Chương 28
TÔI THẮT CHẶT áo khoác quanh vai. Lâu lắm rồi tôi không ra ngoài. Ánh sáng mặt trời yếu ớt rọi lên mặt, và tôi ngắm hơi thở mình phà ra trong không khí.
Ít ra tôi cũng đã hoàn thành một việc: thuyết phục được Peter và đồng bọn của nó rằng tôi không còn là một mối đe dọa nữa. Tôi chỉ phải đảm bảo là ngày mai, khi tôi vào trong bối cảnh kinh hoàng của chính mình, tôi chứng minh được rằng tụi nó sai lè. Thất bại của ngày hôm qua có vẻ không tưởng. Hôm nay thì tôi không chắc.
Tôi đưa tay chải tóc. Thôi thúc muốn khóc đã biến mất rồi. Tôi thắt bím và lấy cọng dây thun quấn quanh cổ tay cột tóc lại. Tôi thấy giống bản thân mình hơn. Đó là tất cả những gì tôi cần: nhớ trong đầu rằng tôi là ai. Và tôi là một đứa không để những thứ tầm thường như tụi con trai và vài ba vụ chạm mặt với tử thần cản bước tôi.
Tôi phá ra cười, lắc đầu. Phải không ta?
Tôi nghe thấy tiếng còi tàu. Những đường ray xe lửa lượn vòng quanh khu vực Dauntless và chạy ra xa hơn tầm mắt của tôi. Chúng xuất phát từ đâu? Chúng kết thúc ở đâu? Thế giới bên kia đường ray ra sao nhỉ? Tôi sải bước về phía chúng.
Tôi muốn về nhà, nhưng tôi không thể. Eric đã cảnh cáo chúng tôi không được quá gắn bó với ba mẹ vào Ngày Thăm Viếng, nên về thăm nhà đồng nghĩa với việc phản bội lại phái Dauntless, và tôi không trả được cái giá đó. Dù vậy Eric cũng không nói là chúng tôi không được đi thăm những người ở các phái không phải phái gốc của chúng tôi, và mẹ đã dặn tôi phải tới thăm anh Caleb.
Tôi biết mình không được phép đi mà không có ai giám sát, nhưng tôi không kìm được. Tôi bước càng lúc càng nhanh hơn, cho đến khi thành ra chạy nước rút. Đánh hai cánh tay tới trước rồi ra sau, tôi chạy theo toa tàu cuối cùng cho đến khi nắm được cái tay vịn và quăng mình lên, co rúm người khi cơn đau tràn vào cơ thể đang nhức nhối của tôi.
Khi đã ở trong toa tàu, tôi nằm dài ra kế bên cánh cửa và nhìn lãnh địa Dauntless mất dần phía sau tôi. Tôi không muốn quay về nơi đó, nhưng lựa chọn từ bỏ, chọn thành kẻ vô môn phái ắt hẳn phải là điều can đảm nhất tôi từng làm từ trước đến giờ, mà hôm nay thì tôi thấy mình lại là một đứa cực kỳ hèn nhát.
Không khí lùa qua người tôi và luồn qua kẽ tay tôi. Tôi thả tay mình thòng ra ngoài toa tàu để cảm nhận luồng gió tạt vào tay. Tôi không thể về với gia đình mình, nhưng tôi có thể đi tìm một phần của nó. Caleb có mặt trong mọi ký ức tuổi thơ của tôi; anh là một phần cội nguồn của tôi.
Con tàu giảm tốc độ khi tiến về phía trung tâm thành phố, và tôi ngồi dậy để nhìn những tòa nhà bé nhỏ đang to dần ra. Phái Erudite sống trong những tòa nhà lớn bằng đá trông xuống đầm lầy. Tôi nắm lấy tay vịn và đu người ra ngoài vừa đủ để nhìn xem những đường ray dẫn đi đâu. Chúng lao xuống ngang tầm với đường bộ trước khi bẻ ngoặt sang hướng đông. Tôi ngửi thấy mùi của đầm lầy và vỉa hè ẩm ướt.
Đoàn tàu xuống dốc và giảm tốc, và tôi nhảy ra. Chân tôi run bần bật bởi lực tiếp xúc khi chạm đất, và tôi chạy tiếp vài bước để giữ thăng bằng. Tôi đi bộ xuống giữa đường, hướng về phía nam, về phía đầm lầy. Vùng đất trống trải dài ra ngút tầm mắt tôi, một mặt phẳng màu nâu chạm tới đường chân trời.
Tôi rẽ trái. Những tòa nhà của phái Erudite hiện ra lờ mờ phía trên tôi, tối thui và lạ lẫm. Làm sao tôi tìm ra Caleb ở đâu bây giờ?
Phái Erudite lưu giữ các hồ sơ; đó là qui định cố hữu của họ. Họ phải giữ các hồ sơ về những người khai tâm của họ. Có người tiếp cận được với những hồ sơ đó; tôi chỉ phải tìm ra họ. Tôi lướt qua những tòa nhà. Về mặt logic mà nói thì toà nhà ở trung tâm hẳn phải là tòa nhà quan trọng nhất. Tốt hơn tôi nên bắt đầu từ đó.
Những thành viên đi lại khắp nơi. Quy tắc của phái Erudite buộc thành viên của phái này mỗi lần vận đồ, phải có ít nhất một thứ gì đó màu xanh dương trên người, vì màu xanh khiến cơ thể tiết ra những chất giúp bình tĩnh, và “một cái đầu bình tĩnh là một cái đầu sáng suốt.” Màu này cũng trở thành “màu cờ sắc áo” của phái họ. Với tôi nó nhìn sáng sủa một cách bất thường. Tôi đã lỡ quen với ánh sáng mờ mờ ảo ảo và những bộ quần áo tối màu rồi.
Tôi tưởng phải vòng vèo xuyên qua đám đông, đụng cùi chỏ người này người kia và thì thầm “xin lỗi” như cách tôi hay làm, nhưng hóa ra lại không cần thiết. Việc trở thành một Dauntless khiến tôi nổi bật. Đám đông dạt ra nhường đường cho tôi, mắt họ dán lấy tôi khi tôi đi ngang qua. Tôi tháo cọng dây thun và giũ tóc ra trước khi bước qua cửa chính.
Tôi đứng ngay ngưỡng cửa và nghiêng đầu ra sau. Căn phòng khổng lồ, im phăng phắc và có mùi như những trang giấy bị bụi phủ lâu ngày. Sàn nhà lát gỗ kêu cót két dưới chân tôi. Những kệ sách xếp thành hàng hai bên tường, nhưng nhìn chúng giống để trang trí hơn hết thảy, vì có một mớ máy vi tính đang để ngay trên mấy cái bàn chính giữa phòng và chẳng có ai đang đọc sách cả. Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào màn hình với những đôi mắt căng thẳng và tập trung cao độ.
Đáng ra tôi phải biết tòa nhà chính của phái Erudite là một thư viện mới phải. Một bức chân dung treo trên bức tường trước mặt khiến tôi chú ý. Nó cao gấp hai tôi và chiều ngang rộng gấp bốn tôi và đặc tả một người phụ nữ hết sức thu hút với đôi mắt xám mọng nước, đeo kính - Jeanine. Mới vừa nhìn cô ta tôi đã nóng máu lên. Bởi vì cô ta là đại diện của phái Erudite, cô ta chính là người đã tung ra các bài báo về ba tôi. Tôi chỉ không thích cô ta lúc ba tôi hay kể chuyện ở bàn ăn tối, nhưng giờ thì tôi ghét cô ta.
