Chương 6 NGƯỜI-MẸ-TUYỆT-VỜI
Chẳng lẽ chỉ vì những mong ước cho hạnh phúc của con cái mà phải chịu chỉ trích từ người khác hay sao?
Là cha mẹ, ngay từ thời khắc biết được mình đã có con, chắc hẳn ai cũng lo lắng cho sự tồn tại bé nhỏ đó hơn cả bản thân mình đúng không nào? Đôi lúc, thậm chí là hi sinh cả mạng sống của mình. Chỉ cần con sinh ra bình an là được. Nếu được, chỉ dám mong con luôn khỏe mạnh.
Khi con khỏe mạnh chào đời thì đưa con đi khám sức khỏe định kỳ. Chỉ cần bác sỹ bảo rằng, con không bị chậm phát triển là đã cảm thấy an tâm rồi. Nhưng thi thoảng, có những thứ mà con nhà mình vẫn chưa làm được như con nhà người ta - như biết lẫy một cách khỏe khoắn hay biết ngồi vững chắc - thì chắc rằng, cha mẹ nào cũng sẽ cảm thấy lo lắng, thậm chí có khi còn cảm thấy ghen tị với con nhà người ta. Tuy vẫn giữ điều đó trong lòng không nói ra, vừa ra về vừa thầm nhủ với mình rằng: “Mỗi đứa trẻ có sự phát triển khác nhau là điều đương nhiên!” - nhưng tôi vẫn không khỏi chạnh lòng.
Khi con được hai tuổi, ba tuổi thì niềm vui của cha mẹ không chỉ ở sự phát triển cơ thể của con mà kể cả khi chỉ có hai mẹ con với nhau và nghe con bi bô học nói cũng đã thấy thật vui rồi. Và cha mẹ càng vui hơn khi cho con tham gia buổi học thử miễn phí môn ngoại ngữ thôi mà thấy con phát âm tiếng Anh lần đầu tiên nghe sao thật chuẩn, không biết có phải là do tai của con nghe tốt hơn con nhà người ta hay không nữa.
Khi được một bà mẹ không biết tên khen rằng: “Con của chị thật là giỏi quá!” - Dù biết đó chỉ là lời khen xã giao nhưng tự nhiên vẫn cảm thấy vui và chợt nghĩ: “Mình cũng phải khen con nhà chị ấy điều gì đó mới được!” - Rồi ra vẻ bề trên nhìn ngắm lũ trẻ con đang chơi mà trong đó trung tâm là con mình.
Con mình rất có tài! Vừa chìm đắm trong cảm giác ưu việt đó vừa trào lên cảm xúc phải cho con đi học lớp hội thoại tiếng Anh tử tế mới được.
Hồi tôi còn học cấp hai, cấp ba, thành tích môn tiếng Anh của tôi chẳng hề cao. Đó không phải là do tôi không có năng khiếu ngôn ngữ. Hầu hết những đứa trẻ khác đều đi học thêm ở trung tâm, nhưng gia đình tôi chẳng có dư giả về kinh tế nên tôi đã không được cho đi học thêm. Bên cạnh đó, các giáo viên ở trường đều mặc định rằng, các học sinh đều đi học thêm ở trung tâm nên chỉ dạy một cách rất hời hợt - thành ra, tôi đã bị mất gốc từ căn bản và bị các bạn bỏ xa.
Tuy đều là môn chính như nhau cả nhưng việc giỏi môn tiếng Anh cũng khác xa so với việc giỏi môn tiếng Nhật. Kể cả là tôi giỏi môn tiếng Nhật đi nữa thì những người xung quanh vẫn có ấn tượng rằng tôi chỉ thích đọc sách một mình trong giờ giải lao, như vậy là hướng nội. Còn bạn A giỏi môn tiếng Anh thì sẽ được mọi người có ấn tượng là sang chảnh và sáng sủa, luôn ở vị trí lãnh đạo trong lớp và thường là trung tâm của các bạn nữ.
Năm tôi khoảng 25 tuổi, trong một buổi họp lớp gặp bạn cũ, việc bạn A trở thành tiếp viên hàng không đã trở thành đề tài bàn tán rôm rả nhất trong ngày hôm đó, dù bạn ấy không tới. Mỗi lần hòa cùng những người xung quanh nói “Giỏi nhỉ!” - tôi lại cảm thấy làm việc ở cơ quan hành chính nhà nước thật là chán. Trong số nữ sinh của lớp, chỉ có hai người tốt nghiệp đại học hệ bốn năm là tôi và cô ấy. Tôi đã đường đường chính chính đến hội trường này. Nhưng trước đây, mọi người đã phân biệt tôi với cô ấy bằng môn tiếng Anh. Nếu lúc đó tôi cũng được bố mẹ cho đi học thêm thì bây giờ… Nghĩ đến đây, tôi nhìn thấy hình bóng của con mình. Tôi không muốn để con mình phải cảm thấy hối hận khi lâm vào tình cảnh đáng thương như thế. Ngay từ khi con còn chưa sõi tiếng Nhật, tôi đã cho con đi học lớp hội thoại tiếng Anh ở trước nhà ga thị trấn kế bên. Khi con gái tôi kêu than: “Con muốn nghỉ!” - tôi đã luôn nói với con rằng: “Dù bây giờ con có vất vả nhưng chắc chắn sẽ có ích cho tương lai của con nên hãy cố gắng lên!” Như vậy có phải tôi là… bà mẹ độc ác không? (Rốt cuộc cái từ này đã xuất hiện từ bao giờ vậy? Những người sử dụng từ này có thể chỉ nghĩ đơn giản là họ đang dùng một từ rất thịnh hành, còn sử dụng cho bản thân mình thì tôi cảm thấy khá là khó chịu!)
Bây giờ, trở thành tiếp viên hàng không và được bay nhảy trên bầu trời khắp thế giới, liệu con gái tôi có cảm thấy mình đã từng bị mẹ mình chi phối từ khi còn nhỏ không?
Giả sử, con gái tôi có suy nghĩ đó thì tôi muốn con tôi đối diện với cảm giác khó chịu đã tích lũy bấy lâu và đập tan nó đi. Có lẽ, mọi thứ trước mắt tôi sẽ trở nên tối tăm và tôi sẽ vừa khóc lóc vừa tức giận mà nói rằng: “Mẹ làm việc gì cũng chỉ vì nghĩ cho con mà thôi!” Và nếu thế thì có thể, tôi sẽ tóm chặt lấy con tôi và hỏi: “Tại sao con lại muốn thế?” Cũng có thể, tôi sẽ bất giác giơ tay phải lên trên đầu. Và có lẽ, khi nhìn thấy điều đó, con gái tôi sẽ nghĩ: “Quả đúng là bà mẹ độc ác!”
Dù tình huống đi đến đâu thì đây cũng là câu chuyện của hai mẹ con chúng tôi. Dù điều đó có ảnh hưởng đến người khác đi chăng nữa thì đó vẫn là vấn đề nội bộ của gia đình tôi. Chỉ cần hai mẹ con tôi nói chuyện với nhau là đủ. Chỉ cần gia đình tôi nói chuyện với nhau là đủ.
Nếu là con gái tôi thì chắc chắn nó sẽ làm như thế. Bởi vậy mà tôi không thể hiểu được…
Con gái của bạn tôi, không, cũng chẳng cần phải giấu tên làm gì - nữ diễn viên Fujiyoshi Yumika, chẳng hiểu tại sao lại để cho cả nước Nhật biết về chuyện mình bất mãn với mẹ mình thông qua truyền hình và sách bán ra. Lại còn hướng tới cả những người không liên quan. Tôi rất thắc mắc khi người ta vẫn phát sóng chương trình như thế và có thể sẽ có những người cho rằng, mẹ cô ấy không hiểu chuyện nên cô ấy chẳng còn cách nào khác là công khai trên truyền hình và những trang sách thay lời muốn nói.
Liệu đây có phải là biện pháp cuối cùng? Ít nhất một lần thôi, tại sao cô Yumika không thử lấy dũng khí nói ra hết những suy nghĩ đau khổ của mình với mẹ? Tôi là bạn của mẹ cô Yumika, Fujiyoshi Yoshika. Nhưng tôi cũng không biết hết tất cả về bà ấy. Tôi lớn tuổi hơn bà ấy nên mỗi lần gặp bà ấy tôi thường nói rằng: “Có việc gì khó khăn cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, đừng ngại!” Yoshika không phải là người dễ dàng nhờ cậy người khác, bà ấy chỉ đáp lại rằng: “Vâng ạ!”
