thư đến: Người gửi: Nogami Riho

Tiêu đề: Buổi họp lớp

Yumika, lâu lắm rồi không liên lạc với cậu. Có vẻ như cậu vẫn hoạt động đều như trước.

Tuần trước, tớ đã xem chương trình “Lật đổ vị trí ông hoàng câu đố”. Tớ thật sự rất tiếc khi cậu đã lỡ mất vị trí quán quân nhưng cậu đã đấu được với nghệ sỹ Kugayama (mà tớ là fan), người tốt nghiệp trường đại học Tokyo đến tận câu hỏi cuối cùng, cậu thật là giỏi!

Tất cả mọi người trong Ban chấp hành Inochu cũng đều khen cậu: “Quả đúng là Yumika có khác!” Mọi người hoàn toàn không bất ngờ bởi vì từ ngày xưa ai cũng biết là Yumika rất thông minh. Bên cạnh công việc diễn viên, sắp tới, cậu cũng tham gia cả các chương trình câu đố nữa nên chắc sẽ bận rộn hơn nhiều nhỉ!

Chính vì thế, bọn tớ rất tiếc khi cậu không thể tham dự họp lớp cũ!

Mặc dù, mọi người đã nhận được bưu thiếp trả lời của cậu về việc có tham dự được hay không nhưng ai cũng mong cậu đến và mọi người uỷ thác tớ nài nỉ cậu thêm lần nữa bởi vì hồi trước tớ vốn thân thiết với cậu hơn cả. Vì thế, dù cảm thấy có lỗi khi biết cậu đang mệt nhưng tớ vẫn viết thư này. Nếu cậu không thể đến dự buổi họp lớp vì bận công việc thì đúng là chẳng còn cách nào khác. Nhưng nếu lý do là mẹ cậu thì bọn tớ mong cậu cân nhắc lại chút nhé, vì bọn tớ sẽ chuẩn bị chỗ qua đêm cho cậu.

Thật ra, tớ rất mong có thể mời cậu qua đêm ở nhà mình. Nhưng hiện tại, tớ đang sống chung với bố mẹ chồng nên chỉ khiến cho cậu không thoải mái mà thôi, bởi nếu mẹ chồng tớ mà để lộ cho mẹ cậu biết là cậu về thì sẽ hỏng chuyện.

Giá như ở đây có khách sạn giống như kiểu dành cho người đi công tác nghỉ ngơi thì tốt biết bao. Cậu cũng biết đấy, cả thị trấn này chỉ có mỗi khách sạn Kikyou, thật là buồn tẻ. Tớ đã từng thuê khách sạn đó để tổ chức đám cưới nên cũng có chút cảm nhận như vậy.

Bạn của chồng tớ sống ở thị trấn kế bên và mới sửa sang khu nhà cổ để bắt đầu cho thuê nhà trọ. Tớ được biết chỗ này khá được các cô gái trẻ yêu thích và tớ nghĩ là cậu mà nghỉ ở đây cũng có vẻ được đấy. Ôi, những lời này khiến tớ cảm thấy mình đã giống bà cô già mất rồi nhỉ!

Cả tớ và mọi người đều mong Yumika về chơi với bọn tớ.

Bọn tớ cũng có nhiều điều muốn tâm sự với cậu. Cậu cũng đừng cố quá nhé! Dù ở xa nhưng lúc nào bọn tớ cũng ủng hộ cậu trước màn ảnh tivi đó!

Trên tất cả những chiếc bưu thiếp đăng ký tham dự hay vắng mặt trong buổi họp lớp do Hội Inochu tổ chức vào năm Hợi và năm Tý, tôi đều khoanh tròn vào mục vắng mặt rồi nhanh chóng bỏ vào hòm thư.

Khu nhà tôi đang ở là nơi tôi sống suốt tám năm nay kể từ khi tôi lên Tokyo và mãi tới lúc này tôi mới biết địa chỉ của bưu điện gần nhất. Bao nhiêu năm ở Tokyo, tôi chưa từng phải viết bất cứ thứ gì mang tính cá nhân kể cả thiệp mừng năm mới. Vài người bạn thân có biết địa chỉ của tôi nên hằng năm tôi vẫn nhận được một xấp thiệp mừng năm mới với số lượng có thể đếm được bằng hai bàn tay.

Ảnh cưới, ảnh con cái, ảnh chụp con trong lễ Shi-chi-go-san (lễ mừng trẻ lên 3 tuổi, 5 tuổi và 7 tuổi) chụp ở đền Jinja, ảnh chụp cả gia đình cùng với nhân vật ở công viên trò chơi… Những thứ như thế vẫn được gửi đến vào dịp đầu năm. Mỗi khi nhận được những bưu thiếp này, tôi lại cảm thấy hối hận vì đã lỡ nói địa chỉ của mình cho họ biết, lẽ ra tôi nên im lặng thì tốt hơn.

Thông điệp gửi kèm theo cũng giống nhau, hầu hết đều là: “Tớ đến mệt vì công việc nhà và chuyện con cái. Yumika cũng cố gắng lên nhé!” “Yumika cũng…” là ý gì chứ? Dù mở miệng ra là khen tôi giỏi thế khi thấy tôi trở thành diễn viên, nhưng vẫn đối xử với tôi, xếp tôi ngang hàng với các bà nội trợ ở nhà? Ở cái thị trấn nhà quê chật hẹp ấy, chắc họ cứ nghĩ bản thân mình là vất vả nhất và cho rằng tất cả đều ngang hàng nhau? Nói thế chẳng là nói quá ư? Và như thế là đương nhiên? Chính vì thế mà chẳng ai biết tôi đã đau khổ như thế nào! Và mọi người cứ rủ rê tôi tham gia buổi họp lớp mãi…

Chỉ có Riho là biết tôi đã chịu đựng những gì vì tuy cuộc sống khác nhau nhưng chúng tôi có nỗi đau khổ giống nhau. Nhưng ngay cả cô ấy cũng gửi thiệp mừng năm mới có in hình con gái mình cho tôi suốt hằng năm. Thỉnh thoảng, cô ấy và con gái còn mặc đồ đôi rồi đứng chụp những tư thế giống nhau. Nghe nói, nỗi khổ của cô ấy đều được giải quyết sau khi cô ấy kết hôn. Có khi nào, nỗi khổ của cô ấy không đến mức như tôi chăng? Hay là trong vô thức, cô ấy đang định lặp lại chuỗi bi kịch đó? Dù thế nào đi nữa, không biết có phải là do lâu lắm mới nhận được một bức thư dài hay không mà trong lòng tôi bỗng dấy lên cảm xúc muốn gặp Riho. Dù tình trạng hiện giờ của cô ấy có như thế nào đi nữa, chỉ cần nhận được tấm bưu thiếp khoanh tròn vào chữ vắng mặt là cô ấy có thể đoán được lý do tôi không đi, thậm chí còn gửi cả cho tôi phương án giải quyết nữa.

Có thể, các bạn học cũ sẽ đòi tôi ký tên cho họ hoặc nài nỉ tôi kể chuyện đằng sau công việc, nhưng nếu có thời gian gặp gỡ họ thì tôi chỉ cần cười và nhận lời là xong. Kể cả việc tôi tham dự buổi họp lớp với bạn cũ, nếu đăng trên mạng xã hội thì cũng không phải là điều gì xấu cả.

