← Quay lại trang sách

Chương 13

SÁNG HÔM SAU, khi tôi ngáp ngắn ngáp dài lê bước tới phòng huấn luyện thì đã có một tấm bia lớn được dựng sẵn ở cuối phòng rồi, và kế bên cánh cửa là một cái bàn xếp đầy những con dao. Lại là bài tập mục tiêu, ít ra thì nó cũng không đau.

Eric đứng ngay chính giữa phòng, dáng bộ anh ta cứng đơ, tới nỗi nhìn như có một cái roi kim loại đã thay thế xương sống của anh ta vậy. Nội nhìn anh ta thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy toàn bộ không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn và đang đè lên người tôi. Ít nhất thì nếu anh ta đứng dựa vào tường, tôi có thể giả đò anh ta không có mặt tại đây. Nhưng hôm nay tôi không thể giả bộ được.

“Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng của giai đoạn một,” Eric nói. “Sau đó các bạn sẽ lại đấu với nhau. Còn hôm nay, các bạn sẽ học cách vũ trang. Mỗi người hãy cầm lên ba con dao.” Giọng anh ta trầm hơn bình thường. “Và chú ý trong khi Số Bốn trình diễn kỹ thuật phóng dao chính xác.”

Ban đầu không có ai nhúc nhích.

“Ngay lập tức!”

Chúng tôi nhốn nháo lấy dao. Chúng không nặng như súng, nhưng cầm vẫn thấy là lạ sao đó, giống như tôi không được phép cầm chúng vậy.

“Tâm trạng của ngài ấy hôm nay hơi bị tệ đó nha,” Christina lầm bẩm.

“Có bao giờ tâm trạng anh ta tốt đâu?” Tôi thì thào lại.

Nhưng tôi biết nó muốn nói gì. Xét trên cái nhìn thù hằn mà anh ta đang trao cho Số Bốn khi anh không chú ý, bàn thua đêm qua chắc hẳn làm Eric buồn bực hơn vẻ ngoài. Thắng trò cướp cờ là vấn đề danh dự, và danh dự thì cực kỳ quan trọng với phái Dauntless. Quan trọng hơn nguyên nhân hay cảm giác.

Tôi quan sát cánh tay Số Bốn khi anh phóng. Lần phóng tiếp theo, tôi quan sát thế đứng của anh. Mỗi lần ném trúng đích, anh đều thở mạnh ra khi buông tay phóng dao. Eric ra lệnh, “Xếp thành hàng!”

Hấp tấp, tôi nghĩ, chả ích lợi gì đâu. Mẹ đã nói vậy khi tôi học đan. Tôi phải nghĩ nó là một bài tập về tinh thần, không phải bài tập về thể chất. Vậy nên tôi dành vài phút đầu tiên luyện tập mà không có dao, tìm thế đứng đúng, học cách chuyển động cánh tay chính xác.

Eric sải bước quá nhanh sau lưng chúng tôi.

“Tao nghĩ con Cứng Đơ bị đánh vô đầu nhiều quá rồi!” Peter nhận xét, một vài đứa gật đầu. “Ê Cứng Đơ! Nhớ con dao là cái gì không?”

Làm lơ nó đi, tôi cầm con dao tập ném lại nhưng không phóng nó ra. Tôi bỏ ngoài tai tiếng bước chân của Eric, tiếng cười nhạo của Peter và cái cảm giác nhì nhằng rằng Số Bốn đang nhìn tôi, và phóng con dao. Nó xoay tít và đụng cái rầm vô tấm bảng. Lưỡi dao không găm vào, nhưng tôi là người đầu tiên phóng trúng mục tiêu.

Tôi cười khẩy khi Peter lại trượt thêm lần nữa. Không kìm được.

“Ê, Peter,” tôi nói. “Nhớ mục tiêu là cái gì không?”

Kế bên tôi, Christina khịt mũi, và con dao tiếp theo của con nhỏ găm vào tấm bia.

Nửa tiếng sau, Al là đứa khai tâm duy nhất chưa phóng trúng tấm bia lần nào. Mấy con dao của nó cứ rớt leng keng xuống sàn, hay dội vô tường. Trong khi nguyên đám còn lại đều đến chỗ tấm bảng để lấy lại vũ khí của mình thì nó cứ phải lượm dao từ dưới đất.

