Chương 30
TÔI ĐÃ SẴN sàng. Tôi bước vào trong, không được vũ trang với dao hay súng mà với một kế hoạch tôi mới nghĩ ra đêm hôm qua. Tobias nói rằng giai đoạn ba là sự chuẩn bị về mặt tinh thần – điều đó giúp tôi nghĩ ra chiến lược để vượt qua những nỗi sợ hãi của mình.
Ước gì tôi biết được thứ tự xuất hiện của những nỗi sợ. Tôi nhún lên nhún xuống chờ nỗi sợ đầu tiên lộ diện. Chưa gì tôi đã thấy khó thở rồi.
Mặt đất dưới chân tôi biến đổi. Cỏ mọc trên xi măng và đung đưa bởi một cơn gió mà tôi không cảm thấy được. Bầu trời màu xanh lá cây thế chỗ cái trần nhà với những đường ống nước lồ lộ phía trên tôi. Tôi nghe thấy tiếng đàn chim và cảm giác nỗi sợ là cái gì đó xa xôi lắm, một quả tim đang nện thình thình và một cái lồng ngực đau nhói, nhưng không phải là thứ đang tồn tại trong đầu tôi. Tobias dặn tôi phải tìm cho ra trình mô phỏng có ý nghĩa gì. Anh nói đúng; nó không phải là về bầy chim. Nó là về sự tự chủ.
Những đôi cánh đập vào tai tôi, và móng của lũ quạ quắp lên vai tôi.
Lần này, tói không cố công cố sức đánh lại lũ chim nữa. Tôi cúi xuống, lắng nghe tiếng cánh đập như sấm đằng sau tôi, và lần mò trong đám cỏ, ngay phía trên mặt đất. Cái gì đấu lại được với cái sự bất lực nhỉ? Sức mạnh. Và lần đầu tiên tôi cảm thấy tràn trề sức mạnh ở khu Dauntless là khi tôi cầm một khẩu súng.
Cổ họng tôi bắt đầu nghẹn lại và tôi muốn hất những cái móng vuốt ra khỏi người tôi. Con chim kêu lên quang quác và dạ dày tôi quặn lên, nhưng rồi tôi sờ được cái gì đó cứng và làm bằng kim loại trong đám cỏ. Súng của tôi.
Tôi chĩa súng vào con chim trên vai, và nó vãng khỏi áo tôi sau một tiếng nổ đầy máu và lông. Tôi xoay gót, chĩa súng lên trời và thấy một trời những bộ lòng đen đang nhào xuống. Tôi siết cò, bắn một phát nữa và một phát nữa lên biển chim trên đầu tôi, nhìn những cái xác đen ngòm của chúng rơi xuống cỏ.
Khi tôi nhắm bắn, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh y như lần đầu tiên tôi cầm súng vậy. Tim tôi thôi đập như trống trận và cánh đồng, khẩu súng và lũ quạ biến mất. Một lần nữa tôi lại đứng trong bóng tối.
Tôi nhúc nhích, và có tiếng cót két dưới chân tôi. Tôi cúi xuống và trượt tay dọc theo một tấm bảng lạnh, trơn - là kính. Tôi vịn hai tay lên hai tấm kính hai bên. Lại là cái bể nước. Tôi không sợ chết chìm. Đây không phải là về nước; nó là về sự bất lực của tôi, không thoát ra khỏi cái bể được. Nó là về sự yếu đuối. Tôi chỉ phải thuyết phục bản thân rằng tôi đủ mạnh để phá vỡ lớp kính.
Ánh đèn xanh sáng lên, và nước tràn vào, nhưng tôi không để trình mô phỏng đi xa hơn thế. Tôi dộng bàn tay vô bức tường trước mặt, mong tấm kính sẽ bể ra.
Tay tôi dội ngược lại, không có cái gì bể.