Không biết có phải do vai diễn của tôi chủ yếu là các nhân vật ghê gớm và là đối thủ của nhân vật chính hay không mà dường như mọi người đều hiểu nhầm rằng tính cách của tôi cũng gai góc như vậy. Chỉ có thể dùng hình ảnh tôi là con người biết trân trọng quê hương mình mới có thể xoá đi phần nào “hình ảnh con người gai góc”. Hơn thế nữa, buổi họp lớp cũ lần này rất đặc biệt… Ở quê tôi, việc kết nối các bạn học cùng khoá với nhau luôn rất mạnh và các cuộc họp lớp như vậy thường được tổ chức vào mùa hè. Tuy nhiên, đối với tôi vẫn có một ranh giới rõ ràng với việc đó…

…Điện thoại kêu. Tôi cứ đinh ninh là Riho nên trong một thoáng đã cảm thấy thật phấn khởi. Thế nhưng, lại là điện thoại của người đó…

— Yumika à? Là mẹ đây! Con khỏe không? Mẹ nghe nói con không tham dự được buổi họp lớp cũ, có thật không thế?…

Mẹ biết là con bận nhưng chỉ tham gia riêng lần này cũng không được sao? Việc làm lễ trừ tà, mẹ nghĩ tốt nhất là nên làm ở ngôi đền nơi con sinh ra và lớn lên. Hơn nữa, các bạn cũng ngóng con về chơi lắm. Mỗi lần trông thấy mẹ là các bạn con lại hỏi: “Yumika sao rồi ạ? Yumika khoẻ không ạ?” Tất nhiên là mẹ cũng cảm ơn các bạn rồi, nhưng chẳng phải đây là cơ hội tốt để con bày tỏ trực tiếp lòng cảm kích của mình tới những người luôn ủng hộ con hay sao?

Yumika, chẳng phải từ ngày xưa, con vẫn làm rất tốt việc đó hay sao?

Hơn nữa, mẹ có chuẩn bị món quà dành cho con. Mẹ thấy bảo tặng quà sinh nhật cho con gái tuổi 33, năm xung thì nên tặng đồ gì dài dài nên mẹ mua dây chuyền. Là dây chuyền kim cương đấy!

Thật ra, trong buổi lễ giải hạn, mọi người thường mặc kimono[33] nên mẹ cũng muốn Yumika mặc như vậy. Nhưng mẹ nhớ, lần trước đã từng hỏi con thì con bảo không cần phải may mấy thứ như kimono làm gì, con tuyệt đối không mặc… Chẳng phải, con đã tuyên bố mấy điều kì cục như thế hay sao? Ban đầu, mẹ đã không thể hiểu được tại sao con lại nói như thế, nhưng sau đó mẹ đã nghĩ rằng, có thể do con đã gặp chuyện gì đó không vui trong công việc mà liên quan đến kimono chăng…

Yumika của mẹ vốn là đứa rất giỏi chịu đựng mà!

Mẹ đã mua dây chuyền hợp với quần áo âu phục. Dù không thể lộng lẫy được như mặc kimono nhưng mẹ chắc chắn là con sẽ không cảm thấy kém bạn kém bè khi ở đền Jinja đâu. Nếu con đeo sợi dây chuyền khi đang cầu nguyện và cứ để nguyên thế thì chẳng phải nó sẽ trở thành bùa hộ mệnh của con hay sao? Thế nên, về trong ngày cũng được, con nhé!

Để cho công việc của Yumika ngày càng suôn sẻ và thành công thì mẹ nghĩ việc giải hạn cũng là nên làm. Hơn nữa, chẳng phải con cũng có cơ hội được ban cho mối lương duyên tốt đẹp hay sao?

Phải rồi, Kugayama tham gia vào chương trình câu đố hôm vừa rồi thì sao? Mẹ nghĩ, anh ta là một người rất được đấy. Cảnh hai người đứng cạnh nhau cuối chương trình trông rất ư là đẹp đôi đấy!

Mà thôi, việc nào ra việc đó… Mẹ và mẹ chồng của Riho rất thân với nhau nên mẹ sẽ xin đổi sang là con có tham dự nhé. Con bé đó gặp nhiều chuyện nhưng cũng đã cưới được người thật sự tốt. Mẹ không biết là cả chồng và mẹ chồng của cô ấy đều tuyệt vời đến thế. Con gái của nó tên là gì ấy nhỉ… À, bé Shino cũng dễ thương lắm đấy! Không hiểu sao, mẹ cứ thấy nó giống với Yumika hồi còn nhỏ…

— Mẹ… Con muốn về nhưng con có việc bận vào buổi đó rồi.

— Vẫn còn đến tận nửa năm nữa cơ mà? Chắc họ cũng phải biết là có họp lớp cũ chứ nhỉ? Mẹ rất vui khi thấy Yumika hoạt động tích cực như thế. Nhưng hơn thế, mẹ lo lắng không biết là con có đang đánh mất điều gì quan trọng của con người hay không… Đôi lúc, mẹ cảm thấy buồn lắm đấy!

Thế nhưng, không dạy con về việc quý trọng những quy tắc từ xưa mà chỉ mải mê trong sự bận rộn là do lỗi của mẹ…

Người đó lúc nào cũng nói không ngừng nghỉ, chẳng để cho đối phương nói được câu nào. Khi đã nói hết được những gì muốn nói thì người đó lại chuyển cảm xúc sang hướng khác, giống như là việc này đã kết thúc rồi vậy. Chỉ biết lái theo hướng mình muốn! Nếu người khác định trả lời theo ý phủ định thì ngay lập tức tỏ ra gương mặt như bị phản bội! Thở dài một cách làm quá! Và tuyệt đối không thèm nghe lý do phủ nhận! Tỏ ra buồn rầu vì mình có lỗi và đã làm tổn thương đối phương rồi đóng chặt cánh cửa không cho đối phương cơ hội phản biện!

Hồi còn nhỏ, tôi chỉ có thể nói “Con xin lỗi!” trước những tình huống đó. Tôi thậm chí còn không nhận ra mình bị lái theo hướng đó! Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng “Con xin lỗi!” đồng nghĩa với việc “Con hiểu rồi ạ!”

Tôi mới chỉ vừa thở thật sâu vừa mở miệng nói: “Con xin lỗi!” – Chỉ cần có thế là người đó sẽ không thèm nghe nữa mà gật đầu liên tục như thể: “Mẹ đã hiểu rõ những gì con nói rồi!” - Rồi nhìn tôi với gương mặt như thể đang mỉm cười theo kiểu ban phát sự thông cảm, từ bi cho kẻ dưới. Tiếp theo, người đó sẽ nói với tôi bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Không sao đâu! Có đồ ăn vặt đấy, con ăn đi…”

Như cuộc điện thoại vừa xong cũng thế, giống như những lần trước, khi tôi còn ở nhà, nếu tôi nói “Con xin lỗi!” thì chắc chắn bà ấy sẽ nói: “Con giữ gìn sức khỏe nhé!” hay “Mẹ sẽ là khán giả số 1 ủng hộ con!” rồi nhẹ nhàng đặt máy điện thoại xuống. Nhưng tôi đã im lặng đợi một lúc và chỉ có sự yên lặng bao trùm cả hai bên. Tôi nghe thấy tiếng đập mạnh ống nghe điện thoại rồi dập máy, không biết đó là vì bà ấy đang tức giận quá hay vì tránh bị tôi phản biện một cách ngoan cố. Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng động như bị đấm vào tai thế này. Dù có bao nhiêu lần như thế xảy ra thì chúng tôi vẫn giữ liên lạc và kết nối với nhau. Việc kết nối này nhiều khi gặp khó khăn và tôi nghĩ rằng đến một lúc nào đó, sợi dây kết nối này vì căng quá sẽ bị đứt phăng. Mỗi lần có dấu hiệu này, tôi vừa cảm thấy mình được giải thoát nhưng cũng cảm thấy thật đau đầu.

Hồi nhỏ, trong cuốn truyện cố tích “Nàng tiên cá” của Andersen[34] mà mẹ đã mua cho tôi, có viết rằng: Nàng tiên cá đã có được đôi chân, nhưng cùng với mỗi bước chân nàng bước lên bờ là cảm giác đau đớn vô cùng, giống như đang bước đi trên dao vậy.

Tôi vẫn nhớ, khi đó, với tâm hồn trẻ thơ của mình, tôi vừa đọc vừa thương nàng tiên cá: “Dù có thích hoàng tử đi chăng nữa thì nàng tiên cá có cần phải chịu đựng đau khổ đến thế để được sống trong thế giới loài người hay không?” Trong khi, thế giới của người cá không phải là một nơi khó sống, mà ngược lại, còn được miêu tả như một thế giới vô cùng lấp lánh khiến tôi lại càng cảm thấy khó hiểu hơn. Tôi thầm nghĩ, giá mà cứ sống vui vẻ trong thế giới người cá có phải tốt hơn không? Nhưng nàng tiên cá đã trót biết về thế giới bên ngoài. Tôi cứ nghĩ rằng, vì biết nên điều này là đương nhiên nhưng rồi tôi nhận ra không phải như vậy.

