Chương 12
TÔI LĂN NGANG qua tấm nệm và thở dài sườn sượt. Đã hai ngày rồi kể từ trận đấu giữa tôi và Peter, và mấy vết bầm của tôi bắt đầu chuyển sang màu tím xanh. Tôi đã làm quen với việc đau nhức khắp người mỗi lần cử động rồi nên giờ di chuyển cũng khá hơn, dù vậy vẫn còn khuya mới lành hẳn.
Mặc dù đang bị thương nhưng hôm nay tôi vẫn phải đấu. May là lần này tôi bắt cặp với Myra, con nhỏ không đấm được cú nào ra hồn nếu bị đối phương khóa tay. Tôi đấm được một cú trong hai phút đầu. Con nhỏ ngã xuống và chóng mặt không đứng lên được. Đáng ra tôi phải thấy hả hê vì chiến thắng, nhưng đấm một đứa con gái như Myra thì chẳng vinh quang chút nào.
Ngay lúc tôi vừa vùi đầu vô gối thì cửa phòng ngủ mở, và một đống người tràn vào phòng với đèn pin trên tay. Tôi ngồi dậy, suýt va đầu vào thành giường bên trên, và ngó xem chuyện gì đang xảy ra.
“Tất cả dậy đi nào!” ai đó gầm lên. Ánh đèn pin chiếu sau đầu làm cái khuyên tai của anh ta lóe sáng. Eric. Xung quanh anh ta là những Dauntless khác, một vài người tôi đã gặp ở Hố Bẫy, vài người khác tôi chưa thấy bao giờ. Số Bốn đứng với họ.
Mắt anh đưa tìm và dính chặt vào mắt tôi. Tôi nhìn lại và quên mất là những đứa nhảy phái quanh tôi đang lục đục ra khỏi giường.
“Bị điếc à, Cứng Đơ kia?” Eric nạt. Tôi giật mình và tung mền trượt ra khỏi giường. Tôi mừng là mình đi ngủ có mặc quần áo đầy đủ, vì Christina ở giường kế bên đang mặc độc có một cái áo thun, cặp chân dài của nó trống không. Nó khoanh tay và nhìn Eric trừng trừng. Đột nhiên tôi ước mình có thể trâng tráo nhìn ai đó trong khi không có bao nhiêu quần áo trên người như vậy, nhưng tôi sẽ không đời nào có thể làm thế.
“Các bạn có năm phút để thay đồ và gặp chúng tôi tại đường ray,” Eric thông báo. “ Chúng ta sẽ đi một chuyến điền dã khác.”
Tôi xỏ chân vô giày và chạy thục mạng sau Christina đến chỗ tàu lửa. Một giọt mồ hôi chảy xuống gáy tôi khi chúng tôi chạy lên cầu thang dọc theo bức tường của Hố Bẫy, xô đẩy người ta trên đường đi. Tôi thắc mắc liệu họ thấy bao nhiêu người chạy như điên như vầy mỗi tuần.
Chúng tôi đến đường ray ngay sau tụi nhập môn gốc Dauntless. Kế bên đường ray là một đống gì đen thui. Tôi nhìn được đó là một đống súng dài và vô số chốt an toàn.
“Tụi mình sắp phải bắn cái gì hả ta?” Christina thì thầm vào tai tôi.
Bên cạnh đó là một đống hộp giống như hộp đạn. Tôi rướn tới gần hơn để đọc chữ trên một trong đống hộp đó. Viết trên đó là mấy chữ “ĐẠN SÚNG SƠN.”
Tôi chưa bao giờ nghe tới thứ này, nhưng cái tên đã tự giải thích rồi. Tôi phá ra cười.
“Mỗi người cầm lấy một khẩu súng đi!” Eric la to.
Chúng tôi đổ xô về phía đống súng. Tôi ở gần nó nhất, thế là tôi chụp khẩu súng đầu tiên có thể rớ tới được, súng nặng, nhưng không quá nặng tới mức không nhấc lên được và tôi chụp luôn một hộp đạn súng sơn. Tôi đút cái hộp vô túi và quăng súng ra sau lưng để cho dây đeo súng quàng trước ngực.
“Giờ giấc sao rồi?” Eric hỏi Số Bốn.
Số Bốn kiểm tra đồng hồ. “Bất cứ lúc nào. Phải mất bao lâu để cậu ghi nhớ được giờ tàu chạy đây?”
“Việc gì phải nhớ, khi có cậu nhắc tôi chứ?” Eric đáp vỗ vỗ vào vai Số Bốn.
Một vòng tròn ánh sáng xuất hiện phía bên trái tôi, xa thiệt xa. Càng tới gần nó càng lớn dần và chiếu vào một bên mặt của Số Bốn, tạo ra một bóng đen mờ mờ dưới xương gò má của anh.
Anh ta là người đầu tiên nhảy lên tàu, và tôi chạy theo sau, không thèm đợi Christina hay Will hay Al. Số Bốn quay người lại khi tôi chạy dài theo toa tàu và chìa một tay ra. Tôi chụp lấy tay anh ta, và anh kéo tôi vô toa. N cơ bắp nơi cẳng tay anh cũng rất rắn chắc, rõ ràng là vậy rồi.
Tôi vội buông tay ra, không dám nhìn anh và ngồi xuống phía bên kia toa tàu.
Khi tất cả mọi người đã vào trong, Số Bốn lên tiếng.
“Chúng ta sẽ chia làm hai đội để chơi cướp cờ. Mỗi đội sẽ có số quân bằng nhau, trộn giữa người nhập môn gốc Dauntless và những thành viên nhảy phái. Một đội sẽ xuất phát trước và tìm chỗ giấu là cờ của đội mình. Sau đó đội thứ hai sẽ xuất phát và làm tương tự.” Toa tàu rung lắc, và Số Bốn phải chụp lấy tay vịn cửa để giữ thăng bằng. “ Đây là một truyền thống của phái Dauntless, vậy nên tôi đề nghị các em hãy nghiêm túc.”
“Thắng thì được gì ạ?” một đứa la lên.
“Nghe như loại câu hỏi của một người không phải đến từ Dauntless,” Số Bốn nhướn mày. “Được chiến thắng, đương nhiên rồi.”
