Chương 31
ĐÈN BẬT SÁNG. Tôi đứng trơ trọi trong căn phòng trống với những bức tường bê tông, run rẩy. Tôi khuỵu gối, vòng hai tay ôm lấy ngực. Lúc tôi bước vào không thấy lạnh, nhưng giờ sao lạnh quá. Tôi chà chà hai cánh tay để xóa hết lớp da gà đang nổi.
Chưa bao giờ tôi thấy nhẹ nhõm như vậy trước đây. Mọi cơ bắp trên người giãn ra cùng một lúc và tôi lại được hít thở thoải mái. Tôi không thể tưởng tượng việc cứ rảnh là lại đi vào bối cảnh kinh hoàng như Tobias được. Trước đây, với tôi chuyện đó thật can đảm làm sao, nhưng giờ giống như một hình thức bạo hành hơn.
Cửa mở ra, và tôi đứng dậy. Max, Eric, Tobias và vài người nữa tôi không biết xếp hàng bước vô phòng, đứng thành một nhóm trước mặt tôi. Tobias cười với tôi.
“Chúc mừng, Tris,” Eric nói. “Em đã kết thúc thành công bài kiểm tra cuối kỳ của mình.”
Tôi cố nặn ra một nụ cười. Không thành. Tôi không thể rũ bỏ được ký ức về khẩu súng gí vô đầu mình. Tôi vẫn có thể cảm nhận được nòng súng đang in giữa hai hàng lông mày tôi.
“Cảm ơn,” tôi nói.
“Còn một điều nữa trước khi em có thể đi chuẩn bị cho buổi tiệc chào mừng,” anh ta nói. Anh ta hất đầu ra hiệu cho một người lạ hoắc đứng phía sau. Một người phụ nữ tóc xanh đưa cho anh ta một cái hộp nhỏ màu đen. Anh ta mở nó và lấy ra một cái ống tiêm và một cây kim dài.
Vừa nhìn thấy là tôi đã căng thẳng liền. Thứ chất lỏng màu cam-nâu trong ống tiêm làm tôi nhớ đến thứ họ tiêm cho chúng tôi trước kỳ trình mô phỏng. Đáng lẽ ra tôi phải xong xuôi với mấy thứ này rồi chứ.
“Ít ra em không sợ kim tiêm, anh ta nói. “Cái này sẽ tiêm vào em một thiết bị theo dõi, chỉ được kích hoạt khi em bị báo mất tích, chỉ là đề phòng thôi.”
“Người ta có mất tích thường xuyên không?” Tôi hỏi, cau mày.
“Không thường lắm.” Eric nhếch mép. “Đây là một bước tiến mới, nhờ phái Erudite, chúng tôi đã tiêm cho tất cả những Dauntless suốt ngày hôm nay, và tôi cho rằng các phái khác cũng sẽ đồng ý làm theo sớm thôi.”
Bụng tôi quặn lên. Tôi không thể để anh ta tiêm vô người tôi bất cứ thứ gi, nhất là những thứ được chế tạo bởi phái Erudite - có thể bởi ngay Jeanine. Nhưng tôi cũng không thể cự tuyệt. Tôi không thể cự tuyệt nếu không anh ta sẽ lại nghi ngờ lòng trung thành của tôi.
“Được thôi,” tôi nói, cổ họng khô khốc.
Eric tiến tới chỗ tôi, tay cầm kim và ống tiêm. Tôi kéo hết tóc qua và nghiêng đầu qua một bên. Tôi nhìn đi chỗ khác khi Eric lau cổ tôi bằng một miếng gạc khử trùng và ấn kim vào da tôi. Cơn đau truyền qua cổ tôi, đau đớn nhưng ngắn Anh ta cất cây kim lại vô hộp và dán một miếng băng dính lên vết tiêm.
“Bữa tiệc sẽ bắt đầu sau hai tiếng nữa,” anh ta thông báo. “Thứ hạng của em cùng với các bạn khai tâm nhảy phái và khai tâm Dauntless bẩm sinh khác sẽ được công bố vào lúc đó. Chúc em may mắn.”
Nhóm người ra khỏi phòng, nhưng Tobias nán lại. Anh dừng lại ngay cửa và ra hiệu cho tôi đi theo anh, tôi làm theo. Căn phòng bằng kính ở trên Hố Bẫy đầy nhóc những Dauntless, vài người đang đi trên dãy trên đầu chúng tôi, một số thì trò chuyện và cười đùa theo từng nhóm. Anh mỉm cười với tôi. Chắc là anh đã không xem rồi.
“Nghe đồn là em chỉ phải đối mặt với bảy chướng ngại vật thôi thì phải,” anh nói. “Về thực tế mà nói thì là vô tiền khoán hậu.”
