← Quay lại trang sách

Chương 27

SÁNG HÔM SAU tôi cứ ngơ ngơ lơ lửng trên mây. Lần nào cố xóa nụ cười toe toét trên mặt đi nó cũng tìm được đường trở lại. Thành ra cuối cùng tôi không thèm ngăn nó nữa, chỉ tổ mất công. Tôi cột tóc lên và thay cái áo đồng phục rộng rinh bằng một cái áo hở vai, để lộ ra hình xăm của tôi.

“Hôm nay bồ bị con gì cắn vậy?” Christina thắc mắc trên đường đi ăn sáng. Mắt con nhỏ vẫn còn sưng vù vì ngủ nhiều và mái tóc rối bù của nó làm thành một cái quầng xù bung quanh gương mặt nó.

“Ờ, bồ biết đó,” tôi trả lời. “Mặt trời tỏa nắng. Chim hót líu lo.”

Nó nhướn mày nhìn tôi như nhắc cho tôi nhớ là chúng tôi đang ở dưới một cái hầm ngầm sâu tít dưới đất.

“Cứ để cô gái này vui vẻ hôm nay đi,” Will nói. “Có khi cậu chẳng thấy lại được cái mặt hớn hở này nữa đâu.”

Tôi đánh bốp một phát vô tay nó rồi vội vàng đi về phía phòng ăn. Tim tôi nhảy tưng tưng vì tôi biết một lúc nào đó trong nửa tiếng tới, tôi sẽ được gặp Tobias. Tôi ngồi xuống chỗ thường lệ, kế bên Uriah, Will và Christina ngồi đối diện. Ghế bên trái tôi vẫn còn trống. Tôi tự hỏi không biết Tobias có ngồi đó không; liệu anh có cười với tôi trong bữa sáng không; liệu anh có nhìn tôi theo cái kiểu bí ẩn, vụng trộm mà tôi hay tự tưởng tượng mỗi lần nhìn anh hay không.

Tôi vớ lấy một mẩu bánh mì nướng trên cái đĩa đặt giữa bàn và bắt đầu trét bơ lên hơi quá nhiệt tình. Tôi tự thấy mình đang cư xử hơi khùng khùng, nhưng tôi không dừng được. Dừng lại cũng giống như từ chối không hít thở không khí vậy.

Và rồi anh bước vào. Tóc anh ngắn hơn, và nhìn sẫm màu hơn, gần như đen. Tôi nhận ra đó là kiểu tóc ngắn của Abnegation. Tòi cười với anh và giơ tay vẫy vẫy, nhưng anh ngồi xuống kế bên Zeke mà không thèm liếc về phía tôi, nên tôi rụt tay xuống ngay.

Tôi nhìn chằm chằm miếng bánh mì của mình. Bây giờ không khó để thôi không cười nữa.

“Sao vậy?” Uriah hỏi, miệng đầy nhóc bánh mì.

Tôi lắc đầu và cắn một miếng bánh. Tôi đã trông đợi cái gì cơ chứ? Chỉ vì chúng tôi đã hôn nhau đâu có nghĩa là có gì đã thay đổi đâu. Có thể anh đã thay đổi ý định về việc thích tôi. Có thể anh nghĩ hôn hít tôi quả là một sai lầm.

“Hôm nay là ngày vào bối cảnh kinh hoàng,” Will lên tiếng. “Mấy cậu nghĩ tụi mình có được nhìn thấy bối cảnh kinh hoàng của chính mình không?”.

“Không.” Uriah lắc đầu. “Cậu sẽ đi vào bối cảnh kinh hoàng của một trong mấy người hướng dẫn. Anh mình nói vậy.”

“Ô... ô, người nào vậy?” Christina đột nhiên nhổm lên.

“Cậu biết đó, thiệt không công bằng khi cậu có tin nội bộ còn tụi này thì không,” Will liếc Uriah.

“Nói cứ như thể nếu cậu có lợi thế thì cậu không tranh thủ tận dụng nó vậy,” Uriah bẻ lại.

Christina phớt lờ tụi nó. “Mình hy vọng đó sẽ là bối cảnh của Số Bốn”

“Tại sao?” tôi hỏi. Câu hỏi phun ra quá đáng nghi. Tôi cắn môi và ước chi mình có thể rút lại.

“Có người lại thay đổi tâm trạng nữa rồi kia.” Con nhỏ đảo mắt. “Như thể bồ không cần biết nỗi sợ của anh ta là gì vậy. Số Bốn tỏ ra cứng rắn như thế, nhưng biết đâu ảnh lại sợ kẹo bông gòn với ánh mặt trời rực rỡ hay cái gì đó kiểu kiểu vậy thì sao. Bù qua sớt lại mà.”

Tôi lắc đầu. “Không phải ảnh đâu.”

“Sao bồ biết?”

“Mình đoán vậy thôi.”

Tôi nhớ về ba của Tobias trong bối cảnh kinh hoàng của anh. Anh sẽ không để ai thấy điều đó đâu. Tôi liếc nhìn anh. Trong một tích tắc, mắt anh chạm mắt tôi. Cái nhìn vô cảm. Rồi anh quay đi.

Lauren là người hướng dẫn của tụi khai tâm Dauntless bẩm sinh, đang đứng chống nạnh bên ngoài căn phòng bối cảnh kỉnh hoàng.

“Hai năm trước,” chị ta nói, “tôi từng rất sợ nhện, sợ bị nghẹt thở, sợ những bức tường từ từ thu lại và nhốt mình ở trong, sợ bị đá đít khỏi phái Dauntless, sợ bị chảy máu không cầm được, sợ bị xe lửa cán, sợ ba tôi chết, sợ bị làm trò cười cho thiên hạ, và sợ bị bắt cóc bởi người giấu mặt.”

