← Quay lại trang sách

Chương 10

ĐÊM ĐÓ TÔI MƠ thấy Christina lại treo mình trên rào chắn, lần này bằng ngón chân, và ai đó la lên là chỉ có người nào là pergent mới giúp được nó. Thế nên tôi chạy tới để kéo nó lên, nhưng ai đó xô tôi khỏi bờ vực và tôi tỉnh dậy trước khi đáp mặt xuống đống đá.

Mồ hôi như tắm và vẫn còn run rẩy từ cơn mơ, tôi đn phòng tắm nữ để tắm và thay đồ. Khi quay lại, tôi thấy những chữ “Cứng Đơ” màu đỏ được xịt sơn vắt ngang tấm nệm giường mình. Một hàng chữ nhỏ hơn chạy dọc theo khung giường, và trên áo gối. Tôi nhìn quanh, tim đập rộn lên vì tức giận.

Peter đứng đằng sau tôi, vừa huýt sáo vừa vỗ vỗ vào gối nó. Thật khó để tin là có thể ghét một người nhìn tử tế tới vậy – lông mày nó hướng lên tự nhiên, và nó có một nụ cười tới mang tai dễ thương.

“Trang trí đẹp đó,” nó nói.

“Tôi có làm gì đụng chạm tới bạn mà không biết không?” tôi hỏi. Tôi chộp lấy góc tấm ra giường và lôi tuột nó ra khỏi nệm. “Không biết bạn có để ý không nhưng bây giờ chúng ta đang ở cùng một phái đó.”

“Tao không biết mày đang ám chỉ điều gì,” nó nhẹ nhàng đáp. Rồi nó liếc nhìn tôi. “Với lại, tao và mày sẽ không đời nào ở cùng một phái đâu.”

Tôi lắc đầu trong khi tháo gối ra khỏi gối. Đừng tức giận. Nó muốn chọc tôi nổi điên; đừng có mơ. Nhưng mỗi lần nó giũ cái gối của nó, tôi lại nghĩ tới chuyện thoi vô bụng nó một cú thật thích đáng.

Al bước vào, và tôi không cần phải nhờ nó giúp tôi; nó chỉ tiến lại và lột ga giường với tôi. Tôi sẽ phải lau cái khung giường sau. Al mang đống vải bọc quăng vô thùng rác và chúng tôi cùng nhau đi đến phòng huấn luyện.

“Kệ nó đi,” Al khuyên. “Thằng này đần lắm, nếu không thấy cậu bực mình lên thì nó trước sau gì cũng dừng thôi.”

“Ừ.” Tôi xoa xoa hai má. Chúng vẫn đang nóng bừng vì giận. Tôi cố làm mình phân tâm. “Cậu nói chuyện với Will chưa?” Tôi nhẹ nhàng hỏi. “Sau khi… cậu “

“Rồi. Nó ổn. Không giận hờn gì.” Al thở dài. “Giờ mình sẽ muôn đời được nhớ đến là đứa đầu tiên đánh người ta tới bất tỉnh nhân sự.”

“Có nhiều cách được nhớ tới còn tệ hơn vậy đó. Ít ra họ cũng sẽ không gây rắc rối gì cho cậu.”

“Có nhiều cách hay ho hơn nữa.” Nó húc cùi chỏ vào tôi, cười. “Người nhảy đầu tiên.”

Có thể tôi là người nhảy đầu tiên, nhưng tôi ngờ là danh tiếng Dauntless của tôi bắt đầu ở đó và cũng kết thúc ở đó luôn.

Tôi hắng giọng. “Một trong hai người phải bị hạ mà. Không là nó thì là cậu thôi.”

“Dù là mình cũng không muốn lặp lại điều đó nữa.” Al lắc đầu, quá nhiều, quá nhanh. Nó hít một hơi sâu. “Thiệt tình không muốn.”

Chúng tôi đã đến trước cửa phòng huấn luyện, và tôi nói, “Nhưng cậu buộc phải làm thế.”

Nó có một gương mặt tử tế. Có lẽ quá tốt đẹp đối với một Dauntless.