Lần nó thử và trượt tiếp theo, Eric bước đến trước mặt nó và cau có, “Cậu còn chậm tiến đến mức nào nữa, Candor? Cậu có cần mang kính không? Tôi có cần dịch tấm bia lại gần cậu hơn không hả?”

Mặt Al đỏ lựng nên. Nó ném một con dao khác, và cái này lao về phía bên phải cách tấm bia cả mét và đụng trúng tường.

“Vậy là sao, đứa khai tâm kia?” Eric lặng lẽ hỏi, gí sát mặt vào.

Tôi cắn môi. Không hay rồi.

“Em… em bị trượt tay,” Al trả lời.

“Chà, vậy tôi nghĩ cậu nên lượm nó về đi,” Eric nói. Anh ta nhìn một lượt mấy đứa khai tâm, tất thảy đều đang dừng lại… và nói, “Tôi có bảo các em dừng lại không?”

Dao lại bắt đầu găm vào tấm bảng. Tất cả tụi tôi đều đã từng thấy Eric giận giữ rồi, nhưng lần này thì khác. Cái nhìn trong mắt anh ta gần như điên dại.

“Lượm nó về?” Al tròn mắt. “Nhưng mọi người vẫn đang phóng dao mà.”

“Thì sao?”

“Thì em không muốn bị phóng trúng.”

“Tôi nghĩ cậu có thể tin tưởng rằng bạn bè trong đám khai tâm của cậu nhắm mục tiêu giỏi hơn cậu.” Eric khẽ cười, nhưng ánh mắt anh ta vẫn giữ nguyên vẻ độc ác. “Đi lượm dao về mau.”

Al thường không hay phản đối thứ gì phái Dauntless bảo chúng tôi làm. Tôi không nghĩ nó sợ; nó chỉ biết rằng phản đối cũng vô ích. Lần này Al mở to miệng. Sự tuân phục của nó đã đến giới hạn rồi.

“Không,” nó nói.

“Tại sao không?” Đôi mắt nhỏ xíu của Eric dán vào Al. “Cậu sợ ư?”

“Sợ bị những con dao đang bay vèo vèo đâm trúng ư?” Al đáp. “Đúng, tôi sợ!”

Trung thực là sai lầm của nó. Không phải lời từ chối của nó, thứ mà Eric có thể sẽ chấp nhận.

“Dừng lại!” Eric la lớn.

Những con dao dừng lại, và những lời bàn tán cũng vậy. Tôi nắm chặt lấy con dao của mình.

“Ra khỏi sân.” Eric nhìn Al. “Tất cả, trừ cậu.”

Tôi thả con dao rơi cái bịch xuống sàn nhà đầy bụi. Tôi theo sau mấy đứa khai tâm dạt về một bên căn phòng, và tụi nó nhích lên từng bước, háo hức được nhìn thấy cái cảnh khiến ruột gan tôi đảo lộn: Al, đối mặt với sự phẫn nộ của Eric.

“Đứng trước tấm bia,” Eric ra lệnh.

Đôi bàn tay to lớn của Al run lên. Nó quay lưng đi về phía tấm bia.

“Này, Số Bốn.” Eric nhìn qua vai. “Đến giúp tôi một tay chứ hả?”

Số Bốn lấy mũi dao gãi một bên lông mày và đến bên Eric. Anh có những quầng thâm dưới mắt và đôi môi đang mím chặt – anh cũng mệt lừ như chúng tôi.

“Cậu sẽ đứng nguyên đó khi anh ta phóng những con dao này,” Eric nói với Al, “cho đến khi nào cậu học được cách không nao núng.”

“Có cần thiết phải vậy không?” Số Bốn nói. Anh ta nghe có vẻ chán chường nhưng nhìn lại không như vậy. Gương mặt và người anh ta căng ra, cảnh giác.

Tôi siết chặt tay thành nắm đấm. Dù cho giọng Số Bốn có vẻ vô thưởng vô phạt thế nào đi nữa thì câu hỏi cũng là một sự thách thức. Và Số Bốn thường không trực diện thách thức Eric.

