← Quay lại trang sách

Chương 9

Bởi vì số lượng lẻ nên một trong số các bạn sẽ không tham gia đánh đấm hôm nay,” Số Bốn tuyên bố, bước khỏi cái bảng trong phòng huấn luyện. Anh ta trao cho tôi một cái nhìn. Ô bên cạnh tên tôi để trống.

Nút thắt trong người tôi được tháo bỏ. Một sự ân xá.

“Không hay rồi,” Christina nói, thúc cùi chỏ vào người tôi. Cùi chỏ nó ch vào chỗ bắp thịt đang đau của tôi – sáng nay tôi có nhiều cơ bắp nhức mỏi hơn số lượng cơ bắp còn-nguyên – và tôi rụt lại vì đau.

“Oái.”

“Xin lỗi,” nó nói. “Nhưng nhìn kìa, mình phải chọi với Xe Tăng.”

Christina và tôi ngồi cạnh nhau khi ăn sáng nay, và trước đó nữa con nhỏ che cho tôi thay đồ trong phòng ngủ chung. Trước đây chưa bao giờ tôi có đứa bạn nào giống con nhỏ. Susan thân thiết với anh Caleb hơn với tôi, và Robert chỉ đi tới chỗ nào mà Susan tới thôi.

Tôi đoán là mình chưa bao giờ có một người bạn, chấm hết. Thật bất khả thi nếu muốn có một tình bạn đích thực khi không ai cảm thấy có thể chấp nhận giúp đỡ hay thậm chí trò chuyện với mình. Ở đây sẽ không như vậy. Chưa gì tôi đã hiểu Christina nhiều hơn tất cả những gì tôi từng hiểu về Susan, mà mới chỉ có hai ngày thôi đó.

“Xe Tăng?” tôi tìm thấy tên Christina trên bảng. Kế bên đó là cái tên “Molly.”

“Ờ, kẻ bề tôi- hơi- nữ- tính của Peter,” nó nói, hất đầu về phía đám người bên kia căn phòng. Molly cũng cao ráo như Christina, nhưng số lượng điểm tương đồng chấm dứt tại đây. Con nhỏ đó có đôi vai rộng, da màu đồng, và cái mũi tròn to.

“Ba đứa đó” – Christina lần lượt chỉ Peter, Drew và Molly – “chưa từng tách nhau ra kể từ lúc bò ra khỏi bụng mẹ, thiệt đó. Mình không ưa tụi đó.”

Will và Al đứng đối diện nhau trên sàn đấu. Tụi nó đưa hai tay lên ngang mặt để tự vệ, như Số Bốn đã chỉ, và vờn nhau vòng vòng. Al cao hơn Will gần tấc rưỡi và đô con gấp hai lần. Lúc tôi nhìn nó, tôi nhận thấy ngay cả những bộ phận trên mặt nó cũng bự nữa – mũi bự, môi bự, mắt bự. Trận này sẽ không kéo dài lâu đâu.

Tôi liếc Peter và đám bạn nó. Drew lùn hơn cả Peter và Molly, nhưng nó y như tảng đá vậy, và vai nó lúc nào cũng rúc lại. Tóc nó màu đỏ cam, màu của cà rốt thúi.

“Tụi nó không tốt chỗ nào?” tôi hỏi.

“Peter là một tên quỷ sứ ‘nguyên chất’. Khi tụi mình còn nó hay đánh lộn với mấy đứa khác phái và sau đó, khi người lớn tới can thì nó khóc lóc và bịa ra chuyện mấy đứa kia gây sự trước như thế nào. Và dĩ nhiên, người ta tin nó, bởi vì tụi này là Candor và tụi này không biết nói dối. Ha ha.” Christina nhăn mũi và thêm vào, “Drew là bạn tri kỉ của nó. Mình không tin là trong não nó có chút suy nghĩ nào độc lập đâu. Và Molly… nó là loại người nướng chín những con kiến bằng kính lúp chỉ để nhìn chúng giãy chết thôi.”