Nhịp tim tôi tăng lên. Nếu như thứ đã công hiệu trong trình mô phỏng đầu tiên không có tác dụng ở đây thì sao? Nếu như tôi không phá được lớp kính trừ khi bị cưỡng ép thì sao? Nước vỗ vào mắt cá chân tôi, dâng mỗi lúc một nhanh hơn. Tôi phải bình tĩnh lại. Bình tĩnh và tập trung. Tôi dựa vào bức tường phía sau và đá mạnh hết sức. Thêm lần nữa. Ngón chân tôi đau thốn, nhưng không có gì xảy ra.
Còn một cách khác. Tôi có thể đợi nước dâng đầy cái bể - nó đã ngập tới đầu gối rồi - và cố gắng bình tĩnh khi bị ngập chìm trong đó. Tôi tông hết sức vô bức tường, lắc đầu. Không. Tôi không thể để mình chết chìm được. Không thể.
Tôi nắm tay thành nắm đấm và đấm lên tường. Tôi mạnh hơn tấm kính. Tấm kính chỉ mỏng như một lớp nước mới đóng băng thôi. Ý chí tôi sẽ làm nó trở nên như vậy. Tôi nhắm mắt lại. Tấm kính là băng. Tấm kính là băng. Tấm kính là...
Tấm kính vỡ vụ ngay tôi, và nước tràn ra sân. Và rồi bóng tối lại phủ xuống.
Tôi lắc lắc tay. Đáng lẽ tôi phải vượt qua trở ngại đó dễ dàng mới phải. Tôi đã đối mặt với nó trong trình mô phỏng trước đây rồi mà. Không được để thua như vậy lần nữa.
Cái gì giống như một bức tường cứng ngắc đập vào bên sườn tôi, đẩy hết không khí ra khỏi phổi tôi, và tôi té cái rầm, thở hổn hển. Tôi không biết bơi; tôi mới chỉ thấy sóng lớn thế này, mạnh thế này trong hình thôi. Phía bên dưới tôi là một tảng đá nhọn hoắt, trơn trượt. Nước níu lấy chân tôi, và tôi bám vào tảng đá, nếm thấy vị mặn của muối trên đầu lưỡi. Tôi liếc nhìn thấy bầu trời đen kịt và một mặt trăng đỏ như máu.
Một con sóng khác đập vào lưng tôi. Tôi đập cằm vào đá và nhăn lại vì đau. Biển lạnh, nhưng máu tôi thì nóng và nó đang chảy xuống cổ. Tôi với tay ra và chạm được tới rìa phiến đá. Nước lại cuốn chân tôi đi với một lực mạnh vô song. Tôi bám chặt hết mức có thể, nhưng tôi không đủ mạnh - nước cứ cuốn tôi đi và sóng cứ ném tôi ra sau. Nó đẩy chân tôi dạt về phía đầu và hất tay tôi qua hai bên, và tôi va vào đá, lưng tôi đập mạnh, nước tràn lên mặt tôi. Phổi tôi gào thét đòi không khí. Tôi xoay người lại và chụp lấy phiến đá, kéo người lên khỏi mặt nước. Tôi thở hổn hển, một con sóng khác lại đập vào người tôi, mạnh hơn lần trước, nhưng lần này tôi bám chắc hơn.
Tôi thật sự không phải sợ dòng nước. Cái tôi sợ chắc là không làm chủ được tình thế. Để đối mặt với nó, tôi phải lấy lại sự tự chủ.
Hét lên giận dữ, tôi vung tay về phía trước và tìm thấy một cái lỗ trên tảng đá. Tay tôi run dữ dội khi tôi tự kéo mình lên và lết chân lên trước khi con sóng cuốn tôi đi. Khi chân cẳng đã an toàn rồi, tôi đứng dậy và bắt đầu chạy, guồng chân trên đá, mật trăng máu treo trước mắt, biển cả đã biến mất.
Rồi mọi thứ đều mất hút, và người tôi đứng yên bất động. Quá bất động.