Nỗi đau này có lẽ cũng giống với nàng tiên cá.

…Tôi đã uống thuốc giảm đau bán ngoài cửa hàng. Nếu uống liên tục một loại thuốc thì tác dụng có vẻ sẽ giảm dần đi nhưng tôi đã dùng loại thuốc này hơn mười năm nay rồi. Cứ nói “Con xin lỗi!” là đầu tôi lại bị đau.

Tôi biết nguyên nhân của chứng đau đầu này là khi tôi học lớp 8. Lúc đầu, tôi cứ tưởng chứng đau đầu này là do cơ thể của mình có vấn đề như bị cảm hay bị gãy xương. Có vài lần, tôi đã thật thà nói với người đó rằng đầu tôi bị đau như búa bổ. Người đó đã định đưa tôi đi bệnh viện, nhưng hầu hết cơn đau xuất hiện vào buổi tối và cứ đến sáng hôm sau lại đỡ nên trong suốt ba năm bị đau đầu, tôi chưa từng đến bệnh viện. Mọi việc trở nên đáng sợ khi gần nhà tôi có người qua đời vì u não khiến mẹ tôi lo lắng với chứng đau đầu của tôi, dù chỉ sau vài giờ đồng hồ là cơn đau lại khỏi. Sau khi đến bệnh viện tổng hợp chụp X-quang đầu và kiểm tra não từ thì các bác sỹ kết luận nguyên nhân các cơn đau đầu của tôi là do bị stress.

Người đó nói một cách khăng khăng rằng: “Không thể có chuyện đó!” Nhưng các bác sỹ quả quyết, trong kết quả khám không thấy có bất cứ điều gì bất thường nên người đó đành phải thôi. Bà ấy nói với vẻ như bỏ cuộc: “Tôi sẽ thử nói chuyện với con tôi!” rồi dẫn tôi rời bệnh viện. Trước khi ra khỏi nhà, bà ấy đã nói rằng: “Mẹ con mình đi ăn cái gì ngon ngon rồi về nhé!” nhưng cuối cùng bà ấy lại im lặng không nói gì rồi về thẳng.

Về đến nhà, người đó bắt đầu hỏi tôi: “Con đang gặp vấn đề gì ở trường vậy?” À không, là chất vấn tôi thì đúng hơn! Con học hành không theo kịp bài trên lớp hay sao? Trong hoạt động câu lạc bộ ở trường, con gặp chuyện gì không thích hay sao? Hay là con bị bạn bè ở lớp bắt nạt?

Câu lạc bộ mà tôi tham gia là câu lạc bộ guitar. Tôi không có khoảng thời gian nào để trả lời từng câu hỏi một mà chỉ tổng hợp chung lại cho tất cả câu hỏi bằng cách lắc đầu: “Không ạ!”

“Đúng thế nhỉ! Điểm bài kiểm tra của con cũng không kém, ngay cả buổi phát biểu trong lễ hội văn hóa của trường, Yumika cũng chơi đàn giỏi nhất mà? Còn về việc bị bắt nạt, chắc chắn là không có chuyện con gặp phải chuyện gì kinh khủng quá, đúng không?”

Nếu thật sự bị bắt nạt thì chắc chắn tôi sẽ cảm thấy muốn chết quách đi cho xong trước câu nói này của bà ấy.

“Nếu mà nghĩ ra thì… hay là con đang giúp bạn nào bị bắt nạt? Giống như năm ngoái ấy… Phải rồi! Thời điểm đó còn đặc biệt rất đau còn gì! Yumika rất giống bố, là một đứa trẻ rất trọng nghĩa khí! Có phải vì thế mà con khiến những bạn khác không thích không?”

Tôi lắc đầu thật mạnh trước điều đó. Thế nhưng, người đó vẫn tiếp tục hỏi: “Hiện giờ, bạn thân nhất của con là ai?”

“Bạn Maekawa Riho ạ!” - Tôi đưa ra tên của Riho, người mà tôi thân nhất trong Ban chấp hành thư viện. Tôi đoán, cậu ấy không phải là người sẽ nói thẳng ra mọi thứ. Người đó lặp đi lặp lại: ”Maekawa nghe giống như niệm Phật…”, rồi có vẻ như đoán ra được là ai trong số bạn bè của tôi, chính xác phải là ai, người đó nói tiếp: “À, thì ra là vậy! Việc con chơi với Riho cũng tốt thôi, nhưng con cũng nhớ chơi thân với cả các bạn khác nữa nhé!”

Bà ấy nói như vậy trong giọng điệu vui vẻ như thể đã cảm thấy bị thuyết phục trước nguyên nhân gây ra chứng đau đầu của tôi, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa muộn. Vừa hát bằng giọng mũi vừa rang cơm, từ bóng dáng phía sau với tấm lưng thẳng tắp của người đó, tôi có thể hiểu được người đó đang nghĩ gì, dễ như trở bàn tay.

Dù tôi đã phủ nhận nhưng bà ấy vẫn tin rằng, nguyên nhân chứng đau đầu của tôi là do tôi đã giúp Riho khi bạn ấy bị bắt nạt. Thậm chí, người đó cứ chắc chắn rằng, tôi bị đau lòng và suy nghĩ quá nhiều khi trong lớp có bạn bị bắt nạt. Bố của Riho kinh doanh công ty bất động sản nên người đó đã tưởng tượng rằng, cậu ấy bị bắt nạt vì cậu ấy là con nhà giàu.

Riho không phải là người bị bắt nạt! Tôi đã muốn phản bác lại như thế nhưng cuối cùng lại không thể, đầu tôi lại đau như búa bổ và tôi nhận ra, nguyên nhân chứng đau đầu của mình là do người đang đứng trước mặt. Từ đó về sau, tôi không bao giờ nói với người đó về những cơn đau đầu của mình nữa. Ngược lại, tôi đã cố chịu đựng và giấu người đó về các cơn đau, nếu không dễ chừng người đó lại phản ánh gì đó lên trường học thì tôi sẽ cảm thấy rất phiền.

Cho đến một lần, tôi phải uống thuốc giảm đau khi đến ngày của con gái thì chứng đau đầu cũng giảm đi và từ đó về sau, tôi trở nên lệ thuộc vào loại thuốc ấy… Không biết tôi phải chiến đấu với chứng đau đầu này đến bao giờ nữa đây?

Khi cơn đau giảm xuống, tôi cứ nằm lăn lóc rồi lại cầm smartphone lên…

★ ★ ★

Hộp thư đi: Người gửi: Fujiyoshi Yumika

Tiêu đề: Cảm ơn cậu

Riho, cảm ơn cậu vì vẫn luôn nhớ tới tớ mỗi lần họp lớp!

Tớ rất xin lỗi nhưng quả thật là tớ đành phải xin phép từ chối. Trong khi, cậu đã tính đến cả nơi nghỉ ngơi cho tớ, vậy mà… Xin lỗi cậu nhé! Tớ rất muốn thử nghỉ lại tại khu nhà nghỉ kiểu cổ mà cậu nói, rất muốn được trò chuyện với Riho và gặp gỡ mọi người vì cũng đã lâu lắm rồi… Nhưng thú thật, tớ không đủ dũng cảm để về quê…

Nếu tớ tham dự buổi họp lớp mà không về gặp người đó thì người đó sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện tớ có về quê? Là Riho, chắc cậu hiểu tớ mà đúng không?

Người đó, mặc dù luôn nói là ủng hộ tớ nhưng vẫn không chấp nhận việc tớ trở thành diễn viên. Chỉ cần tớ mặc bikini xuất hiện trên bìa Tạp chí Gravia[35] là người đó khóc bù lu bù loa gọi điện cho tớ, hay chỉ là lúc tớ diễn cảnh hôn nhau mà không biết bao nhiêu lần cứ xác nhận lại với tớ: “Chỉ là giả vờ làm thế thôi phải không con?” Nhờ đó mà tớ bị giới hạn những vai diễn có thể diễn được và không thể hoạt động nghệ thuật được như mình muốn.