Trên sàn đấu, Al đang đấm mạnh vào hàm Will. Tôi co rúm người. Bên kia phòng, Eric nhìn Al cười khẩy và xoay xoay cái khuyên trên lông mày anh ta.

Will nhảy qua một bên, một tay che mặt, tay kia chặn cú đấm tiếp theo của Al. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nó thì chặn cú đấm cũng đau không kém lúc ra đòn. Al chậm nhưng cực mạnh.

Peter, Drew và Molly nhìn trộm về phía chúng tôi và chụm đầu thì thầm.

“Mình nghĩ tụi nó biết mình đang nói về tụi nó,” tôi nói.

“Thì sao? Tụi nó biết mình ghét tụi nó rồi.”

“Thiệt không? Sao biết được?”

Christina nặn ra một nụ cười với tụi nó và vẫy vẫy tay. Tôi cúi mặt xuống, má nóng bừng. Tôi không nên tám chuyện như thế mới phải. Tám chuyện là hành động tự mua vui.

Will móc một chân qua cẳng chân Al và giật mạnh, hạ Al nằm thẳng cẳng. Al lồm cồm bò dậy.

“Vì mình nói với tụi nó,” nhỏ trả lời qua hai hàm răng khít rịt vẫn đang cười. Răng con nhỏ hàm trên thì thẳng còn hàm dưới hơi con. Nó nhìn tôi. “Ở Candor tụi mình cố gắng thành thật về cảm xúc của bản thân. Một đống người đã thổ lộ là họ không khoái mình. Và một đống người khác chưa nói. Ai thèm quan tâm chứ?”

“Tụi mình chỉ… không được làm tổn thương người khác,” tôi nói.

“Mình thích nghĩ là mình đang giúp người ta bằng cách không ưa họ hơn,” nó tâm sự. “Mình đang nhắc họ nhớ là họ không phải là món quà trời ban cho nhân loại.

Tôi cười chút chút và lại tập trung vào sàn đấu. Will và Al đối đầu với nhau vài ba giây nữa, ngần ngừ hơn trước. Will gạt mớ tóc xõa đang che mắt. Tụi nó liếc nhìn Số Bốn như đang đợi anh ta kêu ngừng đấu, nhưng anh ta chỉ khoanh tay đứng đó, không phản ứng gì hết. Vài mét cạnh đó, Eric kiểm tra đồng hồ.

Sau vài giây vờn nhau, Eric nạt, “Hai cậu nghĩ đây là trò giải trí thôi hả? Có cần giải lao cho hai cậu đánh một giấc không? Đánh nhau đi!”

“Nhưng…” Al thẳng người dậy, hạ hai tay xuống và nói, “Đấu tính điểm hay sao ạ? Khi nào thì hiệp đấu kết thúc?”

“Kết thúc khi một trong hai người không thể tiếp tục được nữa,” Eric đáp.

“Theo luật của Dauntless,” Số Bốn chêm vào, “một trong hai cũng có thể đầu hàng.”

Eric nhíu mày với Số Bốn. “Theo luật cũ thôi,” anh ta nói. “Trong luật mới, không có chuyện đầu hàng.”

“Một người dũng cảm nhận thức được sức mạnh của đối phương,” Số Bốn đáp lời.

“Một người dũng cảm không bao giờ đầu hàng.”

Số Bốn và Eric trừng mắt nhìn nhau trong vài giây. Tôi thấy giống như mình đang nhìn thấy hai thể loại Dauntless khác nhau – loại đáng kính và loại nhẫn tâm.

Nhưng đến tôi cũng còn biết rằng trong căn phòng này, chính Eric, thủ lĩnh trẻ tuổi nhất của Dauntless, là người nắm quyền.

Trán Al mướt mồ hôi; nó phải quẹt mu bàn tay lên trán để lau đi.

“Vớ vẩn hết sức,” Al nói, lắc đầu. “Đánh nó nhừ tử thì được lợi ích gì? Tụi này cùng phái mà!”

“Ô, tưởng dễ ăn vậy hả bồ tèo?” Will hỏi, nhăn răng cười. “Lại đây. Cố đánh trúng tôi đi hỡi con rùa của thế kỷ.”.