Tôi cố nhúc nhích hai cánh tay, nhưng chúng đã bị trói chặt vào hai bên sườn tôi. Tôi ngó xuống và thấy sợi dây thừng quấn quanh ngực tôi, tay tôi, chân tôi. Một chồng những khúc gỗ xếp quanh chân tôi, và tôi thấy có một cái cột đằng sau mình. Tôi đang ở cao hơn mặt đất.
Những bóng người bò ra từ bóng tối, gương chúng rất quen thuộc, chúng là những đứa khai tâm, đang giơ cao đuốc, và Peter là kẻ đang dẫn đầu nguyên đám. Mắt nó nhìn như những cái hố đen ngòm, và nó đang đeo một nụ cười mỉa mai nở quá rộng trên cái bản mặt đó, làm hai má nó nhăn lại. Một nụ cười rộ lên đâu đó giữa đám đông và được hưởng ứng bởi lần lượt từng giọng từng giọng một. Tiếng cười chát chúa là thứ duy nhất tôi nghe thấy.
Trong lúc tiếng cười ngày một lớn hơn, Peter châm ngọn đuốc của nó vào chồng củi, và lửa bùng cháy gần mặt đất. Lửa liếm lên đầu của mỗi thanh gỗ và lan sang phần vỏ gỗ. Tôi không giãy giụa để thoát khỏi sợi dây trói như hồi lần đầu tiên tôi đối mặt với nỗi sợ này. Thay vào đó, tôi nhắm nghiền mắt lại và hớp càng nhiều không khí càng tốt. Đây chỉ là một trình mô phỏng. Nó không thể làm tôi bị thương được. Sức nóng từ ngọn lửa tăng lên xung quanh tôi. Tôi lắc đầu.
“Ngửi thấy không, Cứng Đơ?” Peter lên tiếng, giọng nó còn to hơn tiếng cười.
“Không,” tôi đáp. Lửa bốc ngày càng cao.
Nó hít hít. “Đó là mùi thịt mày cháy đấy.”
Khi tôi mở mắt ra, nước mắt đã làm nhòe tầm nhìn của tôi.
“Biết tao ngửi thấy mùi gì không?” Giọng tôi vang lên lớn hơn giọng cười rộ lên xung quanh, tiếng cười cũng đang áp đảo tôi nhiều không kém gì sức nóng. Tay tôi vặn vẹo, và tôi muốn cưỡng lại sợi dây trói, nhưng tôi sẽ không làm thế, tôi sẽ không vùng vẫy vô ích, tôi sẽ không hoảng sợ.
Tôi nhìn Peter qua ngọn lửa, sức nóng làm da tôi bắt đầu nổi gân máu, sức nóng thổi qua người tôi, làm tan chảy mũi giày tôi.
“Tao ngửi thấy mùi mưa,” tôi nói.
Sấm nổi đì đùng trên đầu tôi, và tôi hét lên khi lửa liếm đến đầu ngón chân tôi và cơn đau như muốn xé da xé thịt tôi. Tôi ngửa đầu lên và tập trung vào những đám mây đang tụ lại trên trời, nặng vì mưa, đen kịt vì mưa. Một tia sét rạch ngang bầu trời và tôi cảm thấy được giọt mưa đầu tiên rơi xuống trán tôi. Nhanh hơn, nhanh hơn nữa! Giọt mưa chảy xuống cạnh mũi tôi, và giọt thứ hai rơi lên vai, to tới nỗi cứ như nó làm bằng đá hay đá cục.
Những màng mưa rơi lộp độp xung quanh tôi, và tôi nghe tiếng xèo xèo vang lên át tiếng cười. Tôi mỉm cười, nhẹ nhõm, khi cơn mưa dập tắt ngọn lửa và xoa dịu cơn đau trên tay tôi. Sợi dây thừng rơi xuống, và tôi lùa tay vào tóc mình.
Tôi ước chi mình giống Tobias, chỉ phải đối mặt với bốn nỗi sợ, nhưng tôi không được can đảm đến vậy.