“Số Bốn và tôi sẽ là đội trưởng của các em,” Eric nói. Anh ta nhìn sang Số Bốn. “Hãy chia bên nhảy phái trước nhé!”
Tôi ngóc đầu lên lại. Nếu chọn, tôi sẽ là người cuối cùng được chọn; tôi có thể cảm thấy điều đó.
“Nhường anh trước đấy,” Số Bốn nói.
Eric nhún vai. “Edward.”
Số Bốn tựa lưng vô cửa và gật đầu. Ánh sáng trăng làm mắt anh ta có vẻ long lanh. Anh nhìn khắp một lượt nhóm mấy đứa nhảy phái, không thèm tính toán và nói, “Tôi muốn Cứng Đơ.”
Một làn sóng những tiếng cười thầm rúc rích lan khắp toa tàu. Hai má tôi nóng bừng. Tôi không biết mình nên giận giữ với những người đang cười cợt kia hay nên khoái chí vì được anh ta chọn đầu tiên nữa.
“Định chứng tỏ điều gì hả?” Eric hỏi, với nụ cười mỉa mai độc quyền. “Hay anh chọn đứa yếu nhất chỉ để có cái mà đổ tội khi thua trắng thôi?”
Nổi điên. Chắc chắn tôi nên nổi điên lên. Tôi quắc mắt nhìn vào bàn tay mình. Dù chiến lược của Số Bốn là gì đi nữa, nó cũng dựa trên ý tưởng là tôi yếu kém hơn những đứa nhập môn khác. Nó làm miệng tôi đắng ngắt. Tôi phải chứng minh là anh ta đã sai lầm – tôi phải chứng minh được.
“Tới lượt anh,” Số Bốn nói.
“Peter.”
“Christina.”
Chiến lược của anh ta tới đó bị trật chìa. Christina đâu phải đứa yếu kém. Chính xác thì anh ta định làm gì vậy?
“Molly.”
“Will,” Số Bốn nói, nhai nhai móng tay.
“Al.”
“Drew.”
“Còn lại Myra. Vậy con bé phái tôi,” Eric phán.
“Tiếp theo tới những người nhập môn gốc Dauntless.”
Tôi ngưng không nghe nữa khi họ đã chọn xong chúng tôi. Nếu không phải Số Bốn đang cố chứng tỏ điều gì bằng cách chọn những đứa yếu thì anh ta đang làm gì đây? Tôi nhìn lại những người được anh ta chọn. Tụi tôi có điểm gì chung?
Khi họ đã chia được một nửa đám nhập môn gốc Dauntless, tôi bắt đầu hiểu ra. Ngoại trừ Will và một vài đứa khác, chúng tôi đều có thể trạng tương tự nhau: vai hẹp, nhỏ con. Toàn bột thành viên trọng đội Eric đều to con và khỏe mạnh. Mới hôm qua, Số Bốn nói với tôi là tôi nhanh nhẹn. Chúng tôi sẽ nhanh nhẹn hơn đội của Eric, việc đó sẽ có ích để cướp được cờ - tôi chưa từng chơi trò này trước đây, nhưng tôi biết đây là một trò chơi dựa vào tốc độ hơn là sức mạnh cơ bắp. Tôi lấy tay che cái miệng đang cười. Eric tàn nhẫn hơn Số Bốn, nhưng Số Bốn thông minh hơn.
Họ đã chọn đội xong và Eri Số Bốn.
“Đội của cậu có thể xuất phát sau,” Eric nói.
“Đừng ban ơn cho tôi,” Số Bốn đáp. Anh khẽ cười.”Cậu biết tôi đâu cần ơn huệ để chiến thắng đâu.”
“Không, tôi biết cậu sẽ thua tơi bời cho dù xuất phát trước hay sau,” Eric vừa nói vừa cắn một trong những cái khuyên trên môi anh ta. “Dẫn đội quân khẳng khiu của cậu xuất phát trước đi vậy.”
Tất cả chúng tôi đứng lên. Al trao cho tôi một ánh nhìn tuyệt vọng và tôi cười lại với nó, hy vọng đủ để trấn an. Nếu đứa nào trong số bốn đứa chúng tôi phải ở cùng đội với Eric, Peter và Molly thì đó ít ra là Al. Tụi kia thường không đụng tới nó.
Đoàn tàu sắp sửa đổ dốc xuống đất. Tôi nhất định sẽ tiếp đất trên hai chân.
Ngay khi tôi định nhảy, ai đó xô vào vai tôi, và tôi suýt té lọt khỏi toa tàu. Tôi không quay lại xem đó là ai – Molly, Drew hay Peter, đứa nào không quan trọng. Trước khi ai đó có thêm một cơ hội nữa, tôi nhảy. Lần này tôi đã sẵn sàng đón nhận cái đà mà đoàn tàu đem đến cho tôi, và tôi chạy một vài bước để phân tán nó và giữ mình thăng bằng. Niềm hân hoan vô bờ chảy trong người tôi và tôi mỉm cười. Đó là một thành tựu nhỏ xíu, nhưng nó giúp tôi cảm thấy mình là một Dauntless.
Một đứa khai tâm gốc Dauntless chạm vào vai Số Bốn và hỏi, “Hồi đó khi đội anh thắng, anh đã để lá cờ ở đâu?”
“Nói cho em nghe thật sự không đúng tinh thần của bài luyện tập đâu Marlene,” anh ta nhẹ nhàng nói.
“Đi mà, Số Bốn,” con nhỏ nài nỉ. Nó trao cho anh ta một nụ cười tán tỉnh. Số Bốn phủi tay nó khỏi cánh tay ảnh, và vì lý do gì đó, tôi thấy mình đang tủm tỉm cười.
“Cầu Tàu Hải Quân,” một đứa khai tâm gốc Dauntless khác nói lớn. Thằng này cao, da nâu và mắt đen. Đẹp trai. “Anh mình ở trong đội chiến thắng. Họ giữ lá cờ ở chỗ trò kéo quân.”
“Vậy mình tới đó đi,” Will đề nghị.
Không ai phản đối, nên chúng tôi đi về phía đông, hướng về phía đầm lầy, trước đây đã từng là một cái hồ. Hồi còn nhỏ, tôi hay tưởng tượng xem một cái hồ trông sẽ như thế nào, khi không có hàng rào xây trong bùn để giữ thành phố an toàn. Nhưng khó mà tưởng tượng ra được nhiều nước trong một chỗ như thế này.