Tớ có dự cảm rằng, việc thu được kết quả trong chương trình câu đố có thể sẽ là sân khấu mới của tớ. Tớ có thể trả lời được câu hỏi cuối cùng về 12 vị đệ tử của Chúa để giành giải nhì là nhờ cậu đấy, Riho ạ.

Riho giờ đã kết hôn và trở thành mẹ rồi, hẳn là cậu phải tự quyết định các món ăn cho cả nhà mỗi ngày và cả những sắp xếp trong gia đình. Tớ luôn tin chắc rằng, cậu làm mọi thứ vô cùng tháo vát và cảm thấy thoải mái với cuộc sống của mình. Thật ghen tị với cậu! Lần tới, cậu lại cho tớ thêm nhiều lời khuyên nữa với nhé.

Tạm biệt cậu, cho tớ gửi lời hỏi thăm mọi người nhé!

Sau khi ấn nút gửi đi, hình ảnh Riho hiện ra trong đầu tôi, đó là Riho từ khi nào nhỉ? Là gương mặt khi chúng tôi lần đầu quen nhau và cậu ấy kể về những nhân vật truyện tranh mà cậu ấy yêu thích?

Riho và tôi học cùng lớp từ khi lớp 8, chúng tôi cùng là thành viên Ban chấp hành thư viện. Tình cờ, người xung phong ứng cử vị trí này chỉ có tôi và cậu ấy nên từ đó chúng tôi thân thiết với nhau. Tôi là thành viên Ban chấp hành thư viện từ hồi học lớp 7 nhưng Riho thì bắt đầu tham gia từ năm lớp 8 nên tôi chưa từng biết gì về sở thích đọc sách của cô ấy.

Tôi đã nghĩ, khi được hỏi về sở thích của mình, nếu chỉ trả lời là “đọc sách” thì nghe thật quá tầm thường và tẻ nhạt. Đến khi trở thành thành viên Ban chấp hành thư viện, tôi cảm thấy rất bất ngờ vì có quá ít người sử dụng thư viện. Dù các giáo viên cố vấn rất nhiệt tình trong các hoạt động đọc sách và ngoài các cuốn light novel hay tiểu thuyết của các nhà văn nổi tiếng thì cũng có khá nhiều các cuốn truyện tranh khác nữa. Nhưng chẳng có đứa nào ra vẻ là sẵn sàng mua sách về nhà đọc và trong giờ ngoại khoá của lớp, chẳng có đứa nào đưa ra được chủ đề gì về sách.

Vào ngày có lịch trực ở thư viện, tôi có thể vùi đầu trong việc đọc sách. Tôi đã không thể tìm thấy cuốn cuối cùng trong bộ truyện fantasy manga[36]. Khi đang làu bàu “Sao không có nhỉ?” thì Riho nói với tôi: “Tớ có quyển đó đấy!”

Tôi đến nhà Riho vào ngay hôm đó vì tôi muốn đọc tiếp sách. Đó là bộ truyện mà tôi đã đọc say sưa đến mức cảm thấy khó chịu dù chỉ phải đợi qua một đêm nhưng không hiểu sao, bây giờ tôi chẳng thể nhớ nổi tiêu đề của nó.

Đón chúng tôi là mẹ cậu ấy: Người phụ nữ có làn da trắng, mặt tròn, mắt to, dáng người nhỏ nhắn… Hai người đứng cạnh nhau trông cứ như con búp bê Kewpie[37] và giống như hai chị em.

“Cháu cứ nghĩ, cô là chị của cậu ấy!” - Tôi nói với mẹ cậu ấy như thế sau khi giới thiệu về bản thân mình. Cô ấy cười có vẻ sung sướng: “Mọi người vẫn hay bảo thế đấy!” rồi huých tay mình vào tay Riho: “Phải không con?”

“Phải rồi nhỉ!” - Riho đáp lời, không có vẻ gì là ngại ngùng và quay sang nhìn mẹ mình. Giống như hai chị em sinh đôi tâm đầu ý hợp hơn chứ không chỉ là chị em gái. Tôi không thể nhớ được tôi và người đó đã nắm tay nhau khi nào chứ đừng nói là khoác tay nhau.

Thật là ghen tị! Ngay khoảnh khắc cảm thấy ghen tị với người khác, tôi cũng thấy tự ghét mình trong cảm giác đang bị thiếu thốn thứ người khác có sẵn. Đó là thời kỳ mà tôi luôn có cái nhìn gai góc với tất cả mọi thứ nhưng tôi đã tự thức tỉnh mình khi nghĩ “Thôi chết rồi!” và tôi chuyển từ ánh mắt ghen tị sang ngưỡng mộ hai mẹ con cậu ấy.

Lẽ ra, tôi phải về nhà ngay sau khi nhận sách xong nhưng khi vào phòng của Riho, tôi bị hớp hồn với tủ sách của cậu ấy và cứ tiếp tục mải mê ngắm nhìn một lúc lâu. Tất cả tác phẩm của tác giả truyện tranh mà tôi yêu thích đều có đủ cả. Chỉ riêng việc Riho có tất cả những cuốn sách mà tôi chỉ có thể đọc được ở thư viện cũng khiến lòng tôi trỗi lên cảm giác đầy ghen tị rồi. Mặc dù, nhà tôi chỉ có một mẹ một con nhưng vấn đề kinh tế không phải là lý do…

“Truyện tranh thì đọc làm gì cho phí thời gian hả con?” - Người đó nói khi tôi vừa từ trường về tới nhà. Hôm đó, tôi nhận ra cuốn sách do tôi mượn ở thư viện về mà chắc chắn là tôi đã đặt nó trong ngăn bàn học ở phòng của mình thì nay đang nằm trên bàn ở ngoài phòng khách.

Tự ý vào phòng tôi và mở ngăn kéo bàn của tôi ra? Tôi chẳng cảm thấy người đó có chút mảy may là mình đã sai khi làm việc đó! Người đó chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt như vô phương cứu chữa rồi thở dài thườn thượt nói với tôi: “Đúng là một câu chuyện thật cảm động về cuộc phiêu lưu mạo hiểm cùng với bạn bè!”

“Quyển này ấy ạ?”

Người đó lật từng trang sách, rồi dừng tay ở trang xuất hiện nàng tiên bé nhỏ:“Trông vẻ ngoài không có gì che thân như thế này thật khó coi!”

Mẹ tôi nói như than thở mà chẳng thèm để ý gì đến tâm trạng của người khác, tiếp đó là vẻ mặt rất khó chịu và đóng cuốn sách lại rồi đập mạnh lên bàn. Câu chuyện mọi khi lại bắt đầu:

“Nếu con muốn đọc sách để cảm động thì trước hết, hãy đọc hết tất cả các cuốn sách có trong phòng của bố đi đã. Nhà mình có bao nhiêu là sách như thế đã phí phạm lắm rồi, tại sao con lại đi quan tâm mấy cái thể loại chẳng ra gì này?! Bình thường, nếu ở độ tuổi con thì chắc chắn người ta sẽ muốn biết bố của mình đã là người như thế nào. Nếu mẹ là con thì mẹ sẽ đọc những cuốn sách mà bố mình đã đọc để hiểu được bố mình hơn, để biết rằng liệu mình có suy nghĩ giống như bố mình hay không! Sách chính là tài sản mà bố đã để lại cho con, vậy mà con… Mẹ nói với con bao nhiêu lần là bố con rất thích đọc sách rồi mà! Tại sao con lại không hiểu điều đó chứ?… Cũng có thể, đó chỉ là mẹ muốn như vậy mà thôi!”

“…Con xin lỗi mẹ!”

Lẽ ra, đây không phải là chuyện mà tôi phải xin lỗi.

Tôi vừa nhớ lại chuyện đó vừa nhìn chăm chăm vào giá sách với suy nghĩ đầy căm hận. Nhưng dường như không nhận ra điều đó, Riho lấy ra cuốn truyện tranh mà cậu ấy yêu thích rồi chìa ra trước mặt tôi, hỏi: “Cậu đọc cuốn này chưa?” rồi đặt lên tay tôi. Toàn là những cuốn mà trong thư viện không có và cũng là những cuốn mà tôi muốn đọc.