Dưới bức tranh cô ta là một tấm biển lớn đề chữ KIẾN THỨC ĐƯA TA ĐẾN THỊNH VƯỢNG.
Thịnh vượng. Với tôi hai chữ này có một ý nghĩa tiêu cực. Phái Abnegation dùng nó để miêu tả thói tự nuông chiều.
Sao anh Caleb lại có thể chọn trở thành một trong những người này được chứ? Thứ họ làm, điều họ muốn, tất cả đều sai trái. Nhưng có lẽ anh cũng nghĩ vậy về phái Dauntless. Tôi tiến về cái bàn ngay bên dưới bức chân dung của Jeanine. Một người đàn ông khá trẻ ngồi sau cái bàn còn không thèm nhìn lên khi nói, “Tôi có thể giúp được gì?”
“Tôi đang tìm một người,” tôi nói. “Tên anh ấy là Caleb. Anh biết tôi có thể tìm anh ấy ở đâu không?”
“Tôi không được phép tiết lộ thông tin cá nhân,” ổng trả lời ôn tồn trong khi đang cật lực đập cái màn hình máy tính trước mặt.
“Ảnh là anh trai tôi.”
“Tôi không được ph...”
Tôi nện tay xuống bàn, ngay trước mặt anh ta, và ổng giật mình nhìn lên tôi qua hai cái đít chai. Những cái đầu quay về hướng tôi. “Tôi nói.” Tôi cương giọng lên. “Tôi đang tìm một người. Anh ấy là một thành viên khai tâm. Bét ra anh có thể nói tôi biết tìm bọn họ ở đâu không?”
“Beatrice?” một giọng nói vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay lại, và Caleb đang đứng phía sau tôi, tay cầm một quyển sách. Tóc anh đã mọc dài ra nên nó phủ lòa xòa trên tai ảnh, và ảnh đang mặc một cái áo thun màu xanh, đeo một cặp kính gọng vuông. Ngay cả khi nhìn anh khác vầy và tôi không được phép yêu quý anh nữa, tôi vẫn chạy về phía anh nhanh hết sức có thể và dang hai tay choàng lấy vai anh.
“Em có một hình xăm,” anh nói, giọng nghèn nghẹn.
“Anh có một cặp kính,” tôi đáp. Tôi lùi lại và nheo mắt. “Mắt anh mười trên mười mà Caleb, anh làm trò mèo gì vậy?”
“Ừm...” Anh liếc nhìn mấy cái bàn xung quanh chúng tôi. “Đi nào. Hãy ra khỏi đây.”
Chúng tôi ra khỏi tòa nhà và băng qua con đường. Tôi phải hơi chạy mới bắt kịp anh. Đối diện tổng hành dinh của phái Erudite là nơi từng là công viên. Giờ chúng tôi chỉ gọi nó là “'1 hiên niên kỷ,” và nó là một khu đất trống với vài ba bức tượng bằng kim loại hoen gỉ - một con voi ma-mút trừu tượng mạ kiềm, cái khác có hình giống hạt đậu, chúng bự đến nỗi khiến tôi trông tí tẹo.
Chúng tôi dừng ở cái bục bê tông của hạt đậu kim loại, những Erudite ngồi thành nhóm nhỏ đọc sách hoặc báo. Anh tháo kính ra và bỏ tọt vô túi áo, rồi đưa tay vuốt tóc, mắt anh nhìn tôi lo lắng. Như thể anh đang ngượng ngùng. Có lẽ tôi cũng nên như thế. Tôi xăm mình, tóc tai lòa xòa, và mặc đồ bó. Nhưng tôi không thấy ngượng chút nào.
“Em làm gì ở đây vậy?” anh hỏi.
“Em muốn về nhà,” tôi nói, “và anh là điều gần gũi nhất em có thể nghĩ ra.”
Anh mím chặt môi.
“Đừng có tỏ ra thoải mái quá khi gặp em chớ,” tôi thêm vào.
“Ê nè,” anh nói, đặt tay lên vai tôi. “Gặp em anh vui muốn chết, được chứ? Chỉ là điều này không được cho phép. Có luật đó.”
“Em không quan tâm,” tôi nói. “Em không quan tâm, hiểu không?”
“Có lẽ em nên quan tâm đi thì hơn.” Giọng anh nhẹ nhàng; chỉ có ánh mắt là không tán thành. “Nếu là anh, anh sẽ không muốn vướng vô rắc rối gì với phái của em đâu.”
“Nghĩa là sao?”
Tôi biết chính xác nó có nghĩa là gì. Ảnh coi phái tôi là phái ác độc nhất trong năm phái, không hơn.
“Anh chỉ không muốn em bị tổn thương. Đâu cần phải nổi điên lên với anh vậy,” ảnh nghiêng đầu. “Chuyện gì đã xảy ra với em ở đó vậy kìa?”
“Không có gì hết. Không có gì xảy ra hết.” Tôi nhắm mắt lại và đưa một tay chà chà gáy. Ngay cả khi tôi có thể giải thích hết tất tần tật mọi chuyện với ảnh, tôi cũng không muốn. Tôi còn không mảy may nghĩ tới chuyện đó nữa.
“Em có nghĩ...” Ảnh nhìn xuống chân. “Em có nghĩ mình đã quyết định đúng đắn không?”
“Em không nghĩ có lựa chọn nào là đúng,” tôi trả lời. “Anh thì sao?”
Anh nhìn quanh. Người ta cứ nhìn chằm chằm khi đi ngang qua anh em tôi. Anh nhìn lướt qua mặt họ. Caleb vẫn đang lo lắng, nhưng có thể không phải vì vẻ ngoài của ảnh hay là vì tôi. Có lẽ là vì họ. Tôi nắm lấy cánh tay ảnh và kéo xuống cái vòm của hột đậu kim loại. Chúng tôi đi dưới cái vỏ rỗng không của nó. Tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở khắp nơi, cong oằn lại bởi những đường cong của bức tường, vỡ ra bởi những vết hoen gỉ và đất bẩn.
“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi, khoanh tay lại. Hồi nãy tôi đã không để ý vết thâm đen dưới mắt ảnh. “Chuyện gì vậy anh?”
Caleb chống một tay lên bức tường kim loại. Hình phản chiếu của anh có cái đầu nhỏ hơn và bị móp một bên, và tay thì nhìn như bị bẻ quặt ra sau. Hình phản chiếu của tôi thì lại nhỏ xíu và lùn tịt.
“Có chuyện lớn đang diễn ra, Beatrice. Có chuyện không ổn.” Mắt anh mở to vô hồn. “Anh không biết là gì, nhưng người ta cứ vội vội vàng vàng, thì thầm to nhỏ, và Jeanine cứ đọc hàng tá diễn văn về việc phái Abnegation mục nát như thế nào hoài, gần như là mỗi ngày.”
“Anh có tin bả không?”
“Không. Có lẽ. Anh không...” Anh lắc đầu. “Anh không biết mình nên tin vào cái gì nữa.”
“Có, anh biết.” tôi cứng giọng. “Anh biết ba mẹ chúng ta là ai. Anh biết bạn bè chúng ta là ai. Ba của Susan, anh nghĩ chú ấy thối nát hả?”