“Tụi mình đang ở gần tổng hành dinh của phái Erudite đúng không?” Christina hỏi, vai nó va vào vai Will.
“Ừ. Về phía Nam của nơi này,” Will đáp. Nó quay lại nhìn ra đằng sau, và trong khoảnh khắc, gương mặt của nó ngập tràn mong mỏi. Rồi thôi.
Tôi đang cách anh trai mình chưa đầy một dặm. Đã một tuần rồi kể từ lúc chúng tôi ở gần nhau đến vậy. Tôi lắc đầu để giũ bỏ ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Tôi không thể nghĩ về anh trai mình hôm nay, khi tôi phải tập trung để vượt qua giai đoạn một. Tôi không thể nghĩ về anh Caleb vào bất kỳ ngày nào.
Chúng tôi đi qua cầu. Chúng tôi vẫn cần cây cầu vì lớp bùn bên dưới vẫn còn ướt, không thể đi trên đó được. Tôi tự hỏi không biết con sông đã cạn được bao lâu rồi.
Khi chúng tôi đã băng qua cây cầu, thành phố thay đổi. Sau lưng chúng tôi, hầu hết các tòa nhà đều đang được sử dụng, hoặc nếu không thì cũng được chăm sóc tốt. Còn trước mặt chúng tôi là một biển bê tông vụn và kính bể. Phần này của thành phố im lặng tới kỳ quái; làm người ta có cảm giác như trong một cơn ác mộng. Rất khó để nhìn đường, vì bây giờ đã quá nửa đêm và đền trong thành phố đã tắt hết cả.
Marlene lôi ra cây đèn pin và soi đường cho cả bọn.
“Sợ bóng tối hả Mar?” đứa mắt đen bên gốc Dauntless chọc.
“Nếu cậu muốn giẫm lên miếng chai thì cứ tự nhiên, Uriah,” nó nạt lại. Nhưng nó cũng tắt đèn đi.
Tôi nhận ra một phần của việc làm làm một Dauntless là phải sẵn sàng làm mọi chuyện khó khăn thêm cho mình để luyện tính không phụ thuộc. Chẳng có gì được gọi là can đảm ngoại hạng khi lang thang trên những con đường tối mù mà không bật đèn pin cả, nhưng chúng tôi không được cần tới bất kỳ sự giúp đỡ nào, ngay cả cần tôi buộc phải làm được bất cứ thứ gì.
Tôi thích điều đó. Bởi vì sẽ có một ngày không có đèn pin, không có súng, không có ai hướng dẫn. Và tôi muốn sẵn sàng cho cái ngày đó.
Những tòa nhà kết thúc ngay trước khi chúng tôi tới đầm lầy. Một dải đất nhô ra ngoài đầm lầy, và bên trên nó là một cái đu quay màu trắng khổng lồ với hàng tá ca-bin màu đỏ đang đong đưa sắp rớt theo một nhịp đều đặn. Một cái đu quay.
“Nghĩ mà xem. Người ta từng ngồi chơi trên cái đó đó. Cho vui,” Will lắc đầu.
“Mấy người đó chắc hẳn là phái Dautless,” tôi nói.
“Ừ, nhưng là một phiên bản Dauntless trời ơi.” Christina cười lớn. “Một cái đu quay của Dauntless không có ca-bin. Bồ phải dùng tay để bám toòng teng, và chúc bồ may mắn nhá.”
Chúng tôi đi xuống dọc theo dải đất. Tất cả những tòa nhà bên trái tôi đều bỏ không, biển hiệu được tháo xuống và cửa sổ thì đóng kín, nhưng đó là kiểu trống không gọn gàng. Ai rời bỏ những nơi này cũng là tự nguyện và thoải mái rời đi. Một vài nơi khác trong thành phố không được như vậy.
“Thách cậu nhảy xuống đầm lầy đó,” Christina nói với Will.
“Nhường cậu trước đấy.”
Chúng tôi đến khu trò kéo quân. Vài con ngựa đã bị trầy xước và bạc màu, đuôi gãy và bàn đạp thì bong ra. Số Bốn lấy lá cờ ra khỏi túi.
“Trong mười phút nữa, đội kia sẽ chọn được địa điểm của họ,” anh ta nói. “Tôi đề nghị các em hãy nghĩ ra một chiến thuật. Chúng ta có lẽ không phải là phái Erudite, nhưng sự chuẩn bị về tinh thần là một phần trong kỳ huấn luyện Dauntless của các em. Có thể nói nó là phần quan trọng nhất.”
Anh ta nói đúng. Cơ thể chuẩn bị kỹ thì ích lợi gì khi đầu óc lại loạn xà ngầu lên chứ?
Will cầm lá cờ từ tay
“Nên có vài người ở lại đây canh gác, và vài người nên đi ra ngoài trinh sát địa điểm của đội kia,” Will lên tiếng.
“Vậy sao?” Marlene giật lá cờ từ tay Will. “Ai cho cậu lãnh đạo ở đây hả anh bạn nhảy phái?”
“Không ai cả,” Will nói. “Nhưng phải có ai đó làm.”
“Hay tụi mình có thể vạch một chiến lược mang tính phòng vệ hơn. Đợi mấy người kia tới rồi hạ chúng,” Christina đề nghị.
“Cách đó ẻo lả quá,” Uriah nói. “Mình bỏ phiếu tất cả chúng ta cùng đi. Giấu lá cờ ở chỗ nào thật kín để họ không tìm được.”
Tất thảy mọi người òa ra tranh luận cùng một lúc, mỗi lúc mỗi giọng lớn hơn. Christina biện hộ cho kế hoạch của Will; tụi khai tâm gốc Dauntless bỏ phiếu tấn công; cả đám cãi lộn ì xèo coi ai là người được quyền quyết định. Số Bốn ngồi xuống cạnh khu trò kéo quân, dựa lưng vào chân của con ngựa bằng nhựa. Mắt anh ta hướng lên trời, bầu trời không sao, chỉ có một một mặt trăng tròn vành vạnh nhú ra khỏi những lớp mây dày đặc. Cơ bắp trên tay anh giãn ra; hai tay chắp sau gáy. Nhìn anh rất thoải mái trong khi vẫn vác súng trên vai.