Will lại giơ tay lên. Tôi thấy sự quyết tâm trong mắt Will mà lúc nãy nó không có. Nó thật sự tin là nó có thể chiến thắng sao? Một cú thoi mạnh lên đầu và Al sẽ cho nó đo sàn luôn.

Đó là nếu nó có thể đánh trúng được Will. Al đấm một cú, và Will cúi người né, gáy nó bóng mồ hôi. Nó lách được một cú nữa, chuồi người qua Al và đá một phát thật mạnh vô lưng nó. Al chúi người về phía trước rồi quay ngoắt lại.

Lúc nhỏ, tôi có đọc một cuốn sách về những con gấu xám. Có hình một con đứng trên hai chân sau, miệng đang há to, gầm gừ. Đó là Al lúc này. Nó nhảy bổ vào Will, nắm chặt tay thằng này để nó không chạy đi đâu được và thoi một cú vào hàm nó.

Tôi nhìn anh sáng tắt lụi trong mắt Will, ánh sáng xanh lá cây nhạt, giống màu cần tây. Nó đảo tròng mắt và người mềm ra như bún. Nó trượt khỏi gọng kìm của Al, mềm nhũn ra và đổ xuống sàn. Cơn lạnh chạy dọc sống lưng và làm ngực tôi đông cứng.

Al mở to mắt và quỳ xuống bên cạnh Will, vỗ vỗ vào má nó. Căn phòng im như tờ trong lúc chúng tôi chờ Will có phản ứng lại. Trong vài giây, nó bất động, chỉ nằm dài trên đất với một cánh tay bị bẻ ngoặt ra sau. Rồi nó chớp mắt, sững sờ.

“Đỡ nó dậy,” Eric ra lệnh. Anh ta chú mục vào thân hình sụp đổ của Will bằng cặp mắt khát máu, như thể cảnh tượng này là một bữa ăn còn anh ta thì đã nhịn đói hàng tuần liền rồi. Môi anh ta cong lên độc ác.

Số Bốn vòng tên của Al trên bảng. Chiến thắng.

“Tiếp theo – Molly và Christina!” Eric gọi. Al choàng tay Will qua vai và lôi nó khỏi sàn đấu.

Christina bẻ khớp tay. Lẽ ra tôi có thể chúc con nhỏ may mắn, nhưng tôi không biết làm vậy sẽ giúp ích được gì. Christina không hề yếu ớt, nhưng nó ốm o gầy mòn hơn nhiều so với Molly. Hy vọng chiều cao của con nhỏ sẽ giúp nó.

Bên kia phòng, Số Bốn vòng tay qua eo đỡ lấy Will và dẫn nó ra ngoài. Al đứng lại một lúc trước cửa nhìn họ rời đi.

Số Bốn bỏ đi làm tôi lo lắng. B tôi lại với Eric cũng giống như mướn một cô trông trẻ thích dành thời gian mài dao vậy.

Christina vén tóc qua tai. Tóc nó dài tới cằm, đen và được kẹp ra đằng sau bằng mấy cái kẹp màu bạc. Nó bẻ thêm mấy khớp ngón tay nữa. Con nhỏ ngó bộ căng thẳng, và dĩ nhiên rồi – ai lại không căng thẳng sau khi chiêm ngưỡng cảnh Will rụng xuống sàn như một đống giẻ rách chứ?

Nếu mọi xung đột trong phái Dauntless đều kết thúc với chỉ một người còn trụ vững, tôi không chắc phần nhập môn này sẽ như thế nào với tôi. Liệu tôi sẽ là Al, đứng trên xác người khác, biết rằng mình là người làm cho người kia nằm sõng soài dưới đất, hay sẽ là Will, người nằm đó thành một đống vô vọng? Và liệu có ích kỷ không khi tôi khao khát chiến thắng, hay đó là dũng cảm? Tôi chùi hai bàn tay ướt nhẹp mồ hôi lên quần.

Tôi bừng tỉnh khi Christina đá vào một bên hông Molly. Molly thở hổn hển và nghiến răng như thể nó sắp sủa tới nơi. Vài lọn tóc đen xòa xuống mặt nó nhưng nó không thèm vén lên.

