Chương 3
TÔI TỈNH DẬY với hai lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi và cảm giác tội lỗi đè nặng trên ngực. Tôi đang nằm trên chiếc ghế trong căn phòng ốp gương. Nghiêng đầu lại, tôi thấy cô Tori đang đứng đằng sau. Cổ mím chặt môi và lột mấy cai điện cực ra khỏi đầu chúng tôi. Tôi đợi cổ nói gì đó về bài kiểm tra - rằng nó xong rồi, rằng tôi làm cũng khá, mặc dù với bài kiểm tra kiểu như thế này thì làm tệ thế quái nào được? - nhưng cổ vẫn ngậm tăm, chỉ kéo mấy cái dây ra khỏi trán tôi thôi.
Tôi ngồi dậy và chùi tay cực lực vào áo. Tôi đã làm sai cái gì đó rồi, ngay cả khi nó chỉ diễn ra trong đầu. Có phải cái nhìn kì lạ của cô Tori trao cho tôi lúc này là do cổ không biết phải nói sao cho tôi biết rằng tôi là một người rất kinh khủng không? Ước gì cổ nói quách ra cho rồi.
“Thật,” cổ nói, “phức tạp. Xin lỗi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Phức tạp?
Tôi c gối tới tận ngực và úp mặt xuống gối. Ước gì tôi cảm thấy muốn khóc, vì nước mắt ít ra có thể khiến tôi thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng tôi lại không có cảm giác đó. Làm sao có thể rớt một bài kiểm tra mà mình không được phép chuẩn bị tí xíu nào cho nó chứ?
Càng lúc tôi càng thấy lo lắng. Cứ một chặp vài giây tôi phải lau tay một lần vì mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thi nhau túa ra - hoặc có lẽ chỉ vì làm vậy giúp tôi bình tĩnh hơn. Lỡ người ta nói rằng tôi không hợp với bất kỳ phái nào hết thì sao? Tôi sẽ phải ngủ bờ ngủ bụi ngoài đường với những người không có môn phái gì hết. Tôi không thể làm vậy được. Sống vô môn phái không chỉ là sống trong nghèo khó và túng quẫn, nó còn là cuộc sống cách ly khỏi xã hội, rời xa điều quan trọng nhất trong cuộc sống: cộng đồng.
Có lần mẹ tôi nói rằng chúng tôi không thể tồn tại cô độc, nhưng ngay cả khi có thể thì cũng chẳng ai muốn vậy. Không thuộc về phái nào hết, chúng tôi không có mục đích và lý do để sống.
Tôi lắc lắc đầu. Không thể nghĩ theo chiều hướng này được. Mình phải giữ bình tĩnh.
Cuối cùng cửa cũng mở, và Tori cũng bước vào. Tôi bấu lấy thành ghế.
“Xin lỗi đã làm em lo lắng,” Tori nói. Cô đứng ngay cạnh tôi, hay tay đút vào túi. Trông cô hơi căng thẳng và tái mét.
“Beatrice, kết quả của em không xác định được,” cổ nói. “Thường thì mỗi giai đoạn mô phỏng sẽ loại trừ một hoặc hơn, khả năng thuộc về các phái, để cho ra kết quả cuối cùng. Nhưng trong trường hợp của em thì từ đầu đến cuối chỉ có hai khả năng bị loại trừ thôi.”
Tôi nhìn chòng chọc vào cô: “Hai?” tôi hỏi. Cổ họng tôi khô khốc, tới nỗi mở miệng nói là cả một nỗ lực ghê gớm.
“Nếu em tự động không thích con dao và chọn miếng phô mai, trình mô phỏng sẽ dẫn em đến một bối cảnh khác, nơi khẳng định tư cách của em phù hợp với phái Amity. Nhưng nó không xảy ra, vậy nên Amity bị loại khỏi danh sách.” Tori cào cào sau gáy. “Thông thường, trình mô phỏng hoạt động rất liền mạch, chọn ra một phái bằng cách loại trừ tất cả những phái còn lại. Những lựa chọn của em thậm chí còn không cho phép loại trừ tất cả những phái còn lại. Những lựa chọn của em thậm chí còn không cho phép loại trừ Candor, khả năng bị loại tiếp theo, nên tôi phải thay đổi trình sang chuyển xe buýt. Ở đây, vì em khăng khăng với quyết định không trung thực nên Candor bị loại.” Cô mỉm cười. “Đừng lo. Trong hoàn cảnh đó chỉ có Candor mới chịu nói thật thôi.”
Một nút thắt trong ngực tôi đã được mở. Có lẽ tôi không phải là một người tồi tệ cho lắm.
“Mà cũng không hoàn toàn như thế. Những người chọn nói ra sự thật là Candor... và Abnegation,” cổ nói thêm. “Điều đó đem lại cho chúng ta một rắc rối.”
Miệng tôi lại há hốc.