“Anh... anh không xem trình mô phỏng của em hả?”
“Chỉ trên màn hình thôi. Những thủ lĩnh phái Dauntless là những người duy nhất được xem toàn bộ,” anh đáp. “Họ có vẻ bị ấn tượng.”
“Chà, bảy thứ chẳng được ấn tượng bằng bốn đâu,” tôi trả lời, “nhưng vậy cũng đủ rồi.”
“Tôi sẽ ngạc nhiên lắm nếu em không xếp thứ nhất đó,” anh nói.
Chúng tôi bước vào trong căn phòng kính. Đám đông vẫn còn ở đó nhưng ít hơn so với lúc người cuối cùng - là tôi - đi.
Người ta chú ý đến tôi chỉ sau vài giây. Tôi đi sát vào Tobias khi họ cứ chỉ trỏ, nhưng tôi không đi được nhanh đủ để tránh những tiếng reo mừng, những cái vỗ vai, những lời chúc tụng. Khi tôi nhìn những con người đang ở xung quanh tôi, tôi nhận ra họ sẽ thật quái lạ trong mắt ba và anh tôi như thế nào, và thật bình thường trong mắt tôi ra sao, mặc cho tất cả những cái khuyên kim loại trên mặt, hình xăm trên cánh tay, cổ họng và ngực họ. Tôi mỉm cười lại với những người đó.
Chúng tôi bước xuống những bậc thang về lại Hố Bẫy và tôi cất tiếng, “Em có một câu hỏi.” Tôi cắn môi. “Họ kể cho anh nghe về bối cảnh kinh hoàng của em nhiều chừng nào?”
“Thật ra không có gì. Sao vậy?” anh hỏi.
“Không sao.” Tôi đá một hòn đá cuội lăn qua một bên.
“Em có phải về lại phòng ngủ chung không?” anh hỏi. “Vì nếu em muốn có chút yên bình và tĩnh lặng thì em có thể đi với tôi đợi đến bữa tiệc.”
Bụng tôi nôn nao.
“Sao?” anh hỏi.
Tôi không muốn về lại phòng ngủ, và tôi không muốn phải e sợ anh.
“Đi thi đi,” tôi nói.
Anh đóng cửa lại và cởi giày ra.
“Em muốn uống nước không?” anh hỏi.
“Dạ không, cảm ơn anh.” Tôi phẩy tay.
“Em có sao không?” anh chạm vào má tôi. Tay anh đỡ lấy một bên đầu tôi, những ngón tay dài lùa vào tóc tôi. Anh mỉm cười và ôm lấy đầu tôi, rồi hôn tôi. Người tôi từ từ nóng lên. Và nỗi sợ kêu ù ù như đồng hồ báo thức trong ngực tôi.
Vẫn áp môi trên môi tôi, anh cởi áo khoác của tôi ra. Tôi ngần ngại khi nghe tiếng nó rớt xuống đất, và tôi đẩy anh ra, mắt rơm rớm. Tôi không biết sao mình lại có cảm giác này. Tôi không cảm thấy giống như vầy khi anh hôn tôi trên tàu. Tôi úp hai tay lên mặt, che mắt lại.
“Sao? Có chuyện gì không ổn với em à?”
Tôi lắc đầu.
“Đừng nói với tôi là không sao.” Giọng anh lạnh đi. Anh chụp lấy cánh tay tôi. “Nè. Nhìn tôi đi.”
Tôi bỏ tay xuống và ngước nhìn anh. Sự tổn thương trong mắt và cơn giận trong hai hàm răng nghiến chặt của anh làm tôi ngạc nhiên.
“Thỉnh thoảng em tự hỏi,” tôi nói, ráng hết sức bình tĩnh, “chuyện này đem lại gì cho anh. Chuyện... quỷ tha ma bắt nó là chuyện gì.”
“Đem lại gì cho tôi,” anh lặp lại. Anh lùi lại, lắc đầu. “Em là một đứa ngốc, Tris ạ.”
“Em không phải là một con ngốc,” tôi nói. “Đó là lý do em thấy hơi kỳ kỳ, trong số tất cả những người con gái anh có thể chọn thì anh lại chọn em. Nên nếu anh chỉ trông đợi... ừm... anh biết đó... chuyện đó...”
“Chuyện gì? Chuyện giường chiếu á hả?” Anh cau mày. “Biết sao không, nếu chỉ muốn có chừng đó thì chắc chắn em không phải là người đầu tiên tôi tìm đến đâu.”