Tôi khép hờ mắt. Sao anh ta dễ làm tôi phân tâm thế chứ? Tôi cần phải tập trung.
Tôi sẽ nói gì nếu có thể hét át đi tiếng lao xao sau lưng tôi? Chúng tôi không thể hành động cho tới khi biết được đội kia đang ở đâu. Họ có thể ở bất cứ đâu trong bán kính hai dặm quanh đây, dù tôi có thể loại trừ cái đầm lầy trống không ra. Cách tốt nhất để tìm ra bọn họ là ngưng tranh cãi về việc làm cách nào để tìm kiếm họ, hoặc đội lục soát cần có bao nhiêu người.
Cách đó là phải leo lên càng cao càng tốt.
Tôi nhìn ra sau để chắc là không có ai nhìn thấy mình. Không đứa nào nhìn tôi, nên tôi đi nhẹ nhàng về phía cái đu quay trong khi một tay giữ cây súng áp vào lưng để khỏi gây ra tiếng động.
Khi tôi nhìn lên cái đu quay từ dưới đất, cổ họng tôi muốn nghẹn lại luôn. Nó cao hơn tôi nghĩ, cao tới mức tôi hầu như không nhì thấy được ca-bin trên cùng. Điều tốt lành duy nhất của chiều cao này là nó được xây để chịu sức nặng. Nếu tôi leo lên, nó sẽ không sập dưới chân tôi.
Tim tôi đập nhanh hơn. Tôi sẽ liều cái mạng mình cho việc này sao – để thắng một trò chơi mà phái Dauntless ưa thích?
Trời tối quá khó thấy, nhưng khi tôi quan sát những cái cột chống khổng lồ gỉ sét đang đỡ lấy cái đu quay, tôi thấy những cái thanh ngang của một cái thang. Mỗi thanh chỉ rộng bằng vai tôi, và không có tay vịn để tôi bám vào, nhưng leo thang còn tốt hơn nhiều so với leo lên mấy cái nan hoa của cái đu quay.
Tôi nắm lấy một cái thanh ngang. Nó gỉ sét và mảnh tới mức có thể gãy vụn dưới tay tôi không ngừng. Tôi đặt chân lên thanh thấp nhất để thử và nhảy lên để xem nó có mang nổi tôi hay không. Cử động làm xương sườn tôi đau nhói, và tôi co rúm người.
“Tris,” một giọng nói trầm vang lên sau lưng tôi. Không hiểu sao nó làm tôi giật mình. Có lẽ vì tôi đang trở thành một Dauntless cũng nên, và tinh thần luôn sẵn sàng là thứ tôi buộc phải phát triển. Có lẽ vì giọng anh trầm, mượt và êm dịu. Lý do gì cũng được, tôi quay đầu lại. Số Bốn đứng đằng sau tôi với cây súng vắt trên lưng, giống tôi.
“Dạ?” tôi nói.
“Tôi đến để tìm hiểu xem em nghĩ em đang làm gì.”
“Em đang tìm một nơi cao ráo hơn,” tôi đáp. “Em không nghĩ mình đang làm gì hết.”
Trong bóng tối, tôi thấy anh ta cười. “Được rồi. Tôi sẽ đi chung.”
Tôi đứng yên một lúc. Anh ta không nhìn tôi theo cái kiểu Christina và Will thỉnh thoảng hay nhìn – như thể tôi quá nhỏ bé và yếu ớt để dùng vào việc gì, và tụi nó thấy tội nghiệp tôi. Nhưng anh ta kiên quyết đi cùng với tôi, chắc hẳn vì nghi ngờ tôi thôi.
“Em ổn mà,” tôi nói.
“Không nghi ngờ gì,” anh ta trả lời. Tôi không nghe thấy mùi chế nhạo nào, nhưng tôi chắc là có mà. Phải có gì đó.
Tôi leo lên, và khi tôi đã cách mặt đất vài tấc, anh ta leo theo tôi. Anh di chuyển nhanh hơn tôi, và chẳng mấy chốc tay anh ta đã đụng tới nấc thang tôi vừa mới nhấc chân lên.
“Nói cho tôi biết…,” anh ta lặng lẽ hỏi khi chúng tôi đang leo. Nghe có vẻ hụt hơi. “Em nghĩ mục đích của bài tập luyện này là gì? Ý tôi là trò chơi chứ không phải là chuyện leo trèo này.”
Tôi nhìn xuống phía dưới. Nó nhìn có vẻ xa xôi lắm rồi, nhưng tôi còn chưa leo được một phần ba chặng đường nữa. Trên đầu tôi là cái bệ ngay dưới trung tâm của đu quay. Đó là điểm đến của tôi. Tôi còn chưa nghĩ đến làm sao để leo xuống. Cơn gió phả vào mặt tôi lúc nãy giờ đang quất vào người tôi. Chúng tôi càng leo cao, gió sẽ càng mạnh.
Tôi cần phải sẵn sàng.
“Học về chiến thuật,” tôi đáp. “Làm việc theo nhóm, có lẽ thế.”
“Làm việc theo nhóm,” anh ta đáp lại. Tiếng cười bật ra khỏi cổ họng. Nghe giống tiếng thở hoảng loạn hơn.
“Cũng có thể không,” tôi nói. “Làm việc nhóm có vẻ không nằm trong diện ưu tiên của Dauntless.”
Gió thổi mạnh hơn. Tôi áp người vô sát cây cột sơn trắng để khỏi té, nhưng vậy thì khó leo hơn. Phía dưới, trò kéo quân dòm nhỏ xíu. Tôi hầu như không thấy được đội của mình dưới mái che. Một vài đứa biến đi đâu mất – chắc nhóm tìm kiếm đã lên đường rồi.
Số Bốn nói, “Đáng ra nó phải là một ưu tiên. Từng là thế.”
Nhưng tôi không thật sự lắng nghe,vì độ cao làm tôi choáng váng. Tay tôi mỏi nhừ vì bám lấy thanh ngang, và chân tôi thì run cầm cập, nhưng tôi không chắc là tại sao. Độ cao không phải là thứ làm tôi sợ - độ cao khiến tôi thấy tràn đầy năng lượng, từng tế bào, mạch máu và cơ bắp trên người tôi đang hát vang.