“Mặt khác, em lao vào con chó thay vì để mặc nó tấn công em bé gái, đó là một hành động theo thiên hướng Abnegation... nhưng rồi khi người đàn ông bảo em rằng sự thật có thể cứu ông ta, em vẫn từ chối nói ra. Đó lại là hành động không giống Abnegation chút nào.” Cô ta thờ dài. “Không bỏ chạy khỏi con chó hiển nhiên là Dauntless, nhưng nếu đúng vậy thì em đã cầm con dao lên rồi. Đằng này em lại không làm thế.”
Cổ hắng giọng rồi nói tiếp: “Phản ứng thông minh của em với con chó cho thấy sự phù hợp mạnh mẽ với Erudite. Tôi không hề biết cái gì khiến em do dự ở giai đoạn một nhưng mà...”
“Đợi đã,” tôi ngắt lời. “Vậy là cô không biết phái của em là phái nào ư?”
“Biết và không.” Cổ giải thích: “Kết luận của tôi là ở em có cân bằng các tư cách của Abnegation, Dauntless và Erudite. Những người có kết quả loại này...” Cô nhìn ra sau như thể sợ có người xuất hiện sau lưng cổ. được gọi là pergent.” Cổ phát âm từ cuối cùng nhỏ tới mức tôi hầu như chẳng nghe được tí gì, và cái nhìn căng thẳng, đầy lo âu của cổ lại trở lại. Cổ đi một vòng quanh cái ghế và tựa sát vào người tôi.
“Betraice,” cổ nói, “trong bất cứ trường hợp nào em cũng không được tiết lộ thông tin này với ai. Chuyện này cực kỳ quan trọng.”
“Tụi em không được tiết lộ kết quả của mình.” Tôi gật đầu. “Em biết.”
“Không phải.” Tori giờ đã quỳ xuống cạnh cái ghế và đặt tay lên tay vịn. Mặt của chúng tôi chỉ cách nhau vài phân. huyện này khác. Ý tôi không phải là em không nên tiết lộ kết quả bây giờ; ý tôi là em không bao giờ nên tiết lộ với bất cứ ai, không bao giờ, dù cho có gì xảy ra đi nữa. pergent là một điều nguy hiểm khủng khiếp. Em hiểu chứ?”
Tôi không hiểu - làm thế quái nào mà một kết quả kiểm tra không xác định được lại nguy hiểm chứ? - nhưng tôi vẫn gật đầu lia lịa. Đằng nào tôi cũng không tha thiết chia sẻ kết quả của tôi với ai.
“Dạ được.” Tôi nhấc tay ra khỏi thành ghế và đứng dậy. Tôi cảm thấy choáng váng.
Tori lại nói: “Tôi đề nghị em nên về nhà đi. Có rất nhiều điều em phải suy nghĩ và, chờ đợi người khác không ích lợi gì cho em đâu.”
“Em phải nói với anh em là em đang đi đâu.”
“Cô sẽ chuyển lời lại cho.”
Tôi sờ trán và nhìn chằm chằm vào sàn nhà lúc ra khỏi phòng. Tôi không chịu được khi nhìn vào mắt cổ. Tôi không chịu được khi nghĩ về buổi Lễ Chọn ngày mai.
Bây giờ đến lượt tôi lựa chọn, bất kể bài kiểm tra có nói gì đi nữa.
Tôi quyết định không bắt xe buýt. Nếu về nhà sớm qua, ba sẽ chú ý lúc kiểm tra sổ ghi chép ở nhà vào cuối ngày, và tôi sẽ phải giải thích về chuyện đã xảy ra. Thay vì vậy, tôi đi bộ. Tôi phải tìm cách ngăn chặn Caleb trước khi ảnh hé môi về bất kỳ điều gì cho ba mẹ mới được, nhưng may là Caleb là người có thể giữ bí mật.
Tôi đi giữa lòng đường. Mấy cái xe buýt có khuynh hướng ôm ấp lề đường nhiều hơn thành ra đi ở đây lại an toàn hơn. Thi thoảng, trên những con đường gần nhà, tôi có thể thấy vài nơi hồi xưa có kẻ vạch vàng. Giờ chúng tôi không xài tới nó nữa vì có ít xe hơi quá. Chúng tôi cũng không cần tới đèn xanh đèn đỏ, nhưng ở vài góc đường vẫn còn mấy cái đèn treo lủng lẳng bên trên, sẵn sàng đổ ụp xuống bất cứ lúc nào.
Quá trình tu sửa được tiến hành một cách chậm chạp trong thành phố, nơi hiện giờ là một sự chắp vá giữa những tòa nhà mới coóng, sạch sẽ và những tòa nhà cũ kỹ, rệu rã. Hầu hết những tòa nhà mới đều tọa lạc gần đầm lầy, vùng đất mà rất lâu trước đó từng là một cái hồ lớn. Tổ chức tình nguyện của phái Abnegation nơi mẹ tôi làm việc chịu trách nhiệm phần lớn việc tu sửa này.