Đầu tiên Eric chỉ im lặng nhìn chòng chọc và Số Bốn. Số Bốn nhìn lại. Thời gian trôi qua và ngón tay tôi đang bấu vào lòng bàn tay.

“Ở đây tôi có quyền, nhớ chứ?” Eric nói, nhỏ tới mức tôi hầu như không nghe thấy. “Ở đây, và tất cả những nơi khác.”

Mặt Số Bốn bắt đầu đổi màu, mặc dù biểu hiện của anh không hề thay đổi. Tay anh siết con dao chặt hơn và đốt ngón tay chuyển màu trắng khi anh quay lại đối đầu với Al.

Tôi nhìn từ đôi mắt đen, to của Al đến đôi bàn tay run rẩy của nó rồi đến xương hàm của Số Bốn. Cơn giận sôi sùng sục trong lồng ngực tôi, và bật ra khỏi miệng: “Dừng lại!”.

Số Bốn xoay con dao trong tay anh, ngón tay cẩn thận lần theo cái lưỡi bằng kim loại. Anh trao cho tôi một cái nhìn nghiêm khắc làm tôi cảm thấy như anh đang biến tôi thành đá vậy. Tôi biết tại sao. Tôi thiệt là ngu khi lên tiếng mà có mặt Eric ở đây; tôi thiệt là ngu khi cất tiếng nói.

“Bất kỳ tên ngốc nào cũng có thể đứng trước tấm bia,” tôi nói. “Điều đó chẳng chứng minh được gì trừ việc anh đang bắt nạt chúng tôi. Điều đó gọi là dấu hiệu của sự hèn nhát.”

“Vậy chắc sẽ rất dễ dàng với cô,” Eric nói. “Nếu cô bằng lòng thay thế vị trí của cậu ta.”

Thật lòng thì tôi chẳng muốn đứng trước tấm bia tí tẹo nào, nhưng tôi không thể rút lui bây giờ. Tôi không để lại cho mình sự lựa chọn nào cả. Tôi lách qua đám những đứa khai tâm, và ai đó xô vai tôi.

“Vậy là đi đời gương mặt yêu kiều,” Peter huýt gió. “À mà khoan. Mày đâu có cái mặt đó đâu.”

Tôi lấy lại thăng bằng và bước về phía Al. Nó gật đầu với tôi. Tôi cố cười động viên nhưng không được. Tôi đứng trước tấm bảng, và đầu tôi thậm chí còn không đụng tới tâm của tấm bia, nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Tôi nhìn những con dao của Số Bốn: một trong tay phải, hai trong tay trái.

Cổ họng tôi khô khốc. Tôi cố nuốt nước miếng và nhìn Số Bốn. Anh ta chưa bao giờ làm việc cẩu thả. Anh sẽ không phóng trúng tôi. Tôi sẽ ổn thôi.

Tôi ngẩng cằm lên. Tôi sẽ không nao núng. Nếu tôi nao núng, tôi sẽ chứng minh cho Eric thấy rằng nó không dễ dàng như tôi nói; tôi sẽ chứng minh rằng tôi là một đứa hèn nhát.

“Nếu em tỏ ra nao núng,” Số Bốn nói, chậm, cẩn trọng, “Al sẽ thế chỗ em. Hiểu chứ?”

Tôi gật đầu.

Số Bốn vẫn nhìn vào mắt tôi khi nâng tay lên, kéo cùi chỏ ra sau, và phóng con dao. Nó chỉ là một tia chớp nháng qua trong không trung, và tôi nghe một tiếng phập. Con dao cắm ngập vào tấm bảng, cách mặt tôi chừng một tấc rưỡi. Tôi nhắm mắt lại. Tạ ơn trời.

“Sợ chưa, Cứng Đơ?” Số Bốn hỏi.

Tôi nhớ lại con mắt mở to của Al và những tiếng nấc lặng thầm của nó trong đêm tối và lắc đầu. “Không.”

“Vậy thì mở mắt ra” Anh ta vỗ vỗ vào phần trán giữa hai hàng lông mày.

Tôi nhìn anh, ấn hai tay vào mạn sườn để không ai thấy rằng nó đang run. Anh ta chuyển một con dao từ tay trái sang tay phải, và tôi không thấy thứ gì ngoài cặp mắt anh khi con dao phóng trúng tấm bia ở ngay trên đầu tôi. Cái này còn gần hơn cái vừa rồi – tôi cảm thấy nó đang lởn vởn phía bên trên sọ tôi.