Và rồi tôi nhận ra. Là anh ta. Có gì đó ở anh ta khiến tôi có cảm giác sắp sửa té xuống tới nơi. Hoặc hóa lỏng. Hoặc bốc cháy.
Tôi suýt trượt tay khỏi thanh ngang tiếp theo.
“Giờ nói tôi nghe…” anh ta vừa thở hổn hển vừa nói, “em nghĩ học về chiến thuật thì liên quan gì tới sự dũng cảm?”
Câu hỏi nhắc tôi nhớ anh ta là người hướng dẫn của tôi, và tôi nên học được điều gì đó từ việc này. Một đám mây trôi ngang mặt trăng, và ánh trăng chiếu vào đôi tay tôi.
“Nó… nó chuẩn bị cho người ta hành động,” cuối cùng tôi cũng trả lời. “Học chiến thuật để có thể áp dụng nó.” Tôi nghe thấy anh ta thở bên dưới tôi, lớn và nhanh. “Anh ổn không đó, Số Bốn?”
“Em có phải người không đó Tris? Ở trên cao thế này…” Anh ta hớp hớp không khí. “Em không sợ chút nào sao?”
Tôi nhìn xuống đất. Nếu bây giờ tôi té, tôi sẽ chết chắc. Nhưng tôi không nghĩ mình sẽ té.
Một cơn gió đập mạnh vào bên trái tôi, quăng người tôi về phía bên phải. Tôi thở gấp và vội níu lấy thanh ngang, mất thăng bằng. Bàn tay lạnh ngắt của Số Bốn nhanh chóng choàng lấy eo tôi, một ngón tay vô tình chạm phải một phần da trần ngay dưới vạt áo. Anh ta ghì lại để tôi đứng yên và nhẹ nhàng đẩy tôi về phía trái, giúp tôi lấy lại thăng bằng.
Giờ thì tôi không thể thở được. Tôi đứng hình, nhìn chằm chằm vào tay mình, miệng khô khốc. Tôi vẫn còn cảm giác thấy bàn tay của anh ta, những ngón tay dài và mảnh.
“Em có sao không?” anh ta nhẹ nhàng hỏi.
“Em không sao,” tôi gượng giọng.
Tôi tiếp tục trèo lên, im re, cho đến khi đến được cái bệ. Cái đầu của mấy thanh kim loại cùn lủn, chỗ đó hồi trước đã từng có tay vịn, nhưng giờ thì không thấy đâu nữa. Tôi ngồi xuống và nhích tuốt về đầu phía bên kia để Số Bốn có chỗ mà ngồi. Không đắn đo gì, tôi quăng hai chân đung đưa trên không. Tuy nhiên Số Bốn lại co mình và ngồi dựa vào miếng đỡ bằng kim loại, thở nặng nhọc.
“Anh sợ độ cao,” tôi nói. “Vậy sao anh sống sót trong tập thể Dauntless được?
“Tôi làm lơ nỗi sợ của mình,” anh đáp. “Khi tôi ra quyết định nào đó, tôi vờ như nó không tồn tại.”
Tôi nhìn anh ta chòng chọc. Không thể dừng được. Với tôi có một sự khác biệt lớn lao giữa sợ hãi và giả bộ như không sợ, như anh ta đang làm. Mà tôi đã nhìn ngắm anh ta hơi bị lâu rồi thì phải.
“Sao chứ?” anh ta lặng lẽ hỏi.
“Không có gì.”
Tôi ngoảnh đi và nhìn hướng về phía thành phố. Tôi buộc phải tập trung. Có lý do để tôi phải leo lên đến tận đây.
Thành phố tối đen như mực, nhưng ngay cả nếu như không thì tôi cũng chẳng thể nào nhìn được xa cho lắm. Một tòa nhà đang chắn tầm nhìn của tôi.
“Chúng ta chưa đủ cao,” tôi nói. Tôi nhìn lên. Trên đầu tôi là một tam giác tạo bởi những thanh ngang màu trắng, giàn khung của cái đu quay. Nếu trèo cẩn thận, tôi có thể chèn chân giữ những cột chống và xà ngang rồi có thể đứng an toàn. Hoặc an toàn nhất có thể.
“Em trèo lên đây,” tôi tuyện bố và đứng dậy. Tôi nắm lấy một trong số những thanh ngang trên đầu mình và kéo mình dậy. Cơn đau thấu xương nhói lên ở những phần bị bầm dập, nhưng tôi lờ nó đi luôn.
“Trời đất quỷ thần ơi, Cứng Đơ à,” anh ta kêu lên.
“Anh không cần phải theo em đâu,” tôi nói, nhìn lên cái mê cung thanh ngang thanh dọc trên đầu mình. Tôi len được chân lên chỗ hai thanh bắt ngang nhau và đu lên, nắm chặt lấy một thanh khác để lấy đà. Tôi đong đưa trong một tích tắc, tim đập nhanh tới mức tôi không cảm thấy bất cứ cái gì khác được nữa hết. Tất tần tật những suy nghĩ của tôi bị đông đặc lại hết trong khoảnh khắc tim đập loạn xà ngầu đó, và chuyển động với cùng nhịp điệu đó.
“Có chứ,” anh ta nói.
Chuyện này điên khùng hết sức, và tôi biết chứ. Sai sót một mi-li-mét thôi, lưỡng lự nửa giây thôi, và đời tôi coi như tiêu. Hơi ấm len vào lồng ngực tôi, và tôi mỉm cười khi nắm lấy thanh ngang tiếp theo. Tôi đu người lên, hai cánh tay run lẩy bẩy, và ép chân đứng trên một cái thanh khác. Khi đã đứng vững rồi, tôi nhìn xuống Số Bốn. Nhưng thay vì nhìn anh ta, tôi lại nhìn thẳng xuống mặt đất.
Tôi không thở được.