Chồng bà ấy qua đời từ rất sớm, một mình góa phụ nuôi Yumika khôn lớn nên chắc hẳn bà ấy có những khó khăn mà tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng tôi chưa từng nghe Yoshika than thở một lời nào. Ngay cả trong mối quan hệ với Yumika, có thể có những chuyện mà bà ấy không thể tâm sự được với ai, nhưng bà ấy tuyệt đối không phải là người không hiểu chuyện. Bà ấy cũng không phải là người chỉ biết áp đặt một phía những suy nghĩ của mình. Bà ấy là người rất e dè. Chẳng phải là Yumika chưa từng nói ra nỗi lòng của mình với mẹ rồi đột nhiên công bố mối quan hệ của mình với mẹ mà toàn là do cô ấy tự đinh ninh là như vậy hay sao? Nếu đúng thế thì đó quả là hành vi thật hèn hạ. Nữ diễn viên Yumika có phương tiện có thể nói ra với tất cả mọi người trong khắp cả nước. Nhưng Yoshika thì không có. Có thể có người nghĩ rằng, cứ công bố trên internet là được. Lời kêu oan của một người dân bình thường, không nổi tiếng mà muốn được mọi người chú ý thì phải đăng ở đâu? Yumika dùng chính thủ đoạn không để đối phương phản biện lại và xử sự như thể mình là nạn nhân của người mẹ độc ác. Điều đó có thể tha thứ được hay không?…
★ ★ ★
Tôi lái chiếc xe ô tô của riêng mình chạy trên quốc lộ đi về phía thị trấn bên cạnh. Chạy xe ở nơi có lưu lượng giao thông ít, trên con đường không có chút căng thẳng nào khiến tôi nhớ đến bản thảo mà mẹ chồng tôi đã đưa cho tôi một tháng trước. Tập bản thảo có sáu tờ loại giấy 400 chữ được viết kín trang, chắc hẳn là bà đã suy nghĩ suốt đêm để viết ra và đưa cho tôi sau khi con trai bà đã đi làm nhưng tôi không biết là khi nào nên đọc nó. Tôi nhìn bà, đang muốn thốt ra câu hỏi trong đầu, bắt gặp ánh mắt bà như muốn bảo tôi hãy đọc ngay đi thì lại nghe bà nói: “Lúc nào rảnh thì con đọc giúp mẹ được không?”
Bà là người đứng ra thành lập trung tâm nhận trông giữ trẻ và đã giữ chức giám đốc trung tâm mấy chục năm. Như thường lệ, bà vẫn để tôi đọc bản thảo các bài phát biểu trước một buổi diễn thuyết nào đó. Nếu có bất mãn nào về cách làm việc nhà hay chăm sóc con cái của tôi thì bà cứ nói thẳng cho tôi biết, đằng này lại dùng cách vòng vo này để nói chuyện với tôi? Tôi đã nghĩ, chỉ là bà quên nói thêm lời mào đầu rằng: “Tôi không viết về cô đâu!”
Trong căn phòng kiểu Âu ngồi uống trà dành cho vợ chồng tôi, bên ngoài là ánh nắng mềm mại của buổi sáng trong một ngày dễ chịu, rất thích hợp cho việc giặt giũ rồi chỉ ngồi uống trà thôi thì tôi lại tiện tay mở bản thảo đó ra đọc.
“Cái quái gì thế này?” - Tôi bất giác không nghĩ ngợi gì mà bật lên thành tiếng. Người mà mẹ chồng tôi muốn phàn nàn không phải là tôi mà là nữ diễn viên Fujiyoshi Yumika. Không, không phải nữ diễn viên! Mà là Fujiyoshi Yumika, con gái của bạn bà, người đã khiến cho bạn của bà bị trầm cảm và chết vì tai nạn giao thông.
Từ trước khi mẹ của Yumika, Fujiyoshi Yoshika chưa gặp tai nạn, mỗi lần mẹ chồng tôi nghe thấy phát ngôn về bà mẹ độc ác của Yumika trên tivi là bà lại chau mày: “Tại sao lại có thể nói xấu cha mẹ mình trước mặt người khác thế được cơ chứ?”
— Đó là một người mà tôi không muốn nói tên nhưng trên đời còn có những người cha người mẹ tồi tệ hơn. Những việc như phải trở thành diễn viên, phải đọc sách, phải chọn bạn mà chơi, cấm không được chơi khuya với bọn con trai… mà bảo nào là trói buộc con, nào là kiểm soát con? Tôi không hiểu, con bé đó và cả truyền hình đang làm cái gì thế không biết? Người khiêm tốn đến như thế, cố gắng chăm chỉ đến như thế mà trở thành người xấu, thì người như mẹ có khi bị hơn thế cũng chẳng có gì là lạ ở trên đời này. May sao, trong nhà mình chẳng có ai là người nổi tiếng cả nên cũng chẳng to chuyện đến như thế này. Nhỡ Yoshika nghĩ quẩn mà tự sát thì làm thế nào?
Mặc dù ánh mắt mẹ chồng tôi hướng về tivi nhưng tôi cảm giác như bà đang hướng về mình mà nói. Mẹ chồng tôi biết tôi với Yumika là bạn học và vẫn giữ liên lạc để hội họp lớp cũ.
Trước khi Yumika vẫn chưa phát ngôn về người mẹ độc ác, sau khi kết thúc chương trình giải đố phát trong giờ ăn tối, mẹ tôi từng nói một cách vui vẻ: “Con thử gửi tin nhắn chúc mừng con bé xem sao?” Hồi đó, mẹ chồng tôi vẫn ủng hộ hoạt động nghệ thuật của Yumika.
— Yumika hiếu thảo thật đấy! Vậy là công sức cửa bà Yoshika đã được báo đáp rồi.
Mỗi lần nghe mẹ nói như vậy, tôi chỉ thầm nghĩ: “Vâng, phải rồi, chỉ có tôi là xấu thôi!”… “Thì chị chồng cũng làm tiếp viên hàng không đó thôi?“ - Nếu tôi nói thế thì chắc chắn bà ấy sẽ vui mừng nên tôi nhất định không nói. Tại sao tôi lại phải cố nói ra những lời vui vẻ với người mà chưa từng khen tôi lấy một lời? Cho đến một hôm, tôi nghe thấy mẹ chồng mình nói chuyện khoe khoang với một vị khách đến nhà chơi rằng:
— Riho nhà tôi là bạn thân của Fujiyoshi Yumika đấy! Bây giờ, chúng nó vẫn hay gửi tin nhắn cho nhau lắm. Yumika chắc cũng chẳng muốn về vùng quê này và hẳn thấy phiền khi phải liên lạc với bạn học cũ nhưng Riho vẫn khéo nối liên lạc cho mọi người, thấy được mọi người tin tưởng lắm. Bề ngoài trông có vẻ tiểu thư không nhờ cậy được gì nhưng bên trong thì sâu sắc, chín chắn lắm. Thế nhưng, người nhanh chân phát hiện ra là thằng Shouya nhà tôi…
Dù rốt cuộc là khoe khoang về con trai bà nhưng tôi vẫn thấy vui. Kể từ khi Yumika bắt đầu phát ngôn về bà mẹ độc ác trên tivi, cứ mỗi lần mẹ chồng tôi thăm dò xem tôi còn chơi thân hoặc liên lạc gì với Yumika hay không là tôi lại có cảm giác như bà đang bóng gió nói với tôi rằng: “Hãy nhắc nhở Yumika đi!” Vì thế, tôi đã nói thật rõ ràng, rằng tôi không còn liên lạc với Yumika nữa. Dù sau lần cậu ấy từ chối không đi họp hội lớp cũ, tôi vẫn phải gửi mail lại lần nữa để rủ cậu ấy tham gia và nhiều lần nhắn tin qua lại, nhưng ngay sau đó cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện thoại được. Tôi nghĩ, có lẽ là cậu ấy bị xuống tinh thần nên đã chặn cuộc gọi từ tôi. Tôi cũng cảm thấy hơi tức bởi thực ra, bản thân tôi cũng không ngóng đợi cậu ấy về họp lớp đến thế. Nay nghĩ lại, tôi cho rằng, có lẽ Yumika quyết định tiết lộ chuyện bà mẹ độc ác nên cậu ấy muốn cắt đứt hết mọi liên lạc liên quan đến mẹ mình và thậm chí thay đổi cả số điện thoại và địa chỉ mail chăng?