“Anh biết được tới đâu chứ? Họ cho anh biết được nhiều tới đâu chứ? Chúng ta không được phép hỏi han, Beatrice; chúng ta không được phép biết chuyện! Và ở đây...” Anh nhìn lên, và trong tấm kính tròn phẳng trên đầu chúng tôi, tôi thấy hình thù nhỏ xíu của hai đứa tôi, nhỏ bằng cái móng tay. Đó - tôi nghĩ - mới đúng là hình phản chiếu thật của chúng tôi; nhỏ bé như con người thật của chúng tôi. Anh nói tiếp, “Ở đây thông tin miễn phí, lúc nào cũng sẵn sàng.”
“Đây không phải là Candor. Ở đây có những kẻ nói dối, Caleb. Ở đây có những người thông minh tới mức biết cách điều khiển anh.”
“Em không nghĩ anh phải biết khi bị người khác điều khiển sao?”
“Nếu quả thật họ thông minh như anh nghĩ thì không. Em không nghĩ anh biết tí ti gì.”
“Em không biết mình đang nói gì đâu,” anh nói, lắc đầu.
“Đúng. Làm sao mà em biết được một cái phái thối nát là như thế nào chứ? Ơn trời em chỉ đang tập luyện để trở thành một Dauntless thôi,” tôi đáp. “Ít ra em biết mình là một phần của cái gì, Caleb. Anh đang lựa chọn quên đi những gì chúng ta đã biết về cuộc sống của mình - những người này hiếu chiến, tham lam và họ sẽ chẳng dẫn anh đi đến đâu cả.”
Giọng anh sắc lại. “Anh nghĩ em nên đi đi, Beatrice.”
“Rất sẵn lòng,” tôi nói. “À, và chắc là anh chẳng thèm bận tâm đâu, nhưng mà mẹ dặn em nói với anh là hãy nghiên cứu huyết thanh mô phỏng đi.”
“Em gặp mẹ rồi hả?” Anh có vẻ bị tổn thương. “Sao mẹ không...”
“Bởi vì,” tôi nói. “Phái Erudite không cho người Abnegation vào trong khu vực của họ nữa. Thông tin đó không được tiết lộ cho anh sao?”
Tôi gạt ảnh qua một bên, bước ra xa khỏi cái hang bằng gương và bức tượng, rồi đi xuống lề đường. Lẽ ra tôi không nên đi mới phải. Khu vực Dauntless giờ có vẻ giống cái nhà - ít ra ở đó tôi biết chính xác nơi mình đứng, trên mặt đất vững chắc.
Đám đông trên vỉa hè tản ra, và tôi ngẩng lên để coi tại sao. Đứng trước mặt tôi vài mét là hai người đàn ông Erudite đang khoanh tay.
“Xin lỗi,” một người lên tiếng. “Cô phải đi với chúng tôi.”
Một người đi sát sạt sau lưng tôi tới mức tôi cảm thấy được luôn hơi thở của hắn phả vô đầu tôi. Người kia dẫn tôi vô thư viện, đi hết ba cái hành lang để đến thang máy. Bên kia thư viện, sàn nhà chuyển từ lát gỗ sang lát đá trắng, và những bức tường sáng rực giống như trần nhà của căn phòng kiểm tra tư cách. Ánh sáng phản chiếu trên cánh cửa thang máy màu bạc, và tôi phải nheo mắt mới thấy đường được.
Tôi cố giữ bình tĩnh. Tôi tự hỏi mình câu hỏi của chương trình huấn luyện ở Dauntless. Ngươi sẽ làm gì nếu có người tấn công từ đằng sau? Tôi hình dung mình thụi cùi chỏ vô bụng hay đá vô háng mấy người đó. Tôi tưởng tượng mình đang chạy. Ước gì tôi có súng. Đây là những suy nghĩ rất Dauntless, và chúng đã trở thành suy nghĩ của tôi.
Ngươi sẽ làm gì nếu bị hai người tấn công cùng một lúc? Tôi theo người đàn ông đi xuôi theo một cái hành lang trống không, sáng lóa vào trong một văn phòng. Tường đều được làm bằng kính - tôi đoán là mình biết phái nào đã thiết kế ra ngôi trường của tôi rồi.
Một người phụ nữ đang ngồi đằng sau cái bàn kim loại. Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt cô ta. Cùng một gương mặt đang ngự trị trong thư viện phái Erudite; gương mặt tràn lan trên mọi bài báo của phái Erudite. Tôi đã căm ghét gương mặt này bao lâu rồi nhỉ? Chẳng nhớ nữa.
“Ngồi xuống,” Jeanine ra lệnh. Giọng cô ta nghe quen quen, nhất là khi cô ta khó chịu. Đôi mắt xám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tôi đứng được rồi.”
“Ngồi xuống” cô ta lại nói. Chắc chắn là tôi đã nghe giọng nói này trước đây rồi.
Tôi nghe nó trong hành lang, nói chuyện với Eric, ngay trước khi tôi bị tấn công. Tôi nghe cô ta nhắc đến pergent. Và một lần trước đó nữa - tôi nghe thấy nó...
“Là giọng cô trong trình mô phỏng,” tôi thốt lên. “Ý tôi là bài kiểm tra tư cách.”
Cô ta là mối nguy hiểm mà cô Tori và mẹ tôi đã cảnh báo, mối nguy đối với pergent. Đang ngồi ngay trước mặt tôi.
“Chính xác. Đến bây giờ bài kiểm tra tư cách là thành tựu lớn nhất của tôi với tư cách là một nhà khoa học,” cô ta đáp. “Tôi đã xem kết quả kiểm tra của em, Beatrice. Rõ ràng là có gì đó không ổn với bài kiểm tra của em. Nó không được thu lại, và các kết quả của em đã phải được ghi lại bằng tay. Em có biết điều đó không?”
“Không.”
“Em có biết em là một trong hai người duy nhất từ trước đến giờ có kết quả Abnegation mà lại chuyển sang Dauntless không?”
“Không,” tôi nói, nuốt ngược cục sốc vô trong. Tobias và tôi là những người duy nhất sao? Nhưng kết quả của anh là thật còn của tôi là xạo. Nên thiệt ra mà nói thì chỉ có anh thôi.
Bụng tôi quặn lại khi nghĩ tới anh. Tôi không quan tâm anh độc nhất vô nhị ra sao. Anh đã gọi tôi là đồ ủy mị.
“Cái gì đã khiến em lựa chọn Dauntless?” cô ta hỏi.
“Chuyện đó có quan trọng không?” Tôi cố nói năng nhỏ nhẹ, nhưng không thành công. “Cô không phải định khiển trách tôi vì đã bỏ phái mình để đi kiếm anh trai tôi chứ? ‘Môn phái hơn máu mủ,’ đúng không?” Tôi dừng lại. “Nhân tiện, sao tôi lại phải ở trong văn phòng của cô nhỉ? Cô là người quan trọng hay có vai vế gì đó lắm mà?”
Hy vọng đã làm cho cô ta co vòi.
Miệng cô ta nhăn lại trong một giây. “Tôi sẽ chuyển lời khiển trách đến phái Dauntless,” cổ nói, dựa lưng vô ghế.