Al đứng kế tôi, nhưng tôi bện tập trung vô cuộc đấu mới quá nên không nhìn thấy nó, hay chúc mừng chiến thắng, giả sử nó muốn vậy. Tôi không chắc nữa.

Molly nhếch mép cười với Christina, và không hề báo trước, hụp người xuống, vung tay ra tóm lấy eo Christina. Nó táng con nhỏ một phát làm con nhỏ té xuống và nó đè con nhỏ xuống sàn. Christina vùng dậy, nhưng Molly rất nặng và không hề nhúc nhích.

Nó vung một cú đấm, và Christina né đầu qua một bên, nhưng Molly cứ đấm tiếp và tiếp, đến khi nắm đấm của nó trúng hàm, mũi, miệng Christina. Không kịp nghĩ, tôi níu lấy cánh tay Al và siết chặt hết sức có thể. Tôi cần một thứ gì đó để bám vào. Máu chảy đầm đìa xuống một bên mặt Christina và nhỏ xuống sàn ngay bên cạnh gò má con nhỏ. Đây là lần đầu tiên tôi cầu nguyện cho người khác bất tỉnh đi cho rồi.

Nhưng con nhỏ không bất tỉnh. Christina hét lên và giật ra được một tay. Con nhỏ đấm vào tai Molly, làm nó mất thăng bằng và thoát ra. Nó quỳ lên đầu gối, một tay ôm mặt. Máu từ mũi chảy ra nhiều và đỏ tới nỗi chảy đầy tay nó chỉ trong tích tắc. Nó lại hét lên và bò ra xa Molly. Nhìn thấy đôi vai run run, tôi biết con nhỏ đang khóc, nhưng tôi không thể nghe thấy nó qua tiếng đập thình thịch trong tai tôi.

Làm ơn xỉu đi mà!

Molly tung chân đá vô sườn Christina làm con nhỏ nằm dài ra. Al đưa tay kéo tôi, giữ tôi sát chặt bên cạnh nó. Tôi nghiến chặt răng để không phải thét lên. Tôi đã không thông cảm chút nào với Al trong cái đêm đầu tiên, nhưng tôi còn chưa trở nên độc ác; cảnh Christina ôm chặt lồng ngực làm tôi chỉ muốn nhảy ra đứng chắn giữa nó và Molly.

“Dừng lại!” Cristina rên lên khi Molly thu chân lại chuẩn bị đá thêm một cú nữa. Con nhỏ giơ tay lên. “Dừng lại! Tôi…” nó ho. “Tôi thua.”

Molly mỉm cười và tôi thở phào nhẹ nhõm. Al cũng thở phào, lồng ngực nó nâng lên và hạ xuống chạm vào vai tôi.

Eric chầm chậm tiến về trung tâm sàn đấu, và đứng trên Christina với hai tay khoanh lại. “Xin lỗi, cô vừa nói gì đấy? Chịu thua ư?”

Christina cố gắng quỳ lên. Nó nhấc tay khỏi sàn, để lại một dấu đỏ tươi đằng sau. Nó phải bóp mũi lại để không cho chảy máu và gật đầu.

“Đứng dậy,” anh ta ra lệnh. Nếu anh ta cứ hét lên, có thể tôi sẽ không cảm thấy như ruột gan phèo phổi sắp trào hết ra ngoài. Nếu anh ta cứ hét lên, có thể tôi sẽ biết la hét là điều tồi tệ nhất anh ta định làm. Nhưng giọng anh ta rất điềm tĩnh và từ ngữ rất chuẩn xác. Anh ta chụp lấy tay Christina, kéo nó đứng lên, và lôi nó về phía cánh cửa.

“Theo tôi,” anh ta nói với đám chúng tôi.

Và chúng tôi đi theo.

Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ của con sông trong lồng ngực.

Chúng tôi đứng gần rào chắn. Hố Bẫy gần như trống không; giờ đang là giữa buổi chiều, mặc dù có cảm giác như đêm đã kéo dài mấy ngày rồi.