Tôi sửa sang lại quần áo, và khi tôi nhìn lên, tôi đang đứng trong phòng ngủ của mình trong khu vực phái Abnegation của thành phố. Tôi chưa đối mặt với nỗi sợ này bao giờ. Đèn tắt, nhưng căn phòng được thắp sáng bởi ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Một trong những bức tường được bao phủ bằng gương. Tôi quay về phía đó, bối rối. Không đúng. Tôi đâu có được phép treo gương.
Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương: đôi mắt mở to của tôi, chiếc giường trải ga xám được kéo căng, chiếc mắc áo đang treo đồ của tôi, kệ sách, những bức tường trống. Mắt tôi chiếu tướng đến cái cửa sổ phía sau tôi.
Và đến người đàn ông đang đứng ngay ở ngoài.
Cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống tơi như giọt mồ hôi, và người tôi đông cứng lại. Tôi nhận ra hắn ta. Hắn là người đàn ông với gương mặt đầy sẹo trong bài kiểm tra tư cách. Hắn mặc đồ đen và đang đứng im như phỗng. Tôi chớp mắt, và hai tên khác xuất hiện hai bên hắn, cũng đứng im như vậy, nhưng mặt chúng tuyệt nhiên không có gì - chỉ là những cái sọ phủ da.
Tôi quay ngoắt người lại, và bọn chúng đang đứng trong phòng tôi. Tôi tựa vai vào tấm gương.
Trong một tích tắc, căn phòng im lặng, và rồi những nắm đấm nện lên cửa sổ, không chỉ có hai hay bốn hay sáu, mà là hàng tá nắm đấm với hàng tá ngón tay đang nện ầm ầm lên cửa kính. Âm thanh vang rền vào tận xương sườn tôi, ồn quá, và rồi người đàn ông sứt sẹo và hai gã đồng bọn bắt đầu bước từ từ và cẩn trọng về phía tôi.
Bọn chúng đến đây để bất tôi, giống như Peter, Drew và Al; để giết tôi. Tôi biết điều đó.
Trình mô phỏng. Đây là trình mô phỏng. Tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực, tôi vịn tay lên tấm gương đằng sau tôi và trượt nó bên trái. Nó không phải là tấm gương mà là một cánh cửa dẫn tới phòng để đồ. Tôi tự nói với mình vũ khí sẽ xuất hiện. Nó sẽ được treo trên bức tường bên phải, chỉ cách tay tôi vài phân. Tôi không rời mắt khỏi người đàn ông mang sẹo, nhưng ngón tay tôi đã mò được khẩu súng và tôi chộp lấy ngay báng súng.
Tôi cắn môi và nổ súng vào tên có sẹo. Tôi không đợi để xem viên đạn có trúng người hắn không - tôi lần lượt chĩa súng vào hai tên không mặt, nhanh hết sức có thể. Môi tôi phát đau vì tôi cắn quá chặt. Tiếng thụi trên cửa sổ dừng lại, thay vào đó là tiếng cào xước, và những quả đấm chuyển thành những bàn tay với móng tay dài cong queo, cào lên cửa kính, quyết liệt tìm đường vào. Tấm kính rạn ra dưới áp lực của những bàn tay, và rồi nứt, và rồi vỡ vụn.
Tôi thét lên.
Tôi không có đủ đạn trong súng.
Những cơ thể nhợt nhạt - thân người, nhưng quặt quẹo, tay bẻ quặt ra sau theo những góc quái dị, những cái miệng rộng quá cỡ với hàm răng nhọn hoắc, hốc mắt trống hoác - xô nhau nhào vào phòng tôi, lần lượt từng người một, và trườn về phía tôi. Tôi thu người vô trong phòng chứa đồ và sập cửa lại. Một giải pháp. Tôi cần một giải pháp. Tôi thu mình lại và chĩa súng vô đầu. Tôi không thể chống lại chúng. Tôi không thể chống lại chúng nên tôi phải bình tĩnh lại. Bối cảnh kinh hoàng sẽ ghi nhận nhịp tim chậm và hơi thở đều đặn của tôi và sẽ chuyển sang màn tiếp theo.