Khoảng một tuần trước, đột nhiên, tôi nhận được điện thoại từ Yumika. Cậu ấy nói rất muốn gặp tôi. Tôi lo lắng không biết điều gì khiến cậu ấy muốn gặp mình nên đã từ chối vì bận con nhỏ. Liệu có phải vì nguồn bài viết về cậu ấy đã bị lộ rồi hay không? Nhưng Yumika vẫn không từ bỏ, cậu ấy nói sẽ đến thị trấn bên cạnh đợi tôi và mong tôi có thể dành ra hai tiếng đồng hồ với cậu ấy.
Tôi ngập ngừng, nếu tôi không nhận lời thì bản thân sẽ không thoải mái và khó ngủ cùng với cảm giác như trong đầu có tiếng ai đó nài nỉ thay Yumika. Tiếng nài nỉ rồi gào thét ấy dần chuyển thành tiếng khóc không chút sức lực và cuối cùng kêu ca như thế này: “Người hiểu cho nỗi lòng của tớ chỉ có cậu thôi, Riho ạ!”
Tôi chưa một lần xem Yumika là bạn thân của mình. Ngược lại, có thời kỳ tôi còn ghét nhìn mặt cậu ấy.
Tôi cố gắng lội ngược ký ức, nhớ về thời cấp hai, khi cả hai chúng tôi thân nhất và tôi chợt cảm thấy cậu ấy thật đáng thương. Có vẻ như không phải cậu ấy đến đây để trách cứ tôi…
Cuối cùng, tôi đồng ý với cậu ấy trong điều kiện là gặp nhau ở nơi người khác không thấy. Vì thế, tôi quyết định sẽ thuê một phòng trong khu nghỉ trọ nhà cổ ở thị trấn kế bên mà người bạn của chồng tôi đang kinh doanh.
Yumika định nói chuyện gì với tôi? Tôi đành sắp xếp để gửi bé Shino cho mẹ chồng trông hộ rồi tự lái xe đến thị trấn kế bên. Trong lòng tôi biết rõ, tôi đi gặp Yumika vì tôi lo sợ nếu lỡ mình từ chối gặp, cậu ấy chẳng may tự sát thì làm sao tôi có thể ngủ yên được – chứ hoàn toàn không vì tôi muốn nghe câu chuyện của Yumika. Kể cả tôi biết rằng, Yumika không phải là đứa nhạy cảm đến thế nhưng tôi vẫn không thể để xảy ra sơ suất nào.
★ ★ ★
Trước hết, tôi muốn viết về mối quan hệ giữa tôi và Fujiyoshi Yoshika.
Sau khi tốt nghiệp đại học nữ sinh ở địa phương, tôi vào làm tại ủy ban nhân dân thành phố. Tôi làm việc ở phòng phụ trách vấn đề phúc lợi xã hội và các việc như nhận đăng ký cho con vào nhà trẻ.
Tôi không thích lắm khi trên tivi hay nhắc đến cụm từ “trẻ nhỏ phải đợi nhà trẻ” như một vấn đề thường gặp ở thành phố lớn. Cũng có rất nhiều đứa trẻ phải đợi để được xếp lớp vào nhà trẻ ở các vùng quê.
Trước hết, số nhà trẻ rất ít. Hằng năm, số lượng các bà mẹ trẻ đòi tăng số lượng tiếp nhận các bé, xây thêm nhà trẻ mới tăng lên nhưng thành phố chẳng bao giờ làm cả. Lý do của những vị ủy viên toàn đàn ông già cả là chỉ cần nhờ ông bà trông giúp là được. Cùng với đó, cũng có người yêu cầu đòi xây công viên nhưng họ trả lời là không cần công viên trong khu vực thiên nhiên trù phú như thế này, chỉ cần đi loanh quanh trên núi là được. Tôi thật không thể hiểu nổi, họ đang dừng suy nghĩ của mình lại ở thời đại nào nữa? Làm sao đàn ông có thể hiểu được sự bất tiện khi những người mẹ trẻ phải gửi con mình cho mẹ chồng trông giúp? Mỗi đợt bầu cử, ai cũng mong rằng sẽ có máy móc về phát triển thị trấn với bao lời hứa hẹn nhưng cuối cùng chẳng thể đếm nổi là có bao nhiêu người đã chuyến đến vùng khác sống.
…Xin lỗi! Đó không phải là những vấn đề tôi định nói.
Về vấn đề gửi trẻ, tất cả các nhà trẻ trong thành phố đều chỉ mở đến 5 rưỡi chiều là đóng cửa và không có dịch vụ cho gửi con ngoài giờ. Sau khi sinh con và chỉ chờ đến lúc con đủ tuổi, tôi nhanh chóng làm thủ tục gửi con vào nhà trẻ để tiếp tục đi làm nhưng không biết bao nhiêu lần tôi phải đón con về trước khi tan giờ làm. Hơn thế nữa, tôi phải một mình mỗi khi con đau ốm đột xuất mà chẳng có sự giúp sức của chồng, lại bị mẹ chồng cằn nhằn đủ thứ, cuối cùng tôi đã phải bỏ việc để tập trung vào việc chăm sóc con cái.
Thế nhưng, nhờ thế mà tôi có thời gian hơn. Ban đầu, tôi còn cùng với những người bạn dẫn con đi chơi một cách vui vẻ nhưng dần dần, tôi cảm thấy bất an bởi cảm giác mình không tham gia gì vào xã hội và tôi không ngừng băn khoăn: “Cứ thế này mãi liệu có ổn hay không?”
Tôi cho rằng, những người bạn của mình hẳn cũng có những nỗi lòng như thế và tôi tự hỏi tại sao mình lại không mở ra một trung tâm trông giữ trẻ? Và thế là, tôi thuê được một cửa hàng trống trơn trong khu phố mua sắm. Tôi cùng với năm người bạn của mình bắt đầu mở dịch vụ trông trẻ có tên là “Căn phòng của mẹ”. Chúng tôi nhận giữ trẻ từ 3 tháng tuổi cho đến trẻ học lớp 3 với giá tiền là 500 yên/tiếng trong thời gian từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, các bà mẹ có thể gửi con bất cứ lúc nào mình muốn. Chúng tôi làm công việc này gần như là tình nguyện. Mục đích không phải là vì tiền. Hơn thế nữa, chúng tôi còn có thể dẫn con mình đến đó và cảm thấy thoải mái hơn là ở nhà với mẹ chồng. Mỗi lần như thế, tôi lại báo với mẹ chồng: “Hôm nay con về muộn nên con và bọn trẻ sẽ ăn cơm cà ri ở trung tâm, mẹ cứ nấu món gì mẹ thích rồi ăn nhé!”
Tôi lại lạc đề nữa rồi…!
Người thường xuyên sử dụng “Căn phòng của mẹ” này chính là Yoshika. Cô ấy làm nhân viên hành chính ở một trường học. Trung tâm chúng tôi cũng nhận dịch vụ đưa đón nên hôm nào Yoshika gọi điện báo là cô ấy phải tăng ca thì chúng tôi sẽ đến nhà trẻ đón Yumika vào lúc 5 giờ chiều rồi trông cháu đến khi Yoshika tan làm.
Cơm tối mà nhân viên và các bé ăn được quy định là món cà ri. Bữa ăn tối là 7 giờ nên những đứa trẻ được trông vào giờ đó cũng sẽ được ăn miễn phí. Nếu có đột ngột thêm cháu nào thì số lượng cũng chỉ trên một bàn tay nên chúng tôi nghĩ cũng chẳng cần phải thu tiền làm gì. Nhưng Yoshika lại khác, cô ấy nói là hãy thu tiền cà ri. Cô ấy nói rằng: “Chỉ trông giúp cho là cô ấy đã cảm ơn lắm rồi, đằng này lại còn cho ăn bữa tối miễn phí thì cô ấy cảm thấy không phải!” Nhưng nếu chúng tôi nhận tiền của Yoshika thì cũng sẽ phải thu tiền của các bà mẹ khác. Hoặc là giờ ăn lùi lại sau khi xong dịch vụ trông trẻ. Thế nhưng, như thế thì những đứa trẻ sao chịu được? - Khi chúng tôi bảo với Yoshika vậy thì sau hôm Yumika ăn cà ri, cô ấy mang đến bánh kẹo và hoa quả rồi bảo: “Mọi người nhất định phải ăn đấy nhé!” Nếu chúng tôi còn từ chối thì e rằng Yoshika sẽ khó mà gửi dịch vụ này nữa nên chúng tôi nhận một cách biết ơn.