Dù có bị người khác chê bai thì chỉ cần có một người hiểu mình là đủ. Đó là giây phút tôi biết rằng, cuối cùng thì mình đã có được người bạn thật sự. Đó chính là độ tuổi mà tôi tin tưởng không chút nghi ngờ rằng: Người sẽ cứu mình trong lúc bí bách không phải là cha mẹ mà là bạn thân.

Mẹ Riho mời tôi ở lại ăn cơm tối, dù đã từ chối một lần nhưng Riho nói rằng: “Tối nay, mẹ tớ làm món hầm là món tủ của mẹ đấy!” nên tôi đã gọi điện về nhà. Người đó đáp lại bằng giọng: “Sao cơ?” mà tôi có thể hiểu được là người đó đang cau mày và lại khiến tôi cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Thật may là, mẹ của Riho ở bên cạnh đã nhẹ nhàng cầm máy điện thoại lên đề nghị với mẹ tôi rất ngọt ngào: “Chị cho cháu ở lại chơi!” thì mẹ tôi đã đồng ý dù không thoải mái cho lắm.

“Nghe nói cháu thông minh lắm phải không, Yumika? Riho nó giống cô, không khéo léo, học hành cũng không giỏi, nhưng cháu đối xử tốt với nó nhé. Nó hiền lành lắm đấy!”

Do món hầm đã được ninh cả nửa ngày nên rau củ cũng không còn nguyên hình, mà ngay cả thịt gà cũng mềm đến mức có thể xúc bằng thìa được. Hương vị đậm đà do mất công chế biến khá lâu. Đặc biệt, hơn cả hương vị của món hầm, lời nói của mẹ cậu ấy còn khiến tôi bị thu hút hơn: “Nó hiền lành lắm đấy!”

Người đó chưa bao giờ khen tôi trước mặt mọi người. Đến đây, tôi chỉ có thể cảm thấy ghen tị không hết với Riho. Giá mà mẹ tôi cũng là người như thế này thì tốt biết mấy!

Phải đến mấy năm sau, tôi mới nhận ra, đây là câu nói thật đáng sợ!

Sau khi ăn xong, tôi còn được mời ăn kem nữa. Trước 9 giờ tối, khi tôi được xe ô tô đưa về tận nhà thì người đó đã ở cửa nhà chờ sẵn. Sau khi cúi đầu chào mẹ Riho một cách lịch sự và tiễn xe ô tô đi xong, mẹ tôi đẩy mạnh lưng tôi một cái:

“Chỉ ăn trực nhà người ta đã xấu hổ lắm rồi, vậy mà còn đi đến giờ này mới về! Không còn là học sinh cấp 1 nữa, tại sao con không hiểu điều đó là không có phép tắc gì chứ? Nhà người ta cũng chẳng thể nói được là mau về đi thì con phải tự đoán ra chứ, thật đúng là không ra cái thể thống gì cả! Về lễ nghĩa, mẹ luôn nghĩ đã dạy con nghiêm khắc gấp đôi nhà người ta, nhưng không nghiêm khắc hơn nữa chắc con không chịu hiểu đâu nhỉ? Cũng là do lỗi của mẹ, đã không dành đủ thời gian để ở nhà cùng với con đây mà!”

“…Con xin lỗi mẹ!”

Người đó ghét việc nhận thứ gì đó từ người khác. Dù chỉ là những thứ được người ta chia cho hay quà đi du lịch về, người đó cũng cố gắng dứt khoát từ chối hết mức có thể. Tôi không biết đó là do mẹ tôi tự nghiêm khắc với bản thân mình để sống mạnh mẽ từ khi chồng mất do tai nạn giao thông hay là do bản tính của mẹ tôi vốn thế nhưng khi tôi nhận biết được mọi thứ thì mẹ tôi đã là người như vậy.

Lần đầu tiên đến chơi nhà bạn cùng lớp, lại còn ở lại ăn cơm và về muộn, tôi cũng đủ đoán được là sẽ khiến mẹ tôi thất vọng như thế nào. Nhưng lúc ấy, tôi nghĩ đơn giản là chỉ cần gọi điện báo mẹ là được. Thế nên, việc này là do tôi sai.

Dù đã cất công mượn được sách nhưng rồi lại bị đau đầu như búa bổ nên tối hôm đó, tôi đã không thể ngồi đọc được.

…Tiếng chuông báo tin nhắn gửi đến vang lên.

★ ★ ★

Hộp thư đến: Người gửi: Nogami Riho

Tiêu đề: Không sao đâu

Cảm ơn cậu đã trả lời! Tớ rất tiếc về chuyện đi họp lớp cũ nhưng thôi, bỏ đi.

Tớ cảm thấy áy náy vì không biết có khiến cậu suy nghĩ khó chịu hay không?

Thỉnh thoảng, tớ có gặp mẹ cậu ở siêu thị đấy. Mỗi lần, tớ nói chuyện về những bộ phim mà cậu đóng thì bà đáp lại trông có vẻ vui trong lòng lắm nên tớ đã hiểu lầm là Yumika và mẹ đã giải hòa được với nhau.

Mẹ cậu cũng thường mua bánh kẹo và kem cho con nhà tớ, nên về phía tớ, rất cảm ơn bà. Mẹ cậu còn nói, trông con tớ giống với Yumika khi còn bé! Thế có nghĩa là, tương lai nó cũng sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng chăng? Đùa tí thôi!

Về buổi họp lớp cũ, nếu đúng hôm đó, Yumika đột nhiên có thể tới tham dự thì cũng không vấn đề gì. Nếu cậu đổi ý thì cứ liên lạc nhé!

Vậy nhé, tạm biệt cậu!

Riho cố tình viết như thể đứng về phía người đó hay sao? Dù thể hiện là ủng hộ mình nhưng thật ra là đang đố kị với mình. Cũng có thể, Riho đã trót đi khoe khoang với mọi người rằng: “Chỉ cần mình rủ tới buổi họp lớp cũ là rủ được!” Và lẽ nào, khi bị tôi từ chối thì trở nên ghét tôi?

Tương lai sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng ư? Viết hay lắm! Ngay cả bản thân mình còn chẳng có nổi ước mơ, chứ đừng nói là thực hiện ước mơ. Nhưng, đó không phải là lỗi của bản thân cậu ấy! Cả tôi và Riho, việc được cha mẹ ủng hộ ước mơ của con cái chỉ là mộng huyễn mà thôi!

Hồi tôi còn nhỏ, người đó thường hỏi tôi: “Ước mơ tương lai của Yumika là gì?” Và lúc nào cũng vậy, khi tôi chưa kịp trả lời rằng mình muốn mở tiệm bánh hoặc cửa hàng hoa thì người đó đã lên tiếng: “Đúng rồi, chắc chắn là làm giáo viên giống như bố con nhỉ!”

Bố tôi mất vì tai nạn giao thông lúc tôi 3 tuổi. Ông là giáo viên dạy tiếng Nhật của trường cấp ba ở vùng tôi sống. Người đó làm nhân viên văn phòng trong trường cùng với bố tôi nên có thể gọi họ là đồng nghiệp với nhau. Người đó suốt ngày kể cho tôi nghe rằng, bố tôi là một giáo viên tuyệt vời luôn được đồng nghiệp và học sinh yêu quý. Mặc dù, đám tang của bố tôi diễn ra vào buổi tối ngày thường, nhưng có đến hơn 100 học sinh của bố kế cả số đã tốt nghiệp vẫn đến và mọi người đều khóc, kể về những kỷ niệm với bố tôi. Tôi không nỡ phản bác người đó khi thấy bà rơi nước mắt nên tôi chỉ hơi gật đầu để làm bà hài lòng.

Thế nhưng, tôi đã phạm phải một sai lầm rất lớn trong tập bài văn tốt nghiệp tiểu học: Trong mục viết về ước mơ tương lai của mình, tôi đã viết muốn trở thành “Người làm bánh mỳ”. Nhân dịp kỷ niệm đợt tốt nghiệp, trong nhóm năm người chúng tôi chơi thân với nhau, có một bạn nói rằng: “Tương lai tất cả bọn mình cùng mở cửa hàng đi!” Chúng tôi đã trò chuyện rôm rả và nói rằng nếu thế thì làm tiệm bánh mỳ chắc sẽ vui lắm. Đó là quãng thời gian chúng tôi có những cảm xúc dễ bị tổn thương rất trẻ con. Để làm bằng chứng minh chứng cho tình bạn của mình, tất cả chúng tôi đều viết là ước mơ trở thành “Người làm bánh mỳ”.