Tôi đặt tay lên thành của cái ghế lúc nãy tôi từ chối ngồi xuống và siết chặt các ngón tay. Sau lưng cô ta là cửa sổ nhìn ra thành phố. Đoàn tàu đang lười nhác bẻ cua ở phía xa.
“Về lý do của sự hiện diện của em tại đây... một phẩm chất của phái tôi là tính tò mò,” cô ta nói, “và trong khi xem xét hồ sơ của em, tôi nhận ra là có một lỗi khác với một trình mô phỏng khác của em. Một lần nữa, không thu lại được. Em có biết chuyện đó không?”
“Sao cô tiếp cận được hồ sơ của tôi? Chỉ có phái Dauntless mới đọc được chúng thôi mà.”
“Bởi vì Erudite đã phát triển nên các trình mô phỏng, chúng tôi có một... thỏa thuận với phái Dauntless, Beatrice à.” Cô ta nghiêng đầu và cười với tôi. “Tôi chỉ đơn thuần quan tâm đến khả năng của công nghệ của chúng tôi. Nếu nó bị hư khi em đang quanh quẩn trong đó thì tôi phải đảm bảo rằng điều đó sẽ không xảy ra lần nữa, em hiểu chứ?”
Tôi chỉ hiểu một điều: Cô ta đang nói dối. Cô ta không quan tâm gì đến công nghệ hết - cô ta đang nghi ngờ có gì đó sai lệch trong kết quả kiểm tra của tôi. Giống như những thủ lĩnh phái Dauntless, cô ta đang đánh hơi tìm kiếm pergent. Và nếu mẹ tôi muốn anh Caleb nghiên cứu huyết thanh mô phỏng, rất có khả năng là bởi vì Jeanine là người phát triển nó.
Nhưng khả năng điều khiển trình của tôi có gì mà đe dọa tới vậy? Tại sao điều đó lại nghiêm trọng với đại diện của phái Erudite, với tất cả mọi người đến vậy?
Tôi không thể trả lời cả hai câu. Nhưng cái cách cô ta nhìn tôi khiến tôi nhớ tới cái nhìn trong mắt con chó tấn công tôi trong bài kiểm tra tư cách - cái nhìn hiểm ác của một con thú săn mồi. Cô ta muốn xé tôi ra thành từng mảnh. Tôi không thể nằm ra nộp mạng bây giờ. Tôi cũng đã trở thành một con chó trên đà tấn công.
Tôi nghe thấy tim đã đập lên tới cổ họng.
“Tôi không biết cách thức hoạt động như thế nào,” tôi nói. “nhưng chất lỏng tôi được tiêm làm tôi buồn nôn. Có thể người quản lý trình mô phỏng của tôi bị phân tâm vì lo tôi sẽ ói ra hết không chừng, và quên thu lại. Sau bài kiểm tra tôi cũng đã lăn đùng ra bệnh.”
“Bụng dạ em có thường xuyên nhạy cảm vậy không, Beatrice?” Giọng cô ta sắc như dao cạo. Cô ta nhịp nhịp những móng tay được cắt tỉa trau chuốt lên bàn kính.
“Từ khi tôi còn nhỏ lận,” tôi trả lời nhẹ nhàng hết sức có thể. Tôi thả tay khỏi thành ghế và bước vòng qua, ngồi xuống. Tôi không được tỏ ra căng thẳng, mặc dù ruột gan phèo phổi tôi đang lộn tùng phèo hết lên.
“Em đã cực kỳ thành công với các trình mô phỏng của mình,” cô ta nói. “Em cho rằng em hoàn thành giai đoạn đó dễ dàng như vậy là nhờ đâu?”
“Tôi can đảm,” tôi nói, nhìn thẳng vào mắt cô ta. Các phái khác nhìn nhận Dauntless như vậy. Xấc xược, hung hăng, bốc đồng. Vênh váo. Tôi nên thể hiện đúng như cô ta mong đợi. Tôi nhếch mép cười với cô ta. “Tôi là đứa khai tâm xịn nhất họ có.”
Tôi rướn người tới, chống cùi chỏ lên đầu gối. Tôi sẽ phải đi xa hơn nữa để tăng tính thuyết phục.
“Cô muốn biết tại sao tôi chọn Dauntless?” Tôi hỏi. “Bởi vì tôi chán.” Xa hơn nữa, xa hơn nữa. Nói dối thì phải theo tới cùng. “Tôi chán cảnh suốt ngày làm một- nhà-cải-cách-xã-hội-bé-nhỏ-yếu-đuối và tôi muốn thoát ra.”
“Em không nhớ ba mẹ mình sao?” cô ta khéo léo hỏi.
“Tôi có nhớ bị mắng mỏ chỉ vì lỡ soi gương không? Tôi có nhớ cái cảnh bị kêu im miệng đi ở bàn ăn cơm không?” tôi lắc đầu. “Không. Tôi không nhớ họ. Họ không còn là gia đình tôi nữa.”
Những lời giả dối đốt cháy cổ họng tôi ngay khi tôi đang nói, hay có thể đó là những giọt nước mắt tôi đang cố ngăn không cho rơi xuống. Tôi hình dung mẹ tôi đang đứng phía sau, cầm cái lược và cây kéo, khẽ mỉm cười khi tỉa tóc cho tôi, và tôi muốn hét lên thay vì xúc phạm mẹ thế này.
“Tôi có thể hiểu đó có nghĩa là...” Jeanine mím môi và dừng lại mấy giây trước khi kết thúc câu. “... em tán thành với những báo cáo được đưa ra gần đây về những vị lãnh đạo của thành phố chúng ta không?”
Những báo cáo gán cho gia đình tôi cái danh thối nát, tham quyền đoạt vị, độc tài, đạo đức giả đó ư? Những báo cáo phảng phất mùi bạo loạn? Chúng làm tôi muốn ói. Biết cô ta chính là người đã phát tán chúng làm tôi chỉ muốn vặn cổ cô ả cho rồi.
Tôi cười
“Hoàn toàn tán thành,” tôi nói.
Một trong những tay sai của Jeanine, một gã mặc áo thun có cổ màu xanh và đeo kính đen, chở tôi về lại khu tập thể Dauntless trong một chiếc xe sành điệu màu bạc, kiểu xe tôi chưa từng thấy bao giờ. Động cơ êm ru. Khi tôi hỏi gã về nó, gã nói nó xài năng lượng mặt trời và bắt đầu huyên thuyên giải thích về các tấm pin trên mái nhà chuyển ánh mặt trời sang điện. Tôi từ bỏ ý định lắng nghe sau sáu mươi giây và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi không biết họ sẽ xử tôi ra sao khi về tới nơi. Tôi ngờ là sẽ không tốt lành gì. Tôi hình dung cảnh chân mình treo toòng teng trên vực và cắn môi.
Khi tên tài xế đậu lại trước tòa nhà bằng kính phía trên khu vực Dauntless, Eric đang đứng đợi tôi ngay cửa. Anh ta nắm cánh tay tôi và dẫn tôi vào trong mà không thèm cảm ơn tên tài xế. Ngón tay Eric siết chặt tới mức tôi biết thế nào tôi cũng bị bầm tím chỗ ổng nắm.
Anh ta đứng chắn giữa tôi và cánh cửa. Anh ta bắt đầu bẻ khớp ngón tay. Còn ngoài ra thì hoàn toàn bất động.
Bất giác tôi rùng mình.