Tôi nhìn lên tấm bảng khi bước vào trong. Hôm qua tôi không phải đánh, nhưng hôm nay thì không trốn đi đâu được. Khi thấy tên mình, bước chân tôi ngừng lại bất động.

Đối thủ của tôi là Peter.

“Ôi không,” Christina than, lê tới sau chúng tôi. Mặt con nhỏ thâm tím, và nó nhìn như đang cố để không đi cà nhắc. Khi nhìn lên cái bảng, nó vo luôn cái vỏ bánh nướng xốp nó đang cầm lại thành nắm. “Mấy người này có nghiêm túc không vậy trời? Họ định để bồ chọi với thằng ôn đó thiệt hả?”

Peter cao hơn tôi cả đến gần ba tấc, và hôm qua, nó đánh bại Drew trong vòng chưa đầy năm phút. Hôm nay mặt Drew nhiều màu đen và tím hơn là màu da thịt tự nhiên của nó.

“Hay cậu có thể chỉ chịu vài cú đấm rồi giả bộ bất tỉnh đi,” Al đề xuất. “Không ai bắt lỗi cậu đâu.”

“Ừ,” tôi đáp. “Có thể.”

Tôi nhìn chăm chăm tên mình trên bảng. Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên. Al và Christina chỉ đang cố giúp đỡ, nhưng việc tụi nó không tin, dù chỉ một tí xíu, rằng tôi có cơ hội thắng được Peter làm tôi không vui.

Tôi đứng ở một bên căn phòng, nửa nghe Al và Christina xầm xì, nửa nhìn Molly đánh với Edward. Thằng này nhanh nhẹn hơn con nhỏ nhiều, nên tôi chắc Molly sẽ không thắng được hôm nay.

Trong khi trận chiến tiếp diễn và sự khó chịu của tôi bớt dần, tôi bắt đầu thấy căng thẳng. Hôm qua Số Bốn bảo chúng tôi phải khai thác điểm yếu của đối phương, và ngoài sự thiếu thốn tột cùng của những phẩm chất đáng mến ra thì Peter chẳng có điểm yếu nào cả. Nó cao đủ để có sức nhưng không to con tới nỗi bị chậm chạp đi; nó có khả năng nhìn được sơ hở của người khác; nó rất tàn độc và sẽ không nhân từ chút nào với tôi đâu. Tôi những mong có thể nói là nó đã đánh giá tôi quá thấp rồi, nhưng như vậy là nói xạo. Đúng như nó trông đợi, tôi không hề có chút kỹ năng nào.

Có thể Al nói đúng, và tôi nên chỉ lãnh vài đòn rồi giả bộ bất tỉnh thì hơn.

Nhưng tôi không thể không thử. Tôi không thể xếp hạng chót được.

Vào lúc Molly rụng xuống sàn, nửa tỉnh nửa mê, nhờ Edward, tim tôi đập mạnh tới nỗi đầu ngón tay tôi cũng cảm nhận được. Tôi không nhớ đươc phải đứng thế nào. Tôi không nhớ được phải đấm ra sao. Tôi tiến tới chính giữa sàn đấu và ruột gan quặn lên khi thấy Peter đang hướng về phía mình, cao hơn tôi nhớ, bắp tay cuồn cuộn khiến ai cũng phải chú ý. Nó cười với tôi. Tôi băn khoăn không biết liệu quăng mình lên người nó có ích lợi gì cho tôi không.

Tôi ngờ là không.

“Ổn chứ Cứng Đơ?” nó hỏi. “Nhìn mày như sắp khóc nhè vậy. Tao sẽ nhẹ tay hơn nếu mày nhỏ nước mắt đó.”

Qua vài Peter, tôi thấy Số Bốn đang đứng khoanh tay cạnh cửa. Miệng anh ta nhăn lại như mới nuốt cái gì chua lắm vây. Kế bên là Eric, ổng đang nhịp chân còn nhanh hơn nhịp tim tôi.

Một giây trước Peter và tôi còn đứng đó, chiếu tướng nhau, và giây tiếp theo tay Peter đã đưa lên trước mặt, gập cùi chỏ lại. Đầu gối nó cũng gập xuống, như thể nó chuẩn bị nhún để nhảy lên vậy..