Yoshika là người như vậy.
Yumika ngân ngấn nước mắt than rằng, cô ấy bị mẹ mắng thậm tệ chỉ vì đi ăn trực bữa tối ở nhà bạn (sao lại khéo sắp đặt đến thế, người bạn đó chính là con dâu nhà tôi), nhưng đó hoàn toàn không phải vì Yoshika ghét bỏ gì con mình mà chỉ bởi tính cách Yoshika vốn như vậy.
Khi Yumika còn nhỏ, một hôm, cô bé đã nói như thế này: “Cơm cà ri của mẹ chả ngon gì cả. Rau vừa to vừa cứng!”
Tôi nghĩ chắc chắn là do cô ấy quá bận nên không có thời gian để ninh cho thật nhừ. Nhưng cô ấy biết dù có nói với con thì nó cũng chẳng hiểu nên cô ấy mới đáp thế này: “Chắc là do mẹ không chế biến kỹ để con có thể cảm nhận được vị ngon của rau rồi nhỉ!”
Không giấu giếm che đậy mà nói thẳng ra chẳng phải rất tốt hay sao? Tất nhiên, điều này không riêng gì trường hợp của Yoshika. Cho đến khi, tôi lỡ nói với cô ấy một chuyện khác khi cô ấy đón con, đó là Yumika đọc sách giỏi lắm. Tôi vốn là người rất thích đọc sách nên tôi đã để rất nhiều cuốn sách tranh và văn học thiếu nhi trong “Căn phòng của mẹ”. Ngay từ trước khi vào tiểu học, Yumika đã có thể đọc được những chữ Hán đơn giản, và được các bạn khác khen là giỏi. Vì thế, cô bé trở nên giỏi lên và thường hay đọc cho các bạn nghe. Đó là điều tuyệt vời!
Khi Yumika trở thành diễn viên, trong khi tôi nghĩ rằng quả nhiên là vậy thì những người xung quanh ngạc nhiên: “Tại sao con bé ít nói thế mà làm diễn viên á?” Các bà mẹ đến đón con thường để ý xem con mình đã chơi như thế nào. Để làm giảm bớt không khí lo lắng, các nhân viên chúng tôi thường nói về một chuyện vui nhất của các bé. Đối với Yoshika, tôi đã nói về việc đọc sách của Yumika. Khi nghe thấy điều đó, gương mặt Yoshika đã rạng rỡ vui mừng như thế nào. Yoshika vốn luôn ít lời trong mọi việc nhưng chỉ riêng lúc này, cô ấy hoàn toàn không khiêm tốn mà tỏ vẻ vui sướng và nói cả những chuyện mà chúng tôi không hỏi. Đó là về việc chồng cô ấy đã mất. Chồng cô ấy từng là giáo viên dạy tiếng Nhật ở trường cấp ba. Ngay khi Yumika chào đời, chồng cô ấy đã mua tập sách văn học thế giới và tập sách văn học Nhật Bản để kỷ niệm. Mặc dù, nhà bố mẹ chồng cô ấy có đủ cả tập sách nhưng ông ấy vẫn mua bộ mới vì ông ấy muốn Yumika được tiếp xúc với nhũng cuốn truyện với tâm trạng hoàn toàn tươi mới khi cô bé biết đọc. Chồng cô ấy vừa xoa đầu Yumika vừa nói như vậy.
Thế mà, Yumika lại có những phát ngôn chế giễu bố mẹ của mình. Yoshika không động đến những cuốn sách đó là do cô ấy nghĩ đó là thừa kế ý nguyện của chồng cô ấy, mà vốn đĩ chắc cô ấy cũng chẳng có thời gian thảnh thơi để mà ngồi đọc sách.
“Vậy thì tương lai Yumika có thể trở thành giáo viên tiếng Nhật đấy nhỉ?” - Tôi đã nói với Yoshika như vậy.
“Vâng, nó mà được như thế thì tốt biết mấy!” - Yoshika đã trả lời như vậy nhưng cô ấy không có ý muốn áp đặt con gái mình với hình bóng của người chồng quá cố. Yoshika có vẻ cảm thấy tiếc khi cô ấy không có công việc ổn định. Dù là làm nhân viên hành chính ở trường học nhưng Yoshika không phải là nhân viên chính thức mà chỉ là nhân viên tạm thời ký hợp đồng từng năm một. Giá mà có chứng chỉ sư phạm, giá mà có chứng chỉ y tá hay thợ cắt tóc… Nếu thế thì đã có thế lo được cho Yumika nhiều hơn… Hiếm khi cô ấy thở dài như thế, năm đó Yumika học lớp mấy nhỉ?
Tôi đặt tay lên vai của cô ấy và động viên: “Ở nhà chị có nhiều sách lắm mà. Cả một núi kho báu đấy!”
Yoshika nói cảm ơn mà như lạc cả giọng đi, rồi lấy tay lau nước mắt. Chẳng lẽ bố mẹ bảo con cái đọc sách đi là sai hay sao? Hồi tôi còn nhỏ, hầu hết người lớn đều bảo đọc nhiều sách thì sẽ thông minh, vậy mà…
“Tương lai con thử làm nghề này xem?” - Chẳng lẽ đề nghị như vậy là không được? Chẳng lẽ không được mong con mình tiếp nối nghề nghiệp của cha mẹ? Mọi người ngày xưa thường nghĩ, học xong thì đi làm là điều đương nhiên, nhưng chẳng lẽ không được phép đòi hỏi là phải có công việc ổn định? Nếu như đó là kiểm soát, là bố mẹ độc ác thì những ông bố bà mẹ không làm như thế gọi là gì? Là bố mẹ thiên thần chắc? Vậy thì, những đứa con của các bà mẹ thiên thần đã được nuôi dưỡng thành người tuyệt vời đúng đắn đến đâu?
Trong chương trình câu đố, Yumika đã liên tiếp trả lời được những câu hỏi khó. Đặc biệt, nó có vẻ rất giỏi các câu liên quan đến văn học. Các vị nghĩ, nó làm được điều đó là nhờ ai? Hay là thậm chí khi trả lời trong chương trình câu đố đó mà nó vẫn còn nghĩ đến chuyện bị mẹ ra lệnh, bị mẹ chi phối và vẫn bị cơn đau đầu hành hạ?
Tôi không nhìn thấy những điều như thế…
★ ★ ★
Đọc những lời phản biện, hay là những dòng cảm xúc mà mẹ chồng tôi viết, tôi nhận ra đó là cảm giác chính nghĩa rất riêng của mẹ chồng tôi. Bà muốn minh oan cho vô số tội trạng của người bạn của mình vì bị đơn phương coi là người xấu và chẳng may qua đời. Bình thường, tôi cũng không có cảm xúc giống như thế này khi xem các bộ phim truyền hình dễ hiểu khác, nhưng riêng cái này thì có chỗ tôi lại có thể đồng tình.
Khi tôi còn là bạn học với Yumika hồi cấp hai, cấp ba, tôi chưa từng gặp mặt mẹ của Yumika (tôi gọi là cô Fujiyoshi). Tôi mới chỉ nói chuyện qua điện thoại một lần với bà. Trong câu chuyện mà tôi nghe được từ Yumika thì bà ấy là một người vô cùng nghiêm khắc. Tôi đã run run khi gọi điện thoại nhưng ở đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng đáp lại. Khi tôi xưng tên thì bà ấy còn nói: “Cảm ơn cháu vì lúc nào cháu cũng đối xử tốt với Yumika nhé!”