Liệu có bố mẹ nào lại cho rằng, những ước mơ tương lai viết trong tập văn tốt nghiệp là thật sự nghiêm túc không? Không phải chỉ ở mức cười xòa: “Vậy à? Thật là mong chờ ghê!” hay sao? Hoặc là không phải sẽ vui mừng khi con có những người bạn thân thiết như thế hay sao?

Sau buổi lễ tốt nghiệp về nhà, người đó vứt tập văn tốt nghiệp ra trước mặt rồi hỏi: “Cái này là gì hả?” Người đó đập mạnh xuống bàn ở phòng khách giống như đang đập một cái vào má vậy.

“Mẹ rất vui mừng khi Yumika đã trưởng thành lên rất nhiều cho nên trong buổi lễ tốt nghiệp của con, mẹ đã khóc suốt. Bình thường, những việc mà hai người làm thì mẹ đều phải gánh vác một mình. Có không ít chuyện khiến mẹ phải đau đầu suy nghĩ: “Không biết mình làm thế này có đúng không nữa?” Nhưng mẹ luôn tin rằng, Yumika đã hiểu được tình cảm của mẹ dành cho con. Mẹ rất vui mừng vì dù đi bất cứ đâu con cũng không làm mẹ xấu hổ mà ngược lại, con còn rất giỏi và khiến bất cứ ai cũng phải cảm thấy tự hào. Nhưng dường như, con vẫn chưa hiểu những điều đó? Mẹ luôn nghĩ rằng, để nuôi dưỡng con cái nên người thì cách tốt nhất là cho con cái thấy được tấm gương của cha mẹ. Vì con đã mất bố quá sớm nên mẹ chỉ còn cách là kể cho con nghe rất nhiều về bố nhưng lẽ nào mọi thứ đều trở nên vô ích hay sao? Không đúng, là do cách nói chuyện của mẹ không đúng, phải không con?”

Người đó gạt nước mắt, tay lem đầy phấn mắt cùng chì mascara, những thứ mà thường ngày bà ấy chẳng tô vẽ bao giờ.

“…Con xin lỗi mẹ!”

Vừa nói, tôi vừa khóc còn dữ dội hơn cả lúc chia tay bạn bè ở buổi tốt nghiệp. Người đó khóc, tôi cũng khóc nhưng hai thứ nước mắt này hoàn toàn không giống nhau.

Ước mơ tương lai là “giáo viên” chẳng phải cũng tốt hay sao?

Kể cả khi đã trưởng thành, tôi cũng không có ý nghĩ gì về nghề giáo viên, không biết có phải là do tôi không gặp được giáo viên nào gương mẫu hay không? Hay là do trong cuộc sống thường ngày từ bé, tôi luôn mặc định rằng, việc trở thành người lớn là một việc xa vời ở phía trước?

Ở trường, tôi đọc truyện tranh mượn từ thư viện và mượn của Riho, còn ở nhà tôi đọc các cuốn sách mà bố tôi đã mua về. Dù tôi thấy truyện tranh thú vị hơn rất nhiều nhưng những cuốn sách văn học ở nhà cũng không khiến tôi đến nỗi khó chịu. Điều khiến tôi bận tâm hơn cả là, những cuốn sách ở nhà hầu như trông chẳng có vết tích gì là đã có người đọc. Không có vết gấp cũng chẳng có vết bẩn. Tôi chỉ có thể hiểu là bố tôi đã rất giữ gìn khi đọc sách. Ngay cả đến những tờ quảng cáo như giới thiệu về toàn tập sách vẫn còn kẹp nguyên trong sách nghĩa là sao? Hộp sách phai màu và vỏ bìa nilon đã cứng chứng tỏ là đã để nhiều năm nhưng chẳng có dấu tích gì chứng tỏ chúng đã được đọc. Không lẽ những cuốn sách này chỉ được mua về để trưng thôi sao? Tôi không đủ dũng khí xác nhận lại điều này với người đó mà tôi chỉ hỏi vòng vo:

“Trong số các cuốn sách ở nhà mình, mẹ có gợi ý cho con đọc cuốn nào không ạ?”

“Hả, ừ, để xem nào… Chẳng hạn như cuốn Cuốn theo chiều gió.”

“Cuốn đó nói về gì vậy ạ?”

“Truyện của Mỹ… Mà những chuyện như thế này con không nên hỏi người khác mà nên tự mình thử đọc đi chứ!”

“Vậy, cuốn sách mà bố thích nhất là cuốn gì ạ?”

“…Hình như là cuốn gì đó của Natsume Souseki. Mẹ nghĩ, con cứ đọc đi là sẽ hiểu. Con thử tự mình tìm đi chứ!”

Tôi có thể hiểu được gì về bố tôi từ những cuốn sách không có dấu vết gì chứng tỏ là ông đã đọc? Bây giờ ngẫm lại, tôi có thể hình dung rằng, chính người bố mà người đó kể có phải là câu chuyện mà bà ấy thuộc nhất hay không?

Nhưng dù sao, như thế còn tốt hơn là mẹ tôi trả lời từng cuốn sách mà bố tôi thích rồi bảo tôi hôm sau viết cảm nghĩ thì còn phiền toái hơn. Chỉ cần nghĩ đến cảnh bị người đó chỉ trích cảm thụ không giống với bố tôi rồi lại khóc lóc thì tôi thấy kết cục như thế này vẫn còn tốt chán. Cho đến khi tôi lên cấp ba, cuối cùng thì tôi cũng đã có được ước mơ tương lai của mình. Đó là trở thành tiểu thuyết gia!

…Có thư gửi đến. Tôi cứ tưởng đó là tái bút từ Riho nhưng lại là thư của quản lý bên công ty.

Hộp thư đến: Người gửi: Sakura Rei

Tiêu đề: Mời tham gia chương trình

File đính kèm: “Cuộc đời là ván cờ Othello”

Chị Fujiyoshi Yumika ơi,

Bên văn phòng vừa nhận được đề nghị tham gia chương trình “Cuộc đời là ván cờ Othello” thuộc talkshow của MMS. Nghe nói sau khi xem chị Yumika trong chương trình “Lật đổ vị trí ông hoàng câu đố”, nhà sản xuất chương trình bên đó đã rất muốn mời chị tham gia chương trình của bên họ.

Thông tin chi tiết mời chị xem trong Giấy mời tham gia chương trình tại file đính kèm giúp em.

Mặc dù, chương trình này mới bắt đầu lên sóng từ mùa xuân năm nay nhưng mỗi tập phát sóng sẽ đưa ra những chủ đề về vấn đề xã hội và những người nồi tiếng sẽ tranh luận nóng về hai mặt của vấn đề – bao gồm cả những mặt thể hiện ra bên ngoài và những mặt giấu kín bên trong – vì thế nên chương trình thu hút được nhiều đối tượng người xem ở các thế hệ khác nhau và số tiền thu được cũng đang tăng dần lên sau mỗi tập phát sóng.

Em rất mong chị có thể tham gia chương trình này. Nhưng nếu chị không có gì để trò chuyện về chủ đề đưa ra thì chị vẫn có thể đổi sang tập khác với chủ đề mà chị quan tâm hơn.

Rất xin lỗi vì báo chị gấp như thế như này nhưng từ giờ đến trước ngày kia chị hồi âm cho em nhé!

Sakurai Rei.

Chủ đề là “Bà mẹ độc ác”

Đó là những bà mẹ luôn điều khiển con cái mình. Đặc biệt là đối với con gái, người ta nhận thấy các bà mẹ thường bắt con theo ý mình nhiều hơn. Trong vài năm trở lại đây, đây là từ khóa được sử dụng rất nhiều nhưng không phải vô cớ mà các bà mẹ độc ác đột nhiên xuất hiện. Mà là do xã hội bây giờ đã khác trước rất nhiều và những đứa con như là “nạn nhân” của kiểu người mẹ như thế này cuối cùng đã có thể nói ra được những điều họ nghĩ.