“Tới đây nào, Cứng Đơ,” nó gọi, mắt lóe sáng. “Chỉ cần một giọt nước mắt thôi. Hay van xin chút ít cũng được.”

Ý nghĩ phải van vỉ lạy lục Peter làm tôi thấy lợm giọng, và trong cơn thôi thúc, tôi đá cho nó một phát vào mạn sườn. Hay đáng ra tôi đã đá được nó vào mạn sườn, nếu nó không chụp lấy chân tôi và kéo mạnh về phía trước, làm tôi mất thăng bằng. Lưng tôi đập xuống sàn, và tôi giật được chân ra, lồm cồm bò dậy.

Tôi phải đứng vững trên hai chân để nó không đá được vào đâu. Đó là điều duy nhất tôi nghĩ tới.

“Không đùa với con bé nữa,” Eric nạt. “Tôi không rảnh cả ngày đâu.”

Vẻ đùa cợt trên mặt Peter biến mất. Nó vung tay và cơn đau xâm chiếm xương hàm tôi, rồi lan ra khắp mặt, khiến hình ảnh trước mặt tôi xuất hiện viền đen và tai tôi ù ù hết cả lên. Tôi hấp háy mắt và lảo đảo nghiêng qua một bên khi căn phòng xoay mòng mòng. Tôi không nhớ mình thấy nắm đấm của nó vung lên.

Tôi mất thăng bằng quá đến nỗi không biết làm gì khác ngoài tránh xa nó ra, càng xa càng tốt trong phạm vi sàn đấu. Nó phóng tới trước mặt tôi và bồi thêm một cú đá mạnh vô bụng. Chân nó ép hết không khí khỏi phổi tôi và tôi đau tới mức không thở được, không biết tại cú đá hay tại phổi không có không khí, tôi không biết, tôi chỉ ngã xuống.

Đứng trên hai chân là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi. Tôi ép mình đứng dậy, nhưng Peter đã ở đó sẵn rồi. Nó chụp lấy tóc tôi bằng một tay, tay kia đấm vô mũi. Cơn đau này khác, ít giống bị đâm mà giống như bị bẻ, tiếng răng rắc kêu lên trong não tôi, khiến tôi nổ đom đóm mắt với đủ thứ màu xanh, xanh lá, đỏ. Tôi ráng xô nó ra, tay tôi va vào tay nó, và nó lại đấm tôi, lần này vào xương sườn. Mặt tôi ướt đẫm. Mũi đầy máu. Màu đỏ nhiều hơn, tôi đoán thế, nhưng tôi chóng mặt quá nên không nhìn xuống.

Nó xô tôi ra và tôi lại té xuống, tay cào mặt đất, chớp mắt, lờ đờ, chậm chạp và nóng bừng. Tôi ho sù sụ và gượng đứng dậy. Tôi thật sự nên nằm dài ra thì hơn khi căn phòng cứ quay như chong chóng thế này. Và Peter cũng đang quay mòng mòng xung quanh tôi; tôi là trung tâm mà một hành tinh đang xoay quanh, là thứ duy nhất đang đứng yên. Cái gì đó từ bên ngoài đập vào tôi và tôi suýt té thêm lần nữa.

Đứng trên hai chân, đứng trên hai chân. Tôi thấy một đống gì đó rắn chắc trước mặt mình, một cơ thể người. Tôi đấm mạnh hết sức có thể, và nắm đấm của tôi đụng trúng thứ gì mềm mềm. Peter hầu như không thèm rên lên, và bộp một phát vào tai tôi, vừa thở vừa cười lớn.

Tôi nghe thấy tiếng lanh canh và nháy nháy mắt để trôi đi miếng gì đó đen đen trong mắt tôi; sao lại có thứ gì lọt vào mắt tôi được nhỉ?

Ngoài phạm vi tầm nhìn của mình, tôi thấy Số Bốn đẩy cửa bước ra ngoài. Hẳn nhiên cuộc đấu này không đủ thú vị với anh ta. Hay có thể anh ta đi tìm hiểu xem tại sao mọi thứ lại quay như bông vụ thế này, và tôi không trách anh ta; tôi cũng muốn biết câu trả lời.