“Người này là mẹ của Yumika sao?” - Mãi tới khi đã kết hôn, tôi mới gặp mặt bà. Khi tôi dẫn bé Shino cùng với mẹ chồng đi mua đồ ở siêu thị gần nhà thì tôi thấy một người phụ nữ trông có vẻ hiền lành, mảnh dẻ đến chào mẹ chồng tôi. Tôi hoàn toàn không quan tâm đến cuộc trò chuyện của hai người mà chỉ mải dỗ Shino. Mẹ chồng tôi đột nhiên quay về phía tôi nói bằng giọng tươi tỉnh: “Ái chà, thì ra là vậy sao? Không ngờ Riho lại là bạn thân của Yumika sao?” Vừa nói bà vừa cho tôi biết người phụ nữ trước mặt tôi chính là mẹ của Yumika.
Từ đó về sau, ngay cả khi không có mẹ chồng, đặc biệt nhiều nhất là lúc đi siêu thị trong thị trấn, cô Fujiyoshi thường chủ động hỏi thăm tôi khi gặp gỡ. Chẳng những thế, bà còn mua bánh kẹo cho Shino. Thấy tôi áy náy và ngập ngừng thì bà cười hiền dịu: “Ngày xưa, mẹ chồng cháu thường giúp đỡ cô suốt, nên giờ cho cô trả ơn lại cho Shino!” - cô ấy quay ra cười với Shino và khen: “Dễ thương quá nhỉ!”
Người đứng trước mặt tôi và người trong lời nói của Yumika “Vì có người đó nên tớ không muốn về!” thật không giống nhau. Bản thân tôi cũng từng trải qua những chuyện giữa mẹ và con gái, tồn tại những rạn nứt mà chỉ con gái mới hiểu nên tôi cũng không thể phủ nhận Yumika được… Khi Yumika nói những lời chê bai mẹ mình trên truyền hình, làm sao có thể hình dung ra được mẹ cậu ấy đã đón nhận điều đó như thế nào.
Mẹ chồng tôi nói với tôi rằng, bà muốn công bố bài phản biện này trên internet vì bà biết tôi có dùng blog cá nhân. Ngoài điều đó ra, cũng có thể là do bà không nghĩ ra cách nào để có thể đưa ý kiến của mình lên mạng. Chỉ cần đăng lên mạng thì có thể nói được sự thật cho tất cả mọi người biết. Suy nghĩ đó thì cũng chẳng sao. Thế nhưng, trang blog của tôi chủ yếu viết cảm tưởng sau khi đọc một cuốn sách hoặc về các quán cafe gần nhà nên hầu như chẳng có mấy lượt xem, tóm lại là gần như không có tác dụng gì trong việc cho mọi người biết. Nhưng cũng không thể từ bỏ ý định của mẹ chồng tôi. Ở thời đại bây giờ, cũng không khó khăn gì khi muốn chia sẻ suy nghĩ của mình cho cả thế giới biết. Tôi nhớ đến tấm danh thiếp đặt cùng với đống thẻ tích điểm trong ví của mình. Hồi Yumika phát ngôn về bà mẹ độc ác thì có một phóng viên của tờ báo tuần san đến phỏng vấn, nói đúng hơn đó là người chuyên đi thu thập các tin đồn không hay. Không biết nhờ đâu mà người này biết được tôi là bạn của Yumika nên đã đến nhà và lúc đó có đưa danh thiếp cho tôi. Giá như tôi có thể nói được câu “Cút đi!” ngay từ câu đầu tiên thì có phải tốt rồi không! Nhưng tôi đã không thể đối xử với họ như thế mà chỉ nói mấy câu chuyện thời tiết tẻ nhạt hoặc mấy chuyện vớ vẩn nửa đùa nửa thật về ấn tượng đối với thị trấn, tôi vừa không để tạo thời điểm tức giận vừa dẫn dắt vào đề tài. Tôi chỉ lặp đi lặp lại: “Dù thế, cô Fujiyoshi vẫn là người rất tốt đấy!” Chắc là điều đó chẳng có gì hay ho thì phải? Tên phóng viên đột nhiên đẩy bóng về phía tôi.
“Nhân tiện, Fujiyoshi Yumika có mấy lần nhắc đền việc người bạn thân của mình bị người mẹ độc ác chi phối, không biết liệu người đó có phải là cô Nogami không?”
Nếu tôi tức giận thì sẽ trở thành dấu hiệu chứng tỏ tôi khẳng định điều đó mất. Dù biết thế, tôi đã không thể kìm nén được cơn giận dữ.
“Mẹ tôi không phải là bà mẹ độc ác gì gì đó!” Nói thế rồi tôi dùng hai tay yếu ớt ấn vào vùng ngực của tên ký giả, đuổi hắn ra khỏi nhà và đóng cửa rầm một cái.
Tôi thầm nghĩ, không muốn nhìn lại gương mặt của hắn ta, nhưng tạp chí tuần san mà hắn viết bài lại thường in rất to trong tờ quảng cáo của các tờ báo thường, khiến tôi trót đọc tiêu đề bài báo được viết phóng đại khá hấp dẫn mà cũng buồn cười. Nghĩ đến gương mặt hiền dịu của cô Fujiyoshi, tôi vừa tự nhủ chỉ có ở đây mới có thể tẩy sạch được vết nhơ thanh danh cho cô ấy, tôi vừa nhập địa chỉ mail ghi trên danh thiếp và gửi đi nội dung rằng tôi có thứ muốn hắn ta đọc.
Tuy nhiên, với bản thảo của mẹ chồng tôi thì có đến 80% là chuyện khoe khoang con gái mình được làm tiếp viên hàng không – À không, chính xác hơn đó là nội dung ca tụng bản thân mình đã có công đưa con mình trở thành tiếp viên hàng không như thế nào. Vì thế, tôi nghĩ rằng, tên ký giả đọc được sẽ không để tâm nên tôi đã sửa lại và ghi thêm vào:
Trước tiên, nên viết về mối quan hệ giữa mẹ chồng tôi và cô Fujiyoshi thì sẽ tạo ra sự tin tưởng. Không thể viết theo lối diễn đạt trừu tượng mà nên dùng các câu chuyện cụ thể trong lời kể của mẹ chồng tôi để phản biện lại các ví dụ mà Yumika đưa ra là cách tốt nhất. Cũng không thể viết theo hướng nói xấu Yumika vì như thế thì sẽ dẫn đến tranh cãi mãi không chấm dứt. Để rửa sạch ấn tượng về bà mẹ độc ác của cô Fujiyoshi thì chỉ cần viết dưới góc nhìn của người mẹ về việc bà đã cố gắng như thế nào thì chắc chắn những người ở cùng hoàn cảnh tương tự cũng sẽ tán đồng. Bởi vốn dĩ, Yumika không hiểu được tâm trạng của “người mẹ”.
Thay cho cô Fujiyoshi, sẽ để mẹ chồng tôi giúp Yumika hiểu được tâm trạng của “người làm mẹ”. Hãy thử viết thế xem sao. Người có thể làm được điều đó chỉ có mẹ chồng tôi mà thôi.
Chỉ với lý do không muốn lấy người mà cha mẹ đã định, nên tôi đã lôi kéo đứa con trai của bà rồi bỏ đi và làm xấu hổ gia đình - Đó là suy nghĩ của mẹ chồng luôn nghĩ về tôi nên bao lâu nay giữa chúng tôi vẫn còn khúc mắc. Cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên mà trong lòng tôi có thể bắt tay được với người mẹ chồng đó nên tôi cũng có phần phải cảm ơn Yumika.
Tôi đã nhìn thấy cái cây nanten[41] lớn nở hoa vẫn dùng để làm dấu nơi gặp gỡ ngay trước khu nhà trọ…
Báo mạng giật title liên tục về vụ việc liên quan đến Yumika: “Fujiyoshi Yumika kể chuyện bà mẹ độc ác chỉ để nổi tiếng hơn?” “Zamaamiro[42] tại ghế ngồi trong lễ tang của người mẹ”, “Mắng con gái về nhà khuya liền bị gán mác bà mẹ độc ác?”, ”Tiếng kêu xé lòng của các bà mẹ”, “Người dân cùng địa phương lên tiếng: Fujiyoshi là bà mẹ dịu dàng như Thánh mẫu”…
Tôi gõ cửa căn phòng sâu trong cùng nằm trên tầng hai của ngôi nhà gỗ cũ kỹ trông giống nhà của người bạn từng đến chơi ngày xưa hơn là nhà trọ kiểu nhà cổ. Chủ nhà trọ vốn là bạn của chồng tôi, báo rằng vị khách hẹn với tôi đã đợi sẵn trong phòng.