Theo những gì mà tôi biết thì các văn nghệ sĩ dù có chia sẻ tại nơi công cộng về chuyện mình từng bị người mẹ độc ác chi phối như thế nào – hầu hết là khi người mẹ của họ đã mất hoặc đã già lẫn và chính các văn nghệ sĩ khi đó cũng đã khá nhiều tuổi.

Người cần cứu giúp nhất chính là những người trẻ tuổi đang nghĩ đến việc thực hiện ước mơ của mình sau này. Họ cần can đảm và tự tin hơn khi nói ra ước mơ của mình cho mẹ biết hoặc khi chia sẻ với những người nhiều tuổi hơn, thuộc thế hệ trước. Có thể, chính những bà mẹ không ý thức được việc mình đang điều khiển con cái theo ý mình một cách thái quá. Do đó, họ dễ dàng vừa thể hiện ra vẻ yếu đuối của mình vừa dồn ép con mình hơn.

Ngay cả bản thân tôi, giờ đã hơn 30 tuổi, nếu đứng từ góc độ các bạn trẻ mười mấy tuổi nhìn vào thì có lẽ tôi cũng bằng với thế hệ của mẹ các bạn. Dù vậy, so với những người lên tiếng nói ra, chắc chắn vẫn có sự thuyết phục.

Tôi đã không được mẹ cho chơi đùa một cách tự do. Và cũng không được mẹ cho cầm tiền. Không được cho đi học đại học theo mong muốn. Không được cho làm công việc mà mình mong muốn. Không được cho phép kết hôn với người mà tôi yêu. Những nguyên nhân như thế cho dù là bị mẹ chi phối đi chăng nữa thì cũng có thể bị chặn đứng một cách đơn giản: “Là thời đại đó thế!” Có một khoảng cách thế hệ như thế!

Cụ thể như trước và sau khi các luật mới được thực thi như Luật bình đẳng cơ hội tuyển dụng nam và nữ hay Luật cơ bản xã hội nam và nữ cùng tham gia… Chắc chắn là tôi đứng sát ngay trước bức tường đó.

Nhờ việc tôi nói ra những trải nghiệm cá nhân của mình mà nhiều bé gái sẽ có thể tiến thêm một bước để “giải phóng” cho chính mình. Bởi vậy, tôi hoàn toàn cảm thấy rất đáng khi tham gia chương trình. Và đương nhiên, khi tôi trò chuyện trong chương trình nổi tiếng cũng đồng nghĩa với việc người đó sẽ nghe được những điều này. Kể cả tôi có giấu việc mình tham gia chương trình tivi thì ngày hôm sau người đó chắc chắn sẽ được biết từ lời kể lại của ai đó. Bà ấy cũng sẽ xem được chương trình này. Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lệch múi giờ.

Năm ngoái, khi tôi mua đầu thu tivi, cậu nhân viên trẻ của cửa hàng điện máy giao hàng tại nhà không biết nhờ đâu mà cậu ta biết đây là nhà của Fujiyoshi Yumika nên cậu ta đã tình nguyện cài đặt sẵn tất cả các chương trình có tên Yumika trong tivi. Người đó đã có lần gọi điện kể cho tôi nghe về điều này.

Mẹ tôi chính là một “bà mẹ độc ác” như thế…!

Chỉ đơn thuần là khi tôi diễn cảnh hôn nhau mà bà ấy tức tốc gọi cho tôi một cách điên dại đến mức tôi nghĩ rằng, nếu đó là cảnh giường chiếu khỏa thân hẳn bà ấy sẽ phản ứng còn kinh khủng hơn. Có khi, bà ấy sẽ đến tận nhà để đập cửa. Hoặc dễ có khả năng, bà ấy sẽ phục sẵn ở trước cửa nhà và cầm dao đâm chết tôi cũng nên.

Chắc chắn là tôi sẽ bị giết!

Mặc dù, đây là một cơ hội tốt nhưng lần này chắc tôi nên từ chối. Nhưng trong mail có nói rằng, tôi có thể tham gia với chủ đề khác, như vậy thì liệu những lần sau tôi còn có cơ hội hay không?

Phản ứng của người đó rất đáng sợ nên tôi đã từng từ chối tham gia bộ phim hai tiếng có cảnh giường chiếu. Mặc dù không phải vai chính nhưng đó là một vai khá ấn tượng. Nhà sản xuất phim đã mời tôi nói rằng: “Rất tiếc vì chị không tham gia được, chúng tôi rất mong chị có thể tham gia vào lần sau!” Nhưng từ sau đó, dù chỉ một lần, tôi cũng không thấy họ gọi cho tôi nữa. Trong khi, những tác phẩm khác của nhà sản xuất phim đó làm vẫn có rất nhiều vai diễn phù hợp với tôi như y tá hay thư ký có năng lực.

Quả thật, lần này tôi nên nhận lời thì hơn. Thực ra, tôi không nhất thiết phải nói lên trải nghiệm của mình. Trái lại, câu chuyện về thời mười mấy tuổi giúp bảo vệ bạn khỏi những “bà mẹ độc ác” có khi phải phù hợp với ý đồ của nhà sản xuất cũng nên. Và thông điệp mà tôi muốn gửi đi liệu có đến được với những người mà tôi muốn gửi tới hay không?

Như tên gọi của chương trình “Cuộc đời là ván cờ Othello”, mỗi tập sẽ ứng với một chủ đề khác nhau và khách mời sẽ trò chuyện về cả hai mặt của vấn đề, cả mặt trắng lẫn mặt đen.

Chủ đề của tập đầu tiên là “Tình bạn”.

Các khách mời ngồi quanh một chiếc bàn tròn màu trắng, lần lượt kể những câu chuyện đầy nhiệt huyết về bản thân mình và những người mà họ cho là bạn thân. Khi cả hội trường bao trùm bởi những giọt nước mắt trước những cụm từ như “biết nghĩ đến người khác”, “hi sinh bản thân mình”, “sợi dây kết nối” thì chiếc bàn tròn ở giữa bỗng được lật lại, chuyển từ màu trắng sang màu đen. Các khách mời vừa kể những câu chuyện khiến mọi người cảm động ban nãy lập tức chuyển sang khóc lóc hay cay đắng giận dữ về những chia sẻ ngược hoàn toàn, đó là mặt trái câu chuyện, liên quan đến người mình vừa kể ban nãy.

Đố kị, phản bội, mất niềm tin vào con người.

Không biết có phải do có nhiều thư gửi đến chương trình về những việc quá phơi bày hay không mà thỉnh thoảng hiếm lắm mới có tập chuyển từ đen sang trắng. Nhưng những tập có tỷ suất khán giả theo dõi cao lại là các tập chuyển từ trắng sang đen.

Nếu là chủ đề “Người mẹ độc ác” thì chắc chắn việc tham dự sẽ là chuyển từ trắng sang đen.

Khi đó, tôi sẽ nói về câu chuyện của cô bạn Riho.

Trước tiên, trong lúc ngồi bên mặt bàn trắng, tôi sẽ kể câu chuyện về Riho và mẹ cậu ấy thân thiết nhau đến nỗi tôi nghĩ họ giống như hai chị em sinh đôi. Mẹ cậu ấy thường chuẩn bị những bữa ăn với các món hết sức cầu kỳ. Vào giờ nghỉ trưa, thay vì trông đợi lúc mở hộp cơm của mình ra thì chúng tôi thường hồi hộp xem hộp cơm của Riho như thế nào. Lên cấp ba, Riho và mẹ cậu ấy thường dùng chung quần áo và đồ trang sức. Tất nhiên, không phải vì nhà cậu ấy nghèo. Mẹ cậu ấy là người phụ nữ mà lúc nào cũng luôn giữ phong cách sao cho trông thật chỉn chu xinh đẹp và làn da cũng luôn mịn màng. Hơn nữa, không giống những người lớn khác, mẹ cậu ấy không hề chê bai những thứ giới trẻ vẫn ưa thích mà ngược lại, cô ấy còn tích cực tham gia cùng. Tất nhiên, nếu làm quá sẽ dễ dẫn đến kết quả không hay nhưng đối với mẹ của Riho thì tôi chưa một lần cảm thấy như vậy. Đó là bởi cô ấy hiểu được rằng, dù là những đồ dành cho giới trẻ thì nó cũng không hề rẻ, không chỉ là vài trăm yên hay vài nghìn yên. Cách giải quyết của cô ấy trong tình huống này là: dùng chung với con gái mình những thiết kế dành cho giới trẻ có chất lượng cao. Tôi nhận ra những bộ quần áo sành điệu của Riho có giá khác với những bộ quần áo của tôi vài con số 0 là từ khi tôi rời xa quê nhà để đi học đại học.