Tôi tưởng tượng mình đang rớt như sung rụng, người đập tơi tả vô mấy cái xà ngang, và chân tay mình bị bẻ gãy theo những góc kì lạ trên vỉa hè, giống như chị của Rita khi nó không nhảy được lên mái nhà. Số Bốn lần lượt nắm lấy những thanh xà và leo lên, dễ dàng như anh ta chỉ đang nhỏm dậy từ trên giường. Tuy nhiên anh ta lại hoàn toàn không dễ chịu hoặc tự nhiên chút nào – từng thớ thịt trên tay cứ căng hết cả lên. Mà tôi thiệt là ngu khi cứ mãi nghĩ ngợi trên độ cao ba chục mét này.
Tôi nắm lấy một thanh ngang khác, tìm nơi đặt chân. Khi lại nhìn về thành phố, tòa nhà đã không còn chắn tầm mắt nữa. Tôi đã leo đủ cao để nhìn thấy được tận đường chân trời. Hầu hết những tòa nhà đều đen tuyền, nổi lên trên nền trởi xanh thẳm, nhưng trên nóc tòa nhà Trung Tâm lại có nhiều ánh đèn đỏ. Nó nhấp nháy nhanh bằng nửa nhịp tim tôi.
Bên dưới những tòa nhà, đường phố trông như những con kênh. Lúc đầu tôi chỉ nhìn thấy toàn một màu đen kịt bao phủ nhà cửa, bầu trời, đường phố và mặt đất, không khác nhau là mấy. Nhưng rồi tôi thấy một chấm sáng bé xíu nhấp nháy trên mặt đất.
“Anh thấy cái kia không?” tôi chỉ tay.
Số Bốn dừng leo khi đã đến ngay sau tôi và nhìn theo hướng tôi chỉ, cằm anh ta ở ngay sát đầu tôi. Hơi thở của anh ta phả vào tai tôi, và tôi thấy run trở lại, như khi tôi đang leo thang vậy.
“Ừ,” anh ta đáp. Một nụ cười nở trên môi.
“Nó đến từ phía công viên phía dưới đuôi cầu tàu,” anh ta phán. “Người. Xung quanh là không gian trống nhưng mấy cái cây có thể làm chỗ ngụy trang được. Nhưng rõ ràng là không đủ.”
“Ok,” tôi nói. Tôi nhìn anh ta. Chúng tôi ở gần nhau đến mức tôi quên béng mình đang ở đâu; thay vì vậy tôi chỉ để ý thấy khóe miệng anh ta cũng xệ xuống tự nhiên giống tôi, và anh ta có một cái sẹo trên cằm..
“Ừm,” tôi nói, hắng giọng. “Bắt đầu trèo xuống thôi. Em sẽ theo anh.”
Số Bốn gật đầu và bước xuống. Chân anh ta dài tới mức anh ta kiếm được liền chỗ để chân và leo xuống mấy cái thanh ngang dễ dàng. Ngay cả trong bóng đêm, tôi cũng thấy hai bàn tay anh ta ửng đỏ và run rẩy.
Tôi bước một chân xuống, hạ tất cả trọng lượng cơ thể lên một cái xà ngang. Cái xà kêu cót két dưới chân tôi và bung ra, và loảng xoảng vào cả tá thanh ngang khác trên đường rơi xuống và rớt xuống đất. Tôi treo toòng teng trên giàn khung, ngón chân lơ lửng trong không trung. Tôi hụt hơi.
“Số Bốn!”
Tôi ráng tìm chỗ đặt chân, nhưng chỗ khả dĩ nhất cách đó tới cả mét, không tài nào với tới được. Tay tôi đầm đìa mồ hôi. Tôi nhớ mình hay chùi tay lên ống quần trước buổi Lễ Chọn, trước bài kiểm tra tư cách, trước mọi thời khắc quan trọng và cố kìm không hét lên. Tôi sẽ trượt tay. Tôi sẽ trượt tay.
“Giữ đó!” anh la lên. “Cố níu đó, tôi có ý này.”
Anh ta tiếp tục trèo xuống. Anh ta đang đi sai hướng; anh ta đáng ra nên hướng về phía tôi, không phải đi xa khỏi tôi. Tôi nìn lên tay mình, nó đang quắp lấy thanh ngang chặt tới mức trắng bệch ra.
Ngón tay tôi chuyển màu đỏ đậm, gần tím. Chúng sẽ không trụ lâu được.
Tôi sẽ không trụ lâu được.
Tôi nhắm tịt mắt. Tốt hơn không nên nhìn. Tốt hơn là giả đò rằng những chuyện này không tồn tại. Tôi nghe thấy tiếng giày của Số Bốn kêu rin rít trên kim loại và tiếng bươc chân vội vã trên mấy nấc thang.
“Số Bốn!” tôi hét lên. Có lẽ anh ta đi rồi. Có lẽ anh ta bỏ rơi tôi rồi. Có lẽ đây là một bài kiểm tra sức khỏe và lá gan của tôi. Tôi hít vào bằng mũi và thở ra bằng miệng. Tôi đếm hơi thở của mình để bình tĩnh lại. Một, hai. Hít vào, thở ra. Làm ơn đi mà, Số Bốn là tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới. Làm ơn đi mà, làm cái gì đó đi.
Rồi tôi nghe tiếng cót két. Thanh ngang tôi đang nắm bỗng rung lên, và tôi thét lên qua hàm răng nghiến chặt trong khi cố hết sức bình sinh bám trụ.
Cái đu quay đang di chuyển.
Không khí bao quanh mắt cá chân và cổ tay tôi khi gió đột ngột trượt trên người tôi như một mạch nước phun. Tôi mở mắt ra. Tôi đang di chuyển – hướng về mặt đất. Tôi toét miệng cười, choáng váng vì kích động khi mặt đất càng lúc càng gần. Nhưng tôi đang tăng tốc. Nếu tôi không rơi đúng lúc, những ca-bin đang di chuyển và giàn khung kim loại sẽ kéo người tôi đi theo, và lúc đó tôi sẽ đi gặp diêm vương thiệt luôn.
Mọi cơ bắp trên người tôi căng ra khi tôi lao xuống đất. Khi nhìn thấy được những vết nứt trên vỉa hè, tôi rơi và người tôi đập mạnh xuống đất, hai chân chạm đất trước. Chân tôi sụp xuống và tôi rụt tay lại, lăn nhanh hết mức sang một bên. Xi-măng cà vào mặt tôi, và tôi vừa kịp ngó thấy một cái ca-bin đang lao về phía tôi, giống như một cái giày khổng lồ đang chuẩn bí sút vô mặt tôi. Tôi lại lăn cù, và sàn cái ca-bin quẹt qua vai tôi.