Đằng sau cánh cửa chậm rãi mở ra là Yumika đứng đó. Dù đang ở trong phòng nhưng cậu ấy vẫn kéo sụp chiếc mũ len được dệt hơi thưa, đeo kính râm to bản màu nâu. Chủ nhà trọ cố tình hỏi tôi về vị khách có hẹn với tôi. Tôi hiểu, ông chủ trọ tò mò muốn biết nhiều hơn. Thực ra thì Yumika không cần phải hoá trang như thế này mà chỉ cần không trang điểm có lẽ cũng khó có thể nhận ra. Dường như không thể từ bỏ thói quen trang điểm, môi cậu ấy được tô kỹ một lớp son bóng màu hồng.
“Riho, cảm ơn cậu đã đến!” – Tôi vừa bước vào, Yumika đã ôm lấy tôi. Cùng là phụ nữ với nhau nhưng từ cơ thể Yumika toả ra một mùi thơm khiến tôi chếnh choáng trong chốc lát. Nhưng ngay phút sau đó, tôi lại cảm thấy hết sức buồn nôn nên vừa ấn vai Yumika xuống vừa bảo: “Cậu ngồi đi!” Cởi áo khoác và ngồi đối diện tôi, Yumika liền tháo mũ và kính râm ra. Mắt cậu ấy đánh rất kỹ.
“Gọi họ mang cà phê lên chứ?” – Tôi hỏi nhưng Yumika không nói gì mà chỉ lắc đầu. Tôi định hỏi: “Thế cậu có chuyện gì vậy?” nhưng tôi đã nén lại vì tôi đợi Yumika là người chủ động nói về cuộc gặp này. May mắn thay, bên góc bàn có một bộ pha trà kiểu Nhật nên tôi đã chuẩn bị trà cho cả hai. Yumika nhìn chăm chăm vào tay tôi. Thấy cốc trà được đặt trước phía mình, Yumika ngẩng đầu lên:
“Xin lỗi cậu vì tớ đã không thể tham gia buổi họp lớp cũ!”
“Không có gì đâu mà!”
Tôi rủ Yumika tham gia họp lớp cũ là vào cuối tháng Năm năm ngoái. Bước vào tháng Sáu, Yumika dần dần nói về người mẹ độc ác và bắt đầu xuất bản cuốn “Cô con gái bị điều khiển” vào tháng Mười. Cô Fujiyoshi gặp tai nạn giao thông vào giữa tháng Mười hai. Buổi họp lớp cũ được tổ chức vào ngày 3/1. Nếu Yumika đến đúng lúc mọi người đang làm lễ trừ tà, cầu nguyện và đang mở tiệc mừng thì còn tồi tệ hơn.
“Giá mà tớ đã có thể đi…”
“Hả?” - Tôi vội vàng bịt miệng Yumika để tiếng nói đầy xúc động đó không bị lọt ra ngoài.
“Nếu như tớ cũng cùng với mọi người đi làm lễ trừ tà thì có lẽ đã không xảy ra chuyện như thế này!”
Tôi bắt đầu cảm thấy bị thuyết phục: “Ra là vậy! Ra là vào năm xui tháng hạn!” Nhưng tôi tự trấn áp mình: “Làm sao có thể dọn dẹp mọi thứ như thế được chứ?” và chờ đợi câu tiếp theo của cậu ấy.
“Cậu nói đi, thủ phạm là ai?”
Tôi giật thót mình. Có phải là cậu ta đang thử mình không? Nếu thế, tuyệt đối không được tránh ánh mắt của Yumika.
“Cậu nói thủ phạm?” - Tôi hỏi lại vẻ ngơ ngác như không biết gì. Phải rồi, hình ảnh về tôi trong Yumika chắc chắn là đứa con gái đầu óc lơ tơ mơ và hơi lơ đễnh. Chỉ cần giữ vai đó là được.
“Thủ phạm bán tớ cho báo tuần san ấy! Ai đã nói như thể mẹ tớ là Thánh mẫu? Và bà tự sát là do tớ, rốt cuộc là ai vậy?”
Nói rồi, Yumika dùng hai tay đấm chặt xuống bàn. Trà trong cốc của Yumika đổ ra ngoài. Mình mất công pha vậy mà… Giờ chính là thời điểm đó! Yumika chẳng thấy gì cả. Trong biểu hiện của cậu ấy, không có tôi chứ đừng nói đến mẹ chồng tôi. Trên tạp chí tuần san chỉ ghi là “Người dân cùng quê biết rõ về Fujiyoshi từ xưa”. Nhưng, nếu đọc bài báo thì sẽ nghĩ ra được nhân viên làm ở trung tâm trông giữ trẻ mà cậu ấy thỉnh thoáng được gửi hồi nhỏ là ai.
Có thể là Yumika không còn ký ức hồi xưa. Cũng có thể, cậu ấy được quản lý thông báo cho biết nội dung mà vẫn chưa trực tiếp đọc báo. Đối với tôi, chỉ cần bị người bạn nào nói xấu mình trên mạng xã hội là đã thấy tim đập thình thịch và không thể tự đọc trực tiếp bài viết như thế về mình được. Thế nhưng… Yumika đã hoàn toàn ở trong tâm thế của người bị hại. Tôi cứ đinh ninh rằng, cậu ấy sẽ đón nhận bài báo, đón nhận dư luận và hiểu ra rằng mình đã dồn ép mẹ mình thế nào để sửa chữa lỗi lầm. Vậy mà…
“Dù đó là người ở đây thì tớ cũng không đoán ra đâu. Tớ có nghe nhiều người khen mẹ chồng của cậu là người rất tốt… Riêng về mẹ tớ, cứ cho là mọi người khi gặp đều thấy bà ấy tốt nhưng ai đó thêu dệt chuyện tớ bức ép mẹ tự sát thì thật là quá đáng! Với tính cách của mẹ tớ, trước khi bị tớ dồn đến chỗ chết thì chắc chắn là bà ấy đã phục sẵn trước cửa đài truyền hình để đâm tớ rồi…
“Sao có thể…”
Cô Fujiyoshi để ý, quan tâm người khác đến mức nếu đến siêu thị, khi tôi chưa kịp nhận ra thì cô ấy đã mua sẵn bánh kẹo cho con tôi rồi. Vậy mà, trước lúc mất không lâu, khi đi ngang qua, tôi chào cô ấy mà mãi một lúc lâu cô ấy mới “À!” lên một tiếng như đã lờ mờ nhận ra tôi. Tôi chỉ cười chào “Chào bà!” rồi rảo bước đi nhanh.
Yumika đã hình dung, khi cậu ấy phát ngôn về người mẹ độc ác là sự giận dữ của mẹ cậu ấy đang đón chờ cậu ấy. Thế nhưng, cảm xúc của cô Fujiyoshi có lại không phải như thế. Sự tức giận của cô ấy không thể biến thành năng lượng đó. Nếu cô ấy có đủ sức để trà trộn vào đài truyền hình ở Tokyo thì cô ấy chắc chắn đã không gặp tai nạn như thế.
Là diễn viên, thậm chí ngay cả khi bị nói xấu trên tạp chí tuần san thì vẫn được xếp vào hàng “diễn viên có năng lực diễn xuất”, ấy vậy mà sao trí tưởng tượng của Yumika lại nghèo nàn đến thế nhỉ?
Yumika nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Hiện giờ, tôi đang hiện lên vẻ mặt như thế nào?
“Mẹ chỉ có tớ là người thân duy nhất trong nhà, đó là điều tớ đau đớn nhất khi mẹ mất đi. Vậy mà, mọi người lại nghĩ là tớ đang vui mừng?! Chỉ thế thôi cũng đã khiến tớ không chịu đựng nổi rồi. Người ta còn thêu dệt là do tớ bức mẹ tự sát? Ngay cả cảnh sát, họ cũng nói là tai nạn giao thông đó thôi?”
“Cậu cũng cảm thấy buồn à?”
“Tất nhiên rồi! Dù thế nào đi nữa, đó cũng là mẹ tớ!”
Ngay khi nói đến chữ “Mẹ”, mắt Yumika bắt đầu rơi lệ. Là diễn viên nên có thể khóc giả dối ngay lập tức? Hay là vì cậu ấy thật sự đau buồn? Việc đó sao cũng được! Thế nhưng, chỉ có một điều mình cần phải bảo cậu ta.
“Mẹ cậu không phải người như thế đâu!”