Hai đầu gối tôi đầu hàng, và sàn nhà áp vào má tôi thật lạnh lẽo. Cái gì đó động vào sườn tôi và lần đầu tiên tôi hét lên, một tiếng kêu thất thanh thuộc về một ai đó khác chứ không phải tôi, và nó lại động vô sườn tôi một lần nữa, và tôi không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, ngay cả nếu có cái gì đứng trước mặt tôi đi nữa, ánh sáng tắt phụt. Ai đó la lên, “Đủ rồi!” và tôi vừa nghĩ quá nhiều vừa không nghĩ được gì cả.

Khi tỉnh dậy, tôi không cảm thấy gì nhiều, nhưng trong đầu tôi có cảm giác xơ bung lên, như thể nó chứa đầy cuộn chỉ vây.

Tôi biết mình thua rồi, và thứ duy nhất xua đi nỗi đau là thứ đang làm tôi khó mà nghĩ ngợi được gì.

“Mắt bạn ấy đen từ trước rồi phải không?” ai đó hỏi.

Tôi mở một mắt – mắt kia vẫn nhắm giống như bị dán keo vậy. Ngồi bên phải tôi là Al và Will; Christina ngồi trên giường, phía bên trái tôi với một túi đá chườm trên xương hàm.

“Mặt bồ bị sao vậy?” tôi hỏi. Tôi cảm thấy hai môi mình sưng vù.

Christina cười to. “Coi ai đang nói kìa. Tụi mình có nên cho bồ thuốc bôi mắt không?”

“Chậc, nhưng mình còn biết chuyện gì đã xảy đến với cái mặt của mình,” tôi nói. “Mình có mặt ở đó mà. Đại loại thế.”

nói giỡn đó hả Tris?” Will nói, cười tủm tỉm. “Tụi này phải cho cậu uống thuốc giảm đau thường xuyên hơn nếu cậu bắt đầu thích nói giỡn mới được. À, để giải đáp thắc mắc của cậu – mình tẩn bạn ấy đấy.”

“Không thể tin được là cậu không hạ được Will,” Al phán, lắc đầu.

“Gì chứ? Cậu ấy cừ mà,” con nhỏ nhún vai. “Với lại mình nghĩ cuối cùng mình cũng học được cách không để bị thua nữa. Chỉ cần ngăn không cho người ta đấm vô xương hàm mình thôi.”

“Biết sao không, giá mà cậu nghiệm ra điều đó sớm hơn một tí thì tốt biết bao.” Will nháy mắt với nó.

“Giờ mình biết tại sao cậu không phải là Erudite rồi. Không được thông minh xán lạn cho lắm phải không?”

“Cậu thấy ổn không Tris?” Al hỏi. Đôi mắt nó màu nâu đậm, gần như cùng màu với da của Christina. Hai gò má nhìn hơi thô, như thể nếu nó không cạo râu thì nó hẳn đã có một bộ râu ra trò. Thật khó tin là nó mới có mười sáu tuổi.

“Ừ,” tôi nói. “Chỉ ước mình có thể ở đây miết để khỏi phải thấy cái mặt thằng Peter nữa.”

Nhưng tôi không biết “ở đây” là ở đâu. Tôi đang nằm tỏng một cái phòng lớn và hẹp với một hàng giường mỗi bên. Một vài cái giường còn có rèm phủ xung quanh. Bên phải căn phòng là phòng của y tá. Đây hẳn là nơi những Dauntless đến khi bị bệnh hoặc bị thương. Người phụ nữ ngồi đó nhìn chúng tôi qua tấm bảng kẹp giấy tờ. Chưa bao giờ tôi thấy y tá nào có nhiều khuyên bấm vào lỗ tai đến như vậy. Vài Dauntless hẳn phải tự nguyện làm những công việc theo truyền thống thuộc về những phái khác. Vì sau cùng thì thật chẳng hợp lý cho lắm khi phái Dauntless cứ phải bắt xe vô thành phố mỗi lần bị thương.