“Thôi nào, Cứng Đơ,” anh ta nói. “Hãy để người khác đứng đó và lãnh phát dao này đi.”

Tại sao anh ta lại cố xúi tôi đầu hàng? Anh ta muốn tôi thất bại sao?

“Im đi, Số Bốn!”

Tôi nín thở khi anh ta xoay con dao cuối cùng trong tay. Tôi thấy một tia sáng lóe lên trong mắt khi anh ta giương tay phóng con dao. Nó tiến thẳng về phía tôi, xoay trong, lưỡi dao chĩa thẳng. Người tôi cứng lại. Lần này, khi nó trúng tấm bảng, tai tôi nhói đau, và máu rỉ trên da tôi. Tôi sờ tai mình. Anh ta phóng rất sít sao.

Và xem cái cách anh ta nhìn tôi thì anh đã cố tình làm như vậy.

“Tôi rất muốn ở lại và xem xem tất cả các bạn có liều lĩnh như cô bé này không,” Eric nói, giọng rất mượt mà, “nhưng tôi nghĩ hôm nay vậy là đủ rồi.”

Anh ta bóp vai tôi. Ngón tay anh ta thô ráp và lạnh lẽo, và anh ta nhìn tôi như thể anh ta sở hữu những gì tôi mới làm vậy. Tôi không đáp lại nụ cười của Eric. Chuyện tôi mới làm không liên quan gì đến anh ta.

“Tôi nên để mắt đến em,” anh ta nói thêm.

Nỗi sợ hãi châm vào tôi, vào ngực, vào đầu và vào tay. Tôi có cảm giác như chữ “pERGENT” được đóng dấu trên trán tôi, và nếu anh ta nhìn tôi đủ lâu thì sẽ đọc được. Nhưng anh ta chỉ bỏ tay ra khỏi vai tôi và bước đi.

Số Bốn và tôi ở lại. Tôi đợi cho đến khi căn phòng hoàn toàn trống không và cửa đã đóng lại trước khi lại nhìn anh ta. Anh ta bước về phía tôi.

“Em có…” anh ta bắt đầu trước.

“Anh cố ý làm vậy!” Tôi hét lên.

“Đúng thế,” anh lặng lẽ nói. “Và em nên cảm ơn tôi vì đã giúp em mới phải.”

Tôi nghiến răng. “Cảm ơn anh sao? Anh gần như xẻo tai tôi còn gì, và anh dành toàn bộ thời gian để châm chọc tôi. Tại sao tôi phải cảm ơn anh?”

“Biết sao không, tôi thấy hơi mệt với việc phải đợi em hiểu ra đó!”

Anh ta trừng mắt nhìn tôi, và ngay cả khi trừng mắt thì đôi mắt anh ta vẫn có vẻ ân cần. Màu xanh của chúng thật đặc biệt, sẫm tới mức gần như đen láy, với một mảng nhỏ màu xanh nhạt hơn bên trái lòng đen, ngay bên cạnh khóe mắt.

“Hiểu kịp? Hiểu chuyện gì? Rằng anh muốn chứng tỏ với Eric rằng anh cứng cựa ra sao hả? Rằng anh cũng tàn ác y như anh ta sao?”

“Tôi không tàn ác.” Anh ta không la hét. Tôi ước gì anh ta cứ hét lên cho rồi. Như vậy ít đáng sợ hơn. Anh ta gí sát mặt vào mặt tôi, gợi tôi nhớ đến việc nằm cách những cái răng nanh của con chó có vài phân trong bài kiểm tra tư cách, và nói, “Nếu tôi muốn làm em bị thương, em không nghĩ rằng giờ mình đã tơi tả rồi sao?”

Anh ta băng ngang qua căn phòng và ném con dao xuống bàn mạnh tới nỗi mũi dao dính cứng ngắc ở đó luôn, cán dao quay lên trần nhà.

“Em…” tôi bắt đầu la lên, nhưng anh đã đi rồi. Tôi thét lên, bực bội, và chùi máu khỏi tai.