“Hả…?”
Yumika nhìn tôi bằng đôi mắt đen xì lấm lem mascara. Giờ tôi mới nhận ra rằng, mắt của Yumika thật ra không to đến thế. Dù việc phẫu thuật thẩm mỹ đối với diễn viên là chuyện đương nhiên, nhưng nếu Shino nói tương lai muốn phẫu thuật thẩm mỹ thì chắc chắn là tôi sẽ phản đối. Shino có đôi mắt hình cung rủ xuống giống với mắt của chồng tôi và tôi thấy đó là một đôi mắt đẹp. Ngay cả cô Fujiyoshi cũng đã nói thế. Cô ấy nói, nó giống hệt Yumika hồi nhỏ.
“Cô Fujiyoshi… Mẹ của Yumika không phải là bà mẹ độc ác đâu!”
“Tại sao cậu lại nói thế hả Riho?” - Yumika hướng mắt về phía tôi như thể vừa mới bị phản bội nặng nề.
“Là vì tớ biết bà mẹ độc ác thật sự là như thế nào!”
“Chẳng lẽ cậu định nói mẹ cậu là bà mẹ độc ác hơn?”
Nếu như người đang đối diện Yumika là tôi trước khi kết hôn không biết đến việc nín nhịn là gì thì tôi đã hất chén trà vào mặt Yumika.
“Trên tivi, cậu có thể tự ý thích nói gì tùy thích, nhưng mẹ tớ không phải là bà mẹ độc ác!”
“Tự ý ư…? Chẳng phải là Riho không thích kết hôn với người mà mẹ cậu đã sắp đặt từ trước rồi bỏ trốn đó sao?”
“Đó chỉ là tấm màn che hơi thổi phồng lên mà thôi! Bố tớ có bồ riêng, mẹ tớ phát hiện ra… Nhưng mẹ tớ biết nếu cứ truy hỏi thì có thể ông ấy sẽ bỏ mình nên bà ấy đành phải tiếp tục sống mà coi như không biết gì. Mẹ tớ cần người đứng về phía mình, cần người cảm thấy mình là cần thiết. Có những thời kỳ, mẹ đã không thể đứng thẳng lên được nhưng vẫn phải gồng mình lên để chăm sóc tớ đấy!”
“Tớ đã không biết điều này. Thế nhưng, kể cả thế…”
“Cậu đừng nói nữa! Những bà mẹ tỏ ra là mình hết lòng chăm sóc con cái nhưng thật ra cũng là một kiểu dựa dẫm vào con cái… Và nhìn ở góc độ nào đó, họ bị phân vào vai bà mẹ độc ác. Tớ cũng muốn đi học đại học ở Tokyo giống Yumika nhưng mẹ bảo tớ đi học ở đâu mà có thể đi từ nhà được… Mẹ bảo tớ đừng bỏ mẹ, nên tớ chẳng còn cách nào khác là phải từ bỏ giấc mơ Tokyo…”
“Đó không phải là sự hi sinh cho cha mẹ!”
“Nếu cậu nghĩ thế thì cũng chẳng sao. Thế nhưng, đó là khi 18 tuổi. Tại trường cao đẳng ở đây, tớ cũng đã có rất nhiều kỷ niệm vui. Tốt nghiệp xong, nhờ vào mối quan hệ của bố, tớ vào làm cho công ty xây dựng nổi tiếng ở đây. Để có thể tự tin hát với các bạn cùng khóa vào công ty trong buổi biểu diễn khi đi du lịch cùng toàn công ty, ngày nào tớ cũng đi hát karaoke như một cách luyện tập. Khi tớ về tới nhà thì mẹ đã chuẩn bị món tớ thích rồi mang lên cho tớ. Khi đó, mẹ tớ có nhờ một người cô họ hàng nói chuyện làm mai mối. Tớ có gặp thử thì cũng không phải là kiểu người mình ghét nên đã bắt đầu hẹn hò. Thế nhưng, khi gần đến ngày tổ chức đám cưới thì tớ chợt nhận ra là người này giống bố mình…”
Tôi phải dừng lại nhấp ngụm trà nhưng Yumika không chen vào. Ánh mắt cậu ấy thản nhiên, lắng nghe tôi than phiền như thể bao nhiêu cũng không đủ rồi nhìn vào chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái của tôi.
Nếu kết hôn với người giống bố tôi thì tôi sẽ trở thành người giống mẹ mất. Đắp lên người những món đồ đắt tiền và cố gắng gồng mình lên, giả vờ như đang sống một cuộc đời hạnh phúc. Tôi không nói thế với Yumika.
“Lúc này, trong buổi họp đồng khóa với các bạn cùng cấp ba, vị trí chỗ ngồi được quyết định bằng cách rút thăm. Người ngồi cạnh tớ và tâm đầu ý hợp với tớ chính là chồng tớ bây giờ. Mặc dù không cùng lớp mà anh ấy cũng không mồm mép, nhưng không hiểu sao tớ cảm thấy rất vui. Anh ấy vừa chăm chỉ lại có vẻ thông minh, trái ngược hoàn toàn với ông bố bồ bịch của tớ. Mặc dù vẻ ngoài trông hơi ngốc một tí nhưng không phải là người hai mặt nên tớ nghĩ đó cũng là điểm tốt. Khi tớ nói mình không muốn kết hôn với người được mai mối thì anh ấy bảo cùng nhau đi trốn và thế là bọn tớ đi mua vé tàu Seishun 18. Làm gì có ai như thế đúng không?”
“Thế còn mẹ cậu? Mẹ cậu không khóc sao?”
Yumika hoàn toàn bỏ qua chồng tôi. Có nghĩa là cậu ấy không hề quan tâm à? Trong khi, mẹ của anh ấy chính là thủ phạm mà Yumika đang tìm kiếm.
“Mẹ tớ có khóc… Rồi mẹ bảo: Con về là tốt rồi! Nếu con không thích cưới thì bảo mẹ từ chối người ta là được. Làm xấu mặt gia đình, bị đòi tiền bồi thường là do bố tớ nói quá trong lúc cáu lên. Rồi mẹ tớ nói với bố rằng: Nếu nó nghe theo mà cưới người đó chẳng phải là không có tương lai gì hay sao. Mẹ là đồng minh của tớ! Tớ đã tin chắc như vậy. Bởi vậy, cái cảm xúc thời 18 tuổi, đối với bây giờ thì thế nào cũng được!”
Trông Yumika như vừa được khai sáng. Tôi cũng ngạc nhiên với chính mình, tại sao tôi lại có thể giãi bày những chuyện xấu hổ của cha mẹ trước mặt một người có vẻ chẳng hiểu chuyện như thế này chứ? Chỉ là, không hiểu sao tôi vẫn cứ muốn nói. Nếu là người thông minh thì người ta chỉ cần nói một câu nhưng đối với tôi thì đã nói hết như thế.
“Rốt cuộc là cậu khoe khoang mình hạnh phúc? Cậu thật tốt vì có một người mẹ bao dung. Như nhà tớ, con gái học cấp ba chỉ một lần hẹn hò mà đã bị đánh. Điều đó làm tớ sợ có bạn trai. Thế mà, sau khi tốt nghiệp đại học thì lại như trở bàn tay, cứ giục “kết hôn”, “kết hôn”… Con gái chứ có phải là người máy đâu mà có thể gắn công tắc với ý nghĩ được! Suốt ngày nói chỉ vì hạnh phúc của con này kia, nhưng chẳng phải chỉ toàn áp đặt những mong ước bất chợt của bản thân hay sao?”
“Việc đó…”
Tôi cảm thấy mình vô dụng. Không có lời nào trong từ điển để tả Yumika về sự căm hận của cậu ấy đến tận cả những chuyện thời tiểu học. Việc Yumika hẹn hò và bị mẹ tức giận là do tôi. Không, vốn dĩ người sai là Yumika. Đó là vào năm lớp 11 thì phải, Yumika đã đã rủ tôi thi xem điểm số của ai cao hơn. Tôi đã nín thở đến mức chỉ muốn lật bàn vì cậu ấy cho rằng tôi bị mẹ chi phối giống như những gì đã xem ở trên tivi. Tôi chưa từng bị mẹ nói nặng lời chuyện học hành nhưng cậu ấy lại cho rằng, điều đó là do mẹ muốn con gái mình giống bà. Mặc dù, mẹ tôi chỉ học trường cao đẳng dành cho tiểu thư con nhà quý tộc nhưng không có nghĩa là mẹ tôi học dốt hay kém cỏi. Đến tận khi tôi lên cấp hai, mẹ vẫn xem bài tập cho tôi. Kể cả bây giờ, nếu bảo tôi giải phân số thì chắc chắn tôi làm được.