Nếu có người nào đang ở đó đi nữa thì tôi cũng nghi ngờ việc họ sẽ giúp Christina. Vì chúng tôi đang đứng cùng với Eric là một lẽ, lẽ khác là Dauntless có những quy luật khác – những quy luật mà tính tàn bạo không hề là hành vi trái đạo..

Eric xô Christina về phía rào chắn.

“Trèo qua đi,” anh ta nói.

“Cái gì?” Con nhỏ trả lời như mong anh ta động lòng, nhưng đôi mắt mở lớn và gương mặt tái xám của nó lại bộc lộ điều trái ngược. Eric sẽ không nhượng bộ.

“Trèo qua rào chắn,” Eric lặp lại, phát âm chậm rãi từng từ một. “Nếu trụ được trên cái vực này trong năm phút, tôi sẽ quên đi sự hèn nhát vừa rồi. Nếu không, tôi sẽ không cho phép cô tiếp tục giai đoạn nhập môn.”

Rào chắn hẹp và làm bằng kim loại. Bọt nước từ con sông bao phủ nó, làm nó trơn trượt và lạnh lẽo. Ngay cả nếu Christina đủ dũng cảm để treo mình trên rào chắn trong năm phút, con nhỏ có thể còn không nắm được nó. Hoặc nó chọn bị vô môn phái, hoặc là mạo hiểm với cái chết.

Nhắm mắt lại, tôi mường tượng ra cảnh nó té xuống đống đá lởm chởm phía dưới và rùng mình.

“Được thôi,” nó nói, giọng run run.

Christina cao đủ để quàng một chân qua rào chắn. Bàn chân nó run cầm cập. Nó nhón đầu mấy ngón chân trên bờ rìa khi quăng chân còn lại qua. Đối diện với chúng tôi, con nhỏ chùi tay vô quần và nắm thanh chắn chặt tới nỗi mấy đốt ngón tay trắng bệch cả ra. Rồi nó đưa một chân ra khỏi bờ rìa. Và chân còn lại. Tôi nhìn thấy mặt nó qua những chấn song của thanh chắn, rất quyết tâm, hai môi mím chặt.

Cạnh tôi, Al đặt đồng hồ.

Trong một phút rưỡi đầu tiên, Christina vẫn ổn. Hai tay con nhỏ nắm chắc thanh chắn và cánh tay không bị run. Tôi bắt đầu nghĩ nó có thể vượt qua được và chứng minh cho Eric thấy anh ta thật là ngu ngốc mới đi nghi ngờ nó.

Nhưng rồi con sông dội vào tường, và bọt nước trắng xóa đập vào lưng Christina. Mặt nó đập vào thanh chắn, và nó hét lên. Tay nó bị trượt nên nó giờ chỉ treo toòng teng bằng mấy đầu ngón tay. Nó cố gắng nắm lại nhưng tay nó lại ướt nhẹp hết rồi.

Nếu tôi úp nó, Eric sẽ biến số phận tôi thành y chang như con nhỏ. Tôi sẽ để con nhỏ té chết hay sẽ tự nộp mạng để thành kẻ vô môn phái đây? Cái nào tệ hơn: đứng im bất lực khi có người chết hay bị đày ải và ra đi trắng tay?

Ba mẹ tôi sẽ trả lời câu hỏi này chẳng chút khó khăn.

Nhưng tôi không phải ba mẹ.

Theo như tôi biết, Christina chưa hề khóc một lần nào từ khi chúng tôi đặt chân đến đây, nhưng bây giờ mặt nó đang dúm dó lại và tiếng khóc của nó còn lớn hơn tiếng của con sông. Một con sóng khác vỗ vào tường và bọt nước phủ lên người nó. Một giọt nước văng trúng ngực tôi. Tay nó lại bị tuột, và lần này một tay tuột luôn khỏi thanh chắn, nên giờ nó đang treo mình bằng bốn đầu ngón tay.

“Cố lên nào Christina,” Al nói, tiếng nó lớn đến ngạc nhiên. Con nhỏ nhìn nó. Nó vỗ tay. “Cố lên, chụp lại đi. Cậu làm được mà. Chụp nó đi.”