Tôi an toàn rồi.
Tôi vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Tôi không buồn cố đứng dậy. Nếu tôi cố, chắc chắn cũng lại té cái bịch xuống thôi. Tôi nghe thấy tiếng chân, và tay Số Bốn nắm lấy cổ tay tôi. Tôi để mặc anh ta kéo tay tôi ra.
Anh ủ một tay tôi gọn trong hai bàn tay anh. Hơi ấm từ da thịt anh làm dịu đi cơn đau trên những ngón tay tôi sau khi phải nắm chặt thanh ngang.
“Em có sao không?” anh ta hỏi, tay siết chặt thêm.
“Dạ không.”
Rồi anh ta phá ra cười.
Sau một giây, tôi cũng cười theo. Tôi chống cái tay còn lại để gượng ngồi dậy. Tôi thừa biết chúng tôi đang ở gần nhau như thế nào – cách nhau nhiều lắm có gần một tấc rưỡi thôi. Khoảng không gian đó dường như được nạp điện vậy. Tôi cảm thấy nó đáng lẽ ra phải gần hơn.
Anh đứng dậy, kên. Cái đu quay vẫn đang di chuyển, tạo ra một làn gió thổi ngược tóc tai tôi ra sau.
“Lẽ ra anh phải nói trước là cái đu quay này còn hoạt động được chứ,” tôi nói, cố gắng giữ giọng bình thường. “Vậy ngay từ đầu chúng ta đã không phải leo trèo chi cho cực.”
“Nếu biết thì tôi đã nói rồi,” anh đáp. “Không thể để em treo lủng lẳng trên đó được nên tôi đánh liều vậy. Đi thôi, tới lúc cướp cờ của đội kia rồi.”
Số Bốn ngần ngừ một lúc rồi nắm lấy cánh tay tôi, ngón tay anh ấn vào mặt trong cùi chỏ tôi. Nếu ở phái khác, anh ta sẽ cho tôi thời gian để hồi phục, nhưng anh ta là một Dauntless nên chỉ cười với tôi và tiến về phía khu trò kéo quân, nơi đội chúng tôi đang canh giữ lá cờ. Và tôi nửa chạy nửa đi khập khiễng bên cạnh anh. Tôi vẫn cảm thấy hơi yếu, nhưng đầu óc thì vô cùng tỉnh táo, đặc biệt khi tay anh vẫn còn nắm tay tôi.
Christina đang chễm trệ trên lưng một con ngựa, cặp chân dài của nó vắt chéo và tay ôm lấy cột giữ con ngựa. Lá cờ của chúng tôi ở sau lưng nó, một hình tam giác rực sáng trong bóng tối. Ba đứa khai tâm gốc Dauntless đứng cạnh mấy con ngựa mòn vẹt và dơ bẩn khác. Một đứa đặt tay lên đầu ngựa, và con mắt trầy xước của con ngựa nhìn thẳng vào tôi qua kẽ tay nó. Ngồi ngoài rìa là một Dauntless lớn hơn, chị ta đang gãi gãi cái lông mày có bấm bốn cái khuyên của mình bằng ngón cái.
“Những người kia đâu hết cả rồi?” Số Bốn hỏi.
Anh ta trông có vẻ hứng khởi, tôi thấy vậy, mắt mở lớn đầy năng lượng.
“Hai người mới khởi động cái đu quay đó hả?” chị kia nói. “Hai người đang nghĩ cái quái gì vậy? Vậy chẳng khác nào la lên ‘Ê bọn này ở đây nè! Tới bắt bọn này đi!’” Chị ta lắc đầu. “Nếu năm nay tôi mà thua nữa thì không biết giấu mặt vô đâu. Ba năm liên tiếp ư?”
“Cái đu quay không quan trọng nữa,” Số Bốn nói. “Chúng tôi biết họ ở đâu rồi.”
“Chúng tôi?” Christina hỏi, nhìn từ Số Bốn tới tôi.
“Vâng, trong khi các vị đang ăn không ngồi rồi thì Tris đã leo lên cái đu quay để xác định vị trí của đội kia đấy ạ,” anh đáp.
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?” một đứa khai tâm gốc Dauntless vừa ngáp vừa hỏi.
Số Bốn nhìn tôi. Từ từ ánh mắt của mấy đứa khai tâm khác, trong đó có Christina cũng chuyển từ anh ta sang tôi. Tôi căng vai, sắp sửa nhún vai nói không biết rồi thì hình ảnh cái cầu tàu trải dài dưới chân lại hiện ra trong đầu. Tôi có ý này.
“Chia làm hai đường,” tôi nói. “Bốn người tiến về phía bên phải cầu tàu, ba người sang trái. Đội kia đang ở trong công viên ở đuôi cầu tàu, vậy nhóm bốn người sẽ tấn công trong lúc nhóm ba người lên ra sau cướp lá cờ.”
Christina dòm tôi như thể nó không nhận ra tôi nữa. Tôi không trách nó.
“Được đó,” chị kia vỗ tay. “Kết thúc đêm nay hoành tráng đi thôi.”
Christina nhập bọn với tôi trong nhóm đi về phía bên phải, cùng với Uriah, thằng có nụ cười trắng sáng nổi bật trên nước da màu đồng. Lúc trước tôi không để ý là nó có một hình xăm con rắn đằng sau tai. Tôi nhìn chằm chằm vào cái đuôi cuộn tròn quanh dái tai của nó một lúc, nhưng rồi Christina bắt đầu guồng chân chạy và tôi phải bám theo con nhỏ.
Tôi phải chạy nhanh gấp đôi để đôi chân ngắn ngủn của tôi đuổi kịp bước chân dài ngoằng của Christina. Trong lúc chạy, tôi nhận ra rằng chỉ có một đứa trong bọn tôi sẽ chạm vào lá cờ, và dù cho có nhờ kế hoạch của tôi, thông tin của tôi mà đội tôi giành được lá cờ đi nữa, nhưng nếu tôi không phải là người đoạt được nó thì cũng như không. Tuy đang muốn hết hơi nhưng tôi vẫn ráng chạy nhanh hơn, và đã đuổi kịp ngay sau Christina. Tôi kéo súng qua người, đặt ngón tay lên cò.