Khi nhìn cách sống của phái Abnegation như một người ngoài, tôi nghĩ nó tuyệt đẹp. Khi tôi quan sát gia đình mình sống nhịp nhàng như bài hát; khi chúng tôi đi dự tiệc tối và mọi người cùng dọn rửa với nhau mà không cán phải hỏi; khi tôi thấy anh Caleb mang giúp những người lạ giỏ rau quả, tôi thấy yêu cuộc sống này hết lần này đến lần khác, chỉ khi tôi cố sống giống như vậy mới có vấn đề. Chưa bao giờ tôi có cảm giác chân.
Nhưng chọn lựa một phái khác có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ gia đình mình. Vĩnh viễn.
Bên cạnh khu vực của Abnegation là vùng đất đầy những tòa nhà còn trơ mỗi bộ khung và những vỉa hè bể nát mà tôi đang đi qua. Có chỗ mặt đường đã hoàn toàn bị phá hủy, để lòi ra hệ thống cống và đường ray tàu điện ngầm rỗng không mà tôi phải cẩn thận né tránh, có chỗ thì bốc mùi nước cống và rác thải “ngào ngạt” tới nỗi tôi phải bịt mũi lại luôn.
Đây là nơi nhũng người vô môn phái sinh sống. Vì không hoàn thành được kỳ nhập môn vào phái mà họ đã chọn, họ phải sống trong nghèo túng, làm những việc mà chẳng ai muốn mó tay vào. Họ làm gác cổng, công nhân xây dựng và lượm rác; họ dệt vải, lái tàu và lái xe buýt. Bù lại họ sẽ có thức ăn và quần áo, nhưng như mẹ tôi nói, chẳng bao giờ đủ cả.
Tôi thấy một người đàn ông vô môn phái đứng ở góc đường. Ổng mặc bộ đồ rách bươm và da dẻ thi nhăn nhúm thảm hại. Ổng nhìn tôi chằm chằm và tôi cũng dòm lại ổng y như vậy, không rời mắt ra được.
“Xin lỗi,” ổng cất tiếng. Giọng nói nghe thật khó chịu. “Cô có gì ăn không?”
Tôi thấy có một cục nghẹn ngay cổ. Một giọng nói nghiêm khắc vang lên trong đầu tôi. Cúi đầu xuống và tiếp tục đi đi.
Không. Tôi lắc lắc đầu. Tôi không nên sợ người đàn ông nÔng ta cần được giúp đỡ và tôi phải giúp ổng.
“Dạ... có,” tôi trả lời, tay lục túi. Ba bảo tôi luôn để đó ăn trong túi cho những trường hợp như thế này đây. Tôi đưa cho người đàn ông một bịch táo xắt lát sấy.
Ông ta với tay ra, nhưng thay vì lấy bịch táo thì ông lại chụp lấy cổ tay tôi. Ông ta nói với tôi. Hàm trên của ổng bị sún hết một cái răng cửa.
“Ôi, cô có đôi mắt đẹp quá,” ổng nói. “Thật đáng xấu hổ là những phần còn lại lại vô hồn quá.”
Tim tôi đập bình bịch. Tôi cố giật tay ra nhưng ổng lại càng nắm chặt hơn. Tôi ngửi thấy một mùi chua lè và khó chịu trong hơi thở của ổng.
“Cô nhìn hơi nhỏ để lang thang quanh quẩn một mình đấy cô bé ạ,” ông ta nói.
Tôi ngừng co kéo và đứng thẳng lưng lên. Tôi biết nhìn tôi nhỏ. Tôi không cần ai nhắc cho biết hết. “Tôi lớn hơn vẻ ngoài đấy,” tôi cãi lại. “Tôi mười sáu tuổi rồi.”
Môi ổng giãn ra, để lộ một cái răng hàm có cái lỗ sâu răng đen thui. Tôi không biết ổng đang cười hay đang nhăn mặt nữa. “Vậy chẳng phải hôm nay là một ngày quan trọng với cô bé lắm sao? Ngày trước khi cô bé lựa chon?”
“Thả tôi ra,” tôi la lên. Tôi nghe tiếng gì cao vút trong lỗ tai, không ngờ giọng nói của mình nghe đanh gọn và nghiêm khắc như vậy. Giống như đó là tiếng ai đó chú chẳng phải tiếng mình.
Tôi chuẩn bị xong rồi. Tôi biết phải làm gì. Tôi hình dung ra mình thụi cùi chỏ vào người ổng. Tôi thấy bịch táo văng ra xa. Tôi nghe tiếng chân mình bỏ chạy. Tôi đã chuẩn bị hành động.
Nhưng rồi ông ta thả tay tôi ra, cầm lấy bịch táo và nói: “Hãy chọn lựa cẩn trọng, bé con à.”