Tôi ngồi bệt xuống sàn. Bức tường sau lưng tôi kêu cót két. Tôi lại nghe thấy tiếng động của những nắm đấm lên cánh cửa phòng chứa - nhưng tôi quay đi và chăm chú nhìn vào bóng tối trên tấm bảng đằng sau tôi. Nó không phải là bức tường mà là một cánh cửa khác. Tôi dò dẫm kéo nó qua và lộ ra một hành lang dẫn lên trên. Mỉm cười, tôi bò qua cái lỗ và đứng dậy. Tôi ngửi thấy mùi đồ ăn đang được nướng. Tôi ở nhà rồi.
Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn nhà mình dần biến mất. Trong khoảnh khắc, tôi quên mất rằng mình đang ở trong tổng hành dinh của phái Dauntless.
Và rồi Tobias đang đứng trước mặt tôi.
Nhưng tôi đâu có sợ Tobias. Tôi ngoái nhìn ra sau. Có thể có thứ gì đó sau lưng tôi mà tôi phải tập trung vào. Nhưng không - sau lưng tôi chỉ có cái giường bốn cẳng thôi.
Một cái giường?
Tobias hướng về phía tôi, chậm rãi.
Chuyện gì vậy nè?
Tôi trân trối nhìn anh, đơ như cây cơ. Anh mỉm cười lại với tôi. Nụ cười nhìn rất hiền dịu. Quen thuộc.
Anh áp miệng lên miệng tôi, và đôi môi tôi hé mở. Tôi đã nghĩ sẽ không thể nào quên được là mình đang ở trong trình mô phỏng. Tôi đã lầm; anh làm cho mọi thứ khác đều tan biến đi.
Tay anh lần mò tìm khóa kéo áo khoác tôi và chầm chậm kéo nó xuống cho đến khi cái khóa tách ra. Anh giật cái áo ra khỏi vai tôi.
Ôi, là tất cả những gì tôi nghĩ được, khi anh lại hôn tôi. Ôi.
Nỗi sợ của tôi là ở bên cạnh anh. Tôi đã thận trọng với chuyện tình cảm suốt cả đời mình, nhưng tôi không biết sự cẩn trọng đó nhiều tới mức nào.
Nhưng trở ngại này cảm giác không giống như những trở ngại khác. Đó là một kiểu sợ hãi khác – hoảng loạn về thần kinh hơn là nỗi kinh hoàng mù quáng.
Anh vuốt bàn tay anh trên cánh tay tôi và ôm lấy hông tôi, ngón tay anh trượt trên vùng da ngay phía trên thắt lưng, và tôi rùng mình.
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra và đưa tay bóp trán. Tôi đã bị tấn công bởi hàng đống những con quạ và những người có bộ mặt kỳ quái; tôi đã bị thiêu sống bởi thằng con trai xém nữa quăng tôi xuống vực; tôi đã suýt chết đuối - hai lần - và đây là chuyện tôi không đối phó được ư? Đây là nỗi sợ mà tôi không có giải pháp nào cho nó hết - người con trai tôi thích muốn... làm “chuyện đó” với tôi?
Tobias Mô phỏng hôn lên cổ tôi.
Tôi cố suy nghĩ. Tôi phải đối đầu với nỗi sợ. Tôi phải làm chủ tình thế và tìm cách làm cho nó ít đáng sợ hơn.
Tôi nhìn vào mắt Tobias Mô phỏng và nghiêm khắc nói, “Em sẽ không ngủ với anh trong ảo giác đâu. OK?”
Rồi tôi chụp vai anh và xoay người chúng tôi lại, đẩy anh về phía chân giường. Tôi cảm thấy một thứ gì đó khác không phải nỗi sợ - cảm giác nhột nhột trong bụng, mắc cười. Tôi đẩy anh xuống và hôn anh, tay tôi choàng quanh tay anh. Có cảm giác anh mạnh. Cảm giác anh... rất hay.