Trừ tiếng mình thở ra thì âm thanh duy nhất tôi nghe thấy là tiếng rắc của khớp tay anh ta, giờ mỗi lúc một nhanh hơn. Khi bẻ xong, Eric bắt hai tay vào nhau.
“Chào mừng trở về, Tris.”
“Eric.”
Anh ta bước về phía tôi, cẩn thận bước chân này trước chân kia.
“Cô...” Từ đầu tiên thốt ra bình tĩnh. “Chính xác ra,” anh ta nói tiếp, lần này to tiếng hơn, “đang nghĩ cái quái gì thế hả?”
“Tôi...” Anh ta ở sát tới nỗi tôi nhìn được tận cái lỗ xỏ khoen của anh ta. “Tôi không biết.”
“Người ta xui tôi gọi cô là kẻ phản bội đó, Tris,” anh ta nói. “Bộ chưa bao giờ cô nghe tới câu ‘môn phái hơn máu mủ’ sao?”
Tôi đã từng thấy Eric làm những điều kinh khủng. Tôi đã từng nghe anh ta nói những lời kinh khủng. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh ta như thế này. Anh ta không còn là một tên điên nữa; anh ta hoàn toàn tự chủ, hoàn toàn điềm đạm. Cẩn trọng và trầm lặng.
Lần đầu tiên tôi nhận ra con người của Eric: một Erudite đội lốt Dauntless, một thiên tài, đồng thời cũng là một kẻ hiểm ác, một thợ săn pergent.
Tôi muốn bỏ chạy.
“Cô không hài lòng với cuộc sống ở đây ư? Có lẽ nào cô đã thấy hối hận về quyết định của mình chăng?” Cả hai hàng lông mày xỏ đầy khuyên kim loại của Eric nhướn lên, trán nhăn lại. “Tôi muốn nghe lời giải thích về lý do cô phản bội lại phái Dauntless, phản bội chính bản thân cô và tôi..” Anh ta vỗ lên ngực, “... bằng cách liều lĩnh bước chân vào tổng hành dinh của phái khác?”
“Tôi...” tôi hít một hơi sâu. Anh ta sẽ giết tôi nếu biết lý do, tôi có thể cảm thấy điều đó. Tay anh ta siết thành nắm đấm. Ở đây tôi đơn độc; nếu có gì đó xảy đến với tôi, sẽ không ai biết và không ai thấy.
“Nếu cô không giải thích được,” anh ta nhẹ nhàng nói, “tôi có thể buộc phải xem xét lại thứ hạng của cô. Hoặc là vì cô có vẻ gắn bó với phái cũ quá... có khi tôi buộc phải xem xét lại thứ hạng của các bạn cô. Có lẽ cô bé Abnegation trong cô sẽ lấy đó làm nghiêm túc hơn.”
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là anh ta không thể làm điều đó, thật không công bằng. Suy nghĩ thứ hai là dĩ nhiên anh ta có thể rồi, anh ta sẽ không lưỡng lự dù chỉ một giây. Và anh ta nói đúng, cái ý nghĩ chính vì thái độ khinh suất của tôi mà ai đó phải ra khỏi phái làm ngực tôi nhói đau vì sợ hãi.
Tôi thử lại. “Tôi...”
Nhưng sao khó thở quá.
Và rồi cửa mở ra. Tobias bước vào.
“Anh đang làm gì vậy?” anh hỏi Eric.
“Ra khỏi phòng đi,” Eric nói, giọng anh ta lớn hơn và không đều đều như hồi nãy nữa. Nghe giống với Eric tôi biết hơn. Biểu hiện của anh ta cũng thay đổi, trở nên linh hoạt và có sinh khí hơn. Tôi nhìn sững, ngạc nhiên sao anh ta có thể bật tắt dễ dàng vậy, và tự hỏi đằng sau đó là chiến thuật gì.
“Không,” Tobias đáp. “Cô bé chỉ là một đứa ngốc nghếch. Không cần thiết phải kéo cô bé đến đây và tra hỏi như vậy.”
“Một đứa ngốc nghếch!” Eric nạt. “Nếu nó là một đứa ngốc nghếch thiệt thì đã không xếp hạng nhất rồi!”
Tobias bóp bóp sống mũi và trao cho tôi một cái nhìn giữa các kẽ tay. Anh đang cố nói với tôi điều gì đó. Tôi suy nghĩ nhanh. Gần đây Số Bốn đã khuyên tôi gì nhỉ?
Điều duy nhất tôi nghĩ được là: giả bộ mong manh.
Trước đây nó đã có công dụng.
“Em... em chỉ thấy xấu hổ và không biết phải làm gì.” Tôi đút tay vô túi áo và cúi nhìn xuống đất. Rồi tôi tự nhéo vô chân mình đau thật đau đến mức mắt ngấn nước, và tôi ngước nhìn Eric, sụt sùi. “Em đã cố... và...” tôi lắc đầu.
“Cố làm gì?” Eric hỏi.
“Hôn tôi,” Tobias nói. “Và tôi từ chối cô bé, và cô bé bỏ chạy như đứa nhóc năm tuổi. Thiệt tình không trách cô bé được gì ngoại trừ việc hơi ngu thôi.”
Chúng tôi cùng chờ đợi.
Eric nhìn từ Tobias sang tôi và phá ra cười, hơi quá to và quá lâu - âm thanh đầy đe dọa và chà xát tim óc tôi như giấy nhám. “Anh này không phải hơi già so với cô hả Tris?” anh ta nói, lại cười.
Tôi chùi má như thể đang chùi nước mắt. “Em đi được chưa?”
“Được rồi,” Eric nói, “nhưng cô không được phép rời khỏi khu tập thể Dauntless mà không có giám sát nữa, nghe rõ không?” Anh ta quay về phía Tobias. “Và cậu... tốt hơn nên chắc rằng không có kẻ nhảy phái nào rời khu này lần nữa. Và rằng không có đứa nào thử hôn hít cậu nữa.”
Tobias đảo mắt. “Tốt thôi.”
Tôi rời căn phòng và lại bước ra ngoài, quơ quơ tay để xua đi nỗi kinh hãi. Tôi ngồi xuống vệ đường và ôm lấy đầu gối.
Tôi không biết mình ngồi đó bao lâu, đầu thì cúi xuống, mắt thì nhắm tịt, trước khi cánh cửa lại mở ra. Có thể là hai mươi phút, cũng có thể là cả tiếng rồi. Tobias bước về phía tôi.
Tôi đứng dậy và khoanh tay lại, đợi những câu la mắng phủ xuống đầu. Tôi đã tát anh và sau đó tự vướng vô rắc rối với phái Dauntless - thể’ nào cũng bị la.
“Gì chứ?” tôi nói.
“Em có sao không?” Một nếp nhăn xuất hiện giữa cặp lông mày anh, và anh nhẹ nhàng chạm vào má tôi. Tôi gạt tay anh đi.
“Chà,” tôi đáp, “đầu tiên thì bị ê mặt trước toàn thể mọi người, và sau đó thì phải tán dóc với người phụ nữ đang cố tiêu diệt phái cũ của mình, và sau đó nữa Eric suýt nữa tống cổ bạn bè mình ra khỏi phái Dauntless, vậy nên vâng, tất cả làm nên một ngày vô cùng tươi đẹp, Số Bốn à.”