Tôi đã từng nhìn thấy những chiếc túi xách mà hai mẹ con Riho cùng yêu thích sử dụng được trưng sau cửa kính của một cửa hàng cao cấp. Tuy nhiên, việc Riho và mẹ dùng chung đồ thời trang không phải là để khoe rằng mình giàu có. Có vẻ như sở thích của hai mẹ con cậu ấy giống nhau và đó là niềm vui đối với cả hai.

Còn mẹ tôi, tôi sẽ bị mẹ mắng nếu mua váy ngắn. Nếu tôi chăm chú theo dõi thần tượng mà mình yêu thích đang hát trong chương trình ca nhạc thì mẹ sẽ nhăn nhó khó chịu: “Mấy cái này chẳng hiểu nó đang nói cái gì nữa, bài hát nghe có vẻ ngu ngốc thế này thì hay ở chỗ nào không biết?” (Những chuyện như thế này có nói chắc cũng chẳng sao đúng không?) Bởi vậy, từ tận đáy lòng mình, tôi cảm thấy ghen tị với mối quan hệ giữa Riho và mẹ cậu ấy. Điều khiến tôi cảm thấy đặc biệt ghen tị chính là: Riho chưa bao giờ bị mẹ bắt ép phải học bài cả.

Câu chuyện màu trắng đến đây là kết thúc. Các khách mời khác có thể sẽ nói là cũng toàn bị bố mẹ mình bắt phải học bài hoặc bị bố mẹ tức giận vì bị điểm kém và chắc chắn sẽ bình luận những câu kiểu như ghen tị với Riho. Và rồi, bàn cờ chuyển sang màu đen.

“Mình chẳng làm được gì cả nếu không có mẹ!” - Đó là câu cửa miệng của Riho. Dù hằng ngày, cậu ấy thường mang cơm hộp với những món rất cầu kỳ đến trường nhưng trong giờ thực hành nấu ăn ở lớp, ngay đến gọt khoai tây, cậu ấy cũng chẳng thể làm được. Áo đồng phục của cậu ấy lúc nào cũng được là lượt gợn gàng nhưng khi nhóm con gái trong lớp làm băng buộc đầu Hachimaki[38] cho lớp trong đại hội đá cầu thì cậu ấy lại làm lớp vải satin[39] màu nước biển chuyển thành màu nâu.

Riho chia sẻ: “Ngay cả việc học, tớ cũng chỉ cần vào trường cao đẳng mà mẹ đã học là được!”

Đó là trường cao đẳng trong tỉnh, chuyên dành cho các tiểu thư con nhà giàu mà mọi người thường kháo nhau rằng: trường không xét theo tỷ lệ chọi điểm thi mà tính theo thu nhập của gia đình. Nếu là sự thật thì đó là nơi mà dù tôi có cố gắng học thế nào cũng chẳng thể vào nổi. Thật may là tôi cũng chẳng muốn vào. Tôi thừa nhận là Riho không khéo tay nhưng tôi không nghĩ là cậu ấy không thông minh đến mức tự hạ thấp mình. Bằng chứng là chúng tôi cùng đỗ vào ngôi trường cấp ba có tỷ lệ thi đậu đại học cao nhất trong số các trường công lập trong khu vực. Riho và mẹ cậu ấy đã ôm chặt lấy nhau vui mừng trước bảng thông báo trúng tuyển vào trường dù thành tích thường ngày của Riho cũng không tệ đến mức phải quá vui mừng đến thế.

Vào cấp ba, sở thích đọc sách của cả hai đứa tôi đều chuyển từ truyện tranh fantasy sang tiểu thuyết trinh thám. Nhiều lần, có những lối viết mà tôi không thể nào hiểu được (mặc dù tôi cũng sớm phát hiện ra là do cách viết của tác giả kém) thì Riho lại có thể giải thích một cách đơn giản khiến tôi rất phục.

“Cậu thông minh mà Riho!” - Tôi thường nói như vậy với vẻ mặt nghiêm túc mỗi khi cậu ấy tự hạ thấp bản thân mình. Cậu ấy chỉ cười nói: “Mẹ bảo, bây giờ đang là thời điểm đẹp nhất của mình, rằng ngày xưa mẹ cũng vậy! Mẹ còn bảo, sắp tới, khi mọi người bắt đầu tập trung học hành nghiêm túc cho kỳ thi thì mình không thể theo mọi người ngay được. Mẹ cũng dặn mình không cần phải cố quá, không cần phải cống hiến thời niên thiếu quý báu cho việc cắm đầu vào ôn thi với những rủi ro mang tính thắng thua vô nghĩa mà không biết được nó có giúp ích được gì trong tương lai hay không. Mẹ mình nói thay vào đó, hãy tạo cho mình những kỷ niệm vui vẻ cùng bạn bè thì sẽ trở thành những người lớn tuyệt vời. Giống như mẹ mình vậy. Ngay cả công ty của bố, mình cũng không cần phải cố gắng để nối nghiệp bố mà chỉ cần kiếm được chàng rể tuyệt vời về là được.”

Mặc dù cũng gật gù cảm động: “Thì ra là vậy!” nhưng tôi đã dừng suy nghĩ lại đúng lúc: Đó là lời của những đứa dù có cố gắng cũng không đạt được. Chắc chắn là Riho vẫn chưa từng gắng hết sức trong học tập. Tôi chỉ thắc mắc là tại sao ngay từ đầu, mẹ cậu ấy đã nói với kiểu không cho cậu ấy tham gia vào trận đấu như thế? Lẽ nào vì cô ấy lo sợ Riho sẽ trở nên thông minh hơn và vào được trường đại học tốt thì hai mẹ con họ không còn giống nhau nữa? Cô ấy sợ điều đó nên cố tình để cho cậu ấy không thành được như vậy? Tôi nghe nói, thời điểm đó, bố của Riho kinh doanh công ty bất động sản trong khu vực, công việc rất bận nên thường chỉ về nhà có hai, ba buổi một tuần. Có thể vì thế mà cô ấy chỉ muốn Riho ở nhà cùng với mình!

Nghĩ thế nên trong học kỳ hai năm lớp 11, tôi đã rủ Riho thi xem điểm số năm môn chính trong bài kiểm tra giữa kỳ của ai cao hơn. Và chúng tôi quyết định rằng, người thua sẽ phải tỏ tình với một ai đó. Tôi chẳng thích bạn nam nào cả nhưng Riho thì có thân thiết với một cậu bạn mà khiến cho người khác nhìn vào đều không chắc là hai người họ đang thích nhau hay không. Tôi có cảm giác, ngay từ đầu, Riho đã bỏ qua chuyện thắng thua và nhận lời chỉ để kiếm cơ hội tỏ tình với cậu bạn kia.

Thế nhưng, kết quả là Riho thắng. Môn tiếng Nhật tôi đã bị thua với sự khác biệt điểm số rất nhỏ trong khi cậu ấy gần như đạt điểm tuyệt đối. Điều này hoàn toàn trong dự tính của tôi nhưng việc bị thua ở môn Toán và môn Khoa học là chuyện khó tin dù tôi chính là người đã rủ cậu ấy thi với mình. Đó không phải là một cuộc ganh đua ở mức độ thấp. Cả hai môn đó, cậu ấy đều đạt điểm cao nhất lớp. Còn môn tiếng Anh và môn Xã hội tuy không đơn giản nhưng tôi cũng đã thắng.

Việc Riho giỏi là sự thật mà ai cũng phải công nhận. Chính ngay sau khi thắng tôi, dù Riho có tỏ ra vui sướng nhưng dường như càng ngày cậu ấy càng cảm thấy hối hận vì điều đó. Và rồi cậu ấy nói với tôi: “Tớ sẽ không làm điều này với Yumika n?