Tôi có cảm giác như anh mới đấm vô bụng tôi. Dĩ nhiên tôi sẽ không phải là người đầu tiên anh tìm đến - không phải người đầu tiên, không phải người đẹp nhất, không đáng thèm muốn. Tôi đưa tay ôm bụng và nhìn đi chỗ khác, cố ngăn không cho nước mắt trào ra. Tôi không phải loại hở chút là sướt mướt. Cũng không phải loại ưa la hét mắng mỏ. Tôi chớp mắt vài cái, hạ tay xuống v.
“Em đi đây,” tôi lặng lẽ nói. Và tôi quay người về cánh cửa.
“Không, Tris.” Anh chụp cổ tay tôi và kéo tôi lại. Tôi đẩy anh ra, mạnh, nhưng anh nắm lấy cổ tay kia và giữ những cánh tay bắt chéo nhau như vậy giữa hai chúng tôi.
“Tôi xin lỗi đã nói vậy,” anh nói. “Nhưng ý tôi là em không phải như vậy. Tôi biết điều đó khi tôi gặp em.”
“Anh là một chướng ngại vật trong bối cảnh kinh hoàng của em.” Môi tôi run run. “Anh biết không?”
“Cái gì?” Anh buông tay tôi ra, và cái nhìn bị tổn thương quay lại. “Em sợ tôi sao?”
“Không phải anh,” tôi nói. Tôi cắn môi để giữ nó thôi đừng run nữa. “Ở bên cạnh anh... bên cạnh bất cứ ai. Em chưa bao giờ gắn bó với ai trước đây, và... anh thì lớn hơn, và em không biết anh trông đợi điều gì, và...”
“Tris,” anh nghiêm giọng, “Tôi không biết em đang bị ảo tưởng điều gì nhưng chuyện này cũng hoàn toàn mới mẻ với tôi.”
“Ảo tưởng?” tôi lặp lại. “Tức là anh chưa từng...” tôi nhướn mày. “Ôi. Ôi. Em chỉ tưởng là...” Là bởi vì tôi mê anh nên chắc những người khác cũng phải mê anh. “Ừm. Anh biết đó.”
“Chà, vậy em tưởng sai rồi.” Anh nhìn đi chỗ khác. Mặt anh đỏ ửng, như thể anh cũng đang xấu hổ vậy. “Em có thể kể cho tôi nghe tất tần tật mọi thứ mà, biết không,” anh nói. Anh ôm lấy mặt tôi, ngón tay anh lạnh và lòng bàn tay anh thì ấm nóng. “Tôi tử tế hơn nhiều so với khi huấn luyện. Tôi hứa đó.”
Tôi tin anh. Nhưng không phải là vì sự tử tế của anh.
Anh hôn lên giữa trán tôi, và lên chóp mũi tôi, và rồi cẩn thận áp miệng anh lên miệng tôi. Tôi bị bực mình. Tôi đang có một luồng điện chạy trong người thay vì máu. Tôi muốn anh hôn tôi, tôi rất muốn; nhưng tôi lại sợ nó lại đi tới nơi không nên tới.
Tay anh đặt lên vai tôi, ngón tay anh vuốt ve đường viền miếng băng dán Anh lùi lại, nhíu mày.
“Em bị đau hả?” anh hỏi.
“Không. Là một cái hình xăm khác thôi. Nó lành rồi. Em chỉ... muốn che nó đi”
“Tôi xem được không?”
Tôi gật đầu, cổ họng nghẹn lại. Tôi kéo tay áo xuống và rũ vai khỏi áo. Anh nhìn chằm chằm vai tôi trong một giây, rồi lướt ngón tay lên đó. Tay anh lên xuống theo xương tôi, nó lôi ra nhiều hơn tôi nghĩ. Khi anh chạm vào tôi, tôi thấy như mọi chỗ nơi anh chạm vào đều thay đổi vì sự kết nối này. Nó làm tôi rộn ràng. Không chỉ vì nỗi sợ. Còn vì cái gì đó khác nữa. Ham muốn.
Anh bóc một góc miếng băng dán ra. Mắt anh đảo qua biểu tượng của phái Abnegation, và anh nhoẻn cười.
“Tôi cũng có một hình giống vầy,” anh cười lớn. “Sau lưng.”
“Thiệt không? Em nhìn được không?”
Anh dán miếng bảng che hình xăm lại và kéo áo lên lại vai cho tôi.
“Em đang yêu cầu tôi cởi đồ đó hả Tris?”
Cổ họng tôi phát ra tiếng cười ùng ục căng thăng. “Chỉ... một phần thôi mà.”
Anh gật đầu, nụ cười đột nhiên biến mất. Anh nhìn vào mắt tôi và kéo khóa áo khoác xuống. Nó trượt khỏi vai anh và anh ném nó lên ghế. Tôi không cảm thấy mắc cười nữa. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn anh.