Anh lắc đầu và nhìn sang tòa nhà xiêu vẹo bên phải anh, tòa nhà được làm bằng gạch và chẳng tương đồng gì với cái tháp bằng kính bóng loáng đằng sau tôi cả. Chắc nó phải là đồ cổ rồi. Chẳng còn ai xây đắp gì bằng loại gạch đó nữa.
“Mà anh quan tâm làm gì?” tôi nói. “Anh không thể vừa là một người hướng dẫn tàn nhẫn vừa là một anh bạn trai ân cần được.” Tôi nhấn mạnh từ “bạn trai.” Tôi không định nói từ đó xấc xược như vậy nhưng đã quá trễ rồi. “Anh không thể đóng hai vai cùng một lúc được.”
“Tôi không tàn nhẫn.” Anh cau mày nhìn tôi. “Sáng nay là tôi bảo vệ em đó. Em nghĩ Peter và đám bạn ngu ngốc của nó sẽ phản ứng thế nào nếu biết em và tôi...” Anh thở dài. “Em sẽ chẳng bao giờ chiến thắng được. Tụi nó sẽ luôn quy thứ hạng của em là do tôi thiên vị chứ không phải do kĩ năng của em.”
Tôi mở miệng tính phản đối, nhưng không thể. Vài câu cãi đã nảy ra trong đầu, nhưng tôi liền xua chúng đi. Anh nói đúng. Mặt tôi nóng lên, và tôi phải xoa tay lên má để làm nó dịu lại.
“Anh không cần phải sỉ nhục em để chứng minh thứ gì đó với tụi nó,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
“Và em cũng không không cần phải chạy tới với anh em chỉ vì tôi đã làm em tổn thương,” anh đáp. Anh gãi gáy. “Hơn nữa - nó có tác dụng mà, đúng không?”
“Làm danh tiếng em tiêu tan hết.”
“Tôi không nghĩ nó lại ảnh hưởng đến em thế này.” Rồi anh nhìn xuống và nhún vai. “'1 hình thoảng tôi lại quên mất rằng tôi có thể làm em tổn thương. Rằng em có thể bị tổn thương.”
Tôi bỏ tọt tay vô túi áo và đứng chựng trên hai gót chân. Một cảm giác lạ lùng tràn qua người tôi - một sự yếu mềm ngọt ngào và đau nhói. Anh làm những gì anh đã làm bởi vì anh tin vào sức mạnh của tôi.
Ờ nhà Caleb mới là người mạnh mẽ, vì ảnh có thể quên đi bản thân mình, vì tất cả tính cách mà ba mẹ tôi trân quý anh bẩm sinh đã có. Chưa có ai từng bị thuyết phục vì sức mạnh của tôi.
Tôi đứng nhón chân, ngẩng đầu lên và hôn anh. Chỉ có môi chúng tôi chạm nhau.
“Anh thật là tuyệt vời, biết không?” tôi lắc đầu. “Anh luôn biết chính xác phải làm gì.”
“Chỉ vì tôi đã nghĩ về điều này lâu rồi,” anh nói, hôn phớt tôi. “Rằng tôi sẽ xử lý như thế nào, nếu em và tôi...” Anh lùi lại và mỉm cười. “Có phải tôi mới nghe em gọi tôi là bạn trai không, Tris?
“Không hẳn.” Tôi nhún vai. “Sao? Anh muốn vậy hả?”
Anh trượt tay trên cổ tôi, ngón cái ấn cằm tôi, nghiêng đầu tôi ra sau để trán anh chạm trán tôi. Anh cứ đứng vậy một lúc, mắt nhắm nghiền, hít thở bầu không khí của tôi. Tôi cảm giác được mạch đập trên ngón tay anh. Tôi cảm thấy được hơi thở gấp gáp của anh. Anh có vẻ lo âu.
“Ừ,” cuối cùng anh cũng lên tiếng. Và rồi nụ cười của anh biến mất. “Em nghĩ tụi mình thuyết phục được anh ta rằng em là một đứa con gái ngốc nghếch sao?”
“Em hy vọng vậy,” tôi đáp. “Đôi lúc nhỏ bé cũng có cái hay. Nhưng mà em không chắc mình đã thuyết phục được mấy Erudite kia.”
Khóe miệng anh trễ xuống, và anh trao tôi một cái nhìn chết chóc. “Có điều này tôi cần phải nói với em.”
“Chuyện gì vậy anh?”
“Không phải bây giờ.” Anh liếc nhìn xung quanh. “Gặp tôi ở đây lúc mười một giờ ba mươi tối nay. Đừng nói với ai em đi đâu.”
Tôi gật đầu, và anh quay lưng bỏ đi, cũng nhanh như lúc anh đến.
“Bồ đã ở đâu nguyên ngày nay vậy?” Christina hỏi khi tôi về lại phòng ngủ chung. Căn phòng trống trơn; mọi người chắc đi ăn tối hết rồi. “Mình đã ra ngoài kiếm bồ, nhưng không thấy. Mọi chuyện ổn không? Bồ có bị rắc rối gì vì đã đánh Số Bốn không?”
Tôi lắc đầu. Ý nghĩ phải kể cho con nhỏ nghe sự thật về nơi tôi đã đi làm tôi cảm thấy kiệt sức. Sao tôi có thể’ giải thích về thôi thúc muốn nhảy lên tàu và đi thăm anh tôi đây? Hay về sự bình tĩnh đến rợn tóc gáy trong giọng nói của Eric khi anh ta thẩm vấn tôi? Hay về lý do mà ban đầu tôi nổi cơn tam bành và đánh Tobias?
“Mình chỉ phải đi xa một chút. Mình đã đi vòng vòng rất lâu,” tôi nói. “Và không. Mình không gặp rắc rối gì cả. Anh ta đã mắng mình, mình xin lỗi... có vậy thôi à.”
Vừa nói, tôi vừa cẩn thận giữ mắt tôi nhìn vô mắt nó và hai tay để yên hai bên người.
“Tốt,” nó nói. “Vì mình có chuyện này muốn nói với bồ.”
Nó nhìn qua đầu tôi về phía cửa và đứng nhón chân quan sát hết tất cả các giường - kiểm tra xem chúng có trống không, chắc vậy. Rồi nó đặt cả hai tay lên vai tôi.
“Bồ có thể làm một đứa con gái trong vòng vài giây không?”
“Lúc nào mình chẳng là con gái.” Tôi cau mày.
“Bồ biết mình muốn nói gì mà. Kiểu như một đứa con gái vớ vẩn, phiền toái bình thường ấy.”
Tôi vân vê tóc mình trong tay. “Được thôi.”
Nó cười toe đến mức tôi thấy được cả răng cắm của nó luôn. “Will đã hôn mình đó.”
“Cái gì?” tôi ngạc nhiên. “Khi nào? Ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Bồ có thể làm một đứa con gái được thật!” Nó thẳng người lên, bỏ tay ra khỏi vai tôi. “Để coi, ngay sau tập phim của bồ, tụi mình đi ăn trưa và sau đó đi dạo quanh đường ray xe lửa. Tụi mình chỉ đang nói về... chẳng nhớ về cái quỷ gì nữa. Và rồi cậu ấy dừng lại, và cúi người xuống, và... hôn mình.”
“Bồ có biết cậu ấy thích bồ không?” tôi hỏi. “Ý mình là, bồ biết đó. Kiểu kiểu như vậy đó.”