Tôi có đủ mạnh mẽ dù chỉ để động viên nó không? Liệu nỗ lực của tôi cố gắng giúp nó có đáng không nếu tôi biết rằng mình quá yếu đuối để làm được điều gì đó tốt đẹp?

Tôi biết những câu hỏi đó là cái gì: cái cớ cả thôi. Lý trí của con người có thể tha thứ cho bất kỳ tội lỗi nào, vậy nên việc chúng ta không tin vào nó vô cùng quan trọng. Lời ba tôi dạy.

Christina quẳng cánh tay, lần mò tìm thanh chắn. Không có ai khác động viên con nhỏ, nhưng Al chụm hai bàn tay to lớn của nó lại và la lớn, mắt nó nhìn vào mắt con nhỏ. Tôi ước gì tôi có thể làm vậy; tôi ước gì tôi có thể cử động, nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nó và tự hỏi rằng mình đã ích kỷ kinh khủng như vậy được bao lâu rồi.

Tôi nhìn đồng hồ của Al. Bốn phút đã trôi qua. Nó thúc mạnh vào vai tôi.

“Thôi nào,” tôi nói. Giọng thầm thì. Tôi hắng giọng. “Còn một phút nữa,” tôi nói, lần này lớn hơn. Tay kia của Christina lại tìm lấy thanh chắn. Cánh tay con nhỏ run rẩy tới mức tôi tự hỏi mặt đất có đang rung chuyển dưới chân tôi không, hình ảnh trước mặt tôi rung động đến nỗi tôi không để ý được gì.

“Cố lên Christina,” Al và tôi động viên, và khi giọng chúng tôi hòa vào nhau, tôi tin là tôi đủ mạnh mẽ để giúp đỡ nó.

Tôi sẽ giúp nó. Nếu nó trượt tay một lần nữa, tôi sẽ giúp.

Một cơn sóng khác bắn vào lưng Christina, và nó thét lên khi cả hai tay trượt khỏi thanh chắn. Một tiếng hét thốt ra từ miệng tôi. Nghe như thể nó thuộc về một ai đó khác vậy.

Nhưng con nhỏ không rớt. Nó chụp lấy một thanh sắt của rào chắn. Ngón tay nó trượt trên kim loại cho đến khi tôi không còn thấy đầu của nó nữa; tất cả những gì tôi thấy là những ngón tay.

Đồng hồ của Al đã chỉ con số năm.

“Hết năm phút rồi,” nó nói, gần như hét vô mặt Eric.

Eric kiểm tra đồng hồ của anh ta, chậm rãi nghiêng cổ tay, trong khi dạ dày tôi thắt lại và tôi không thở được. Khi chớp mắt, tôi chỉ thấy chị của Rita nằm trên vệ đường dưới đường ray tàu lửa, tay chân bẻ quặt theo những góc kì lạ; tôi thấy Rita than khóc; tôi thấy mình quay lưng đi.

“Được rồi,” Eric nói. “Lên đây được rồi, Christina.”

Al tiến về phía thanh chắn.

“Không,” Eric cản. “Con bé phải tự leo lên.”

“Không,” Al gầm lên. “Nó đã làm những gì anh bảo. Nó không phải là đứa hèn nhát. Nó đã làm những gì anh bảo.”

Eric không trả lờ. Al vươn tay qua thanh chắn, và nó cao tới nỗi có thể với tới cổ tay Christina. Con nhỏ túm lấy cẳng tay nó. Al kéo con nhỏ lên, mặt nó đỏ bừng và tôi chạy tới giúp. Tôi quá lùn nên không giúp được gì nhiều, y như tôi nghi ngờ, nhưng tôi ôm lấy Christina ngay khi nó lên đủ cao, rồi Al và tôi kéo nó qua thanh chắn. Người nó đổ ụp xuống đất, mặt nó vẫn loang lổ máu từ cuộc chiến, lưng áo ướt đẫm, người run lẩy bẩy.

Tôi quỳ xuống cạnh nó. Mắt nó nhìn từ tôi sang Al, và chúng tôi cùng thở phào.