Lông mày anh nhíu lại đến giữa trán, và anh nắm lấy vạt áo. Nhẹ nhàng, anh kéo áo qua khỏi đầu.
Một ngọn lửa Dauntless bao phủ sườn phía bên phải, nhưng ngoài cái đó ra, ngực anh không có hình gì. Anh ngoảnh mặt đi.
“Sao vậy?” tôi hỏi, cau mày. Anh có vẻ... không thoải mải.
“Tôi không hay mời mọc nhiều người tới ngắm nghía tôi đâu,” anh nói. “Thiệt ra là chưa có ai.”
“Không tưởng tượng được tại sao,” tôi khẽ nói. “Ý em là, nhìn anh mà xem.”
Tôi chầm chậm đánh một vòng quanh anh. Lưng anh có nhiều mực xăm hơn da. Biểu tượng của mỗi phái đều được vẽ trên đó - Dauntless ở trên cùng xương sống, Abnegation ngay phía dưới, và ba cái kia, nhỏ hơn, ở dưới chúng. Tôi nhìn cái cân biểu trưng cho phái Candor, con mắt biểu trưng cho Erudite, và cái cây đại diện cho Amity. Dễ hiểu nếu như anh xăm biểu tượng của phái Dauntless, nơi anh đang trú ngụ, và ngay cả biểu tượng của phái Abnegation, gốc gác của anh, giống như tôi. Nhưng còn ba hình kia là sao?
“Tôi nghĩ chúng ta đã mắc sai lầm,” anh nhẹ nhàng nói. “Chúng ta đều loại ra những đức tính của các phái khác trong quá trình củng cố đức tính của phái mình. Tôi không muốn như vậy. Tôi muốn được can đảm, vị tha, và tử tế, và chân thật.” Anh hắng giọng. “Tôi vẫn đang đấu tranh liên tục để có thể tử tế.”
“Không có ai là hoàn hảo cả,” tôi thì thầm. “Mọi việc không diễn ra theo cách đó. Một điều xấu này mất đi thì lại có một điều xấu khác thế chỗ.”
Tôi đã đánh đổi hèn nhát để lấy về tàn nhẫn. Tôi đã đánh đồi mềm yếu để lấy vẻ dữ tợn.
Tôi vuốt ve biểu tượng phái Abnegation. “Chúng ta phải cảnh báo cho họ biết. Sớm.”
“Tôi biết,” anh đáp. “Chúng ta sẽ làm vậy.”
Anh xoay người lại đối diện tôi. Tôi muốn chạm vào anh, nhưng tôi sợ anh đang cởi trần, sợ anh cũng sẽ khiến tôi cởi trần như anh vậy.
“Làm em sợ hả Tris?”
“Không,” tôi rền rĩ. Tôi hắng giọng. “Không hẳn. Em chỉ... sợ điều em muốn thôi.”
“Em muốn gì?” Rồi mặt anh đanh lại. “Tôi ư?”
Tòi chậm rãi gật đầu.Anh cũng gật đầu, và dịu dàng nắm tay tôi. Anh đặt tay tôi lên bụng anh. Anh đưa mắt nhìn xuống, rồi đẩy tay tôi hướng lên, lên trên bụng, trên ngực, và giữ nó ngay cổ anh. Tay tôi tê rần khi chạm vào da anh, mềm và ấm. Mặt tôi nóng bừng, nhưng tôi lại rùng mình. Anh nhìn tôi.
“Một ngày nào đó,” anh nói, “nếu như em vẫn còn muốn tôi, chúng ta có thể...” Anh dừng lại, hắng giọng. “Chúng ta có thể...”
Tôi khẽ cười và choàng tay ôm lấy anh trước khi anh nói hết câu, dụi mặt tôi vào ngực anh. Tôi cảm nhận được tỉm anh đập trên má mình, nhanh giống như tim tôi.
“Anh cũng sợ em đúng không, Tobias?”
“Kinh hãi luôn ấy chứ,” anh cười.
Tôi quay đầu và hôn lên chỗ trũng dưới cổ anh.
“Có thể anh sẽ không có mặt trong bối cảnh kinh hoàng của em nữa đâu,” tôi thì thào.
Anh cúi xuống và chậm rãi hôn tôi.
“Vậy mọi người có thể gọi em là Số Sáu.”
“Số Bốn và Số Sáu,” tôi nói.
Chúng tôi lại hôn nhau, và lần này cảm giác quen thuộc hơn. Tôi biết chính xác chúng tôi ăn khớp với nhau như thế nào, tay anh ôm ngang eo tôi, tay tôi đặt trên ngực anh, môi anh gắn chặt vào môi tôi. Chúng tôi ghi nhớ lẫn nhau.