Lần đầu tiên tôi đi bệnh viện là năm sáu tuổi. Mẹ tôi té ngã trên vỉa hè trước nhà và bị gãy tay. Tôi khóc ré lên khi nghe tiếng mẹ hét, còn anh Caleb không nói không rằng chạy đi tìm ba ngay. Ở bệnh viện, một người phụ nữ phái Amity mặc áo vàng với những ngón tay sạch bóng đã đo huyết áp và nắn xương cho mẹ với nụ cười thường trực trên môi.

Tôi nhớ anh Caleb đã nói với mẹ là chỉ mất một tháng để lành lại thôi, vì nó chỉ là một vết rạn nhỏ. Tôi đã nghĩ anh chỉ an ủi mẹ thôi, vì đó là điều mà những người với tinh thần vị tha, nhưng giờ tôi thắc mắc liệu có phải ảnh chỉ lặp lại những gì ảnh đã học không, hay tất cả những khuynh hướng Abnegation của ảnh hóa ra chỉ là phẩm chất Erudite cải trang mà thôi.

“Đừng lo về Peter,” Will nói. “Ít nhất nó cũng sẽ bị thằng Edward tẩn nhừ tử, cái thằng đó đã học đấu tay đôi từ hồi tụi mình mới mười tuổi kìa. Học chơi cho vui thôi đấy.”

“Tốt,” Christina kêu lên. Nó coi đồng hồ. “Mình nghĩ tụi mình trễ bữa tối rồi. Bồ có muốn tụi mình ở đây không Tris?”

Tôi lắc đầu. “Mình ổn mà.”

Christina và Will đứng dậy, nhưng Al phẩy tay xua tụi nó đi. Nó có một mùi hương thật đặc biệt – ngọt dịu và tươi mát, giống mùi cây ngải đắng và cỏ chanh. Ban đêm, khi nó trở người, tôi cảm giác được luồng không khí đó và biết rằng nó đang gặp ác mộng.

“Mình chỉ muốn nói với cậu là cậu đã bỏ lỡ thông báo của Eric. Ngày mai tụi mình sẽ đi điền dã, đến hàng rào, để biết về công việc của phái Dauntless,” nó nói. “Tụi mình phải có mặt trên tàu lúc tám giờ mười lăm.”

“Tốt,” tôi đáp. “Cảm ơn nhé.”

“Và đừng để ý Christina làm gì. Mặt cậu không ghê tới vậy đâu.” Nó thoáng cười. “Ý mình là, nhìn cậu tuyệt lắm. Lúc nào cũng tuyệt. Tức là – cậu nhìn rất can đảm, Dauntless ạ.”

Nó nhìn vào mắt tôi một lượt rồi đưa tay gãi gãi gáy. Hai đứa ngồi im re. Nói vậy thì thật là tốt nhưng nó hành động cứ như thể điều này có ý nghĩa nhiều hơn lời nói đơn thuần. Tôi hy vọng là mình sai. Tôi không thể bị thu hút bởi Al – tôi không thể bị thu hút bởi một người mong manh như vậy. Tôi nhoẻn cười tươi hết mức mà hai cái má thâm tím của tôi cho phép, hy vọng sẽ xua tan được bầu không khí căng thẳng này.

“Mình nên để cậu nghỉ ngơi,” Al nói. Nó đứng dậy, nhưng trước khi nó đi, tôi níu lấy cổ tay nó.

“Al, cậu ổn không đó?” tôi hỏi. Nó ngây ra nhìn tôi, và tôi nói thêm, “Ý mình là mọi chuyên dễ chịu hơn chút nào không?”

“Ừm…” Nó nhún vai. “Một chút.”

Nó giật tay ra và đút vào túi quần. Câu hỏi của tôi chắc đã làm nó xấu hổ vì trước đây chưa bao giờ tôi thấy nó đỏ lựng như vậy cả. Nếu tôi là người dành đêm này qua đêm khác úp mặt vào gối mà khóc thì tôi cũng sẽ cảm thấy hơi bị mắc cỡ. Ít ra thì tôi còn biết cách che giấu mỗi khi khóc.