Và anh biến mất.
Tôi gục mặt lên tay mà cười cho đến khi mặt nóng lên. Chắc hẳn tôi là đứa khai tâm duy nhất có nỗi sợ như vậy.
Tiếng cò súng vang lên một cái tách bên tai tôi.
Tôi gần như quên mất về nỗi sợ này. Tôi cảm giác được sức nặng của một khẩu súng trong tay tôi và co ngón tay cầm lấy nó, ngón trỏ đặt lên cò súng. Một ánh đèn chiếu xuống từ trần nhà, không biết phát ra từ cái gì nữa, và đứng ngay giữa vòng tròn ánh sáng là mẹ tôi, ba tôi và anh trai tôi.
“Làm đi,” một giọng nóỉ rít lên bên cạnh tôi. Giọng nữ, nhưng cục cằn như thể nó trộn giữa đá và miếng kính vỡ. Nghe giống giọng Jeanine.
Một nòng súng ấn vào thái dương tôi, một vòng tròn lạnh giá áp vào da tôi. Cái lạnh chạy khắp cơ thể tôi, làm tóc gáy tôi dựng hết cả lên. Tôi chùi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên quần và nhìn người đàn bá ấy qua khóe mắt. Là Jeanine. Cặp kính của cô ta bị lệch, và mắt cô ta chẳng có chút cảm xúc nào hết.
Nỗi sợ tồi tệ nhất của tôi: rằng gia đình tôi sẽ chết, và rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm về điều đó.
“Làm đi,” cô ta lại nói, lần này cương quyết hơn. “Làm đi nếu không ta sẽ giết ngươi.”
Tôi nhìn Caleb. Anh gật đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, thông cảm. “Làm đi, Tris,” anh khẽ nói. “Anh hiểu mà. Không sao đâu.”
Mắt tôi rơm rớm. “Không,” tôi nói, cổ họng nghẹn lại đến phát đau..
“Ta cho ngươi mười giây!” cô ta hét lên. “Mười! Chín!”
Mắt tôi nhìn từ anh sang ba. Lần cuối tôi nhìn ông, ông đã trao cho tôi một cái nhìn coi thường, nhưng giờ đôi mắt ông mở to và hiền dịu. Chưa bao giờ tôi thấy ba có biểu cảm như vậy ngoài đời thực.
“Tris,” ba nói. “Con không có sự lựa chọn nào khác đâu.”
“Tám!”
“Tris,” mẹ tôi lên tiếng. Bà mỉm cười. Mẹ có nụ cười thật dịu dàng. “Chúng ta yêu con.”
“Bảy!”
“Im đi!” tôi hét, giương súng lên. Tôi làm được. Tôi có thể bắn họ. Họ hiểu mà. Họ yêu cầu tôi làm vậy mà. Họ sẽ không muốn tôi hy sinh bản thân cho họ đâu. Họ thậm chí còn không có thật mà. Đây đều là trình mô phỏng thôi mà.
“Sáu!”
Điều này không có thật. Nó không có nghĩa lý gì hết. Đôi mắt của anh tôi như hai mũi khoan khoan vào đầu tôi. Mồ hôi tôi làm cho khẩu súng trở nên trơn trượt.
“Năm!”
Tôi không có sự lựa chọn nào khác. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Nghĩ đi. Tôi phải suy nghĩ. Tình huống khẩn cấp khiến tim tôi đập nhanh phụ thuộc vào một điều duy nhất, và chỉ một mà thôi: sự đe dọa đến tính mạng của tôi.
“Bốn! Ba!”
Tobias đã nói với tôi sao nhỉ? Sự vị tha và lòng can đảm không khác nhau là mấy.
“Hai!”
Tôi buông cò súng ra và thả nó rơi xuống đất. Trước khi mất hết nhuệ khi, tôi quay lại và ấn trán lên nòng súng phía sau tôi.
Bắn tôi đây nà
“Một!”
Tỏi nghe tiếng tách, và một tiếng nổ lớn.