“Không!” Nó cười. “Phần hay nhất tới đó là hết rồi đó.
Tụi mình tiếp tục đi dạo và tán chuyện như chưa có gì xảy ra. Chà, cho đến khi mình hôn cậu ấy.”
“Bồ biết bồ thích cậu ấy được bao lâu rồi?”
“Không biết nữa. Mình đoán là mình không biết. Nhưng rồi những chuyện nhỏ nhỏ... cách cậu ấy khoác vai mình tại lễ tang, mở cửa cho mình như mình là một đứa con gái chứ không phải một đứa có thể tẩn cho cậu ấy một trận te tua xơ mướp.”
Tôi cười lớn. Đột nhiên tôi muốn kể cho con nhỏ nghe về Tobias và mọi thứ đã xảy ra giữa hai đứa tôi. Nhưng lý do Tobias đưa ra để giả vờ tụi tôi không quen nhau đã kịp thời kìm tôi lại. Tôi không muốn con nhỏ nghĩ rằng thứ hạng của tôi liên quan gì tới mối quan hệ giữa tôi với anh.
Nên tôi chỉ nói, “Mình mừng cho bồ.”
“Cảm ơn bồ,” nó nói. “Mình cũng mừng nữa. Vậy mà mình đã nghĩ là phải tốn một thời gian mới có được cảm giác như vậy... bồ biết đó.”
Con nhỏ ngồi xuống rìa giường tôi và nhìn quanh phòng ngủ. Vài đứa khai tâm đã thu dọn hành lý xong rồi. Chúng tôi sẽ sớm chuyển sang những căn hộ phía bên kia khu tập thể. Ai có công việc trong chính phủ thì sẽ chuyển lên tòa nhà bằng kính phía trên Hố Bẫy. Tôi sẽ không phải lo lắng bị Peter tấn công trong lúc ngủ nữa. Tôi không phải nhìn thấy cái giường trống không của Al nữa.
“Không tin được là đã sắp kết thúc rồi,” nó nói. “Giống như tụi mình mới vừa tới đây thôi vậy. Nhưng cũng giống như... như mình đã không thấy nhà mình cả đời rồi vậy.”
“Bồ nhớ nhà hả?” tôi dựa lưng vào thành giường.
“Ừ.” Con nhỏ nhún vai. “Dù vậy cũng có vài thứ giống giống. Ý mình là, mọi người ở nhà cũng ồn ào như ở đây, nên cũng tốt. Nhưng ở nhà thì dễ dàng hơn. Bồ luôn biết mình đang đứng đâu với mọi người, vì họ sẽ nói bồ nghe. Không có chuyện... lôi kéo bằng mánh khóe.”
Tôi gật đầu. Phái Abnegation đã chuẩn bị cho tôi đối phó với mặt đó của cuộc sống ở Dauntless. Người Abnegation không dùng mánh khóe để lôi kéo ai, nhưng họ cũng chẳng thẳng thắn.
“Dù sao mình không nghĩ là mình vượt qua được kì nhập môn của phái Candor.” Nó lắc đầu. “Ở đó, thay vì trình mô phỏng, bồ sẽ có những buổi kiểm tra nói dối. Nguyên ngày, ngày nào cũng vậy. Và bài kiểm tra cuối kì...” Nó nhăn mũi. “Bọn họ đưa cho bồ thứ gọi là huyết thanh sự thật và bắt bồ ngồi trước mặt bá quan văn võ và hỏi bồ một đống câu hỏi riêng tư. Lý thuyết là bồ sẽ phun ra sạch những bí mật thầm kín của bồ, bồ sẽ không có khát khao nói xạo về bất cứ điều gì nữa, không bao giờ. Như là điều tồi tệ nhất của bồ giờ đã rõ như ban ngày rồi, vậy tại sao không thành thật quách đi cho rồi?”
Tôi không biết từ lúc nào mà tôi lại tích trữ nhiều bí mật như thế này nữa. Là pergent. Những nỗi sợ. Cảm giác thật sự của tôi về bạn bè, về gia đình, về Al, về Tobias. Quá trình nhập môn của phái Candor có thể chạm tới những thứ mà ngay cả trình mô phỏng cũng không chạm tới được; nó sẽ tàn phá tôi mất.
“Nghe ghê quá”, tôi nói.
“Mình đã luôn biết là mình không thể nào là một Candor được. Tức là mình cố gắng thành thật, nhưng luôn có cái gì đó mà bồ không muốn để ai biết. '1 liêm nữa, mình thích kiểm soát được đầu óc của riêng mình.”
Không phải chúng ta đều vậy sao.
“Dù sao đi nữa,” nó tiếp. Nó mở ngăn tủ bên trái giường của chúng tôi. Khi con nhỏ kéo cửa ra, một con bướm đêm vỗ cánh bay ra, đôi cánh trắng của nó đập hướng về mặt con nhỏ. Christina ré lên lớn tới nỗi tôi suýt nhảy lên vả cho nó một cái vô mặt.
“Đuổi nó đi! Đuổi nó đi đuổi nó đi đuổi nó đi!” nó hét lên.
Con bướm bay đi.
“Nó đi rồi!” tôi nói. Rồi phá ra cười. “Bồ sợ... bướm hả?”
“Tụi nó gớm òm. Cánh mỏng như giấy và cái thân hình sâu bọ ngu ngốc...” Nó rùng mình.
Tôi không ngưng cười được. Tôi cười ngặt nghẽo tới mức phải ngồi xuống ôm bụng.
“Không vui đâu!” nó nạt. “Chà... thôi được rồi, có lẽ có. Một chút xíu thôi.”
Khi tôi gặp Tobias đêm đó, anh không nói năng gì; chỉ nắm tay tôi và kéo tới đường ray.
Anh quăng mình lên một toa tàu khi nó chạy ngang qua, dễ dàng đến mức khiến người ta bối rối và kéo tôi lên theo. Tôi té nhào lên người anh, cằm tôi đụng vô ngực anh. Ngón tay anh trượt trên cánh tay tôi, và anh giữ chặt cùi chỏ tôi khi toa tàu xóc lên xóc xuống trên thanh ray bằng thép. Tôi nhìn tòa nhà bằng kính phía trên khu vực Dauntless mờ dần sau lưng chúng tôi.
“Điều gì mà anh cần phải nói với em vậy?” Tôi hét lên để át tiếng gió đang gào rú.
“Chưa đến lúc,” anh trả lời.
Anh ngồi thụp xuống sàn và kéo tôi theo, thành ra anh đang ngồi dựa lưng vô tường và tôi ngồi đối diện anh, chân tôi duỗi qua một bên trên cái sàn đầy bụi đất. Gió thổi vài lọn tóc tôi tuột ra, phủ lòa xòa trước mặt. Anh áp lòng bàn tay lên mặt tôi, ngón trỏ trượt ra sau tai tôi, kéo tôi lại gần cho môi tôi chạm vào môi anh.
Tôi nghe tiếng rít của đường ray khi con tàu đi chậm lại, nghĩa là chúng tôi phải đang ở gần trung tâm thành phố rồi. Trời lạnh, nhưng môi và tay anh thì ấm. Anh nghiêng đầu hôn lên phần da phía dưới hàm tôi. Mừng là gió to quá nên anh không nghe tiếng tôi thở.