Năm đó, tôi chấp nhận lời cá cược vì tôi nhận ra Yumika cho rằng tôi ngu ngốc. Không có chuyện là tôi muốn so sánh bài kiểm tra, đó chỉ là cái ảo ảnh mà cậu ấy tự vẽ nên. Tôi cảm thấy cay đắng khi bị cậu ấy cho là ngốc nghếch nên mới quyết cho cậu ấy thấy. Và tôi đã rất cố gắng để làm tốt bài kiểm tra lần đó.
Đúng như dự đoán của Yumika, tôi không ghét hình phạt nếu thua thì phải tỏ tình với người mình thích đến mức đó. Bởi vì lúc ấy tôi có thích một bạn cùng lớp và tôi nghĩ rằng có thể bạn ấy cũng thích mình. Thậm chí, tôi vẫn nghĩ là dù có thắng trong bài kiểm tra thì tôi cũng sẽ thử tỏ tình xem sao. Thế nhưng, Yumika thua và cậu ấy đã tỏ tình người mà tôi thích. Được Yumika tỏ tình, chẳng có bạn nam nào lại không thích cả. Nếu ngay từ đầu, cậu ấy đã cùng thích bạn đó thì không nói làm gì. Nhưng rõ ràng là cậu ấy muốn trêu tức tôi.
“Riho cũng thử tỏ tình với bạn X. xem!” - Yumika đưa ra tên của cậu bạn khác mà tôi không thích rồi còn cười một cách đầy trêu ngươi và thông báo rằng cậu ấy và bạn nam kia đã thành một cặp. Thế nên, tôi đã giữ khoảng cách với Yumika. Không phải là mẹ tôi cấm tôi chơi với Yumika. Là do tôi ghét Yumika nên tôi mới thôi không chơi nữa! Khi nghe nói hai người họ đã hẹn đi chơi với nhau, tôi mới cố tình gọi điện thoại sang nhà Yumika vào chiều tối hôm đó. Và tôi nói với cô Fujiyoshi - mẹ của cậu ấy, dù lúc đó tôi vẫn chưa biết mặt cô ấy - một cách lo lắng rằng, Yumika đang hẹn hò với một bạn nam không giỏi và hời hợt, dễ dàng hẹn hò với bất cứ đứa con gái nào…
★ ★ ★
Có lẽ, Yumika đang phỏng đoán, tôi nghĩ gì khi im lặng như thế? Cậu ấy thở dài như thể muốn nói: “Lẽ ra không nên đến thì hơn!”
“Vậy, bà mẹ độc ác thật sự là ai?”
“Là ai mình không nói! Nhưng, đó là người bắt con gái bán thân để bà ấy lấy tiền uống rượu từ sáng đến tối. Bà ấy chẳng biết con mình đang như thế nào, mang thai rồi phá thai, không những không cho con đi học cấp ba mà ngay cả thời trung học hầu như cũng chẳng thể được đi học tử tế… Nếu nhất thiết phải đem ra so sánh thì mẹ của Yumika vẫn còn tốt chán. Vì thế, tớ muốn nói, bà ấy không phải là bà mẹ độc ác.”
“Cậu có nói đấy! Cậu đưa ví dụ cực đoan, người này là bà mẹ độc ác, người này không phải là bà mẹ độc ác. Ai là người phân ranh giới? Nếu như tồn tại cái luật lệ quy định hạng người nào ở mức nào mới được phép nói há chẳng phải hầu hết mọi người chỉ còn cách tự chịu đựng đau khổ hay sao?”
Tôi có cảm giác dù có nói gì nữa thì Yumika cũng không hiểu. Chắc chắn, trong gốc rễ căn bản của người này không biết đau khổ là gì. Khi cảm thấy cuộc sống không được như ý mình, vai trò diễn viên không còn được yêu thích như trước nữa, cũng không được vai diễn như ý thì đổ lỗi cho mẹ mình, tỏ ra sống đau khổ… Trong vô thức, cậu ta đã có ý nghĩ về bản thân mình như vậy.
“Này, nếu vẫn có thời gian, sao cậu không thử đi thăm mộ?” - Cứ để mặc Yumika có phải hơn không, không hiểu sao tôi lại đưa ra phương án này cơ chứ?
Yumika nhíu mày: “Mộ mẹ tớ ấy hả?”
“Không!”
Tôi thậm chí không biết mộ của cô Fujiyoshi ở đâu cả. Lễ tang toàn bộ đều là do văn phòng quản lý nghệ sỹ của Yumika làm nên tôi cũng nghe nói là gia đình tổ chức an táng, còn cụ thể ở tại địa phương hay ở Tokyo thì tôi cũng không rõ. Mẹ chồng của tôi còn cằn nhằn là có muốn thắp nén hương cũng không cho.
“Mà chắc là thôi…”
“Không, dẫn tớ đi đi. Maria phải không?”
Tôi đang nói dở chừng định bảo thôi không đi nhưng Yumika đã nhận ra điều đó. Thế nhưng, tôi rủ Yumika đến trước mộ của Maria không phải để cậu ấy nói những chuyện như: “Xin lỗi vì tớ không thể ăn trứng tráng cùng cậu được!”…
“Này, không lẽ câu chuyện về bà mẹ độc ác mà cậu kể ban nãy là của Maria…”
Yumika nhăn mặt một cách đau khổ. Dù chỉ trong một thời gian ngắn chơi thân với Maria nhưng lẽ ra cậu ấy phải nhận ra điều đó sớm hơn chứ. Thông cảm cũng không, thấu hiểu cũng không… Như lúc đóng phim truyền hình, cậu ấy đón nhận câu chuyện giống như đó là của người khác, sau khi từ chối theo sát tình cảm đó thì không chút mảy may tỏ ra thương cảm.
Câu “Cậu có ngốc không vậy?” được chuyển thành tiếng thở dài, tôi im lặng đứng dậy rồi choàng áo khoác vào người.
★ ★ ★
“Tôi nghĩ rằng, việc tránh những nguy hiểm và dẫn trẻ nhỏ sang đường an toàn cũng chính là vai trò của cha mẹ.” (Bình luận của nữ độc giả, 50 tuổi, có 3 đứa con).
“Chẳng lẽ biết bạn của con là người có tính ăn cắp hoặc dùng ma túy mà lại không cấm con chơi cùng được sao?” (Bình luận của nữ độc giả, 30 tuổi, có 1 đứa con).
“Tôi nghĩ rằng, khi nào trở thành cha mẹ thì con cái mới hiểu được rằng cha mẹ chỉ luôn muốn bảo vệ con mà thôi.” (Bình luận của độc giả nam, ngoài 40 tuổi).
★ ★ ★
Khi ra khỏi căn nhà cổ, Yumika lại trùm kín mũ và đeo kính râm. Tại nghĩa trang thành phố nằm cách xa thị trấn, chẳng có bóng dáng ai khác ngoài chúng tôi nên Yumika đã bỏ kính râm ra. Dường như trước khi tới đây, cậu ấy đã hình dung ngôi mộ trông có vẻ ảm đạm hơn nên khi nhìn những đóa cúc trắng được đặt ở trước bia mộ hầu như chưa phai màu, nét mặt Yumika có vẻ hơi khác.
“Nghe nói, người chồng đính ước của Maria đã đến đây vào ngày giỗ của cậu ấy…” - Dù không được hỏi nhưng tôi vẫn trả lời. Yumika hơi nhíu mày khi nghe đến từ “chồng đính ước”, cậu ấy đưa mắt nhìn đâu đó như nghĩ ngợi gì. Có vẻ Yumika chưa liên kết được câu chuyện về một người chồng đính ước thường cúng hoa cúc trắng cho Maria vào ngày giỗ.
“Maria đã rất cố gắng đấy. Cậu ấy luôn tỏ ra vui vẻ và không thể hiện ra bên ngoài cho mọi người thấy việc mẹ đối xử tồi tệ với mình…”
“Tại sao Riho lại biết chuyện đó vậy?”
“Vì từ năm bọn mình họ