“Mình thua Drew. Sau khi bồ đánh với Peter.” Nó nhìn tôi. “Ăn vài cú đấm, té ngã và cứ nằm dài ra đó. Mặc dù mình không nhất thiết phải như vậy. Mình nhận ra… Mình nhận ra là vì mình đã đánh thắng Will nên nếu mình thua tất tần tật những trận còn lại thì mình cũng không bị xếp hạng bét, như vậy mình cũng không phải làm ai bị thương nữa.”

“Cậu thật sự muốn vậy hả?”

Nó nhìn xuống. “Mình chỉ không thể làm được. Có lẽ điều đó có nghĩa là mình là một đứa hèn nhát.”

“Vì cậu không muốn làm ai đau, không có nghĩa là cậu hèn nhát,” tôi nói, bởi vì tôi biết đó là lời an ủi đúng đắn, ngay cả khi tôi không chắc mình thực sự nghĩ vậy.

Trong khoảnh khắc, chúng tôi đều bất động, nhìn nhau. Có thể tôi thật sự nghĩ vậy. Nếu nó là đứa hèn nhát, đó không phải là vì nó không thích bị đau. Đó là vì nó từ chối động tay động chân mà thôi.

Al trao cho tôi một cái nhìn đau đớn và nói, “Cậu nghĩ gia đình tụi mình có tới thăm không? Người ta nói gia đình của những kẻ nhảy phái chẳng đời nào đến dự Ngày Thăm Viếng.”

“Mình không biết nữa,” tôi đáp. “Không biết nếu họ có đến thì là tốt hay xấu nữa.”

“Mình nghĩ là xấu.” Nó gật đầu. “Ừm, mọi chuyện đã đủ khó khăn rồi.” Nó lại gật đầu, như thể xác nhận lại điều nó mới nói, và bước đi.

Trong vòng chưa tới một tuần, những kẻ khai tâm phái Abnegation sẽ được về thăm gia đình lần đầu tiên sau Lễ Chọn. Họ sẽ về nhà, ngồi trong phòng khách và lần đầu tiên giao tiếp với ba mẹ với tư cách là một người trưởng thành.

Tôi từng mong đến ngày đó. Tôi từng nghĩ lung lắm về những điều tôi sẽ nói với ba mẹ khi được phép hỏi hàng tá câu hỏi tại bàn ăn.

Trong vòng chưa tới một tuần, những kẻ khai tâm gốc Dauntless sẽ gặp gia đình tụi nó tại Hồ Bẫy, hoặc trong tòa nhà bằng kính ở phía trên, và làm bất cứ thứ gì mà phái Dauntless làm khi họ sum họp. Có lẽ họ thay phiên phóng dao vào đầu nhau cũng nên – tôi sẽ chẳng ngạc nhiên đâu.

Và những kẻ nhảy phái cùng những bậc phụ huynh vị tha cũng sẽ được phép gặp nhau. Tôi nghĩ ba mẹ tôi sẽ không nằm trong số đó. Không thể nào, nhất là sau tiếng kêu nhuốm màu phẫn uất của ba tại buổi lễ. Không thể nào, sau khi cả hai đứa con đều từ bỏ họ.

Có lẽ nếu tôi có thể kể với họ tôi là pergent và đang bối rối không biết chọn lựa như thế nào, họ sẽ hiểu tôi. Có lẽ họ sẽ giúp tôi hiểu ra pergent là cái gì, có nghĩa là gì và tại sao nó lại nguy hiểm. Nhưng với bí mật này thì tôi không tin tưởng họ để nói ra, nên tôi sẽ không bao giờ biết.

Tôi nghiến chặt răng khi nước mắt ở đâu trào ra. Tôi chán ngấy rồi. Tôi chán ngấy nước mắt và sự yếu mềm. Nhưng tôi không làm được gì nhiều để ngăn không cho chúng đến với tôi.

Có lẽ tôi đang chìm dần vào giấc ngủ, có lẽ không. Khuya hôm đó, tôi lẻn ra khỏi phòng y tế và quay lại phòng ngủ chung. Thứ duy nhất tệ hơn việc Peter đã gửi tôi vô bệnh xá là việc nó gửi tôi ở đó qua đêm.