Toa tàu lắc lư làm tôi mất thăng bằng, và tôi phải chống tay xuống để giữ yên. Một tích tắc sau tôi nhận ra tay mình đang đặt trên hông anh. Xương ấn vào lòng bàn tay tôi. Tôi nên dời tay đi chỗ khác, nhưng tôi không muốn. Có lần anh nói tôi phải can đảm lên, và dù tôi đã từng đứng yên khi con dao phóng vô mặt tôi và từng nhảy khỏi mái nhà, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ cần sự can đảm vào một giây nhỏ xíu nào trong đời. Giờ thì tôi đang cần nó đây.
Tôi nhích người tới, đặt một chân lên người anh để ngồi lên trên người anh, và với con tim đang đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tôi hôn anh. Anh ngồi thẳng lưng hơn và tôi cảm thấy được tay anh trên vai tôi. Ngón tay anh trườn dọc xương sống tôi và cơn rùng mình theo đó tới tận đốt sống cuối cùng. Anh kéo khóa áo khoác của tôi xuống vài phân, và tôi phải ấn chặt hai tay lên chân để ngăn cho chúng đừng run. Tôi không nên lo lắng mới phải. Đây là Tobias mà.
Hơi lạnh phả vào vùng da trần của tôi. Anh lùi lại và nhìn chăm chú những hình xăm trên xương đòn tôi. Tay anh mân mê chúng, và anh mỉm cười.
“Chim à,” anh lên tiếng. “Có phải là quạ không? Tôi cứ quên hỏi hoài.”
Tôi ráng đáp lại nụ cười của anh. “Quạ. Mỗi con cho một người trong nhà em,” tôi đáp. “Anh thích không?”
Anh không trả lời. Anh kéo tôi lại gần hơn, lần lượt áp môi lên từng con. Tôi nhắm mắt lại. Anh chạm vào tôi nhẹ nhàng và đầy xúc cảm. Một cảm giác ấm áp, trĩu nặng như mật ong đang tràn vào cơ thể tôi, làm chậm suy nghĩ của tôi. Anh chạm vào má tôi.
“Tôi ghét phải nói điều này,” anh nói, “nhưng chúng ta phải đứng dậy rồi.”
Tôi gật đầu và mở mắt ra. Chúng tôi đều đứng dậy, và anh kéo tôi lại gần cánh cửa đang mở của toa tàu. Gió không thổi mạnh như lúc nãy nữa và con tàu cũng đã đi chậm lại. Đã quá nửa đêm, nên tất cả đèn đường đã tắt, và những tòa nhà nhìn như những con voi ma-mút hiện lên trong bóng tối và rồi lại mất hút. Tobias giơ tay chỉ vào một cụm nhà, xa tới mức nhìn chúng nhỏ bằng cái móng tay. Chúng là điểm sáng duy nhất trong biển bóng đêm xung quanh chúng tôi. Lại gặp tổng hành dinh của phái Erudite.
“Rõ ràng sắc lệnh của thành phố chẳng là cái thá gì với họ cả,” anh nói. “Vì họ mở đèn suốt đêm.”
“Bộ không ai chú ý sao?” tôi cau mày.
“Tôi chắc là có, nhưng họ chưa làm điều gì để chấm dứt vụ này cả. Có thể là vì họ không muốn chuyện bé xé ra to.” Tobias nhún vai, nhưng sự căng thẳng trên khuôn mặt anh làm tôi lo. “Nhưng nó khiến tôi băn khoăn không biết phái Erudite làm gì mà cần phải bật đèn ban đêm?”
Anh quay lại phía tôi, dựa lưng vô tường.
“Có hai điều em nên biết về tôi. Thứ nhất, tôi luôn nuôi mối nghi ngờ lớn với con người nói chung,” anh nói. “Bản năng của tôi là mong chờ điều xấu xa nhất của họ. Và hai là tôi rất khá vi tính, ngoài sức tưởng tượng đấy.”
Tôi gật đầu. Anh đã nói nghề khác của anh là làm việc với máy vi tính, nhưng tôi vẫn thấy khó mà hình dung ra anh dán mắt lên cái màn hình máy tính nguyên ngày được.
“Vài tuần trước, trước khi chương trình huấn luyện bắt đầu, trong khi làm việc, tôi đã lẻn vào được những hồ sơ mật của phái Dauntless. Rõ ràng chúng ta không thành thạo mảng bảo mật như phái Erudite,” anh tiếp, “và cái tôi phát hiện ra nhìn có vẻ như là những kế hoạch chiến tranh. Những mệnh lệnh được mã hóa, danh sách tình báo, bản đồ. Những thứ tương tự vậy. Và những hồ sơ đó đều được gửi bởi phái Erudite.”
“Chiến tranh?” tôi gạt mớ tóc ra khỏi mặt. Nghe ba tôi sỉ nhục phái Erudite suốt cả cuộc đời đã khiến tôi trở nên cảnh giác với họ, và những kinh nghiệm của tôi khi ở trong khu tập thể Dauntless đã khiến tôi cảnh giác với quyền lực và con người nói chung, nên tôi không sốc lắm khi biết một phái nào đó có thể đang lên kế hoạch gây chiến tranh.
Và cả những điều anh Caleb nói trước đó nữa. Cái gì đó nghiêm trọng lắm đang diễn ra, Beatrice. Tôi ngước nhìn Tobias.
“Chiến tranh nhằm vào phái Abnegation?”
Anh nắm tay tôi, đan ngón tay vào tay tôi và nói. “Phái đang nắm quyền kiểm soát chính phủ. Đúng thê'.”
Bụng tôi thắt lại.
“Tất cả những báo cáo kia đều nhằm mục đích hướng sự bất bình đến phái Abnegation,” anh nói, mắt vẫn tập trung nhìn thành phố bên ngoài toa tàu. “Rõ ràng phái Erudite đang muốn tăng tốc quá trình. Tôi không biết phải làm gì... hay có điều gì có thể làm được.”
“Nhưng,” tôi hỏi, “tại sao phái Erudite lại kết bè với phái Dauntless?”
Và rồi có gì đó làm tôi sực tỉnh, cái gì đó làm gan ruột tôi quặn thắt và gặm nhấm nội tạng tôi. Phái Erudite không có vũ khí, và họ không biết cách chiến đấu - nhưng phái Dauntless thì có.
Tôi trợn tròn mắt nhìn Tobias.
“Họ sẽ lợi dụng chúng ta,” tôi nói.
“Tôi tự hỏi,” anh đáp, “không biết họ định làm thế nào để bắt chúng ta tham gia cuộc chiến.”
Tôi đã nói với anh Caleb rằng phái Erudite biết cách để điều khiển người ta. Bọn họ có thể buộc vài người trong chúng tôi tham chiến bằng cách tiết lộ thông tin sai lệch, hoặc bằng cách khơi dậy lòng tham - hay nhiều cách khác. Nhưng người Erudite không những biết cách lôi kéo mà còn rất tinh vi, nên họ sẽ không để phụ thuộc vào thần may mắn không thôi. Họ cần phải chắc chắn rằng tất cả các điểm yếu của họ được khỏa lấp. Nhưng bằng cách nào?
Gió thổi tóc quẹt vào mặt tôi, cản tầm nhìn tôi với những đường sọc ngang, và tôi cứ để mặc như thế.
“Em không biết,” tôi trả lời.