Mọi người ngây ra nhìn chị.

“Hầu hết các bạn sẽ có đâu đó chừng mười tới mười lăm nỗi sợ trong bối cảnh kinh hoàng của mình. Đó là con số trung bình,” chị nói.

“Con số thấp nhất từng có là bao nhiêu ạ?” Lynn hỏi.

“Trong những năm gần đây,” Lauren trả lời, “là bốn.”

Tôi không nhìn Tobias kể từ lúc chúng tôi rời căn tin, nhưng giờ tôi không kìm được. Anh vẫn khăng khăng chú mục vào sàn nhà. Tôi biết bốn là một con số thấp, thấp đủ để được gắn cho một cái biệt hiệu, nhưng tôi không biết rằng nó còn thấp hơn cả con số trung bình.

Tôi nhìn xuống chân mình. Anh thật là ngoại hạng. Và giờ thì anh còn không thèm ngó tôi lấy một cái.

“Hôm nay các bạn sẽ không biết được con số của mình là bao nhiêu,” Lauren nói tiếp. “Trình mô phỏng được thiết lập để đi vào bối cảnh kinh hoàng của tôi, cho nên các bạn sẽ trải qua nỗi sợ của tôi chứ không phải của các bạn.”

Tôi trao cho Christina một cái nhìn châm chọc. Tôi đã đúng; chúng tôi sẽ không đi vào bối cảnh kinh hoàng của Số Bốn.

“Mục đích của bài tập này là mỗi người các bạn sẽ chỉ đối mặt với một nỗi sợ của tôi để biết được trình mô phỏng hoạt động như thế nào.”

Lauren chỉ ngẫu nhiên mỗi đứa chúng tôi cho một nỗi sợ của chỉ. Tôi đứng cuối hàng, nên tôi được chọn áp chót. Nỗi sợ chỉ giao cho tôi là sợ bị bắt cóc.

Vì không được nối với máy tính nên tôi không nhìn được trình, chỉ nhìn được phản ứng của mọi người với nó thôi. Quả là cách hoàn hảo để làm bản thân phân tâm khỏi suy nghĩ về Tobias - siết tay thành nắm đấm khi Will cố sức phủi những con nhện mà tôi không thấy được và nhìn Uriah vận hết công lực đẩy những bức tường vô hình đối với tôi, và cười khoái trá khi nhìn Peter đỏ lựng lên như tôm luộc trong suốt quá trình bị làm “trò cười cho thiên hạ.” Và rồi tới lượt.

Trở ngại sẽ làm tôi thấy lo lắng, nhưng vì tôi đã xoay xở điều khiến được mọi trình mô phỏng trước đó, không chỉ lần này, và vì tôi đã được đi vô bối cảnh của Tobias rồi nên tôi chẳng e sợ gì khi Lauren châm kim vào cổ tôi.

Rồi cảnh vật thay đổi và vụ bắt cóc bắt đầu. Mặt đất dưới chân tôi biến thành cỏ, và một mớ bàn tay chụp lấy tay tôi, bịt miệng tôi. Tối quá không thấy được gì.

Tôi đứng kế bên cái vực. Tôi nghe thấy tiếng nước gầm rú. Tôi hét vào bàn tay đang bịt miệng tôi và vùng vẫy để thoát ra, nhưng những cánh tay quá khỏe; những kẻ bắt cóc tôi quá khỏe. Hình ảnh tôi rơi vào trong bóng tối vụt qua đầu tôi, y như hình ảnh mà giờ đây hay xuất hiện trong những cơn ác mộng của tôi. Tôi lại hét lên; tôi hét cho đến khi cổ họng tôi phát đau và những giọt nước mắt nóng hổi trào ra.

Tôi biết tụi nó sẽ quay lại tìm tôi; tôi biết tụi nó sẽ thử lại. Lần đầu tiên chưa đủ. Tôi hét lên lần nữa - không phải để cầu cứu, vì sẽ chẳng có ai cứu tôi, nhưng bởi vì đó là điều mà người ta làm khi người ta sắp chết và người ta không ngừng hét được.

“Dừng lại,” một giọng nói nghiêm nghị vang lên.

Những bàn tay biến mất, và ánh sáng xuất hiện. Tôi đang đứng trên cái sàn nhà xi măng trong căn phòng bối cảnh kinh hoàng. Cả người tôi run lẩy bẩy, và tôi khuỵu xuống, úp mặt vào hai lòng bàn tay. Tôi vừa mới thất bại. Tôi mất hết logic, tôi mất hết cảm giác. Nỗi sợ của Lauren đã chuyển thành một trong những nỗi sợ của chính tôi.

Và tất cả mọi người đều thấy tôi. Tobias thấy tôi.

Tôi nghe tiếng bước chân. Tobias bước về phía tôi và quỳ xuống kế bên tôi.

“Cái quái gì vậy, Cứng Đơ?”

“Em...” Tôi nấc lên. “Em không...”

“Đàng hoàng lại coi! Ủy mị quá rồi đó.”

Cái gì đó trong người tôi gãy đôi. Tôi nín khóc. Cả người ng lên, sự yếu đuối bị quét sạch, và tôi tát anh một cú mạnh tới nỗi khớp tay tôi phát đau. Anh trân trối nhìn tôi, một bên má đỏ ửng, và tôi trừng mắt nhìn lại.

“Im đi,” tôi nói. Tôi giật tay ra và bước ra khỏi phòng.