Chúng tôi đã đến đuôi cầu tàu, và tôi phải tự bịt miệng lại để chặn tiếng thở khò khè. Cả đám chậm lại để giảm tiếng chân chạy, và tôi nhìn quanh tìm kiếm ánh sáng nhấp nháy đó. Nó bự và dễ nhìn hơn nhiều khi tôi đang ở trên mặt đất thế này. Tôi chỉ, và Christina gật đầu, dẫn đầu cả bọn tiến về phía đó.
Đột nhiên tôi nghe thấy một tràng tiếng la hét, lớn tới mức tôi nhảy dựng lên luôn. Tôi nghe tiếng không khí rít lên khi hàng đống đạn sơn bay qua bay lại vèo vèo và bung bét ra khi trúng mục tiêu. Đội tôi đã tấn công rồi, và đội đối thủ đang quáàng chạy đi phản công, để lại lá cờ chơ vơ hầu như không người canh gác. Uriah giương súng bắn vào bắp đùi tên phòng vệ cuối cùng. Đứa phòng vệ, một đứa con gái lùn lùn, tóc tím, nổi tam bành quăng súng xuống đất.
Tôi chạy hết tốc lực để theo kịp Christina. Lá cờ đang treo trên một nhánh cây trên đầu tôi. Tôi với tay lấy nó, và Christina cũng vậy.
“Thôi nào Tris,” nó nói. “Bồ đã là anh hùng của ngày hôm nay rồi. Với lại bồ thừa biết đằng nào bồ cũng không với tới đâu mà.”
Nó trao cho tôi một cái nhìn kẻ cả, cái kiểu mà người ta thỉnh thoảng hay nhìn đám con nít khi họ làm ra vẻ người lớn quá, và giật lá cờ khỏi nhánh cây. Không nhìn tôi, nó quay người và cất tiếng hú chiến thắng. Uriah hòa giọng với nó và sau đó tôi nghe một tràng hú hét từ phía đằng xa.
Uriah vỗ vai tôi, và tôi cố quên đi cái nhìn của Christina. Có lẽ nó đúng; hôm nay tôi đã chứng minh được khả năng của mình. Tôi không muốn mình quá ham hố; tôi không muốn mình giống Eric, sợ hãi sức mạnh của người khác.
Âm thanh khải hoàn thiệt dễ lây lan, và tôi cũng gân cổ hú lên theo, chạy về phía những người đồng đội của mình. Christina giơ cao lá cờ, và mọi người vây xung quanh nó, nắm lấy cánh tay nó để lá cờ được giương cao hơn nữa. Tôi không với tới nên chỉ đứng bên ngoài, toét miệng cười.
Một bàn tay chạm vào vai tôi.
“Giỏi lắm,” Số Bốn nhẹ nhàng nói.
“Không tin nổi là mình lại bỏ lỡ mất!” Will lại than vãn, lắc đầu. Gió thổi qua cửa toa tàu làm đầu tóc nó rối bùi nhùi.
“Cậu đã làm được một việc trọng đại kinh khủng là tránh đường cho tụi này hành động đó chứ,” Christina chọc, toe toét cười.
Al rên rỉ. “Sao mình lại phải ở cái đội bên kia chứ?”
“Bởi vì đời không như là mơ Albert à. Và cả thế giới này đang đồng tâm hiệp lực mưu hại cậu trêu. “Ê, mình dòm lại lá cờ được không?”
Peter, Molly và Drew tách mình ra khỏi mọi người để ngồi trong góc. Ngực và lưng tụi nó bê bết toàn màu sơn xanh sơn hồn, nhìn tụi nó coi bộ chán nản. Tụi nó cứ thì thà thì thào, lén nhìn đám tụi tôi, đặc biệt là Christina. Đó là cái lợi của việc đang không cầm lá cờ - giờ tôi không phải là mục tiêu của ai. Hay ít ra là ít hơn mọi khi.
“Vậy là cậu đã leo lên cái đu quay hử?” Uriah hỏi. Nó loạng choạng băng ngang toa tàu và ngồi xuống kế bên tôi. Marlene, con nhỏ với nụ cười tán tỉnh tò tò theo nó.
“Ừ,” tôi đáp.
“Bồ thông minh đó. Giống kiểu thông minh của… Erudite,” Marlene nói. “Mình là Marlene.”
“Tris,” tôi nói. Ở nhà tôi, bị so sánh với Erudite có thể nói là một điều xúc phạm, nhưng con nhỏ nói đó như thể là một lời khen ngợi vậy.
“Mình biết bồ là ai mà,” nó nói. “Tên người nhảy đầu tiên thường sẽ in trong đầu mấy bồ miết thôi.”
Đã một đống năm rồi kể từ khi tôi nhảy xuống tòa nhà trong bộ đồng phục Abnegation; cả mấy thập kỷ rồi ấy chứ.
Uriah lấy một quả đạn súng sơn khỏi súng của nó và xoay xoay giữa ngón trỏ và ngón cái. Tàu quẹo qua bên trái, và Uriah ngã lên người tôi, tay nó bấu chặt quả đạn tới khi cả một suối sơn màu hồng bốc mùi xịt thẳng vô mặt tôi.
Marlene bò xuống sàn mà cười. Tôi chậm chạp chùi sơn khỏi mặt và bôi ngược lại lên mặt thẳng nhỏ. Mùi dầu cá bay khắp toa tàu.
“Ôi!” Nó lại bóp quả đạn về phía tôi nhưng chỗ sơn bắn ra lại ngược hướng, thành ra sơn lại phun thẳng vô miệng nó. Nó ho sù sụ và giả đò nôn ọe thiệt lớn.
Tôi lấy tay áo chùi mặt, cười tới đau bụng luôn.
Nếu cả cuộc đời tôi đều giống thế này, đầy tiếng cười giỡn, hành động táo bạo và cái kiểu kiệt sức có được sau một ngày dài nhưng vừa ý, tôi sẽ hài lòng khi Uriah đang cố sức lấy móng tay cào cào cái lưỡi của nó thì tôi nhận ra rằng nếu vượt qua được kỳ nhập môn, cuộc sống đó sẽ là của tôi.